Chương 7: Thích
Hốt Nhiên chi Gian
05/08/2013
Mặc dù
Chung Tình khó chịu với Mạnh Tưởng thế nào đi nữa, người nhà cũng vẫn rất thích
anh.
Tiêu Tố Tâm bưng một đĩa trái cây từ bếp đi ra, mỉm cười gọi Chung Tình, “Tiểu Tình, đi gọi Tiểu Duệ ra ăn trái cây.” Chung Tình đứng lên khỏi ghế sofa, đi đến phòng Tiểu Duệ, đẩy cửa, kêu to, “Đi ra ăn trái cây.” Mạnh Tưởng rất nhanh ngẩng đầu nói, “Được, ra ngay.” Nhưng Tiểu Duệ lại kêu to, “Không rảnh, không rảnh.” Chung Tình tựa vào cạnh cửa nhìn hai người cầm PS
Chung Tình cười khẽ, chậm rãi đi đến sau lưng hai người, vừa thấy điểm số trên màn hình, khẽ lắc đầu, Tiểu Duệ đã sắp thua. Mạnh Tưởng cảm nhận được cô đi đến, nghiêng đầu nháy mắt với cô. Chung Tình nhếch miệng cười, nhìn về phía Tiểu Duệ, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, hai tay liều mạng dùng sức ấn nút, thân thể hơi nghiêng nghiêng. Chung Tình nhẹ giọng, “Tiểu Duệ, em chấp nhận thua đi.” Nó quả thật không thể thắng Mạnh Tưởng. Mạnh Tưởng nhanh chóng liếc mắt lại phía màn hình lại liếc Chung Tình, gật gật đầu. Tiểu Duệ khó chịu gầm nhẹ, “Chị, đừng phá rối. Anh Tưởng, tập trung đi.” Chỉ biết khi chị ở gần đây, anh Tưởng lại chơi không hề tập trung. Không được, cậu nhất định phải thắng anh Tưởng một cách tâm phục khẩu phục.
Chung Tình nhún nhún vai, xoay người ra khỏi phòng. Bố và bố nuôi trước đây ở cùng một đội bóng đá, thường cùng nhau chơi đá bóng. Cho nên, chỉ cần có một trận bóng, hai nhà đều đưa con trai đi xem, mưa dầm thấm đất tự nhiên thành yêu thích bóng đá. Mà Tiểu Duệ sùng bái Mạnh Tưởng là có nguyên nhân, không chỉ vì anh chơi bóng đá trên máy tính rất giỏi, mà đá trên sân cũng rất siêu. Cái gì cũng làm Tiểu Duệ hâm mộ, luôn kéo anh Tưởng đi luận bàn bóng đá.
Tiêu Tố Tâm đưa Chung Bình một quả cam, thấy chỉ có một mình Chung Tình đi ra liền hỏi, “Hai đứa kia đâu?” Mỗi lần Mạnh Tưởng đến, Tiểu Duệ đều rất vui vẻ, không giống bình thường.
Chung Tình gật gật đầu, ngồi vào bên cạnh bố, “Bố, bố và bố nuôi, ai đá giỏi hơn?” Nhìn bộ dạng không chịu thua của Tiểu Duệ, cô không khỏi tò mò.
“Đương nhiên là bố, bố nuôi con sẽ chạy hỗ trợ. Ông ấy thể lực khỏe hơn, cho nên bình thường hiệp một là do bố làm chủ, đến hiệp hai mới đến lượt ông ấy.” Chung Bình đắc ý nói. Tiêu Tố Tâm vừa nghe, vừa khẽ cười liếc nhìn ông một cái, thật là kiêu ngạo, trước mặt con cũng tự mãn. Chung Bình nhìn vẻ mặt của bà, ôm chầm lấy bà nói, “Thật đó.” Tiêu Tố Tâm mỉm cười không vạch trần, đưa con gái một miếng táo, nói, “Tí nữa hỏi Tưởng Tưởng sẽ biết.”
Chung Tình nhìn ánh cười trong mắt bố mẹ, rất ấm áp, không nhận miếng táo mà lấy một miếng dưa đỏ đứng dậy đi vào phòng Tiểu Duệ, nên để lại h người họ tình cảm với nhau thì hơn. Bố mẹ ở nhà chưa bao giờ che dấu ý nghĩ không muốn xa rời nhau, cô và Tiểu Duệ sớm biết nhưng không nói gì. Nhưng mà, ánh mắt ấm áp của bố mẹ hoặc những cái ôm ngọt ngào, cũng không bao giờ quá mức trước mặt họ. Mỗi khi nhìn hai bố mẹ cảm tình nồng đậm, cô đều thấy cảm động.
Vừa mới vào phòng, thấy hai người đã kết thúc trận đấu. Mạnh Tưởng nhìn thấy cô vào, vừa định đứng dậy, Tiểu Duệ kéo anh, “Anh Tưởng, trận nữa đi, lần này em chọn đội Bồ Đào Nha.” Mạnh Tưởng cười vỗ vỗ vai cậu, “Được, nghỉ ngơi một lát đã.” Nói xong, đi lại phía Chung Tình, “Có gì ăn không?” Mạnh Tưởng lớn lên ở nhà họ Chung, tự nhiên sẽ không khách khí, nói xong đã đi ra ngoài. Chung Tình đưa tay cản anh lại, “Tí nữa rồi ra.” Mạnh Tưởng đứng im một lát, nhanh chóng hiểu ra. Anh tới gần Chung Tình, “Anh cũng muốn ăn dưa đỏ.” Anh nhìn miếng dưa đã ăn một phần ba trong tay cô. Chung Tình vừa thấy ánh mắt anh đã biết, anh muốn ăn miếng dưa trong tay cô, cô nhanh chóng giấu miếng dưa vào, “Muốn ăn thì tự đi mà lấy.” Mạnh Tưởng khóe môi khẽ nhếch lên, nhìn cô, “Anh muốn ăn ngay bây giờ.” Chung Tình trừng mắt liếc anh.
Tiểu Duệ đột nhiên nói một câu, “Chị, chị cho anh Tưởng một nửa, sao lại nhỏ mọn như vậy.” Chung Tình hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Duệ, thằng này rốt cuộc là em trai của ai? Sao lại luôn đứng về phía Mạnh Tưởng như vậy. Nhìn phần còn lại trong tay, mặt cô hồng lên, khẽ gắt, “Em đã ăn rồi.”. “Không sao, anh sẽ ăn bên này.” Mạnh Tưởng vừa nói vừa nâng tay cô lên, hé miệng cắn một miếng dưa lớn, Chung Tình mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh, anh sao cứ nhất định phải ăn của cô? Mạnh Tưởng vừa nhai, vừa cười nhìn cô.
Chung Tình nhìn anh, lại nhìn miếng dưa trong tay, đột nhiên thấy có chút xấu hổ. Tiểu Duệ không biết lúc nào đã chạy đến bên cạnh cô, cười nhẹ, “Chị, sao lại đỏ mặt vậy? Cũng không phải chưa từng ăn chung với anh Tưởng?” Nói xong, ra khỏi phòng. Mặt Chung Tình nghiêm lại, đưa miếng dưa trong tay cho Mạnh Tưởng, xoay người chạy về phòng. Trước đây là trước đây, khi đó đều còn nhỏ, không biết thẹn thùng. Nhưng họ giờ đều đã lớn, sao có thể giống trẻ con ăn chung với nhau. Chung Tình càng nghĩ càng thấy không tự nhiên, ôm lấy gối lăn lộn trên giường. Anh chẳng lẽ không sợ nước miếng của cô, nghĩ đến đây, mặt cô càng đỏ hơn.
Mạnh Tưởng cười ăn dưa, ra khỏi phòng. Chung Bình vẫy vẫy anh, “Tưởng Tưởng, bố con nói mấy giờ họ đến đây?” Mạnh Tưởng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, “Chắc một lát nữa thôi ạ”. Hôm nay hai nhà Chung Mạnh hội họp, tình cảm hai nhà rất tốt, nên thường xuyên đến ở lại nhà nhau. Nếu không có chuyện gì đặc biệt, một tháng hai lần, mỗi lần tụ họp ở một nhà. Hôm nay, bố mẹ muốn đi thăm em gái, anh liền đến đây trước.
Tiểu Duệ lấy nho, vẫy tay, “Anh Tưởng, chúng ta tiếp tục.” Mạnh Tưởng nhìn về phía phòng Tình Tình, có chút do dự. Tiểu Duệ nói, “Yên tâm đi, chị em không tức giận đâu.” Mạnh Tưởng đành theo Tiểu Duệ vào phòng, tiếp tục chiến đấu.
Hai người chơi đến tận khi ăn cơm mới ra khỏi phòng. Mạnh Tưởng vừa ra đã thấy bố mẹ. Anh tùy ý vào phòng Tình Tình, cô đang đọc sách. Mạnh Tưởng đi lại gần, “Đọc gì vậy?” Tình Tình tiếp tục đọc, không lên tiếng. Mạnh Tưởng nhìn xuống, lại là truyện tranh. Tình Tình từ khi nhỏ đã thích đồ họa, đọc sách thích nhất truyện tranh, lại hay bắt chước vẽ lại nhân vật trong truyện. Anh thích nhất một bức vẽ theo phim hoạt hình cô từng tặng anh, tên gọi là “Anh trai chân dài của tôi”. Mạnh Tưởng nhớ lại Tình Tình ngày trước, trong lòng lại thấy vui sướng, khi đó cô lúc nào cũng đi theo anh, đòi anh cho đi chơi. Giờ đây, Tình Tình lớn lên, không còn quấn lấy anh như vậy nữa.
“Em mua à?” Mạnh Tưởng ngồi bên cạnh cô, muốn xem thử mấy thứ này có gì đẹp mà cô xem mê mẩn như thế.
Chung Tình lắc lắc đầu, “Đây là em mượn của bạn.” Mạnh Tưởng cúi đầu nhìn tên sách, “Song tinh nhớ”, bút pháp đơn giản, giản dị, hình ảnh cẩn thận chân thật. Anh nhìn xuống cuốn sách, Tình Tình chuyển sách ra giữa hai người, cúi đầu nói, “Đọc hay lắm.” Mạnh Tưởng chỉ nhìn một hai trang, tâm tư chậm rãi chuyển lên người Tình Tình.
Khuôn mặt cô lặng lẽ, những sợi tóc mai mềm mại trên mặt, vành tai trắng nõn như ngọc. Tình Tình có một mái tóc đen dài, từ nhỏ đến giờ chưa từng cắt ngắn, đã dài qua eo. Mỗi khi cô hất tóc ra phía sau, anh không tự chủ nhớ lại khi giúp cô gội đầu. Những sợi tóc mềm mại lướt qua, giống như khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đều làm anh luyến tiếc không muốn buông tay. Khi đó Tình Tình rất đáng yêu, luôn la hét, bắt anh làm cái này cái kia, khiến anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô ở rất gần anh, gần đến mức có thể nhìn thấy từng sợi lông, da cô rất đẹp, cơ hồ không nhìn rõ lỗ chân lông, hơn nữa cũng không có nhiều mụn như những nữ sinh khác. Da cô luôn sạch sẽ trong sáng, mỗi khi đỏ mặt, hai gò má giống như được thoa phấn, nhìn thấy khiến người ta hài lòng.
Chung Tình rốt cuộc cũng phát hiện Mạnh Tưởng không chú ý tới cuốn sách mà chỉ chú ý lên người cô, nâng mắt liếc anh, “Anh không thích sao?” Anh không thích truyện tranh thiếu nữ, ngoài sách thể thao ra thì chỉ xem sách khoa học viễn tưởng hoặc huyền bí. Cô oán giận vì đến nhà anh không có sách đọc, anh sẽ đề nghị cô xem sách khoa học viễn tưởng, kể chuyện rất phấn khích, tưởng tượng của các tác giả đều rất cao siêu. Lâu dần, cô cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu thích đọc khoa học viễn tưởng.
“Có muốn mua một quyển không?” Mạnh Tưởng thấy cô tiếp tục nhìn không chuyển mắt vào cuốn truyện tranh, biết cô nhất định rất thích.
“Có rất nhiều tập, hơn nữa bố không cho mua.” Chung Tình hậm hực, bố không thích cô đọc nhiều truyện tranh, sợ ảnh hưởng đến học tập của cô.
Mạnh Tưởng cười cười, “Bố nuôi cũng vì muốn tốt cho em.” Chung Tình không cho là đúng, đọc truyện tranh căn bản không ảnh hưởng đến học tập của cô, bố mẹ Chu Đồng cho anh mua rất nhiều truyện tranh, chẳng qua anh thích truyện tranh dành cho nam, như là Dragon ball, Hokuto no Ken[3], loại này không có nhiều tranh đẹp. Cô vẫn thích đọc truyện tranh thiếu nữ hơn, người vật đều vẽ rất đẹp, mỗi lần nhìn đều thấy xúc động, cô lại bắt chước vẽ theo.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mẹ gọi ăn cơm.
Chung Tình luyến tiếc buông cuốn truyện, lật nhanh nhìn vài trang. Mạnh Tưởng thấy cô thích như thế, khóe miệng hơi cong lên. Nghe mẹ nuôi thúc giục bên ngoài, kéo tay cô, “Được rồi, ăn cơm xong lại đọc.” Chung Tình lưu luyến buông cuốn truyện, đi theo anh ra khỏi phòng.
Cơm chiều xong, người lớn ở lại phòng khách nói chuyện. Đám trẻ lại vào phòng làm việc riêng, Tiểu Duệ một mình chơi game trên chơi cờ với Tình Tình. Đừng thấy Tình Tình lớn, những trò chơi cô thích đều rất trẻ con. Thích cờ bay, cờ tỉ phú, những trò chơi trong máy tính thì chỉ theo thị hiếu của người ta, cũng tập tành chơi vài trò. Mỗi lần cô chơi, đều bị Tiểu Duệ cười nhạt, nói cô giống như học sinh tiểu học. Tình Tình không để ý, vẫn say mê những thứ mình thích. Mạnh Tưởng không cười nhạo cô, cũng giống như Chu Đồng, lần nào cũng cùng chơi với cô. Mỗi lần như vậy, Chung Tình đều cảm thấy Mạnh Tưởng rất đáng yêu, lớn như vậy vẫn cùng chơi những trò chơi trẻ con với cô.
Nhưng là, chơi với Mạnh Tưởng và Chu Đồng không giống nhau. Mạnh Tưởng rất thông minh, chơi trò gì cũng thắng, cho dù anh nhường cô, cô cũng rất ít khi thắng. Mà Chu Đồng thì ngược lại, nên Chung Tình thích chơi với Chu Đồng hơn, khiến cô có chút cảm giác thắng lợi.
Mạnh Tưởng nhìn Chung Tình cười đắc ý, cô đã hoàn thành ba cái phi cơ, mà anh còn có hai cái ở trên đường. Mạnh Tưởng đổ xúc sắc, cười nhẹ, anh thích nhìn cặp mắt lóe ra hưng phấn kiêu ngạo ấy, xinh đẹp khiến người ta lóa mắt. Anh thật sự không có hứng thú với trò cờ bay, nhưng lại rất hưởng thụ khi chơi, có thể quang minh chính đại nhìn chằm chằm không cần chuyển mắt vào Tình Tình ở đối diện. Mà lúc này cô đang chăm chú chơi, căn bản không phát hiện đôi mắt anh sáng quắc với bao say đắm.
Tiểu Duệ đứng dậy khỏi máy tính, nhìn thấy anh Tưởng lại đang ngắm chị, bất giác cười trộm. Anh Tưởng không phải đang chơi trò chơi, rõ ràng là mượn cơ hội nhìn lén chị, chị cũng thật là ngốc, tình yêu của anh Tưởng rõ ràng như thế, chị còn luôn giả ngu, đối với anh Tưởng chợt xa chợt gần. Tiểu Duệ ho nhẹ hai tiếng, Mạnh Tưởng nhanh chóng chuyển mắt nhìn sang phía cậu, thấy cậu làm mặt quỷ, Mạnh Tưởng nháy mắt mấy cái ý bảo đừng quấy rầy, Tiểu Duệ thức thời im lặng ra khỏi phòng.
Chung Tình rốt cuộc thắng, hưng phấn kêu to, “Da, anh lại thua rồi, thua cả ba bàn, phạt!” Mạnh Tưởng ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, “Hôm nay sao lại đen như vậy?” Kỳ thật trong lòng cười trộm, anh chính là chờ cô phạt. Chung Tình ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo anh lại gần, sự trừng phạt truyền thống của họ chính là cụng trán. Cô rốt cuộc cũng có thể báo thù lần trước.
Mạnh Tưởng lộ ra vẻ khó xử, “Có thể đổi cách khác không?” Chung Tình chu miệng, “Không được.”. “Đương nhiên không bỏ, ý anh là đổi hình thức phạt, nếu không để anh đưa em cái khác được không?” Anh nhìn vẻ mặt biến hóa của cô, ánh mắt nghi hoặc, “Đưa cái gì?”
“Tạm thời bí mật.” Mạnh Tưởng cười thần bí.
Chung Tình ngẫm nghĩ, nếu anh muốn làm trốn, cô vẫn có thể tìm anh đòi lại. Không bằng lần này xem anh làm trò gì? “Được”, Chung Tình đồng ý.
Mạnh Tưởng cười vui vẻ, nắm lấy cái mũi nhỏ của cô, “Tình Tình tốt nhất.” Chung Tình đỏ mặt, xoa xoa mũi đau, “Không được kéo mũi em.” Cô đã kháng nghị nhiều lần, nhưng anh vẫn như cũ, thật đáng ghét.
Chung Tình không hề nghĩ bí mật của Mạnh Tưởng lại bất ngờ như vậy. Khi cô nhìn thấy, cô kích động xông lên ôm chặt lấy anh!
Mạnh Tưởng đã lặng lẽ mua trọn bộ “Song tinh nhớ” đưa cho cô.!
Tiêu Tố Tâm bưng một đĩa trái cây từ bếp đi ra, mỉm cười gọi Chung Tình, “Tiểu Tình, đi gọi Tiểu Duệ ra ăn trái cây.” Chung Tình đứng lên khỏi ghế sofa, đi đến phòng Tiểu Duệ, đẩy cửa, kêu to, “Đi ra ăn trái cây.” Mạnh Tưởng rất nhanh ngẩng đầu nói, “Được, ra ngay.” Nhưng Tiểu Duệ lại kêu to, “Không rảnh, không rảnh.” Chung Tình tựa vào cạnh cửa nhìn hai người cầm PS
Chung Tình cười khẽ, chậm rãi đi đến sau lưng hai người, vừa thấy điểm số trên màn hình, khẽ lắc đầu, Tiểu Duệ đã sắp thua. Mạnh Tưởng cảm nhận được cô đi đến, nghiêng đầu nháy mắt với cô. Chung Tình nhếch miệng cười, nhìn về phía Tiểu Duệ, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình, hai tay liều mạng dùng sức ấn nút, thân thể hơi nghiêng nghiêng. Chung Tình nhẹ giọng, “Tiểu Duệ, em chấp nhận thua đi.” Nó quả thật không thể thắng Mạnh Tưởng. Mạnh Tưởng nhanh chóng liếc mắt lại phía màn hình lại liếc Chung Tình, gật gật đầu. Tiểu Duệ khó chịu gầm nhẹ, “Chị, đừng phá rối. Anh Tưởng, tập trung đi.” Chỉ biết khi chị ở gần đây, anh Tưởng lại chơi không hề tập trung. Không được, cậu nhất định phải thắng anh Tưởng một cách tâm phục khẩu phục.
Chung Tình nhún nhún vai, xoay người ra khỏi phòng. Bố và bố nuôi trước đây ở cùng một đội bóng đá, thường cùng nhau chơi đá bóng. Cho nên, chỉ cần có một trận bóng, hai nhà đều đưa con trai đi xem, mưa dầm thấm đất tự nhiên thành yêu thích bóng đá. Mà Tiểu Duệ sùng bái Mạnh Tưởng là có nguyên nhân, không chỉ vì anh chơi bóng đá trên máy tính rất giỏi, mà đá trên sân cũng rất siêu. Cái gì cũng làm Tiểu Duệ hâm mộ, luôn kéo anh Tưởng đi luận bàn bóng đá.
Tiêu Tố Tâm đưa Chung Bình một quả cam, thấy chỉ có một mình Chung Tình đi ra liền hỏi, “Hai đứa kia đâu?” Mỗi lần Mạnh Tưởng đến, Tiểu Duệ đều rất vui vẻ, không giống bình thường.
Chung Tình gật gật đầu, ngồi vào bên cạnh bố, “Bố, bố và bố nuôi, ai đá giỏi hơn?” Nhìn bộ dạng không chịu thua của Tiểu Duệ, cô không khỏi tò mò.
“Đương nhiên là bố, bố nuôi con sẽ chạy hỗ trợ. Ông ấy thể lực khỏe hơn, cho nên bình thường hiệp một là do bố làm chủ, đến hiệp hai mới đến lượt ông ấy.” Chung Bình đắc ý nói. Tiêu Tố Tâm vừa nghe, vừa khẽ cười liếc nhìn ông một cái, thật là kiêu ngạo, trước mặt con cũng tự mãn. Chung Bình nhìn vẻ mặt của bà, ôm chầm lấy bà nói, “Thật đó.” Tiêu Tố Tâm mỉm cười không vạch trần, đưa con gái một miếng táo, nói, “Tí nữa hỏi Tưởng Tưởng sẽ biết.”
Chung Tình nhìn ánh cười trong mắt bố mẹ, rất ấm áp, không nhận miếng táo mà lấy một miếng dưa đỏ đứng dậy đi vào phòng Tiểu Duệ, nên để lại h người họ tình cảm với nhau thì hơn. Bố mẹ ở nhà chưa bao giờ che dấu ý nghĩ không muốn xa rời nhau, cô và Tiểu Duệ sớm biết nhưng không nói gì. Nhưng mà, ánh mắt ấm áp của bố mẹ hoặc những cái ôm ngọt ngào, cũng không bao giờ quá mức trước mặt họ. Mỗi khi nhìn hai bố mẹ cảm tình nồng đậm, cô đều thấy cảm động.
Vừa mới vào phòng, thấy hai người đã kết thúc trận đấu. Mạnh Tưởng nhìn thấy cô vào, vừa định đứng dậy, Tiểu Duệ kéo anh, “Anh Tưởng, trận nữa đi, lần này em chọn đội Bồ Đào Nha.” Mạnh Tưởng cười vỗ vỗ vai cậu, “Được, nghỉ ngơi một lát đã.” Nói xong, đi lại phía Chung Tình, “Có gì ăn không?” Mạnh Tưởng lớn lên ở nhà họ Chung, tự nhiên sẽ không khách khí, nói xong đã đi ra ngoài. Chung Tình đưa tay cản anh lại, “Tí nữa rồi ra.” Mạnh Tưởng đứng im một lát, nhanh chóng hiểu ra. Anh tới gần Chung Tình, “Anh cũng muốn ăn dưa đỏ.” Anh nhìn miếng dưa đã ăn một phần ba trong tay cô. Chung Tình vừa thấy ánh mắt anh đã biết, anh muốn ăn miếng dưa trong tay cô, cô nhanh chóng giấu miếng dưa vào, “Muốn ăn thì tự đi mà lấy.” Mạnh Tưởng khóe môi khẽ nhếch lên, nhìn cô, “Anh muốn ăn ngay bây giờ.” Chung Tình trừng mắt liếc anh.
Tiểu Duệ đột nhiên nói một câu, “Chị, chị cho anh Tưởng một nửa, sao lại nhỏ mọn như vậy.” Chung Tình hung hăng trừng mắt liếc Tiểu Duệ, thằng này rốt cuộc là em trai của ai? Sao lại luôn đứng về phía Mạnh Tưởng như vậy. Nhìn phần còn lại trong tay, mặt cô hồng lên, khẽ gắt, “Em đã ăn rồi.”. “Không sao, anh sẽ ăn bên này.” Mạnh Tưởng vừa nói vừa nâng tay cô lên, hé miệng cắn một miếng dưa lớn, Chung Tình mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh, anh sao cứ nhất định phải ăn của cô? Mạnh Tưởng vừa nhai, vừa cười nhìn cô.
Chung Tình nhìn anh, lại nhìn miếng dưa trong tay, đột nhiên thấy có chút xấu hổ. Tiểu Duệ không biết lúc nào đã chạy đến bên cạnh cô, cười nhẹ, “Chị, sao lại đỏ mặt vậy? Cũng không phải chưa từng ăn chung với anh Tưởng?” Nói xong, ra khỏi phòng. Mặt Chung Tình nghiêm lại, đưa miếng dưa trong tay cho Mạnh Tưởng, xoay người chạy về phòng. Trước đây là trước đây, khi đó đều còn nhỏ, không biết thẹn thùng. Nhưng họ giờ đều đã lớn, sao có thể giống trẻ con ăn chung với nhau. Chung Tình càng nghĩ càng thấy không tự nhiên, ôm lấy gối lăn lộn trên giường. Anh chẳng lẽ không sợ nước miếng của cô, nghĩ đến đây, mặt cô càng đỏ hơn.
Mạnh Tưởng cười ăn dưa, ra khỏi phòng. Chung Bình vẫy vẫy anh, “Tưởng Tưởng, bố con nói mấy giờ họ đến đây?” Mạnh Tưởng ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, “Chắc một lát nữa thôi ạ”. Hôm nay hai nhà Chung Mạnh hội họp, tình cảm hai nhà rất tốt, nên thường xuyên đến ở lại nhà nhau. Nếu không có chuyện gì đặc biệt, một tháng hai lần, mỗi lần tụ họp ở một nhà. Hôm nay, bố mẹ muốn đi thăm em gái, anh liền đến đây trước.
Tiểu Duệ lấy nho, vẫy tay, “Anh Tưởng, chúng ta tiếp tục.” Mạnh Tưởng nhìn về phía phòng Tình Tình, có chút do dự. Tiểu Duệ nói, “Yên tâm đi, chị em không tức giận đâu.” Mạnh Tưởng đành theo Tiểu Duệ vào phòng, tiếp tục chiến đấu.
Hai người chơi đến tận khi ăn cơm mới ra khỏi phòng. Mạnh Tưởng vừa ra đã thấy bố mẹ. Anh tùy ý vào phòng Tình Tình, cô đang đọc sách. Mạnh Tưởng đi lại gần, “Đọc gì vậy?” Tình Tình tiếp tục đọc, không lên tiếng. Mạnh Tưởng nhìn xuống, lại là truyện tranh. Tình Tình từ khi nhỏ đã thích đồ họa, đọc sách thích nhất truyện tranh, lại hay bắt chước vẽ lại nhân vật trong truyện. Anh thích nhất một bức vẽ theo phim hoạt hình cô từng tặng anh, tên gọi là “Anh trai chân dài của tôi”. Mạnh Tưởng nhớ lại Tình Tình ngày trước, trong lòng lại thấy vui sướng, khi đó cô lúc nào cũng đi theo anh, đòi anh cho đi chơi. Giờ đây, Tình Tình lớn lên, không còn quấn lấy anh như vậy nữa.
“Em mua à?” Mạnh Tưởng ngồi bên cạnh cô, muốn xem thử mấy thứ này có gì đẹp mà cô xem mê mẩn như thế.
Chung Tình lắc lắc đầu, “Đây là em mượn của bạn.” Mạnh Tưởng cúi đầu nhìn tên sách, “Song tinh nhớ”, bút pháp đơn giản, giản dị, hình ảnh cẩn thận chân thật. Anh nhìn xuống cuốn sách, Tình Tình chuyển sách ra giữa hai người, cúi đầu nói, “Đọc hay lắm.” Mạnh Tưởng chỉ nhìn một hai trang, tâm tư chậm rãi chuyển lên người Tình Tình.
Khuôn mặt cô lặng lẽ, những sợi tóc mai mềm mại trên mặt, vành tai trắng nõn như ngọc. Tình Tình có một mái tóc đen dài, từ nhỏ đến giờ chưa từng cắt ngắn, đã dài qua eo. Mỗi khi cô hất tóc ra phía sau, anh không tự chủ nhớ lại khi giúp cô gội đầu. Những sợi tóc mềm mại lướt qua, giống như khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, đều làm anh luyến tiếc không muốn buông tay. Khi đó Tình Tình rất đáng yêu, luôn la hét, bắt anh làm cái này cái kia, khiến anh cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Cô ở rất gần anh, gần đến mức có thể nhìn thấy từng sợi lông, da cô rất đẹp, cơ hồ không nhìn rõ lỗ chân lông, hơn nữa cũng không có nhiều mụn như những nữ sinh khác. Da cô luôn sạch sẽ trong sáng, mỗi khi đỏ mặt, hai gò má giống như được thoa phấn, nhìn thấy khiến người ta hài lòng.
Chung Tình rốt cuộc cũng phát hiện Mạnh Tưởng không chú ý tới cuốn sách mà chỉ chú ý lên người cô, nâng mắt liếc anh, “Anh không thích sao?” Anh không thích truyện tranh thiếu nữ, ngoài sách thể thao ra thì chỉ xem sách khoa học viễn tưởng hoặc huyền bí. Cô oán giận vì đến nhà anh không có sách đọc, anh sẽ đề nghị cô xem sách khoa học viễn tưởng, kể chuyện rất phấn khích, tưởng tượng của các tác giả đều rất cao siêu. Lâu dần, cô cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu thích đọc khoa học viễn tưởng.
“Có muốn mua một quyển không?” Mạnh Tưởng thấy cô tiếp tục nhìn không chuyển mắt vào cuốn truyện tranh, biết cô nhất định rất thích.
“Có rất nhiều tập, hơn nữa bố không cho mua.” Chung Tình hậm hực, bố không thích cô đọc nhiều truyện tranh, sợ ảnh hưởng đến học tập của cô.
Mạnh Tưởng cười cười, “Bố nuôi cũng vì muốn tốt cho em.” Chung Tình không cho là đúng, đọc truyện tranh căn bản không ảnh hưởng đến học tập của cô, bố mẹ Chu Đồng cho anh mua rất nhiều truyện tranh, chẳng qua anh thích truyện tranh dành cho nam, như là Dragon ball, Hokuto no Ken[3], loại này không có nhiều tranh đẹp. Cô vẫn thích đọc truyện tranh thiếu nữ hơn, người vật đều vẽ rất đẹp, mỗi lần nhìn đều thấy xúc động, cô lại bắt chước vẽ theo.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng mẹ gọi ăn cơm.
Chung Tình luyến tiếc buông cuốn truyện, lật nhanh nhìn vài trang. Mạnh Tưởng thấy cô thích như thế, khóe miệng hơi cong lên. Nghe mẹ nuôi thúc giục bên ngoài, kéo tay cô, “Được rồi, ăn cơm xong lại đọc.” Chung Tình lưu luyến buông cuốn truyện, đi theo anh ra khỏi phòng.
Cơm chiều xong, người lớn ở lại phòng khách nói chuyện. Đám trẻ lại vào phòng làm việc riêng, Tiểu Duệ một mình chơi game trên chơi cờ với Tình Tình. Đừng thấy Tình Tình lớn, những trò chơi cô thích đều rất trẻ con. Thích cờ bay, cờ tỉ phú, những trò chơi trong máy tính thì chỉ theo thị hiếu của người ta, cũng tập tành chơi vài trò. Mỗi lần cô chơi, đều bị Tiểu Duệ cười nhạt, nói cô giống như học sinh tiểu học. Tình Tình không để ý, vẫn say mê những thứ mình thích. Mạnh Tưởng không cười nhạo cô, cũng giống như Chu Đồng, lần nào cũng cùng chơi với cô. Mỗi lần như vậy, Chung Tình đều cảm thấy Mạnh Tưởng rất đáng yêu, lớn như vậy vẫn cùng chơi những trò chơi trẻ con với cô.
Nhưng là, chơi với Mạnh Tưởng và Chu Đồng không giống nhau. Mạnh Tưởng rất thông minh, chơi trò gì cũng thắng, cho dù anh nhường cô, cô cũng rất ít khi thắng. Mà Chu Đồng thì ngược lại, nên Chung Tình thích chơi với Chu Đồng hơn, khiến cô có chút cảm giác thắng lợi.
Mạnh Tưởng nhìn Chung Tình cười đắc ý, cô đã hoàn thành ba cái phi cơ, mà anh còn có hai cái ở trên đường. Mạnh Tưởng đổ xúc sắc, cười nhẹ, anh thích nhìn cặp mắt lóe ra hưng phấn kiêu ngạo ấy, xinh đẹp khiến người ta lóa mắt. Anh thật sự không có hứng thú với trò cờ bay, nhưng lại rất hưởng thụ khi chơi, có thể quang minh chính đại nhìn chằm chằm không cần chuyển mắt vào Tình Tình ở đối diện. Mà lúc này cô đang chăm chú chơi, căn bản không phát hiện đôi mắt anh sáng quắc với bao say đắm.
Tiểu Duệ đứng dậy khỏi máy tính, nhìn thấy anh Tưởng lại đang ngắm chị, bất giác cười trộm. Anh Tưởng không phải đang chơi trò chơi, rõ ràng là mượn cơ hội nhìn lén chị, chị cũng thật là ngốc, tình yêu của anh Tưởng rõ ràng như thế, chị còn luôn giả ngu, đối với anh Tưởng chợt xa chợt gần. Tiểu Duệ ho nhẹ hai tiếng, Mạnh Tưởng nhanh chóng chuyển mắt nhìn sang phía cậu, thấy cậu làm mặt quỷ, Mạnh Tưởng nháy mắt mấy cái ý bảo đừng quấy rầy, Tiểu Duệ thức thời im lặng ra khỏi phòng.
Chung Tình rốt cuộc thắng, hưng phấn kêu to, “Da, anh lại thua rồi, thua cả ba bàn, phạt!” Mạnh Tưởng ra vẻ bất đắc dĩ thở dài, “Hôm nay sao lại đen như vậy?” Kỳ thật trong lòng cười trộm, anh chính là chờ cô phạt. Chung Tình ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo anh lại gần, sự trừng phạt truyền thống của họ chính là cụng trán. Cô rốt cuộc cũng có thể báo thù lần trước.
Mạnh Tưởng lộ ra vẻ khó xử, “Có thể đổi cách khác không?” Chung Tình chu miệng, “Không được.”. “Đương nhiên không bỏ, ý anh là đổi hình thức phạt, nếu không để anh đưa em cái khác được không?” Anh nhìn vẻ mặt biến hóa của cô, ánh mắt nghi hoặc, “Đưa cái gì?”
“Tạm thời bí mật.” Mạnh Tưởng cười thần bí.
Chung Tình ngẫm nghĩ, nếu anh muốn làm trốn, cô vẫn có thể tìm anh đòi lại. Không bằng lần này xem anh làm trò gì? “Được”, Chung Tình đồng ý.
Mạnh Tưởng cười vui vẻ, nắm lấy cái mũi nhỏ của cô, “Tình Tình tốt nhất.” Chung Tình đỏ mặt, xoa xoa mũi đau, “Không được kéo mũi em.” Cô đã kháng nghị nhiều lần, nhưng anh vẫn như cũ, thật đáng ghét.
Chung Tình không hề nghĩ bí mật của Mạnh Tưởng lại bất ngờ như vậy. Khi cô nhìn thấy, cô kích động xông lên ôm chặt lấy anh!
Mạnh Tưởng đã lặng lẽ mua trọn bộ “Song tinh nhớ” đưa cho cô.!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.