Chương 32
Thập Cụ/十具
12/09/2024
Đang lúc lời đồn thổi lan xa, tân hoàng ban chiếu chỉ, đích thân ban hôn cho ngài Tể tướng cùng biểu muội của hắn.
Biểu muội ấy, chính là ta.
Mười dặm đường pháo đỏ, kiệu hoa tám người khiêng, Giang Từ Dạ đến rước ta về dinh.
Tiếng pháo rộn ràng, vang lên những tràng cười, tiếng vỗ tay: "Tân lang đến rồi."
Ta như thấy mình trở lại đêm Nguyên Tiêu năm ấy, lòng thấp thỏm không yên, len lén vén khăn voan, hé mở rèm xe, lén nhìn trộm vị hôn phu tương lai.
Hắn cưỡi trên tuấn mã, một thân áo đỏ rực rỡ tựa trăng xuân soi bóng liễu, oai phong như ánh bình minh vừa hé.
Dẫu đã gặp gỡ ngàn lần, gặp lại vẫn bồi hồi như thuở ban đầu, tim đập rộn ràng, má ửng hồng.
Ánh mắt hắn vượt qua muôn người, chạm mắt cùng ta từ đằng xa.
Hắn khẽ cười, bất lực mà trìu mến, đôi môi khẽ cong lên, lặng lẽ bảo ta: "Che lại đi."
Ta nháy mắt tinh nghịch, e lệ che khăn voan đỏ lên.
Đêm tân hôn, đôi nến long phụng dưới ô cửa sổ phía tây cháy sáng suốt canh thâu.
......
Giang Đình Dã tên cẩu tặc này, quả nhiên được Cố Bác Ngạn giành lại từ tay Diêm Vương.
Sau một thời gian tẩm bổ, cuối cùng hắn cũng bình phục, ta đến thăm, hắn lại giở cái vẻ ngông nghênh đó ra.
"Một ngày xa cách tựa ba thu, Triệu Oanh Oanh, ta nhớ nàng lắm."
"Giữ lễ nghĩa chút đi, giờ ta là đại tẩu của ngươi đấy."
"Hầy, Giang Từ Dạ lãnh đạm thế kia, nếu có ngày nàng chán ghét hắn, cứ quay về tìm ta, dù sao ta cũng là hoàng tử, sau này về nước còn kế vị ngai vàng, chẳng phải hơn hắn, một tên Tể tướng sao?"
Ồ, phải nói thêm rằng, cha ruột của Giang Đình Dã hóa ra lại là hoàng đế của nước địch.
Không biết ông ta đã gây ra tội lỗi gì, mà những năm qua vẫn chưa có con nối dõi.
Sau nhiều lần tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy đứa con riêng thất lạc năm xưa là Giang Đình Dã.
Vì vậy, ông ta buộc phải đồng ý với yêu cầu nhân cơ hội kiếm chác của Giang Từ Dạ, ký kết một số điều khoản khắc nghiệt với triều đình, để bảo vệ người thừa kế duy nhất của mình.
Ban đầu Giang Đình Dã còn khá cảm động vì Giang Từ Dạ đã cứu hắn đêm đó, nhưng sau khi nghe về các điều khoản, hắn ta chửi rủa không ngừng.
"Hóa ra hắn cứu ta để bán lấy giá hời. Nếu ta còn gọi hắn một tiếng ca ca nữa thì ta thua."
Chính vì vậy, hiện tại hắn ta đầy oán hận với Giang Từ Dạ.
Tên khốn nạn này cũng chẳng thèm nghĩ lại xem, lúc huynh trưởng hắn cứu hắn còn chẳng biết hắn là người thừa kế duy nhất của nước địch cơ mà.
Ta là ai chứ?
Ta là vợ hiền của phu quân ta, sao có thể trơ mắt nhìn phu quân mình bị kẻ khác mắng nhiếc?
Ta bèn từ đầu đến chân quan sát Giang Đình Dã, trong mắt ánh lên tia khinh miệt: "Nam nhân ấy mà, mạnh hay không là phải xem tố chất. Nhị công tử, ngươi cũng không tồi, nhưng so với phu quân ta thì vẫn còn kém một bậc đấy."
Đánh nhau chẳng phải chỉ có nước bị phu quân ta đánh cho nhừ tử thôi sao?
Thể chất yếu ớt thế này, thật kém cỏi.
Giang Đình Dã sắc mặt biến ảo, đỏ rồi lại xanh, xanh rồi lại đỏ: "Triệu Oanh Oanh, làm sao nàng biết?"
Đây chẳng phải chỉ là một ví dụ sao?
Ta vốn còn định nói là kém xa lắm cơ, nhưng nể tình hắn đang bị bệnh, thôi, nói giảm nói tránh một chút vậy.
“Sao ta không biết?"
"Ồ, nàng làm sao mà biết được?" Giọng nói thanh lãnh của Giang Từ Dạ từ phía sau ta vang lên.
Vì sao mà sắc mặt hắn lại trông âm trầm như vậy, giống hệt Giang Đình Dã, vì sao hai huynh đệ đều không vui?
Ta vội vàng ôm lấy cánh tay hắn, ngoan ngoãn lanh lợi: "Ta đương nhiên biết chứ, ta đây đã gặp vô số nam nhân, chỉ có phu quân ta là hoàn hảo nhất."
Vì sao, sắc mặt phu quân ta, bỗng chốc sa sầm xuống đáy cốc.
Ta cầu cứu nhìn về phía Giang Đình Dã, Giang Đình Dã vẻ mặt bất lực, còn thêm dầu vào lửa.
"Huynh, huynh phải dạy dỗ tẩu tử cho tốt vào."
Có cần phải nói như vậy không?
Đúng là một kẻ tiểu nhân thù dai.
Ta cảm thấy Giang Từ Dạ đang không vui, mấy đêm liền hắn ấy thức khuya phê duyệt công văn, chẳng còn thời gian để ý đến ta.
Lúc cùng nhị tiểu thư đi dạo phố, ta tình cờ thấy vải Phù Quang, sờ lên tấm vải mềm mại, ta khẽ cười.
"Tẩu tử, tẩu làm sao vậy?"
"Ta nghĩ ra cách trị huynh trưởng ngươi rồi."
Tối hôm đó, ta tỉ mỉ trang điểm, thay y phục xuân bằng vải Phù Quang Cẩm mềm mại óng ả, soi gương.
Chậc, thân mình như hoa lay động, tay ngọc ngà thon dài như cành hành, eo liễu thướt tha.
Hoàn toàn là một hồ ly tinh, xem ta có mê hoặc được phu quân đứng đắn của ta không.
Đèn ngoài cửa sáng lên, Giang Từ Dạ ôm một chồng công văn dày mở cửa, nhìn thấy ta đang nằm nghiêng trên giường, sững sờ.
Ta uốn éo vòng eo thon, mắt long lanh, nũng nịu gọi: "Phu quân à~"
Sau một thoáng im lặng.
Hắn không đổi sắc mặt: "Ta còn có chút việc phải xử lý, nàng chờ một lát."
Hắn không ngừng một khắc đóng cửa rời đi, ôm theo chồng công văn chướng mắt kia...
Ta tức giận ném gối, chẳng lẽ ta không thơm bằng đống công văn đó sao? Có phải Giang Từ Dạ bất lực rồi không?!
Chờ đã, còn có chút việc phải xử lý, đóng cửa, trình tự này, sao lại quen thuộc đến vậy?
Bỗng nhiên nhớ ra rồi, năm đó trước khi hắn bảo ám vệ ném hoa khôi đi, cũng ôn hòa lễ độ như vậy.
Ta rùng mình một cái.
Ta lập tức ôm chăn nhảy khỏi giường, ăn mặc thế này mà bị ném ra ngoài, ta sẽ mất mặt biết bao nhiêu.
Ta ngay lập tức quấn chăn trốn vào tủ quần áo.
Cửa kẽo kẹt mở ra, tiếng bước chân vang lên, ta run sợ trong lòng, đừng đến, đừng đến, đừng tìm thấy ta, đừng tìm thấy ta.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Bốn mắt nhìn nhau với nam nhân.
"Nương tử à, lần sau đổi chỗ trốn khác đi, được không?"
Ta chui sâu vào trong tủ quần áo, run rẩy: "Ta sẽ chuyển đến thư phòng ngủ, chàng đừng ném ta mà, ta sẽ không làm phiền chàng đâu."
Khoảnh khắc tiếp theo, ta bị lôi ra, ném mạnh lên giường.
Người nam nhân áp sát lại, "Muộn rồi."
...
Trong lúc chìm nổi, ta nhìn thấy ánh sáng ngoài cửa sổ.
Đau nhức toàn thân, ta mừng rỡ đến phát khóc: "Phu quân, chàng nên vào triều rồi."
Giọng người nam nhân khàn khàn: "Đã xin nghỉ rồi."
"Khi nào?"
"Lúc bảo nàng chờ một lát."
"..."
Đêm đã tàn, lửa tình vẫn cháy rực
...
Ánh xuân dịu dàng, cỏ xanh chim hót.
Đứa trẻ mới tập đi chập chững chạy về phía bà nội không xa, ôm chầm lấy bà.
"Bà nội ơi, bế cháu."
"Ôi chao, bảo bối của bà nội ơi, bà nội bế nào."
"Mẹ ơi, Niên Niên càng lớn càng giống ca ca rồi."
"Con ruột mà, sao có thể không giống chứ?"
"Mẹ?!"
"Huynh trưởng ngươi đó, còn tưởng rằng nó đã tính kế được tất cả mọi người."
Thế gian giả câm giả điếc, sớm đã đứng về phía tình yêu.
Cách đó không xa, vị tướng quân trẻ tuổi trèo lên tường, chuẩn bị bẻ một nhành xuân Giang Nam cho vị Thái hậu đoan trang.
Ngoài cửa, vị thái y trẻ tuổi chỉnh lại cổ áo, gõ cửa, mỗi tháng luôn có một lần, hắn lấy cớ bắt mạch để đến gặp lục tiểu thư.
Dưới chân tường, nhị tiểu thư trẻ tuổi cúi người chui vào lỗ chó, vừa ló đầu ra, đã chạm phải ánh mắt đe dọa của ám vệ...
Trong sân, nhị công tử nhà họ Giang đang gác chân lên ghế, hưởng thụ ánh nắng xuân, bên tay trái có một chú chó bầu bạn.
-Hết-
Biểu muội ấy, chính là ta.
Mười dặm đường pháo đỏ, kiệu hoa tám người khiêng, Giang Từ Dạ đến rước ta về dinh.
Tiếng pháo rộn ràng, vang lên những tràng cười, tiếng vỗ tay: "Tân lang đến rồi."
Ta như thấy mình trở lại đêm Nguyên Tiêu năm ấy, lòng thấp thỏm không yên, len lén vén khăn voan, hé mở rèm xe, lén nhìn trộm vị hôn phu tương lai.
Hắn cưỡi trên tuấn mã, một thân áo đỏ rực rỡ tựa trăng xuân soi bóng liễu, oai phong như ánh bình minh vừa hé.
Dẫu đã gặp gỡ ngàn lần, gặp lại vẫn bồi hồi như thuở ban đầu, tim đập rộn ràng, má ửng hồng.
Ánh mắt hắn vượt qua muôn người, chạm mắt cùng ta từ đằng xa.
Hắn khẽ cười, bất lực mà trìu mến, đôi môi khẽ cong lên, lặng lẽ bảo ta: "Che lại đi."
Ta nháy mắt tinh nghịch, e lệ che khăn voan đỏ lên.
Đêm tân hôn, đôi nến long phụng dưới ô cửa sổ phía tây cháy sáng suốt canh thâu.
......
Giang Đình Dã tên cẩu tặc này, quả nhiên được Cố Bác Ngạn giành lại từ tay Diêm Vương.
Sau một thời gian tẩm bổ, cuối cùng hắn cũng bình phục, ta đến thăm, hắn lại giở cái vẻ ngông nghênh đó ra.
"Một ngày xa cách tựa ba thu, Triệu Oanh Oanh, ta nhớ nàng lắm."
"Giữ lễ nghĩa chút đi, giờ ta là đại tẩu của ngươi đấy."
"Hầy, Giang Từ Dạ lãnh đạm thế kia, nếu có ngày nàng chán ghét hắn, cứ quay về tìm ta, dù sao ta cũng là hoàng tử, sau này về nước còn kế vị ngai vàng, chẳng phải hơn hắn, một tên Tể tướng sao?"
Ồ, phải nói thêm rằng, cha ruột của Giang Đình Dã hóa ra lại là hoàng đế của nước địch.
Không biết ông ta đã gây ra tội lỗi gì, mà những năm qua vẫn chưa có con nối dõi.
Sau nhiều lần tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm thấy đứa con riêng thất lạc năm xưa là Giang Đình Dã.
Vì vậy, ông ta buộc phải đồng ý với yêu cầu nhân cơ hội kiếm chác của Giang Từ Dạ, ký kết một số điều khoản khắc nghiệt với triều đình, để bảo vệ người thừa kế duy nhất của mình.
Ban đầu Giang Đình Dã còn khá cảm động vì Giang Từ Dạ đã cứu hắn đêm đó, nhưng sau khi nghe về các điều khoản, hắn ta chửi rủa không ngừng.
"Hóa ra hắn cứu ta để bán lấy giá hời. Nếu ta còn gọi hắn một tiếng ca ca nữa thì ta thua."
Chính vì vậy, hiện tại hắn ta đầy oán hận với Giang Từ Dạ.
Tên khốn nạn này cũng chẳng thèm nghĩ lại xem, lúc huynh trưởng hắn cứu hắn còn chẳng biết hắn là người thừa kế duy nhất của nước địch cơ mà.
Ta là ai chứ?
Ta là vợ hiền của phu quân ta, sao có thể trơ mắt nhìn phu quân mình bị kẻ khác mắng nhiếc?
Ta bèn từ đầu đến chân quan sát Giang Đình Dã, trong mắt ánh lên tia khinh miệt: "Nam nhân ấy mà, mạnh hay không là phải xem tố chất. Nhị công tử, ngươi cũng không tồi, nhưng so với phu quân ta thì vẫn còn kém một bậc đấy."
Đánh nhau chẳng phải chỉ có nước bị phu quân ta đánh cho nhừ tử thôi sao?
Thể chất yếu ớt thế này, thật kém cỏi.
Giang Đình Dã sắc mặt biến ảo, đỏ rồi lại xanh, xanh rồi lại đỏ: "Triệu Oanh Oanh, làm sao nàng biết?"
Đây chẳng phải chỉ là một ví dụ sao?
Ta vốn còn định nói là kém xa lắm cơ, nhưng nể tình hắn đang bị bệnh, thôi, nói giảm nói tránh một chút vậy.
“Sao ta không biết?"
"Ồ, nàng làm sao mà biết được?" Giọng nói thanh lãnh của Giang Từ Dạ từ phía sau ta vang lên.
Vì sao mà sắc mặt hắn lại trông âm trầm như vậy, giống hệt Giang Đình Dã, vì sao hai huynh đệ đều không vui?
Ta vội vàng ôm lấy cánh tay hắn, ngoan ngoãn lanh lợi: "Ta đương nhiên biết chứ, ta đây đã gặp vô số nam nhân, chỉ có phu quân ta là hoàn hảo nhất."
Vì sao, sắc mặt phu quân ta, bỗng chốc sa sầm xuống đáy cốc.
Ta cầu cứu nhìn về phía Giang Đình Dã, Giang Đình Dã vẻ mặt bất lực, còn thêm dầu vào lửa.
"Huynh, huynh phải dạy dỗ tẩu tử cho tốt vào."
Có cần phải nói như vậy không?
Đúng là một kẻ tiểu nhân thù dai.
Ta cảm thấy Giang Từ Dạ đang không vui, mấy đêm liền hắn ấy thức khuya phê duyệt công văn, chẳng còn thời gian để ý đến ta.
Lúc cùng nhị tiểu thư đi dạo phố, ta tình cờ thấy vải Phù Quang, sờ lên tấm vải mềm mại, ta khẽ cười.
"Tẩu tử, tẩu làm sao vậy?"
"Ta nghĩ ra cách trị huynh trưởng ngươi rồi."
Tối hôm đó, ta tỉ mỉ trang điểm, thay y phục xuân bằng vải Phù Quang Cẩm mềm mại óng ả, soi gương.
Chậc, thân mình như hoa lay động, tay ngọc ngà thon dài như cành hành, eo liễu thướt tha.
Hoàn toàn là một hồ ly tinh, xem ta có mê hoặc được phu quân đứng đắn của ta không.
Đèn ngoài cửa sáng lên, Giang Từ Dạ ôm một chồng công văn dày mở cửa, nhìn thấy ta đang nằm nghiêng trên giường, sững sờ.
Ta uốn éo vòng eo thon, mắt long lanh, nũng nịu gọi: "Phu quân à~"
Sau một thoáng im lặng.
Hắn không đổi sắc mặt: "Ta còn có chút việc phải xử lý, nàng chờ một lát."
Hắn không ngừng một khắc đóng cửa rời đi, ôm theo chồng công văn chướng mắt kia...
Ta tức giận ném gối, chẳng lẽ ta không thơm bằng đống công văn đó sao? Có phải Giang Từ Dạ bất lực rồi không?!
Chờ đã, còn có chút việc phải xử lý, đóng cửa, trình tự này, sao lại quen thuộc đến vậy?
Bỗng nhiên nhớ ra rồi, năm đó trước khi hắn bảo ám vệ ném hoa khôi đi, cũng ôn hòa lễ độ như vậy.
Ta rùng mình một cái.
Ta lập tức ôm chăn nhảy khỏi giường, ăn mặc thế này mà bị ném ra ngoài, ta sẽ mất mặt biết bao nhiêu.
Ta ngay lập tức quấn chăn trốn vào tủ quần áo.
Cửa kẽo kẹt mở ra, tiếng bước chân vang lên, ta run sợ trong lòng, đừng đến, đừng đến, đừng tìm thấy ta, đừng tìm thấy ta.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Bốn mắt nhìn nhau với nam nhân.
"Nương tử à, lần sau đổi chỗ trốn khác đi, được không?"
Ta chui sâu vào trong tủ quần áo, run rẩy: "Ta sẽ chuyển đến thư phòng ngủ, chàng đừng ném ta mà, ta sẽ không làm phiền chàng đâu."
Khoảnh khắc tiếp theo, ta bị lôi ra, ném mạnh lên giường.
Người nam nhân áp sát lại, "Muộn rồi."
...
Trong lúc chìm nổi, ta nhìn thấy ánh sáng ngoài cửa sổ.
Đau nhức toàn thân, ta mừng rỡ đến phát khóc: "Phu quân, chàng nên vào triều rồi."
Giọng người nam nhân khàn khàn: "Đã xin nghỉ rồi."
"Khi nào?"
"Lúc bảo nàng chờ một lát."
"..."
Đêm đã tàn, lửa tình vẫn cháy rực
...
Ánh xuân dịu dàng, cỏ xanh chim hót.
Đứa trẻ mới tập đi chập chững chạy về phía bà nội không xa, ôm chầm lấy bà.
"Bà nội ơi, bế cháu."
"Ôi chao, bảo bối của bà nội ơi, bà nội bế nào."
"Mẹ ơi, Niên Niên càng lớn càng giống ca ca rồi."
"Con ruột mà, sao có thể không giống chứ?"
"Mẹ?!"
"Huynh trưởng ngươi đó, còn tưởng rằng nó đã tính kế được tất cả mọi người."
Thế gian giả câm giả điếc, sớm đã đứng về phía tình yêu.
Cách đó không xa, vị tướng quân trẻ tuổi trèo lên tường, chuẩn bị bẻ một nhành xuân Giang Nam cho vị Thái hậu đoan trang.
Ngoài cửa, vị thái y trẻ tuổi chỉnh lại cổ áo, gõ cửa, mỗi tháng luôn có một lần, hắn lấy cớ bắt mạch để đến gặp lục tiểu thư.
Dưới chân tường, nhị tiểu thư trẻ tuổi cúi người chui vào lỗ chó, vừa ló đầu ra, đã chạm phải ánh mắt đe dọa của ám vệ...
Trong sân, nhị công tử nhà họ Giang đang gác chân lên ghế, hưởng thụ ánh nắng xuân, bên tay trái có một chú chó bầu bạn.
-Hết-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.