Một Đời, Một Kiếp, Chỉ Thương Một Người
Chương 60
Tg Lê Ly
31/05/2023
Vừa đi xuống dưới tầng bệnh viện Diệp Ly Lạc đã thấy một dáng người vô cùng quen thuộc: Lục phu nhân.
Vân Vi cũng nhìn thấy cô, bà ấy mỉm cười. Sau đó người cùng nhau đến một quán cà phê gần đó ngồi xuống, quàn cà phê này đã được Vân Vi bao trọn nên cũng không sợ bị ai làm phiền. Từ ngoài cửa sổ nhìn ra đường phố tấp nập ngày nào cũng như ngày nào, Diệp Ly Lạc có chút chán ngán.
"Con uống gì thì cứ bảo với phục vụ đi." Vân Vi cười không nóng không lạnh, cũng không đoán được mục đích bà ấy gọi cô đến đây để làm gì. Lẽ nào chỉ đơn giản là thư giãn, uống cà phê thôi sao?
Nhưng cũng không dám hỏi ra ngoài, Diệp Ly Lạc cười gật đầu đầy lễ phép rồi tự gọi cho mình một ly cà phê đen.
"Mẹ gọi con đến là có chuyện gì sao ạ?" Cô hỏi có chút khép nép. Người ta nói chính là hoàn cảnh thay đổi con người. Trước đây cô ngang ngược kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ phải cẩn thận và khéo léo bấy nhiêu.
Vân Vi không vội trả lời mà ngước mắt nhìn cô, cũng là lần đầu tiên có dịp quan sát cô ở khoảng cách gần đến vậy. Người con dâu này so với nhìn đối tượng mà bà tìm cho con trai xem mắt trước đây không phải là cực phẩm nhất nhưng cũng không phải là tầm thường. Cô mang vẻ đẹp của người phụ nữ Á Đông dễ mến, đôi mắt hạnh đào trông rất có hồn. Từng cử chỉ, từng hành động giơ chân nhấc tay đều vô tình mà lộ ra cỗ quý khí tao nhã, hoàng tộc.
Cho dù chỉ gặp cô mấy lần ở bệnh viện nhưng dường như người con dâu này cũng không giống như trong suy nghĩ của bà, một người phụ nữ ích kỉ, ngang ngược, vô liêm sỉ. Nhất thời chính bà cũng không nhìn thấu được con người thật của Diệp Ly Lạc.
Nhưng nhớ lại lời con trai nói trước đó: "Mẹ à, cô ấy rất tốt, con thật sự mong rằng mẹ sẽ thích người mà con lựa chọn." Có lẽ là Thẩm Quân trước đó đã biết bà không mấy cảm tình với Diệp Ly Lạc nên mới nói vậy. Nhưng bà tin tưởng mắt nhìn người của con trai, Thẩm Quân nói con dâu tốt nhất định là con dâu tốt. Cũng vì vậy mà thái độ và đối với Diệp Ly Lạc thay đổi rất nhiều. Đương nhiên Diệp Ly Lạc cũng mang máng đoán được điều này nhưng cũng chỉ là suy đoán không dám chắc.
"Con có yêu Thẩm Quân không?" Câu hỏi đột ngột của bà khiến Diệp Ly Lạc chưa kịp phòng bị có chút ngây ngốc.
Đây nên là câu nói mà mẹ chồng sẽ nói với con dâu sao? Kịch bản sai ở đâu rồi sao?
Nhưng cũng không thể không nói, Vân Vi hỏi điều này đều là vì có lí do. Từ khi ba Lục mất Vân Vi một mình nuôi con trai nhỏ, tình thân sâu đậm, con trai chính là cả thế giới của bà. Từng ấy năm trôi qua, bà từng chút từng chút nhìn con trai khôn lớn trưởng thành, nhìn con trai trải qua vô số lần vấp ngã rồi đứng dậy, nhìn con tàn nhẫn lạnh lùng đạp đối thủ dưới chân... Sau cùng bà thật sự mong con trai có thể tìm thấy nửa kia của cuộc đời mình, nơi con trai bà có thể dựa vào mỗi khi mệt mỏi, nơi con trai bà có thể thoải mái, hạnh phúc, ấm áp, nơi con trai tìm thấy tổ ấm cho riêng mình.
Bà nhìn thấy chỉ nhắc đến Diệp Ly Lạc là biểu cảm con lại giãn ra, ánh mắt dịu dàng, chỉ cần nhắc đến Diệp Ly Lạc là con lại cong lên khóe môi. Bà từng thấy biểu cảm đó trên mặt chồng mình, chỉ có thể là trong lòng có đối phương vậy nên bà biết con trai đối con dâu là thật sự có tình cảm. Còn con dâu sao? Bà lại không biết.
Diệp Ly Lạc có phần bối rối trước câu hỏi của bà. Cô rũ mắt xuống, trong lòng muốn nghiêm túc suy nghĩ. Đúng là qua chuyện này cô đối Lục Thẩm Quân đã rung động, chỉ là cô không rõ đó là tình cảm nam nữ hay chỉ là sự cảm kích nhất thời.
"Tinh tinh tinh" Đang lúc Diệp Ly Lạc bối rối thì chuông điện thoại kêu lên cô vô thức nhìn sang điện thoại của mình nhưng không phải là điện thoại của Vân Vi.
Vân Vi nhìn liếc qua điện thoại sau lại nhìn sang cô: "Tiếc quá lần sau nói tiếp vậy, mẹ có chuyện gấp đi trước."
"Dạ... vâng"
Vân Vi vừa đi Diệp Ly Lạc mới dám thở phào nhẹ nhõm, thật là muốn dọa chết cô rồi. Chính Diệp Ly Lạc cũng không rõ trước đây mình không sợ không sợ đất, ngay cả lệnh Hoàng đế cũng dám chống đối thế mà lại có ngày phải khép lép trước mẹ chồng thế này. "Thật là..."
Cô không bận tâm nữa mà mở điện thoại ra lướt. Không nhìn thì thôi vừa nhìn vào đã bị dọa sợ, cái Weibo mới hôm qua chống trơn của cô phút chốc có mấy nghìn người đăng ký. Con số này không phải là quá lớn nhưng cũng khiến cô cảm thấy quá ngoài dự đoán đi.
Quả nhiên cô cũng phát hiện ra được nguyên nhân vì sao, hóa ra là do tấm ảnh trước đó mà cô chụp cùng Thẩm Nhất Đồng trên Weibo của cô ấy. Mặc dù nói thân phận của cô đặc thù nhưng vào giới giải trí cũng không có mấy người biết và thật lòng quan tâm, thế nhưng giờ chỉ một tấm ảnh thôi người ta đã đào bới ba đời nhà cô ra rồi.
Vân Vi cũng nhìn thấy cô, bà ấy mỉm cười. Sau đó người cùng nhau đến một quán cà phê gần đó ngồi xuống, quàn cà phê này đã được Vân Vi bao trọn nên cũng không sợ bị ai làm phiền. Từ ngoài cửa sổ nhìn ra đường phố tấp nập ngày nào cũng như ngày nào, Diệp Ly Lạc có chút chán ngán.
"Con uống gì thì cứ bảo với phục vụ đi." Vân Vi cười không nóng không lạnh, cũng không đoán được mục đích bà ấy gọi cô đến đây để làm gì. Lẽ nào chỉ đơn giản là thư giãn, uống cà phê thôi sao?
Nhưng cũng không dám hỏi ra ngoài, Diệp Ly Lạc cười gật đầu đầy lễ phép rồi tự gọi cho mình một ly cà phê đen.
"Mẹ gọi con đến là có chuyện gì sao ạ?" Cô hỏi có chút khép nép. Người ta nói chính là hoàn cảnh thay đổi con người. Trước đây cô ngang ngược kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ phải cẩn thận và khéo léo bấy nhiêu.
Vân Vi không vội trả lời mà ngước mắt nhìn cô, cũng là lần đầu tiên có dịp quan sát cô ở khoảng cách gần đến vậy. Người con dâu này so với nhìn đối tượng mà bà tìm cho con trai xem mắt trước đây không phải là cực phẩm nhất nhưng cũng không phải là tầm thường. Cô mang vẻ đẹp của người phụ nữ Á Đông dễ mến, đôi mắt hạnh đào trông rất có hồn. Từng cử chỉ, từng hành động giơ chân nhấc tay đều vô tình mà lộ ra cỗ quý khí tao nhã, hoàng tộc.
Cho dù chỉ gặp cô mấy lần ở bệnh viện nhưng dường như người con dâu này cũng không giống như trong suy nghĩ của bà, một người phụ nữ ích kỉ, ngang ngược, vô liêm sỉ. Nhất thời chính bà cũng không nhìn thấu được con người thật của Diệp Ly Lạc.
Nhưng nhớ lại lời con trai nói trước đó: "Mẹ à, cô ấy rất tốt, con thật sự mong rằng mẹ sẽ thích người mà con lựa chọn." Có lẽ là Thẩm Quân trước đó đã biết bà không mấy cảm tình với Diệp Ly Lạc nên mới nói vậy. Nhưng bà tin tưởng mắt nhìn người của con trai, Thẩm Quân nói con dâu tốt nhất định là con dâu tốt. Cũng vì vậy mà thái độ và đối với Diệp Ly Lạc thay đổi rất nhiều. Đương nhiên Diệp Ly Lạc cũng mang máng đoán được điều này nhưng cũng chỉ là suy đoán không dám chắc.
"Con có yêu Thẩm Quân không?" Câu hỏi đột ngột của bà khiến Diệp Ly Lạc chưa kịp phòng bị có chút ngây ngốc.
Đây nên là câu nói mà mẹ chồng sẽ nói với con dâu sao? Kịch bản sai ở đâu rồi sao?
Nhưng cũng không thể không nói, Vân Vi hỏi điều này đều là vì có lí do. Từ khi ba Lục mất Vân Vi một mình nuôi con trai nhỏ, tình thân sâu đậm, con trai chính là cả thế giới của bà. Từng ấy năm trôi qua, bà từng chút từng chút nhìn con trai khôn lớn trưởng thành, nhìn con trai trải qua vô số lần vấp ngã rồi đứng dậy, nhìn con tàn nhẫn lạnh lùng đạp đối thủ dưới chân... Sau cùng bà thật sự mong con trai có thể tìm thấy nửa kia của cuộc đời mình, nơi con trai bà có thể dựa vào mỗi khi mệt mỏi, nơi con trai bà có thể thoải mái, hạnh phúc, ấm áp, nơi con trai tìm thấy tổ ấm cho riêng mình.
Bà nhìn thấy chỉ nhắc đến Diệp Ly Lạc là biểu cảm con lại giãn ra, ánh mắt dịu dàng, chỉ cần nhắc đến Diệp Ly Lạc là con lại cong lên khóe môi. Bà từng thấy biểu cảm đó trên mặt chồng mình, chỉ có thể là trong lòng có đối phương vậy nên bà biết con trai đối con dâu là thật sự có tình cảm. Còn con dâu sao? Bà lại không biết.
Diệp Ly Lạc có phần bối rối trước câu hỏi của bà. Cô rũ mắt xuống, trong lòng muốn nghiêm túc suy nghĩ. Đúng là qua chuyện này cô đối Lục Thẩm Quân đã rung động, chỉ là cô không rõ đó là tình cảm nam nữ hay chỉ là sự cảm kích nhất thời.
"Tinh tinh tinh" Đang lúc Diệp Ly Lạc bối rối thì chuông điện thoại kêu lên cô vô thức nhìn sang điện thoại của mình nhưng không phải là điện thoại của Vân Vi.
Vân Vi nhìn liếc qua điện thoại sau lại nhìn sang cô: "Tiếc quá lần sau nói tiếp vậy, mẹ có chuyện gấp đi trước."
"Dạ... vâng"
Vân Vi vừa đi Diệp Ly Lạc mới dám thở phào nhẹ nhõm, thật là muốn dọa chết cô rồi. Chính Diệp Ly Lạc cũng không rõ trước đây mình không sợ không sợ đất, ngay cả lệnh Hoàng đế cũng dám chống đối thế mà lại có ngày phải khép lép trước mẹ chồng thế này. "Thật là..."
Cô không bận tâm nữa mà mở điện thoại ra lướt. Không nhìn thì thôi vừa nhìn vào đã bị dọa sợ, cái Weibo mới hôm qua chống trơn của cô phút chốc có mấy nghìn người đăng ký. Con số này không phải là quá lớn nhưng cũng khiến cô cảm thấy quá ngoài dự đoán đi.
Quả nhiên cô cũng phát hiện ra được nguyên nhân vì sao, hóa ra là do tấm ảnh trước đó mà cô chụp cùng Thẩm Nhất Đồng trên Weibo của cô ấy. Mặc dù nói thân phận của cô đặc thù nhưng vào giới giải trí cũng không có mấy người biết và thật lòng quan tâm, thế nhưng giờ chỉ một tấm ảnh thôi người ta đã đào bới ba đời nhà cô ra rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.