Chương 2: Làm loạn lễ cưới
Hạ Ngân Hoàng
14/09/2023
Anh ta nhìn cô với đôi mắt ẩn chứa điều gì khó nói càng nhìn càng xa cách, Tôn Mịch cũng định vài câu chào hỏi nhưng lại chợt nhận ra điều gì đó nên chỉ nhẹ cười một cái rồi lướt qua giống như hai người xa lạ.
Ngô Thiết Vân lạnh giọng gọi tên cô trong cảm xúc bất lực, nghẹn ngào.
"Mịch Nhi..."
Tôn Mịch sựng người lại một phút, tâm trạng cô như xáo trộn vài cảm xúc tình cảm xen lẫn vào nhau, thứ cảm giác khó tả này đúng là đáng ghét.
"Em có khoẻ không..lâu rồi anh không gặp em.."
Ngô Thiết Vân nhẹ nhàng nhìn bóng lưng hờ hững có chút lạnh lẽo của Tôn Mịch mà nói, trông cô vẫn như vậy...sự xinh đẹp không bao giờ phai nhạt, nhưng cảm giác Tôn Mịch yếu đuối nhẫn nhịn ngày nào đã không còn nữa rồi.
"Cảm ơn vì sự quan tâm của anh...tôi phải đi rồi".
Một câu nói hờ hững, bóng dáng phía sau ngày càng đi xa làm anh ta thấy đau lòng đến lạ thường.
Lễ cưới đúng là rất náo nhiệt, người người đông đúc qua lại nói chuyện thật vui vẻ khiến cho cô có phần không nỡ phá huỷ ngày cưới này, nhưng biết làm sao đây...sự trả thù uất ức bao năm qua của Tôn Mịch vẫn lớn hơn sự náo nhiệt ở đây.
Tôn Mịch từ phòng thiết bị đi ra, đúng lúc Âu Trấn Phàm cũng chuẩn bị đi về và nhìn thấy cô lướt qua.
Bóng dáng nhỏ nhắn đó làm hắn không thể nhầm lẫn được, hắn bỏ qua cuộc gọi nào đó mà đi theo cô vào trong lại. Nhìn cô mờ ám đến mức khiến hắn không kiềm được mà phát cười nhỏ giọng.
"Cô gái này thú vị thật"
Một lúc sau, khi Hà Uyên và Ngô Thiết Vân chuẩn bị gần xong hết và kết thúc lễ cưới thì đột nhiên nhạc tắt hết và đổi lại đó trên màn hình chiếu là đoạn video của Hà Uyên đang ân ái cùng với người đàn ông nào đó lạ mặt...
Tất cả lập tức xôn xao hẳn lên không ngừng xì xào nói qua nói lại, Hà Nghiêm Chính nhanh chóng cho người tắt máy chiếu ngay sau đó. Ngô Gia mất mặt đến nỗi không nói nên lời nào, khuôn mặt ai nấy đều hầm hực bỏ về tại đó.
Không khí náo loạn ngoài tầm kiểm soát của bọn họ và ở một phía cạnh nào đó, Tôn Mịch nhẹ nhàng mỉm cười, tay nân nân ly rượu vang đỏ nụ cười mê hoặc...
Âu Trấn Phàm khẽ cười nhìn cô từ một phía đối diện gần đó, chậm rãi rời đi và gọi điện cho người nào đó.
Tôn Mịch cũng chậm rãi rời về từ lúc nào không hay biết, mọi thứ náo loạn cả lên. Ngô Thiết Vân chán nãn không muốn nói gì, thần sắc lạnh lẽo bỏ đi. Hà Uyên bị sốc đến độ ngất đi tại đó, Hà Nghiêm Chính nhanh chóng cho giải tán tất cả đưa cô ta vào bệnh viện.
Ở bệnh viện, bầu không khí phải nói là áp lực vô cùng muốn làm cho người khác phát điên. Mộ An Hi lo sợ không ngừng đứng lên ngồi xuống, nước mắt đầm đìa nhìn vào phòng bệnh của con gái bà ta.
Đối với Tôn Mịch mà nói đây chỉ là nhẹ mà thôi, coi như cô nể tình họ cho cô chỗ ăn chỗ ở suốt bao nhiêu năm qua mà nhẹ tay như thế.
Năm cô mới mười sáu tuổi, Hà Uyên ác độc đến nỗi còn muốn cho người cưỡng bức cô, nếu không nhờ cô may mắn có người gần đó cứu giúp thì cô tiêu đời rồi.
Tôn Mịch từng hứa với lòng nhất định sẽ có một ngày cô khiến họ phải trả giá từ cha cho đến con...
Ở một nơi khác, tại tập đoàn QA.D - Âu Thị, được gọi là tập đoàn lớn nhất Châu Á, được lãnh đạo bởi người thừa kế duy nhất của Âu Gia - Âu Trấn Phàm.
Trong giới chính trị chưa có ai dám đấu hay chống chọi với hắn cả, ai cũng phải kiên dè nể mặt hắn tám chính phần.
Quan Triều - thư kí chủ tịch, cầm một tờ giấy báo cáo hồ sơ lí lịch mà Âu Trấn Phàm dặn dò trước đó, đi vào phòng đưa cho hắn.
"Đây là hồ sơ mà sếp cần ạ.."
"Được rồi, cậu ra ngoài đi"
Quan Triều chậm rãi cuối người chào nghiêm nghị rồi nhanh chóng rời ra ngoài.
Lí lịch này không ai khác chính là Tôn Mịch, hắn cho gọi Quan Triều điều tra cách đây vài tiếng đồng hồ mà đã ra nhiều đến từng này.
Trong giấy ghi rõ từng ngày tháng năm sinh lẫn nghề nghiệp và nơi ở hiện tại của cô. Còn có ghi chép rõ về đời tư quá khứ của Tôn Mịch trong nhà họ Hà.
Âu Trấn Phàm vừa nhìn vừa trầm ngâm, lại nhớ lại hình ảnh Tôn Mịch xinh đẹp mỉm cười đắc ý trong lễ cưới của Hà Uyên càng làm hắn thích thú, hắn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh Tôn Mịch khẽ cười ám mị.
"Quan Triều..giải quyết vài chuyện cho tôi"
Âu Trấn Phàm cho gọi Quan Triều, điều hắn ra lệnh làm cho cậu ta có chút bất ngờ nhưng chẳng dám hỏi nhiều, chỉ việc nhận lệnh mà làm thôi.
Tôn Mịch đang thử vai trong bộ phim "Lương Thời" và chắc hẳn hắn đang muốn làm gì đó rồi, Quan Triều theo lệnh của Âu Trấn Phàm đích thân đến gặp đạo diễn An của bộ phim Lương Thời được quảng cáo rầm rộ mấy ngày qua.
Đạo diễn An nghe di động của Quan Triều xong ngồi bật dậy, nước cũng sặc luôn, ông ta vui mừng đến mức nhảy thoát lên ghế rồi nhảy xuống...không thể tin tập đoàn tài chính QA.D lại tài trợ số tiền to như thế chỉ vì một cô gái.
Đạo diễn An nhanh chóng lật lại danh sách và tìm tên của Tôn Mịch đánh dấu đã chọn vào đấy.
Ngô Thiết Vân lạnh giọng gọi tên cô trong cảm xúc bất lực, nghẹn ngào.
"Mịch Nhi..."
Tôn Mịch sựng người lại một phút, tâm trạng cô như xáo trộn vài cảm xúc tình cảm xen lẫn vào nhau, thứ cảm giác khó tả này đúng là đáng ghét.
"Em có khoẻ không..lâu rồi anh không gặp em.."
Ngô Thiết Vân nhẹ nhàng nhìn bóng lưng hờ hững có chút lạnh lẽo của Tôn Mịch mà nói, trông cô vẫn như vậy...sự xinh đẹp không bao giờ phai nhạt, nhưng cảm giác Tôn Mịch yếu đuối nhẫn nhịn ngày nào đã không còn nữa rồi.
"Cảm ơn vì sự quan tâm của anh...tôi phải đi rồi".
Một câu nói hờ hững, bóng dáng phía sau ngày càng đi xa làm anh ta thấy đau lòng đến lạ thường.
Lễ cưới đúng là rất náo nhiệt, người người đông đúc qua lại nói chuyện thật vui vẻ khiến cho cô có phần không nỡ phá huỷ ngày cưới này, nhưng biết làm sao đây...sự trả thù uất ức bao năm qua của Tôn Mịch vẫn lớn hơn sự náo nhiệt ở đây.
Tôn Mịch từ phòng thiết bị đi ra, đúng lúc Âu Trấn Phàm cũng chuẩn bị đi về và nhìn thấy cô lướt qua.
Bóng dáng nhỏ nhắn đó làm hắn không thể nhầm lẫn được, hắn bỏ qua cuộc gọi nào đó mà đi theo cô vào trong lại. Nhìn cô mờ ám đến mức khiến hắn không kiềm được mà phát cười nhỏ giọng.
"Cô gái này thú vị thật"
Một lúc sau, khi Hà Uyên và Ngô Thiết Vân chuẩn bị gần xong hết và kết thúc lễ cưới thì đột nhiên nhạc tắt hết và đổi lại đó trên màn hình chiếu là đoạn video của Hà Uyên đang ân ái cùng với người đàn ông nào đó lạ mặt...
Tất cả lập tức xôn xao hẳn lên không ngừng xì xào nói qua nói lại, Hà Nghiêm Chính nhanh chóng cho người tắt máy chiếu ngay sau đó. Ngô Gia mất mặt đến nỗi không nói nên lời nào, khuôn mặt ai nấy đều hầm hực bỏ về tại đó.
Không khí náo loạn ngoài tầm kiểm soát của bọn họ và ở một phía cạnh nào đó, Tôn Mịch nhẹ nhàng mỉm cười, tay nân nân ly rượu vang đỏ nụ cười mê hoặc...
Âu Trấn Phàm khẽ cười nhìn cô từ một phía đối diện gần đó, chậm rãi rời đi và gọi điện cho người nào đó.
Tôn Mịch cũng chậm rãi rời về từ lúc nào không hay biết, mọi thứ náo loạn cả lên. Ngô Thiết Vân chán nãn không muốn nói gì, thần sắc lạnh lẽo bỏ đi. Hà Uyên bị sốc đến độ ngất đi tại đó, Hà Nghiêm Chính nhanh chóng cho giải tán tất cả đưa cô ta vào bệnh viện.
Ở bệnh viện, bầu không khí phải nói là áp lực vô cùng muốn làm cho người khác phát điên. Mộ An Hi lo sợ không ngừng đứng lên ngồi xuống, nước mắt đầm đìa nhìn vào phòng bệnh của con gái bà ta.
Đối với Tôn Mịch mà nói đây chỉ là nhẹ mà thôi, coi như cô nể tình họ cho cô chỗ ăn chỗ ở suốt bao nhiêu năm qua mà nhẹ tay như thế.
Năm cô mới mười sáu tuổi, Hà Uyên ác độc đến nỗi còn muốn cho người cưỡng bức cô, nếu không nhờ cô may mắn có người gần đó cứu giúp thì cô tiêu đời rồi.
Tôn Mịch từng hứa với lòng nhất định sẽ có một ngày cô khiến họ phải trả giá từ cha cho đến con...
Ở một nơi khác, tại tập đoàn QA.D - Âu Thị, được gọi là tập đoàn lớn nhất Châu Á, được lãnh đạo bởi người thừa kế duy nhất của Âu Gia - Âu Trấn Phàm.
Trong giới chính trị chưa có ai dám đấu hay chống chọi với hắn cả, ai cũng phải kiên dè nể mặt hắn tám chính phần.
Quan Triều - thư kí chủ tịch, cầm một tờ giấy báo cáo hồ sơ lí lịch mà Âu Trấn Phàm dặn dò trước đó, đi vào phòng đưa cho hắn.
"Đây là hồ sơ mà sếp cần ạ.."
"Được rồi, cậu ra ngoài đi"
Quan Triều chậm rãi cuối người chào nghiêm nghị rồi nhanh chóng rời ra ngoài.
Lí lịch này không ai khác chính là Tôn Mịch, hắn cho gọi Quan Triều điều tra cách đây vài tiếng đồng hồ mà đã ra nhiều đến từng này.
Trong giấy ghi rõ từng ngày tháng năm sinh lẫn nghề nghiệp và nơi ở hiện tại của cô. Còn có ghi chép rõ về đời tư quá khứ của Tôn Mịch trong nhà họ Hà.
Âu Trấn Phàm vừa nhìn vừa trầm ngâm, lại nhớ lại hình ảnh Tôn Mịch xinh đẹp mỉm cười đắc ý trong lễ cưới của Hà Uyên càng làm hắn thích thú, hắn nhìn chằm chằm vào tấm ảnh Tôn Mịch khẽ cười ám mị.
"Quan Triều..giải quyết vài chuyện cho tôi"
Âu Trấn Phàm cho gọi Quan Triều, điều hắn ra lệnh làm cho cậu ta có chút bất ngờ nhưng chẳng dám hỏi nhiều, chỉ việc nhận lệnh mà làm thôi.
Tôn Mịch đang thử vai trong bộ phim "Lương Thời" và chắc hẳn hắn đang muốn làm gì đó rồi, Quan Triều theo lệnh của Âu Trấn Phàm đích thân đến gặp đạo diễn An của bộ phim Lương Thời được quảng cáo rầm rộ mấy ngày qua.
Đạo diễn An nghe di động của Quan Triều xong ngồi bật dậy, nước cũng sặc luôn, ông ta vui mừng đến mức nhảy thoát lên ghế rồi nhảy xuống...không thể tin tập đoàn tài chính QA.D lại tài trợ số tiền to như thế chỉ vì một cô gái.
Đạo diễn An nhanh chóng lật lại danh sách và tìm tên của Tôn Mịch đánh dấu đã chọn vào đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.