Một Đêm Ngụy Tình: Vợ Cũ Hào Môn Giá Trên Trời
Chương 8:
Nguyệt Hạ Hồn Tiêu
06/03/2023
Giản Mạt khẽ mím môi, lại chuẩn bị sẵn tâm lý đi theo… Hiện giờ, điều duy nhất mà cô thấy may mắn là lúc đầu Cố Từ không biết sự tồn tại của cô.
Lúc này cô không dám tưởng tượng, nếu như Sở Tử Tiêu biết được nay cô đã thành mợ út của anh ấy thì sẽ như thế nào…
Ban đầu, khi quyết định lấy Cố Bắc Thần vì tiền, cô đã biết mình và Sở Tử Tiêu đã hoàn toàn kết thúc.
Không chỉ vì cô đã lấy người khác, mà còn vì đêm đầu tiên từng thề hẹn cùng nhau đợi anh ấy quay lại đã không còn nữa… Cô của bây giờ không còn xứng với tình yêu mà anh gọi là “trọn đời”.
“Dạo này nhìn Tiểu Giản lại gầy đi rồi…” Gương mặt Cố Từ hiện lên vẻ khiến người ta khó đoán được là quan tâm thật hay giả, nói rồi gắp một miếng bào ngư vào đĩa của Giản Mạt.
Giản Mạt cười đáp: “Em xin.” Sau mấy câu giả lả thì im bặt.
Hôm nay Cố Từ hẹn Cố Bắc Thần đến dùng bữa, chủ yếu là tập đoàn Đế Hoàng vừa nhận được một dự án quy mô lớn của Chính phủ, tập đoàn Sở Thị cũng muốn được chia phần.
Nhưng ai cũng biết trên thương trường, Cố Bắc Thần cứng rắn đầy thủ đoạn, vung bút lên là da ngựa bọc thây… dù có là công ty của anh rể cũng không nể nang.
Vậy nên, Cố Từ muốn hẹn đến nhà riêng, để Cố Bắc Thần nể mặt bà ta, cho tập đoàn Sở thị gia nhập dự án này.
Nhưng Cố Bắc Thần là ai, vài ba câu nói đã lảng sang việc khác, khiến cho Sở Thiên Tần và Cố Từ mấy lần định chuyển chủ đề mà không biết phải làm sao.
“Ọe…”
Đột nhiên, Giản Mạt nôn nao, tay vội ôm miệng, không kịp nói gì đã bật dậy chạy vào nhà vệ sinh…
Làm mấy người có mặt tại bàn ăn bỗng chốc quên mất đang nói gì, mắt tròn mắt dẹt ngơ ngác nhìn nhau.
“Tiểu Giản thế này là…” Cố Từ ngập ngừng rồi nhìn Cố Bắc Thần hoài nghi: "Có rồi?”
Cố Bắc Thần nghe thấy thế mắt chợt sáng rỡ, dường như cũng vừa mới bàng hoàng nhận ra, vội đứng dậy đi tới nhà vệ sinh.
Chưa đầy hai phút sau, hai người cùng đi ra, sắc mặt của Giản Mạt so với khi nãy tiều tụy thấy rõ…
“Anh rể, chị, em đưa Giản Mạt đến bệnh viện khám đã.” Cố Bắc Thần buông lại một câu, rồi dìu Giản Mạt bước ra ngoài.
Tuy Sở Thiên Tần và Cố Từ chưa giải quyết được vấn đề hôm nay nhưng cũng không tiện ngăn cản… Nếu đã mang thai thì đó là đứa con đầu tiên của Cố Bắc Thần, họ cũng đâu thể níu kéo được?
Trên đường về, Giản Mạt điềm nhiên bình thản khác hẳn dáng vẻ khó ở khi nãy?
“Em giúp anh chuyện lớn như thế… Anh cảm ơn em thế nào đây?” Giản Mạt hỏi giọng nịnh nọt, thầm nghĩ hay là nhân cơ hội này nói với anh ấy chuyện bản thảo thiết kế.
“Chứ không phải là anh giúp em à?” Cố Bắc Thần hỏi ngược lại.
“…” Giản Mạt ngơ ngác.
Ánh mắt Cố Bắc Thần sâu xa: "Thế ai lần nào cũng như ngồi trên đống than? Anh phối hợp với em để rời khỏi đó sớm, không phải nên là em cảm tạ anh à?”
“…” Giản Mạt cạn lời.
Cố Bắc Thần sáp lại gần, trầm giọng xuống lộ rõ vẻ gian tà, nói lời ám muội: “Cộng thêm lần vừa rồi, xem ra tối nay em phải trả cho đàng hoàng đấy…”
“Tài năng đổi trắng thay đen của anh… đúng là bản sắc doanh nhân.” Khóe môi Giản Mạt co giật: "Học thuyết mặt dày tim đen là anh viết có phải không?”
Không hề bận tâm đến Tiêu Cảnh đang cầm lái đã phải liên tục nhủ thầm rằng “không nhìn chuyện khiếm nhã” bởi bầu không khí nóng bỏng phía sau, Cố Bắc Thần kéo Giản Mạt vào lòng: "Cảm ơn đã quá khen!”
“…” Giờ phút này, Giản Mạt thực sự không còn suy nghĩ gì với người mặt dày như Cố Bắc Thần nữa.
Cuối cùng, Giản Mạt chẳng kiếm được lợi lộc gì…
Buổi tối sau khi về đến biệt thự, còn bị Cố Bắc Thần đè sấp đè ngửa đủ cả trên dưới trước sau trái phải.
Cô trộm nghĩ… vì sao mỗi lần Cố Bắc Thần trở về đều như con sói đói vậy?
“Vẫn rảnh nghĩ chuyện khác cơ à?” Thấy người nằm dưới cơ thể mình mất tập trung, cánh môi mỏng của Cố Bắc Thần nhếch lên một đường cong gian ác, chậm rãi nói: "Xem ra… chúng ta vẫn phải làm lại trọn bộ lần nữa!”
Lúc này cô không dám tưởng tượng, nếu như Sở Tử Tiêu biết được nay cô đã thành mợ út của anh ấy thì sẽ như thế nào…
Ban đầu, khi quyết định lấy Cố Bắc Thần vì tiền, cô đã biết mình và Sở Tử Tiêu đã hoàn toàn kết thúc.
Không chỉ vì cô đã lấy người khác, mà còn vì đêm đầu tiên từng thề hẹn cùng nhau đợi anh ấy quay lại đã không còn nữa… Cô của bây giờ không còn xứng với tình yêu mà anh gọi là “trọn đời”.
“Dạo này nhìn Tiểu Giản lại gầy đi rồi…” Gương mặt Cố Từ hiện lên vẻ khiến người ta khó đoán được là quan tâm thật hay giả, nói rồi gắp một miếng bào ngư vào đĩa của Giản Mạt.
Giản Mạt cười đáp: “Em xin.” Sau mấy câu giả lả thì im bặt.
Hôm nay Cố Từ hẹn Cố Bắc Thần đến dùng bữa, chủ yếu là tập đoàn Đế Hoàng vừa nhận được một dự án quy mô lớn của Chính phủ, tập đoàn Sở Thị cũng muốn được chia phần.
Nhưng ai cũng biết trên thương trường, Cố Bắc Thần cứng rắn đầy thủ đoạn, vung bút lên là da ngựa bọc thây… dù có là công ty của anh rể cũng không nể nang.
Vậy nên, Cố Từ muốn hẹn đến nhà riêng, để Cố Bắc Thần nể mặt bà ta, cho tập đoàn Sở thị gia nhập dự án này.
Nhưng Cố Bắc Thần là ai, vài ba câu nói đã lảng sang việc khác, khiến cho Sở Thiên Tần và Cố Từ mấy lần định chuyển chủ đề mà không biết phải làm sao.
“Ọe…”
Đột nhiên, Giản Mạt nôn nao, tay vội ôm miệng, không kịp nói gì đã bật dậy chạy vào nhà vệ sinh…
Làm mấy người có mặt tại bàn ăn bỗng chốc quên mất đang nói gì, mắt tròn mắt dẹt ngơ ngác nhìn nhau.
“Tiểu Giản thế này là…” Cố Từ ngập ngừng rồi nhìn Cố Bắc Thần hoài nghi: "Có rồi?”
Cố Bắc Thần nghe thấy thế mắt chợt sáng rỡ, dường như cũng vừa mới bàng hoàng nhận ra, vội đứng dậy đi tới nhà vệ sinh.
Chưa đầy hai phút sau, hai người cùng đi ra, sắc mặt của Giản Mạt so với khi nãy tiều tụy thấy rõ…
“Anh rể, chị, em đưa Giản Mạt đến bệnh viện khám đã.” Cố Bắc Thần buông lại một câu, rồi dìu Giản Mạt bước ra ngoài.
Tuy Sở Thiên Tần và Cố Từ chưa giải quyết được vấn đề hôm nay nhưng cũng không tiện ngăn cản… Nếu đã mang thai thì đó là đứa con đầu tiên của Cố Bắc Thần, họ cũng đâu thể níu kéo được?
Trên đường về, Giản Mạt điềm nhiên bình thản khác hẳn dáng vẻ khó ở khi nãy?
“Em giúp anh chuyện lớn như thế… Anh cảm ơn em thế nào đây?” Giản Mạt hỏi giọng nịnh nọt, thầm nghĩ hay là nhân cơ hội này nói với anh ấy chuyện bản thảo thiết kế.
“Chứ không phải là anh giúp em à?” Cố Bắc Thần hỏi ngược lại.
“…” Giản Mạt ngơ ngác.
Ánh mắt Cố Bắc Thần sâu xa: "Thế ai lần nào cũng như ngồi trên đống than? Anh phối hợp với em để rời khỏi đó sớm, không phải nên là em cảm tạ anh à?”
“…” Giản Mạt cạn lời.
Cố Bắc Thần sáp lại gần, trầm giọng xuống lộ rõ vẻ gian tà, nói lời ám muội: “Cộng thêm lần vừa rồi, xem ra tối nay em phải trả cho đàng hoàng đấy…”
“Tài năng đổi trắng thay đen của anh… đúng là bản sắc doanh nhân.” Khóe môi Giản Mạt co giật: "Học thuyết mặt dày tim đen là anh viết có phải không?”
Không hề bận tâm đến Tiêu Cảnh đang cầm lái đã phải liên tục nhủ thầm rằng “không nhìn chuyện khiếm nhã” bởi bầu không khí nóng bỏng phía sau, Cố Bắc Thần kéo Giản Mạt vào lòng: "Cảm ơn đã quá khen!”
“…” Giờ phút này, Giản Mạt thực sự không còn suy nghĩ gì với người mặt dày như Cố Bắc Thần nữa.
Cuối cùng, Giản Mạt chẳng kiếm được lợi lộc gì…
Buổi tối sau khi về đến biệt thự, còn bị Cố Bắc Thần đè sấp đè ngửa đủ cả trên dưới trước sau trái phải.
Cô trộm nghĩ… vì sao mỗi lần Cố Bắc Thần trở về đều như con sói đói vậy?
“Vẫn rảnh nghĩ chuyện khác cơ à?” Thấy người nằm dưới cơ thể mình mất tập trung, cánh môi mỏng của Cố Bắc Thần nhếch lên một đường cong gian ác, chậm rãi nói: "Xem ra… chúng ta vẫn phải làm lại trọn bộ lần nữa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.