Một Đêm Ngụy Tình: Vợ Cũ Hào Môn Giá Trên Trời
Chương 4:
Nguyệt Hạ Hồn Tiêu
06/03/2023
Hướng Vãn nghe xong, đột nhiên cúi mặt xuống: “Chị Mạt, em không có nói đùa đâu.” Cô ấy cong khóe môi: “Đế Hoàng là tập đoàn lớn như vậy, nếu như công ty chúng ta có thể hợp tác với bọn họ, sau đó giá trị con người của chúng ta cũng sẽ nước lên thuyền lên!”
“Bằng quy mô của Tường Vũ của chúng ta, có thể lọt được vào mắt Đế Hoàng hay sao?” Anh già của bộ phận thiết kế Kiểu Tử Vinh trực tiếp lên tiếng dập tắt giấc mộng của Hướng Vãn: “Ngay cả tư cách trình thư đấu thầu cũng không có?”
“Vậy cũng không chắc chắn đâu?” Hướng Vãn đảo mắt: “Nói thế nào thì Boss của chúng ta cũng lấy được giải thưởng thiết kế lớn ở nước ngoài đấy!”
Giản Mạt nghe thấy chủ đề của bọn họ chuyển hướng, tầm mắt lại lơ đãng nhìn xuống cuốn tạp chí đang đặt trên bàn...
Trên đó, Cố Bắc Thần đang nghiêng người vuốt lại mấy sợi tóc tán loạn cho ngôi sao ngọc nữ Lục Mạn hiện đang rất hot thời gian gần đây, dáng vẻ vừa dịu dàng lại đa tình thâm thúy đến như vậy.
Vẻ ngoài của Cố Bắc Thần tuyệt đối có năng lực lấn át các siêu sao quốc tế, khuôn mặt tuấn tú giống như điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, mắt ưng thâm thúy như đá Obsidian, con ngươi đen tuyền như mực, chiếc mũi cao thẳng, môi mỏng lạnh nhạt...
Vai rộng mông thon càng làm tôn lên khuôn mặt hoàn mỹ không một tia tì vết nào của anh.
Hơn nữa lại có Tập đoàn Đế Hoàng tăng thêm giá trị, người đàn ông mới chỉ vừa đủ hai mươi tám tuổi này, sự tồn tại của anh giống như đang tuyên cáo bàn tay của thượng đế có thể kỳ diệu đến mức như vậy.
Một tiếng “ting” nhẹ lướt qua, điện thoại truyền đến một tin nhắn cắt ngang dòng suy nghĩ của Giản Mạt.
Cô thu lại tầm mắt cầm điện thoại lên lướt mở ra...
G tiên sinh: “Tối nay anh sẽ về Lam Trạch Viên.”
Giản Mạt nhìn tin nhắn trên điện thoại đến thất thần, đến tận lúc Hướng Vãn ở một bên nghi hoặc nhìn về phía cô thì cô mới phản ứng lại, sau đó nhanh chóng trả lời: “Được, đợi anh!”
Vừa mới gửi tin nhắn đi thì tổng giám dẫn theo trợ lý cùng với người ở tổ công trình tiến vào, mọi người thu lại cảm xúc, vội vàng ngồi vào chỗ...
“Du tổng nhận được tin tức.” Tổng giám sát Đường Hạo Dương mở miệng nói: “Đế Hoàng sắp xây dựng một leisure hotel ở thành Tây...”
Anh ấy cố dừng lại, quét mắt qua mọi người một lượt rồi mới nói nốt nửa câu sau: “Dự kiến mỗi tầng sẽ giao cho một công ty khác nhau... tổng cộng có mười tám tầng, đấu thầu không công khai, cho nên, lần này chính là cơ hội của chúng ta!”
Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức trợn tròn, sáng rực như sao nhìn về phía Đường Hạo Dương.
“Tổng giám sát, thật vậy sao?” Hướng Vãn là người đầu tiên lên tiếng.
Đường Hạo Dương gật gật đầu, tầm mắt hướng về phía Giản Mạt: “Giản Mạt, Du tổng nói bản thảo thiết kế lần này sẽ do cô phụ trách... Tiểu Nhã, với Tư Vực phụ trợ.”
Giản Mạt không đổi sắc mặt, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: “Bản thiết kế thì không thành vấn đề, chỉ là có thể tham gia vào được hay không thì vẫn có chút khó khăn...”
Đường Hạo Dương khẽ thở dài: “Cho nên... có thể đưa bản thiết kế của cô đến được tay Đế Hoàng hay không, vậy thì phải xem bản lĩnh của cô rồi.” Hơi hơi ngừng lại một chút: “Lần này không chỉ là cơ hội của Tường Vũ, mà cũng chính là cơ hội của cô... muốn giới thiệu cô đi UCL cần phải có tác phẩm thương nghiệp.”
Giản Mạt lái xe đi về phía Lam Trạch Viên màu trắng rộng lớn xa hoa kia, cả đường đều nghĩ đến lời nói của Đường Hạo Dương...
Có thể đến đại học London học thêm chuyên sâu về thiết kế công trình là giấc mơ của cô, cho dù hiện thực có thể không cho phép cô tiếp tục đi chăng nữa, nhưng vẫn nên trao cho chính mình một cơ hội để không phải nuối tiếc không phải sao?
Đem xe dừng lại ở trước biệt thự, Giản Mạt vẫn còn đang nghĩ về chuyện kia... nghĩ nhập tâm đến mức không chú ý đến chiếc Skyper bá khí sắc lạnh đang đỗ ở một bên đường.
Vừa vào cửa, Giản Mạt đã cảm thấy bầu không khí không được thích hợp... mỗi lần người kia quay về, không khí ở nơi này đều sẽ luôn tràn ngập phần tử bá đạo.
Tầm mắt Giản Mạt lướt qua sô pha phía sau, dừng trên quầy bar nhỏ...
Nhìn thấy thân hình cao lớn lãnh tuyệt cao ngạo ngồi ở đó, cô đột nhiên cong khóe miệng nở nụ cười, thu lại sự bình tĩnh trước đó, hai mắt đều lóe ra ánh sáng long lanh: “A Thần? Không ngờ anh lại về nhanh như vậy đấy... không phải nói buổi tối mới về sao?”
Cố Bắc Thần xoay người, ưng mâu thâm thúy nhìn má lúm đồng tiền của Giản Mạt, môi mỏng hơi hơi tà ý cong lên: “Sao thế, về sớm hơn nên mất hứng sao?”
“Sao có thể chứ?” Giản Mạt thay giày xong thì tiến về phía trước, ôm lấy eo Cố Bắc Thần, nụ cười càng thêm sáng lạn: “Anh đây là quay về để cùng em ăn cơm tối sao?”
“Ừ.” Cố Bắc Thần nâng tay, lướt ngón tay qua khóe môi của Giản Mạt.
Giản Mạt tùy ý anh vuốt ve trên má cô, chỉ nhướng mày hỏi: “Không cần đi ăn cùng với cô minh tinh tên Lục Mạn kia sao?”
Lục Bắc Thần nhìn thấy ánh sáng rực rỡ nơi đáy mắt của Giản Mạt, ý cười bên môi không khỏi lại càng thêm sâu: “Sao vậy, ghen rồi?”
“Bằng quy mô của Tường Vũ của chúng ta, có thể lọt được vào mắt Đế Hoàng hay sao?” Anh già của bộ phận thiết kế Kiểu Tử Vinh trực tiếp lên tiếng dập tắt giấc mộng của Hướng Vãn: “Ngay cả tư cách trình thư đấu thầu cũng không có?”
“Vậy cũng không chắc chắn đâu?” Hướng Vãn đảo mắt: “Nói thế nào thì Boss của chúng ta cũng lấy được giải thưởng thiết kế lớn ở nước ngoài đấy!”
Giản Mạt nghe thấy chủ đề của bọn họ chuyển hướng, tầm mắt lại lơ đãng nhìn xuống cuốn tạp chí đang đặt trên bàn...
Trên đó, Cố Bắc Thần đang nghiêng người vuốt lại mấy sợi tóc tán loạn cho ngôi sao ngọc nữ Lục Mạn hiện đang rất hot thời gian gần đây, dáng vẻ vừa dịu dàng lại đa tình thâm thúy đến như vậy.
Vẻ ngoài của Cố Bắc Thần tuyệt đối có năng lực lấn át các siêu sao quốc tế, khuôn mặt tuấn tú giống như điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, mắt ưng thâm thúy như đá Obsidian, con ngươi đen tuyền như mực, chiếc mũi cao thẳng, môi mỏng lạnh nhạt...
Vai rộng mông thon càng làm tôn lên khuôn mặt hoàn mỹ không một tia tì vết nào của anh.
Hơn nữa lại có Tập đoàn Đế Hoàng tăng thêm giá trị, người đàn ông mới chỉ vừa đủ hai mươi tám tuổi này, sự tồn tại của anh giống như đang tuyên cáo bàn tay của thượng đế có thể kỳ diệu đến mức như vậy.
Một tiếng “ting” nhẹ lướt qua, điện thoại truyền đến một tin nhắn cắt ngang dòng suy nghĩ của Giản Mạt.
Cô thu lại tầm mắt cầm điện thoại lên lướt mở ra...
G tiên sinh: “Tối nay anh sẽ về Lam Trạch Viên.”
Giản Mạt nhìn tin nhắn trên điện thoại đến thất thần, đến tận lúc Hướng Vãn ở một bên nghi hoặc nhìn về phía cô thì cô mới phản ứng lại, sau đó nhanh chóng trả lời: “Được, đợi anh!”
Vừa mới gửi tin nhắn đi thì tổng giám dẫn theo trợ lý cùng với người ở tổ công trình tiến vào, mọi người thu lại cảm xúc, vội vàng ngồi vào chỗ...
“Du tổng nhận được tin tức.” Tổng giám sát Đường Hạo Dương mở miệng nói: “Đế Hoàng sắp xây dựng một leisure hotel ở thành Tây...”
Anh ấy cố dừng lại, quét mắt qua mọi người một lượt rồi mới nói nốt nửa câu sau: “Dự kiến mỗi tầng sẽ giao cho một công ty khác nhau... tổng cộng có mười tám tầng, đấu thầu không công khai, cho nên, lần này chính là cơ hội của chúng ta!”
Ánh mắt của tất cả mọi người lập tức trợn tròn, sáng rực như sao nhìn về phía Đường Hạo Dương.
“Tổng giám sát, thật vậy sao?” Hướng Vãn là người đầu tiên lên tiếng.
Đường Hạo Dương gật gật đầu, tầm mắt hướng về phía Giản Mạt: “Giản Mạt, Du tổng nói bản thảo thiết kế lần này sẽ do cô phụ trách... Tiểu Nhã, với Tư Vực phụ trợ.”
Giản Mạt không đổi sắc mặt, chỉ nhàn nhạt mở miệng nói: “Bản thiết kế thì không thành vấn đề, chỉ là có thể tham gia vào được hay không thì vẫn có chút khó khăn...”
Đường Hạo Dương khẽ thở dài: “Cho nên... có thể đưa bản thiết kế của cô đến được tay Đế Hoàng hay không, vậy thì phải xem bản lĩnh của cô rồi.” Hơi hơi ngừng lại một chút: “Lần này không chỉ là cơ hội của Tường Vũ, mà cũng chính là cơ hội của cô... muốn giới thiệu cô đi UCL cần phải có tác phẩm thương nghiệp.”
Giản Mạt lái xe đi về phía Lam Trạch Viên màu trắng rộng lớn xa hoa kia, cả đường đều nghĩ đến lời nói của Đường Hạo Dương...
Có thể đến đại học London học thêm chuyên sâu về thiết kế công trình là giấc mơ của cô, cho dù hiện thực có thể không cho phép cô tiếp tục đi chăng nữa, nhưng vẫn nên trao cho chính mình một cơ hội để không phải nuối tiếc không phải sao?
Đem xe dừng lại ở trước biệt thự, Giản Mạt vẫn còn đang nghĩ về chuyện kia... nghĩ nhập tâm đến mức không chú ý đến chiếc Skyper bá khí sắc lạnh đang đỗ ở một bên đường.
Vừa vào cửa, Giản Mạt đã cảm thấy bầu không khí không được thích hợp... mỗi lần người kia quay về, không khí ở nơi này đều sẽ luôn tràn ngập phần tử bá đạo.
Tầm mắt Giản Mạt lướt qua sô pha phía sau, dừng trên quầy bar nhỏ...
Nhìn thấy thân hình cao lớn lãnh tuyệt cao ngạo ngồi ở đó, cô đột nhiên cong khóe miệng nở nụ cười, thu lại sự bình tĩnh trước đó, hai mắt đều lóe ra ánh sáng long lanh: “A Thần? Không ngờ anh lại về nhanh như vậy đấy... không phải nói buổi tối mới về sao?”
Cố Bắc Thần xoay người, ưng mâu thâm thúy nhìn má lúm đồng tiền của Giản Mạt, môi mỏng hơi hơi tà ý cong lên: “Sao thế, về sớm hơn nên mất hứng sao?”
“Sao có thể chứ?” Giản Mạt thay giày xong thì tiến về phía trước, ôm lấy eo Cố Bắc Thần, nụ cười càng thêm sáng lạn: “Anh đây là quay về để cùng em ăn cơm tối sao?”
“Ừ.” Cố Bắc Thần nâng tay, lướt ngón tay qua khóe môi của Giản Mạt.
Giản Mạt tùy ý anh vuốt ve trên má cô, chỉ nhướng mày hỏi: “Không cần đi ăn cùng với cô minh tinh tên Lục Mạn kia sao?”
Lục Bắc Thần nhìn thấy ánh sáng rực rỡ nơi đáy mắt của Giản Mạt, ý cười bên môi không khỏi lại càng thêm sâu: “Sao vậy, ghen rồi?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.