Một Đời Trọng Sinh, Muốn Được Yên Ổn!
Chương 52: Đại sự thành
Wo Wo
10/04/2023
Lưu Linh Nhã về đến phòng thì thở phào một hơi, quả thực nàng ta với Thất Hoàng tử thành sự cũng xem như là một bước đảm bảo cho vị trí của nàng ta. Chỉ là nàng ta hơi sợ hãi chuyện tối qua, dù gì nàng ta là xử nữ, làm sao có thể trải qua hành hạ như vậy chứ.
“Tiểu Lam, chuẩn bị nước tắm cho ta.” Lưu Linh Nhã gọi Tiểu Lam.
“Vâng, nô tỳ đi chuẩn bị.” Tiểu Lam nhún người nhanh rồi đi.
Thật ra tỳ nữ Tiểu Lam dù gì cũng là người của Thất Hoàng tử, nàng ta cũng không thực sự phục tùng Lưu Linh Nhã dù sao cũng chỉ là một thứ nữ của di nương. Cứ cho là được ghi danh dưới gối chủ mẫu thì sao chứ? Xuất thân là thứ nữ vẫn không thể hơn đích nữ được. Hầu hạ Lưu Linh Nhã chỉ vì mệnh lệnh của Thất Hoàng tử, vì đại nghiệp của ngài mà nàng ta mới nhịn lại để phục vụ một thứ nữ.
Tuy trong lòng có chút không thích, nhưng Tiểu Lam vẫn phải hầu hạ Lưu Linh Nhã thật tốt. Tương lai đây chính là Trắc phi của Thất Hoàng tử, nàng ta càng phải cẩn thận mới được.
“Tiểu thư, người…” Tiểu Lam chuẩn bị nước xong thì thấy Lưu Linh Nhã đã thoát áo ngoài.
Dấu vết trên người nàng ta quá rõ ràng, không thể vờ như không thấy được, Tiểu Lam nhìn vết bầm tím, đỏ ửng to nhỏ trên người Lưu Linh Nhã cảm thấy vô cùng không tin được.
“Ta cùng Thất Hoàng tử… ngài ấy…” Lưu Linh Nhã e thẹn cúi đầu.
Tiểu Lam chỉ cúi đầu không hỏi nữa, dù nàng ta là cô nương vẫn hiểu những dấu vết đó có nghĩa gì.
“Tiểu thư, người mau đi tắm.” Tiểu Lam nhanh chóng giục Lưu Linh Nhã.
“Được.” Nàng ta gật đầu rồi bước vào thùng tắm.
Hơi nước ấm tỏa ra khắp phòng, cảm giác thư thái bao trùm lấy Lưu Linh Nhã, cơn đau nhức dường như tan đi một chút.
Thất Hoàng tử ở bên này vừa về tới nơi vẫn chưa được nghỉ ngơi đã bị Tề Lâm Đế gọi đến.
“Ngươi nói xem, Phụ hoàng gọi ta đến là có chuyện gì? Chẳng lẽ chuyện của ta hôm qua…” Thất Hoàng tử nhíu mày.
Cảm giác dạo gần đây mọi chuyện đến với hắn không suôn sẻ như trước nữa, dù là chuyện gì cũng như có người chặn ngang một bước.
Mỗi bước hắn đi luôn khó khăn, không còn tự tại như trước.
“Điện hạ yên tâm, chuyện kia dù sao cũng chỉ mới xảy ra, cứ cho là Hoàng thượng biết cũng không sớm như vậy.” Tiểu Tích Tử nhanh chóng cúi đầu đáp.
Thất Hoàng tử cũng cảm thấy có lý nên bớt căng thẳng vài phần. Dù sao chuyện kia quả thật vừa xong, Phụ hoàng có cho người theo dõi cũng không thể vừa kịp lúc hắn về như thế.
“Cho người theo dõi phía Thái tử cùng Công chúa Uyển Như bên kia thế nào rồi?” Hắn dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu hỏi Tiểu Tích Tử.
“Phía Thái tử chỉ có thể đưa được một nha hoàn vào vị trí quét tước, bên đó Hoàng hậu chỉ cho những người thân cận hầu hạ.” Tiểu Tích Tử cẩn trọng báo lại.
Dừng một chút, hắn ta quan sát sắc mặt của chủ tử một chút rồi lại bẩm báo tiếp: “Bên Công chúa Uyển Như xem như có chút dễ dàng hơn, dù sao thì nàng ta cũng không mấy quan tâm chuyện này.”
Quả thật khi Tiểu Tích Tử để người của mình trà trộn vào đám cung nhân mới cần bổ sung, hắn ta không ngờ Công chúa Uyển Như lại có thể chọn trúng người mà hắn chuẩn bị.
Hắn ta còn tưởng rằng phía Thái tử khó khăn như vậy, bên Công chúa Hoàng Uyển Như nếu không thể hoàn thành việc đưa người vào thì hắn ta không thể ăn nói với Thất Hoàng tử. Xem như lần này ông trời giúp hắn một chút!
“Bên Hoàng tỷ yêu quý của ta lại dễ dàng vậy sao? Chẳng phải nàng ta vừa bị hạ độc, không phải là lúc cần cẩn trọng sao?” Thất Hoàng tử hơi nhíu mày.
Sự việc trúng độc kia hắn vẫn chưa tìm ra nguyên nhân tại sao có độc, cũng chưa tìm ra độc kia là gì. Hắn vẫn luôn nghi ngờ sự việc lần đó do Hoàng Uyển Như cố ý đổ tội cho hắn cùng Mẫu phi.
Chỉ là hiện tại hắn cũng không có bằng chứng, mà phía Phụ hoàng cũng không có bằng chứng để chứng minh Mẫu phi hắn đầu độc, cho nên mới chỉ là cấm túc đơn giản. Nếu như có bằng chứng xác đáng, e rằng chờ đợi Mẫu phi hắn không chỉ là cấm túc như bây giờ, mà bản thân hắn còn liên lụy vào đó.
“Nói người của chúng ta phải nhanh chóng lấy lòng tin của Hoàng tỷ, giám sát nàng cho ta, bổn Hoàng tử muốn biết mọi việc của nàng ta, chi tiết càng tốt.” Thất Hoàng tử trầm giọng nhắc nhở.
“Vâng thưa Điện hạ.” Tiểu Tích Tử cúi đầu.
“Đi thôi, không nên để Phụ hoàng đợi lâu.” Thất Hoàng tử hài lòng một chút, cũng bắt đầu đến Ngự thư phòng.
Mà lúc này ở cung Phúc Kiến, Hoàng Uyển Như đã nhận tin đầy đủ nhất từ Nhã Lý.
“Xem ra tối qua có chuyện hay nha.” Hoàng Uyển Như cười cười, đang suy tính làm sao với thông tin đặc biệt này.
“Công chúa, nô tỳ thấy Tiểu Thanh kia không đáng tin. Sao người lại nhận nàng ta?” Nhã Lý có chút thắc mắc.
Vừa sáng sớm Lý ma ma đã báo cần bổ sung người hậu hạ Công chúa, nhưng Công chúa nhìn tới nhìn lui lại chọn Tiểu Thanh.
Ánh mắt của Tiểu Thanh luôn không yên phận, nhìn qua cũng thấy không nên chọn người này, vậy mà Công chúa gật đầu chọn một người duy nhất là Tiểu Thanh.
“Ngươi cũng nhìn ra?” Hoàng Uyển Như cười nhạt.
“Người…” Nhã Lý bất ngờ trước thái độ của Công chúa.
“Thiên Thiên đã sắp xếp cho nàng ta, sau này sẽ hầu hạ bổn Công chúa. Nếu đã có người phí công thì ta cũng nên nhận mới phải. Nếu không họ lại làm cái gì đó không sạch sẽ, cũng không tốt.” Nói xong Hoàng Uyển Như nhìn lại bản thân trong gương, cảm thấy khá hài lòng với tay nghề của Nhã Lý.
Kiểu tóc thùy quải kế cùng ít trâm cài điểm xuyến, không quá cầu kỳ, lại tăng thêm sự linh động của nàng.
“Ngươi gọi Tiểu Thanh tới đây, để nàng ta cùng ta đến Ngự thư phòng tìm Phụ hoàng. Người mới cũng nên làm chút việc.” Hoàng Uyển Như cười bí hiểm, như đã có tình toán.
“Vâng, nô tỳ đi ngay.” Nhã Lý hiểu Công chúa có dự tính riêng, nếu muốn sẽ nói cho nàng ta biết, nếu không nàng ta cũng không hỏi.
Đây chính là nguyên tắc trước giờ của nàng ta, chính vì vậy nàng ta mới được lòng Hoàng Uyển Như.
Thiên Thiên lúc này vừa sắp xếp xong cho Tiểu Thanh quay lại, nghe được Công chúa phân phó để Tiểu Thanh đi theo Công chúa đến Ngự thư phòng thì bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi.
“Công chúa, người chê nô tỳ phiền phức sao? Tiểu Thanh kia là người mới thôi, sao có thể hầu hạ Công chúa trước Ngự tiền.” Thiên Thiên cảm thấy không yên tâm nói.
“Em nha, ta chiều em quá rồi đúng không?” Hoàng Uyển Như hơi nhíu mày. Giọng nói có chút nghiêm hơn, dù sao Thiên Thiên theo nàng lâu như vậy, nàng không nỡ.
Chỉ là Thiên Thiên vẫn quá mức đơn giản, chưa học được chút gì từ Lý ma ma, nàng nhiều lần nhắc nhở vẫn chưa thể làm Thiên Thiên thay đổi.
“Ta làm gì cũng có dự tính riêng. Còn không phải tin tưởng em mới để em ở lại canh giữ cung?” Hoàng Uyển Như day day trán nói.
Có lẽ Thiên Thiên trung thành với nàng là thật, chỉ là nếu cứ như thế này nàng rất sợ chuyện về sau càng làm Thiên Thiên lâm vào nguy hiểm.
Trung thành là tốt, nhưng không thể chỉ biết trung thành mà thôi.
“Công chúa… nô tỳ…” Thiên Thiên cảm nhận được giọng nói Công chúa không hài lòng.
“Nô tỳ lại làm sai…” Nàng ta hơi ngập ngừng.
Nhìn dáng vẻ này của nàng ta, Hoàng Uyển Như cũng không thể nói gì thêm.
“Thiên Thiên à, em không sai.” Hoàng Uyển Như hơi thở dài một chút.
“Chỉ là em chưa hiểu hết mọi chuyện.” Nàng nói tiếp.
Vừa lúc này Tiểu Thanh tiến vào hành lễ quy củ chờ nhận mệnh.
“Ngươi theo ta đến Ngự thư phòng.” Hoàng Uyển Như lạnh giọng phân phó.
Trong phút chốc Tiểu Thanh cảm thấy áp lực vô cùng, Công chúa tuy không có vẻ hà khắc nhưng dáng vẻ tôn quý đứng trên vạn người làm nàng ta có chút lo sợ.
“Tiểu Lam, chuẩn bị nước tắm cho ta.” Lưu Linh Nhã gọi Tiểu Lam.
“Vâng, nô tỳ đi chuẩn bị.” Tiểu Lam nhún người nhanh rồi đi.
Thật ra tỳ nữ Tiểu Lam dù gì cũng là người của Thất Hoàng tử, nàng ta cũng không thực sự phục tùng Lưu Linh Nhã dù sao cũng chỉ là một thứ nữ của di nương. Cứ cho là được ghi danh dưới gối chủ mẫu thì sao chứ? Xuất thân là thứ nữ vẫn không thể hơn đích nữ được. Hầu hạ Lưu Linh Nhã chỉ vì mệnh lệnh của Thất Hoàng tử, vì đại nghiệp của ngài mà nàng ta mới nhịn lại để phục vụ một thứ nữ.
Tuy trong lòng có chút không thích, nhưng Tiểu Lam vẫn phải hầu hạ Lưu Linh Nhã thật tốt. Tương lai đây chính là Trắc phi của Thất Hoàng tử, nàng ta càng phải cẩn thận mới được.
“Tiểu thư, người…” Tiểu Lam chuẩn bị nước xong thì thấy Lưu Linh Nhã đã thoát áo ngoài.
Dấu vết trên người nàng ta quá rõ ràng, không thể vờ như không thấy được, Tiểu Lam nhìn vết bầm tím, đỏ ửng to nhỏ trên người Lưu Linh Nhã cảm thấy vô cùng không tin được.
“Ta cùng Thất Hoàng tử… ngài ấy…” Lưu Linh Nhã e thẹn cúi đầu.
Tiểu Lam chỉ cúi đầu không hỏi nữa, dù nàng ta là cô nương vẫn hiểu những dấu vết đó có nghĩa gì.
“Tiểu thư, người mau đi tắm.” Tiểu Lam nhanh chóng giục Lưu Linh Nhã.
“Được.” Nàng ta gật đầu rồi bước vào thùng tắm.
Hơi nước ấm tỏa ra khắp phòng, cảm giác thư thái bao trùm lấy Lưu Linh Nhã, cơn đau nhức dường như tan đi một chút.
Thất Hoàng tử ở bên này vừa về tới nơi vẫn chưa được nghỉ ngơi đã bị Tề Lâm Đế gọi đến.
“Ngươi nói xem, Phụ hoàng gọi ta đến là có chuyện gì? Chẳng lẽ chuyện của ta hôm qua…” Thất Hoàng tử nhíu mày.
Cảm giác dạo gần đây mọi chuyện đến với hắn không suôn sẻ như trước nữa, dù là chuyện gì cũng như có người chặn ngang một bước.
Mỗi bước hắn đi luôn khó khăn, không còn tự tại như trước.
“Điện hạ yên tâm, chuyện kia dù sao cũng chỉ mới xảy ra, cứ cho là Hoàng thượng biết cũng không sớm như vậy.” Tiểu Tích Tử nhanh chóng cúi đầu đáp.
Thất Hoàng tử cũng cảm thấy có lý nên bớt căng thẳng vài phần. Dù sao chuyện kia quả thật vừa xong, Phụ hoàng có cho người theo dõi cũng không thể vừa kịp lúc hắn về như thế.
“Cho người theo dõi phía Thái tử cùng Công chúa Uyển Như bên kia thế nào rồi?” Hắn dường như chợt nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu hỏi Tiểu Tích Tử.
“Phía Thái tử chỉ có thể đưa được một nha hoàn vào vị trí quét tước, bên đó Hoàng hậu chỉ cho những người thân cận hầu hạ.” Tiểu Tích Tử cẩn trọng báo lại.
Dừng một chút, hắn ta quan sát sắc mặt của chủ tử một chút rồi lại bẩm báo tiếp: “Bên Công chúa Uyển Như xem như có chút dễ dàng hơn, dù sao thì nàng ta cũng không mấy quan tâm chuyện này.”
Quả thật khi Tiểu Tích Tử để người của mình trà trộn vào đám cung nhân mới cần bổ sung, hắn ta không ngờ Công chúa Uyển Như lại có thể chọn trúng người mà hắn chuẩn bị.
Hắn ta còn tưởng rằng phía Thái tử khó khăn như vậy, bên Công chúa Hoàng Uyển Như nếu không thể hoàn thành việc đưa người vào thì hắn ta không thể ăn nói với Thất Hoàng tử. Xem như lần này ông trời giúp hắn một chút!
“Bên Hoàng tỷ yêu quý của ta lại dễ dàng vậy sao? Chẳng phải nàng ta vừa bị hạ độc, không phải là lúc cần cẩn trọng sao?” Thất Hoàng tử hơi nhíu mày.
Sự việc trúng độc kia hắn vẫn chưa tìm ra nguyên nhân tại sao có độc, cũng chưa tìm ra độc kia là gì. Hắn vẫn luôn nghi ngờ sự việc lần đó do Hoàng Uyển Như cố ý đổ tội cho hắn cùng Mẫu phi.
Chỉ là hiện tại hắn cũng không có bằng chứng, mà phía Phụ hoàng cũng không có bằng chứng để chứng minh Mẫu phi hắn đầu độc, cho nên mới chỉ là cấm túc đơn giản. Nếu như có bằng chứng xác đáng, e rằng chờ đợi Mẫu phi hắn không chỉ là cấm túc như bây giờ, mà bản thân hắn còn liên lụy vào đó.
“Nói người của chúng ta phải nhanh chóng lấy lòng tin của Hoàng tỷ, giám sát nàng cho ta, bổn Hoàng tử muốn biết mọi việc của nàng ta, chi tiết càng tốt.” Thất Hoàng tử trầm giọng nhắc nhở.
“Vâng thưa Điện hạ.” Tiểu Tích Tử cúi đầu.
“Đi thôi, không nên để Phụ hoàng đợi lâu.” Thất Hoàng tử hài lòng một chút, cũng bắt đầu đến Ngự thư phòng.
Mà lúc này ở cung Phúc Kiến, Hoàng Uyển Như đã nhận tin đầy đủ nhất từ Nhã Lý.
“Xem ra tối qua có chuyện hay nha.” Hoàng Uyển Như cười cười, đang suy tính làm sao với thông tin đặc biệt này.
“Công chúa, nô tỳ thấy Tiểu Thanh kia không đáng tin. Sao người lại nhận nàng ta?” Nhã Lý có chút thắc mắc.
Vừa sáng sớm Lý ma ma đã báo cần bổ sung người hậu hạ Công chúa, nhưng Công chúa nhìn tới nhìn lui lại chọn Tiểu Thanh.
Ánh mắt của Tiểu Thanh luôn không yên phận, nhìn qua cũng thấy không nên chọn người này, vậy mà Công chúa gật đầu chọn một người duy nhất là Tiểu Thanh.
“Ngươi cũng nhìn ra?” Hoàng Uyển Như cười nhạt.
“Người…” Nhã Lý bất ngờ trước thái độ của Công chúa.
“Thiên Thiên đã sắp xếp cho nàng ta, sau này sẽ hầu hạ bổn Công chúa. Nếu đã có người phí công thì ta cũng nên nhận mới phải. Nếu không họ lại làm cái gì đó không sạch sẽ, cũng không tốt.” Nói xong Hoàng Uyển Như nhìn lại bản thân trong gương, cảm thấy khá hài lòng với tay nghề của Nhã Lý.
Kiểu tóc thùy quải kế cùng ít trâm cài điểm xuyến, không quá cầu kỳ, lại tăng thêm sự linh động của nàng.
“Ngươi gọi Tiểu Thanh tới đây, để nàng ta cùng ta đến Ngự thư phòng tìm Phụ hoàng. Người mới cũng nên làm chút việc.” Hoàng Uyển Như cười bí hiểm, như đã có tình toán.
“Vâng, nô tỳ đi ngay.” Nhã Lý hiểu Công chúa có dự tính riêng, nếu muốn sẽ nói cho nàng ta biết, nếu không nàng ta cũng không hỏi.
Đây chính là nguyên tắc trước giờ của nàng ta, chính vì vậy nàng ta mới được lòng Hoàng Uyển Như.
Thiên Thiên lúc này vừa sắp xếp xong cho Tiểu Thanh quay lại, nghe được Công chúa phân phó để Tiểu Thanh đi theo Công chúa đến Ngự thư phòng thì bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi.
“Công chúa, người chê nô tỳ phiền phức sao? Tiểu Thanh kia là người mới thôi, sao có thể hầu hạ Công chúa trước Ngự tiền.” Thiên Thiên cảm thấy không yên tâm nói.
“Em nha, ta chiều em quá rồi đúng không?” Hoàng Uyển Như hơi nhíu mày. Giọng nói có chút nghiêm hơn, dù sao Thiên Thiên theo nàng lâu như vậy, nàng không nỡ.
Chỉ là Thiên Thiên vẫn quá mức đơn giản, chưa học được chút gì từ Lý ma ma, nàng nhiều lần nhắc nhở vẫn chưa thể làm Thiên Thiên thay đổi.
“Ta làm gì cũng có dự tính riêng. Còn không phải tin tưởng em mới để em ở lại canh giữ cung?” Hoàng Uyển Như day day trán nói.
Có lẽ Thiên Thiên trung thành với nàng là thật, chỉ là nếu cứ như thế này nàng rất sợ chuyện về sau càng làm Thiên Thiên lâm vào nguy hiểm.
Trung thành là tốt, nhưng không thể chỉ biết trung thành mà thôi.
“Công chúa… nô tỳ…” Thiên Thiên cảm nhận được giọng nói Công chúa không hài lòng.
“Nô tỳ lại làm sai…” Nàng ta hơi ngập ngừng.
Nhìn dáng vẻ này của nàng ta, Hoàng Uyển Như cũng không thể nói gì thêm.
“Thiên Thiên à, em không sai.” Hoàng Uyển Như hơi thở dài một chút.
“Chỉ là em chưa hiểu hết mọi chuyện.” Nàng nói tiếp.
Vừa lúc này Tiểu Thanh tiến vào hành lễ quy củ chờ nhận mệnh.
“Ngươi theo ta đến Ngự thư phòng.” Hoàng Uyển Như lạnh giọng phân phó.
Trong phút chốc Tiểu Thanh cảm thấy áp lực vô cùng, Công chúa tuy không có vẻ hà khắc nhưng dáng vẻ tôn quý đứng trên vạn người làm nàng ta có chút lo sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.