Chương 67: Không yêu cô
Xoài xanh
09/03/2024
"Muốn theo đuổi tôi à? Muốn diễn một vở kịch yêu lại chồng cũ sao?"
"Kỷ nguyên nào rồi anh còn nhắc cái cốt truyện đó ..." Doãn Nguyệt Khuê hơi lúng túng.
Hiện tại Lục Minh Phong thực sự rất dễ thương, trêu chọc anh một chút cũng không tồi.
"Nhưng mà, chồng cũ, anh bị mất trí nhớ chứ không phải bị suy giảm trí tuệ, em rất muốn đuổi theo anh, không biết anh có thích con gái chủ động hay không?"
Lục Minh Phong khẽ cau mày, không trả lời.
"Chẳng qua, trước tiên anh phải để cho em chủ động đi, không chủ động làm sao đuổi theo anh được?"
Lục Minh Phong nhìn cô thật sâu, anh không biết và không muốn tìm hiểu những chuyện đã xảy ra với mình trước đây, vì vậy anh vô cùng bài xích nó.
Nhưng thử tưởng tượng một người phụ nữ vừa ly hôn, chồng mất trí nhớ, giờ còn muốn theo đuổi lại anh?
Chắc là…rất yêu đúng không?
Anh thì sao?
Lục Minh Phong bắt đầu nhìn lại bản thân mình.
Có phải là vì rất yêu, nên anh mới cưới cô?
"Mỗi lần cô muốn ngủ, có lần nào không thoả mãn cô? Cô còn muốn theo đuổi tôi? Mục đích của cô còn chưa đạt được đến điểm cuối cùng sao?"
Lục Minh Phong thực sự không nói nên lời, tiếp tục im lặng, điều này càng làm Doãn Nguyệt lúng túng hơn nữa.
Mặc dù cứ cho là tính cách của Lục Minh Phong thay đổi trước và sau khi mất trí nhớ cộng với thái độ của anh đối với cô rất khác nhau, nhưng điều đó cũng có thể hiểu được.
Còn để theo đuổi anh, cô cũng hành động như một kẻ ăn xin, tự động viên mình rằng bất kể anh trở thành gì, cô nhất định sẽ có được anh.
Anh chỉ có thể là của cô.
“Thẳng thắn như vậy sao?” Cô thực sự xấu hổ trước lời nói của anh.
"Cần mập mờ? Hay là, cô thích mập mờ?"
Hình như cũng không giống.
Lục Minh Phong rất muốn biết người phụ nữ này có bao nhiêu mặt.
Doãn Nguyệt Khuê cười ngọt ngào, cô thích vẻ ngoài của anh và những gì anh nói, chỉ vì anh là Lục Minh Phong.
Hôm nay anh nói rất nhiều cũng khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Mọi chuyện sẽ dần tốt đẹp lên, hai người bọn họ đến với nhau không dễ dàng chút nào, bao nhiêu khó khăn khổ cực hai người đều biết, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua anh.
"Lục Minh Phong, nói rõ đi, chúng ta không dễ dàng mới có thể ở bên nhau, trong lòng anh cự tuyệt không muốn nhớ lại quá khứ, có lẽ là bởi vì trong ký ức của anh, anh đã trải qua quá nhiều đau khổ..."
Phải, ký ức quá cay đắng, nếu những lúc đó cô có thể ở bên người đàn ông này thì thật tốt. Nhưng không sao bắt đầu từ hôm nay cô sẽ bám dính lấy anh cả đời.
"Em, Doãn Nguyệt Khuê sẽ không bao giờ dùng những ký ức giữa chúng ta để gài bẫy anh. Chúng ta không nhắc đến quá khứ nữa, chỉ cần trân trọng hiện tại, mỗi giây mỗi phút chúng ta cũng có thể tạo ra được những lý ức của hiện tại mà."
"Em yêu anh, em biết, anh cũng rất yêu em, hiện tại anh bất luận có như thế nào, em cũng sẽ không bỏ lỡ anh, nếu bỏ lỡ anh thì chính là lỗi của em. Nói cho em biết, phải làm sao thì anh mới thích em? Anh thích kiểu người con gái như thế nào? Em đều có thể thay đổi."
Lục Minh Phong đột nhiên muốn biết, ai là người chủ động trước đây? Hai người đã ở bên nhau bao lâu trước khi kết hôn?
Chẳng qua, bây giờ đã ly hôn, cho cô ấy tự do, có vẻ như không cần thiết phải nhắc lại những câu hỏi này, có thể nó sẽ làm phiền đến cô.
"Tôi hiện tại không yêu cô."
Doãn Nguyệt Khuê trong lòng hơi buồn, sự thẳng thắn quá mức của anh khiến cô có chút khó coi.
Vẫn còn muốn tiếp tục không?
Nhất định rồi!
Chỉ vì anh ấy là Lục Minh Phong!
"Kỷ nguyên nào rồi anh còn nhắc cái cốt truyện đó ..." Doãn Nguyệt Khuê hơi lúng túng.
Hiện tại Lục Minh Phong thực sự rất dễ thương, trêu chọc anh một chút cũng không tồi.
"Nhưng mà, chồng cũ, anh bị mất trí nhớ chứ không phải bị suy giảm trí tuệ, em rất muốn đuổi theo anh, không biết anh có thích con gái chủ động hay không?"
Lục Minh Phong khẽ cau mày, không trả lời.
"Chẳng qua, trước tiên anh phải để cho em chủ động đi, không chủ động làm sao đuổi theo anh được?"
Lục Minh Phong nhìn cô thật sâu, anh không biết và không muốn tìm hiểu những chuyện đã xảy ra với mình trước đây, vì vậy anh vô cùng bài xích nó.
Nhưng thử tưởng tượng một người phụ nữ vừa ly hôn, chồng mất trí nhớ, giờ còn muốn theo đuổi lại anh?
Chắc là…rất yêu đúng không?
Anh thì sao?
Lục Minh Phong bắt đầu nhìn lại bản thân mình.
Có phải là vì rất yêu, nên anh mới cưới cô?
"Mỗi lần cô muốn ngủ, có lần nào không thoả mãn cô? Cô còn muốn theo đuổi tôi? Mục đích của cô còn chưa đạt được đến điểm cuối cùng sao?"
Lục Minh Phong thực sự không nói nên lời, tiếp tục im lặng, điều này càng làm Doãn Nguyệt lúng túng hơn nữa.
Mặc dù cứ cho là tính cách của Lục Minh Phong thay đổi trước và sau khi mất trí nhớ cộng với thái độ của anh đối với cô rất khác nhau, nhưng điều đó cũng có thể hiểu được.
Còn để theo đuổi anh, cô cũng hành động như một kẻ ăn xin, tự động viên mình rằng bất kể anh trở thành gì, cô nhất định sẽ có được anh.
Anh chỉ có thể là của cô.
“Thẳng thắn như vậy sao?” Cô thực sự xấu hổ trước lời nói của anh.
"Cần mập mờ? Hay là, cô thích mập mờ?"
Hình như cũng không giống.
Lục Minh Phong rất muốn biết người phụ nữ này có bao nhiêu mặt.
Doãn Nguyệt Khuê cười ngọt ngào, cô thích vẻ ngoài của anh và những gì anh nói, chỉ vì anh là Lục Minh Phong.
Hôm nay anh nói rất nhiều cũng khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Mọi chuyện sẽ dần tốt đẹp lên, hai người bọn họ đến với nhau không dễ dàng chút nào, bao nhiêu khó khăn khổ cực hai người đều biết, cô sẽ không dễ dàng bỏ qua anh.
"Lục Minh Phong, nói rõ đi, chúng ta không dễ dàng mới có thể ở bên nhau, trong lòng anh cự tuyệt không muốn nhớ lại quá khứ, có lẽ là bởi vì trong ký ức của anh, anh đã trải qua quá nhiều đau khổ..."
Phải, ký ức quá cay đắng, nếu những lúc đó cô có thể ở bên người đàn ông này thì thật tốt. Nhưng không sao bắt đầu từ hôm nay cô sẽ bám dính lấy anh cả đời.
"Em, Doãn Nguyệt Khuê sẽ không bao giờ dùng những ký ức giữa chúng ta để gài bẫy anh. Chúng ta không nhắc đến quá khứ nữa, chỉ cần trân trọng hiện tại, mỗi giây mỗi phút chúng ta cũng có thể tạo ra được những lý ức của hiện tại mà."
"Em yêu anh, em biết, anh cũng rất yêu em, hiện tại anh bất luận có như thế nào, em cũng sẽ không bỏ lỡ anh, nếu bỏ lỡ anh thì chính là lỗi của em. Nói cho em biết, phải làm sao thì anh mới thích em? Anh thích kiểu người con gái như thế nào? Em đều có thể thay đổi."
Lục Minh Phong đột nhiên muốn biết, ai là người chủ động trước đây? Hai người đã ở bên nhau bao lâu trước khi kết hôn?
Chẳng qua, bây giờ đã ly hôn, cho cô ấy tự do, có vẻ như không cần thiết phải nhắc lại những câu hỏi này, có thể nó sẽ làm phiền đến cô.
"Tôi hiện tại không yêu cô."
Doãn Nguyệt Khuê trong lòng hơi buồn, sự thẳng thắn quá mức của anh khiến cô có chút khó coi.
Vẫn còn muốn tiếp tục không?
Nhất định rồi!
Chỉ vì anh ấy là Lục Minh Phong!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.