Chương 6: Xiềng Xích
Xoài xanh
06/07/2023
Anh tự nhận thấy yêu cầu của mình là không thực tế và mâu thuẫn với mong muốn đẩy cô ra xa cuộc sống của mình.
Lục Minh Phong dừng bước.
Anh phát hiện ra, mỗi lần anh xuất hiện, mỗi lần anh rời đi, đối với cô đều rất đột ngột khiến cô không lường được, nhưng mỗi lần anh xuất hiện trước mặt cô trở thành chỗ dựa của cô, anh đã trở nên quen thuộc với việc bảo vệ cô và coi đó là sứ mệnh của mình. Tự mình bảo vệ cô khiến anh rất an tâm
Cô xinh đẹp đến nỗi anh cảm thấy người đàn ông từng sống vất vưởng trong nhà họ Lục như một vũng lầy này đã canh giữ cô mười năm, anh chỉ có thể thèm muốn cô.
Những gì không nên sở hữu thì không được thèm muốn. Ham muốn vẻ đẹp của cô, thèm muốn nhiệt độ cơ thể của cô, biến trái tim khao khát của anh thành động lực, ủng hộ anh hết lần này đến lần khác hy sinh tính mạng vì cô.
LNK là con bài thương lượng cuối cùng của anh đối với cả nhà họ Lục, nhiều năm như vậy anh lại luôn đặt con bài thương lượng của mình vào tay cô, để cô khống chế.
Anh biết rất rõ đây chính là tình yêu, trước khi thoát khỏi Lục gia, bò ra khỏi vũng lầy này mỗi lần đến gần cô, anh đều không ngừng nhắc nhở bản thân mình phải tránh xa cô ra càng xa càng tốt.
Nếu không, tình yêu này sẽ biến thành xiềng xích rồi mãi mãi kéo cô vào vũng lầy không lối thoát này.
Ngay cả anh cũng khó trốn thoát, một khi cô nhúng tay vào, vận mệnh của cô sẽ rất thảm.
Mọi người trong nhà họ Lục đều là chó sói, tàn nhẫn và độc ác, anh không đủ khả năng để bảo vệ cô, hơn nữa Doãn Nguyệt Khuê hiện đang phải đối mặt với Hứa Đình Trung và toàn bộ Định Phong áp lực không nhỏ một chút nào. So với việc cô phải chịu đựng anh cảm thấy việc của mình với cô không đáng nhắc đến.
Anh không đặt mình ở địa vị tôn quý, đó là điều anh tự nguyện làm, cũng là ích kỷ nên anh giấu giếm cô, coi thường tất cả cảm xúc của cô. Anh cho rằng cô không biết thân phận anh là ai như vậy có thể bảo vệ tốt cho cô.
Biết cô là người thông minh, vì vậy sao cô có thể không nghi ngờ anh?
Nhỏ nhen, hèn mọn, độc ác. Ít nhất bây giờ anh cảm nhận được mình là người như vậy.
Nếu muốn cẩn thận bảo vệ một người, bảo vệ ánh sáng trong trái tim anh, cho dù có cảm thấy hèn mọn, độc ác và tàn nhẫn, thì sao? Anh có thể hoặc sẽ cố gắng tự mình dập tắt đi những cảm xúc này.
"Cảm ơn."
"Không có gì."
Anh nhẹ nhàng đáp lại, bước vào phòng và đóng cửa lại.
"Chính là anh ấy."
"Đương nhiên, đây là Lục Minh Phong. Anh ta rất đẹp trai. Hai người trông rất đẹp đôi."
Lục Minh Phong cao 1m87, Doãn Nguyệt Khuê so với chiều cao chung của phái nữ không phải thấp, nhưng so với anh hơi thấp một chút, nhưng trong vòng tay anh trông vẫn rất đẹp
Từ chiều cao, đường nét khuôn mặt, đôi mắt và giọng nói quen thuộc, Doãn Nguyệt Khuê gần như chắc chắn rằng đây chính là người cô đang tìm kiếm.
Cô đã tìm anh quá lâu, mong chờ sự xuất hiện của anh, mong đợi được nhìn thấy khuôn mặt anh, sự mong chờ mãnh liệt này khiến cô biến suy đoán có chút vô lý này thành khẳng định.
Sherlock Holmes đã nói rằng “Khi bạn loại bỏ những điều không thể, thì điều cuối cùng dù có khó tin đến đâu nó vẫn là sự thật.”
Còn cô, chỉ có đến gần anh, cô mới có thể khẳng định thêm thân phận của anh.Trên người anh chắc hẳn có rất nhiều vết sẹo.
"Hạ Linh, ý tưởng của cậu không tồi."
"Phải không? Tớ cảm thấy cũng tốt, không nghĩ tới cậu sẽ cùng anh ấy nhanh như vậy tiếp xúc gần, gần đến không có khoảng cách..."
Hạ Linh trêu chọc, nhếch mép cười cô ấy không biết tại sao Doãn Nguyệt Khuê đột nhiên cảm thấy Lục Minh Phong có thể lọt vào mắt xanh của mình, nhưng đây không phải là trọng điểm.
"Cậu có thông tin liên lạc của anh ấy không?"
"Không, thông tin liên lạc của Lục Minh Phong, tớ..."
Hạ Linh tự cảm thấy mình không xứng có được mà!
Hạ Linh cũng muốn có lắm, cô ấy khó chịu che mặt, cay đắng nói với Doãn Nguyệt Khuê: “ Khuê xinh đẹp, một nam thần như Lục Minh Phong, tất nhiên, chỉ có một nữ thần cấp độ của cậu mới có thể làm được, phải không? Không phải chỉ là một thông tin liên lạc thôi sao? Cậu sao lại hỏi tớ ? Vừa rồi anh ấy không phải ôm cậu rất chặt sao …?”
"Tớ là người ôm chặt anh ấy."
"Ồ, nhưng là trọng điểm sao? Trọng điểm là vừa rồi tay của anh ấy, nếu không cho phép cậu ôm cậu nghĩ cậu có sức giữ nổi anh ấy sao?" Hạ Linh nhẹ nhàng dùng tay siết chặt eo Doãn Nguyệt Khuê như vừa mô tả lại hành động của Lục Minh Phong.
Cô không có kinh nghiệm trong mối quan hệ nam nữ, tự nhiên có chút ngây ngốc.
Tuy nhiên, cô không cảm thấy chán ghét, bởi vì Lục Minh Phong giống hệt hình bóng trong trí nhớ của cô, giọng điệu, giọng nói và động tác đều giống nhau.
Lúc này, Hạ Linh lại bổ sung thêm một câu: "Theo thông tin của tớ biết được. Lục Minh Phòng chưa bao giờ ôm một người phụ nữ ở nơi công cộng, cũng không tiết lộ bất cứ chuyện riêng tư nào của mình. Ở đây có camera khắp nơi, anh ta lại đối xử với cậu như vậy thực sự làm tớ suýt chút mù mắt rồi, đừng nói đến thông tin liên lạc, chỉ cần cậu cần anh ta chắc chắn sẽ tự mình dâng đến cửa cho cậu."
"Lấy anh ta, lấy anh ta. Chị em đây ủng hộ cậu cả về tinh thần lẫn vật chất. Có lẽ đây là trò chơi mèo vờn chuột giữa những người nhà giàu. Nhìn bề ngoài, luôn thể hiện mình là một tay chơi, nhưng thực tế không phải vậy. Chính là như vậy!."
Hạ Linh tưởng tượng ra rất nhiều thuyết âm mưu đấu đá trong gia đình một cách công khai và bí mật.
Doãn Nguyệt Khuê có chút xấu hổ, chị em này của cô thường xem quá nhiều phim truyền hình, thật sự có chuyện trùng hợp như vậy thật sao?
Tuy nhiên, cũng có nghĩa là những sự thật bề ngoài không nhất thiết phải là sự thật.
“ Cậu đi nghỉ ngơi một lát đi, tớ đi nghe ngóng thông tin của anh ta, cậu không phải muốn có thông tin liên lạc sao? Nữ truy nam đang rất thịnh hành, chị em, nữ thần, Nguyệt Khuê, con quái vật không có kinh nghiệm yêu đương, thích thì thích đi, tớ sẽ làm cái xẻng đào hố cho cậu."
Lục Minh Phong dừng bước.
Anh phát hiện ra, mỗi lần anh xuất hiện, mỗi lần anh rời đi, đối với cô đều rất đột ngột khiến cô không lường được, nhưng mỗi lần anh xuất hiện trước mặt cô trở thành chỗ dựa của cô, anh đã trở nên quen thuộc với việc bảo vệ cô và coi đó là sứ mệnh của mình. Tự mình bảo vệ cô khiến anh rất an tâm
Cô xinh đẹp đến nỗi anh cảm thấy người đàn ông từng sống vất vưởng trong nhà họ Lục như một vũng lầy này đã canh giữ cô mười năm, anh chỉ có thể thèm muốn cô.
Những gì không nên sở hữu thì không được thèm muốn. Ham muốn vẻ đẹp của cô, thèm muốn nhiệt độ cơ thể của cô, biến trái tim khao khát của anh thành động lực, ủng hộ anh hết lần này đến lần khác hy sinh tính mạng vì cô.
LNK là con bài thương lượng cuối cùng của anh đối với cả nhà họ Lục, nhiều năm như vậy anh lại luôn đặt con bài thương lượng của mình vào tay cô, để cô khống chế.
Anh biết rất rõ đây chính là tình yêu, trước khi thoát khỏi Lục gia, bò ra khỏi vũng lầy này mỗi lần đến gần cô, anh đều không ngừng nhắc nhở bản thân mình phải tránh xa cô ra càng xa càng tốt.
Nếu không, tình yêu này sẽ biến thành xiềng xích rồi mãi mãi kéo cô vào vũng lầy không lối thoát này.
Ngay cả anh cũng khó trốn thoát, một khi cô nhúng tay vào, vận mệnh của cô sẽ rất thảm.
Mọi người trong nhà họ Lục đều là chó sói, tàn nhẫn và độc ác, anh không đủ khả năng để bảo vệ cô, hơn nữa Doãn Nguyệt Khuê hiện đang phải đối mặt với Hứa Đình Trung và toàn bộ Định Phong áp lực không nhỏ một chút nào. So với việc cô phải chịu đựng anh cảm thấy việc của mình với cô không đáng nhắc đến.
Anh không đặt mình ở địa vị tôn quý, đó là điều anh tự nguyện làm, cũng là ích kỷ nên anh giấu giếm cô, coi thường tất cả cảm xúc của cô. Anh cho rằng cô không biết thân phận anh là ai như vậy có thể bảo vệ tốt cho cô.
Biết cô là người thông minh, vì vậy sao cô có thể không nghi ngờ anh?
Nhỏ nhen, hèn mọn, độc ác. Ít nhất bây giờ anh cảm nhận được mình là người như vậy.
Nếu muốn cẩn thận bảo vệ một người, bảo vệ ánh sáng trong trái tim anh, cho dù có cảm thấy hèn mọn, độc ác và tàn nhẫn, thì sao? Anh có thể hoặc sẽ cố gắng tự mình dập tắt đi những cảm xúc này.
"Cảm ơn."
"Không có gì."
Anh nhẹ nhàng đáp lại, bước vào phòng và đóng cửa lại.
"Chính là anh ấy."
"Đương nhiên, đây là Lục Minh Phong. Anh ta rất đẹp trai. Hai người trông rất đẹp đôi."
Lục Minh Phong cao 1m87, Doãn Nguyệt Khuê so với chiều cao chung của phái nữ không phải thấp, nhưng so với anh hơi thấp một chút, nhưng trong vòng tay anh trông vẫn rất đẹp
Từ chiều cao, đường nét khuôn mặt, đôi mắt và giọng nói quen thuộc, Doãn Nguyệt Khuê gần như chắc chắn rằng đây chính là người cô đang tìm kiếm.
Cô đã tìm anh quá lâu, mong chờ sự xuất hiện của anh, mong đợi được nhìn thấy khuôn mặt anh, sự mong chờ mãnh liệt này khiến cô biến suy đoán có chút vô lý này thành khẳng định.
Sherlock Holmes đã nói rằng “Khi bạn loại bỏ những điều không thể, thì điều cuối cùng dù có khó tin đến đâu nó vẫn là sự thật.”
Còn cô, chỉ có đến gần anh, cô mới có thể khẳng định thêm thân phận của anh.Trên người anh chắc hẳn có rất nhiều vết sẹo.
"Hạ Linh, ý tưởng của cậu không tồi."
"Phải không? Tớ cảm thấy cũng tốt, không nghĩ tới cậu sẽ cùng anh ấy nhanh như vậy tiếp xúc gần, gần đến không có khoảng cách..."
Hạ Linh trêu chọc, nhếch mép cười cô ấy không biết tại sao Doãn Nguyệt Khuê đột nhiên cảm thấy Lục Minh Phong có thể lọt vào mắt xanh của mình, nhưng đây không phải là trọng điểm.
"Cậu có thông tin liên lạc của anh ấy không?"
"Không, thông tin liên lạc của Lục Minh Phong, tớ..."
Hạ Linh tự cảm thấy mình không xứng có được mà!
Hạ Linh cũng muốn có lắm, cô ấy khó chịu che mặt, cay đắng nói với Doãn Nguyệt Khuê: “ Khuê xinh đẹp, một nam thần như Lục Minh Phong, tất nhiên, chỉ có một nữ thần cấp độ của cậu mới có thể làm được, phải không? Không phải chỉ là một thông tin liên lạc thôi sao? Cậu sao lại hỏi tớ ? Vừa rồi anh ấy không phải ôm cậu rất chặt sao …?”
"Tớ là người ôm chặt anh ấy."
"Ồ, nhưng là trọng điểm sao? Trọng điểm là vừa rồi tay của anh ấy, nếu không cho phép cậu ôm cậu nghĩ cậu có sức giữ nổi anh ấy sao?" Hạ Linh nhẹ nhàng dùng tay siết chặt eo Doãn Nguyệt Khuê như vừa mô tả lại hành động của Lục Minh Phong.
Cô không có kinh nghiệm trong mối quan hệ nam nữ, tự nhiên có chút ngây ngốc.
Tuy nhiên, cô không cảm thấy chán ghét, bởi vì Lục Minh Phong giống hệt hình bóng trong trí nhớ của cô, giọng điệu, giọng nói và động tác đều giống nhau.
Lúc này, Hạ Linh lại bổ sung thêm một câu: "Theo thông tin của tớ biết được. Lục Minh Phòng chưa bao giờ ôm một người phụ nữ ở nơi công cộng, cũng không tiết lộ bất cứ chuyện riêng tư nào của mình. Ở đây có camera khắp nơi, anh ta lại đối xử với cậu như vậy thực sự làm tớ suýt chút mù mắt rồi, đừng nói đến thông tin liên lạc, chỉ cần cậu cần anh ta chắc chắn sẽ tự mình dâng đến cửa cho cậu."
"Lấy anh ta, lấy anh ta. Chị em đây ủng hộ cậu cả về tinh thần lẫn vật chất. Có lẽ đây là trò chơi mèo vờn chuột giữa những người nhà giàu. Nhìn bề ngoài, luôn thể hiện mình là một tay chơi, nhưng thực tế không phải vậy. Chính là như vậy!."
Hạ Linh tưởng tượng ra rất nhiều thuyết âm mưu đấu đá trong gia đình một cách công khai và bí mật.
Doãn Nguyệt Khuê có chút xấu hổ, chị em này của cô thường xem quá nhiều phim truyền hình, thật sự có chuyện trùng hợp như vậy thật sao?
Tuy nhiên, cũng có nghĩa là những sự thật bề ngoài không nhất thiết phải là sự thật.
“ Cậu đi nghỉ ngơi một lát đi, tớ đi nghe ngóng thông tin của anh ta, cậu không phải muốn có thông tin liên lạc sao? Nữ truy nam đang rất thịnh hành, chị em, nữ thần, Nguyệt Khuê, con quái vật không có kinh nghiệm yêu đương, thích thì thích đi, tớ sẽ làm cái xẻng đào hố cho cậu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.