Một Đêm Ngụy Tình: Vợ Cũ Hào Môn Giá Trên Trời
Chương 17: Sự Cẩu Huyết Dưới Quy Tắc Ngầm
Nguyệt Hạ Hồn Tiêu
08/03/2023
Giản Mạt chỉ cảm thấy chỗ ẩn nấp của mình sắp bị anh phát hiện, không thể trốn tránh được nữa, cô chỉ có thể đối diện với anh... nhưng khi vừa va phải ánh mắt anh, cô liền thấy hối hận.
Cố Bắc Thần khẽ nhếch đôi môi mỏng cười một cách nhạt nhẽo, ánh mắt anh dường như nhìn thấu được mục đích đến đây của Giản Mạt.
Cảm giác không khí xung quanh như đang ngưng tụ, đè nặng đến mức nhịp tim phải đập chậm lại... Giản Mạt giật giật khóe miệng, nói một cách khó khăn: "Hai... hai mươi vạn!"
“Rẻ quá!” Cố Bắc Thần nhếch mép, anh trực tiếp lấy ra tờ chi phiếu, viết một vài nét bút lên đó rồi đưa cho Giản Mạt.
Anh buông người phụ nữ bên cạnh ra, cúi người tiến lên trước, cố ý dùng một giọng nói khiến người khác sợ hãi nói chầm chầm bên tai Giản Mạt: “Chi bằng… sau này nếu Giản tiểu thư có thiết kế nào tốt thì có thể liên hệ với tôi, nhỉ?"
Giản Mạt cảm thấy tim cô đột nhiên vang một tiếng, nhưng chỉ trong nháy mắt cô đã lấy lại được bình tĩnh: "Được thôi... chỉ cần anh trả một cái giá tốt."
“Cô cũng biết…” Cố Bắc Thần mặt không đổi sắc, nhưng giọng nói ngày càng trầm xuống: "Tôi có khả năng ấy mà.” Lời đã dứt, khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta không nhìn ra được rằng cảm xúc thật sự đang từ từ cuộn trào lên trong lòng anh.
Khóe miệng Giản Mạt giật giật, nhưng cô vẫn cố gắng giữ vững nụ cười, không để bản thân lộ ra quá nhiều cảm xúc.
“Vậy đưa cách thức liên lạc của anh cho tôi đi…” Giản Mạt cười tươi như hoa, có thể là do mối quan hệ thực sự của cô với Cố Bắc Thần nên nói những chuyện này cũng tự nhiên hơn nhiều, không khiến người khác cảm thấy có chút giả tạo: "Bằng không, nếu có thiết kế tốt thì sao tôi có thể bán nó cho anh? "
Nhìn thấy cô như vậy, ánh mắt của người phụ nữ với đôi môi đỏ kia có chút giễu cợt, cho rằng Giản Mạt đang nhân cơ hội ve vãn Cố Bắc Thần.
“Tám giờ tối nay, đến Heaven Night tìm tôi.” Cố Bắc Thần điềm đạm nói, đôi mắt diều hâu nhìn Giản Mạt đầy cảnh cáo, sau đó anh quay người rời đi.
Cho đến khi Cố Bắc Thần rời đi, Giản Mạt mới sang nhìn tờ chi phiếu trong tay mình, khóe miệng cô nhếch lên tự cười nhạo chính mình... Cuối cùng, vẫn là tiền lấy được từ tay của Cố Bắc Thần.
Sau khi lấy được một nửa thuộc về mình từ phía ban tổ chức, Giản Mạt lái chiếc Hyundai, chiếc xe mà trong mắt Cố Bắc Thần là thứ đồ rách nát ấy đến bệnh viện.
Đưa tờ chi phiếu cho bệnh viện xong, cô đến gặp bác sĩ Vương, nắm bắt tình hình gần đây của Tô Mặc rồi mới đi đến phòng bệnh.
Giản Mạt lấy nước lau người cho Tô Mặc, nhìn thấy Tô Mặc vẫn đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng cô cảm thấy khó chịu vô cùng...
Bố xảy ra tai nạn bất ngờ ngã xuống từ một tòa nhà ở công trường, mẹ thì bệnh tim đột nhiên tái phát, giờ chỉ còn biết nhờ vào thuốc và thiết bị vật lý để duy trì mạng sống... đợi có một quả tim phù hợp để cấy ghép.
Tất cả mọi thứ, dường như trở nên khác hẳn từ sau đêm mưa tầm tã ấy...
Mặc cho mọi sự bất hạnh đè ập lên người nhưng cô vẫn luôn lạc quan, vào lúc bản thân khó khăn nhất, cô gặp được Cố Bắc Thần.
Cho dù mục đích của anh khi lấy một người vợ là gì đi nữa thì trong khoảnh khắc đó, cô chưa bao giờ cảm thấy biết ơn anh đến thế.
“Mẹ, con rể của mẹ rất giàu có, cho nên… mẹ đừng lo lắng gì cả, hãy thật khỏe mạnh, được chứ?” Giản Mạt vừa lau người cho Tô Mặc vừa nói: "Anh ấy đối xử với con rất tốt, luôn giúp đỡ con trong cuộc sống lẫn công việc...”
Giản Mạt nói về những điều thú vị gần đây như thế, dường như trước mặt Tô Mặc, cô không bao giờ buồn cả.
Sau khi lau xong, cô hôn lên khuôn mặt gầy sạm lại của Tô Mặc: "Mẹ, con đi trước đây, mẹ phải thật cố gắng... Con cũng sẽ cố gắng.” Dứt lời, sống mũi cô đột nhiên cay cay, mọi sự kiên cường ở bên ngoài đều trở nên yếu ớt đi khi đứng trước mặt mẹ.
Đúng lúc bước ra ngoài, cô gặp bác sĩ Vương đến kiểm tra phòng bệnh.
"Bác sĩ Vương, phiền bác sĩ quan tâm hơn đến mẹ tôi..." Giản Mạt mím khóe môi dưới: "Nếu có quả tim phù hợp, bác sĩ nhất định phải thông báo cho tôi.”
Bác sĩ Vương thở dài gật đầu, ông không nhẫn tâm khuyên cô lần nữa.
Thực ra mọi người đều biết, Tô Mặc hiện giờ toàn bộ đều dựa vào sự hỗ trợ từ thuốc nhập khẩu, tiền thuốc điều trị hơn ba vạn tệ một tháng không phải là số tiền mà một gia đình bình thường có thể chi trả.
Hơn nữa về sau, cho dù có tìm được quả tim phù hợp, chưa nói đến chi phí, nhưng con người chưa chắc có thể hoàn toàn sản sinh ra sự loại trừ… Kết quả cuối cùng phần lớn dựa vào người và của.
“ y, một cô gái nhỏ bé như vậy, thật là làm khó cho cô ấy rồi…” Bác sĩ Vương nhìn bóng lưng của Giản Mạt, lại thở dài một tiếng, lắc đầu tiếc nuối.
Giản Mạt vừa rời khỏi bệnh viện, điện thoại cô vang lên, là cuộc gọi của Đường Hạo Dương gọi, cô cầm lên ghé vào tai nhỏ nhẹ trả lời: "Giám đốc?"
"Giản Mạt, tối nay có một bữa tiệc, cô đi cùng tôi..." Đường Hạo Dương nói: "Tôi đã nghe ngóng rồi, Cố Bắc Thần có thể cũng sẽ tham gia... nhân cơ hội này xem xem liệu chúng ta có khả năng hay không."
Giản Mạt đau đầu: "Giám đốc, tôi..."
Cố Bắc Thần khẽ nhếch đôi môi mỏng cười một cách nhạt nhẽo, ánh mắt anh dường như nhìn thấu được mục đích đến đây của Giản Mạt.
Cảm giác không khí xung quanh như đang ngưng tụ, đè nặng đến mức nhịp tim phải đập chậm lại... Giản Mạt giật giật khóe miệng, nói một cách khó khăn: "Hai... hai mươi vạn!"
“Rẻ quá!” Cố Bắc Thần nhếch mép, anh trực tiếp lấy ra tờ chi phiếu, viết một vài nét bút lên đó rồi đưa cho Giản Mạt.
Anh buông người phụ nữ bên cạnh ra, cúi người tiến lên trước, cố ý dùng một giọng nói khiến người khác sợ hãi nói chầm chầm bên tai Giản Mạt: “Chi bằng… sau này nếu Giản tiểu thư có thiết kế nào tốt thì có thể liên hệ với tôi, nhỉ?"
Giản Mạt cảm thấy tim cô đột nhiên vang một tiếng, nhưng chỉ trong nháy mắt cô đã lấy lại được bình tĩnh: "Được thôi... chỉ cần anh trả một cái giá tốt."
“Cô cũng biết…” Cố Bắc Thần mặt không đổi sắc, nhưng giọng nói ngày càng trầm xuống: "Tôi có khả năng ấy mà.” Lời đã dứt, khuôn mặt lạnh lùng khiến người ta không nhìn ra được rằng cảm xúc thật sự đang từ từ cuộn trào lên trong lòng anh.
Khóe miệng Giản Mạt giật giật, nhưng cô vẫn cố gắng giữ vững nụ cười, không để bản thân lộ ra quá nhiều cảm xúc.
“Vậy đưa cách thức liên lạc của anh cho tôi đi…” Giản Mạt cười tươi như hoa, có thể là do mối quan hệ thực sự của cô với Cố Bắc Thần nên nói những chuyện này cũng tự nhiên hơn nhiều, không khiến người khác cảm thấy có chút giả tạo: "Bằng không, nếu có thiết kế tốt thì sao tôi có thể bán nó cho anh? "
Nhìn thấy cô như vậy, ánh mắt của người phụ nữ với đôi môi đỏ kia có chút giễu cợt, cho rằng Giản Mạt đang nhân cơ hội ve vãn Cố Bắc Thần.
“Tám giờ tối nay, đến Heaven Night tìm tôi.” Cố Bắc Thần điềm đạm nói, đôi mắt diều hâu nhìn Giản Mạt đầy cảnh cáo, sau đó anh quay người rời đi.
Cho đến khi Cố Bắc Thần rời đi, Giản Mạt mới sang nhìn tờ chi phiếu trong tay mình, khóe miệng cô nhếch lên tự cười nhạo chính mình... Cuối cùng, vẫn là tiền lấy được từ tay của Cố Bắc Thần.
Sau khi lấy được một nửa thuộc về mình từ phía ban tổ chức, Giản Mạt lái chiếc Hyundai, chiếc xe mà trong mắt Cố Bắc Thần là thứ đồ rách nát ấy đến bệnh viện.
Đưa tờ chi phiếu cho bệnh viện xong, cô đến gặp bác sĩ Vương, nắm bắt tình hình gần đây của Tô Mặc rồi mới đi đến phòng bệnh.
Giản Mạt lấy nước lau người cho Tô Mặc, nhìn thấy Tô Mặc vẫn đang hôn mê bất tỉnh, trong lòng cô cảm thấy khó chịu vô cùng...
Bố xảy ra tai nạn bất ngờ ngã xuống từ một tòa nhà ở công trường, mẹ thì bệnh tim đột nhiên tái phát, giờ chỉ còn biết nhờ vào thuốc và thiết bị vật lý để duy trì mạng sống... đợi có một quả tim phù hợp để cấy ghép.
Tất cả mọi thứ, dường như trở nên khác hẳn từ sau đêm mưa tầm tã ấy...
Mặc cho mọi sự bất hạnh đè ập lên người nhưng cô vẫn luôn lạc quan, vào lúc bản thân khó khăn nhất, cô gặp được Cố Bắc Thần.
Cho dù mục đích của anh khi lấy một người vợ là gì đi nữa thì trong khoảnh khắc đó, cô chưa bao giờ cảm thấy biết ơn anh đến thế.
“Mẹ, con rể của mẹ rất giàu có, cho nên… mẹ đừng lo lắng gì cả, hãy thật khỏe mạnh, được chứ?” Giản Mạt vừa lau người cho Tô Mặc vừa nói: "Anh ấy đối xử với con rất tốt, luôn giúp đỡ con trong cuộc sống lẫn công việc...”
Giản Mạt nói về những điều thú vị gần đây như thế, dường như trước mặt Tô Mặc, cô không bao giờ buồn cả.
Sau khi lau xong, cô hôn lên khuôn mặt gầy sạm lại của Tô Mặc: "Mẹ, con đi trước đây, mẹ phải thật cố gắng... Con cũng sẽ cố gắng.” Dứt lời, sống mũi cô đột nhiên cay cay, mọi sự kiên cường ở bên ngoài đều trở nên yếu ớt đi khi đứng trước mặt mẹ.
Đúng lúc bước ra ngoài, cô gặp bác sĩ Vương đến kiểm tra phòng bệnh.
"Bác sĩ Vương, phiền bác sĩ quan tâm hơn đến mẹ tôi..." Giản Mạt mím khóe môi dưới: "Nếu có quả tim phù hợp, bác sĩ nhất định phải thông báo cho tôi.”
Bác sĩ Vương thở dài gật đầu, ông không nhẫn tâm khuyên cô lần nữa.
Thực ra mọi người đều biết, Tô Mặc hiện giờ toàn bộ đều dựa vào sự hỗ trợ từ thuốc nhập khẩu, tiền thuốc điều trị hơn ba vạn tệ một tháng không phải là số tiền mà một gia đình bình thường có thể chi trả.
Hơn nữa về sau, cho dù có tìm được quả tim phù hợp, chưa nói đến chi phí, nhưng con người chưa chắc có thể hoàn toàn sản sinh ra sự loại trừ… Kết quả cuối cùng phần lớn dựa vào người và của.
“ y, một cô gái nhỏ bé như vậy, thật là làm khó cho cô ấy rồi…” Bác sĩ Vương nhìn bóng lưng của Giản Mạt, lại thở dài một tiếng, lắc đầu tiếc nuối.
Giản Mạt vừa rời khỏi bệnh viện, điện thoại cô vang lên, là cuộc gọi của Đường Hạo Dương gọi, cô cầm lên ghé vào tai nhỏ nhẹ trả lời: "Giám đốc?"
"Giản Mạt, tối nay có một bữa tiệc, cô đi cùng tôi..." Đường Hạo Dương nói: "Tôi đã nghe ngóng rồi, Cố Bắc Thần có thể cũng sẽ tham gia... nhân cơ hội này xem xem liệu chúng ta có khả năng hay không."
Giản Mạt đau đầu: "Giám đốc, tôi..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.