Chương 31: Lời không thể nói
Kim Aiko
20/09/2023
Nhìn thấy y đang ở sau lưng hắn, chó nhỏ còn tưởng y muốn làm hại hắn nên liền sủa lớn.
- Ta chưa làm gì hết!
Triều Thái Phong xoay đầu liền bắt gặp khuôn mặt y. Trong mắt hắn khẽ lóe lên tia sáng nhẹ nhưng rồi rất nhanh liền biến mất. Không để ý đến y, hắn quay về hướng chó nhỏ sau đó khẽ xoa đầu nó như đang trấn an không cho nó làm quấy.
- Không ngờ nha, Triều tướng quân nổi danh cao lãnh thế mà lại yêu thương động vật như vậy?
Y không để tâm hắn có chú ý đến sự xuất hiện của mình hay không mà ngang nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh. Sau đó vui vẻ mà xoa đầu con chó màu trắng đang nhăm nhi miếng thịt gà.
"..."
Triều Thái Phong không đáp, xem y như không khí chẳng thèm để tâm.
"Ha! Tốt lắm! Xem như ngươi có bản lĩnh!" Cao Thừa An thầm nghĩ trong lòng.
- Ngươi không phải bận lắm sao?
Sau cùng, Triều Thái Phong vẫn là người lên tiếng phá đi sự im lặng.
- Cũng có chút, còn ngươi, việc được giao đã xong rồi?
Y thoải mái mà trả lời hắn.
- Ừm..
Không biết vì sao, Triều Thái Phong cứ thấy không khí có chút là lạ, ngượng ngùng.
- Mà.. ngươi và Thái Phi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Cao Thừa An ôm một bụng thắc mắc trong lòng. Hỏi tên kia thì cậu ta liền tỏ vẻ tức giận. Tuy là.. hỏi Triều Thái Phong cũng chưa chắc sẽ có đáp án. Nhưng mà cũng nên thử đúng không?
- Chút chuyện nhỏ..
Triều Thái Phong cau mày, ngữ điệu có phần không vui vẻ.
Quả thật chuyện chẳng có gì cả. Là tên kia thù dai mà thôi.
- Đừng nói là.. ngươi làm phiền hai tên đó?
Y nheo mắt tò mò nhìn hắn. Nếu y đoán không lầm chắc là hắn phá rối lúc hai người kia đang làm.. ừm chuyện đại sự.
Nghe thấy y hỏi, sắc mặt hắn càng khó coi hơn. Bởi lẽ, y đoán không sai.
Ngày hôm đó, tâm trí hắn cứ như chong chóng quay cuồng. Sau đó lại vô tình đi nhầm gian phòng của đôi phu phu đó. Nhưng mà hắn cũng chẳng thấy gì cả. Vừa mới mở cửa thấy tên kia bị đè trên giường hắn đã vội vã đóng cửa lại.
- Haiz, coi như ngươi xui xẻo đi!
Nhìn thái độ của hắn, y đương nhiên là đoán đúng rồi. Xui cho hắn vậy, Vĩnh Thái Phi trọng nhất là sĩ diện. Bây giờ lại bị người ta thấy bản thân bị đè.. khụ! Cậu ta còn có thể không xông đến cho hắn một nhát kiếm đã là kỳ tích rồi.
- Ừ, cho là ta xui xẻo đi.
Vốn dĩ ta cũng chưa từng may mắn.
Nghe thấy sự nặng nề trong câu nói. Nụ cười trên môi Cao Thừa An cũng đông cứng lại. Cảm giác áp bức, khó chịu này lại xuất hiện xung quanh cả hai.
- Ngươi nên về phòng ngủ sớm!
Nói xong, hắn liền đứng dậy phủi thẳng tà áo bị nhăn của mình.
- Thái Phong!
Chưa để hắn có cơ hội quay đi, y dã vội nắm lấy tay hắn.
- Ta.. phụ..
Y muốn nói với hắn phụ hoàng y chắc chắn sẽ không làm loại chuyện đó. Chắc chắn chuyện năm đó có hiểu lầm. Nhưng y lại không tài nào mở miệng nói nên lời. Cứ như có gì đó chặn họng y lại. Khiến y chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn.
- Ngủ sớm đi!
Hắn gạt tay y ra. Sau đó không nhanh không chậm mà trở về phòng của mình.
Hắn lại thế rồi.. lại nặng lòng vì Cao Thừa An..
Còn y chỉ biết ngồi đó nhìn theo bóng lưng cô độc thanh lãnh của hắn..
Hai người chắc là đã định sẵn như vậy. Một người muốn nói lại chẳng thể cất lời. Một người không muốn nghe lại vô thức để ý.
Bầu trời đêm hôm nay chợt mù mịt đến lạ. Có lẽ lại một đêm vắng lạnh nặng trĩu trôi qua..
* * *
Ngày hôm sau..
Rầm!
- Thừa An! Ta có tin tức về đám phản loạn đó rồi!
Mới sáng sớm, Vĩnh Thái Phi đã hùng hổ đẩy mạnh cửa phòng y ra.
Cao Thừa An bị tiếng ồn làm cho thức dậy. Y nhíu mày, sau đó chậm rãi ngồi dậy. Vẻ mặt tuy vẫn còn có chút ngáy ngủ nhưng dù sao vẫn còn vương nét uy quyền. Đúng là con nhà Long, khí chất cũng khác xa kẻ thường!
- Tập hợp bọn họ lại. Ta sẽ đến đó ngay!
* * *
- Đến đông đủ rồi sao?
Vừa đến phòng họp y liền nhìn xung quanh một lượt. Ừm, rất đầy đủ, Châu An hôm nay cũng đến rất sớm.
Nhìn vị quan huyện đang đứng cạnh Lạc Phù Nghiêm y khẽ cảm thán. Tốc độ làm việc, kiểm soát thông tin không tệ. Xem ra y không nhìn lầm người.
- Được rồi, ta sẽ nói nhanh!
Vĩnh Thái Phi nhìn một lượt mọi người sau đó nhanh chóng vào thẳng vấn đề.
- Hôm nay ta và A Nghiêm có đi dạo một vòng quanh chợ. Vừa lúc gặp được một đám trẻ đang chơi trên đường. Các ngươi có biết, bọn ta đã nghe thấy gì không?
Thấy vẻ mặt cậu ta nghiêm trọng, Cao Thừa An liền có cảm giác lời sắp nói ra chẳng dễ nghe tí nào.
- Đám ranh con ấy thế mà.. lại hát một giai điệu chẳng ra làm sao!
Nói đến đây, vẻ mặt rõ ràng là vô cùng tức giận.
- Liên quan đến ta?
Y nhanh chóng nắm bắt trọng điểm.
- Ừm.. đúng là vậy! Sau đó bọn ta có lại gần vờ bắt chuyện. Mấy đứa nhóc đó nói rằng mỗi tháng mọi người sẽ tập trung ở một nơi xem kịch. Mấy câu hát đó là do bọn chúng xem kịch mà học theo!
- Nhưng ở đây phải cách bốn tháng mới có đoàn kịch đi ngang qua..
Châu An khó hiểu lên tiếng. Làm tri phủ ở đây, làm sao hắn ta lại không biết chuyện về đoàn kịch?
- Ta chưa làm gì hết!
Triều Thái Phong xoay đầu liền bắt gặp khuôn mặt y. Trong mắt hắn khẽ lóe lên tia sáng nhẹ nhưng rồi rất nhanh liền biến mất. Không để ý đến y, hắn quay về hướng chó nhỏ sau đó khẽ xoa đầu nó như đang trấn an không cho nó làm quấy.
- Không ngờ nha, Triều tướng quân nổi danh cao lãnh thế mà lại yêu thương động vật như vậy?
Y không để tâm hắn có chú ý đến sự xuất hiện của mình hay không mà ngang nhiên ngồi xổm xuống bên cạnh. Sau đó vui vẻ mà xoa đầu con chó màu trắng đang nhăm nhi miếng thịt gà.
"..."
Triều Thái Phong không đáp, xem y như không khí chẳng thèm để tâm.
"Ha! Tốt lắm! Xem như ngươi có bản lĩnh!" Cao Thừa An thầm nghĩ trong lòng.
- Ngươi không phải bận lắm sao?
Sau cùng, Triều Thái Phong vẫn là người lên tiếng phá đi sự im lặng.
- Cũng có chút, còn ngươi, việc được giao đã xong rồi?
Y thoải mái mà trả lời hắn.
- Ừm..
Không biết vì sao, Triều Thái Phong cứ thấy không khí có chút là lạ, ngượng ngùng.
- Mà.. ngươi và Thái Phi rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Cao Thừa An ôm một bụng thắc mắc trong lòng. Hỏi tên kia thì cậu ta liền tỏ vẻ tức giận. Tuy là.. hỏi Triều Thái Phong cũng chưa chắc sẽ có đáp án. Nhưng mà cũng nên thử đúng không?
- Chút chuyện nhỏ..
Triều Thái Phong cau mày, ngữ điệu có phần không vui vẻ.
Quả thật chuyện chẳng có gì cả. Là tên kia thù dai mà thôi.
- Đừng nói là.. ngươi làm phiền hai tên đó?
Y nheo mắt tò mò nhìn hắn. Nếu y đoán không lầm chắc là hắn phá rối lúc hai người kia đang làm.. ừm chuyện đại sự.
Nghe thấy y hỏi, sắc mặt hắn càng khó coi hơn. Bởi lẽ, y đoán không sai.
Ngày hôm đó, tâm trí hắn cứ như chong chóng quay cuồng. Sau đó lại vô tình đi nhầm gian phòng của đôi phu phu đó. Nhưng mà hắn cũng chẳng thấy gì cả. Vừa mới mở cửa thấy tên kia bị đè trên giường hắn đã vội vã đóng cửa lại.
- Haiz, coi như ngươi xui xẻo đi!
Nhìn thái độ của hắn, y đương nhiên là đoán đúng rồi. Xui cho hắn vậy, Vĩnh Thái Phi trọng nhất là sĩ diện. Bây giờ lại bị người ta thấy bản thân bị đè.. khụ! Cậu ta còn có thể không xông đến cho hắn một nhát kiếm đã là kỳ tích rồi.
- Ừ, cho là ta xui xẻo đi.
Vốn dĩ ta cũng chưa từng may mắn.
Nghe thấy sự nặng nề trong câu nói. Nụ cười trên môi Cao Thừa An cũng đông cứng lại. Cảm giác áp bức, khó chịu này lại xuất hiện xung quanh cả hai.
- Ngươi nên về phòng ngủ sớm!
Nói xong, hắn liền đứng dậy phủi thẳng tà áo bị nhăn của mình.
- Thái Phong!
Chưa để hắn có cơ hội quay đi, y dã vội nắm lấy tay hắn.
- Ta.. phụ..
Y muốn nói với hắn phụ hoàng y chắc chắn sẽ không làm loại chuyện đó. Chắc chắn chuyện năm đó có hiểu lầm. Nhưng y lại không tài nào mở miệng nói nên lời. Cứ như có gì đó chặn họng y lại. Khiến y chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn.
- Ngủ sớm đi!
Hắn gạt tay y ra. Sau đó không nhanh không chậm mà trở về phòng của mình.
Hắn lại thế rồi.. lại nặng lòng vì Cao Thừa An..
Còn y chỉ biết ngồi đó nhìn theo bóng lưng cô độc thanh lãnh của hắn..
Hai người chắc là đã định sẵn như vậy. Một người muốn nói lại chẳng thể cất lời. Một người không muốn nghe lại vô thức để ý.
Bầu trời đêm hôm nay chợt mù mịt đến lạ. Có lẽ lại một đêm vắng lạnh nặng trĩu trôi qua..
* * *
Ngày hôm sau..
Rầm!
- Thừa An! Ta có tin tức về đám phản loạn đó rồi!
Mới sáng sớm, Vĩnh Thái Phi đã hùng hổ đẩy mạnh cửa phòng y ra.
Cao Thừa An bị tiếng ồn làm cho thức dậy. Y nhíu mày, sau đó chậm rãi ngồi dậy. Vẻ mặt tuy vẫn còn có chút ngáy ngủ nhưng dù sao vẫn còn vương nét uy quyền. Đúng là con nhà Long, khí chất cũng khác xa kẻ thường!
- Tập hợp bọn họ lại. Ta sẽ đến đó ngay!
* * *
- Đến đông đủ rồi sao?
Vừa đến phòng họp y liền nhìn xung quanh một lượt. Ừm, rất đầy đủ, Châu An hôm nay cũng đến rất sớm.
Nhìn vị quan huyện đang đứng cạnh Lạc Phù Nghiêm y khẽ cảm thán. Tốc độ làm việc, kiểm soát thông tin không tệ. Xem ra y không nhìn lầm người.
- Được rồi, ta sẽ nói nhanh!
Vĩnh Thái Phi nhìn một lượt mọi người sau đó nhanh chóng vào thẳng vấn đề.
- Hôm nay ta và A Nghiêm có đi dạo một vòng quanh chợ. Vừa lúc gặp được một đám trẻ đang chơi trên đường. Các ngươi có biết, bọn ta đã nghe thấy gì không?
Thấy vẻ mặt cậu ta nghiêm trọng, Cao Thừa An liền có cảm giác lời sắp nói ra chẳng dễ nghe tí nào.
- Đám ranh con ấy thế mà.. lại hát một giai điệu chẳng ra làm sao!
Nói đến đây, vẻ mặt rõ ràng là vô cùng tức giận.
- Liên quan đến ta?
Y nhanh chóng nắm bắt trọng điểm.
- Ừm.. đúng là vậy! Sau đó bọn ta có lại gần vờ bắt chuyện. Mấy đứa nhóc đó nói rằng mỗi tháng mọi người sẽ tập trung ở một nơi xem kịch. Mấy câu hát đó là do bọn chúng xem kịch mà học theo!
- Nhưng ở đây phải cách bốn tháng mới có đoàn kịch đi ngang qua..
Châu An khó hiểu lên tiếng. Làm tri phủ ở đây, làm sao hắn ta lại không biết chuyện về đoàn kịch?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.