Một Đêm Ngụy Tình: Vợ Cũ Hào Môn Giá Trên Trời
Chương 15: Khó Xử, Anh Muốn Mua Tác Phẩm Của Cô?
Nguyệt Hạ Hồn Tiêu
08/03/2023
Du Tử Vân biết anh ta hành động theo cảm tình, nhưng không lấy lại được mặt mũi, sau này anh đừng mong lăn lộn được trong giới này, không được để người đàn bà chết tiệt La Hiểu Tĩnh kia coi thường được.
"Du tổng, Tô Quân Ly mới vừa từ nước ngoài trở về, phòng hòa nhạc của Tô gia được đặt theo tên tiếng Anh của anh ta..." Giản Mạt tiếp tục nói: "Mặc dù Tô gia ở trong giới nghệ thuật, nhưng phòng hòa nhạc này có liên quan đến Tô Quân Ly, nếu như có được công trình thiết kế, cũng không thua câu lạc bộ Đế Hoàng kia."
Sắc mặt của Du Tử Vân hơi khó coi, nhưng vẫn chăm chú xem tài liệu, cuối cùng lên tiếng...
"Chuẩn bị chọn đi... Giản Mạt, dù phòng hòa nhạc nhỏ nhưng cô cũng nói nó được đặt theo tên của Tô Quân Ly, không biết có đạt được hay không." Du Tử Vân dừng một chút: "Câu lạc bộ mới quan trọng nhất, tôi hy vọng cô vẫn ưu tiên nó!"
"Được, tôi sẽ nghĩ cách." Giản Mạt đáp lại.
Sau cuộc họp, tiễn Du Tử Vân đi, tất cả mọi người không hề rời khỏi phòng họp... Mọi người lo lắng nhìn Giản Mạt.
"Giản Mạt, cố gắng thôi..." Đường Hạo Dương khẽ thở dài, đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Đột nhiên, phòng họp như nổ tung.
Có giận dữ, lo lắng, im lặng, bất lực... Từ đầu đến cuối, chỉ có Giản Mạt là tỏ vẻ bình thản.
Đương nhiên không phải cô chẳng sợ vì mình là vợ giấu kín của Cố Bắc Thần, mà vì cô hiểu ngưỡng cửa khó khăn của Đế Hoàng...
"Tư Vực, Đinh Đương, hai người giúp tôi liên hệ với Tô gia trước." Giản Mạt thờ ơ căn dặn: "Xem có cơ hội gửi bản thiết kế qua không..."
"Được!" Từ Tư Vực và Đinh Đương đáp lại.
"Chị Mạt..." Hướng Vãn tỏ vẻ khóc không ra nước mắt: "Sao em có cảm giác hai bên này kẻ tám lạng người nửa cân vậy?"
Giản Mạt thở dài: "Cố gắng thôi." Cô gật đầu chào mọi người rồi rời khỏi phòng họp.
Mới sáng sớm mọi người đều có vẻ bận rộn vì cuộc họp này, mãi đến tận chiều Giản Mạt mới rỗi tay một chút.
Ngồi trên ghế xoay, Giản Mạt nghĩ đến việc phải làm sao mới có cơ hội tham dự so bản thiết kế với Đế Hoàng, dù nghĩ thế nào cũng chỉ có một kết quả là... Không thể!
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại êm tai vang lên, làm rối loạn suy nghĩ của Giản Mạt.
Cô ngây ra, sau đó cầm điện thoại lên ngay, thấy người gọi đến là "bác sĩ Vương", cô sửng sốt vội bắt máy: "Bác sĩ Vương, mẹ tôi không khỏe sao?”
"Mẹ cô không sao, vẫn như cũ." Bác sĩ Vương khẽ thở dài: "Tiểu Giản, bọn họ ngại gọi cho cô, tôi đành gọi... Phí trả lần trước đã hết lâu rồi, không thể chậm trễ nữa, nếu không sẽ không được phát thuốc."
Giản Mạt cảm thấy khó chịu: "Ừm, tôi biết rồi... Tôi sẽ thanh toán hóa đơn y tế sớm nhất có thể trong vài ngày tới."
"Được." Bác sĩ Vương lại thở dài: "Tiểu Giản, đã bao giờ cô nghĩ đến việc bỏ cuộc chưa... Thuốc duy trì cho mẹ cô đều được nhập từ nước ngoài, quá mắc... Đó không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được."
Đột nhiên tim Giản Mạt như bị đập mạnh, cô bật khóc vì đau lòng: "Mẹ tôi còn sống, làm sao mà bỏ được? Nhìn mẹ chờ chết à? Tôi không làm được..." Cô ấy hít một hơi thật sâu: "Tôi sẽ tìm cách."
Bác sĩ Vương nghe vậy, cũng chỉ đành thở dài đáp: "Tôi sẽ tự tới phòng thuốc ghi nợ, hai ngày tới cô hãy nghĩ cách đi."
"Cám ơn ông, bác sĩ Vương." Giản Mạt lại hỏi thăm vài câu rồi cúp điện thoại.
"Cộc cộc!"
Hướng Vãn gõ cửa kính bước vào, nhìn thoáng qua đã thấy mắt Giản Mạt đỏ hoe: "Chị Mạt, sao vậy?" Cô ấy vội vàng đi tới: "Chị đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, cùng lắm thì năm nay giới thiệu qua, năm sau chúng ta tiếp tục cố gắng."
Giản Mạt giật giật khóe miệng: "Không phải chuyện này... Tôi sẽ ra ngoài, lát nữa khi tổng giám đốc tìm thì nói tôi đang nghĩ cách liên hệ với người của Đế Hoàng.” Dứt lời, cô đứng dậy cầm điện thoại và túi xách rời đi.
Hướng Vãn ngây ra không phản ứng kịp, lúc cô ấy giật mình thì Giản Mạt đã đi mất từ lâu.
Giản Mạt lái xe trên đường phố thành phố Lạc, trước lúc kết hôn Cố Bắc Thần từng đề xuất mỗi tháng sẽ cho cô ấy hai vạn tiền sinh hoạt.
Nghĩ sẽ đủ cầm cự bệnh cho mẹ... Nhưng không ngờ gần đây cơ thể của mẹ bị giảm chức năng, sau khi thêm thuốc mới thì hai vạn không còn đủ nữa.
Yêu cầu tiền với Cố Bắc Thần ư?
Giản Mạt dừng xe sát lề đường, bất giác nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Cô sẽ dùng lý do gì để đòi tiền? Hơn nữa, thuốc của mẹ phải được duy trì cho đến khi tìm được một ca ghép tim phù hợp. Cô cần phải nói như thế nào trong quá trình này?
Giản Mạt yếu ớt nằm trên ghế xe, thẫn thờ nhìn về phía trước qua kính chắn gió...
Đột nhiên, cô ngồi dậy nhìn vào một tấm biển được dựng bên đường, mắt mở to. Sau khi xác nhận nội dung bên trên, ánh mắt cô lập tức bùng nổ vui sướng.
"Du tổng, Tô Quân Ly mới vừa từ nước ngoài trở về, phòng hòa nhạc của Tô gia được đặt theo tên tiếng Anh của anh ta..." Giản Mạt tiếp tục nói: "Mặc dù Tô gia ở trong giới nghệ thuật, nhưng phòng hòa nhạc này có liên quan đến Tô Quân Ly, nếu như có được công trình thiết kế, cũng không thua câu lạc bộ Đế Hoàng kia."
Sắc mặt của Du Tử Vân hơi khó coi, nhưng vẫn chăm chú xem tài liệu, cuối cùng lên tiếng...
"Chuẩn bị chọn đi... Giản Mạt, dù phòng hòa nhạc nhỏ nhưng cô cũng nói nó được đặt theo tên của Tô Quân Ly, không biết có đạt được hay không." Du Tử Vân dừng một chút: "Câu lạc bộ mới quan trọng nhất, tôi hy vọng cô vẫn ưu tiên nó!"
"Được, tôi sẽ nghĩ cách." Giản Mạt đáp lại.
Sau cuộc họp, tiễn Du Tử Vân đi, tất cả mọi người không hề rời khỏi phòng họp... Mọi người lo lắng nhìn Giản Mạt.
"Giản Mạt, cố gắng thôi..." Đường Hạo Dương khẽ thở dài, đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Đột nhiên, phòng họp như nổ tung.
Có giận dữ, lo lắng, im lặng, bất lực... Từ đầu đến cuối, chỉ có Giản Mạt là tỏ vẻ bình thản.
Đương nhiên không phải cô chẳng sợ vì mình là vợ giấu kín của Cố Bắc Thần, mà vì cô hiểu ngưỡng cửa khó khăn của Đế Hoàng...
"Tư Vực, Đinh Đương, hai người giúp tôi liên hệ với Tô gia trước." Giản Mạt thờ ơ căn dặn: "Xem có cơ hội gửi bản thiết kế qua không..."
"Được!" Từ Tư Vực và Đinh Đương đáp lại.
"Chị Mạt..." Hướng Vãn tỏ vẻ khóc không ra nước mắt: "Sao em có cảm giác hai bên này kẻ tám lạng người nửa cân vậy?"
Giản Mạt thở dài: "Cố gắng thôi." Cô gật đầu chào mọi người rồi rời khỏi phòng họp.
Mới sáng sớm mọi người đều có vẻ bận rộn vì cuộc họp này, mãi đến tận chiều Giản Mạt mới rỗi tay một chút.
Ngồi trên ghế xoay, Giản Mạt nghĩ đến việc phải làm sao mới có cơ hội tham dự so bản thiết kế với Đế Hoàng, dù nghĩ thế nào cũng chỉ có một kết quả là... Không thể!
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại êm tai vang lên, làm rối loạn suy nghĩ của Giản Mạt.
Cô ngây ra, sau đó cầm điện thoại lên ngay, thấy người gọi đến là "bác sĩ Vương", cô sửng sốt vội bắt máy: "Bác sĩ Vương, mẹ tôi không khỏe sao?”
"Mẹ cô không sao, vẫn như cũ." Bác sĩ Vương khẽ thở dài: "Tiểu Giản, bọn họ ngại gọi cho cô, tôi đành gọi... Phí trả lần trước đã hết lâu rồi, không thể chậm trễ nữa, nếu không sẽ không được phát thuốc."
Giản Mạt cảm thấy khó chịu: "Ừm, tôi biết rồi... Tôi sẽ thanh toán hóa đơn y tế sớm nhất có thể trong vài ngày tới."
"Được." Bác sĩ Vương lại thở dài: "Tiểu Giản, đã bao giờ cô nghĩ đến việc bỏ cuộc chưa... Thuốc duy trì cho mẹ cô đều được nhập từ nước ngoài, quá mắc... Đó không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được."
Đột nhiên tim Giản Mạt như bị đập mạnh, cô bật khóc vì đau lòng: "Mẹ tôi còn sống, làm sao mà bỏ được? Nhìn mẹ chờ chết à? Tôi không làm được..." Cô ấy hít một hơi thật sâu: "Tôi sẽ tìm cách."
Bác sĩ Vương nghe vậy, cũng chỉ đành thở dài đáp: "Tôi sẽ tự tới phòng thuốc ghi nợ, hai ngày tới cô hãy nghĩ cách đi."
"Cám ơn ông, bác sĩ Vương." Giản Mạt lại hỏi thăm vài câu rồi cúp điện thoại.
"Cộc cộc!"
Hướng Vãn gõ cửa kính bước vào, nhìn thoáng qua đã thấy mắt Giản Mạt đỏ hoe: "Chị Mạt, sao vậy?" Cô ấy vội vàng đi tới: "Chị đừng tạo áp lực quá lớn cho mình, cùng lắm thì năm nay giới thiệu qua, năm sau chúng ta tiếp tục cố gắng."
Giản Mạt giật giật khóe miệng: "Không phải chuyện này... Tôi sẽ ra ngoài, lát nữa khi tổng giám đốc tìm thì nói tôi đang nghĩ cách liên hệ với người của Đế Hoàng.” Dứt lời, cô đứng dậy cầm điện thoại và túi xách rời đi.
Hướng Vãn ngây ra không phản ứng kịp, lúc cô ấy giật mình thì Giản Mạt đã đi mất từ lâu.
Giản Mạt lái xe trên đường phố thành phố Lạc, trước lúc kết hôn Cố Bắc Thần từng đề xuất mỗi tháng sẽ cho cô ấy hai vạn tiền sinh hoạt.
Nghĩ sẽ đủ cầm cự bệnh cho mẹ... Nhưng không ngờ gần đây cơ thể của mẹ bị giảm chức năng, sau khi thêm thuốc mới thì hai vạn không còn đủ nữa.
Yêu cầu tiền với Cố Bắc Thần ư?
Giản Mạt dừng xe sát lề đường, bất giác nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Cô sẽ dùng lý do gì để đòi tiền? Hơn nữa, thuốc của mẹ phải được duy trì cho đến khi tìm được một ca ghép tim phù hợp. Cô cần phải nói như thế nào trong quá trình này?
Giản Mạt yếu ớt nằm trên ghế xe, thẫn thờ nhìn về phía trước qua kính chắn gió...
Đột nhiên, cô ngồi dậy nhìn vào một tấm biển được dựng bên đường, mắt mở to. Sau khi xác nhận nội dung bên trên, ánh mắt cô lập tức bùng nổ vui sướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.