Chương 1
Phạm Kiều Trang
28/01/2022
Nửa đêm, sau khi từ bệnh viện trở về, Hà Vân uể oải đứng trong thang máy nhìn những con số trên biển điện tử nhích từ 1 đến 4, sau đó ngáp dài
ngáp ngắn mấy bận, cuối cùng khi có một tiếng “ting” vang lên, cô mới
chậm chạp bước ra ngoài.
Đêm nay hành lang trên tầng 4 dường như có điều gì khác hẳn thường ngày, hiện tại đã 2 giờ sáng, lẽ ra sẽ chẳng còn nhà nào còn thức, vậy mà không hiểu sao ở đầu hành lang bên kia lại vang lên rất nhiều những tiếng bước chân.
Giữa không gian vốn dĩ tĩnh mịch, cô có thể nghe mấy âm thanh bực bội vọng lại:
"Tìm đi, hôm nay có phải đốt hết cả cái toà nhà này cũng phải tìm bằng được người cho tao"
"Anh Lý yên tâm, lần chỉ có một mình hắn sang địa bàn của chúng ta, bị bao vây như thế chắc không thoát được đâu"
"Tìm mấy tiếng rồi còn chưa thấy mà mày còn dám bảo tao yên tâm? Đợi nó chuồn mất rồi cũng yên tâm phải không? Chia nhau ra tìm nhanh lên, để lọt mất người thì tao c.hặ.t cái đ.ầu chúng mày đem về cho đại ca xử tội"
"Vâng, vâng, bọn em tìm ngay đây"
Mấy lời nói này khiến Hà Vân bất chợt cảm thấy sợ hãi. Cô không dám tò mò đứng xem chuyện gì, chỉ vội vã đi thẳng đến cửa nhà mình rồi bước vào, không quên vặn khóa trái cửa.
Hà Vân lần mò theo vị trí quen thuộc để bật đèn, nhưng khi chạm đến công tắc thì bỗng nhiên lại cảm thấy dưới mấy đầu ngón tay mình là một thứ mềm mềm âm ấm, giữa không gian tối om còn phảng phất một loại hơi thở kỳ lạ. Không phải là hơi thở của cô, mà là trong nhà dường như đã xuất hiện thêm "một người".
Suy nghĩ này khiến Hà Vân kinh hãi giật bắn mình, muốn hét lên nhưng còn chưa kịp mở miệng thì một luồng gió lạnh đã ngay lập tức ập tới. Trong đêm tối, xòe bàn tay năm ngón cũng không thấy, vậy mà chỉ trong một cái chớp mắt người kia đã có thể tóm được chuẩn xác Hà Vân.
Một tay anh ta bịt miệng cô, tay còn lại tì một vật cứng rắn và lạnh buốt bên dưới eo. Giọng anh ta nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu lại mang theo vẻ uy hiếp khiến người ta kinh hồn bạt vía:
"Muốn tiếp tục sống thì ngậm miệng"
"Anh….". Nhận ra vật trong tay người đó là súng, cô sợ đến nỗi lắp bắp mãi mới thốt được một câu: "Anh… là ai?"
"Người có thể giết cô".
“Tôi không kêu, xin anh đừng g.iế.t tôi”.
Cô vừa nói dứt lời thì những tiếng bước chân ngoài hành lang mỗi lúc một vang lên rõ hơn, cách một cánh cửa, những âm thanh bên ngoài lọt vào tai của hai người:
"Mẹ kiếp, chúng mày bao vây kiểu ch.ó gì thế hả? Ban nãy nói gì? Cả toà nhà này chỉ còn mình tầng 4 này là chưa tìm đến? Giờ tìm xong rồi mà người đâu? Người đâu hả?"
"Lạ thật đấy anh Lý". Tên đàn em kia lúng túng như gà mắc tóc, ấp úng đáp: "Ban nãy rõ ràng thấy hắn chạy vào tòa nhà này, không hiểu sao giờ xới tung tất cả ngóc ngách rồi mà vẫn không thấy đâu. Như kiểu mọc được cánh bay mất vậy. Hay là … hắn đã trốn thoát trước lúc chúng ta bao vây rồi ạ?"
Bên ngoài lập tức vang lên một tiếng "Bốp" rất lớn, dường như là tiếng người bị đấm. Sau đó là tiếng tên Lý kia gầm lên: "Con m.ẹ. chúng mày, gần năm trăm người bao vây cái tòa nhà chó má này, ruồi cũng không chui lọt, thế mà giờ lại dám nói để xổng mất hẳn một người à? Chúng mày trả lời tao thế mà được à? Chúng mày không muốn sống nữa đúng không?"
"Không, không, anh Lý bớt giận. Chắc là do bọn em tìm chưa kỹ, để bọn em tìm lại. Anh Lý bớt giận".
Hắn nói đến đây, bỗng nhiên có một giọng nói khác chen vào: "Khoan đã. Anh Lý, hình như ban nãy còn căn 407 này chưa kiểm tra"
"Cái gì?"
"Ban nãy em thấy khóa bên ngoài nên nghĩ hắn không thể trốn vào trong được. Nhưng giờ chủ nhà đã về rồi, tầng 4 này chỉ còn mỗi căn 407 là chưa lục soát thôi. Biết đâu có thể hắn trốn ở trong đó".
"Con m.ẹ chúng mày, còn đứng đó nói dông nói dài à? Đi lại mở cửa cho tao"
"Vâng"
Nghe đến đó, nỗi sợ hãi trong lòng Hà Vân giống như bị thổi phồng lên, bởi vì căn nhà 407 mà đám người bên ngoài nhắc đến chính là nơi cô và người đàn ông kia đang đứng.
Cô cuống quít ngước lên nhìn anh ta, người đàn ông đó rõ ràng nghe thấy đám người bên ngoài nói chuyện mà bộ dạng vẫn không hề sốt sắng, thậm chí thái độ vẫn bình thản hệt như những việc đang xảy ra chẳng liên quan đến mình, khiến Hà Vân càng thêm hoảng hốt:
"Anh… là người bọn chúng đang tìm?"
Anh ta không trả lời, nhưng nòng súng bên dưới thì lại tăng lực ghì vào eo cô thêm một chút, dường như muốn nhắc nhở Hà Vân muốn sống thì nên ngậm miệng.
Hai người cứ đứng im lặng trong bầu không khí căng thẳng như cung đã lên dây như vậy cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, người đàn ông đó mới cúi xuống sát vành tai cô, đè thấp giọng: "Nghe đây. Nếu bọn họ biết tôi ở trong này, không phải tôi, cô mới là người bị g.iế.t đầu tiên"
"Vậy…vậy… tôi…phải làm sao?".
"Bình tĩnh".
***
Vài phút sau, trước khi mấy người bên ngoài định phá cửa, Hà Vân đã chủ động bước ra trước.
Cô làm như vừa đi từ bên trong ra, khuôn mặt đầy ngái ngủ, khi vừa thấy đám người băm trợn cầm súng đứng bên ngoài, Hà Vân lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên và sợ hãi:
"Các anh là ai?"
Một gã đô con nhất, trên cổ có hình xăm chim ưng liếc nhìn Hà Vân đầu tóc rối tinh rối mù, quần áo trên người xộc xệch đứng trước mặt. Sau đó lập tức cau mày:
"Trong nhà có những ai?"
"Tôi… tôi ở một mình"
Hắn ngay lập tức giơ súng chĩa vào đầu Hà Vân, nhắc lại lần nữa: "Tao hỏi ngoài mày ra thì trong nhà có những ai".
"Tôi nói thật đấy, không có ai. Đừng giết tôi". Cô sợ hãi đưa hai tay lên, lắc đầu một cách thành thật, dù trong lòng biết rõ trong nhà không chỉ có một mình cô.
Nhưng Hà Vân còn hiểu một điều nữa, đó chính là đối phó với một người dễ hơn với nhiều người. Để bọn chúng biết người đàn ông kia ở trong nhà cô, chắc chắc cô cũng không thể sống sót, thế nên khi rơi vào đường cùng, cô buộc phải lựa chọn bảo vệ anh ta thì mới mong giữ lại được mạng mình.
Hà Vân liên tục nói: "Tôi không biết các anh tìm ai cả, nhưng tôi chỉ ở một mình thôi, không có ai trong nhà tôi, tôi nói thật đấy".
Gã kia có vẻ thiếu kiên nhẫn, thấy cô kiên quyết nói vậy thì hừ lạnh một tiếng rồi xô Hà Vân sang một bên, cầm súng xồng xộc chạy vào nhà tìm kiếm.
Bọn chúng lục soát khắp nơi mọi chốn trong nhà cô, từ kệ sách, giường ngủ, tủ quần áo, mọi thứ bị xới tung lên. Hà Vân thấy vậy cũng cuống quít chạy theo, nhưng cô không vào để che giấu "ai đó" mà là vào để nhặt mấy cuốn sách bị ném lung tung dưới đất lên, ôm chặt vào lòng như một báu vật:
"Hôm nay bạn trai tôi không đến. Bạn trai tôi có thiếu nợ các anh thì các anh cứ đến tìm anh ấy, đừng phá nhà của tôi"
"Bạn trai mày là thằng nào?". Gã có hình xăm trên cổ quắc mắt nhìn Hà Vân: "Trong này mày còn giấu ai? Nói mau không tao cho mày ăn "kẹo" đấy. Nói"
"Không phải cách anh đến tìm anh Hải sao?". Hà Vân tỏ ra nghi hoặc đáp: "Cả tháng nay anh ta cặp kè với em DJ Hồng ở quán Bar Đồng Khánh, không đến chỗ tôi lần nào. Nếu các anh cần tìm thì cứ đến Bar Đồng Khánh, tìm được em DJ Hồng đó là sẽ thấy anh ta".
Gã kia nhìn chằm chằm Hà Vân một lượt, dường như đang dò xét từng biểu hiện nhỏ đến khuôn mặt cô để xác định lời nói vừa rồi có bao nhiêu phần thật giả. Lúc đó, dù trong lòng sợ đến mức chân tay run lẩy bẩy, nhưng bởi vì biết mình chỉ cần sơ hở một chút là sẽ mất mạng, thế nên Hà Vân vẫn cố đóng kịch đến cùng.
Rút cuộc, tên có hình xăm kia đành bực bội chửi thề một tiếng: "Mẹ kiếp, Hải cái con m.ẹ nhà mày".
Hà Vân mím môi không dám đáp, may sao cùng lúc này có một tên đàn em của hắn thất thểu chạy ra: "Anh Lý, không… tìm thấy ạ".
"Cái lũ vô dụng nhà chúng mày". Báng súng trên tay hắn đổi hướng, vung vào mặt tên đàn em khiến mồm miệng tên đó trào máu, Hà Vân còn nhìn thấy cả mấy chiếc răng văng xuống đất, bất giác sống lưng chợt lạnh toát.
Tên Lý kia gầm lên chửi bới một lúc, sau đó còn phải đi tìm người nên đành nhẫn nhịn thúc giục đàn em đi lục soát nơi khác: "Đi tìm hết cho tao, tìm hết cho tao, nghe rõ chưa. Không tìm được ra thì chúng mày đừng mong sống mà quay về".
"Vâng vâng, bọn em đi tìm ngay". Hắn ôm miệng đầy máu, vội vã dẫn theo người chạy ra ngoài. Trước khi gã cầm đầu bỏ đi, nhìn thấy Hà Vân đang ngồi bệt dưới đất còn ngứa mắt vung tay tát một cái khiến cô xây xẩm mặt mày:
"Mày cứ liệu hồn đấy con ranh, dám nói dối bọn tao thì tao đảm bảo sẽ để đàn em chơi mày cho đến c.hế.t"
Cô không dám phản kháng, chỉ kiên trì im lặng. Cả đám người kia đến náo loạn một trận, đi xong thì nhà cửa tan tác như vừa trải qua một trận chiến kinh hoàng, nhưng nỗi sợ hãi của Hà Vân vẫn chưa kết thúc ở đó, vẫn còn một người có thể g.iế.t cô còn ở trong kia…
Nghĩ đến anh ta, Hà Vân đành thất thểu đứng dậy ra ngoài kiểm tra một lượt nữa, sau khi xác định đám du côn kia đã bỏ đi, cô mới khóa trái cửa chính rồi chạy vào trong phòng tắm.
Ban nãy có người đã vào nơi này kiểm tra, lúc thấy hắn bước vào phòng tắm, cô đã sợ đến nỗi tim gần như ngừng đập. Tuy nhiên may mắn thế nào hắn lại không ngước lên trên, ở đó có một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen đang chống hai tay vào tường, chân đạp vào phần tường còn lại, treo mình cố định ở trần phòng tắm.
Hà Vân ngước lên nhìn anh ta, khẽ nói: "Bọn chúng đi rồi".
"Đứng ở bên ngoài canh chừng"
"Vâng".
Cô lập tức xoay người cảnh giác nhìn ra bên ngoài, sợ đám người kia quay lại nên không dám buông lỏng tinh thần dù chỉ là một giây một phút. Ở sau lưng, người đàn ông mặc đồ đen nhảy nhẹ một cái đã đứng vững trong phòng tắm, anh ta liếc sống lưng vẫn còn run run của Hà Vân, im lặng một chút rồi mới lên tiếng:
"Trong nhà có bông băng không?"
"Có"
"Mang bông băng đến đây".
Cô xoay người lại, lúc này có ánh sáng của đèn điện nhưng vẫn không thể nhìn thấy mặt người đó, anh ta bịt mặt bằng một chiếc khăn quàng cổ màu xám tro, đầu đội mũ, chỉ để hở một đôi mắt rất sáng cùng lông mi cong vút.
Đàn ông có đôi mắt đẹp như thế này thực sự không nhiều, nhưng Hà Vân không dám nhìn kỹ, cũng không có thời gian bận tâm đến điều đó. Hiện tại anh ta có thể giết cô để bịt đầu mối bất cứ lúc nào, thế nên để tiếp tục được sống, cô đành phải ngoan ngoãn làm theo lời anh ta.
Hà Vân vội vàng đi lấy hòm dụng cụ y tế, cô là bác sĩ của một bệnh viện lớn nên trong nhà không thiếu bông băng và thuốc. Lúc đưa cho anh ta xong, người đàn ông đó lại dùng ánh mắt ra hiệu cô ngồi ở đối diện rồi đặt khẩu súng ngay bên cạnh. Tỏ ý nếu Hà Vân định giở trò gì, anh ta sẽ ngay lập tức tặng cho cô một viên đạn vào trán.
Hà Vân không ngu ngốc đến mức chống đối một cách lãng xẹt như vậy, chỉ nói:
"Tôi suýt mất mạng để che giấu cho anh, giờ tôi không ngu để bị ăn đạn một cách lãng xẹt đâu. Anh cứ tự nhiên đi".
Người đó không đáp, chỉ nhìn cô một lúc rồi lẳng lặng cởi lớp áo jacket bên ngoài ra, bên trong là áo sơ mi cũng màu đen nhưng ướt đẫm. Lúc này, một mùi tanh xộc vào cánh mũi khiến Hà Vân bất giác nhíu mày.
Ban nãy lúc bị bịt miệng, cô có thể ngửi thấy mùi táo chín thơm thơm tỏa ra từ người đàn ông này, nhưng còn một mùi pha tạp gì đó, đến bây giờ khi anh ta cởi lớp áo sơ mi trong cùng ra, để lộ những vùng da thịt trần trụi, cô mới phát hiện ra đó là mùi của máu.
Eo của anh ta bị trúng đạn, hình như đã trải qua mấy tiếng rồi nên máu quanh vết thương đã bắt đầu đặc lại. Hà Vân liếc vị trí đạn bắn, thấy ở đó không phải là vùng nội tạng quan trọng nhưng chắc hẳn đã bị thủng phúc mạc, mất máu cũng khá nhiều. Vậy mà anh ta vẫn đủ sức chống đỡ đến giờ phút này, hơn nữa còn treo mình trên trần phòng tắm tận hơn 30 phút.
Một người bình thường cũng không thể giữ được tư thế đó quá 10 phút, vậy mà anh ta lại còn bị thương.
Người đàn ông này thực sự không thể xem thường!
Hà Vân đang ngẩn ra nghĩ ngợi, đột nhiên lại nghe anh ta nói: "Nhìn cái gì?"
"Không, tôi…". Cô lo sợ nghiêng mặt đi, bối rối đáp: "Tôi không nhìn gì cả".
"Khử trùng con dao này cho tôi".
Hà Vân gật đầu, nhận lấy con dao, thành thục đổ cồn vào dụng cụ để khử trùng, sau đó đưa lại cho anh ta. Người kia cũng chẳng bận tâm đến cô thêm, nhận lấy con dao rồi lạnh lùng rạch một đường quanh vết đạn.
Khi máu trào ra dưới mũi dao của anh ta, rõ ràng sẽ phải đau đến mức rên không thành tiếng, vậy mà người đó thậm chí ngay cả đầu mày cũng không buồn nhíu, chỉ điên cuồng moi đầu đạn bằng dao khiến một bác sĩ như Hà Vân cũng phải cảm thấy khiếp sợ.
Cô định lên tiếng, nhưng thấy anh ta không có ý định nói chuyện, cuối cùng lại đành thôi.
Hà Vân cứ nhẫn nhịn im lặng nhìn người đàn ông kia rạch ngang rạch dọc trên bụng mình để lôi đầu đạn ra, nhưng vì đạn ghim quá sâu, vị trí lại không thuận tay nên anh ta loay hoay mãi cũng không lôi đạn ra được.
Hà Vân không hiểu sao một người không dùng đến thuốc tê mà lại có thể hành động "dã man" như thế, nhưng lương tâm của một bác sĩ không cho phép cô tiếp tục chứng kiến anh ta hủy hoại da thịt mình, rút cuộc một lát sau cô cũng hết chịu nổi, mặc kệ súng của anh ta để bên cạnh, nghiến răng kêu lên:
"Này".
Người kia lập tức dừng động tác, bàn tay nhanh như chớp xoay mũi dao hướng về phía yết hầu cô. Chỉ cần hạ dao xuống, chắc chắn cô sẽ c.hế.t vì động mạch cổ bị cứa đứt.
Anh ta không nói gì, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Hà Vân. Lúc này cô mới ý thức được mình vừa mới làm một việc vô cùng ngu ngốc, nhưng mũi tên đã bắn đi không thể vãn hồi được, cho nên Hà Vân đành nói:
"Anh rạch thịt như thế không thể lôi đầu đạn ra được. Đạn ghim sâu như thế thì phải có kỹ thuật mới có thể gắp được, anh cũng không thuận tay gắp".
"Ý gì?"
"Nếu cứ như thế thì anh sẽ c.hế.t vì mất máu trước khi chết vì bị thủng nội tạng". Cô khó khăn hít thở, không dám cử động mạnh: "Để tôi lấy đầu đạn giúp anh".
Người kia có vẻ vẫn không tin cô, mũi dao chầm chậm tăng lực lì xuống vùng da cổ của Hà Vân. Cả đêm nay cô đã đủ mệt mỏi vì phải mổ mấy ca liên tục ở bệnh viện, về đến nhà không dưng lại bị vướng vào chuyện thế này, chẳng biết sau khi anh ta xử lý được đầu đạn xong thì có để cô sống hay không. Nhưng trước đó, cô cũng phải tự tìm đường sống cho mình trước:
"Tôi là bác sĩ, tôi biết gắp đầu đạn. Hôm nay tôi che giấu giúp anh, nếu gắp được đầu đạn cho anh thì anh có thể tha cho tôi được không? Tôi vẫn còn muốn sống, tôi cũng không quen biết các anh. Chuyện đêm nay tôi cũng sẽ không nói với bất kỳ ai, tôi hứa".
"Từng gắp đầu đạn?". Anh ta hỏi.
"Vâng, trước có một tên tội phạm bị trúng đạn, công an đưa đến cho tôi gắp đầu đạn".
Lúc này, cánh tay rắn chắc như gọng kìm đặt trên cổ cô mới tạm thời buông lỏng, người đàn ông kia im lặng ngẫm nghĩ một hồi chậm chạp hạ tay xuống: "Nếu dám giở trò, dao của tôi nhanh hơn nhịp thở của cô đấy".
"Vâng. Tôi biết rồi".
Sau khi anh ta buông tay, Hà Vân mới lén lút thở phào một tiếng, cô run run chạm đến con dao trên tay người đàn ông đó, khẽ nói: "Anh có thể đảm bảo mạng sống cho tôi được không?"
"Còn phải xem cô gắp đầu đạn thế nào".
Hà Vân gật đầu, rút dao khỏi tay anh ta rồi dùng tay còn lại cầm panh lên, cúi đầu chăm chú nhìn vết thương đã bị rạch loạn xạ trên bụng anh ta. Sau khi xác định vị trí của viên đạn, cô mới rạch thêm một đường rồi thọc mạnh mũi panh vào, động tác dứt khoát gãy gọn đến mức người kia dù bình tĩnh đến đâu cũng phải hít vào một hơi dài.
Lúc này, cô tập trung đến mức hoàn toàn quên béng mất người kia là ai, bản thân là ai, tốt bụng lên tiếng nhắc nhở:
"Lúc tôi rút ra sẽ đau đấy, nếu ở bệnh viện thì sẽ có thuốc tê, nhưng nhà tôi thì không có nên anh cố chịu một chút".
Người kia không đáp, thanh âm vẫn bình tĩnh đến mức đáng kinh ngạc:
"Rút đi".
Hà Vân gật đầu, xoay xoay mũi panh trong thịt của người đó để có tư thế rút đạn chuẩn xác nhất, sau khi đã kẹp chặt được đầu đạn, cô nghiến răng rút mạnh một cái, đầu đạn lập tức theo mũi panh được rút ra ngoài, máu tươi từ trên bụng người đàn ông kia cũng nhanh chóng trào ra.
Không có một tiếng rên nào vang lên, dù chỉ là nhỏ nhất, càng không hề cảm nhận được đối phương run rẩy, trước mắt Hà Vân chỉ là một vùng bụng có rất nhiều múi cơ rắn chắc, từng giọt mồ hơi lặng lẽ rơi trên lớp da màu đồng có rất nhiều sẹo ngang dọc đó rồi lẫn vào dòng máu nóng đang chầm chậm chảy xuôi.
Không sợ hãi, không chùn bước, Hà Vân làm bác sĩ nhiều năm, thực sự chưa từng gặp "bệnh nhân" nào khiến cô kinh ngạc đến mức này.
"Anh thấy thế nào? Còn chịu đựng được không?"
"Phí lời. Khâu lại đi".
Dưới bàn tay thuần thục của cô, chẳng mấy chốc vùng bụng bị rạch nham nhở ban nãy đã khép miệng trở lại. Hà Vân lau máu xong còn quấn thêm mấy lớp băng quanh bụng anh ta, sau khi xác định tạm thời đã cầm được máu, cô mới hài lòng nói:
"Được rồi. Khâu tạm lại thế này, ngày mai anh vẫn phải đến bệnh viện gần nhất để kiểm tra vết thương. Đạn bắn ít nhiều cũng làm tổn thương nội tạng, hơn nữa khả năng bị nhiễm trùng rất cao. Nếu không xử lý kịp thời thì hậu quả nghiêm trọng lắm đấy".
Người kia vẫn không đáp, chỉ lẳng lặng đứng dậy mặc áo sơ mi vào người, sau đó là lớp áo jacket. Lúc anh ta vừa mặc xong thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa gần nữa khiến Hà Vân giật thót mình. Lần này cả cô và người kia không hẹn mà cùng đồng thời quay lại nhìn nhau, mỗi người một biểu cảm.
Sắc mặt Hà Vân vì lo sợ mà bắt đầu trắng bệch, còn ánh mắt của người đó thì vẫn bình thản giống như một mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng. Cô vừa định há miệng hỏi thì anh ta đã nói trước:
"Ra mở cửa đi, nói giống ban nãy".
"Nhưng mà…"
Anh ta không đáp nữa, nhưng ánh mắt rất kiên định, giống như muốn nói "Yên tâm". Cuối cùng, Hà Vân đành phải lau thật sạch tay rồi đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Vẫn là đám người ban nãy, vẫn là những câu hội thoại ban nãy, bọn chúng không tin nên xộc vào nhà kiểm tra một lượt nữa, nhưng trong phòng ngủ mà cô vừa mới khâu vết thương cho người đàn ông kia xong, bây giờ chẳng hề lưu lại một dấu vết gì, thậm chí cả vệt máu dưới sàn đã được lau sạch sẽ.
Đám người kia tìm quanh quẩn một hồi, không thu được kết quả gì lại hậm hực bỏ đi. Đợi bọn chúng đi rồi, cô mới chạy đi tìm khắp nhà cũng không thấy người đàn ông mặc đồ đen đó đâu, khi quay lại phòng ngủ, chỉ thấy cửa sổ ban nãy đóng kín, giờ đã mở toang, gió từ bên ngoài thốc vào khiến chiếc rèm lụa tơ tằm bay phất phơ.
Lần này chắc hẳn người đàn ông đó đã đi rồi. Nhưng đây là tầng 4, anh ta đã làm cách nào để nhảy xuống? Làm cách nào mà chỉ 5 phút đã dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết và biến mất khỏi đây?
Hà Vân nghĩ mãi mà không thể hiểu được, nhưng cô biết, anh ta đi rồi nghĩa là cô đã được sống. Người đó không g.iế.t cô để diệt khẩu, như thế là đã quá may mắn rồi.
Hà Vân thở dài một tiếng rồi nhanh chóng đóng cửa sổ lại, sau đó chậm chạp thu dọn đồ đạc. Sau khi cô tắt điện, người đàn ông đang cheo leo ở ngoài cửa sổ tầng 4 mới chậm chạp thu súng về. Anh nhìn cô gái đang co ro nằm trên giường, xác định đêm nay đám người kia chắc chắn sẽ không quay lại căn nhà 407 lần nữa mới xoay người nhảy xuống ban công tầng 3, sau đó cứ thế di chuyển nhanh như cắt xuống bên dưới, động tác nhẹ đến mức bất kỳ ai cũng không thể phát hiện ra.
Áo Jacket đầy máu của anh nhanh chóng lẫn vào trong đêm đen giống như chưa từng xuất hiện. Còn người phụ nữ kia, liệu sau này có phải là điểm sáng duy nhất cuộc đời lăn lộn ở thế giới ngầm của anh không, điều này có lẽ sẽ cần rất nhiều thời gian mới có câu trả lời!
Đêm nay hành lang trên tầng 4 dường như có điều gì khác hẳn thường ngày, hiện tại đã 2 giờ sáng, lẽ ra sẽ chẳng còn nhà nào còn thức, vậy mà không hiểu sao ở đầu hành lang bên kia lại vang lên rất nhiều những tiếng bước chân.
Giữa không gian vốn dĩ tĩnh mịch, cô có thể nghe mấy âm thanh bực bội vọng lại:
"Tìm đi, hôm nay có phải đốt hết cả cái toà nhà này cũng phải tìm bằng được người cho tao"
"Anh Lý yên tâm, lần chỉ có một mình hắn sang địa bàn của chúng ta, bị bao vây như thế chắc không thoát được đâu"
"Tìm mấy tiếng rồi còn chưa thấy mà mày còn dám bảo tao yên tâm? Đợi nó chuồn mất rồi cũng yên tâm phải không? Chia nhau ra tìm nhanh lên, để lọt mất người thì tao c.hặ.t cái đ.ầu chúng mày đem về cho đại ca xử tội"
"Vâng, vâng, bọn em tìm ngay đây"
Mấy lời nói này khiến Hà Vân bất chợt cảm thấy sợ hãi. Cô không dám tò mò đứng xem chuyện gì, chỉ vội vã đi thẳng đến cửa nhà mình rồi bước vào, không quên vặn khóa trái cửa.
Hà Vân lần mò theo vị trí quen thuộc để bật đèn, nhưng khi chạm đến công tắc thì bỗng nhiên lại cảm thấy dưới mấy đầu ngón tay mình là một thứ mềm mềm âm ấm, giữa không gian tối om còn phảng phất một loại hơi thở kỳ lạ. Không phải là hơi thở của cô, mà là trong nhà dường như đã xuất hiện thêm "một người".
Suy nghĩ này khiến Hà Vân kinh hãi giật bắn mình, muốn hét lên nhưng còn chưa kịp mở miệng thì một luồng gió lạnh đã ngay lập tức ập tới. Trong đêm tối, xòe bàn tay năm ngón cũng không thấy, vậy mà chỉ trong một cái chớp mắt người kia đã có thể tóm được chuẩn xác Hà Vân.
Một tay anh ta bịt miệng cô, tay còn lại tì một vật cứng rắn và lạnh buốt bên dưới eo. Giọng anh ta nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu lại mang theo vẻ uy hiếp khiến người ta kinh hồn bạt vía:
"Muốn tiếp tục sống thì ngậm miệng"
"Anh….". Nhận ra vật trong tay người đó là súng, cô sợ đến nỗi lắp bắp mãi mới thốt được một câu: "Anh… là ai?"
"Người có thể giết cô".
“Tôi không kêu, xin anh đừng g.iế.t tôi”.
Cô vừa nói dứt lời thì những tiếng bước chân ngoài hành lang mỗi lúc một vang lên rõ hơn, cách một cánh cửa, những âm thanh bên ngoài lọt vào tai của hai người:
"Mẹ kiếp, chúng mày bao vây kiểu ch.ó gì thế hả? Ban nãy nói gì? Cả toà nhà này chỉ còn mình tầng 4 này là chưa tìm đến? Giờ tìm xong rồi mà người đâu? Người đâu hả?"
"Lạ thật đấy anh Lý". Tên đàn em kia lúng túng như gà mắc tóc, ấp úng đáp: "Ban nãy rõ ràng thấy hắn chạy vào tòa nhà này, không hiểu sao giờ xới tung tất cả ngóc ngách rồi mà vẫn không thấy đâu. Như kiểu mọc được cánh bay mất vậy. Hay là … hắn đã trốn thoát trước lúc chúng ta bao vây rồi ạ?"
Bên ngoài lập tức vang lên một tiếng "Bốp" rất lớn, dường như là tiếng người bị đấm. Sau đó là tiếng tên Lý kia gầm lên: "Con m.ẹ. chúng mày, gần năm trăm người bao vây cái tòa nhà chó má này, ruồi cũng không chui lọt, thế mà giờ lại dám nói để xổng mất hẳn một người à? Chúng mày trả lời tao thế mà được à? Chúng mày không muốn sống nữa đúng không?"
"Không, không, anh Lý bớt giận. Chắc là do bọn em tìm chưa kỹ, để bọn em tìm lại. Anh Lý bớt giận".
Hắn nói đến đây, bỗng nhiên có một giọng nói khác chen vào: "Khoan đã. Anh Lý, hình như ban nãy còn căn 407 này chưa kiểm tra"
"Cái gì?"
"Ban nãy em thấy khóa bên ngoài nên nghĩ hắn không thể trốn vào trong được. Nhưng giờ chủ nhà đã về rồi, tầng 4 này chỉ còn mỗi căn 407 là chưa lục soát thôi. Biết đâu có thể hắn trốn ở trong đó".
"Con m.ẹ chúng mày, còn đứng đó nói dông nói dài à? Đi lại mở cửa cho tao"
"Vâng"
Nghe đến đó, nỗi sợ hãi trong lòng Hà Vân giống như bị thổi phồng lên, bởi vì căn nhà 407 mà đám người bên ngoài nhắc đến chính là nơi cô và người đàn ông kia đang đứng.
Cô cuống quít ngước lên nhìn anh ta, người đàn ông đó rõ ràng nghe thấy đám người bên ngoài nói chuyện mà bộ dạng vẫn không hề sốt sắng, thậm chí thái độ vẫn bình thản hệt như những việc đang xảy ra chẳng liên quan đến mình, khiến Hà Vân càng thêm hoảng hốt:
"Anh… là người bọn chúng đang tìm?"
Anh ta không trả lời, nhưng nòng súng bên dưới thì lại tăng lực ghì vào eo cô thêm một chút, dường như muốn nhắc nhở Hà Vân muốn sống thì nên ngậm miệng.
Hai người cứ đứng im lặng trong bầu không khí căng thẳng như cung đã lên dây như vậy cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, người đàn ông đó mới cúi xuống sát vành tai cô, đè thấp giọng: "Nghe đây. Nếu bọn họ biết tôi ở trong này, không phải tôi, cô mới là người bị g.iế.t đầu tiên"
"Vậy…vậy… tôi…phải làm sao?".
"Bình tĩnh".
***
Vài phút sau, trước khi mấy người bên ngoài định phá cửa, Hà Vân đã chủ động bước ra trước.
Cô làm như vừa đi từ bên trong ra, khuôn mặt đầy ngái ngủ, khi vừa thấy đám người băm trợn cầm súng đứng bên ngoài, Hà Vân lập tức tỏ vẻ ngạc nhiên và sợ hãi:
"Các anh là ai?"
Một gã đô con nhất, trên cổ có hình xăm chim ưng liếc nhìn Hà Vân đầu tóc rối tinh rối mù, quần áo trên người xộc xệch đứng trước mặt. Sau đó lập tức cau mày:
"Trong nhà có những ai?"
"Tôi… tôi ở một mình"
Hắn ngay lập tức giơ súng chĩa vào đầu Hà Vân, nhắc lại lần nữa: "Tao hỏi ngoài mày ra thì trong nhà có những ai".
"Tôi nói thật đấy, không có ai. Đừng giết tôi". Cô sợ hãi đưa hai tay lên, lắc đầu một cách thành thật, dù trong lòng biết rõ trong nhà không chỉ có một mình cô.
Nhưng Hà Vân còn hiểu một điều nữa, đó chính là đối phó với một người dễ hơn với nhiều người. Để bọn chúng biết người đàn ông kia ở trong nhà cô, chắc chắc cô cũng không thể sống sót, thế nên khi rơi vào đường cùng, cô buộc phải lựa chọn bảo vệ anh ta thì mới mong giữ lại được mạng mình.
Hà Vân liên tục nói: "Tôi không biết các anh tìm ai cả, nhưng tôi chỉ ở một mình thôi, không có ai trong nhà tôi, tôi nói thật đấy".
Gã kia có vẻ thiếu kiên nhẫn, thấy cô kiên quyết nói vậy thì hừ lạnh một tiếng rồi xô Hà Vân sang một bên, cầm súng xồng xộc chạy vào nhà tìm kiếm.
Bọn chúng lục soát khắp nơi mọi chốn trong nhà cô, từ kệ sách, giường ngủ, tủ quần áo, mọi thứ bị xới tung lên. Hà Vân thấy vậy cũng cuống quít chạy theo, nhưng cô không vào để che giấu "ai đó" mà là vào để nhặt mấy cuốn sách bị ném lung tung dưới đất lên, ôm chặt vào lòng như một báu vật:
"Hôm nay bạn trai tôi không đến. Bạn trai tôi có thiếu nợ các anh thì các anh cứ đến tìm anh ấy, đừng phá nhà của tôi"
"Bạn trai mày là thằng nào?". Gã có hình xăm trên cổ quắc mắt nhìn Hà Vân: "Trong này mày còn giấu ai? Nói mau không tao cho mày ăn "kẹo" đấy. Nói"
"Không phải cách anh đến tìm anh Hải sao?". Hà Vân tỏ ra nghi hoặc đáp: "Cả tháng nay anh ta cặp kè với em DJ Hồng ở quán Bar Đồng Khánh, không đến chỗ tôi lần nào. Nếu các anh cần tìm thì cứ đến Bar Đồng Khánh, tìm được em DJ Hồng đó là sẽ thấy anh ta".
Gã kia nhìn chằm chằm Hà Vân một lượt, dường như đang dò xét từng biểu hiện nhỏ đến khuôn mặt cô để xác định lời nói vừa rồi có bao nhiêu phần thật giả. Lúc đó, dù trong lòng sợ đến mức chân tay run lẩy bẩy, nhưng bởi vì biết mình chỉ cần sơ hở một chút là sẽ mất mạng, thế nên Hà Vân vẫn cố đóng kịch đến cùng.
Rút cuộc, tên có hình xăm kia đành bực bội chửi thề một tiếng: "Mẹ kiếp, Hải cái con m.ẹ nhà mày".
Hà Vân mím môi không dám đáp, may sao cùng lúc này có một tên đàn em của hắn thất thểu chạy ra: "Anh Lý, không… tìm thấy ạ".
"Cái lũ vô dụng nhà chúng mày". Báng súng trên tay hắn đổi hướng, vung vào mặt tên đàn em khiến mồm miệng tên đó trào máu, Hà Vân còn nhìn thấy cả mấy chiếc răng văng xuống đất, bất giác sống lưng chợt lạnh toát.
Tên Lý kia gầm lên chửi bới một lúc, sau đó còn phải đi tìm người nên đành nhẫn nhịn thúc giục đàn em đi lục soát nơi khác: "Đi tìm hết cho tao, tìm hết cho tao, nghe rõ chưa. Không tìm được ra thì chúng mày đừng mong sống mà quay về".
"Vâng vâng, bọn em đi tìm ngay". Hắn ôm miệng đầy máu, vội vã dẫn theo người chạy ra ngoài. Trước khi gã cầm đầu bỏ đi, nhìn thấy Hà Vân đang ngồi bệt dưới đất còn ngứa mắt vung tay tát một cái khiến cô xây xẩm mặt mày:
"Mày cứ liệu hồn đấy con ranh, dám nói dối bọn tao thì tao đảm bảo sẽ để đàn em chơi mày cho đến c.hế.t"
Cô không dám phản kháng, chỉ kiên trì im lặng. Cả đám người kia đến náo loạn một trận, đi xong thì nhà cửa tan tác như vừa trải qua một trận chiến kinh hoàng, nhưng nỗi sợ hãi của Hà Vân vẫn chưa kết thúc ở đó, vẫn còn một người có thể g.iế.t cô còn ở trong kia…
Nghĩ đến anh ta, Hà Vân đành thất thểu đứng dậy ra ngoài kiểm tra một lượt nữa, sau khi xác định đám du côn kia đã bỏ đi, cô mới khóa trái cửa chính rồi chạy vào trong phòng tắm.
Ban nãy có người đã vào nơi này kiểm tra, lúc thấy hắn bước vào phòng tắm, cô đã sợ đến nỗi tim gần như ngừng đập. Tuy nhiên may mắn thế nào hắn lại không ngước lên trên, ở đó có một người đàn ông toàn thân mặc đồ đen đang chống hai tay vào tường, chân đạp vào phần tường còn lại, treo mình cố định ở trần phòng tắm.
Hà Vân ngước lên nhìn anh ta, khẽ nói: "Bọn chúng đi rồi".
"Đứng ở bên ngoài canh chừng"
"Vâng".
Cô lập tức xoay người cảnh giác nhìn ra bên ngoài, sợ đám người kia quay lại nên không dám buông lỏng tinh thần dù chỉ là một giây một phút. Ở sau lưng, người đàn ông mặc đồ đen nhảy nhẹ một cái đã đứng vững trong phòng tắm, anh ta liếc sống lưng vẫn còn run run của Hà Vân, im lặng một chút rồi mới lên tiếng:
"Trong nhà có bông băng không?"
"Có"
"Mang bông băng đến đây".
Cô xoay người lại, lúc này có ánh sáng của đèn điện nhưng vẫn không thể nhìn thấy mặt người đó, anh ta bịt mặt bằng một chiếc khăn quàng cổ màu xám tro, đầu đội mũ, chỉ để hở một đôi mắt rất sáng cùng lông mi cong vút.
Đàn ông có đôi mắt đẹp như thế này thực sự không nhiều, nhưng Hà Vân không dám nhìn kỹ, cũng không có thời gian bận tâm đến điều đó. Hiện tại anh ta có thể giết cô để bịt đầu mối bất cứ lúc nào, thế nên để tiếp tục được sống, cô đành phải ngoan ngoãn làm theo lời anh ta.
Hà Vân vội vàng đi lấy hòm dụng cụ y tế, cô là bác sĩ của một bệnh viện lớn nên trong nhà không thiếu bông băng và thuốc. Lúc đưa cho anh ta xong, người đàn ông đó lại dùng ánh mắt ra hiệu cô ngồi ở đối diện rồi đặt khẩu súng ngay bên cạnh. Tỏ ý nếu Hà Vân định giở trò gì, anh ta sẽ ngay lập tức tặng cho cô một viên đạn vào trán.
Hà Vân không ngu ngốc đến mức chống đối một cách lãng xẹt như vậy, chỉ nói:
"Tôi suýt mất mạng để che giấu cho anh, giờ tôi không ngu để bị ăn đạn một cách lãng xẹt đâu. Anh cứ tự nhiên đi".
Người đó không đáp, chỉ nhìn cô một lúc rồi lẳng lặng cởi lớp áo jacket bên ngoài ra, bên trong là áo sơ mi cũng màu đen nhưng ướt đẫm. Lúc này, một mùi tanh xộc vào cánh mũi khiến Hà Vân bất giác nhíu mày.
Ban nãy lúc bị bịt miệng, cô có thể ngửi thấy mùi táo chín thơm thơm tỏa ra từ người đàn ông này, nhưng còn một mùi pha tạp gì đó, đến bây giờ khi anh ta cởi lớp áo sơ mi trong cùng ra, để lộ những vùng da thịt trần trụi, cô mới phát hiện ra đó là mùi của máu.
Eo của anh ta bị trúng đạn, hình như đã trải qua mấy tiếng rồi nên máu quanh vết thương đã bắt đầu đặc lại. Hà Vân liếc vị trí đạn bắn, thấy ở đó không phải là vùng nội tạng quan trọng nhưng chắc hẳn đã bị thủng phúc mạc, mất máu cũng khá nhiều. Vậy mà anh ta vẫn đủ sức chống đỡ đến giờ phút này, hơn nữa còn treo mình trên trần phòng tắm tận hơn 30 phút.
Một người bình thường cũng không thể giữ được tư thế đó quá 10 phút, vậy mà anh ta lại còn bị thương.
Người đàn ông này thực sự không thể xem thường!
Hà Vân đang ngẩn ra nghĩ ngợi, đột nhiên lại nghe anh ta nói: "Nhìn cái gì?"
"Không, tôi…". Cô lo sợ nghiêng mặt đi, bối rối đáp: "Tôi không nhìn gì cả".
"Khử trùng con dao này cho tôi".
Hà Vân gật đầu, nhận lấy con dao, thành thục đổ cồn vào dụng cụ để khử trùng, sau đó đưa lại cho anh ta. Người kia cũng chẳng bận tâm đến cô thêm, nhận lấy con dao rồi lạnh lùng rạch một đường quanh vết đạn.
Khi máu trào ra dưới mũi dao của anh ta, rõ ràng sẽ phải đau đến mức rên không thành tiếng, vậy mà người đó thậm chí ngay cả đầu mày cũng không buồn nhíu, chỉ điên cuồng moi đầu đạn bằng dao khiến một bác sĩ như Hà Vân cũng phải cảm thấy khiếp sợ.
Cô định lên tiếng, nhưng thấy anh ta không có ý định nói chuyện, cuối cùng lại đành thôi.
Hà Vân cứ nhẫn nhịn im lặng nhìn người đàn ông kia rạch ngang rạch dọc trên bụng mình để lôi đầu đạn ra, nhưng vì đạn ghim quá sâu, vị trí lại không thuận tay nên anh ta loay hoay mãi cũng không lôi đạn ra được.
Hà Vân không hiểu sao một người không dùng đến thuốc tê mà lại có thể hành động "dã man" như thế, nhưng lương tâm của một bác sĩ không cho phép cô tiếp tục chứng kiến anh ta hủy hoại da thịt mình, rút cuộc một lát sau cô cũng hết chịu nổi, mặc kệ súng của anh ta để bên cạnh, nghiến răng kêu lên:
"Này".
Người kia lập tức dừng động tác, bàn tay nhanh như chớp xoay mũi dao hướng về phía yết hầu cô. Chỉ cần hạ dao xuống, chắc chắn cô sẽ c.hế.t vì động mạch cổ bị cứa đứt.
Anh ta không nói gì, đôi mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm Hà Vân. Lúc này cô mới ý thức được mình vừa mới làm một việc vô cùng ngu ngốc, nhưng mũi tên đã bắn đi không thể vãn hồi được, cho nên Hà Vân đành nói:
"Anh rạch thịt như thế không thể lôi đầu đạn ra được. Đạn ghim sâu như thế thì phải có kỹ thuật mới có thể gắp được, anh cũng không thuận tay gắp".
"Ý gì?"
"Nếu cứ như thế thì anh sẽ c.hế.t vì mất máu trước khi chết vì bị thủng nội tạng". Cô khó khăn hít thở, không dám cử động mạnh: "Để tôi lấy đầu đạn giúp anh".
Người kia có vẻ vẫn không tin cô, mũi dao chầm chậm tăng lực lì xuống vùng da cổ của Hà Vân. Cả đêm nay cô đã đủ mệt mỏi vì phải mổ mấy ca liên tục ở bệnh viện, về đến nhà không dưng lại bị vướng vào chuyện thế này, chẳng biết sau khi anh ta xử lý được đầu đạn xong thì có để cô sống hay không. Nhưng trước đó, cô cũng phải tự tìm đường sống cho mình trước:
"Tôi là bác sĩ, tôi biết gắp đầu đạn. Hôm nay tôi che giấu giúp anh, nếu gắp được đầu đạn cho anh thì anh có thể tha cho tôi được không? Tôi vẫn còn muốn sống, tôi cũng không quen biết các anh. Chuyện đêm nay tôi cũng sẽ không nói với bất kỳ ai, tôi hứa".
"Từng gắp đầu đạn?". Anh ta hỏi.
"Vâng, trước có một tên tội phạm bị trúng đạn, công an đưa đến cho tôi gắp đầu đạn".
Lúc này, cánh tay rắn chắc như gọng kìm đặt trên cổ cô mới tạm thời buông lỏng, người đàn ông kia im lặng ngẫm nghĩ một hồi chậm chạp hạ tay xuống: "Nếu dám giở trò, dao của tôi nhanh hơn nhịp thở của cô đấy".
"Vâng. Tôi biết rồi".
Sau khi anh ta buông tay, Hà Vân mới lén lút thở phào một tiếng, cô run run chạm đến con dao trên tay người đàn ông đó, khẽ nói: "Anh có thể đảm bảo mạng sống cho tôi được không?"
"Còn phải xem cô gắp đầu đạn thế nào".
Hà Vân gật đầu, rút dao khỏi tay anh ta rồi dùng tay còn lại cầm panh lên, cúi đầu chăm chú nhìn vết thương đã bị rạch loạn xạ trên bụng anh ta. Sau khi xác định vị trí của viên đạn, cô mới rạch thêm một đường rồi thọc mạnh mũi panh vào, động tác dứt khoát gãy gọn đến mức người kia dù bình tĩnh đến đâu cũng phải hít vào một hơi dài.
Lúc này, cô tập trung đến mức hoàn toàn quên béng mất người kia là ai, bản thân là ai, tốt bụng lên tiếng nhắc nhở:
"Lúc tôi rút ra sẽ đau đấy, nếu ở bệnh viện thì sẽ có thuốc tê, nhưng nhà tôi thì không có nên anh cố chịu một chút".
Người kia không đáp, thanh âm vẫn bình tĩnh đến mức đáng kinh ngạc:
"Rút đi".
Hà Vân gật đầu, xoay xoay mũi panh trong thịt của người đó để có tư thế rút đạn chuẩn xác nhất, sau khi đã kẹp chặt được đầu đạn, cô nghiến răng rút mạnh một cái, đầu đạn lập tức theo mũi panh được rút ra ngoài, máu tươi từ trên bụng người đàn ông kia cũng nhanh chóng trào ra.
Không có một tiếng rên nào vang lên, dù chỉ là nhỏ nhất, càng không hề cảm nhận được đối phương run rẩy, trước mắt Hà Vân chỉ là một vùng bụng có rất nhiều múi cơ rắn chắc, từng giọt mồ hơi lặng lẽ rơi trên lớp da màu đồng có rất nhiều sẹo ngang dọc đó rồi lẫn vào dòng máu nóng đang chầm chậm chảy xuôi.
Không sợ hãi, không chùn bước, Hà Vân làm bác sĩ nhiều năm, thực sự chưa từng gặp "bệnh nhân" nào khiến cô kinh ngạc đến mức này.
"Anh thấy thế nào? Còn chịu đựng được không?"
"Phí lời. Khâu lại đi".
Dưới bàn tay thuần thục của cô, chẳng mấy chốc vùng bụng bị rạch nham nhở ban nãy đã khép miệng trở lại. Hà Vân lau máu xong còn quấn thêm mấy lớp băng quanh bụng anh ta, sau khi xác định tạm thời đã cầm được máu, cô mới hài lòng nói:
"Được rồi. Khâu tạm lại thế này, ngày mai anh vẫn phải đến bệnh viện gần nhất để kiểm tra vết thương. Đạn bắn ít nhiều cũng làm tổn thương nội tạng, hơn nữa khả năng bị nhiễm trùng rất cao. Nếu không xử lý kịp thời thì hậu quả nghiêm trọng lắm đấy".
Người kia vẫn không đáp, chỉ lẳng lặng đứng dậy mặc áo sơ mi vào người, sau đó là lớp áo jacket. Lúc anh ta vừa mặc xong thì bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa gần nữa khiến Hà Vân giật thót mình. Lần này cả cô và người kia không hẹn mà cùng đồng thời quay lại nhìn nhau, mỗi người một biểu cảm.
Sắc mặt Hà Vân vì lo sợ mà bắt đầu trắng bệch, còn ánh mắt của người đó thì vẫn bình thản giống như một mặt hồ phẳng lặng không một gợn sóng. Cô vừa định há miệng hỏi thì anh ta đã nói trước:
"Ra mở cửa đi, nói giống ban nãy".
"Nhưng mà…"
Anh ta không đáp nữa, nhưng ánh mắt rất kiên định, giống như muốn nói "Yên tâm". Cuối cùng, Hà Vân đành phải lau thật sạch tay rồi đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Vẫn là đám người ban nãy, vẫn là những câu hội thoại ban nãy, bọn chúng không tin nên xộc vào nhà kiểm tra một lượt nữa, nhưng trong phòng ngủ mà cô vừa mới khâu vết thương cho người đàn ông kia xong, bây giờ chẳng hề lưu lại một dấu vết gì, thậm chí cả vệt máu dưới sàn đã được lau sạch sẽ.
Đám người kia tìm quanh quẩn một hồi, không thu được kết quả gì lại hậm hực bỏ đi. Đợi bọn chúng đi rồi, cô mới chạy đi tìm khắp nhà cũng không thấy người đàn ông mặc đồ đen đó đâu, khi quay lại phòng ngủ, chỉ thấy cửa sổ ban nãy đóng kín, giờ đã mở toang, gió từ bên ngoài thốc vào khiến chiếc rèm lụa tơ tằm bay phất phơ.
Lần này chắc hẳn người đàn ông đó đã đi rồi. Nhưng đây là tầng 4, anh ta đã làm cách nào để nhảy xuống? Làm cách nào mà chỉ 5 phút đã dọn dẹp sạch sẽ mọi dấu vết và biến mất khỏi đây?
Hà Vân nghĩ mãi mà không thể hiểu được, nhưng cô biết, anh ta đi rồi nghĩa là cô đã được sống. Người đó không g.iế.t cô để diệt khẩu, như thế là đã quá may mắn rồi.
Hà Vân thở dài một tiếng rồi nhanh chóng đóng cửa sổ lại, sau đó chậm chạp thu dọn đồ đạc. Sau khi cô tắt điện, người đàn ông đang cheo leo ở ngoài cửa sổ tầng 4 mới chậm chạp thu súng về. Anh nhìn cô gái đang co ro nằm trên giường, xác định đêm nay đám người kia chắc chắn sẽ không quay lại căn nhà 407 lần nữa mới xoay người nhảy xuống ban công tầng 3, sau đó cứ thế di chuyển nhanh như cắt xuống bên dưới, động tác nhẹ đến mức bất kỳ ai cũng không thể phát hiện ra.
Áo Jacket đầy máu của anh nhanh chóng lẫn vào trong đêm đen giống như chưa từng xuất hiện. Còn người phụ nữ kia, liệu sau này có phải là điểm sáng duy nhất cuộc đời lăn lộn ở thế giới ngầm của anh không, điều này có lẽ sẽ cần rất nhiều thời gian mới có câu trả lời!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.