Một Đêm Ngụy Tình: Vợ Cũ Hào Môn Giá Trên Trời
Chương 19: Em Rất Thiếu Tiền?
Nguyệt Hạ Hồn Tiêu
08/03/2023
Cố Bắc Thần đứng ở trong góc hai tay đút túi quần, ánh mắt sau khi lướt qua Giản Mạt liền thu lại: "Cục trưởng Hoàng, thật trùng hợp!”
Cục trưởng Hoàng nghe thấy có người, vội buông Giản Mạt ra, nhìn thấy Cố Bắc Thần, vẻ mặt đầy ý cười: “Thần thiếu cũng tới đây ăn cơm a...” Ông ta nhớ tới Giản Mạt ở bên cạnh, hơi ngượng ngùng giải thích: "Tiểu Giản đi cẩn thận một chút, đừng ngã trước mặt tôi.”
Việc này thành ra cô là người câu dẫn ông ta...
Giản Mạt âm thầm oán giận trong lòng một tiếng, khóe miệng giật giật nói: “Cảm ơn cục trưởng Hoàng... nếu không thì, tôi đã ngã mất rồi.” Cô nhanh miệng nói xong, vội vàng chào hỏi: "Cục trưởng Hoàng, tôi xin phép về ghế lô(*) trước.”
(*) ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.
Cũng không đợi cục trưởng Hoàng nói, Giản Mạt bất chấp cơn đau ở mắt cá chân, vội vã lướt qua Cố Bắc Thần... Chỉ là, khi đi qua người anh, có thể cảm nhận được rõ ràng một cỗ khí lạnh ập tới.
Quay về ghế lô, Giản Mạt nói ban nãy không cẩn thận mà bị trẹo chân, chào hỏi xong liền muốn rời đi trước.
Đường Hạo Dương thấy không có cơ hội đuổi kịp Cố Bắc Thần, hơn nữa những người đàn ông này từng người đều đang híp mắt nhìn chằm chằm Giản Mạt, sợ cô bị tổn hại nên cũng đồng ý để cô về trước.
Giản Mạt như được đại xá, cũng không nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh mà vội vã chạy ra bên ngoài... Thế nhưng người vừa mới ra hành lang, liền gặp phải Tiêu Cảnh.
“Giản tiểu thư, Thần thiếu mời cô lên xe đợi ngài.”
Vì sợ dẫn đến những hiểu lầm không cần thiết, Tiêu Cảnh trước giờ vẫn luôn gọi Giản tiểu thư, sẽ không gọi là thiếu phu nhân để khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi.
Giản Mạt co quắp khóe miệng: “Có thể không đi không?”
Tiêu Cảnh cười nhạt nói: “Thần thiếu nói rồi, có thể!”
Giản Mạt nghe vậy thở phào nhẹ nhõm... Chỉ là, một hơi còn chưa có xuống bụng liền suýt chút nữa bị sặc bởi câu nói của Tiêu Cảnh.
“Có điều, Thần thiếu nói... nếu không đi, thì đừng có đề cập đến bất cứ điều kiện gì.” Câu nói của Tiêu Cảnh rất có hàm ý.
Khóe miệng Giản Mạt tiếp tục co giật, sau đó không cam tâm tình nguyện mà đi cùng với Tiêu Cảnh leo lên chiếc xe Spyker xa hoa mà ngầu đó.
Đoán chừng là Tiêu Cảnh đã gửi tin nanh cho Cố Bắc Thần rồi, anh sẽ đến nhanh thôi… ước chừng khoảng mười phút nữa.
“Tới Night Heaven!” Sau khi Cố Bắc Thần lên xe liền phân phó.
Tiêu Cảnh lên tiếng trả lời, khởi động xe chạy tới Night Heaven... Sau đó chuyên tâm lái xe, hoàn toàn không để ý không khí có phần cổ quái của hai người ngồi phía sau xe.
Sau khi tới Night Heaven, Giản Mạt biết rằng vì sai phạm ngày hôm nay... ừm, mặc dù cô không thấy bản thân mình đã phạm sai. Thế nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống xe đi theo Cố Bắc Thần, tiếp đó một mạch đi tới ghế lô.
Trong ghế lô đã có mấy người, mọi người thấy Cố Bắc Thần dẫn theo Giản Mạt tới, ai ai cũng sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày đuổi mấy người phụ nữ ở bên cạnh đi.
Mấy người này Giản Mạt đều quen, Tứ thiếu Lạc Thành trong truyền thuyết!
Ngoài Cố Bắc Thần, lão đại Long Kiêu, lão nhị Lệ Vân Trạch, lão tứ Lâm Hướng Nam… cô đều biết những người này, nhưng lại chưa từng tiếp xúc qua, và họ chỉ biết đến sự tồn tại của nhau mà thôi.
“Chậc chậc, chuyện gì đây?” Lâm Hướng Nam đi đến bên cạnh Cố Bắc Thần, nhìn khuôn mặt mất hứng của anh, không khỏi nhìn Giản Mạt: "Tôi nói Tam tẩu, tam ca bị sao vậy?”
Sau khi kết hôn, Cố Bắc Thần chưa từng dẫn theo Giản Mạt đi tụ tập cùng bọn Tứ thiếu. Thật ra Giản Mạt cũng không thân với vài người trong số bọn họ, và chỉ biết bọn họ là ai, và biết được điều này là qua báo mạng và các tạp chí.
Giản Mạt giật giật khóe miệng, cố gắng nở một nụ cười lịch sự... Thế nhưng với bầu không khí nặng nề như này cô cũng chả cười nổi.
Long Kiêu và Lệ Vân Trạch nhìn nhau một cái, cũng không nói chuyện, hai người đều nhìn Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần tự ý lấy điếu thuốc châm lửa, cũng không nói chuyện, cứ nghiêm mặt như vậy...
Lâm Hướng Nam là một trong bốn người sôi nổi nhất, cũng chả quan tâm đến những người khác, trực tiếp tới bên cạnh Giản Mạt: "Tam tẩu, tam ca chúng ta như vậy là có ý gì?”
Cục trưởng Hoàng nghe thấy có người, vội buông Giản Mạt ra, nhìn thấy Cố Bắc Thần, vẻ mặt đầy ý cười: “Thần thiếu cũng tới đây ăn cơm a...” Ông ta nhớ tới Giản Mạt ở bên cạnh, hơi ngượng ngùng giải thích: "Tiểu Giản đi cẩn thận một chút, đừng ngã trước mặt tôi.”
Việc này thành ra cô là người câu dẫn ông ta...
Giản Mạt âm thầm oán giận trong lòng một tiếng, khóe miệng giật giật nói: “Cảm ơn cục trưởng Hoàng... nếu không thì, tôi đã ngã mất rồi.” Cô nhanh miệng nói xong, vội vàng chào hỏi: "Cục trưởng Hoàng, tôi xin phép về ghế lô(*) trước.”
(*) ghế lô: ghế ngồi thiết kế đặc biệt trong kịch trường, một gian có vài chỗ ngồi.
Cũng không đợi cục trưởng Hoàng nói, Giản Mạt bất chấp cơn đau ở mắt cá chân, vội vã lướt qua Cố Bắc Thần... Chỉ là, khi đi qua người anh, có thể cảm nhận được rõ ràng một cỗ khí lạnh ập tới.
Quay về ghế lô, Giản Mạt nói ban nãy không cẩn thận mà bị trẹo chân, chào hỏi xong liền muốn rời đi trước.
Đường Hạo Dương thấy không có cơ hội đuổi kịp Cố Bắc Thần, hơn nữa những người đàn ông này từng người đều đang híp mắt nhìn chằm chằm Giản Mạt, sợ cô bị tổn hại nên cũng đồng ý để cô về trước.
Giản Mạt như được đại xá, cũng không nhìn ánh mắt của mọi người xung quanh mà vội vã chạy ra bên ngoài... Thế nhưng người vừa mới ra hành lang, liền gặp phải Tiêu Cảnh.
“Giản tiểu thư, Thần thiếu mời cô lên xe đợi ngài.”
Vì sợ dẫn đến những hiểu lầm không cần thiết, Tiêu Cảnh trước giờ vẫn luôn gọi Giản tiểu thư, sẽ không gọi là thiếu phu nhân để khiến cho người ta suy nghĩ xa xôi.
Giản Mạt co quắp khóe miệng: “Có thể không đi không?”
Tiêu Cảnh cười nhạt nói: “Thần thiếu nói rồi, có thể!”
Giản Mạt nghe vậy thở phào nhẹ nhõm... Chỉ là, một hơi còn chưa có xuống bụng liền suýt chút nữa bị sặc bởi câu nói của Tiêu Cảnh.
“Có điều, Thần thiếu nói... nếu không đi, thì đừng có đề cập đến bất cứ điều kiện gì.” Câu nói của Tiêu Cảnh rất có hàm ý.
Khóe miệng Giản Mạt tiếp tục co giật, sau đó không cam tâm tình nguyện mà đi cùng với Tiêu Cảnh leo lên chiếc xe Spyker xa hoa mà ngầu đó.
Đoán chừng là Tiêu Cảnh đã gửi tin nanh cho Cố Bắc Thần rồi, anh sẽ đến nhanh thôi… ước chừng khoảng mười phút nữa.
“Tới Night Heaven!” Sau khi Cố Bắc Thần lên xe liền phân phó.
Tiêu Cảnh lên tiếng trả lời, khởi động xe chạy tới Night Heaven... Sau đó chuyên tâm lái xe, hoàn toàn không để ý không khí có phần cổ quái của hai người ngồi phía sau xe.
Sau khi tới Night Heaven, Giản Mạt biết rằng vì sai phạm ngày hôm nay... ừm, mặc dù cô không thấy bản thân mình đã phạm sai. Thế nhưng vẫn ngoan ngoãn xuống xe đi theo Cố Bắc Thần, tiếp đó một mạch đi tới ghế lô.
Trong ghế lô đã có mấy người, mọi người thấy Cố Bắc Thần dẫn theo Giản Mạt tới, ai ai cũng sửng sốt một chút, sau đó nhíu mày đuổi mấy người phụ nữ ở bên cạnh đi.
Mấy người này Giản Mạt đều quen, Tứ thiếu Lạc Thành trong truyền thuyết!
Ngoài Cố Bắc Thần, lão đại Long Kiêu, lão nhị Lệ Vân Trạch, lão tứ Lâm Hướng Nam… cô đều biết những người này, nhưng lại chưa từng tiếp xúc qua, và họ chỉ biết đến sự tồn tại của nhau mà thôi.
“Chậc chậc, chuyện gì đây?” Lâm Hướng Nam đi đến bên cạnh Cố Bắc Thần, nhìn khuôn mặt mất hứng của anh, không khỏi nhìn Giản Mạt: "Tôi nói Tam tẩu, tam ca bị sao vậy?”
Sau khi kết hôn, Cố Bắc Thần chưa từng dẫn theo Giản Mạt đi tụ tập cùng bọn Tứ thiếu. Thật ra Giản Mạt cũng không thân với vài người trong số bọn họ, và chỉ biết bọn họ là ai, và biết được điều này là qua báo mạng và các tạp chí.
Giản Mạt giật giật khóe miệng, cố gắng nở một nụ cười lịch sự... Thế nhưng với bầu không khí nặng nề như này cô cũng chả cười nổi.
Long Kiêu và Lệ Vân Trạch nhìn nhau một cái, cũng không nói chuyện, hai người đều nhìn Cố Bắc Thần.
Cố Bắc Thần tự ý lấy điếu thuốc châm lửa, cũng không nói chuyện, cứ nghiêm mặt như vậy...
Lâm Hướng Nam là một trong bốn người sôi nổi nhất, cũng chả quan tâm đến những người khác, trực tiếp tới bên cạnh Giản Mạt: "Tam tẩu, tam ca chúng ta như vậy là có ý gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.