Chương 2: Mẹ và con đều không qua khỏi
Dĩ Vi Nữ Linh
03/10/2024
“ Anh không có gì để giải thích sao? ’’ Thanh Nhi hi vọng những thứ cô nhìn thấy chỉ là một giấc mơ sẽ nhanh tỉnh lại mà thôi.
“ Nếu cô đã biết rồi thì tôi cũng không che giấu làm gì nữa ’’ Giang Thành lấy ra một điếu thuốc châm lửa.
“ Tôi đã phát ngán cô rồi, 5 năm đã quá đủ ’’
“ Nếu không phải tôi biết được thân phận thật của cô thì cô nghĩ tôi sẽ yêu và kết hôn với cô hay sao ’’ anh ta cười đầy châm chọc.
“ Anh... ’’ Thanh Nhi bị sốc.
Không ngờ anh đã biết thân phận thật của cô, còn có ý lợi dụng nó.
“ Từ nay về sau, chúng ta kết thúc ở đây đi. Đơn ly hôn tôi sẽ kêu luật sư chuẩn bị rồi gửi cho cô ’’
“ Anh có biết mình đang nói gì không? ’’ Thanh Nhi đau đớn, siết chặt tờ giấy trong tay nhăn nhúm cả lên.
“ Sao, vậy cô có thể chấp nhận được cuộc hôn nhân như bây giờ à! ’’
“ Tôi từ lâu đã không còn yêu cô nữa rồi, người bây giờ tôi cần là Tiểu Hi ’’
Giang Thành đi đến bên giường ôm Tiểu Hi cũng là thư ký của anh ta vào lòng. Cô ta cũng chỉ mới vào công ty làm được mấy tháng, nhưng đã thành công câu dẫn chủ tịch của mình.
“ Được các người tốt lắm, rất tốt ’’ Thanh Nhi ôm mặt khóc nức nở.
Giang Thành cũng phát ngán với cái điệu bộ này của cô liền ôm Tiểu Hi chuẩn bị rời đi.
Nhưng chỉ vừa ra tới phòng khách đã bị Thanh Nhi cản lại.
“ Đứng lại ’’
“ Cô còn muốn gì nữa? ’’ Giang Thành bực bội ném tàn thuốc lá xuống sàn.
“ Tôi có thai rồi ’’ Thanh Nhi đem tờ giấy nhăn nhúm kia cho anh ta xem.
Kết quả anh ta cầm lấy rồi xé chúng rãi rác bay khắp nhà.
“ Nếu có thì cứ phá đi, tôi không cần ’’ anh ta đẩy Thanh Nhi qua một bên rồi mở cửa nhà đi mất.
Thanh Nhi bị đẩy mất đà nên không thể đứng vững, vô tình té xuống sàn phần bụng thì đập trúng cạnh bàn thủy tinh ở bên cạnh. Vô tình những miếng thủy tinh đó trực tiếp đâm vào bụng cô, khiến cô vô cùng đau đớn.
“ Cứu tôi... cứu tôi với ’’ biết là Giang Thành đã rời đi, nhưng Thanh Nhi vẫn hi vọng sẽ có người xuất hiện giúp đỡ mình ngay lúc này.
Nhưng cửa nhà cô lại là cửa cách âm, giọng nói yếu ớt của cô chắc chắn không ai nghe thấy.
Khoảng một lát sau đó, lại nghe một tiếng bùm thật lớn thu hút mấy nhà tầng dưới rất nhiều. Ai nấy cũng đều sợ hãi chạy xuống lầu để tránh nạn. Lại nhìn thấy trên tầng 5 có một căn hộ đang bốc cháy.
Đúng lúc Bạc Quý vừa trở về, thấy nhà bị cháy liền hớt hãi chạy lên lầu ngay lập tức.
Lên tới lầu 5 anh đã thấy cửa nhà của Thanh Nhi bị khói bao quanh, còn nhà mình thì vẫn bình thường cách đó không xa. Bạc Quý liền đập cửa gào thét, xem thử có ai ở trong đó hay không.
Kêu được vài tiếng thì cũng có tiếng nói phát ra từ bên trong, nhưng lại vô cùng yếu ớt. Không nghĩ ngợi Bạc Quý liền hết sức tông cửa vào.
Vì lúc nãy Giang Thành đi ra đóng cửa rất mạnh nên vô tình làm cho cửa nhà bị khóa rất chặt, chỉ có thể mở ra từ bên trong. Nhưng với tình trạng hiện tại của Thanh Nhi thì không thể nào gượng dậy nổi.
Đến khi Bạc Quý tông cửa vào được thì đám cháy đã lan ra vô cùng nhanh, thấy Thanh Nhi nằm bất động trên sàn nhà, bụng thì bị thủy tinh đâm vào chảy máu loang lỗ sắc mạnh của anh liền vô cùng sợ hãi. Vội ôm cô lên định xông ra ngoài.
Nhưng đám cháy ngày một lớn, không có cách nào để thoát thân. Cũng may khi nãy hàng xóm thấy cháy đã kêu đội cứu hỏa tới. Họ đã xe cẩu từ từng một kéo dài tới tầng 5 để cứu hai người chứ đường chính thì đã bị đám cháy chặn lại.
Mãi đến khi đội cứu hộ đưa hai người lên xe cứu thương thì Bạc Quý vẫn ôm Thanh Nhi trong lòng mình, anh sợ khi buông ra thì cô sẽ tan biến mất.
Mấy bác sĩ cấp cứu thấy vậy liền mặc kệ cứ chụp oxi vào giúp cô trước cái đã tới bệnh viện thì sẽ điều trị tiếp. Dù sao với tình hình hiện tại của Thanh Nhi nếu được cứu sống chắc cũng chỉ còn lại hơi thở thoi thóp.
Xe chạy tới bệnh viện rất nhanh, khi tới nơi đã có bác sĩ ra đón vào rồi kéo Thanh Nhi vào phòng cấp cứu ngay sau đó. Cả quá trình Bạc Quý đều đi theo sau không dám rời mắt một giây nào. Đến khi giường bệnh được kéo vào phòng cấp cứu bị bác sĩ ngăn lại nên anh mới bất đắc dĩ ngồi ở ngoài chờ đợi.
Cứ 30 phút, 2 tiếng đã trôi qua nhưng phòng cấp cứu vẫn sáng đèn làm anh rất lo lắng, nếu cô có mệnh hệ gì thì anh phải làm sao bây giờ.
“ Anh là người nhà của bệnh nhân? ’’ bác sĩ cấp cứu cũng đã ra ngoài.
“ Cô ấy sao rồi bác sĩ? ’’
Anh muốn biết tình hình hiện tại của Thanh Nhi là như thế nào.
“ Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Do bị thủy tinh đâm vào bụng mất máu quá nhiều cộng với cô ấy đã bị thiếu oxi do ở trong đám cháy quá lâu. Cho nên... mẹ và con đều không qua khỏi. ’’
Bác sĩ cũng vô cùng thương tiếc, còn trẻ nhưu vậy đã ra đi rồi.
“ Cái gì chứ? Mẹ và con... ’’ Bạc Quý bị sốc vô cùng.
“ Xin anh nén đau thương, chia buồn cùng anh ’’ vị bác sĩ vỗ vai an ủi anh.
Mốt lát sau Thanh Nhi cũng được kéo ra ngoài, nhưng mặc cô đã bị phủ bởi một lớp vải trắng.
Bạc Quý như không tin vào mắt mình, anh quỳ xuống kế bên giường bệnh. Từ từ mở lớp vải trắng ra. Đằng sau lớp vải trắng là gương mặt trắng bệnh không còn một miếng máu của Thanh Nhi.
Bạc Quý không tin là cô lại từ bỏ thế gian này sớm như vậy, anh cúi đầu hôn lấy môi cô như muốn tiếp thêm chút dưỡng khí để Thanh Nhi tỉnh lại. Nhưng cứ hôn mãi cũng không thấy cô có dấu hiệu nào khác là nằm bất động ở đây.
Mấy y tá bên cạnh thấy cảnh này cũng vô cùng đau xót. Cứ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt đang khóc lóc, van xin cô gái ấy hãy tỉnh lại. Đúng là một người đàn ông si tình.
“ Nếu cô đã biết rồi thì tôi cũng không che giấu làm gì nữa ’’ Giang Thành lấy ra một điếu thuốc châm lửa.
“ Tôi đã phát ngán cô rồi, 5 năm đã quá đủ ’’
“ Nếu không phải tôi biết được thân phận thật của cô thì cô nghĩ tôi sẽ yêu và kết hôn với cô hay sao ’’ anh ta cười đầy châm chọc.
“ Anh... ’’ Thanh Nhi bị sốc.
Không ngờ anh đã biết thân phận thật của cô, còn có ý lợi dụng nó.
“ Từ nay về sau, chúng ta kết thúc ở đây đi. Đơn ly hôn tôi sẽ kêu luật sư chuẩn bị rồi gửi cho cô ’’
“ Anh có biết mình đang nói gì không? ’’ Thanh Nhi đau đớn, siết chặt tờ giấy trong tay nhăn nhúm cả lên.
“ Sao, vậy cô có thể chấp nhận được cuộc hôn nhân như bây giờ à! ’’
“ Tôi từ lâu đã không còn yêu cô nữa rồi, người bây giờ tôi cần là Tiểu Hi ’’
Giang Thành đi đến bên giường ôm Tiểu Hi cũng là thư ký của anh ta vào lòng. Cô ta cũng chỉ mới vào công ty làm được mấy tháng, nhưng đã thành công câu dẫn chủ tịch của mình.
“ Được các người tốt lắm, rất tốt ’’ Thanh Nhi ôm mặt khóc nức nở.
Giang Thành cũng phát ngán với cái điệu bộ này của cô liền ôm Tiểu Hi chuẩn bị rời đi.
Nhưng chỉ vừa ra tới phòng khách đã bị Thanh Nhi cản lại.
“ Đứng lại ’’
“ Cô còn muốn gì nữa? ’’ Giang Thành bực bội ném tàn thuốc lá xuống sàn.
“ Tôi có thai rồi ’’ Thanh Nhi đem tờ giấy nhăn nhúm kia cho anh ta xem.
Kết quả anh ta cầm lấy rồi xé chúng rãi rác bay khắp nhà.
“ Nếu có thì cứ phá đi, tôi không cần ’’ anh ta đẩy Thanh Nhi qua một bên rồi mở cửa nhà đi mất.
Thanh Nhi bị đẩy mất đà nên không thể đứng vững, vô tình té xuống sàn phần bụng thì đập trúng cạnh bàn thủy tinh ở bên cạnh. Vô tình những miếng thủy tinh đó trực tiếp đâm vào bụng cô, khiến cô vô cùng đau đớn.
“ Cứu tôi... cứu tôi với ’’ biết là Giang Thành đã rời đi, nhưng Thanh Nhi vẫn hi vọng sẽ có người xuất hiện giúp đỡ mình ngay lúc này.
Nhưng cửa nhà cô lại là cửa cách âm, giọng nói yếu ớt của cô chắc chắn không ai nghe thấy.
Khoảng một lát sau đó, lại nghe một tiếng bùm thật lớn thu hút mấy nhà tầng dưới rất nhiều. Ai nấy cũng đều sợ hãi chạy xuống lầu để tránh nạn. Lại nhìn thấy trên tầng 5 có một căn hộ đang bốc cháy.
Đúng lúc Bạc Quý vừa trở về, thấy nhà bị cháy liền hớt hãi chạy lên lầu ngay lập tức.
Lên tới lầu 5 anh đã thấy cửa nhà của Thanh Nhi bị khói bao quanh, còn nhà mình thì vẫn bình thường cách đó không xa. Bạc Quý liền đập cửa gào thét, xem thử có ai ở trong đó hay không.
Kêu được vài tiếng thì cũng có tiếng nói phát ra từ bên trong, nhưng lại vô cùng yếu ớt. Không nghĩ ngợi Bạc Quý liền hết sức tông cửa vào.
Vì lúc nãy Giang Thành đi ra đóng cửa rất mạnh nên vô tình làm cho cửa nhà bị khóa rất chặt, chỉ có thể mở ra từ bên trong. Nhưng với tình trạng hiện tại của Thanh Nhi thì không thể nào gượng dậy nổi.
Đến khi Bạc Quý tông cửa vào được thì đám cháy đã lan ra vô cùng nhanh, thấy Thanh Nhi nằm bất động trên sàn nhà, bụng thì bị thủy tinh đâm vào chảy máu loang lỗ sắc mạnh của anh liền vô cùng sợ hãi. Vội ôm cô lên định xông ra ngoài.
Nhưng đám cháy ngày một lớn, không có cách nào để thoát thân. Cũng may khi nãy hàng xóm thấy cháy đã kêu đội cứu hỏa tới. Họ đã xe cẩu từ từng một kéo dài tới tầng 5 để cứu hai người chứ đường chính thì đã bị đám cháy chặn lại.
Mãi đến khi đội cứu hộ đưa hai người lên xe cứu thương thì Bạc Quý vẫn ôm Thanh Nhi trong lòng mình, anh sợ khi buông ra thì cô sẽ tan biến mất.
Mấy bác sĩ cấp cứu thấy vậy liền mặc kệ cứ chụp oxi vào giúp cô trước cái đã tới bệnh viện thì sẽ điều trị tiếp. Dù sao với tình hình hiện tại của Thanh Nhi nếu được cứu sống chắc cũng chỉ còn lại hơi thở thoi thóp.
Xe chạy tới bệnh viện rất nhanh, khi tới nơi đã có bác sĩ ra đón vào rồi kéo Thanh Nhi vào phòng cấp cứu ngay sau đó. Cả quá trình Bạc Quý đều đi theo sau không dám rời mắt một giây nào. Đến khi giường bệnh được kéo vào phòng cấp cứu bị bác sĩ ngăn lại nên anh mới bất đắc dĩ ngồi ở ngoài chờ đợi.
Cứ 30 phút, 2 tiếng đã trôi qua nhưng phòng cấp cứu vẫn sáng đèn làm anh rất lo lắng, nếu cô có mệnh hệ gì thì anh phải làm sao bây giờ.
“ Anh là người nhà của bệnh nhân? ’’ bác sĩ cấp cứu cũng đã ra ngoài.
“ Cô ấy sao rồi bác sĩ? ’’
Anh muốn biết tình hình hiện tại của Thanh Nhi là như thế nào.
“ Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Do bị thủy tinh đâm vào bụng mất máu quá nhiều cộng với cô ấy đã bị thiếu oxi do ở trong đám cháy quá lâu. Cho nên... mẹ và con đều không qua khỏi. ’’
Bác sĩ cũng vô cùng thương tiếc, còn trẻ nhưu vậy đã ra đi rồi.
“ Cái gì chứ? Mẹ và con... ’’ Bạc Quý bị sốc vô cùng.
“ Xin anh nén đau thương, chia buồn cùng anh ’’ vị bác sĩ vỗ vai an ủi anh.
Mốt lát sau Thanh Nhi cũng được kéo ra ngoài, nhưng mặc cô đã bị phủ bởi một lớp vải trắng.
Bạc Quý như không tin vào mắt mình, anh quỳ xuống kế bên giường bệnh. Từ từ mở lớp vải trắng ra. Đằng sau lớp vải trắng là gương mặt trắng bệnh không còn một miếng máu của Thanh Nhi.
Bạc Quý không tin là cô lại từ bỏ thế gian này sớm như vậy, anh cúi đầu hôn lấy môi cô như muốn tiếp thêm chút dưỡng khí để Thanh Nhi tỉnh lại. Nhưng cứ hôn mãi cũng không thấy cô có dấu hiệu nào khác là nằm bất động ở đây.
Mấy y tá bên cạnh thấy cảnh này cũng vô cùng đau xót. Cứ nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt đang khóc lóc, van xin cô gái ấy hãy tỉnh lại. Đúng là một người đàn ông si tình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.