Một Đời, Một Kiếp, Chỉ Thương Một Người
Chương 76
Tg Lê Ly
16/06/2023
Người phụ nữ kia bước vào một căn phòng, Diệp Ly Lạc cũng bước theo. Nếu cô
không nhầm vừa rồi chính là mẹ của thân chủ - Ninh Tuyết Dao, một người
mẹ kì quái thờ ơ với chính con ruột của mình.
Nếu chỉ vì điều này Diệp Ly Lạc cũng sẽ không hoảng hốt như vậy, chỉ là vừa rồi ánh mắt Ninh Tuyết Dao lướt qua cô, ánh mắt đó thật sự rất quen, rất giống với mẫu hậu.
Ninh Tuyết Dao nhận ra sự có mặt của cô liền quay đầu lại. Khi nhìn thấy Diệp Ly Lạc trong ánh mắt bà hiện lên sự kinh ngạc sau đó liền trở nên lạnh lùng đến Diệp Ly Lạc cũng hơi giật mình.
"Con vào đây làm gì?"
"Con... đã lâu rồi con không gặp mẹ, vì vậy muốn nói chuyện một chút." Đã rất lâu rồi cô không được nhìn thấy ánh mắt ấy. Dường như trước mắt cô hiện ra khuôn mặt hiền từ còn đôi mắt nhân hậu của mẫu hậu.
Nhưng Ninh Tuyết Dao lạnh lùng đánh gãy suy nghĩ của cô:
"Có chuyện gì để nói sao?"
Từ nhỏ đã là vậy, không chỉ riêng cô mà ngay cả Diệp Di Nguyệt, Diệp Vũ vẫn luôn bị người mẹ ruột này lạnh nhạt. Diệp Ly Lạc đã từng rất ghét bà ấy, hận bà ấy, vì sao khi mình bị cha, bị ông nội, bị em gái khinh thường bà lại không hề ra mặt bênh vực dù chỉ là một câu. Nhưng mà cô từng nhìn thấy bà ngồi trong phòng ôm đầu gối khóc nấc lên trong vô vọng, bất lực, khi đó cô không biết làm gì, dường như sự oán trách trong lòng đều đã tiêu tan. Cô không biết vì sao nhưng cô luôn tin rằng nhất định bà ấy có nỗi khổ không thể nói.
Hiện tại đứng trước mắt bà ấy không phải Diệp Ly Lạc trước đây chỉ là khi nhìn đến ánh mắt kia cô vẫn cảm giác đó trong cổ có cái gì như nghẹn lại, tâm tình phức tạp, chẳng biết là của chính mình hay thân chủ nữa.
"Con muốn biết vì sao mẹ lại như vậy?" Rõ ràng là mẹ nhưng vì sao lại đối xử với con cái chẳng khác nào những người xa lạ? Cô không tin trên đời có người nào mẹ không yêu thương con cái.
Ninh Tuyết Dao mắt lạnh nhìn cô, trái tim Diệp Ly Lạc bỗng run lên. Ánh mắt quen thuộc đó trước giờ đều nhìn cô trìu mến đầy yêu thương, nhưng hôm nay lại lạnh lùng không chút tình cảm, cho dù biết người trước mắt không phải mẫu hậu mình nhưng cô vẫn không nhịn được xót xa.
"Tiểu Lạc, con thay đổi rồi." Bà ấy không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ để lại một câu.
Diệp Ly Lạc đuổi theo bóng lưng bà:
"Vì sao?"
"Con biết tính cách của Tiểu Nguyệt, Tiểu Vũ, con di truyền từ ai không? Sự cứng đầu, lại ngây thơ của con và Tiểu Vũ đều từ bà nội con. Tính tự cao, mưu mô của Tiểu Nguyệt từ chính Diệp Hoành. Mỗi lần nhìn mấy đứa ta liền nghĩ đến cả nhà Diệp gia." Khi nhắc đến Diệp gia thanh âm Ninh Tuyết Dao lạnh như hàn băng còn mang theo nồng đạm sát khí.
"Mẹ hận Diệp gia?" Rất nhanh Diệp Ly Lạc bắt được mấu chốt vấn đề.
Ninh Tuyết Dao không nói lại coi như ngầm thừa nhận. Diệp Ly Lạc nghi hoặc nhưng biết cho dù có hỏi thêm bà cũng không nói vì vậy không tiếp tục nữa.
"Vậy mẹ nghỉ ngơi đi, con ra ngoài."
Đến khi Diệp Ly Lạc đã bước ra khỏi phòng, Ninh Tuyết Dao mới chầm chậm đóng cửa lại. Bà tựa lưng vào cửa phòng, hai mắt nhắm nghiền, giọt nước nước chảy ra lăn dài trên má, khuôn mặt đã không còn giữ được vẻ lạnh nhạt mà thay vào đó là sự thống khổ tột cùng.
Bao nhiêu năm nay bà chưa từng chủ động nói cho bất kì đứa con nào của mình biết điều này bởi mỗi lần nhìn thấy chúng trong đầu bà lại hiện lên sự việc năm đó, nó giày vò bà sống không bằng chết. Có lẽ là vì hôm nay khi nhìn thấy con gái cả của mình, trong lòng bà ân hận, hoặc là vì hai người đều giống nhau nên bà không nhịn được.
Nhưng bà không còn cách nào khác, đó đều là con của bà, mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày mới sinh ra, nói không thương chính là nói dối. Chỉ là bà không thể buông bỏ thù hận của mình được, đó là con của bà nhưng cũng là con của Diệp Hoành, bà hận ông ta, nỗi thống hận dường như lan sang của con ruột của mình.
Diệp Ly Lạc không trở về bữa tiệc ngay mà cô đi vào nhà vệ sinh rửa lại tay mình. Cô thất thần khi nghĩ lại những điều Ninh Tuyết Dao nói, có lẽ trong chuyện này còn có uẩn tình gì.
"Cạch!" Đúng lúc này Diệp Di Nguyệt cũng từ ngoài bước vào, thấy Diệp Ly Lạc bên trong cũng không kinh ngạc, hiển nhiên là đã biết từ trước.
Sau scandal lần trước, danh tiếng và fan hâm mộ của Diệp Di Nguyệt đã bị giảm đi không ít nhưng độ nổi tiếng của Diệp Ly Lạc ngày càng tăng, còn được rất nhiều đoàn phim lớn lưu ý vì vậy thái độ của Diệp Di Nguyệt đối với chị ruột của mình bây giờ chính là chán ghét, căm hận và ghen tị.
"Diệp Ly Lạc chị đúng là mặt dày thật đấy, vậy mà dám quyến rũ Thẩm Quân."
Động tác Diệp Ly Lạc ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Di Nguyệt. Bộ dạng cô ta xinh đẹp một phần thừa hưởng từ Ninh Tuyết Dao chỉ là ánh mắt kia không khác gì rắn rết. Giọng nói Diệp Ly Lạc lạnh băng.
"Tên của chồng tôi đâu phải để cho cô gọi."
Hai chữ "chồng tôi" đánh thật mạnh vào lòng Diệp Di Nguyệt, sắc mặt cô ta tái xanh, giận dữ.
Nếu chỉ vì điều này Diệp Ly Lạc cũng sẽ không hoảng hốt như vậy, chỉ là vừa rồi ánh mắt Ninh Tuyết Dao lướt qua cô, ánh mắt đó thật sự rất quen, rất giống với mẫu hậu.
Ninh Tuyết Dao nhận ra sự có mặt của cô liền quay đầu lại. Khi nhìn thấy Diệp Ly Lạc trong ánh mắt bà hiện lên sự kinh ngạc sau đó liền trở nên lạnh lùng đến Diệp Ly Lạc cũng hơi giật mình.
"Con vào đây làm gì?"
"Con... đã lâu rồi con không gặp mẹ, vì vậy muốn nói chuyện một chút." Đã rất lâu rồi cô không được nhìn thấy ánh mắt ấy. Dường như trước mắt cô hiện ra khuôn mặt hiền từ còn đôi mắt nhân hậu của mẫu hậu.
Nhưng Ninh Tuyết Dao lạnh lùng đánh gãy suy nghĩ của cô:
"Có chuyện gì để nói sao?"
Từ nhỏ đã là vậy, không chỉ riêng cô mà ngay cả Diệp Di Nguyệt, Diệp Vũ vẫn luôn bị người mẹ ruột này lạnh nhạt. Diệp Ly Lạc đã từng rất ghét bà ấy, hận bà ấy, vì sao khi mình bị cha, bị ông nội, bị em gái khinh thường bà lại không hề ra mặt bênh vực dù chỉ là một câu. Nhưng mà cô từng nhìn thấy bà ngồi trong phòng ôm đầu gối khóc nấc lên trong vô vọng, bất lực, khi đó cô không biết làm gì, dường như sự oán trách trong lòng đều đã tiêu tan. Cô không biết vì sao nhưng cô luôn tin rằng nhất định bà ấy có nỗi khổ không thể nói.
Hiện tại đứng trước mắt bà ấy không phải Diệp Ly Lạc trước đây chỉ là khi nhìn đến ánh mắt kia cô vẫn cảm giác đó trong cổ có cái gì như nghẹn lại, tâm tình phức tạp, chẳng biết là của chính mình hay thân chủ nữa.
"Con muốn biết vì sao mẹ lại như vậy?" Rõ ràng là mẹ nhưng vì sao lại đối xử với con cái chẳng khác nào những người xa lạ? Cô không tin trên đời có người nào mẹ không yêu thương con cái.
Ninh Tuyết Dao mắt lạnh nhìn cô, trái tim Diệp Ly Lạc bỗng run lên. Ánh mắt quen thuộc đó trước giờ đều nhìn cô trìu mến đầy yêu thương, nhưng hôm nay lại lạnh lùng không chút tình cảm, cho dù biết người trước mắt không phải mẫu hậu mình nhưng cô vẫn không nhịn được xót xa.
"Tiểu Lạc, con thay đổi rồi." Bà ấy không trả lời câu hỏi của cô mà chỉ để lại một câu.
Diệp Ly Lạc đuổi theo bóng lưng bà:
"Vì sao?"
"Con biết tính cách của Tiểu Nguyệt, Tiểu Vũ, con di truyền từ ai không? Sự cứng đầu, lại ngây thơ của con và Tiểu Vũ đều từ bà nội con. Tính tự cao, mưu mô của Tiểu Nguyệt từ chính Diệp Hoành. Mỗi lần nhìn mấy đứa ta liền nghĩ đến cả nhà Diệp gia." Khi nhắc đến Diệp gia thanh âm Ninh Tuyết Dao lạnh như hàn băng còn mang theo nồng đạm sát khí.
"Mẹ hận Diệp gia?" Rất nhanh Diệp Ly Lạc bắt được mấu chốt vấn đề.
Ninh Tuyết Dao không nói lại coi như ngầm thừa nhận. Diệp Ly Lạc nghi hoặc nhưng biết cho dù có hỏi thêm bà cũng không nói vì vậy không tiếp tục nữa.
"Vậy mẹ nghỉ ngơi đi, con ra ngoài."
Đến khi Diệp Ly Lạc đã bước ra khỏi phòng, Ninh Tuyết Dao mới chầm chậm đóng cửa lại. Bà tựa lưng vào cửa phòng, hai mắt nhắm nghiền, giọt nước nước chảy ra lăn dài trên má, khuôn mặt đã không còn giữ được vẻ lạnh nhạt mà thay vào đó là sự thống khổ tột cùng.
Bao nhiêu năm nay bà chưa từng chủ động nói cho bất kì đứa con nào của mình biết điều này bởi mỗi lần nhìn thấy chúng trong đầu bà lại hiện lên sự việc năm đó, nó giày vò bà sống không bằng chết. Có lẽ là vì hôm nay khi nhìn thấy con gái cả của mình, trong lòng bà ân hận, hoặc là vì hai người đều giống nhau nên bà không nhịn được.
Nhưng bà không còn cách nào khác, đó đều là con của bà, mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày mới sinh ra, nói không thương chính là nói dối. Chỉ là bà không thể buông bỏ thù hận của mình được, đó là con của bà nhưng cũng là con của Diệp Hoành, bà hận ông ta, nỗi thống hận dường như lan sang của con ruột của mình.
Diệp Ly Lạc không trở về bữa tiệc ngay mà cô đi vào nhà vệ sinh rửa lại tay mình. Cô thất thần khi nghĩ lại những điều Ninh Tuyết Dao nói, có lẽ trong chuyện này còn có uẩn tình gì.
"Cạch!" Đúng lúc này Diệp Di Nguyệt cũng từ ngoài bước vào, thấy Diệp Ly Lạc bên trong cũng không kinh ngạc, hiển nhiên là đã biết từ trước.
Sau scandal lần trước, danh tiếng và fan hâm mộ của Diệp Di Nguyệt đã bị giảm đi không ít nhưng độ nổi tiếng của Diệp Ly Lạc ngày càng tăng, còn được rất nhiều đoàn phim lớn lưu ý vì vậy thái độ của Diệp Di Nguyệt đối với chị ruột của mình bây giờ chính là chán ghét, căm hận và ghen tị.
"Diệp Ly Lạc chị đúng là mặt dày thật đấy, vậy mà dám quyến rũ Thẩm Quân."
Động tác Diệp Ly Lạc ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Diệp Di Nguyệt. Bộ dạng cô ta xinh đẹp một phần thừa hưởng từ Ninh Tuyết Dao chỉ là ánh mắt kia không khác gì rắn rết. Giọng nói Diệp Ly Lạc lạnh băng.
"Tên của chồng tôi đâu phải để cho cô gọi."
Hai chữ "chồng tôi" đánh thật mạnh vào lòng Diệp Di Nguyệt, sắc mặt cô ta tái xanh, giận dữ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.