Chương 90
sweet girl
04/06/2020
Sau khi qua màn ngắn sao lãng mạng trên biển, nàng cùng Du Thiên Ân trở
về phòng, bước vào phòng là một màn lãng mạng khác được bày ra trước
mắt, ánh nến mờ ảo, thêm hương hoa nhè nhẹ, căn phòng lúc này được trang trí vô cùng hoàn mỹ. Thật ra cái này là Du Thiên Ân đã chuẩn bị từ
trước, hắn muốn đêm tân hôn của nàng và hắn trở thành kỹ niệm không thể
nào quên được.
Du Thiên Ân nắm tay nàng bước vào, đưa ly rượu vang trên bàn cho nàng, hắn một ly nàng một lý, cả hai choàng tay nhau như uống rượu giao bôi, tiếp đến tiếng nhạc du dương được vang lên, hắn như một chàng hoàng tử lịch thiệp mời nàng nhảy, nàng bị điệu bộ này của hắn làm cho phì cười.
-Du Thiên Ân, rốt cuộc khoản thời gian em hôn mê anh học những gì mà trở nên lãng mạn như thế này vậy hả?
Du Thiên Ân kéo người nàng theo điệu nàng, vừa nhảy vừa nói.
-Cái này cần phải học nữa sao?
Cả hai người vui vẻ cùng hoà mình vào điệu nhạc, sau đó cả hai trao nhau nụ hôn nhẹ nhàng thắm thiết, rồi chuyện gì đến cũng đến hai người quấn lấy nhau, cùng trao nhau những gì tốt đẹp nhất, những giọt nước mắt vui mừng rơi xuống, cuối cùng nàng và hắn cũng có thể ở cạnh nhau một cách đúng nghĩa.
………
Buổi sáng hôm sau mặt trời đã lên tự bao giờ mà nàng và Du Thiên Ân vẫn còn nằm trên giường, đây là kết quả của màn lãng mạng kịch liệt tối qua. Nàng đã dậy từ năm phút trước nhưng mà chẳng thể cử động nổi, tay chân như thể vừa chạy bộ 100km vậy, đành bất lực nằm yên, nàng quay sang lườm cho Du Thiên Ân một cái, lòng tự than vãn vì bị ông chồng này lừa, cũng không thể gọi là lừa mà nói đúng hơn là hắn kìm nén quá giỏi, trước đây không ít lần hai người bọn nàng ngủ chung một giường, hôn cũng hôn nhau, nhưng chưa bao giờ hắn đi quá giới hạn cả, suy cho cùng là hắn cũng vì lo nghĩ cho nàng, nếu hai người không thể đến với nhau thì sẽ thiệt thòi cho nàng.
Nghĩ đến đây giận hờn nãy giờ cũng không còn nữa, nàmg chuyển sang ngắm nhìn khuôn mặt Du Thiên Ân lúc ngủ, nàng mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy vẻ mặt tuấn tú này của chồng mình, mũi cao môi đẹp, mi mắt lại dài, càng nhìn càng thấy thích. Nàng nhẹ nhàng hôn lên má Du Thiên Ân một cái, hắn lúc này bắt đầu cựa quậy, mắt vẫn đang nhắm chặt nhưng tay bắt đầu ôm chọn cơ thể nàng vào lòng, nàng nằm trọn vào lòng hắn, trên đầu nàng giọng hơi khàn liền phát ra.
-Anh vẫn còn buồn ngủ lắm, đợi anh ngủ xong sẽ đáp ứng cho em nhé bà xã!
Ơ hay, nàng chỉ hôn một cái mà tên này nói lung tung cái gì vậy?
-Du Thiên Ân! Nói xàm cái gì vậy hả? Anh l..làm em trở thành thân tàn ma dại thế này còn nói không biết ngượng à?
Du Thiên Ân phì cười, sau đó chăm chọc thêm mấy câu.
-Bà xã không hài lòng sao? Đừng khắc khe quá với anh được không? Em không thể đòi hỏi quá nhiều từ trai tân như anh được.
Nàng đỏ hết cả mặt, mấy chuyện này không phải là quá nhạy cảm với vợ chồng, nhưng mà dù sao nàng với hắn cũng chỉ là vợ chồng chính thức mấy tiếng thôi mà.
-Cho xin đi, em có đòi hỏi gì nơi anh, tối qua em cầu xin anh, anh có dừng lại hả đại ca?? Em còn tưởng cái mạng nhỏ này phải bỏ mạng ngay đêm tân hôn của mình rồi!
Du Thiên Ân thấy nàng tức giận nên không chọc nàng nữa, thật ra tối qua hắn cũng hơi quá đáng, nhưng mà hắn không thể kìm chế được.
-Bà xã đại nhân đại lượng đừng tức giận anh nữa được không? Anh biết lỗi rồi, sao này mọi chuyện điều nghe em hết.
Nghe vậy nàng có chút mủi lòng.
-Anh biết vậy là tốt.
-Vẫn còn đau sao?
-Anh nói xem? Là năm lần đấy...bây giờ chân em chẳng còn cảm giác gì.
Du Thiên Ân cười đưa tay chạm vào chân nàng dưới lớp chăn.
-Để anh giúp em xoa bóp.
-Du Thiên Ân bỏ tay ra!!! Anh không phân biệt được chân và đùi hả??
Du Thiệt Ân bật cười.
-Haha xin lỗi bà xã, anh vẫn chưa tỉnh ngủ nên nhầm lẫn một chút thôi…vậy để anh xoa bóp đùi giúp em luôn.
-Cút!!!!
Đến gần chiều nàng nàng và Du Thiên Ân mới vội vàng đi ăn trưa, lần này nàng và hắn cùng đến nhà hàng ăn để đổi không khí, nhà hàng sang trọng được trang trí rất đẹp, lựa một bàn ở ngoài trời để ngồi sau đón chọn vài món ăn và chờ đợi. Nàng lấy điện thoại ra nghịch còn Du Thiên Ân cũng mở nguồn điện thoại lên, tối qua vì không muốn ai làm phiền hắn tắt luôn điện thoại, nàng cũng bó tay với hắn.
Nàng lướt Facebook thì thấy tin nhắn hiện lên, là Thanh Thủy, nó bảo mấy bộ đồ nó tặng có vừa ý không, xong còn gửi icon cười nham hiểm, nàng vừa ngượng vừa tức, liền bảo nó đợi khi nàng về sẽ cho nó biết tay. Còn có tin nhắn của Cẩm Giang, đại loại là chút mừng nàng, bây giờ cuộc sống của cô ấy rất tốt, nghe đâu đang mang thai đứa thứ hai, cuộc sống rất viên mãn.
Mười phút sau thức ăn được dọn lên, nàng và Du Thiên Ân bắt đầu dùng bữa nhưng miếng ăn còn chưa được vào miệng thì có một người đàn ông trung niên đi đến chào hỏi.
-Thật trùng hợp lại gặp được anh Gween ở đây!
Du Thiên Ân nhìn thấy người này nét mặt liền có chút không vui, nhưng vẫn gật đầu lịch sự, người đàn ông này thì có chút nhiệt tình quá, ông ta liền tự ý ngồi xuống bàn sau đó gọi phục vụ đến bảo mang rượu đến, sau đó quay sang cười hề hề với Du Thiên Ân tiện thể có nhìn sang nàng, nàng cực kì ghét cái ánh mắt ông ta nhìn mình, cảm thấy rất thô tục.
Du Thiên Ân liền tức giận nói.
-Xin lỗi, hình như tôi chưa cho phép anh ngồi đây mà nhỉ?
Mặt ông ta có chút gượng gạo, nhưng vẫn cố cười vui vẻ.
-Chúng ta là chỗ quen biết mà cần gì phải câu nệ! Sau đó ông ta quay sang nhìn nàng rồi cười hề hề và nói: -Ấy chết, là do tôi bất cẩn quá không để ý anh đang cùng người đẹp đây, thôi tôi nhận sai, bữa cơm này tôi mời anh vậy, nào uống cùng tôi một lý rượu, người đẹp cũng uống một ly nhé!
Ông ta rót rượu cho nàng và Du Thiên Ân, nàng bắt đầu thấy khó chịu vì sự xuất hiện của ông ta, còn Du Thiên Ân thì khỏi nói nhìn bộ dạng này chuẩn bị giết người đến nơi.
-Anh Trịnh, tôi đây nói tiếng người sao anh cứ mãi không hiểu thế? Nếu không tự đi tôi sẽ gọi bảo vệ đến!
"Rầm" người đàn ông họ Trịnh này đập xuống bàn, sao đó tức giận chỉ chỏ vào mặt Du Thiên Ân rồi nói.
-Cậu nghĩ cậu là ai mà kêu ngạo, xem thường người khác như vậy, cậu nghĩ mình có chút tài năng vẽ là có thể lên mặt khinh người hả? Nói cho cậu biết danh tiếng của tôi trong giới mỹ thuật cũng không phải không có, nếu tôi muốn dìm cậu cậu chết từ lâu rồi, biết điều thì quỳ xuống nịn nọt tôi còn kịp.
Không khí căng thẳng này làm nàng không tự chủ mà nuốt nước bọt một cái, ông họ Trịnh này sắp chết chắc rồi.
Du Thiên Ân bật cười, nụ cười này khiến nàng có chút ớn lạnh, bất giác mà rùng mình.
-Anh Trịnh tôi biết anh có tiếng, nhưng có điều với danh tiếng của anh tìm người khác giỏi hơn tôi dễ như trở bàn tay kia mà, nhưng anh đây cứ năm lần bảy lượt nài nỉ tôi mang tranh đến chỗ anh triển lãm, sao lời nói anh lại mâu thuẫn như vậy?
-Hừ, còn phải nói sao? Là do tôi xem trọng anh, nhưng anh thì chẳng biết điều.
Thái độ của ông ta thật sự làm nàng quá ngứa mắt rồi.
-Chú này bảo xem trọng người ta mà thái độ cứ như dân trợ búa thế này thật quá đáng sợ rồi, nếu chú đã xem trọng người tài thì cũng phải tôn trọng người ta, người ta không muốn thì chú cũng đừng có ép.
Ông ta nghe vậy liền liếc mắt nhìn nàng rồi nói.
-Loại người như cô thì biết gì mà nói, đi khách sạn cùng người khác thì cũng là loại con gái rẻ tiền.
Bà nó, đây là loại người gì đây? Nàng tức điên người.
-Chú ăn nói cho đàng hoàng, đừng có mà xúc phạm người khác, tôi…
-Em đừng tức giận, chuyện này để anh xử lý, em về phòng trước đi!
Du Thiên Ân thấy nàng tức giận liền bảo nàng về phòng trước, đối với loại người này để nàng ở đây cãi nhau chỉ khiến nàng thêm mệt.
Nàng nghe theo Du Thiên Ân đi về phòng, nhưng trước khi đi vẫn không quên ném cái lườm về phía ông ta, khi nàng đi rồi lúc này Du Thiên Ân liền thay đổi sắc mặt, lúc này chẳng còn chút lịch sự khi nãy mà thay vào đó là sát khí.
-Trước đây tôi đưa mấy em thân hình bốc lửa qua cho cậu, điều bị cậu từ chối thì ra cậu thích thể loại thục nữ như thế này, chỗ tôi có mấy em vừa đẹp vừa dịu dàng nhiều hơn so với cô gái khi nãy nếu được tối nay chúng ta..
-Câm miệng chó của ông lại được rồi đấy, nếu còn nói thêm tiếng nào thì chai rượu vang sẽ nằm gọn lên mặt ông.
Ông ta có vẻ giật mình trước thái độ của Du Thiên Ân, nhưng với kinh nghiệm lâu năm ông ta vẫn tỏ ra bình thường.
-Cậu tức giận cái gì, cũng chỉ là một người phụ nữ, cậu giàu như vậy tôi nghĩ cũng không phải có một hai người, đừng vì thế mà mất tình giao hữu của chúng ta, điều kiện tôi nói trước đây xem như tôi cho cậu thêm một cơ hội.
Du Thiên Ân gân xanh nổi đầy trên trán, nếu không vì sợ rắc rối sẽ khiến tuần trang mật mất vui thì hắn đã đập tên này một trận thân tàn ma dại rồi.
-Thứ nhất, người phụ nữ mà ông xúc phạm nãy giờ và VỢ của tôi, lăng mạ tôi thì tôi còn có thể bỏ qua nhưng ông giám động đến vợ tôi thì xem như ông chán sống rồi. Thứ hai, trước đây tôi không hợp tác với ông thì sau này cũng vậy, trước giờ những người tôi hợp tác điều là người chính trực, còn ông nhân cách thối nát, bẩn thiểu đến buồn nôn, ông nghĩ tôi vẫn hợp tác với ông sao?
Ông ta giật thót khi nghe Du Thiên Ân nói, lần này ông ta cảm thấy rung sợ thật rồi, bản thân ông ta moi tin tức để biết được Du Thiên Ân ở đây cũng tốn không ít tiền rồi, tưởng rằng sẽ được lợi từ vụ này, nhưng e rằng mất cả chì lẫn chài, nên ông ta vội xuống nước năn nỉ.
-Tôi thành thật xin lỗi, tôi không biết rằng cậu đã kết hôn, cũng không biết rằng đó là vợ của cậu, là tôi có mắt như mù, lần này xem như cậu đại nhân đại lượng mà bỏ qua.
Du Thiên Ân cười khẩy, khi nãy còn lên mặt với hắn bây giờ thì cụp đuôi, trong thật buồn nôn.
-Xin lỗi? Ông không thấy buồn cười sao? Khi nãy vẫn lên mặt với tôi kia mà? Nhưng có điều quá trễ rồi, lần này tôi sẽ giúp ông sám hối tội lỗi của mình.
Nói xong Du Thiên Ân nhếch miệng cười, sau đó lấy điện thoại ra bấm gọi cho người làm việc cho hắn, bên kia nhấc máy hắn chỉ đơn giản mấy câu : "Trịnh Văn Chiến-57 tuổi- Chủ phòng tranh B-xử lý sạch"
Du Thiên Ân đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của ông ta, sau đó Du Thiên n cười khẩy và nói với ông ta.
-Khỏi cần cám ơn!
Nói xong Du Thiên Ân liền bỏ đi, chưa đến một phút sau tiếng điện thoại của ông ta vang lên, nghe điện thoại xong bản thân ông ta ngồi cũng không vững. Điều này chứng minh cho việc, chọc ai thì chọc, chọc đến Du Thiên Ân coi như hết đường cứu!!
…..
Nàng về phòng gặm bánh đỡ đói vừa ăn vừa nghịch điện thoại, một lúc sau thì Du Thiên Ân mở cửa phòng đi vào, mang theo thức ăn cho nàng, bày ra bàn cho nàng hắn cũng ngồi xuống ăn, khi nãy đã kịp cho gì vào miệng đâu.
Nàng vừa gấp đồ ăn vừa hỏi Du Thiên Ân.
-Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi?
Hắn gật đầu, tiện tay gắp ít thịt cho nàng.
-Đừng lo, chuyện này không nghiêm trọng đâu.
-Anh chỉ vẽ tranh và bán thôi cũng có nhiều rắc rối rồi, cực khổ rồi,nào ăn nhiều vào! Nàng dùng đũa gắp đầy thức ăn vào chén của Du Thiên Ân.
-Cám ơn bà xã đại nhân!
Du Thiên Ân và nàng điều nhìn nhau và cười vui vẻ, ăn xong đang định rủ Du Thiên Ân đi tản bộ cho xuống cơm, nhưng Du Thiên Ân bắt đầu sắp xếp hành lý lại.
-Sao thế? Sao anh lại sắp quần vào vào vali rồi? Có chuyện đột xuất sao?
Du Thiên Ân lắc đầu nói.
-Không phải, là vì chuyện chúng ta đến đây bị những người muốn hợp tác với anh moi được tin, nếu một người đến thì sẽ có nhiều người đến, anh không phải người nổi tiếng mà sợ người khác biết mà là sợ bọn họ làm phiền đến em, như lúc chiều phá hỏng lịch trình của chúng ta, cho nên tuần trăng mật sẽ bù cho em sau vậy, sáng mai chúng ta về nhà sớm.
Du Thiên Ân nghĩ vậy cũng đúng, lúc nãy gặp loại người như vậy thật sự phiền, thật ra đối với nàng có tuần trăng mật hay không cũng không quan trọng, cho dù ở đâu miễn là ở cạnh Du Thiên Ân là được.
Qua sáng hôm sau nàng và hắn làm thủ tục trả phòng, lúc ấy đích thân giám đốc khu nghĩ dưỡng ra xin lỗi,nói Du Thiên Ân hắn là người có thể bỏ qua cho người ngây rắc rối cho mình sao? Hắn còn định kiện người ta, nàng phải năn nỉ hết nước hắn mới chịu bỏ qua, người giám đốc kia sợ đến xanh mặt, như vậy mới thấy tầm ảnh hưởng của Du Thiên Ân lớn thật sự, dù ở cổ đại hay hiện đại hắn điều là người đứng trên người khác, quả thật rất đáng nể phục.
Nàng và hắn sáng sớm đã lên xe về, về đến thành phố thì hắn bảo xe rẽ sang hướng khác, nàng nhìn mãi thì biết đường này không thể về biệt thự của hắn.
-Chúng ta đi đâu vậy? Không phải nói về nhà sao?
Du Thiên Ân nắm tay nàng âu yếm và nói.
-Thì chúng ta đi về nhà, đến nơi rồi em sẽ biết.
Không lẽ là chuyển sang nhà mới sao? Du Thiên Ân này không nói cho nàng biết trước một tiếng, nhưng mà nhà cũ vẫn tốt kia mà? Hay là vì mua cổ phần công ty gì hôm trước nên bán luôn nhà rồi?!
-Du Thiên Ân, nói thật cho em biết đi có phải thiếu tiền nên bán nhà đúng không? là do mua cổ phần công ty gì gì đó hả? có nhiều cách làm cho hắn bẽ mặt mà, cần gì hoang phí như vậy? Tiền đâu phải dễ kiếm!!
Thấy thái độ của nàng mà Du Thiên Ân bật cười, chẳng phải mấy năm trước nàng còn chi mạnh tay hơn hắn sao? Trừ ngôi biệt thự ra toàn bộ tài sản và tranh điều bị nàng đem đi đổi chiếc áo cưới kia về. Hắn đưa tay bẹo má của nàng rồi nói:
-Đừng có tức giận, sau này tiền của anh điều đưa em hết, muốn quản lý ra sao thì tùy bà xã đại nhân định đoạt!
Nàng xô tay hắn ra, bực mình nói:
-Anh đó sau này đừng lãng phí nữa, mỗi bức tranh điều ngồi mất ăn mất ngủ để vẽ, sau này đừng vẽ nhiều nữa, tiền ít thì cũng không sao, tiết kiệm là được nhưng sức khoẻ mới quan trọng, em dự định cả rồi, em sẽ đi học làm bánh và mở một quán bánh ngay kế tiệm hoa của mẹ, chuyện tiền bạc có thể san sẻ cùng anh rồi.
Du Thiên Âm nghe xong liền xoa đầu nàng và nói:
-Ngốc quá, anh sao có thể đê em chịu cực khổ, mấy năm qua anh cố gắng chính là muốn cuộc sống của em sau nay không cần phải làm gì, chỉ cần vui vẻ, khoẻ mạnh ở bên cạnh anh là đủ, còn về tiền bạc...trừ phi chúng ta sinh mười đứa, mỗi đứa điều là phá gia chi tử, ăn chơi ba mươi năm thì mới đủ khả năng phá sản, cho nên em đừng làm gì cả, ngoan ngoãn ở cạnh anh là được!
Nàng thật sự bó tay sự khoa trương của chồng mình rồi, nhưng đến lúc bước chân vào nhà mới, nói đúng hơn là bước vào cổng nhà mới, nàng mới thật sự thấy được sự khoa trương này là có căn cứ. Bước xuống xe mà nàng không thể há hốc miệng.
-Du Thiên Ân chúng ta có đi nhầm chỗ không? Chỗ này là nhà của chúng ta sao?
Du Thiên Ân tự hào gật đầu, những năm qua cố gắng và đây là thành quả, đây chính một thế giới riêng của hắn và nàng, nàng và hắn sẽ cùng nhau già đi ở đây.
-Đừng ngạc nhiên sớm như vậy, còn nhiều bất ngờ cho em phía trong nữa, nào cùng đi với anh!
Du Thiên Ân đưa tay ra nắm lấy tay nàng, hai người cùng nhau đi bộ qua cánh cổng lớn, bên trong dọc theo đường đi là những bông hoa hồng đỏ chạy dài, nàng chính vì những thứ này làm cho ngạc nhiên, cứ như là tranh vẽ đẹp đến không thật, ngoài những luống hoa là những cây hoa đào lớn, chưa đến mùa hoa nỡ những đã đẹp như vậy, nàng không thể tưởng tượng được nếu có hoa đào thì sẽ đẹp đến mức nào.
Vừa ngắm hoa vừa đi, đi tầm năm phút vẫn chưa đến nơi nàng dừng lại suy nghĩ một chút, sau đó mang bộ mặt khẩn trương nhìn Du Thiên Ân rồi nói.
-Du Thiên Ân rốt cuộc mấy năm qua anh làm gì mà giàu như vậy? Lúc xưa là vương gia cũng không giàu như thế, hay là...cướp ngân hàng? Không đúng nếu anh cướp ngân hàng sẽ không thể đứng đây bình thản vậy đâu, không lẽ là...dùng tranh rửa tiền!!!
Du Thiên Ân nghe xong liền cốc nhẹ vào đầu nàng một cái, miệng liền trách móc.
-Em tưởng tượng cái gì thế hả? Mọi thứ anh làm điều quang minh chính đại, điều do anh dùng tài năng kiếm được, đừng có xem thường anh như vậy.
-Không phải em xem thường anh chỉ là em quá bất ngờ, vẫn chưa kịp hấp thu dữ liệu...em xin lỗi.
Du Thiên Ân hừ một tiếng sau đó đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, anh mắt nhìn nàng dịu dàng hơn bao giờ hết.
-Trước đây đã để em thiệt thòi nhiều rồi, anh muốn bù đắp tất cả cho em, khiến em sống vui vẻ và hạnh phúc cho dù anh có trả giá thế nào…
-Suỵt! Đừng nói bậy, em và anh sẽ cùng bên nhau sống hạnh phúc, ngày mai ngày kia hay sau này, chúng ta điều sẽ hạnh phúc.
Du Thiên Ân nhẹ nhàng gật đầu, sau đó trao nàng một nụ hôn, hai người cùng hôn nhau say đắm giữa một con đường hoa đầy màu sắc,và dưới một bầu trời xanh trong veo. Hai người họ đã cùng nhau đấu tranh để bảo vệ tình yêu của mình, dù có những lúc muốn buông bỏ mọi thứ nhưng người có tình sẽ tìm về với nhau. Cùng nhau trãi qua những lần sống chết càng làm cho tình yêu này trở nên đáng trân trọng, có lẽ xuất phát điểm hai người họ chỉ có với nhau một đoạn nhân duyên ngắn ngủi, là loại nhân duyên không tốt, nhưng hai người cùng nhau kiêng trì, cùng nhau đấu tranh nên có thể thay số mệnh của bản thân, cùng nhau sống hạnh phúc mãi về sau….
__HẾT__
Chào mọi người mình là tác giả đây, bản thân mình là một tác giả không chuyên, tính tới thời điểm này bản thân mình viết được hai câu truyện, lối văn của mình thì lủng củng, lỗi chính tả cũng nhiều nhưng thật sự mình rất vui vì truyện của mình được mọi người tiếp nhận và đọc dù nó không hoàn hảo.
Một năm qua truyện này mình tạm dừng vì gặp một số vấn đề cá nhân, mãi mới hoàn thành được và rất cám ơn vì các bạn vẫn chờ đợi mình.
Cuối cùng cám ơn vì các bạn đã bỏ thời gian ra để đọc truyện của mình. <3
#SweetGirl
#3/6/2020
Du Thiên Ân nắm tay nàng bước vào, đưa ly rượu vang trên bàn cho nàng, hắn một ly nàng một lý, cả hai choàng tay nhau như uống rượu giao bôi, tiếp đến tiếng nhạc du dương được vang lên, hắn như một chàng hoàng tử lịch thiệp mời nàng nhảy, nàng bị điệu bộ này của hắn làm cho phì cười.
-Du Thiên Ân, rốt cuộc khoản thời gian em hôn mê anh học những gì mà trở nên lãng mạn như thế này vậy hả?
Du Thiên Ân kéo người nàng theo điệu nàng, vừa nhảy vừa nói.
-Cái này cần phải học nữa sao?
Cả hai người vui vẻ cùng hoà mình vào điệu nhạc, sau đó cả hai trao nhau nụ hôn nhẹ nhàng thắm thiết, rồi chuyện gì đến cũng đến hai người quấn lấy nhau, cùng trao nhau những gì tốt đẹp nhất, những giọt nước mắt vui mừng rơi xuống, cuối cùng nàng và hắn cũng có thể ở cạnh nhau một cách đúng nghĩa.
………
Buổi sáng hôm sau mặt trời đã lên tự bao giờ mà nàng và Du Thiên Ân vẫn còn nằm trên giường, đây là kết quả của màn lãng mạng kịch liệt tối qua. Nàng đã dậy từ năm phút trước nhưng mà chẳng thể cử động nổi, tay chân như thể vừa chạy bộ 100km vậy, đành bất lực nằm yên, nàng quay sang lườm cho Du Thiên Ân một cái, lòng tự than vãn vì bị ông chồng này lừa, cũng không thể gọi là lừa mà nói đúng hơn là hắn kìm nén quá giỏi, trước đây không ít lần hai người bọn nàng ngủ chung một giường, hôn cũng hôn nhau, nhưng chưa bao giờ hắn đi quá giới hạn cả, suy cho cùng là hắn cũng vì lo nghĩ cho nàng, nếu hai người không thể đến với nhau thì sẽ thiệt thòi cho nàng.
Nghĩ đến đây giận hờn nãy giờ cũng không còn nữa, nàmg chuyển sang ngắm nhìn khuôn mặt Du Thiên Ân lúc ngủ, nàng mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy vẻ mặt tuấn tú này của chồng mình, mũi cao môi đẹp, mi mắt lại dài, càng nhìn càng thấy thích. Nàng nhẹ nhàng hôn lên má Du Thiên Ân một cái, hắn lúc này bắt đầu cựa quậy, mắt vẫn đang nhắm chặt nhưng tay bắt đầu ôm chọn cơ thể nàng vào lòng, nàng nằm trọn vào lòng hắn, trên đầu nàng giọng hơi khàn liền phát ra.
-Anh vẫn còn buồn ngủ lắm, đợi anh ngủ xong sẽ đáp ứng cho em nhé bà xã!
Ơ hay, nàng chỉ hôn một cái mà tên này nói lung tung cái gì vậy?
-Du Thiên Ân! Nói xàm cái gì vậy hả? Anh l..làm em trở thành thân tàn ma dại thế này còn nói không biết ngượng à?
Du Thiên Ân phì cười, sau đó chăm chọc thêm mấy câu.
-Bà xã không hài lòng sao? Đừng khắc khe quá với anh được không? Em không thể đòi hỏi quá nhiều từ trai tân như anh được.
Nàng đỏ hết cả mặt, mấy chuyện này không phải là quá nhạy cảm với vợ chồng, nhưng mà dù sao nàng với hắn cũng chỉ là vợ chồng chính thức mấy tiếng thôi mà.
-Cho xin đi, em có đòi hỏi gì nơi anh, tối qua em cầu xin anh, anh có dừng lại hả đại ca?? Em còn tưởng cái mạng nhỏ này phải bỏ mạng ngay đêm tân hôn của mình rồi!
Du Thiên Ân thấy nàng tức giận nên không chọc nàng nữa, thật ra tối qua hắn cũng hơi quá đáng, nhưng mà hắn không thể kìm chế được.
-Bà xã đại nhân đại lượng đừng tức giận anh nữa được không? Anh biết lỗi rồi, sao này mọi chuyện điều nghe em hết.
Nghe vậy nàng có chút mủi lòng.
-Anh biết vậy là tốt.
-Vẫn còn đau sao?
-Anh nói xem? Là năm lần đấy...bây giờ chân em chẳng còn cảm giác gì.
Du Thiên Ân cười đưa tay chạm vào chân nàng dưới lớp chăn.
-Để anh giúp em xoa bóp.
-Du Thiên Ân bỏ tay ra!!! Anh không phân biệt được chân và đùi hả??
Du Thiệt Ân bật cười.
-Haha xin lỗi bà xã, anh vẫn chưa tỉnh ngủ nên nhầm lẫn một chút thôi…vậy để anh xoa bóp đùi giúp em luôn.
-Cút!!!!
Đến gần chiều nàng nàng và Du Thiên Ân mới vội vàng đi ăn trưa, lần này nàng và hắn cùng đến nhà hàng ăn để đổi không khí, nhà hàng sang trọng được trang trí rất đẹp, lựa một bàn ở ngoài trời để ngồi sau đón chọn vài món ăn và chờ đợi. Nàng lấy điện thoại ra nghịch còn Du Thiên Ân cũng mở nguồn điện thoại lên, tối qua vì không muốn ai làm phiền hắn tắt luôn điện thoại, nàng cũng bó tay với hắn.
Nàng lướt Facebook thì thấy tin nhắn hiện lên, là Thanh Thủy, nó bảo mấy bộ đồ nó tặng có vừa ý không, xong còn gửi icon cười nham hiểm, nàng vừa ngượng vừa tức, liền bảo nó đợi khi nàng về sẽ cho nó biết tay. Còn có tin nhắn của Cẩm Giang, đại loại là chút mừng nàng, bây giờ cuộc sống của cô ấy rất tốt, nghe đâu đang mang thai đứa thứ hai, cuộc sống rất viên mãn.
Mười phút sau thức ăn được dọn lên, nàng và Du Thiên Ân bắt đầu dùng bữa nhưng miếng ăn còn chưa được vào miệng thì có một người đàn ông trung niên đi đến chào hỏi.
-Thật trùng hợp lại gặp được anh Gween ở đây!
Du Thiên Ân nhìn thấy người này nét mặt liền có chút không vui, nhưng vẫn gật đầu lịch sự, người đàn ông này thì có chút nhiệt tình quá, ông ta liền tự ý ngồi xuống bàn sau đó gọi phục vụ đến bảo mang rượu đến, sau đó quay sang cười hề hề với Du Thiên Ân tiện thể có nhìn sang nàng, nàng cực kì ghét cái ánh mắt ông ta nhìn mình, cảm thấy rất thô tục.
Du Thiên Ân liền tức giận nói.
-Xin lỗi, hình như tôi chưa cho phép anh ngồi đây mà nhỉ?
Mặt ông ta có chút gượng gạo, nhưng vẫn cố cười vui vẻ.
-Chúng ta là chỗ quen biết mà cần gì phải câu nệ! Sau đó ông ta quay sang nhìn nàng rồi cười hề hề và nói: -Ấy chết, là do tôi bất cẩn quá không để ý anh đang cùng người đẹp đây, thôi tôi nhận sai, bữa cơm này tôi mời anh vậy, nào uống cùng tôi một lý rượu, người đẹp cũng uống một ly nhé!
Ông ta rót rượu cho nàng và Du Thiên Ân, nàng bắt đầu thấy khó chịu vì sự xuất hiện của ông ta, còn Du Thiên Ân thì khỏi nói nhìn bộ dạng này chuẩn bị giết người đến nơi.
-Anh Trịnh, tôi đây nói tiếng người sao anh cứ mãi không hiểu thế? Nếu không tự đi tôi sẽ gọi bảo vệ đến!
"Rầm" người đàn ông họ Trịnh này đập xuống bàn, sao đó tức giận chỉ chỏ vào mặt Du Thiên Ân rồi nói.
-Cậu nghĩ cậu là ai mà kêu ngạo, xem thường người khác như vậy, cậu nghĩ mình có chút tài năng vẽ là có thể lên mặt khinh người hả? Nói cho cậu biết danh tiếng của tôi trong giới mỹ thuật cũng không phải không có, nếu tôi muốn dìm cậu cậu chết từ lâu rồi, biết điều thì quỳ xuống nịn nọt tôi còn kịp.
Không khí căng thẳng này làm nàng không tự chủ mà nuốt nước bọt một cái, ông họ Trịnh này sắp chết chắc rồi.
Du Thiên Ân bật cười, nụ cười này khiến nàng có chút ớn lạnh, bất giác mà rùng mình.
-Anh Trịnh tôi biết anh có tiếng, nhưng có điều với danh tiếng của anh tìm người khác giỏi hơn tôi dễ như trở bàn tay kia mà, nhưng anh đây cứ năm lần bảy lượt nài nỉ tôi mang tranh đến chỗ anh triển lãm, sao lời nói anh lại mâu thuẫn như vậy?
-Hừ, còn phải nói sao? Là do tôi xem trọng anh, nhưng anh thì chẳng biết điều.
Thái độ của ông ta thật sự làm nàng quá ngứa mắt rồi.
-Chú này bảo xem trọng người ta mà thái độ cứ như dân trợ búa thế này thật quá đáng sợ rồi, nếu chú đã xem trọng người tài thì cũng phải tôn trọng người ta, người ta không muốn thì chú cũng đừng có ép.
Ông ta nghe vậy liền liếc mắt nhìn nàng rồi nói.
-Loại người như cô thì biết gì mà nói, đi khách sạn cùng người khác thì cũng là loại con gái rẻ tiền.
Bà nó, đây là loại người gì đây? Nàng tức điên người.
-Chú ăn nói cho đàng hoàng, đừng có mà xúc phạm người khác, tôi…
-Em đừng tức giận, chuyện này để anh xử lý, em về phòng trước đi!
Du Thiên Ân thấy nàng tức giận liền bảo nàng về phòng trước, đối với loại người này để nàng ở đây cãi nhau chỉ khiến nàng thêm mệt.
Nàng nghe theo Du Thiên Ân đi về phòng, nhưng trước khi đi vẫn không quên ném cái lườm về phía ông ta, khi nàng đi rồi lúc này Du Thiên Ân liền thay đổi sắc mặt, lúc này chẳng còn chút lịch sự khi nãy mà thay vào đó là sát khí.
-Trước đây tôi đưa mấy em thân hình bốc lửa qua cho cậu, điều bị cậu từ chối thì ra cậu thích thể loại thục nữ như thế này, chỗ tôi có mấy em vừa đẹp vừa dịu dàng nhiều hơn so với cô gái khi nãy nếu được tối nay chúng ta..
-Câm miệng chó của ông lại được rồi đấy, nếu còn nói thêm tiếng nào thì chai rượu vang sẽ nằm gọn lên mặt ông.
Ông ta có vẻ giật mình trước thái độ của Du Thiên Ân, nhưng với kinh nghiệm lâu năm ông ta vẫn tỏ ra bình thường.
-Cậu tức giận cái gì, cũng chỉ là một người phụ nữ, cậu giàu như vậy tôi nghĩ cũng không phải có một hai người, đừng vì thế mà mất tình giao hữu của chúng ta, điều kiện tôi nói trước đây xem như tôi cho cậu thêm một cơ hội.
Du Thiên Ân gân xanh nổi đầy trên trán, nếu không vì sợ rắc rối sẽ khiến tuần trang mật mất vui thì hắn đã đập tên này một trận thân tàn ma dại rồi.
-Thứ nhất, người phụ nữ mà ông xúc phạm nãy giờ và VỢ của tôi, lăng mạ tôi thì tôi còn có thể bỏ qua nhưng ông giám động đến vợ tôi thì xem như ông chán sống rồi. Thứ hai, trước đây tôi không hợp tác với ông thì sau này cũng vậy, trước giờ những người tôi hợp tác điều là người chính trực, còn ông nhân cách thối nát, bẩn thiểu đến buồn nôn, ông nghĩ tôi vẫn hợp tác với ông sao?
Ông ta giật thót khi nghe Du Thiên Ân nói, lần này ông ta cảm thấy rung sợ thật rồi, bản thân ông ta moi tin tức để biết được Du Thiên Ân ở đây cũng tốn không ít tiền rồi, tưởng rằng sẽ được lợi từ vụ này, nhưng e rằng mất cả chì lẫn chài, nên ông ta vội xuống nước năn nỉ.
-Tôi thành thật xin lỗi, tôi không biết rằng cậu đã kết hôn, cũng không biết rằng đó là vợ của cậu, là tôi có mắt như mù, lần này xem như cậu đại nhân đại lượng mà bỏ qua.
Du Thiên Ân cười khẩy, khi nãy còn lên mặt với hắn bây giờ thì cụp đuôi, trong thật buồn nôn.
-Xin lỗi? Ông không thấy buồn cười sao? Khi nãy vẫn lên mặt với tôi kia mà? Nhưng có điều quá trễ rồi, lần này tôi sẽ giúp ông sám hối tội lỗi của mình.
Nói xong Du Thiên Ân nhếch miệng cười, sau đó lấy điện thoại ra bấm gọi cho người làm việc cho hắn, bên kia nhấc máy hắn chỉ đơn giản mấy câu : "Trịnh Văn Chiến-57 tuổi- Chủ phòng tranh B-xử lý sạch"
Du Thiên Ân đứng dậy trước sự ngỡ ngàng của ông ta, sau đó Du Thiên n cười khẩy và nói với ông ta.
-Khỏi cần cám ơn!
Nói xong Du Thiên Ân liền bỏ đi, chưa đến một phút sau tiếng điện thoại của ông ta vang lên, nghe điện thoại xong bản thân ông ta ngồi cũng không vững. Điều này chứng minh cho việc, chọc ai thì chọc, chọc đến Du Thiên Ân coi như hết đường cứu!!
…..
Nàng về phòng gặm bánh đỡ đói vừa ăn vừa nghịch điện thoại, một lúc sau thì Du Thiên Ân mở cửa phòng đi vào, mang theo thức ăn cho nàng, bày ra bàn cho nàng hắn cũng ngồi xuống ăn, khi nãy đã kịp cho gì vào miệng đâu.
Nàng vừa gấp đồ ăn vừa hỏi Du Thiên Ân.
-Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi?
Hắn gật đầu, tiện tay gắp ít thịt cho nàng.
-Đừng lo, chuyện này không nghiêm trọng đâu.
-Anh chỉ vẽ tranh và bán thôi cũng có nhiều rắc rối rồi, cực khổ rồi,nào ăn nhiều vào! Nàng dùng đũa gắp đầy thức ăn vào chén của Du Thiên Ân.
-Cám ơn bà xã đại nhân!
Du Thiên Ân và nàng điều nhìn nhau và cười vui vẻ, ăn xong đang định rủ Du Thiên Ân đi tản bộ cho xuống cơm, nhưng Du Thiên Ân bắt đầu sắp xếp hành lý lại.
-Sao thế? Sao anh lại sắp quần vào vào vali rồi? Có chuyện đột xuất sao?
Du Thiên Ân lắc đầu nói.
-Không phải, là vì chuyện chúng ta đến đây bị những người muốn hợp tác với anh moi được tin, nếu một người đến thì sẽ có nhiều người đến, anh không phải người nổi tiếng mà sợ người khác biết mà là sợ bọn họ làm phiền đến em, như lúc chiều phá hỏng lịch trình của chúng ta, cho nên tuần trăng mật sẽ bù cho em sau vậy, sáng mai chúng ta về nhà sớm.
Du Thiên Ân nghĩ vậy cũng đúng, lúc nãy gặp loại người như vậy thật sự phiền, thật ra đối với nàng có tuần trăng mật hay không cũng không quan trọng, cho dù ở đâu miễn là ở cạnh Du Thiên Ân là được.
Qua sáng hôm sau nàng và hắn làm thủ tục trả phòng, lúc ấy đích thân giám đốc khu nghĩ dưỡng ra xin lỗi,nói Du Thiên Ân hắn là người có thể bỏ qua cho người ngây rắc rối cho mình sao? Hắn còn định kiện người ta, nàng phải năn nỉ hết nước hắn mới chịu bỏ qua, người giám đốc kia sợ đến xanh mặt, như vậy mới thấy tầm ảnh hưởng của Du Thiên Ân lớn thật sự, dù ở cổ đại hay hiện đại hắn điều là người đứng trên người khác, quả thật rất đáng nể phục.
Nàng và hắn sáng sớm đã lên xe về, về đến thành phố thì hắn bảo xe rẽ sang hướng khác, nàng nhìn mãi thì biết đường này không thể về biệt thự của hắn.
-Chúng ta đi đâu vậy? Không phải nói về nhà sao?
Du Thiên Ân nắm tay nàng âu yếm và nói.
-Thì chúng ta đi về nhà, đến nơi rồi em sẽ biết.
Không lẽ là chuyển sang nhà mới sao? Du Thiên Ân này không nói cho nàng biết trước một tiếng, nhưng mà nhà cũ vẫn tốt kia mà? Hay là vì mua cổ phần công ty gì hôm trước nên bán luôn nhà rồi?!
-Du Thiên Ân, nói thật cho em biết đi có phải thiếu tiền nên bán nhà đúng không? là do mua cổ phần công ty gì gì đó hả? có nhiều cách làm cho hắn bẽ mặt mà, cần gì hoang phí như vậy? Tiền đâu phải dễ kiếm!!
Thấy thái độ của nàng mà Du Thiên Ân bật cười, chẳng phải mấy năm trước nàng còn chi mạnh tay hơn hắn sao? Trừ ngôi biệt thự ra toàn bộ tài sản và tranh điều bị nàng đem đi đổi chiếc áo cưới kia về. Hắn đưa tay bẹo má của nàng rồi nói:
-Đừng có tức giận, sau này tiền của anh điều đưa em hết, muốn quản lý ra sao thì tùy bà xã đại nhân định đoạt!
Nàng xô tay hắn ra, bực mình nói:
-Anh đó sau này đừng lãng phí nữa, mỗi bức tranh điều ngồi mất ăn mất ngủ để vẽ, sau này đừng vẽ nhiều nữa, tiền ít thì cũng không sao, tiết kiệm là được nhưng sức khoẻ mới quan trọng, em dự định cả rồi, em sẽ đi học làm bánh và mở một quán bánh ngay kế tiệm hoa của mẹ, chuyện tiền bạc có thể san sẻ cùng anh rồi.
Du Thiên Âm nghe xong liền xoa đầu nàng và nói:
-Ngốc quá, anh sao có thể đê em chịu cực khổ, mấy năm qua anh cố gắng chính là muốn cuộc sống của em sau nay không cần phải làm gì, chỉ cần vui vẻ, khoẻ mạnh ở bên cạnh anh là đủ, còn về tiền bạc...trừ phi chúng ta sinh mười đứa, mỗi đứa điều là phá gia chi tử, ăn chơi ba mươi năm thì mới đủ khả năng phá sản, cho nên em đừng làm gì cả, ngoan ngoãn ở cạnh anh là được!
Nàng thật sự bó tay sự khoa trương của chồng mình rồi, nhưng đến lúc bước chân vào nhà mới, nói đúng hơn là bước vào cổng nhà mới, nàng mới thật sự thấy được sự khoa trương này là có căn cứ. Bước xuống xe mà nàng không thể há hốc miệng.
-Du Thiên Ân chúng ta có đi nhầm chỗ không? Chỗ này là nhà của chúng ta sao?
Du Thiên Ân tự hào gật đầu, những năm qua cố gắng và đây là thành quả, đây chính một thế giới riêng của hắn và nàng, nàng và hắn sẽ cùng nhau già đi ở đây.
-Đừng ngạc nhiên sớm như vậy, còn nhiều bất ngờ cho em phía trong nữa, nào cùng đi với anh!
Du Thiên Ân đưa tay ra nắm lấy tay nàng, hai người cùng nhau đi bộ qua cánh cổng lớn, bên trong dọc theo đường đi là những bông hoa hồng đỏ chạy dài, nàng chính vì những thứ này làm cho ngạc nhiên, cứ như là tranh vẽ đẹp đến không thật, ngoài những luống hoa là những cây hoa đào lớn, chưa đến mùa hoa nỡ những đã đẹp như vậy, nàng không thể tưởng tượng được nếu có hoa đào thì sẽ đẹp đến mức nào.
Vừa ngắm hoa vừa đi, đi tầm năm phút vẫn chưa đến nơi nàng dừng lại suy nghĩ một chút, sau đó mang bộ mặt khẩn trương nhìn Du Thiên Ân rồi nói.
-Du Thiên Ân rốt cuộc mấy năm qua anh làm gì mà giàu như vậy? Lúc xưa là vương gia cũng không giàu như thế, hay là...cướp ngân hàng? Không đúng nếu anh cướp ngân hàng sẽ không thể đứng đây bình thản vậy đâu, không lẽ là...dùng tranh rửa tiền!!!
Du Thiên Ân nghe xong liền cốc nhẹ vào đầu nàng một cái, miệng liền trách móc.
-Em tưởng tượng cái gì thế hả? Mọi thứ anh làm điều quang minh chính đại, điều do anh dùng tài năng kiếm được, đừng có xem thường anh như vậy.
-Không phải em xem thường anh chỉ là em quá bất ngờ, vẫn chưa kịp hấp thu dữ liệu...em xin lỗi.
Du Thiên Ân hừ một tiếng sau đó đưa tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, anh mắt nhìn nàng dịu dàng hơn bao giờ hết.
-Trước đây đã để em thiệt thòi nhiều rồi, anh muốn bù đắp tất cả cho em, khiến em sống vui vẻ và hạnh phúc cho dù anh có trả giá thế nào…
-Suỵt! Đừng nói bậy, em và anh sẽ cùng bên nhau sống hạnh phúc, ngày mai ngày kia hay sau này, chúng ta điều sẽ hạnh phúc.
Du Thiên Ân nhẹ nhàng gật đầu, sau đó trao nàng một nụ hôn, hai người cùng hôn nhau say đắm giữa một con đường hoa đầy màu sắc,và dưới một bầu trời xanh trong veo. Hai người họ đã cùng nhau đấu tranh để bảo vệ tình yêu của mình, dù có những lúc muốn buông bỏ mọi thứ nhưng người có tình sẽ tìm về với nhau. Cùng nhau trãi qua những lần sống chết càng làm cho tình yêu này trở nên đáng trân trọng, có lẽ xuất phát điểm hai người họ chỉ có với nhau một đoạn nhân duyên ngắn ngủi, là loại nhân duyên không tốt, nhưng hai người cùng nhau kiêng trì, cùng nhau đấu tranh nên có thể thay số mệnh của bản thân, cùng nhau sống hạnh phúc mãi về sau….
__HẾT__
Chào mọi người mình là tác giả đây, bản thân mình là một tác giả không chuyên, tính tới thời điểm này bản thân mình viết được hai câu truyện, lối văn của mình thì lủng củng, lỗi chính tả cũng nhiều nhưng thật sự mình rất vui vì truyện của mình được mọi người tiếp nhận và đọc dù nó không hoàn hảo.
Một năm qua truyện này mình tạm dừng vì gặp một số vấn đề cá nhân, mãi mới hoàn thành được và rất cám ơn vì các bạn vẫn chờ đợi mình.
Cuối cùng cám ơn vì các bạn đã bỏ thời gian ra để đọc truyện của mình. <3
#SweetGirl
#3/6/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.