Chương 48: Rời Khỏi Thiên Điểu?
Huân Y Thảo
12/10/2023
Chìm sâu vào giấc ngủ dài, đến khi tỉnh lại tôi mới nhận ra mình đang nằm trong bệnh viện.
Gương mặt lo lắng không yên của Thời Mộng xuất hiện ngay trước mắt:
"Phù Vân."
Cô ấy rưng rưng, quay sang Lệ Phong đang đứng trầm ngâm bên cửa sổ:
"Cậu ấy tỉnh rồi."
Anh ta đến bên cạnh giường, lặng lẽ nhìn tôi mà không nói gì, chỉ khẽ thở phào.
"Con của tớ? Đứa bé...?" Tôi bất an tột độ, ôm bụng, hỏi dồn.
Thời Mộng mím môi, vỗ vỗ mu bàn tay tôi:
"Đứa nhỏ không sao, mẹ con cậu đều bình an."
Nghe vậy đám mây xám xịt trên đỉnh đầu tôi dần dịu lại, lỗ hổng trong tim tạm được lấp đầy.
Tôi nuốt nước bọt, điều chỉnh hơi thở đang ngắt quãng, chưa bao giờ cảm thấy cổ họng mình đau đớn đến thế.
Bị nhốt trong môi trường quá lạnh khá lâu, dù đã được ủ ấm kỹ càng, tay chân tôi vẫn còn cảm giác tê nhức khó chịu, khắp người châm chích nóng rát.
Thời Mộng đột nhiên khóc sướt mướt, nắm chặt tay tôi:
"Phù Vân, tớ xin lỗi."
Tôi ngạc nhiên nhìn sang Lệ Phong. Anh ta chẳng nói lời nào, đanh mặt ngồi xuống sô pha.
Trước giờ tôi hiếm khi trông thấy Thời Mộng tỏ ra ủy mị, từ sau chuyện của Giản Quốc Trung, cô ấy càng gai góc hơn nhiều. Cộng thêm vẻ lạnh lùng từ Lệ Phong, khiến lòng tôi có cảm giác không yên ổn.
Tôi lau nước mắt cho Thời Mộng, dưới ánh đèn nếp mi cong dài ướt lấp lánh:
"Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi ư?"
Lệ Phong nhếch mép cười, nụ cười đầy mùi tức giận. Vừa chọn lựa một quả táo trong giỏ trái cây trên bàn kính, vừa nói:
"Cô ta thì có thể xảy ra chuyện gì."
Lệ Phong lắc đầu chán ngán, giọng mỉa mai:
"Đáng sợ nhất không phải là kẻ địch bên ngoài, mà địch ở trong nhà mới là thứ đáng sợ."
Tôi chưa kịp ngộ ra hàm ý trong câu nói, Thời Mộng đã ngẩng đôi con ngươi đỏ hoe lên lườm Lệ Phong, thút thít vài tiếng:
"Anh hơi nặng lời rồi đấy. Tôi cũng đâu có cố ý."
Lưỡi dao trên quả táo xanh đi chưa hết một vòng đã bị thái độ của Thời Mộng chặn lại. Lệ Phong nâng mắt, ánh nhìn sắc nhọn như phóng ra sát thương:
"Không cố ý?"
Nghiến răng bóp nát quả táo trong tay, rồi gân cổ quát vào mặt Thời Mộng:
"Đợi khi cô cố ý, có phải sẽ đẩy Phù Vân trở thành một cái xác tái lạnh không?"
Thời Mộng sững sờ, dường như bị những lời ấy làm cho khiếp sợ. Bầu không khí trong phòng bệnh áp lực đến nghẹt thở.
Cô ấy hạ thấp giọng:
"Anh nói cái gì vậy chứ? Cậu ấy là bạn thân nhất của tôi, tôi xem Phù Vân như người nhà, sao có thể hại cậu ấy."
Lệ Phong cau môi, chỉ vào giường bệnh:
"Thế cô xem đi, cô đã làm gì. Suýt thì không thể cứu kịp em ấy. Bác sĩ nói nếu phát hiện trễ hơn một chút nữa, mọi cố gắng của chúng ta đều sẽ tiêu tan. Cô hài lòng chưa?"
Thời Mộng giống như bị trời trồng, đứng hóa đá nhìn tôi, nước mắt không ngừng rơi rớt.
Tôi ngơ ngác ngồi dậy, chen lời:
"Khoan đã, hai người làm ơn bình tĩnh, nói rõ đầu đuôi là chuyện gì, có được không?"
Lệ Phong liếc Thời Mộng một cái, hằm hằm bảo:
"Cô tự mình giải thích đi."
Mọi thứ dần trở nên im lặng, không khí xung quanh gần như bị rút sạch.
Lúc lâu sau, tôi lay vai Thời Mộng. Cô ấy cúi mặt, ngập ngừng:
"Phù Vân, lần trước đột ngột bỏ về là lỗi của tớ. Đáng lẽ tớ nên hiểu và tôn trọng quyết định của cậu, cũng không nên giận dỗi và mặc cậu bơ vơ như thế."
Cô ấy sụt sùi, đưa tay quẹt nước mắt:
"Lần này còn hại cậu bị Đường Hi Nhiễm giở trò, nếu tớ luôn để ý quan tâm và ở bên cạnh, nhất định đã không xảy ra chuyện rồi."
Nhìn thấy đôi mày thanh tú nhíu chặt run run, lòng tôi có chút xót xa:
"Sao lại thành lỗi của cậu? Đâu ai biết được cô ta muốn làm gì ở sau lưng tớ."
Tôi vuốt mái tóc bồng bềnh của Thời Mộng:
"Đừng tự trách mình."
Cô ấy lắc đầu nguầy nguậy:
"Không. Thật ra...
Ngay khi quay lại thành phố A, tớ đã đến chỗ Đường Hi Nhiễm, tìm cô ta nói chuyện. Còn xông vào khách sạn đòi gặp Tịch Thiên Hạo, muốn gây áp lực cho phía Tịch Gia, bắt họ phải chịu trách nhiệm với hai mẹ con cậu."
Tôi lặng đi, nhất thời đầu óc trống rỗng. Thời Mộng nắm tay tôi không buông:
"Phù Vân, tớ thật lòng xin lỗi. Tớ biết sai rồi."
Tôi bàng hoàng đôi chút:
"Cho nên, khi nghe tớ bảo gã đàn ông lạ mặt kia nhắc đến người phụ nữ họ Đường, cậu lập tức nhận định chính là Đường Hi Nhiễm?"
Thời Mộng cúi mặt, ngầm thừa nhận:
"Nhưng mà tớ làm tất cả cũng chỉ vì lo lắng cho cậu, không vì mục đích nào khác. Phù Vân, mong cậu có thể tha thứ cho tớ."
Tôi câm lặng, đầu óc mù mịt. Nếu vậy thì Tịch Đông cũng đã biết hết rồi ư?
Nhưng lúc gặp nhau anh không nói gì cả? Còn ở sau lưng âm thầm làm rất nhiều chuyện, rốt cuộc là tại sao?
Rắc rối vừa qua đi, khắp người tôi chất dày mỏi mệt, từng sợi thần kinh nhức nhối điên cuồng, chẳng còn tâm trạng để suy nghĩ thêm gì nữa.
Tôi thở dài, cảm xúc nặng nề như chạm đáy. Chẳng biết nên tỏ thái độ thế nào với Thời Mộng, giận dữ trách móc hay lẳng lặng cho qua? Cô ấy luôn như thế, nóng vội, ngang bướng thích làm theo ý mình, đến khi hậu quả xảy ra mới muộn màng ân hận.
Lệ Phong đưa cho tôi một cốc nước, rồi chìa tới trước mặt Thời Mộng tờ khăn giấy. Mắt không nhìn Thời Mộng:
"Cô nên sửa lại cái tính ngang tàng của mình, đừng tiếp tục gây thêm rắc rối cho người khác nữa."
Đứng giữa hai người phụ nữ, anh ta quả thật đã rất khổ tâm.
Cô ấy sướt mướt, nhận lòng tốt của Lệ Phong:
"Tôi biết rồi."
Sau đó lo âu chờ đợi một câu nói từ tôi.
Dù có tức giận cũng chẳng thay đổi được gì, may mắn là tôi vẫn còn lành lặn ngồi ở đây.
Nhìn thấy cô ấy khóc càng lúc càng thê thảm, tôi biết Thời Mộng ắt hẳn đã rất hối hận, nếu tôi vẫn sắt đá không lên tiếng, e là cô ấy sẽ tự dằn vặt mãi cho xem.
Không nỡ lòng, tôi đành bảo:
"Cậu nín đi. Mai mốt đừng như vậy nữa."
Thời Mộng giơ ba ngón tay lên, thành thật:
"Tớ hứa tuyệt đối không có lần sau."
Mất cả buổi trời cô ấy mới dần bình tĩnh lại.
Lúc sau, Thời Mộng nói muốn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Trong phòng chỉ còn tôi và Lệ Phong.
Tôi chợt nhớ, quay sang hỏi Lệ Phong:
"Phải rồi, vết thương của anh không sao chứ?"
Anh ta ngây người nhìn tôi bằng vẻ kỳ lạ. Thấy thế tôi bảo:
"Lúc đưa em ra khỏi container, hình như một bên cánh tay anh đã bị thương, vết thương có nặng không?"
Lệ Phong chớp mắt, phải mất mấy giây sau mới mỉm cười đáp lại:
"Anh không sao."
Anh ta ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi cho tôi một đề nghị:
"Hay là em cùng anh rời khỏi Thiên Điểu, sang nước ngoài tĩnh dưỡng chờ ngày sinh nở."
Tôi nhận miếng trái cây vừa gọt từ tay Lệ Phong, hơi thở chùng nhịp. Anh ta thoáng liếc qua như thăm dò phản ứng của tôi, rồi tiếp tục nói:
"Công ty vừa thông báo ít hôm nữa cần anh quay về giải quyết một số chuyện, nhưng để em ở đây một mình, anh không thấy yên tâm."
Tôi lảng tránh:
"Vẫn còn Thời Mộng mà, em cũng đâu phải trẻ con."
Lệ Phong lắc đầu:
"Cô ta không đáng tin. Người vừa hời hợt lại vụng về thô lỗ."
Tôi cười trừ:
"Cậu ấy nghe được thì anh chết chắc."
Anh ta chỉ cười cười.
Tôi nhai một ít táo xanh, vị chua nhẹ của nó giúp miệng đỡ nhạt nhẽo.
Lệ Phong do dự rất lâu, sau cùng ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi. Ánh đèn rọi xuống chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt anh ta sáng như sao trời:
"Phù Vân, hãy cho anh cơ hội được chăm sóc, lo lắng và bảo vệ em."
Khoảnh khắc đó tim tôi nảy lên một nhịp, rồi nín lặng.
Lệ Phong mím môi, từng cử chỉ trở nên dịu dàng hơn:
"Anh biết không thể ép buộc em chấp nhận ngay bây giờ, nhưng anh thật lòng muốn đối đãi tốt với em và đứa bé, nhất định sẽ xem nó là con ruột của mình, như minh châu, bảo bối mà yêu thương."
Mọi cảm xúc đều nghẹn lại, đối diện với Lệ Phong lúc này tôi vô cùng hổ thẹn.
Lúc trước luôn từ chối anh ta là bởi vì trong tim có vướng mắc, nhưng bây giờ giữa hai chúng tôi khoảng cách đã xa hơn. Tôi cảm thấy mình chẳng còn xứng đáng.
"Lệ Phong, em đã sớm nói rõ ràng với anh rồi..."
Anh ta chặn lời tôi:
"Bắt đầu từ khi gặp lại, biết được Tịch Đông lần nữa tổn thương em, hơn nữa em còn đang mang cốt nhục của anh ta, sau hôm ấy trở về anh đã suy nghĩ rất rất nhiều."
Khóe môi Lệ Phong cong lên dịu dàng:
"Anh tự hỏi bản thân mình, yêu một người là chỉ mong người đó được bình an, hạnh phúc, những thứ khác có đáng quan trọng nữa không?"
Lệ Phong kiên định:
"Phù Vân, anh không dám hứa mình có thể trở thành một người cha, người chồng hoàn hảo. Nhưng làm chỗ dựa và xây một ngôi nhà ấm áp cho mẹ con em, anh chắc chắn mình có thể."
Anh ta ngại ngần đưa đến một tấm vé, dúi vào tay tôi:
"Em không cần phải trả lời ngay, cũng đừng vội vàng chấp nhận anh nếu lòng không muốn."
Tôi chưa hiểu lắm:
"Cái này là sao?"
Lệ Phong nghiêm túc:
"Ba ngày nữa, 15 tháng 01, nếu em đồng ý cùng anh rời khỏi Thiên Điểu, chúng ta sẽ gặp nhau ở sân bay."
Tôi ngỡ ngàng, không nghĩ tới cả vé máy bay anh ta cũng đã đặt luôn rồi.
Suốt đêm ấy tôi nằm trằn trọc trên giường bệnh, vầng trăng cao cao ngoài cửa sổ tĩnh lặng thanh bình, nhưng trái tim lại ngổn ngang rối rắm.
Trong những nỗi bi thương và cô độc, tôi không thể nhịn lòng oán hận Tịch Đông, cũng chán ghét chính bản thân mình.
Anh đã biết đứa bé có mặt trên đời, tại sao lúc nguy cấp anh không hề xuất hiện? Anh có nhận được đoạn thư thoại tôi gửi? Hay vốn vô tình bỏ mặc chúng tôi?
Đường Hi Nhiễm nếu đã dám ra tay một lần, chưa đạt được mục đích, cô ta sẽ không dễ dàng dừng lại.
Bào thai mỗi lúc mỗi lớn hơn, để bảo vệ con mình tôi có nên nghe theo Lệ Phong, rời khỏi Thiên Điểu?
Gương mặt lo lắng không yên của Thời Mộng xuất hiện ngay trước mắt:
"Phù Vân."
Cô ấy rưng rưng, quay sang Lệ Phong đang đứng trầm ngâm bên cửa sổ:
"Cậu ấy tỉnh rồi."
Anh ta đến bên cạnh giường, lặng lẽ nhìn tôi mà không nói gì, chỉ khẽ thở phào.
"Con của tớ? Đứa bé...?" Tôi bất an tột độ, ôm bụng, hỏi dồn.
Thời Mộng mím môi, vỗ vỗ mu bàn tay tôi:
"Đứa nhỏ không sao, mẹ con cậu đều bình an."
Nghe vậy đám mây xám xịt trên đỉnh đầu tôi dần dịu lại, lỗ hổng trong tim tạm được lấp đầy.
Tôi nuốt nước bọt, điều chỉnh hơi thở đang ngắt quãng, chưa bao giờ cảm thấy cổ họng mình đau đớn đến thế.
Bị nhốt trong môi trường quá lạnh khá lâu, dù đã được ủ ấm kỹ càng, tay chân tôi vẫn còn cảm giác tê nhức khó chịu, khắp người châm chích nóng rát.
Thời Mộng đột nhiên khóc sướt mướt, nắm chặt tay tôi:
"Phù Vân, tớ xin lỗi."
Tôi ngạc nhiên nhìn sang Lệ Phong. Anh ta chẳng nói lời nào, đanh mặt ngồi xuống sô pha.
Trước giờ tôi hiếm khi trông thấy Thời Mộng tỏ ra ủy mị, từ sau chuyện của Giản Quốc Trung, cô ấy càng gai góc hơn nhiều. Cộng thêm vẻ lạnh lùng từ Lệ Phong, khiến lòng tôi có cảm giác không yên ổn.
Tôi lau nước mắt cho Thời Mộng, dưới ánh đèn nếp mi cong dài ướt lấp lánh:
"Sao thế? Xảy ra chuyện gì rồi ư?"
Lệ Phong nhếch mép cười, nụ cười đầy mùi tức giận. Vừa chọn lựa một quả táo trong giỏ trái cây trên bàn kính, vừa nói:
"Cô ta thì có thể xảy ra chuyện gì."
Lệ Phong lắc đầu chán ngán, giọng mỉa mai:
"Đáng sợ nhất không phải là kẻ địch bên ngoài, mà địch ở trong nhà mới là thứ đáng sợ."
Tôi chưa kịp ngộ ra hàm ý trong câu nói, Thời Mộng đã ngẩng đôi con ngươi đỏ hoe lên lườm Lệ Phong, thút thít vài tiếng:
"Anh hơi nặng lời rồi đấy. Tôi cũng đâu có cố ý."
Lưỡi dao trên quả táo xanh đi chưa hết một vòng đã bị thái độ của Thời Mộng chặn lại. Lệ Phong nâng mắt, ánh nhìn sắc nhọn như phóng ra sát thương:
"Không cố ý?"
Nghiến răng bóp nát quả táo trong tay, rồi gân cổ quát vào mặt Thời Mộng:
"Đợi khi cô cố ý, có phải sẽ đẩy Phù Vân trở thành một cái xác tái lạnh không?"
Thời Mộng sững sờ, dường như bị những lời ấy làm cho khiếp sợ. Bầu không khí trong phòng bệnh áp lực đến nghẹt thở.
Cô ấy hạ thấp giọng:
"Anh nói cái gì vậy chứ? Cậu ấy là bạn thân nhất của tôi, tôi xem Phù Vân như người nhà, sao có thể hại cậu ấy."
Lệ Phong cau môi, chỉ vào giường bệnh:
"Thế cô xem đi, cô đã làm gì. Suýt thì không thể cứu kịp em ấy. Bác sĩ nói nếu phát hiện trễ hơn một chút nữa, mọi cố gắng của chúng ta đều sẽ tiêu tan. Cô hài lòng chưa?"
Thời Mộng giống như bị trời trồng, đứng hóa đá nhìn tôi, nước mắt không ngừng rơi rớt.
Tôi ngơ ngác ngồi dậy, chen lời:
"Khoan đã, hai người làm ơn bình tĩnh, nói rõ đầu đuôi là chuyện gì, có được không?"
Lệ Phong liếc Thời Mộng một cái, hằm hằm bảo:
"Cô tự mình giải thích đi."
Mọi thứ dần trở nên im lặng, không khí xung quanh gần như bị rút sạch.
Lúc lâu sau, tôi lay vai Thời Mộng. Cô ấy cúi mặt, ngập ngừng:
"Phù Vân, lần trước đột ngột bỏ về là lỗi của tớ. Đáng lẽ tớ nên hiểu và tôn trọng quyết định của cậu, cũng không nên giận dỗi và mặc cậu bơ vơ như thế."
Cô ấy sụt sùi, đưa tay quẹt nước mắt:
"Lần này còn hại cậu bị Đường Hi Nhiễm giở trò, nếu tớ luôn để ý quan tâm và ở bên cạnh, nhất định đã không xảy ra chuyện rồi."
Nhìn thấy đôi mày thanh tú nhíu chặt run run, lòng tôi có chút xót xa:
"Sao lại thành lỗi của cậu? Đâu ai biết được cô ta muốn làm gì ở sau lưng tớ."
Tôi vuốt mái tóc bồng bềnh của Thời Mộng:
"Đừng tự trách mình."
Cô ấy lắc đầu nguầy nguậy:
"Không. Thật ra...
Ngay khi quay lại thành phố A, tớ đã đến chỗ Đường Hi Nhiễm, tìm cô ta nói chuyện. Còn xông vào khách sạn đòi gặp Tịch Thiên Hạo, muốn gây áp lực cho phía Tịch Gia, bắt họ phải chịu trách nhiệm với hai mẹ con cậu."
Tôi lặng đi, nhất thời đầu óc trống rỗng. Thời Mộng nắm tay tôi không buông:
"Phù Vân, tớ thật lòng xin lỗi. Tớ biết sai rồi."
Tôi bàng hoàng đôi chút:
"Cho nên, khi nghe tớ bảo gã đàn ông lạ mặt kia nhắc đến người phụ nữ họ Đường, cậu lập tức nhận định chính là Đường Hi Nhiễm?"
Thời Mộng cúi mặt, ngầm thừa nhận:
"Nhưng mà tớ làm tất cả cũng chỉ vì lo lắng cho cậu, không vì mục đích nào khác. Phù Vân, mong cậu có thể tha thứ cho tớ."
Tôi câm lặng, đầu óc mù mịt. Nếu vậy thì Tịch Đông cũng đã biết hết rồi ư?
Nhưng lúc gặp nhau anh không nói gì cả? Còn ở sau lưng âm thầm làm rất nhiều chuyện, rốt cuộc là tại sao?
Rắc rối vừa qua đi, khắp người tôi chất dày mỏi mệt, từng sợi thần kinh nhức nhối điên cuồng, chẳng còn tâm trạng để suy nghĩ thêm gì nữa.
Tôi thở dài, cảm xúc nặng nề như chạm đáy. Chẳng biết nên tỏ thái độ thế nào với Thời Mộng, giận dữ trách móc hay lẳng lặng cho qua? Cô ấy luôn như thế, nóng vội, ngang bướng thích làm theo ý mình, đến khi hậu quả xảy ra mới muộn màng ân hận.
Lệ Phong đưa cho tôi một cốc nước, rồi chìa tới trước mặt Thời Mộng tờ khăn giấy. Mắt không nhìn Thời Mộng:
"Cô nên sửa lại cái tính ngang tàng của mình, đừng tiếp tục gây thêm rắc rối cho người khác nữa."
Đứng giữa hai người phụ nữ, anh ta quả thật đã rất khổ tâm.
Cô ấy sướt mướt, nhận lòng tốt của Lệ Phong:
"Tôi biết rồi."
Sau đó lo âu chờ đợi một câu nói từ tôi.
Dù có tức giận cũng chẳng thay đổi được gì, may mắn là tôi vẫn còn lành lặn ngồi ở đây.
Nhìn thấy cô ấy khóc càng lúc càng thê thảm, tôi biết Thời Mộng ắt hẳn đã rất hối hận, nếu tôi vẫn sắt đá không lên tiếng, e là cô ấy sẽ tự dằn vặt mãi cho xem.
Không nỡ lòng, tôi đành bảo:
"Cậu nín đi. Mai mốt đừng như vậy nữa."
Thời Mộng giơ ba ngón tay lên, thành thật:
"Tớ hứa tuyệt đối không có lần sau."
Mất cả buổi trời cô ấy mới dần bình tĩnh lại.
Lúc sau, Thời Mộng nói muốn đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Trong phòng chỉ còn tôi và Lệ Phong.
Tôi chợt nhớ, quay sang hỏi Lệ Phong:
"Phải rồi, vết thương của anh không sao chứ?"
Anh ta ngây người nhìn tôi bằng vẻ kỳ lạ. Thấy thế tôi bảo:
"Lúc đưa em ra khỏi container, hình như một bên cánh tay anh đã bị thương, vết thương có nặng không?"
Lệ Phong chớp mắt, phải mất mấy giây sau mới mỉm cười đáp lại:
"Anh không sao."
Anh ta ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi cho tôi một đề nghị:
"Hay là em cùng anh rời khỏi Thiên Điểu, sang nước ngoài tĩnh dưỡng chờ ngày sinh nở."
Tôi nhận miếng trái cây vừa gọt từ tay Lệ Phong, hơi thở chùng nhịp. Anh ta thoáng liếc qua như thăm dò phản ứng của tôi, rồi tiếp tục nói:
"Công ty vừa thông báo ít hôm nữa cần anh quay về giải quyết một số chuyện, nhưng để em ở đây một mình, anh không thấy yên tâm."
Tôi lảng tránh:
"Vẫn còn Thời Mộng mà, em cũng đâu phải trẻ con."
Lệ Phong lắc đầu:
"Cô ta không đáng tin. Người vừa hời hợt lại vụng về thô lỗ."
Tôi cười trừ:
"Cậu ấy nghe được thì anh chết chắc."
Anh ta chỉ cười cười.
Tôi nhai một ít táo xanh, vị chua nhẹ của nó giúp miệng đỡ nhạt nhẽo.
Lệ Phong do dự rất lâu, sau cùng ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi. Ánh đèn rọi xuống chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt anh ta sáng như sao trời:
"Phù Vân, hãy cho anh cơ hội được chăm sóc, lo lắng và bảo vệ em."
Khoảnh khắc đó tim tôi nảy lên một nhịp, rồi nín lặng.
Lệ Phong mím môi, từng cử chỉ trở nên dịu dàng hơn:
"Anh biết không thể ép buộc em chấp nhận ngay bây giờ, nhưng anh thật lòng muốn đối đãi tốt với em và đứa bé, nhất định sẽ xem nó là con ruột của mình, như minh châu, bảo bối mà yêu thương."
Mọi cảm xúc đều nghẹn lại, đối diện với Lệ Phong lúc này tôi vô cùng hổ thẹn.
Lúc trước luôn từ chối anh ta là bởi vì trong tim có vướng mắc, nhưng bây giờ giữa hai chúng tôi khoảng cách đã xa hơn. Tôi cảm thấy mình chẳng còn xứng đáng.
"Lệ Phong, em đã sớm nói rõ ràng với anh rồi..."
Anh ta chặn lời tôi:
"Bắt đầu từ khi gặp lại, biết được Tịch Đông lần nữa tổn thương em, hơn nữa em còn đang mang cốt nhục của anh ta, sau hôm ấy trở về anh đã suy nghĩ rất rất nhiều."
Khóe môi Lệ Phong cong lên dịu dàng:
"Anh tự hỏi bản thân mình, yêu một người là chỉ mong người đó được bình an, hạnh phúc, những thứ khác có đáng quan trọng nữa không?"
Lệ Phong kiên định:
"Phù Vân, anh không dám hứa mình có thể trở thành một người cha, người chồng hoàn hảo. Nhưng làm chỗ dựa và xây một ngôi nhà ấm áp cho mẹ con em, anh chắc chắn mình có thể."
Anh ta ngại ngần đưa đến một tấm vé, dúi vào tay tôi:
"Em không cần phải trả lời ngay, cũng đừng vội vàng chấp nhận anh nếu lòng không muốn."
Tôi chưa hiểu lắm:
"Cái này là sao?"
Lệ Phong nghiêm túc:
"Ba ngày nữa, 15 tháng 01, nếu em đồng ý cùng anh rời khỏi Thiên Điểu, chúng ta sẽ gặp nhau ở sân bay."
Tôi ngỡ ngàng, không nghĩ tới cả vé máy bay anh ta cũng đã đặt luôn rồi.
Suốt đêm ấy tôi nằm trằn trọc trên giường bệnh, vầng trăng cao cao ngoài cửa sổ tĩnh lặng thanh bình, nhưng trái tim lại ngổn ngang rối rắm.
Trong những nỗi bi thương và cô độc, tôi không thể nhịn lòng oán hận Tịch Đông, cũng chán ghét chính bản thân mình.
Anh đã biết đứa bé có mặt trên đời, tại sao lúc nguy cấp anh không hề xuất hiện? Anh có nhận được đoạn thư thoại tôi gửi? Hay vốn vô tình bỏ mặc chúng tôi?
Đường Hi Nhiễm nếu đã dám ra tay một lần, chưa đạt được mục đích, cô ta sẽ không dễ dàng dừng lại.
Bào thai mỗi lúc mỗi lớn hơn, để bảo vệ con mình tôi có nên nghe theo Lệ Phong, rời khỏi Thiên Điểu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.