Một Đêm Ngụy Tình: Vợ Cũ Hào Môn Giá Trên Trời
Chương 30:
Nguyệt Hạ Hồn Tiêu
08/03/2023
Giản Mạt âm thầm thở dài, ngoan ngoãn nhận lấy chiếc cà vạt giúp anh thắt lên... Nhìn yết hầu đầy nam tính mị hoặc của anh, cô hận không thể túm cà vạt... Siết chết tên khốn này!
Đương nhiên, cô cũng chỉ có thể tưởng tượng trong đầu mà thôi...
Cố Bắc Thần thoải mái tận hưởng sự phục vụ chu đáo của Giản Mạt, mắt ưng âm thầm quan sát, không bỏ qua chút biểu cảm nào của cô dù là nhỏ nhất, anh chỉ hờ hững mở miệng: “Hai ngày này anh sẽ không trở lại...”
“Vâng!” Giản Mạt ngoan ngoãn đáp.
“Ngày mốt anh sẽ về đón em đến nhà chị cả dùng bữa...” Cố Bắc Thần nói tiếp.
Giản Mạt khẽ nhíu mày: "Sao lại đến đó?”
Ánh mắt Cố Bắc Thần như hồ nước sâu nhìn về phía Giản Mạt: "Có vẻ em rất không thích đến nhà chị cả?” Là câu nghi vấn, nhưng hiển nhiên cũng là lời khẳng định.
Giản Mạt mặt không đổi sắc: "Em không thích cách họ nhìn em...” Cô cũng không hẳn là đang nói dối: "Tuy rằng em lấy anh là vì tiền, nhưng mà con người em chính là như vậy... Không thích bị người khác nói động đến.” Cô thắt xong cà vạt, giọng nói lộ ra vài phần nhẹ nhàng.
Lời nói thoải mái không chút giấu diếm của cô hiển nhiên đã làm Cố Bắc Thần cảm thấy vô cùng hài lòng, anh chậm rãi mở miệng: “Không thích thì cũng phải đến, lần này không thể từ chối được.”
Giản Mạt ngước mắt: "Vì sao?” Nếu anh không muốn đi, thì làm gì có ai dám ép?
Cố Bắc Thần xoay người cầm lấy di động, thuận miệng nói: “Ngày hôm đó Tử Tiêu về nước... Thằng bé rất muốn gặp em, người thím trong lời đồn!”
Khuôn mặt Giản Mạt vốn đang ung dung bỗng nhiên cứng đờ, đôi mắt mở to... Hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, ngay cả tay cũng có chút run rẩy.
Cố Bắc Thần xoay người, nhìn thấy dáng vẻ như vừa bị đả kích to lớn của Giản Mạt, anh hơi hơi nhíu mày hỏi: “Em sao vậy?”
Giản Mạt nháy mắt hoàn hồn, giấu đầu lòi đuôi vội vàng lắc đầu: "Em không sao...”
“Sao sắc mặt đột nhiên trở nên kém như vậy?” Cố Bắc Thần mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt sắc bén nhìn Giản Mạt, phảng phất muốn nhìn thấu tất cả bí mật ẩn giấu trong lòng cô.
Đương nhiên, cô cũng chỉ có thể tưởng tượng trong đầu mà thôi...
Cố Bắc Thần thoải mái tận hưởng sự phục vụ chu đáo của Giản Mạt, mắt ưng âm thầm quan sát, không bỏ qua chút biểu cảm nào của cô dù là nhỏ nhất, anh chỉ hờ hững mở miệng: “Hai ngày này anh sẽ không trở lại...”
“Vâng!” Giản Mạt ngoan ngoãn đáp.
“Ngày mốt anh sẽ về đón em đến nhà chị cả dùng bữa...” Cố Bắc Thần nói tiếp.
Giản Mạt khẽ nhíu mày: "Sao lại đến đó?”
Ánh mắt Cố Bắc Thần như hồ nước sâu nhìn về phía Giản Mạt: "Có vẻ em rất không thích đến nhà chị cả?” Là câu nghi vấn, nhưng hiển nhiên cũng là lời khẳng định.
Giản Mạt mặt không đổi sắc: "Em không thích cách họ nhìn em...” Cô cũng không hẳn là đang nói dối: "Tuy rằng em lấy anh là vì tiền, nhưng mà con người em chính là như vậy... Không thích bị người khác nói động đến.” Cô thắt xong cà vạt, giọng nói lộ ra vài phần nhẹ nhàng.
Lời nói thoải mái không chút giấu diếm của cô hiển nhiên đã làm Cố Bắc Thần cảm thấy vô cùng hài lòng, anh chậm rãi mở miệng: “Không thích thì cũng phải đến, lần này không thể từ chối được.”
Giản Mạt ngước mắt: "Vì sao?” Nếu anh không muốn đi, thì làm gì có ai dám ép?
Cố Bắc Thần xoay người cầm lấy di động, thuận miệng nói: “Ngày hôm đó Tử Tiêu về nước... Thằng bé rất muốn gặp em, người thím trong lời đồn!”
Khuôn mặt Giản Mạt vốn đang ung dung bỗng nhiên cứng đờ, đôi mắt mở to... Hô hấp bắt đầu trở nên dồn dập, ngay cả tay cũng có chút run rẩy.
Cố Bắc Thần xoay người, nhìn thấy dáng vẻ như vừa bị đả kích to lớn của Giản Mạt, anh hơi hơi nhíu mày hỏi: “Em sao vậy?”
Giản Mạt nháy mắt hoàn hồn, giấu đầu lòi đuôi vội vàng lắc đầu: "Em không sao...”
“Sao sắc mặt đột nhiên trở nên kém như vậy?” Cố Bắc Thần mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt sắc bén nhìn Giản Mạt, phảng phất muốn nhìn thấu tất cả bí mật ẩn giấu trong lòng cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.