Một Đêm Ngụy Tình: Vợ Cũ Hào Môn Giá Trên Trời
Chương 37: Bản Thiết Kế Của Công Ty Luật Sở Tử Tiêu?
Nguyệt Hạ Hồn Tiêu
08/03/2023
Căn bệnh này của Giản Mạt đến một cách đột ngột và cũng khỏi một cách nhanh chóng... Theo như lời của Lý Tiêu Nguyệt, nó hoàn toàn là do hoảng sợ mà đến.
Ngày hôm sau, mưa ở Lạc Thành vẫn không có dấu hiệu dừng lại, khi Giản Mạt tỉnh dậy, Cố Bắc Thành đã không còn ở biệt thự nữa rồi... Cô cũng tắm rửa sạch sẽ rồi đến công ty.
Mọi người nhìn thấy khuôn mặt vẫn còn tiều tuỵ của cô, ai ai cũng quan tâm, hỏi han...
Hướng Vãn con người nhiều chuyện này, sau khi mọi người hỏi han xong, cô cùng Giản Mạt đi vào phòng thiết kế: "Chị Mạt, người hôm qua trả lời điện thoại là ai vậy... Giọng nói nghe thật hay." Cô ấy nằm bò lên bàn làm việc: "Đó là bạn trai của chị sao? "
Giản Mạt khẽ cau mày, nghe ý Hướng Vãn nói, vậy Cố Bắc Thần đã trả lời điện thoại của cô khi cô đang ngủ say?
"Một người bạn..." Giản Mạt thuận miệng đáp: "Ngoại trừ giọng nói hay ra thì chẳng có điểm gì tốt, nếu em muốn tôi giới thiệu thì hẹn thời gian đi.”
"..." Hướng Vãn khóe miệng giật giật, trong mắt ánh lên vẻ thất vọng: "Chị Mạt, chị đừng tạo áp lực quá lớn cho mình... Chị tự làm mình đổ bệnh rồi kìa."
Giản Mạt nhìn Hướng Vãn, cô có chút không hiểu ẩn ý của câu nói này...
"Người đàn ông đó nói vậy..."
Giản Mạt không biết nói gì thêm nữa... Một người lạnh lùng như Cố Bắc Thần lại đi giải thích với người khác lý do cô đổ bệnh sao?
Lúc này, làm sao Giản Mạt biết được người hôm qua trả lời điện thoại cho cô không phải là Cố Bắc Thần, mà là Tiêu Cảnh.
Điện thoại cô đột nhiên vang lên, Giản Mạt nhấc máy: "Giám đốc?"
"Đến văn phòng của tôi một chuyến..."
“Vâng ạ.” Giọng của Giản Mạt còn hơi khàn, sau khi đến phòng làm việc của Đường Hạo Dương, cô đương nhiên được thăm hỏi một tràng.
"Du tổng nghe nói cô áp vì lực quá lớn nên đổ bệnh rồi, công việc bên phía câu lạc bộ ấy hãy từ từ một chút..." Trong giọng nói của Đường Hạo Dương rõ ràng có đôi phần thoải mái.
Giản Mạt nghe thấy vậy, trong phút chốc cảm đấy đúng là trong họa có phúc...
Tuy nhiên, chưa kịp vui mừng được vài giây thì một tia sét đã ập tới, cô hận một nỗi không thể vào văn phòng giám đốc và đấm anh ta một cái.
“Sở Tử Tiêu vừa mới trở về nước liền mở công ty luật, vừa hay cô quay về dẫn theo người đi xem thử xem…” Đường Hạo Dương lấy ra một tấm danh thiếp đưa đến trước mặt Giản Mạt: "Sở Tử Tiêu có sức ảnh hưởng rất lớn, nếu thiết kế này có phần đặc sắc, sau này khi các phương tiện truyền thông đến phỏng vấn công ty, chúng ta có thể quảng cáo cho thiết kế của mình..."
Giản Mạt nhìn cái tên trên danh thiếp, cô đã không còn nghe thấy Đường Hạo Dương đang nói gì nữa rồi...
Hơi thở cô trở nên có chút gấp gáp, cô vội vàng ngẩng đầu lên nói: "Giám đốc, tôi còn muốn thử sức với câu lạc bộ Đế Hoàng... Công ty luật này giao cho người khác theo dõi được không?"
Đường Hạo Dương hơi khựng lại: "Nhưng những người khác họ cũng đều có vài dự án phải theo...” Anh ấy nghĩ rằng Giản Mạt sẽ không chịu thua, cũng không nghĩ nhiều: "Hơn nữa câu lạc bộ Đế Hoàng kia tôi và cô đều nắm rõ, nếu muốn tham gia đấu bản vẽ, quy mô của công ty chúng ta cũng không lọt vào nổi con mắt Đế Hoàng.”
Giản Mạt chỉ cảm thấy bản thân ngột ngạt đến kinh khủng... Cứ như ông trời nhất định phải ném nó cho cô, phải đùa giỡn với cô vậy.
Lý Tiêu Nguyệt nghe được chuyện này, cô có chút muốn bật cười, nhưng suy cho cùng, cô không xát muối vào lòng người bạn của mình: "Nàng à, bàn chuyện thiết kế cũng không cần phải gặp mặt trực tiếp, muốn tránh cũng không phải là không có cách."
Tất nhiên Giản Mạt biết điều đó, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy có gì đó không chắc chắn. Cô cảm thấy dường như nếu đã vướng vào chuyện đó rồi, thì sẽ không có cơ hội để trốn tránh nữa.
Giờ đây, việc nhận thiết kế cho công ty luật của Sở Tử Tiêu cùng với những ký ức quá khứ cứ hỗn tạp vào nhau, chất đầy trong đầu cô. Thêm vào đó là một chút cảm cúm vẫn còn sau cơn sốt. Cả ngày hôm nay, Giản Mạt cứ thẫn thờ, không có lấy một chút tinh thần.
Tan làm trở về Lam Trạch Viên, xe của Cố Bắc Thần đã đỗ ở đó... Giản Mạt có chút ngạc nhiên!
Đi vào biệt thự, lầu một không có ai, Giản Mạt liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc được che kín đi, cô nghĩ có lẽ anh đang rất bận, sau khi xong thay bộ quần áo ở nhà, cô đi xuống bếp.
Ba món mặn, một món canh, cùng với cơm trắng... lúc bưng canh ra thì cũng là lúc Cố Bắc Thần đi xuống.
Ngày hôm sau, mưa ở Lạc Thành vẫn không có dấu hiệu dừng lại, khi Giản Mạt tỉnh dậy, Cố Bắc Thành đã không còn ở biệt thự nữa rồi... Cô cũng tắm rửa sạch sẽ rồi đến công ty.
Mọi người nhìn thấy khuôn mặt vẫn còn tiều tuỵ của cô, ai ai cũng quan tâm, hỏi han...
Hướng Vãn con người nhiều chuyện này, sau khi mọi người hỏi han xong, cô cùng Giản Mạt đi vào phòng thiết kế: "Chị Mạt, người hôm qua trả lời điện thoại là ai vậy... Giọng nói nghe thật hay." Cô ấy nằm bò lên bàn làm việc: "Đó là bạn trai của chị sao? "
Giản Mạt khẽ cau mày, nghe ý Hướng Vãn nói, vậy Cố Bắc Thần đã trả lời điện thoại của cô khi cô đang ngủ say?
"Một người bạn..." Giản Mạt thuận miệng đáp: "Ngoại trừ giọng nói hay ra thì chẳng có điểm gì tốt, nếu em muốn tôi giới thiệu thì hẹn thời gian đi.”
"..." Hướng Vãn khóe miệng giật giật, trong mắt ánh lên vẻ thất vọng: "Chị Mạt, chị đừng tạo áp lực quá lớn cho mình... Chị tự làm mình đổ bệnh rồi kìa."
Giản Mạt nhìn Hướng Vãn, cô có chút không hiểu ẩn ý của câu nói này...
"Người đàn ông đó nói vậy..."
Giản Mạt không biết nói gì thêm nữa... Một người lạnh lùng như Cố Bắc Thần lại đi giải thích với người khác lý do cô đổ bệnh sao?
Lúc này, làm sao Giản Mạt biết được người hôm qua trả lời điện thoại cho cô không phải là Cố Bắc Thần, mà là Tiêu Cảnh.
Điện thoại cô đột nhiên vang lên, Giản Mạt nhấc máy: "Giám đốc?"
"Đến văn phòng của tôi một chuyến..."
“Vâng ạ.” Giọng của Giản Mạt còn hơi khàn, sau khi đến phòng làm việc của Đường Hạo Dương, cô đương nhiên được thăm hỏi một tràng.
"Du tổng nghe nói cô áp vì lực quá lớn nên đổ bệnh rồi, công việc bên phía câu lạc bộ ấy hãy từ từ một chút..." Trong giọng nói của Đường Hạo Dương rõ ràng có đôi phần thoải mái.
Giản Mạt nghe thấy vậy, trong phút chốc cảm đấy đúng là trong họa có phúc...
Tuy nhiên, chưa kịp vui mừng được vài giây thì một tia sét đã ập tới, cô hận một nỗi không thể vào văn phòng giám đốc và đấm anh ta một cái.
“Sở Tử Tiêu vừa mới trở về nước liền mở công ty luật, vừa hay cô quay về dẫn theo người đi xem thử xem…” Đường Hạo Dương lấy ra một tấm danh thiếp đưa đến trước mặt Giản Mạt: "Sở Tử Tiêu có sức ảnh hưởng rất lớn, nếu thiết kế này có phần đặc sắc, sau này khi các phương tiện truyền thông đến phỏng vấn công ty, chúng ta có thể quảng cáo cho thiết kế của mình..."
Giản Mạt nhìn cái tên trên danh thiếp, cô đã không còn nghe thấy Đường Hạo Dương đang nói gì nữa rồi...
Hơi thở cô trở nên có chút gấp gáp, cô vội vàng ngẩng đầu lên nói: "Giám đốc, tôi còn muốn thử sức với câu lạc bộ Đế Hoàng... Công ty luật này giao cho người khác theo dõi được không?"
Đường Hạo Dương hơi khựng lại: "Nhưng những người khác họ cũng đều có vài dự án phải theo...” Anh ấy nghĩ rằng Giản Mạt sẽ không chịu thua, cũng không nghĩ nhiều: "Hơn nữa câu lạc bộ Đế Hoàng kia tôi và cô đều nắm rõ, nếu muốn tham gia đấu bản vẽ, quy mô của công ty chúng ta cũng không lọt vào nổi con mắt Đế Hoàng.”
Giản Mạt chỉ cảm thấy bản thân ngột ngạt đến kinh khủng... Cứ như ông trời nhất định phải ném nó cho cô, phải đùa giỡn với cô vậy.
Lý Tiêu Nguyệt nghe được chuyện này, cô có chút muốn bật cười, nhưng suy cho cùng, cô không xát muối vào lòng người bạn của mình: "Nàng à, bàn chuyện thiết kế cũng không cần phải gặp mặt trực tiếp, muốn tránh cũng không phải là không có cách."
Tất nhiên Giản Mạt biết điều đó, nhưng trong lòng cô luôn cảm thấy có gì đó không chắc chắn. Cô cảm thấy dường như nếu đã vướng vào chuyện đó rồi, thì sẽ không có cơ hội để trốn tránh nữa.
Giờ đây, việc nhận thiết kế cho công ty luật của Sở Tử Tiêu cùng với những ký ức quá khứ cứ hỗn tạp vào nhau, chất đầy trong đầu cô. Thêm vào đó là một chút cảm cúm vẫn còn sau cơn sốt. Cả ngày hôm nay, Giản Mạt cứ thẫn thờ, không có lấy một chút tinh thần.
Tan làm trở về Lam Trạch Viên, xe của Cố Bắc Thần đã đỗ ở đó... Giản Mạt có chút ngạc nhiên!
Đi vào biệt thự, lầu một không có ai, Giản Mạt liếc nhìn cánh cửa phòng làm việc được che kín đi, cô nghĩ có lẽ anh đang rất bận, sau khi xong thay bộ quần áo ở nhà, cô đi xuống bếp.
Ba món mặn, một món canh, cùng với cơm trắng... lúc bưng canh ra thì cũng là lúc Cố Bắc Thần đi xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.