Chương 21
Hàn Tê
20/06/2023
21
Đây không phải là lần đầu tiên Tống Tri Thời cảm nhận được cái gì gọi là bất ngờ của đời người. Nhưng bình thường khi nó xuất hiện, đều sẽ đại diện cho việc cuộc đời hắn sắp đi về phía thung lũng hoặc gặp phải bất hạnh.
Mãi cho đến lần này, hắn tỉnh dậy trong cơn mơ ảo giác, trông thấy một cây nấm nhỏ khóc như hoa lê dính hạt mưa*.
[Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.]
Thật sự là một cây nấm, nó có cái mũ nấm màu đỏ diễm lệ và cái thân dài màu trắng.
Ngay lúc ấy hắn nhất thời không biết có nên giơ tay ra lau nước mắt cho nó không, có trời mới biết cây nấm khóc ra nước mắt kiểu gì.
Đôi mắt của nó ở đâu, có thể tùy tiện sờ vào sao?
Tống Tri Thời chân tay luống cuống, hắn hoảng hốt duỗi tay ra dấu trên mũ nấm: "A Như đừng khóc."
Tiếng khóc của nấm nhỏ bỗng nhiên im bặt, bởi vì kinh ngạc nên còn khẽ nấc một cái: "Ngươi, người biết ta là A Như sao?"
"Ừ, ta biết." Tống Tri Thời ngồi dậy, hắn dự cảm đến chút gì đó, lặng lẽ chờ đợi sự thẩm phán của nấm nhỏ trong lòng mình: "A Như đã quyết định kỹ càng rồi sao?"
Tình thế phát triển như thế này hiển nhiên không giống với mong muốn của A Như, nàng bật một cái, nhảy lên đùi Tống Tri Thời.
Cán dài uốn lượn, mũ nấm gần như dí sát vào mặt hắn. Giọng điệu của A Như không thể tưởng tượng nổi: "Ta là cây nấm đó nha, là cây nấm sẽ động đậy! Còn biết nói chuyện nữa! Ta là yêu quái đó!"
Tống Tri Thời không đoán được nàng nghĩ như thế nào, hắn cẩn thận trả lời: "Ừm, không sao đâu, ta biết từ trước rồi."
Nấm nhỏ trầm mặc một lát, uể oải nói: "Ta thấy ta có chút thất bại, ngươi bình tĩnh quá à."
Càng khiến nàng trông ngốc nghếch hơn bao nhiêu.
Nàng suy nghĩ một lúc mới nói tiếp: "Ta là yêu quái, nếu ngươi cưới ta, ta không thể sinh con non cho ngươi được đâu."
Yết hầu của Tống Tri Thời nhấp nhô kịch liệt, hắn gần như thô bạo cắt lời nàng: "Ta không quan tâm! A Như, ta chỉ cần nàng. Từ trước đến giờ đều là vậy." Hắn cơ hồ là khẩn cầu: "Cho nên..."
Nấm nhỏ nằm ngửa trên đùi hắn, biến ảo thành cô nương váy đỏ: "Nếu ngươi không để ý, vậy thì được thôi."
"Ta cho phép ngươi cưới ta." Nàng ưu sầu thở dài: "Dù sao ngươi đã thành cái dạng này rồi, ta ít nhiều cũng có chút trách nhiệm."
"Cảm ơn nàng." A Như bị hắn gắt gao ôm lấy, bên cổ nàng ẩm ướt một mảng: "Cảm ơn nàng." Giọng nói của hắn có tiếng khóc nức nở.
Đã lâu lắm rồi A Như chưa nhìn thấy Tống Tri Thời yếu ớt lại vui sướng như vậy, nàng ôm ngược lại hắn: "Không sao đâu."
Hôn lễ chuẩn bị cực kỳ nhanh, lấy địa vị bây giờ của Tống Tri Thời, hắn chỉ vừa thả ra tin tức mình sắp thành hôn thì không bao lâu sau các kiểu hạ lễ đã vọt tới giống như thủy triều dâng trào.
Tống Tri Thời ai đến cũng không từ chối, thấy là nhận hết, hắn bỏ mấy thứ này vào nhà của A Như, nói rằng đây là lễ hỏi.
Đúng rồi, bây giờ đó đã là tòa nhà của A Như.
Hồ Mặc nợ Tống Tri Thời một mạng, liền dứt khoát đưa tòa nhà này cho bọn họ.
Tống Tri Thời xin nghỉ thành hôn, sau đó cứ như cái kẹo cao su dính chặt lên người A Như.
A Như không thể chịu nổi hắn nữa, nàng hét lên: "Tống Tri Thời! Ngươi một vừa hai phải, ta cũng có đổi ý đâu!"
Ngày thành hôn vừa đúng vào ngày hoàng đạo, Tống Tri Thời nhìn A Như đang ngồi trên giường cưới, hắn cười nói: "Ta nằm mơ cũng không dám nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, cảm ơn nàng, A Như."
"Tại sao ngươi cứ nói cảm ơn hoài vậy?" A Như hoang mang nhìn về phía hắn.
Nàng vẫn đang thưởng thức váy cưới trên người, đây là chiếc váy do nàng lặng lẽ chạy tới phường thêu học lỏm kiểu dáng và cách thêu thùa của bọn họ, từng chút từng chút sửa đổi váy đỏ của mình mà biến thành.
Đó là lần đầu tiên Tống Tri Thời nhìn thấy nàng sử dụng thuật pháp. Thì ra yêu quái cũng không thể hô mưa gọi gió, rải đậu thành lính như lời đồn. A Như cẩn thận sửa đổi màu sắc của từng sợi nấm, biến chúng nó thành hoa văn hoặc phụ kiện bám vào váy đỏ.
Lúc đại công cáo thành, A Như thở phào nhẹ nhõm.
Tống Tri Thời đau lòng nàng: "Những thứ này phái người đặt mua là được rồi, nàng cần gì tự mình động thủ."
A Như hừ một tiếng trước thái độ không cảm kích của hắn: "Cả đời cũng chỉ có một lần như vậy, ta vui lòng."
Bây giờ A Như mặc váy cưới do chính mình làm ra, trong lòng vui vẻ cực kỳ, nàng nhìn thấy Tống Tri Thời cũng mặc một thân áo đỏ thì lại càng vui vẻ hơn, hắn còn muốn khách khí cảm ơn cái gì nữa?
A Như không khách khí lên án hắn: "Chẳng lẽ đêm tân hôn chỉ như vậy thôi sao?"
Câu trả lời của Tống Tri Thời là vươn tay buông màn giường xuống.
Nấm nhỏ bị lật qua lật lại xào lăn cả đêm, nóng đến nỗi hoa mắt chóng mặt. Nàng vừa phải tiếp nhận hắn lại còn vừa phải khống chế không cho chính mình phóng xuất độc tố ra, thật sự là vất vả.
Nấm nhỏ giận dữ mắng mỏ nhân tộc không biết sống c h ế t dám can đảm ăn bậy nấm hoang dã: "Ngươi đã xong chưa!"
"Chờ một chút." Nhân tộc tham lam lần nào cũng nói như vậy lừa gạt nàng.
Đây không phải là lần đầu tiên Tống Tri Thời cảm nhận được cái gì gọi là bất ngờ của đời người. Nhưng bình thường khi nó xuất hiện, đều sẽ đại diện cho việc cuộc đời hắn sắp đi về phía thung lũng hoặc gặp phải bất hạnh.
Mãi cho đến lần này, hắn tỉnh dậy trong cơn mơ ảo giác, trông thấy một cây nấm nhỏ khóc như hoa lê dính hạt mưa*.
[Lê hoa đái vũ [梨花带雨]: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.]
Thật sự là một cây nấm, nó có cái mũ nấm màu đỏ diễm lệ và cái thân dài màu trắng.
Ngay lúc ấy hắn nhất thời không biết có nên giơ tay ra lau nước mắt cho nó không, có trời mới biết cây nấm khóc ra nước mắt kiểu gì.
Đôi mắt của nó ở đâu, có thể tùy tiện sờ vào sao?
Tống Tri Thời chân tay luống cuống, hắn hoảng hốt duỗi tay ra dấu trên mũ nấm: "A Như đừng khóc."
Tiếng khóc của nấm nhỏ bỗng nhiên im bặt, bởi vì kinh ngạc nên còn khẽ nấc một cái: "Ngươi, người biết ta là A Như sao?"
"Ừ, ta biết." Tống Tri Thời ngồi dậy, hắn dự cảm đến chút gì đó, lặng lẽ chờ đợi sự thẩm phán của nấm nhỏ trong lòng mình: "A Như đã quyết định kỹ càng rồi sao?"
Tình thế phát triển như thế này hiển nhiên không giống với mong muốn của A Như, nàng bật một cái, nhảy lên đùi Tống Tri Thời.
Cán dài uốn lượn, mũ nấm gần như dí sát vào mặt hắn. Giọng điệu của A Như không thể tưởng tượng nổi: "Ta là cây nấm đó nha, là cây nấm sẽ động đậy! Còn biết nói chuyện nữa! Ta là yêu quái đó!"
Tống Tri Thời không đoán được nàng nghĩ như thế nào, hắn cẩn thận trả lời: "Ừm, không sao đâu, ta biết từ trước rồi."
Nấm nhỏ trầm mặc một lát, uể oải nói: "Ta thấy ta có chút thất bại, ngươi bình tĩnh quá à."
Càng khiến nàng trông ngốc nghếch hơn bao nhiêu.
Nàng suy nghĩ một lúc mới nói tiếp: "Ta là yêu quái, nếu ngươi cưới ta, ta không thể sinh con non cho ngươi được đâu."
Yết hầu của Tống Tri Thời nhấp nhô kịch liệt, hắn gần như thô bạo cắt lời nàng: "Ta không quan tâm! A Như, ta chỉ cần nàng. Từ trước đến giờ đều là vậy." Hắn cơ hồ là khẩn cầu: "Cho nên..."
Nấm nhỏ nằm ngửa trên đùi hắn, biến ảo thành cô nương váy đỏ: "Nếu ngươi không để ý, vậy thì được thôi."
"Ta cho phép ngươi cưới ta." Nàng ưu sầu thở dài: "Dù sao ngươi đã thành cái dạng này rồi, ta ít nhiều cũng có chút trách nhiệm."
"Cảm ơn nàng." A Như bị hắn gắt gao ôm lấy, bên cổ nàng ẩm ướt một mảng: "Cảm ơn nàng." Giọng nói của hắn có tiếng khóc nức nở.
Đã lâu lắm rồi A Như chưa nhìn thấy Tống Tri Thời yếu ớt lại vui sướng như vậy, nàng ôm ngược lại hắn: "Không sao đâu."
Hôn lễ chuẩn bị cực kỳ nhanh, lấy địa vị bây giờ của Tống Tri Thời, hắn chỉ vừa thả ra tin tức mình sắp thành hôn thì không bao lâu sau các kiểu hạ lễ đã vọt tới giống như thủy triều dâng trào.
Tống Tri Thời ai đến cũng không từ chối, thấy là nhận hết, hắn bỏ mấy thứ này vào nhà của A Như, nói rằng đây là lễ hỏi.
Đúng rồi, bây giờ đó đã là tòa nhà của A Như.
Hồ Mặc nợ Tống Tri Thời một mạng, liền dứt khoát đưa tòa nhà này cho bọn họ.
Tống Tri Thời xin nghỉ thành hôn, sau đó cứ như cái kẹo cao su dính chặt lên người A Như.
A Như không thể chịu nổi hắn nữa, nàng hét lên: "Tống Tri Thời! Ngươi một vừa hai phải, ta cũng có đổi ý đâu!"
Ngày thành hôn vừa đúng vào ngày hoàng đạo, Tống Tri Thời nhìn A Như đang ngồi trên giường cưới, hắn cười nói: "Ta nằm mơ cũng không dám nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay, cảm ơn nàng, A Như."
"Tại sao ngươi cứ nói cảm ơn hoài vậy?" A Như hoang mang nhìn về phía hắn.
Nàng vẫn đang thưởng thức váy cưới trên người, đây là chiếc váy do nàng lặng lẽ chạy tới phường thêu học lỏm kiểu dáng và cách thêu thùa của bọn họ, từng chút từng chút sửa đổi váy đỏ của mình mà biến thành.
Đó là lần đầu tiên Tống Tri Thời nhìn thấy nàng sử dụng thuật pháp. Thì ra yêu quái cũng không thể hô mưa gọi gió, rải đậu thành lính như lời đồn. A Như cẩn thận sửa đổi màu sắc của từng sợi nấm, biến chúng nó thành hoa văn hoặc phụ kiện bám vào váy đỏ.
Lúc đại công cáo thành, A Như thở phào nhẹ nhõm.
Tống Tri Thời đau lòng nàng: "Những thứ này phái người đặt mua là được rồi, nàng cần gì tự mình động thủ."
A Như hừ một tiếng trước thái độ không cảm kích của hắn: "Cả đời cũng chỉ có một lần như vậy, ta vui lòng."
Bây giờ A Như mặc váy cưới do chính mình làm ra, trong lòng vui vẻ cực kỳ, nàng nhìn thấy Tống Tri Thời cũng mặc một thân áo đỏ thì lại càng vui vẻ hơn, hắn còn muốn khách khí cảm ơn cái gì nữa?
A Như không khách khí lên án hắn: "Chẳng lẽ đêm tân hôn chỉ như vậy thôi sao?"
Câu trả lời của Tống Tri Thời là vươn tay buông màn giường xuống.
Nấm nhỏ bị lật qua lật lại xào lăn cả đêm, nóng đến nỗi hoa mắt chóng mặt. Nàng vừa phải tiếp nhận hắn lại còn vừa phải khống chế không cho chính mình phóng xuất độc tố ra, thật sự là vất vả.
Nấm nhỏ giận dữ mắng mỏ nhân tộc không biết sống c h ế t dám can đảm ăn bậy nấm hoang dã: "Ngươi đã xong chưa!"
"Chờ một chút." Nhân tộc tham lam lần nào cũng nói như vậy lừa gạt nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.