Chương 2
Hàn Tê
20/06/2023
2
Từ lúc tới kinh thành đến giờ, đã rất lâu rồi ta không ngủ ngon như thế.
Ta mở to mắt, hai mắt đờ đẫn nhìn màn giường trong chốc lát.
Màn giường? Không phải ta đang nằm trên mặt đất sao?
Ta không thích giường và đủ các kiểu dáng gạch đá của nhân tộc, chúng nó ngăn cách hơi nước, mặt đất và tự nhiên. Những đêm mà Tống Tri Thời không có ở nhà, ta ước gì có thể trực tiếp chôn mình vào đống đất trong vườn hoa ngoài kia.
"Nàng tỉnh rồi à?" Giọng nói hơi khàn vang lên bên tai.
Ta sợ tới mức mấy sợi nấm phát nổ cả lên, ôi, hù c h ế t nấm.
Liếc mắt nhìn lại, Tống Tri Thời đang nửa nằm bên cạnh ta. Hình như hắn không được nghỉ ngơi tốt nên hai con mắt đã đỏ bừng.
"À, ừm." Ta chần chừ nói: "Có việc gì sao?"
Có việc mau nói, không nói thì để cho ta đi ngủ. Ta dùng ánh mắt để biểu đạt suy nghĩ này với hắn.
Hiển nhiên Tống Tri Thời không thể hiểu được ý của ta, hắn thở phào một cái.
"Lúc ta trở về nàng nằm trên mặt đất không nhúc nhích, gọi thế nào cũng bất tỉnh không dậy, làm ta sợ c h ế t khiếp." Hắn cởi vớ giày rồi leo lên giường, vùi đầu vào cổ ta, tủi thân lên án: "Thái y cũng tới thăm bệnh mấy lần, bọn họ nói là do nàng không muốn tỉnh."
"A Như, là do ta nhốt nàng lại nên nàng tức giận sao?" Hắn thử dò xét nói.
"Không." Ngươi tặng cho ta tình phòng trong mộng, ta vui sướng còn không kịp nữa là.
Câu đằng sau không thể nói, ta không muốn bại lộ thân phận yêu quái của mình.
Tóc của hắn chọc vào người làm ta thấy hơi ngứa, ta nghiêng cổ qua một bên.
Không biết là động tác nào của ta lại chọc giận hắn, ngữ điệu hắn đột nhiên trở nên u ám: "Cũng phải, sao A Như có thể vì giận ta mà không muốn tỉnh dậy gặp ta được. Một đám lang băm!"
Mấy lời này hắn nói nghe cứ là lạ.
Ta biết, câu tiếp theo thể nào hắn cũng sẽ nói muốn g i ế t hết đám lang băm này.
Thật sự là một câu uy hiếp ấu trĩ kinh hoàng.
Nói thật, người có c h ế t hay không ta cũng chẳng quan tâm lắm. Dù sao ta có phải là người đâu.
Cùng một tộc với nhau còn không quan tâm đồng tộc c h ế t sống ra sao thì nói gì tới một cây nấm như ta nữa.
Nhưng mà không được, nếu ta không quan tâm thì Tống Tri Thời sẽ càng tức giận.
Hắn mà giận thêm nữa thì sẽ gia tăng tần suất quấy rầy ta, tiến trình ngủ say của ta sẽ không ngừng bị đánh gãy.
Bởi vậy nên Tống Tri Thời muốn g i ế t n g ư ờ i tương đương với Tống Tri Thời đang tức giận tương đương với việc ta sẽ bị hắn tra tấn.
Thế là ta có lệ mà sờ mấy cái lên đầu Tống Tri Thời: "Thôi bỏ đi."
Hắn lập tức lại trở nên vui vẻ, khóe miệng cong lên nụ cười ngọt. Hắn cọ qua cọ lại vào cổ của ta, điều chỉnh tư thế một lúc để có thể nhét cả người mình vào lòng ta: "Được, bỏ đi, ta nghe A Như."
Hắn vẫn luôn dễ dỗ dành như thế, ta hơi xuống nước tí thì hắn chẳng còn một giới hạn nào.
Tỉ như bây giờ chẳng hạn.
Hắn ôm ta trong chốc lát liền bắt đầu cẩn thận dò xét vẻ mặt của ta: "A Như, nàng lại nói thêm vài lời hay dỗ dành ta đi, nàng nói xong ta liền thả nàng ra ngay, được không?"
?
Sao ta nói vài lời hay mà ngươi còn muốn lấy oán báo ơn? Tặng phòng cho ta rồi mà còn muốn đòi lại?
Huống hồ mấy lời hay mà hắn muốn nghe....
Ta phũ phàng từ chối.
Tống Tri Thời sửng sốt, trầm mặc một lát, rốt cuộc không hề nói thêm gì.
Từ lúc tới kinh thành đến giờ, đã rất lâu rồi ta không ngủ ngon như thế.
Ta mở to mắt, hai mắt đờ đẫn nhìn màn giường trong chốc lát.
Màn giường? Không phải ta đang nằm trên mặt đất sao?
Ta không thích giường và đủ các kiểu dáng gạch đá của nhân tộc, chúng nó ngăn cách hơi nước, mặt đất và tự nhiên. Những đêm mà Tống Tri Thời không có ở nhà, ta ước gì có thể trực tiếp chôn mình vào đống đất trong vườn hoa ngoài kia.
"Nàng tỉnh rồi à?" Giọng nói hơi khàn vang lên bên tai.
Ta sợ tới mức mấy sợi nấm phát nổ cả lên, ôi, hù c h ế t nấm.
Liếc mắt nhìn lại, Tống Tri Thời đang nửa nằm bên cạnh ta. Hình như hắn không được nghỉ ngơi tốt nên hai con mắt đã đỏ bừng.
"À, ừm." Ta chần chừ nói: "Có việc gì sao?"
Có việc mau nói, không nói thì để cho ta đi ngủ. Ta dùng ánh mắt để biểu đạt suy nghĩ này với hắn.
Hiển nhiên Tống Tri Thời không thể hiểu được ý của ta, hắn thở phào một cái.
"Lúc ta trở về nàng nằm trên mặt đất không nhúc nhích, gọi thế nào cũng bất tỉnh không dậy, làm ta sợ c h ế t khiếp." Hắn cởi vớ giày rồi leo lên giường, vùi đầu vào cổ ta, tủi thân lên án: "Thái y cũng tới thăm bệnh mấy lần, bọn họ nói là do nàng không muốn tỉnh."
"A Như, là do ta nhốt nàng lại nên nàng tức giận sao?" Hắn thử dò xét nói.
"Không." Ngươi tặng cho ta tình phòng trong mộng, ta vui sướng còn không kịp nữa là.
Câu đằng sau không thể nói, ta không muốn bại lộ thân phận yêu quái của mình.
Tóc của hắn chọc vào người làm ta thấy hơi ngứa, ta nghiêng cổ qua một bên.
Không biết là động tác nào của ta lại chọc giận hắn, ngữ điệu hắn đột nhiên trở nên u ám: "Cũng phải, sao A Như có thể vì giận ta mà không muốn tỉnh dậy gặp ta được. Một đám lang băm!"
Mấy lời này hắn nói nghe cứ là lạ.
Ta biết, câu tiếp theo thể nào hắn cũng sẽ nói muốn g i ế t hết đám lang băm này.
Thật sự là một câu uy hiếp ấu trĩ kinh hoàng.
Nói thật, người có c h ế t hay không ta cũng chẳng quan tâm lắm. Dù sao ta có phải là người đâu.
Cùng một tộc với nhau còn không quan tâm đồng tộc c h ế t sống ra sao thì nói gì tới một cây nấm như ta nữa.
Nhưng mà không được, nếu ta không quan tâm thì Tống Tri Thời sẽ càng tức giận.
Hắn mà giận thêm nữa thì sẽ gia tăng tần suất quấy rầy ta, tiến trình ngủ say của ta sẽ không ngừng bị đánh gãy.
Bởi vậy nên Tống Tri Thời muốn g i ế t n g ư ờ i tương đương với Tống Tri Thời đang tức giận tương đương với việc ta sẽ bị hắn tra tấn.
Thế là ta có lệ mà sờ mấy cái lên đầu Tống Tri Thời: "Thôi bỏ đi."
Hắn lập tức lại trở nên vui vẻ, khóe miệng cong lên nụ cười ngọt. Hắn cọ qua cọ lại vào cổ của ta, điều chỉnh tư thế một lúc để có thể nhét cả người mình vào lòng ta: "Được, bỏ đi, ta nghe A Như."
Hắn vẫn luôn dễ dỗ dành như thế, ta hơi xuống nước tí thì hắn chẳng còn một giới hạn nào.
Tỉ như bây giờ chẳng hạn.
Hắn ôm ta trong chốc lát liền bắt đầu cẩn thận dò xét vẻ mặt của ta: "A Như, nàng lại nói thêm vài lời hay dỗ dành ta đi, nàng nói xong ta liền thả nàng ra ngay, được không?"
?
Sao ta nói vài lời hay mà ngươi còn muốn lấy oán báo ơn? Tặng phòng cho ta rồi mà còn muốn đòi lại?
Huống hồ mấy lời hay mà hắn muốn nghe....
Ta phũ phàng từ chối.
Tống Tri Thời sửng sốt, trầm mặc một lát, rốt cuộc không hề nói thêm gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.