Một Đời, Một Kiếp, Chỉ Thương Một Người
Chương 22
Tg Lê Ly
28/04/2023
Lúc gần tám giờ, nắng gay gắt hơn, Diệp Ly Lạc choàng tỉnh. Cô quay ngắt
đầu nhìn bên cạnh, Lục Thẩm Quân đã rời giường từ lâu mà cô không hề hay biết.
Cô xuống giường lúc này ánh mắt vô tình lướt qua dừng lại trên một mảnh giấy dán ở bàn:
"Tôi đi làm trước, thím Trần ở dưới đã làm đồ ăn sáng cho cô rồi, xuống ăn đi."
Cô lột tờ giấy kia ra, ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng lướt ra hàng chữ.
Trong lòng tựa hồ ấm áp, thoải mái hơn rất nhiều.
Phụ hoàng, mẫu hậu, con nhất định sẽ sống thật tốt! Con tin rằng hai người có lẽ đang ở đâu đó thôi, hoặc có thể ở ngay bên cạnh con. Hai người cũng nhất định phải sống thật tốt đấy.
Thím Trần đang lau nhà thấy Diệp Ly Lạc xuống thì vui mừng:
"Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi sao?"
Diệp Ly Lạc hơi liếc qua bà có chút lạ mắt. Nhưng dòng kí ức trong đầu xoay chuyển. Đây chính là bảo mẫu trong nhà Lục Thẩm Quân, tháng trước thím ấy về quê thăm cháu, hôm nay mới trở lại.
Cô cười hiền hòa:
"Dạ cháu tỉnh rồi ạ."
Thím Trần nghe xong hơi thất thần.
Trên người Diệp Ly Lạc chỉ đơn giản mặc bộ quần áo ở nhà, bên ngoài khoác thêm lớp áo khoác mỏng. Một đầu tóc dài tùy ý buông xõa, có vài sợi tóc chấm xuống hàng mi càng thêm có chút phong tình. Dáng người nhỏ nhắn, thanh thoát, làn da dưới ánh sáng càng thêm trắng trẻo... Diệp Ly Lạc lúc này cực kì xinh đẹp, một kiểu xinh đẹp thuần khiết nhẹ nhàng.
Trước đây thím Trần lúc nào cũng chỉ thấy cô chau mày ủ rũ, đôi khi tỏ ra khó chịu nhất là khi đụng mặt Thẩm Quân. Bà biết cô ấy không phải là kiêu ngạo vô lí chỉ là không chấp nhận cược hôn nhân sắp đặt này.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên bà thấy cô dịu dàng và hiền hòa như vậy.
Nhớ lại hôm qua Lục Thẩm Quân ở phòng chăm sóc vị Thiếu phu nhân này cả đêm, bà thầm nghĩ có lẽ hai người này đã nảy sinh tình cảm nên thái độ cũng khác phải chăng.
Trong lòng bà cũng vui vẻ, bà mỉm cười:
"Thiếu phu nhân đợi chút để tôi bảo người mang cháo lên cho cô bồi bổ."
"Thím Trần..." Diệp Ly Lạc gọi bà lại.
Thím Trần quay đầu: "Thiếu nhân còn có điều gì căn dặn sao?"
"Thật ra... cũng không có chuyện gì to tác lắm chỉ là... lần sau thím không cần gọi cháu là Thiếu phu nhân đâu ạ, thím cứ gọi tên của cháu Ly Lạc hay Tiểu Lạc cũng được ạ."
Thím Trần kinh ngạc mất mấy giây, sau đó mới hoàn hồn trong lòng đối với vị Thiếu phu nhâm của mình càng thêm có hảo cảm. Xem là Thiếu phu nhân đã thật sự thay đổi rồi, hi vọng sau này có thể sống chung hòa thuận với Thẩm Quân.
"Được, Tiểu Lạc cháu cứ lên phòng đi."
"Vâng ạ."
Lúc sau thím Trần mang cháo lên cho Diệp Ly Lạc. Tay nghề của thím Trần vô cùng tốt, mùi vị của cháo rất ngon khiến Diệp Ly Lạc cũng phải bội phục.
Từ khi bị sốt cô chưa ăn gì vào bụng vì vậy lần này ăn tới hai bát cháu nóng, cảm thấy dạ dày được lấp đầy có sức sống hơn rất nhiều.
......................
"Tiểu Lạc dưới nhà có cậu giao hàng nằng nặc muốn cháu đích thân xuống nhận đồ, là cháu đặt mua đồ sao? Hay có cần thím đuổi cậu ấy đi không?"
Gần mười giờ khi Diệp Ly Lạc đang ở trong phòng suy nghĩ về những chuyện đã qua, bất chợt bên ngoài truyền vào tiếng nói của thím Trần.
Ánh mắt Diệp Ly Lạc mở ra, ngón tay đang gõ theo nhịp cũng khựng lại.
Cậu giao hàng? Còn đích thân muốn mình xuống nhận? Khoan đã... lẽ nào là người đó?!
Diệp Ly Lạc ngồi bật dậy:
"Vâng, thím đợi chút cháu xuống ngay đây ạ."
Cô vội vàng mặc quần áo chỉnh tể sau đó đi xuống tầng.
Ngoài cửa quả thật có một cậu giao hàng. Hai tay cậu ta bê một thùng đồ gì đó, khuôn mặt đeo khẩu trang không nhìn rõ diện mạo.
Nhưng Diệp Ly Lạc vừa nhìn thấy đã nhận ra, bởi trong kí ức của thân chủ Diệp Ly Lạc mà cô có người này chính là người đang qua lại với cô, Mạc Tư Lăng.
Cô ấm mở cửa cho người bên ngoài bước vào. Thím Trần đã bị cô lấy cớ đi chỗ khác, trong phòng khách rộng lớn sang trọng lúc này chỉ còn Diệp Ly Lạc và Mạc Tư Lăng.
Mạc Tư Lăng vừa vào đã bước nhanh đến gần cô, giọng nói nhỏ nhẹ quan tâm ân cần:
"Lạc Lạc, anh nghe nói hôm qua em bị sốt phải không? Anh đã gọi cho em mấy cuộc nhưng em không bắt máy anh chỉ đành giả dạng giao hàng mà đến gặp em thôi."
Diệp Ly Lạc vô thức lùi lại. Lý do vì mấy ngày này cô tắt máy đương nhiên không biết Mạc Tư Lăng gọi đến mà cho dù anh ta có gọi đến cô ngu gì mà nghe máy, để Lục Thẩm Quân nhìn thấy không phải là điên rồi sao?
Mạc Tư Lăng chính là bạn học đại học của Diệp Ly Lạc trước đây. Anh ta tài hoa phóng khoáng được rất nhiều cô gái theo đuổi trong đó cũng có Diệp Ly Lạc.
Nhưng Mạc Tư Lăng là người kiêu ngạo không muốn qua lại với cô cho lắm, chỉ đến khi Mạc gia bắt đầu suy tàn, thái độ của anh mới hoàn toàn thay đổi.
Đối với con người như Mạc Tư Lăng, Diệp Ly Lạc hiểu quá rõ. Chỉ là cô không hiểu vì sao thân chủ lại có thể yêu một con người như anh ta cơ chứ, lại còn vì thế mà bất chấp đòi ly hôn.
Cô xuống giường lúc này ánh mắt vô tình lướt qua dừng lại trên một mảnh giấy dán ở bàn:
"Tôi đi làm trước, thím Trần ở dưới đã làm đồ ăn sáng cho cô rồi, xuống ăn đi."
Cô lột tờ giấy kia ra, ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng lướt ra hàng chữ.
Trong lòng tựa hồ ấm áp, thoải mái hơn rất nhiều.
Phụ hoàng, mẫu hậu, con nhất định sẽ sống thật tốt! Con tin rằng hai người có lẽ đang ở đâu đó thôi, hoặc có thể ở ngay bên cạnh con. Hai người cũng nhất định phải sống thật tốt đấy.
Thím Trần đang lau nhà thấy Diệp Ly Lạc xuống thì vui mừng:
"Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi sao?"
Diệp Ly Lạc hơi liếc qua bà có chút lạ mắt. Nhưng dòng kí ức trong đầu xoay chuyển. Đây chính là bảo mẫu trong nhà Lục Thẩm Quân, tháng trước thím ấy về quê thăm cháu, hôm nay mới trở lại.
Cô cười hiền hòa:
"Dạ cháu tỉnh rồi ạ."
Thím Trần nghe xong hơi thất thần.
Trên người Diệp Ly Lạc chỉ đơn giản mặc bộ quần áo ở nhà, bên ngoài khoác thêm lớp áo khoác mỏng. Một đầu tóc dài tùy ý buông xõa, có vài sợi tóc chấm xuống hàng mi càng thêm có chút phong tình. Dáng người nhỏ nhắn, thanh thoát, làn da dưới ánh sáng càng thêm trắng trẻo... Diệp Ly Lạc lúc này cực kì xinh đẹp, một kiểu xinh đẹp thuần khiết nhẹ nhàng.
Trước đây thím Trần lúc nào cũng chỉ thấy cô chau mày ủ rũ, đôi khi tỏ ra khó chịu nhất là khi đụng mặt Thẩm Quân. Bà biết cô ấy không phải là kiêu ngạo vô lí chỉ là không chấp nhận cược hôn nhân sắp đặt này.
Nhưng hôm nay là lần đầu tiên bà thấy cô dịu dàng và hiền hòa như vậy.
Nhớ lại hôm qua Lục Thẩm Quân ở phòng chăm sóc vị Thiếu phu nhân này cả đêm, bà thầm nghĩ có lẽ hai người này đã nảy sinh tình cảm nên thái độ cũng khác phải chăng.
Trong lòng bà cũng vui vẻ, bà mỉm cười:
"Thiếu phu nhân đợi chút để tôi bảo người mang cháo lên cho cô bồi bổ."
"Thím Trần..." Diệp Ly Lạc gọi bà lại.
Thím Trần quay đầu: "Thiếu nhân còn có điều gì căn dặn sao?"
"Thật ra... cũng không có chuyện gì to tác lắm chỉ là... lần sau thím không cần gọi cháu là Thiếu phu nhân đâu ạ, thím cứ gọi tên của cháu Ly Lạc hay Tiểu Lạc cũng được ạ."
Thím Trần kinh ngạc mất mấy giây, sau đó mới hoàn hồn trong lòng đối với vị Thiếu phu nhâm của mình càng thêm có hảo cảm. Xem là Thiếu phu nhân đã thật sự thay đổi rồi, hi vọng sau này có thể sống chung hòa thuận với Thẩm Quân.
"Được, Tiểu Lạc cháu cứ lên phòng đi."
"Vâng ạ."
Lúc sau thím Trần mang cháo lên cho Diệp Ly Lạc. Tay nghề của thím Trần vô cùng tốt, mùi vị của cháo rất ngon khiến Diệp Ly Lạc cũng phải bội phục.
Từ khi bị sốt cô chưa ăn gì vào bụng vì vậy lần này ăn tới hai bát cháu nóng, cảm thấy dạ dày được lấp đầy có sức sống hơn rất nhiều.
......................
"Tiểu Lạc dưới nhà có cậu giao hàng nằng nặc muốn cháu đích thân xuống nhận đồ, là cháu đặt mua đồ sao? Hay có cần thím đuổi cậu ấy đi không?"
Gần mười giờ khi Diệp Ly Lạc đang ở trong phòng suy nghĩ về những chuyện đã qua, bất chợt bên ngoài truyền vào tiếng nói của thím Trần.
Ánh mắt Diệp Ly Lạc mở ra, ngón tay đang gõ theo nhịp cũng khựng lại.
Cậu giao hàng? Còn đích thân muốn mình xuống nhận? Khoan đã... lẽ nào là người đó?!
Diệp Ly Lạc ngồi bật dậy:
"Vâng, thím đợi chút cháu xuống ngay đây ạ."
Cô vội vàng mặc quần áo chỉnh tể sau đó đi xuống tầng.
Ngoài cửa quả thật có một cậu giao hàng. Hai tay cậu ta bê một thùng đồ gì đó, khuôn mặt đeo khẩu trang không nhìn rõ diện mạo.
Nhưng Diệp Ly Lạc vừa nhìn thấy đã nhận ra, bởi trong kí ức của thân chủ Diệp Ly Lạc mà cô có người này chính là người đang qua lại với cô, Mạc Tư Lăng.
Cô ấm mở cửa cho người bên ngoài bước vào. Thím Trần đã bị cô lấy cớ đi chỗ khác, trong phòng khách rộng lớn sang trọng lúc này chỉ còn Diệp Ly Lạc và Mạc Tư Lăng.
Mạc Tư Lăng vừa vào đã bước nhanh đến gần cô, giọng nói nhỏ nhẹ quan tâm ân cần:
"Lạc Lạc, anh nghe nói hôm qua em bị sốt phải không? Anh đã gọi cho em mấy cuộc nhưng em không bắt máy anh chỉ đành giả dạng giao hàng mà đến gặp em thôi."
Diệp Ly Lạc vô thức lùi lại. Lý do vì mấy ngày này cô tắt máy đương nhiên không biết Mạc Tư Lăng gọi đến mà cho dù anh ta có gọi đến cô ngu gì mà nghe máy, để Lục Thẩm Quân nhìn thấy không phải là điên rồi sao?
Mạc Tư Lăng chính là bạn học đại học của Diệp Ly Lạc trước đây. Anh ta tài hoa phóng khoáng được rất nhiều cô gái theo đuổi trong đó cũng có Diệp Ly Lạc.
Nhưng Mạc Tư Lăng là người kiêu ngạo không muốn qua lại với cô cho lắm, chỉ đến khi Mạc gia bắt đầu suy tàn, thái độ của anh mới hoàn toàn thay đổi.
Đối với con người như Mạc Tư Lăng, Diệp Ly Lạc hiểu quá rõ. Chỉ là cô không hiểu vì sao thân chủ lại có thể yêu một con người như anh ta cơ chứ, lại còn vì thế mà bất chấp đòi ly hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.