Chương 78: Ba ngày nữa...
Kim Aiko
08/04/2024
Phù, sau cùng cũng đi!
An Lâm thở ra một hơi. Tuy là cậu ta chán ghét bà ta thật. Nhưng thật sự phải cố gương lắm mới không tỏ ra sợ hãi.
- A Điệp, muội có sao không?
Cung nữ bên cạnh cậu ta hóa ra là Kỳ Điệp do đó hai chân đã run rẩy đến phát sợ.
Đường Như Ngọc vội vã đi lại hỏi han nàng. Đối mắt trực tiếp như vậy. Muội ấy chắc chắn rất sợ hãi.
- Ân, không sao đâu!
Nàng gượng cười tỏ vẻ đã ổn. Cũng may ban nãy Như Ngọc tỷ có bảo nàng ta đến tìm An Lâm. Nếu không e rằng, người đàn bà đó sẽ phát hiện ra gì đó khác thường.
- Hoàng thượng đâu rồi?
An Lâm vội vã nhìn họ hỏi. Lúc nãy y chỉ lo Cao Thừa An đụng mặt với Lưỡng Nguyệt. Cũng may khi tới đây y đã trốn đi mất.
- Ta ổn!
Cao Thừa An khẽ mở rương lên rồi bước ra ngoài. Có hơi ngộp một chút.
- Xem ra, người đàn bà đó không thích ngươi cho lắm?
Đường Như Ngọc một bên khẽ hỏi.
- Ân, bà ta vốn lo sợ ta làm Lang Kiều không tiếp tục đứng về phía bà ta. Sợ ta cản trở cho âm mưu sắp tới.
- Ý ngươi là chuyện giành ngôi vị?
- Đúng vậy, tham vọng của bà ta đã viết rõ hết trên mặt rồi.
An Lâm lắc đầu, cảm thấy người này quả là tham lam không có điểm dừng. Đã có được vinh hoa phú quý, quyền lực trong tay mà không biết cảm thấy đủ. Đúng là lòng tham không đáy.
- Cứ cho bà ta tự tung đi! Dẫu sao ba ngày nữa, kế hoạch cũng sẽ diễn ra!
Cao Thừa An nhàn nhạt nói. Ngày hôm đó là sinh thần của Triều Thái Phong. Y có chút...không nỡ để hắn phải trải qua một chuyện tồi tệ như vậy trong ngày sinh thần của mình.
Nhưng thời điểm là Triều Thái Phong định ra vả lại theo như y biết được, ngày hôm ấy sẽ có một cuộc đại loạn do Lưỡng Nguyệt dẫn dắt. Vì thế cũng không thể ngăn cản. Chỉ là cầu mong hắn an ổn. Việc có thể giải quyết nhanh gọn. Và mong rằng, hắn sẽ không gặp chuyện bất trắc.
Bên chỗ của Triều Thái Phong...
- Châu An, ngươi chắc chắn bọn họ sẽ không phản bội?
Hắn nhàn nhã nhìn người đối diện. Sau đó cất thanh kiếm của bản thân đi.
Chuyến đi này, cũng may là có thêm sự trợ giúp của người này.
- Yên tâm, họ đều là trung thần đã theo tiên đế lâu năm! Cũng may lúc đó họ đều có việc bận phải về quê vài ngày. Nếu không chỉ e là mạng cũng không còn để sống.
Châu An khẽ nhìn bản đồ trước mặt. Các dấu đỏ đều đánh vào trong những địa điểm tất yếu trong cung. Kế hoạch lần này chỉ có thể thắng không thể bại.
- Kế hoạch lần này bất trắc không ít, ngươi có chắc muốn tham gia hay không? Ngươi nên biết, ngươi còn thê tử và hài nhi của ngươi đang đợi ở quê nhà!
Triều Thái Phong dẫu là kẻ vô tình nhưng cũng chẳng tới mức đứng nhìn kẻ vô tội thiệt mạng. Chưa kể, Châu An còn có gia đình đang đợi chờ. Nếu gặp chuyện phải bỏ mạng. Chắc chắn hai người kia sẽ gặp cảnh mẹ góa con côi.
- Yên tâm, ta còn phải tận mắt thấy hài nhi khôn lớn! Vả lại, nếu không mau chóng dẹp loạn. Người nghĩ cuộc sống của bá tánh, của gia đình ta sẽ an ổn hay sao?
Châu An biết rõ đám người kia tàn bạo ra sao. Nếu để chúng phát hiện vẫn còn người của tiên đế sống sót. Còn không phải là diệt cùng đuổi tận?
Do đó, chi bằng giải quyết nhanh gọn. Thay vì nằm im chờ chết thì tự mình đi trước một bước. Tránh cho sau này sẽ phải hối hận.
- Ta hiểu rồi! Ngươi cẩn thận, ba ngày sau gặp lại trong cung!
Triều Thái Phong nói xong liền nhảy lên cành cây bỏ đi. Hắn còn việc cần làm. Không thể ở lại đây quá lâu. Chỉ mong rằng khoảng thời gian này y sẽ không gặp nguy hiểm. Cũng mong bên chỗ y sẽ thuận lợi không gặp khó khăn cản trở.
Trận chiến lần này vốn là trận chiến sinh tử. Chỉ c ần sai một bước chắc chắn sẽ tan xương nát thịt. Vì thế, cẩn thận bao nhiêu, kế hoạch chu toàn bao nhiêu thì tỉ lệ thành công sẽ càng cao bấy nhiêu.
Lưỡng Nguyệt.....ngày bà đền tội sẽ không còn xa nữa đâu!
..............
“Ba ngày nữa...”
Lưỡng Nguyệt nhìn lên ánh trăng sáng trên đầu. Ánh mắt mưu mô, toát lên vẻ thích thú, cuồng loạn.
“Chậc, chậc, Lang Kiều ơi là Lang Kiều. Sau cùng ngươi sẽ trở thành vị hoàng đế cai trị ngắn nhất trong lịch sử. Chưa kể....Triều Thái Phong, Cao Thừa An, hai cái gai này phải sớm loại bỏ!”
Ở nơi khác...
“Lại là một đêm trăng tròn yên bình...”
Cao Thừa An nhìn ra ngoài ô cửa. Vẻ mặt có chút đăm chiêu mộng mị. Đêm nay xem như là đêm trăng yên bình nhất trước khi những giông bão kéo đến. Vì ai biết được, y liệu có còn cơ hội ngắm nhìn nó nữa hay không? Sau khi cuộc phản công diễn ra. Thắng hay bại, sống hay chết chỉ là một tấm vải mỏng manh.
- Hoàng thượng, người đó tới rồi!
An Lâm mở cửa, sau lưng là một bóng người.
Cậu nhìn y, biết y có tâm sự nhưng chỉ có thể làm theo lời y căn dặn.
Tiên đế, thái hậu ở trên trời, chắc chắn sẽ không để hoàng thượng gặp bất trắc.
Cao Thừa An nghe y gọi khẽ gật đầu, sau đó thu hồi tầm mắt ngoài cửa rồi nhìn về phía An Lâm.
Kế hoạch này, chắc chắn sẽ không thất bại.
An Lâm thở ra một hơi. Tuy là cậu ta chán ghét bà ta thật. Nhưng thật sự phải cố gương lắm mới không tỏ ra sợ hãi.
- A Điệp, muội có sao không?
Cung nữ bên cạnh cậu ta hóa ra là Kỳ Điệp do đó hai chân đã run rẩy đến phát sợ.
Đường Như Ngọc vội vã đi lại hỏi han nàng. Đối mắt trực tiếp như vậy. Muội ấy chắc chắn rất sợ hãi.
- Ân, không sao đâu!
Nàng gượng cười tỏ vẻ đã ổn. Cũng may ban nãy Như Ngọc tỷ có bảo nàng ta đến tìm An Lâm. Nếu không e rằng, người đàn bà đó sẽ phát hiện ra gì đó khác thường.
- Hoàng thượng đâu rồi?
An Lâm vội vã nhìn họ hỏi. Lúc nãy y chỉ lo Cao Thừa An đụng mặt với Lưỡng Nguyệt. Cũng may khi tới đây y đã trốn đi mất.
- Ta ổn!
Cao Thừa An khẽ mở rương lên rồi bước ra ngoài. Có hơi ngộp một chút.
- Xem ra, người đàn bà đó không thích ngươi cho lắm?
Đường Như Ngọc một bên khẽ hỏi.
- Ân, bà ta vốn lo sợ ta làm Lang Kiều không tiếp tục đứng về phía bà ta. Sợ ta cản trở cho âm mưu sắp tới.
- Ý ngươi là chuyện giành ngôi vị?
- Đúng vậy, tham vọng của bà ta đã viết rõ hết trên mặt rồi.
An Lâm lắc đầu, cảm thấy người này quả là tham lam không có điểm dừng. Đã có được vinh hoa phú quý, quyền lực trong tay mà không biết cảm thấy đủ. Đúng là lòng tham không đáy.
- Cứ cho bà ta tự tung đi! Dẫu sao ba ngày nữa, kế hoạch cũng sẽ diễn ra!
Cao Thừa An nhàn nhạt nói. Ngày hôm đó là sinh thần của Triều Thái Phong. Y có chút...không nỡ để hắn phải trải qua một chuyện tồi tệ như vậy trong ngày sinh thần của mình.
Nhưng thời điểm là Triều Thái Phong định ra vả lại theo như y biết được, ngày hôm ấy sẽ có một cuộc đại loạn do Lưỡng Nguyệt dẫn dắt. Vì thế cũng không thể ngăn cản. Chỉ là cầu mong hắn an ổn. Việc có thể giải quyết nhanh gọn. Và mong rằng, hắn sẽ không gặp chuyện bất trắc.
Bên chỗ của Triều Thái Phong...
- Châu An, ngươi chắc chắn bọn họ sẽ không phản bội?
Hắn nhàn nhã nhìn người đối diện. Sau đó cất thanh kiếm của bản thân đi.
Chuyến đi này, cũng may là có thêm sự trợ giúp của người này.
- Yên tâm, họ đều là trung thần đã theo tiên đế lâu năm! Cũng may lúc đó họ đều có việc bận phải về quê vài ngày. Nếu không chỉ e là mạng cũng không còn để sống.
Châu An khẽ nhìn bản đồ trước mặt. Các dấu đỏ đều đánh vào trong những địa điểm tất yếu trong cung. Kế hoạch lần này chỉ có thể thắng không thể bại.
- Kế hoạch lần này bất trắc không ít, ngươi có chắc muốn tham gia hay không? Ngươi nên biết, ngươi còn thê tử và hài nhi của ngươi đang đợi ở quê nhà!
Triều Thái Phong dẫu là kẻ vô tình nhưng cũng chẳng tới mức đứng nhìn kẻ vô tội thiệt mạng. Chưa kể, Châu An còn có gia đình đang đợi chờ. Nếu gặp chuyện phải bỏ mạng. Chắc chắn hai người kia sẽ gặp cảnh mẹ góa con côi.
- Yên tâm, ta còn phải tận mắt thấy hài nhi khôn lớn! Vả lại, nếu không mau chóng dẹp loạn. Người nghĩ cuộc sống của bá tánh, của gia đình ta sẽ an ổn hay sao?
Châu An biết rõ đám người kia tàn bạo ra sao. Nếu để chúng phát hiện vẫn còn người của tiên đế sống sót. Còn không phải là diệt cùng đuổi tận?
Do đó, chi bằng giải quyết nhanh gọn. Thay vì nằm im chờ chết thì tự mình đi trước một bước. Tránh cho sau này sẽ phải hối hận.
- Ta hiểu rồi! Ngươi cẩn thận, ba ngày sau gặp lại trong cung!
Triều Thái Phong nói xong liền nhảy lên cành cây bỏ đi. Hắn còn việc cần làm. Không thể ở lại đây quá lâu. Chỉ mong rằng khoảng thời gian này y sẽ không gặp nguy hiểm. Cũng mong bên chỗ y sẽ thuận lợi không gặp khó khăn cản trở.
Trận chiến lần này vốn là trận chiến sinh tử. Chỉ c ần sai một bước chắc chắn sẽ tan xương nát thịt. Vì thế, cẩn thận bao nhiêu, kế hoạch chu toàn bao nhiêu thì tỉ lệ thành công sẽ càng cao bấy nhiêu.
Lưỡng Nguyệt.....ngày bà đền tội sẽ không còn xa nữa đâu!
..............
“Ba ngày nữa...”
Lưỡng Nguyệt nhìn lên ánh trăng sáng trên đầu. Ánh mắt mưu mô, toát lên vẻ thích thú, cuồng loạn.
“Chậc, chậc, Lang Kiều ơi là Lang Kiều. Sau cùng ngươi sẽ trở thành vị hoàng đế cai trị ngắn nhất trong lịch sử. Chưa kể....Triều Thái Phong, Cao Thừa An, hai cái gai này phải sớm loại bỏ!”
Ở nơi khác...
“Lại là một đêm trăng tròn yên bình...”
Cao Thừa An nhìn ra ngoài ô cửa. Vẻ mặt có chút đăm chiêu mộng mị. Đêm nay xem như là đêm trăng yên bình nhất trước khi những giông bão kéo đến. Vì ai biết được, y liệu có còn cơ hội ngắm nhìn nó nữa hay không? Sau khi cuộc phản công diễn ra. Thắng hay bại, sống hay chết chỉ là một tấm vải mỏng manh.
- Hoàng thượng, người đó tới rồi!
An Lâm mở cửa, sau lưng là một bóng người.
Cậu nhìn y, biết y có tâm sự nhưng chỉ có thể làm theo lời y căn dặn.
Tiên đế, thái hậu ở trên trời, chắc chắn sẽ không để hoàng thượng gặp bất trắc.
Cao Thừa An nghe y gọi khẽ gật đầu, sau đó thu hồi tầm mắt ngoài cửa rồi nhìn về phía An Lâm.
Kế hoạch này, chắc chắn sẽ không thất bại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.