Chương 3: Tiện đường
Hốt Nhiên chi Gian
05/08/2013
Nhìn
biểu cảm của mẹ, Chung Tình mỉm cười lặp lại, “Con hôm qua đi thăm bố mẹ của
Chu Đồng.” Tiêu Tố Tâm sau một hồi lâu mới hiểu ra, mỉm cười, “Cũng nên đi
thăm, bố mẹ nó khoẻ không?” “Rất tốt ạ, chỉ là càng ngày càng già đi.” Chung
Tình nuốt xuống miếng cơm, lại nghĩ đến mái tóc hoa râm của bố mẹ Chu Đồng. Họ
quả thật đã già đi rất nhiều.
Ông Chung Bình trầm giọng nói, “Họ sống quả thật không dễ dàng, bố mẹ thường mời họ về nhà mình sống, đều bị họ từ chối. Hiện tại con đã về, nên thường xuyên đi chăm sóc cho họ.”
“Đương nhiên, con chỉ hận không thể đến Chu gia làm con gái họ.” Chung Tình nói sự thật.
“Tiểu Tình.” Giọng ông Chung trầm xuống.
Chung Tình le lưỡi, “Con biết rồi, con chỉ là con gái bố mẹ thôi.” Kỳ thật, con gái cũng chỉ là trên danh nghĩa thôi, cô ngoài việc thay Chu Đồng chăm sóc bố mẹ anh, cũng đâu còn cách nào nữa? Cô không thể trả lại con trai
Tiêu Tố Tâm gắp cá để trong bát Chung Tình, “Ăn cơm đi.” Con gái có cảm tình với Chu gia, họ đều hiểu. Bất luận cô làm gì, chỉ cần đừng để tâm vào chuyện vụn vặt là được.
“Đi làm lại bằng lái xe đi, chiếc Toyota vẫn chưa có ai đi, nếu không thích, sau này có thể mua cái khác.” Chung Bình chậm rãi nói, con gái đã quyết định về nước sống, cũng nên có một phương tiện đi lại.
“Không cần đâu ạ, cái kia là được rồi.” Chung Tình gật đầu nói, bằng lái ở nước ngoài không dùng được ở trong nước, đi ra ngoài dùng taxi cũng không tiện lắm. Dù sao ở nước ngoài, cô cũng có sử dụng xe, xe kia cũng nhàn rỗi, mua cái mới thì lãng phí quá. Sống độc lập bên ngoài nhiều năm như vậy, cô cũng trở nên tiết kiệm hơn rất nhiều.
“Con dự định thế nào?” Chung Bình nhìn về phía Chung Tình
“Con sẽ làm bằng lái sau, mấy ngày này định ở nhà lên mạng xem thử.” Cô biết bố hỏi về chuyện công việc của cô. Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, kỳ thật người nhà vẫn hy vọng cô về nước, nhưng không hề mở miệng thúc giục cô. Lần này nhờ Tiểu Kiệt kết hôn, rốt cuộc cũng có lý do để cô trở về. Bố mẹ không nói ra, nhưng cô biết họ rất vui. Cô học thiết kế, làm việc tại một công ty quảng cáo. Lần này xin nghỉ việc, ông chủ Alex còn khuyên giải hồi lâu. Cuối cùng, cô vẫn quyết định trở về.
“Đừng vội, chỉ cần con biết mình muốn gì là được.” Chung Bình gật gật đầu, ông không định can thiệp vào chuyện công việc của con gái. Cô ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tìm được một công việc lý tưởng không phải khó. Ở Chung Gia, con cái phải tự mình ra ngoài sống, bố mẹ chỉ có thể dạy cho đạo lý của cuộc sống, không để họ ỷ lại.
“Vâng.” Chung Tình rất thích cách dạy dỗ của bố mẹ, họ không bắt buộc cô làm gì, tất cả mọi chuyện đều do cô tự quyết định. Để cho cô lựa chọn đường đi phía trước, nhưng nói cho cô những hậu quả có thể xảy ra phía sau, nếu cô cảm thấy có thể gánh vác hậu quả, thì cứ tự mình làm. Họ hy vọng cô hạnh phúc, cho dù phải đi đường vòng dài như vậy, nhưng giúp cô trưởng thành rất nhanh. ên, ở nước ngoài, cô trước khi làm gì cũng đều suy tính đến hậu quả, nếu không sợ hãi kết quả đã biết trước ấy, cô sẽ làm. Bạn bè thường nói cô rất kiên quyết, nghĩ là làm.
Kỳ thật, cô chỉ không muốn sẽ có một ngày hối hận vì không có cơ hội làm những gì mình muốn.
***
Chung Tình xem như đã được lĩnh giáo giao thông thành phố W. Cô đã đứng ở ngã tư suốt mười lăm phút, vậy mà không thể bắt được một chiếc taxi, chiếc vô tình nhìn thấy cũng bị người khác đoạt mất. Cô chỉ có thể xách theo một đống túi giấy giương mắt nhìn, giao thông dạo này thật đáng sợ.
Nhìn đám đông bừa bãi phóng xe qua đường, trong lòng cô sợ hãi. Đường nhỏ hẹp, chưa có đèn xanh đèn đỏ, chỉ có một vạch đường ngăn cách, mà hai bên đường lại là hai trung tâm thương mại sầm uất, nên dòng người vô cùng lớn. Những tòa nhà lâu năm với kiến trúc cũ ở hai bên đường, khiến con đường càng nhỏ hơn, dòng xe cộ lại lớn, đặc biệt là các loại xe công cộng chạy ở đường nhỏ, khiến cả đường như một con quái vật khủng khiếp.
Chung Tình không kiên nhẫn nhìn đồng hồ, nếu không đón được taxi, cô phải đi xe buýt. Nhìn một chiếc xe buýt quá tải, cũng khiến cô cảm thấy thật khủng bố, những người đó giống như đồ ăn bị nhét vào một chiếc hộp lớn, cô thậm chí có thể nhìn thấy những khuôn mặt vặn vẹo méo mó đè lên lớp kính cửa xe. Aiz, thành phố quả nhiên ách tắc, xe tắc, người càng tắc. Cô quyết định thử vận may, nói không chừng kiên trì có thể bắt được một chiếc taxi.
Đột nhiên có tiếng còi ô tô thu hút sự chú ý của cô, một chiếc BMW màu xám bạc dừng trước mắt cô. Chung Tình cau mày lùi lại mấy bước, người kia lái xe thế nào vậy? Cửa kính chậm rãi hạ xuống, Chung Tình đầu tiên nhìn thấy một người con gái ngồi ở ghế phía gần cô, cô càng thấy kỳ lạ, người này quen cô sao? Sao lại nhìn cô chằm chằm như vậy? Nhìn về phía bên cạnh, Chung Tình ngây ngẩn cả người. Mạnh Tưởng!?
Mạnh Tưởng mỉm cười, “Đón xe không được, để anh đưa em đi một đoạn.” Chung Tình rất nhanh chuyển ánh mắt từ mặt anh sang người con gái k đầu từ chối, “Không cần đâu.”
Phía sau vang lên một tràng còi xe, Mạnh Tưởng quay đầu lại một chút, “Lên xe nói đi, ở đây không dừng xe được.” Chung Tình khó xử nhìn một hàng dài xe phía sau, còn có người đang chờ xe quét ánh mắt từ cô sang chiếc BMW màu xám bạc. Cô đành mở cửa sau, ngồi vào trong. Xe khởi động, đi vào làn đường phía trong.
Nhưng đừng tưởng rằng ngồi trên xe là được rồi. Con đường này thật sự rất đông, đi chưa được bao lâu, phải chậm rãi di chuyển theo dòng xe cộ. Chung Tình ngồi dựa vào ghế sau, không nhìn Mạnh Tưởng, cũng nhịn không đánh giá người con gái ngồi bên cạnh anh, chỉ thản nhiên nói một câu, “Làm phiền anh.”
“Chung Tình, nhà bọn anh là thế gia.” Mạnh Tưởng giới thiệu Chung Tình với cô gái kia, sau đó liếc về phía Chung Tình, “Du Luyến Kinh, bạn anh.”
Du Luyến Kinh xoay người vươn tay về phía cô, Chung Tình cũng đáp lại, mỉm cười nắm tay, “Xin chào”. Hai người ánh mắt nhìn nhau, trong nháy mắt đánh giá đối phương. Đây là một người con gái xinh đẹp tao nhã, mái tóc mềm mại buộc nhẹ phía sau, mày liễu hạnh mục, phấn má môi anh đào. Hơn nữa ánh mắt cô ấy lộ ra ý cười thản nhiên, làm người ta thấy rất thoải mái, là một người con gái thông minh. Chung Tình mỉm cười rút tay lại, chuyển hướng sang Mạnh Tưởng, “Ngại quá, quấy rầy hai người.”
Mạnh Tưởng liếc Chung Tình qua kính chiếu hậu, khóe miệng hơi động, “Anh đang định đưa Luyến Kinh về nhà.”
Chung Tình ừ một tiếng, im lặng ngồi sau. Xe đi chậm rãi, cô nhìn bên ngoài vẫn đông đúc, đột nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ, thành phố này từ lúc nào dân số đã đông như vậy.
Bỗng nhiên, di động của cô vang lên, Chung Tình ngượng ngập lấy điện thoại ra, vừa nhìn lên đã thấy Mạnh Tưởng và Du Luyến Kinh đều quay đầu nhìn mình. Cô ngượng ngùng cười nghe điện, “Vâng, có hơi đông, không sao ạ. Con đang ở trên xe, bố, thật sự không cần, bố không phải ra ngoài làm đường tắc thêm đâu, con không nhớ là bố lại muốn bị cuốn vào khúc ruột ấy.” Cô nhanh chóng đưa điện thoại ra xa một chút, tiếng cười sang sảng của bra rõ ràng trong điện thoại. Cô le lưỡi, nở nụ cười, mắt không cần thận nhìn về hàng ghế trước, bắt gặp đôi mắt thâm trầm trong kính chiếu hậu, Chung Tình ngẩn người tiếp tục mỉm cười. Khuyên bố không phải đi ra đón cô, cô mới ngắt điện thoại. Cô không nói với bố là Mạnh Tưởng đưa về, không muốn mọi người suy nghĩ nhiều.
Cất điện thoại, cô dựa vào ghế một cách thoải mái. Xe rốt cuộc cũng bắt đầu chuyển động, Mạnh Tưởng vẫn đang chăm chú lái xe, dường như cái liếc mắt kia chỉ là một hành động lơ đãng. Du Luyến Kinh lên tiếng, âm thanh dễ nghe, “Thành phố W này vài năm nay càng ngày càng hay ách tắc, hy vọng sau khi xây tàu điện ngầm, có thể bớt đi một chút.”
“Thành phố W trước đây người vốn đông, hiện giờ ngay cả xe cũng nhiều.” Cô nhớ rõ trước đây, đường cũ, nhưng cũng không ách tắc như hiện nay. Hiện tại lại khủng bố như thế, hơn nữa người càng lúc càng đông, cùng xe cộ đi lại trên đường, giống như không muốn sống nữa. Mỗi ngày cô đứng ven đường chờ đèn xanh, nhìn những người bất chấp đèn giao thông lao về phía trước, thật sự lo lắng thay họ, cảnh sát ở thành phố W quả thật có trách nhiệm rất to lớn.
“Vài năm nay thay đổi nhiều, giao thông lại không hề thay đổi.” Mạnh Tưởng rốt cuộc mở miệng, “Chung Tình vừa về nước, nhất định không quen.” Chung Tình cười cười không nói tiếp.
“Cô Chung vừa về nước à, cô từ đâu về?” Du Luyến Kinh nhẹ giọng hỏi.
“Mỹ.”
“New York.”
Mạnh Tưởng và Chung Tình đồng thời mở miệng, Du Luyến Kinh liếc mắt nhìn Mạnh Tưởng một cái, mỉm cười, “Cũng cần một thời gian để thích ứng nhỉ.” Bên trong xe im lặng trở lại, Chung Tình nhìn phía ngoài cửa sổ, mắt khép hờ, anh hẳn là biết được từ bố nuôi, chứ anh nhất định không thể chú ý chuyện cô đi Mỹ. Ban đầu cô đi LA học, sau đó đến New York làm việc.
Xe rốt cuộc cũng đi xong được đoạn đường đó, tốc độ xe chậm rãi tă
Ba người vẫn im lặng, không nói lời nào.
***
Du Luyến Kinh ở gần nhất, nên đưa cô về trước. Mạnh Tưởng dừng xe ở một khu chung cư xa hoa, Du Luyến Kinh gật đầu mỉm cười tạm biệt Chung Tình, sau đó nói với Mạnh Tưởng, “Anh về cẩn thận,” rồi xuống xe. Chung Tình nhìn Du Luyến Kinh cứ vậy đi vào nhà, kỳ lạ thấp mắt, nhất định là vì có cô ở đây, họ mới không hôn tạm biệt, Mạnh Tưởng cũng không đưa cô ấy lên nhà.
Mạnh Tưởng quay đầu xe, ra khỏi khu chung cư.
Trong xe chỉ còn cô và Mạnh Tưởng, vẫn im lặng. Dù sao họ cũng không có gì để nói, trầm mặc không tìm ra lời gì. Chung Tình lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Xe dừng trước một cột đèn giao thông, Chung Tình thu mắt lại, dựa vào lưng ghế.
Mạnh Tưởng đột nhiên nói, “Tiểu Tình, có thể ra ngoài nói chuyện một chút không?” Chung Tình hơi sửng sốt, không đáp lại.
Mạnh Tưởng nhìn cô qua kính chiếu hậu, cô cũng nhìn lại cặp mắt kia, một hồi lâu mới cười nhợt nhạt, “Bố mẹ đang đợi em ăn cơm.”
Mạnh Tưởng thu hồi ánh mắt, mỉm cười gật gật đầu, “Đành để dịp khác vậy.”
Đèn xanh sáng, xe tiếp tục đi về phía trước.
Đến ngã ba, Chung Tình định xuống xe, Mạnh Tưởng lại lái xe đi trực tiếp vào tiểu khu, đứng ngay dưới lầu. Chung Tình cười với anh, “Cám ơn anh.” Sau đó, vội vàng
Cô không quay đầu lại chạy vào trong, vừa vặn đúng lúc cửa thang máy mở, cô nhanh chóng phóng vào trong.
Mạnh Tưởng ngồi trong xe lẳng lặng nhìn bóng dáng cô biến mất trong thang máy, chậm rãi thu hồi ánh mắt, khởi động xe, xe chậm rãi lăn bánh.
Cô vẫn chạy trốn anh!
Ông Chung Bình trầm giọng nói, “Họ sống quả thật không dễ dàng, bố mẹ thường mời họ về nhà mình sống, đều bị họ từ chối. Hiện tại con đã về, nên thường xuyên đi chăm sóc cho họ.”
“Đương nhiên, con chỉ hận không thể đến Chu gia làm con gái họ.” Chung Tình nói sự thật.
“Tiểu Tình.” Giọng ông Chung trầm xuống.
Chung Tình le lưỡi, “Con biết rồi, con chỉ là con gái bố mẹ thôi.” Kỳ thật, con gái cũng chỉ là trên danh nghĩa thôi, cô ngoài việc thay Chu Đồng chăm sóc bố mẹ anh, cũng đâu còn cách nào nữa? Cô không thể trả lại con trai
Tiêu Tố Tâm gắp cá để trong bát Chung Tình, “Ăn cơm đi.” Con gái có cảm tình với Chu gia, họ đều hiểu. Bất luận cô làm gì, chỉ cần đừng để tâm vào chuyện vụn vặt là được.
“Đi làm lại bằng lái xe đi, chiếc Toyota vẫn chưa có ai đi, nếu không thích, sau này có thể mua cái khác.” Chung Bình chậm rãi nói, con gái đã quyết định về nước sống, cũng nên có một phương tiện đi lại.
“Không cần đâu ạ, cái kia là được rồi.” Chung Tình gật đầu nói, bằng lái ở nước ngoài không dùng được ở trong nước, đi ra ngoài dùng taxi cũng không tiện lắm. Dù sao ở nước ngoài, cô cũng có sử dụng xe, xe kia cũng nhàn rỗi, mua cái mới thì lãng phí quá. Sống độc lập bên ngoài nhiều năm như vậy, cô cũng trở nên tiết kiệm hơn rất nhiều.
“Con dự định thế nào?” Chung Bình nhìn về phía Chung Tình
“Con sẽ làm bằng lái sau, mấy ngày này định ở nhà lên mạng xem thử.” Cô biết bố hỏi về chuyện công việc của cô. Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, kỳ thật người nhà vẫn hy vọng cô về nước, nhưng không hề mở miệng thúc giục cô. Lần này nhờ Tiểu Kiệt kết hôn, rốt cuộc cũng có lý do để cô trở về. Bố mẹ không nói ra, nhưng cô biết họ rất vui. Cô học thiết kế, làm việc tại một công ty quảng cáo. Lần này xin nghỉ việc, ông chủ Alex còn khuyên giải hồi lâu. Cuối cùng, cô vẫn quyết định trở về.
“Đừng vội, chỉ cần con biết mình muốn gì là được.” Chung Bình gật gật đầu, ông không định can thiệp vào chuyện công việc của con gái. Cô ở nước ngoài nhiều năm như vậy, tìm được một công việc lý tưởng không phải khó. Ở Chung Gia, con cái phải tự mình ra ngoài sống, bố mẹ chỉ có thể dạy cho đạo lý của cuộc sống, không để họ ỷ lại.
“Vâng.” Chung Tình rất thích cách dạy dỗ của bố mẹ, họ không bắt buộc cô làm gì, tất cả mọi chuyện đều do cô tự quyết định. Để cho cô lựa chọn đường đi phía trước, nhưng nói cho cô những hậu quả có thể xảy ra phía sau, nếu cô cảm thấy có thể gánh vác hậu quả, thì cứ tự mình làm. Họ hy vọng cô hạnh phúc, cho dù phải đi đường vòng dài như vậy, nhưng giúp cô trưởng thành rất nhanh. ên, ở nước ngoài, cô trước khi làm gì cũng đều suy tính đến hậu quả, nếu không sợ hãi kết quả đã biết trước ấy, cô sẽ làm. Bạn bè thường nói cô rất kiên quyết, nghĩ là làm.
Kỳ thật, cô chỉ không muốn sẽ có một ngày hối hận vì không có cơ hội làm những gì mình muốn.
***
Chung Tình xem như đã được lĩnh giáo giao thông thành phố W. Cô đã đứng ở ngã tư suốt mười lăm phút, vậy mà không thể bắt được một chiếc taxi, chiếc vô tình nhìn thấy cũng bị người khác đoạt mất. Cô chỉ có thể xách theo một đống túi giấy giương mắt nhìn, giao thông dạo này thật đáng sợ.
Nhìn đám đông bừa bãi phóng xe qua đường, trong lòng cô sợ hãi. Đường nhỏ hẹp, chưa có đèn xanh đèn đỏ, chỉ có một vạch đường ngăn cách, mà hai bên đường lại là hai trung tâm thương mại sầm uất, nên dòng người vô cùng lớn. Những tòa nhà lâu năm với kiến trúc cũ ở hai bên đường, khiến con đường càng nhỏ hơn, dòng xe cộ lại lớn, đặc biệt là các loại xe công cộng chạy ở đường nhỏ, khiến cả đường như một con quái vật khủng khiếp.
Chung Tình không kiên nhẫn nhìn đồng hồ, nếu không đón được taxi, cô phải đi xe buýt. Nhìn một chiếc xe buýt quá tải, cũng khiến cô cảm thấy thật khủng bố, những người đó giống như đồ ăn bị nhét vào một chiếc hộp lớn, cô thậm chí có thể nhìn thấy những khuôn mặt vặn vẹo méo mó đè lên lớp kính cửa xe. Aiz, thành phố quả nhiên ách tắc, xe tắc, người càng tắc. Cô quyết định thử vận may, nói không chừng kiên trì có thể bắt được một chiếc taxi.
Đột nhiên có tiếng còi ô tô thu hút sự chú ý của cô, một chiếc BMW màu xám bạc dừng trước mắt cô. Chung Tình cau mày lùi lại mấy bước, người kia lái xe thế nào vậy? Cửa kính chậm rãi hạ xuống, Chung Tình đầu tiên nhìn thấy một người con gái ngồi ở ghế phía gần cô, cô càng thấy kỳ lạ, người này quen cô sao? Sao lại nhìn cô chằm chằm như vậy? Nhìn về phía bên cạnh, Chung Tình ngây ngẩn cả người. Mạnh Tưởng!?
Mạnh Tưởng mỉm cười, “Đón xe không được, để anh đưa em đi một đoạn.” Chung Tình rất nhanh chuyển ánh mắt từ mặt anh sang người con gái k đầu từ chối, “Không cần đâu.”
Phía sau vang lên một tràng còi xe, Mạnh Tưởng quay đầu lại một chút, “Lên xe nói đi, ở đây không dừng xe được.” Chung Tình khó xử nhìn một hàng dài xe phía sau, còn có người đang chờ xe quét ánh mắt từ cô sang chiếc BMW màu xám bạc. Cô đành mở cửa sau, ngồi vào trong. Xe khởi động, đi vào làn đường phía trong.
Nhưng đừng tưởng rằng ngồi trên xe là được rồi. Con đường này thật sự rất đông, đi chưa được bao lâu, phải chậm rãi di chuyển theo dòng xe cộ. Chung Tình ngồi dựa vào ghế sau, không nhìn Mạnh Tưởng, cũng nhịn không đánh giá người con gái ngồi bên cạnh anh, chỉ thản nhiên nói một câu, “Làm phiền anh.”
“Chung Tình, nhà bọn anh là thế gia.” Mạnh Tưởng giới thiệu Chung Tình với cô gái kia, sau đó liếc về phía Chung Tình, “Du Luyến Kinh, bạn anh.”
Du Luyến Kinh xoay người vươn tay về phía cô, Chung Tình cũng đáp lại, mỉm cười nắm tay, “Xin chào”. Hai người ánh mắt nhìn nhau, trong nháy mắt đánh giá đối phương. Đây là một người con gái xinh đẹp tao nhã, mái tóc mềm mại buộc nhẹ phía sau, mày liễu hạnh mục, phấn má môi anh đào. Hơn nữa ánh mắt cô ấy lộ ra ý cười thản nhiên, làm người ta thấy rất thoải mái, là một người con gái thông minh. Chung Tình mỉm cười rút tay lại, chuyển hướng sang Mạnh Tưởng, “Ngại quá, quấy rầy hai người.”
Mạnh Tưởng liếc Chung Tình qua kính chiếu hậu, khóe miệng hơi động, “Anh đang định đưa Luyến Kinh về nhà.”
Chung Tình ừ một tiếng, im lặng ngồi sau. Xe đi chậm rãi, cô nhìn bên ngoài vẫn đông đúc, đột nhiên cảm thấy có chút bất đắc dĩ, thành phố này từ lúc nào dân số đã đông như vậy.
Bỗng nhiên, di động của cô vang lên, Chung Tình ngượng ngập lấy điện thoại ra, vừa nhìn lên đã thấy Mạnh Tưởng và Du Luyến Kinh đều quay đầu nhìn mình. Cô ngượng ngùng cười nghe điện, “Vâng, có hơi đông, không sao ạ. Con đang ở trên xe, bố, thật sự không cần, bố không phải ra ngoài làm đường tắc thêm đâu, con không nhớ là bố lại muốn bị cuốn vào khúc ruột ấy.” Cô nhanh chóng đưa điện thoại ra xa một chút, tiếng cười sang sảng của bra rõ ràng trong điện thoại. Cô le lưỡi, nở nụ cười, mắt không cần thận nhìn về hàng ghế trước, bắt gặp đôi mắt thâm trầm trong kính chiếu hậu, Chung Tình ngẩn người tiếp tục mỉm cười. Khuyên bố không phải đi ra đón cô, cô mới ngắt điện thoại. Cô không nói với bố là Mạnh Tưởng đưa về, không muốn mọi người suy nghĩ nhiều.
Cất điện thoại, cô dựa vào ghế một cách thoải mái. Xe rốt cuộc cũng bắt đầu chuyển động, Mạnh Tưởng vẫn đang chăm chú lái xe, dường như cái liếc mắt kia chỉ là một hành động lơ đãng. Du Luyến Kinh lên tiếng, âm thanh dễ nghe, “Thành phố W này vài năm nay càng ngày càng hay ách tắc, hy vọng sau khi xây tàu điện ngầm, có thể bớt đi một chút.”
“Thành phố W trước đây người vốn đông, hiện giờ ngay cả xe cũng nhiều.” Cô nhớ rõ trước đây, đường cũ, nhưng cũng không ách tắc như hiện nay. Hiện tại lại khủng bố như thế, hơn nữa người càng lúc càng đông, cùng xe cộ đi lại trên đường, giống như không muốn sống nữa. Mỗi ngày cô đứng ven đường chờ đèn xanh, nhìn những người bất chấp đèn giao thông lao về phía trước, thật sự lo lắng thay họ, cảnh sát ở thành phố W quả thật có trách nhiệm rất to lớn.
“Vài năm nay thay đổi nhiều, giao thông lại không hề thay đổi.” Mạnh Tưởng rốt cuộc mở miệng, “Chung Tình vừa về nước, nhất định không quen.” Chung Tình cười cười không nói tiếp.
“Cô Chung vừa về nước à, cô từ đâu về?” Du Luyến Kinh nhẹ giọng hỏi.
“Mỹ.”
“New York.”
Mạnh Tưởng và Chung Tình đồng thời mở miệng, Du Luyến Kinh liếc mắt nhìn Mạnh Tưởng một cái, mỉm cười, “Cũng cần một thời gian để thích ứng nhỉ.” Bên trong xe im lặng trở lại, Chung Tình nhìn phía ngoài cửa sổ, mắt khép hờ, anh hẳn là biết được từ bố nuôi, chứ anh nhất định không thể chú ý chuyện cô đi Mỹ. Ban đầu cô đi LA học, sau đó đến New York làm việc.
Xe rốt cuộc cũng đi xong được đoạn đường đó, tốc độ xe chậm rãi tă
Ba người vẫn im lặng, không nói lời nào.
***
Du Luyến Kinh ở gần nhất, nên đưa cô về trước. Mạnh Tưởng dừng xe ở một khu chung cư xa hoa, Du Luyến Kinh gật đầu mỉm cười tạm biệt Chung Tình, sau đó nói với Mạnh Tưởng, “Anh về cẩn thận,” rồi xuống xe. Chung Tình nhìn Du Luyến Kinh cứ vậy đi vào nhà, kỳ lạ thấp mắt, nhất định là vì có cô ở đây, họ mới không hôn tạm biệt, Mạnh Tưởng cũng không đưa cô ấy lên nhà.
Mạnh Tưởng quay đầu xe, ra khỏi khu chung cư.
Trong xe chỉ còn cô và Mạnh Tưởng, vẫn im lặng. Dù sao họ cũng không có gì để nói, trầm mặc không tìm ra lời gì. Chung Tình lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ.
Xe dừng trước một cột đèn giao thông, Chung Tình thu mắt lại, dựa vào lưng ghế.
Mạnh Tưởng đột nhiên nói, “Tiểu Tình, có thể ra ngoài nói chuyện một chút không?” Chung Tình hơi sửng sốt, không đáp lại.
Mạnh Tưởng nhìn cô qua kính chiếu hậu, cô cũng nhìn lại cặp mắt kia, một hồi lâu mới cười nhợt nhạt, “Bố mẹ đang đợi em ăn cơm.”
Mạnh Tưởng thu hồi ánh mắt, mỉm cười gật gật đầu, “Đành để dịp khác vậy.”
Đèn xanh sáng, xe tiếp tục đi về phía trước.
Đến ngã ba, Chung Tình định xuống xe, Mạnh Tưởng lại lái xe đi trực tiếp vào tiểu khu, đứng ngay dưới lầu. Chung Tình cười với anh, “Cám ơn anh.” Sau đó, vội vàng
Cô không quay đầu lại chạy vào trong, vừa vặn đúng lúc cửa thang máy mở, cô nhanh chóng phóng vào trong.
Mạnh Tưởng ngồi trong xe lẳng lặng nhìn bóng dáng cô biến mất trong thang máy, chậm rãi thu hồi ánh mắt, khởi động xe, xe chậm rãi lăn bánh.
Cô vẫn chạy trốn anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.