Chương 27: Nguy cơ mới
Huyết Nguyệt Lạc Vi
11/05/2018
Đội chó săn luôn vô khổng bất nhập [1], đặc biệt khát vọng thoát ra khỏi đội chó săn mà lên chức bé chó săn.
[1] vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng nhúng tay vào; lợi dụng tất cả mọi dịp (ví với sự lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu)
Lần thứ hai Hạ Ly bắt được phóng viên thiếu niên kia là ở trên băng ghế cạnh góc đường, cậu ta đang cố gắng muốn chụp sườn mặt của Hạ Ly. Hạ Ly âm u cười, từng bước một tới gần, phóng viên nhỏ sợ tới mức nơm nớp lo sợ ôm máy ảnh vào trong lòng.
"Cậu nên có chừng có mực!" Thật may mắn Hạ Ly không có gọi điện thoại cho người kia, bằng không, lại có thêm một tiêu đề đáng sợ nữa.
"Có gan... làm... có gan nhận!" Lần này phóng viên nhỏ mặc kiểu cao bồi Levi’s kinh điển, không biết vì sao vẫn có vẻ ngốc nghếch. Đối với người quá mức chải chuốt, Hạ Ly rất mẫn cảm. Cô cười mỉa chỉ vào quần cậu ta: "Anh bạn nhỏ, phong cách này rất không thích hợp với cậu. Hơn nữa..." Vẻ tươi cười bắt đầu trở thành khinh miệt: "Tôi không nghĩ một phóng viên không có danh tiếng gì có thể tùy tiện mua được một bộ Levi"s. Khà khà... Chẳng lẽ cậu không định dùng bút của cậu để thảo phạt tôi, vạch trần tôi nữa à? Ngược lại tính trang điểm xinh xắn đẹp đẽ đến tham gia vào hậu cung của tôi sao?"
Dường như phóng viên nhỏ cảm thấy bản thân bị nói xấu, đỏ mặt lên, lại phản bác không được. Ặc... Chủ biên đại nhân nhà cậu ta quả thật có dặn: Hạ Ly thích quyến rũ soái ca, vậy cậu nên chải chuốt thật đẹp trai châm ngòi quyến rũ cô ấy! Như vậy sẽ không còn buồn rầu vì không có tin gì mới nữa!
Vì thế lúc đó phóng viên nhỏ không dám nhiều lời, ngây ngốc bị tòa soạn báo kéo đi thay Levi"s. Tuy không đáng tin cho lắm.
"Đưa phim chụp ảnh của cậu cho tôi, sau đó cút đi!" Hạ Ly lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với tiểu chính thái, cũng không muốn xử lý cậu như vậy. Nhóc con, cậu gặp may rồi. Nhanh lên cho tôi!"
"Không đưa!" Phóng viên nhỏ cắn môi, mỏi mắt chờ mong như sắp khóc: "Tôi... Tôi sẽ không... không khuất phục cô! Tôi muốn... Muốn vạch trần bộ mặt thật của cô cho người ta thấy!"
Đi mẹ cậu cho người ta thấy!
Hạ Ly phát hỏa, bắt phóng viên nhỏ lại: "Này, đây là xâm phạm riêng tư! Cậu tên gì? Tôi không hạ đao với quỷ vô danh!"
"Tôi! Tôi đứng không thay tên, ngồi... Ngồi không đổi họ Trình Hân Ngôn! Tôi... còn chẳng biết hươu chết về tay ai đâu, tôi không phải quỷ!" Phóng viên nhỏ gào thét để tăng thêm can đảm cho bản thân.
"Này, chẳng biết hươu chết về tay ai không dùng như thế!" Hạ Ly bĩu môi: "Phim chụp, giao hay không giao?"
Tiểu chính thái Trình Hân Ngôn ngẩng cao đầu.
Hạ Ly gật đầu: "Được lắm rất cường đại. À, không phải cậu muốn cướp được một tin tức kích thích sao? Không phải cậu muốn tranh công thưởng trang đầu à? Tôi thành toàn cho cậu!" Nói xong, cô tiến lên một bước nắm lấy cổ áo cậu ta: "Xem ra cậu cũng rất tiềm chất ở trên nhé!" Đoạt lấy máy ảnh của cậu, giơ ra xa, hướng vào bản thân - -
Từ trước đã nói cưỡng hôn là kỹ thuật của Hạ Ly, người bình thường bắt chước không được. Ngay cả tinh hoa như Hứa Lâm Tranh đều bị cô lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cưỡng hôn, huống chi là một thiếu niên nho nhỏ!
Trình Hân Ngôn vốn có chút ngốc trệ, hiện giờ càng thêm choáng váng. Trong đôi mắt to sáng của cậu ta mờ mịt, rưng rưng, tựa như sắp khóc. Lần này đổi thành Hạ Ly nháy mắt, mang theo ý cười xấu xa, ‘tách tách’ vang lên vài tiếng...
"Thoải mái!" Hạ Ly cầm máy ảnh cười: "À, hoặc toàn bộ hủy diệt, hoặc... đưa tấm ảnh kích thích này lên!"
Ngày thứ hai Hạ Ly phát hiện bản thân xem nhẹ tiểu chính thái rồi: Cậu ta lựa chọn đưa tin...
Đổ mồ hôi.
Nhưng quả thật cũng hợp tâm ý Hạ Ly. Thứ nhất, nếu tiểu chính thái không tuyên bố ra, đương nhiên giảm bớt được một phiền toái, không cần nói nữa; thứ hai, tiểu chính thái tuyên bố ra, tâm tư của truyền thông, đại chúng nhất định lại tập trung vào người cô. Mượn việc này, tin tức ông Hạ bị tập kích mà nhà họ Hạ cố ý phong tỏa có thể tiếp tục được che giấu một khoảng thời gian, sự hỗn loạn của nhà họ Hạ cũng có thể tạm thời hòa dịu một chút.
Được rồi, việc đã đến nước này, phiền toái thành đoàn. Hoặc hỏa thiêu Hầu Tử, hoặc thong dong tiếp tục giả ngu.
Cô lựa chọn giả ngu.
Hạ Ly vẫn cảm thấy bản thân không đủ bi thương: Lúc trước Vân Trinh Uyển chiếm lấy cha cô, cô đã có vẻ không tỏ đủ đau buồn, có đôi khi đoán một chút, nếu cô bi thương đến nỗi khi cha cô muốn tái hôn mà cắt mạch gì đó, có lẽ Vân Trinh Uyển sẽ không vào được cửa nhà họ Hạ của cô! Lại tiếp tục đoán, nếu lúc trước Vân Yên và Hứa Lâm Tranh đính hôn cô có đủ bi thương, náo một hồi trên tiệc đính hôn của bọn họ, khóc lóc kêu la, có lẽ hôn sự này sẽ không thành!... Được rồi, cái này đều đã rất xa xôi không hiện thực rồi... Ít nhất, nếu sự kiện tập kích lần này cô có thể làm đến đau thương, đến truyền thông hô hào trợ giúp, có lẽ ông trời sẽ thương cảm cho ngày thường cô hay giương nanh múa vuốt nhỉ?
Ý tưởng quỷ dị này rơi xuống đầu, Hạ Ly tắm sạch sẽ rồi bôi nước làm trắng da.
Ha, tuy Hạ Ly cô thích thanh thế to lớn, nhưng mà cô là cái loại lấy bi thương để tạo ra thanh thế to lớn sao, là kẻ ngốc không dọa được người khác mà chỉ chuyên dọa mình sao? Buồn cười!
"Cô Hạ, có người đến tìm cô." Chị Tần gõ cửa nói.
"Biết rồi." Hạ Ly tiếp tục thong dong xoa nước, thay quần áo: "Là ai?"
"Một vị tiên sinh không quen biết." Chị Tần tận chức tận trách nói, hơn nữa tận đến hơi quá phận: "Bạn trai tiểu thư đều là nhân tài đệ nhất, người này cũng rất quý khí. Tôi đo tóc..."
Hạ Ly cúi đầu, thở ra: "Chị Tần, cái niệm a di đà Phật đó! Ngài niệm không ra thì đừng niệm, miễn cho người ta đoán nhóm người hầu nhà họ Hạ đều không có tóc!"
Chị Tần đỏ mặt, lảm nhảm nói: "Cô Hạ khi dễ tôi..."
Xem ra hư danh hoa tâm ác bà tử này của Hạ Ly đời này thoát không xong.
Khi cô thấy rõ ràng người đang nhàn nhã hút thuốc trong phòng khách tư nhân của cô kia là ai, trong đầu oanh một tiếng suýt nữa nổ tung - -
"Anh Kỳ?" Hạ Ly rất không hiểu, vì sao tên lợn háo sắc này bị đánh rồi mà còn dám đến cửa! Chẳng lẽ anh ta thông qua con đường nào đó đã biết một chút chuyện của nhà họ Hạ, lần này đến để nói bóng nói gió?
"Cô Hạ, vẫn xinh đẹp như vậy." Ánh mắt Kỳ Đông Minh lướt trên người Hạ Ly, đã không còn cảm giác sùng bái như lần đầu gặp mặt, mà có hơn vẻ khinh miệt. Đương nhiên, loại khinh miệt này trong phạm vi Hạ Ly có thể nhận ra: Người này hẳn cũng là kẻ ngốc bị truyền thông kích động.
"Anh Kỳ cũng vậy, đã lâu không gặp." Hạ Ly bảo anh ta ngồi xuống, biểu cảm cứng ngắc và lạnh nhạt. Nếu anh ta thật sự đã nghe thấy cái gì, thái độ vô lễ không thể nghi ngờ càng làm sự việc trở nên phức tạp. Bởi vì bây giờ còn chưa loại trừ do đối thủ trên thương trường của nhà họ Hạ gây ra trận tập kích này.
"Chúng ta người sáng không nói lời tối, cô Hạ." Kỳ Đông Minh không lanh chanh láu táu khen tặng giống lần trước, anh ta nửa đứng đắn nửa châm chọc nói: "Báo chí sáng nay, cô Hạ đã xem qua chưa? Thật không ngờ, cả nhân vật không có danh tiếng gì cũng làm cô Hạ thích được. Nên nói cô Hạ học rộng, hay phải nói ánh mắt cô Hạ tương đối không tầm thường?"
Hạ Ly mỉm cười: "Anh Kỳ muốn nói gì?"
"Sáng nay anh tôi thấy ảnh chụp của cô Hạ, hi vọng có thể gặp mặt cô Hạ." Kỳ Đông Minh nhếch môi: "Ha ha, nữ vương hoàng kim của nhà họ Hạ, Hạ Ly... Cũng không có gì hơn thế."
Được rồi, nghe cách nói, Kỳ Đông Minh này hoàn toàn không biết biến cố của nhà họ Hạ. Như vậy, không cần thiết khách khí với anh ta nữa, huống chi người này chỉ đến để bới móc!
"Như vậy, tôi có thể hỏi một chút hay không, thế nào là "Không có gì hơn thế"?" Hạ Ly nheo mắt nhìn anh ta, cười lạnh: "Anh của anh là thứ gì vậy, muốn gặp tôi, ở ngoài cửa quỳ một đêm thì lương tâm tôi sẽ bộc phát mà gặp anh ta đấy. Tội gì phải để cái tên vô dụng trộm gà không được còn mất nắm gạo như anh làm mối lái chứ?"
"Cô! - -" Kỳ Đông Minh đứng bật dậy.
"Kích động như vậy làm gì. Ngồi xuống." Hạ Ly vỗ chỗ ngồi bên cạnh, bảo thím Lưu bưng trà mật ong đến: "Tôi, tôi, tôi, như thế nào? Ha ha... Vừa mới cả vú lấp miệng em là giả vờ cho ai xem thì tự trong lòng anh phải hiểu! Tưởng ở địa bàn của tôi ra vẻ đáng thương với tôi à, anh còn non lắm!"
"Hạ Ly! Được! Nói vậy thì tôi đưa, quyết định thế nào thì tùy cô! Anh tôi có đồ cho cô." Kỳ Đông Minh có chút phát run, lấy từ lồng ngực ra một thẻ bạch kim: "Hừ! Nói đến cùng cũng chỉ loại phụ nữ có tiền xinh đẹp, phụ nữ như vậy rất nhiều, sao anh ấy có thể xem trọng cô chứ!"
Hạ Ly lạnh nhạt tiếp nhận, khi thấy rõ là cái gì, thì cũng run lên.
"Dù cô là tiểu thư nhà họ Hạ, hậu quả cũng thế thôi. Đừng quá xem trọng mình, Hạ đại tiểu thư!" Kỳ Đông Minh hoàn toàn không còn vẻ play boy tao nhã, toàn bộ như con gà trống bị kích thích. Lông tóc đứng thẳng, ý chí chiến đấu sục sôi!
"OK, cám ơn lời khuyên của anh, anh Kỳ. Tôi không biết anh là em của anh ta, nếu không... Ngày đó không chỉ thưởng cho anh một bạt tai hai cái đấm thôi đâu! Hiện giờ anh có thể cút được rồi. Thím Lưu, sau này thấy người này, không được cho anh ta vào!" Hạ Ly bưng chén trà, mang theo tấm thẻ lên lầu.
[1] vô khổng bất nhập: chỗ nào cũng nhúng tay vào; lợi dụng tất cả mọi dịp (ví với sự lợi dụng mọi cơ hội để làm điều xấu)
Lần thứ hai Hạ Ly bắt được phóng viên thiếu niên kia là ở trên băng ghế cạnh góc đường, cậu ta đang cố gắng muốn chụp sườn mặt của Hạ Ly. Hạ Ly âm u cười, từng bước một tới gần, phóng viên nhỏ sợ tới mức nơm nớp lo sợ ôm máy ảnh vào trong lòng.
"Cậu nên có chừng có mực!" Thật may mắn Hạ Ly không có gọi điện thoại cho người kia, bằng không, lại có thêm một tiêu đề đáng sợ nữa.
"Có gan... làm... có gan nhận!" Lần này phóng viên nhỏ mặc kiểu cao bồi Levi’s kinh điển, không biết vì sao vẫn có vẻ ngốc nghếch. Đối với người quá mức chải chuốt, Hạ Ly rất mẫn cảm. Cô cười mỉa chỉ vào quần cậu ta: "Anh bạn nhỏ, phong cách này rất không thích hợp với cậu. Hơn nữa..." Vẻ tươi cười bắt đầu trở thành khinh miệt: "Tôi không nghĩ một phóng viên không có danh tiếng gì có thể tùy tiện mua được một bộ Levi"s. Khà khà... Chẳng lẽ cậu không định dùng bút của cậu để thảo phạt tôi, vạch trần tôi nữa à? Ngược lại tính trang điểm xinh xắn đẹp đẽ đến tham gia vào hậu cung của tôi sao?"
Dường như phóng viên nhỏ cảm thấy bản thân bị nói xấu, đỏ mặt lên, lại phản bác không được. Ặc... Chủ biên đại nhân nhà cậu ta quả thật có dặn: Hạ Ly thích quyến rũ soái ca, vậy cậu nên chải chuốt thật đẹp trai châm ngòi quyến rũ cô ấy! Như vậy sẽ không còn buồn rầu vì không có tin gì mới nữa!
Vì thế lúc đó phóng viên nhỏ không dám nhiều lời, ngây ngốc bị tòa soạn báo kéo đi thay Levi"s. Tuy không đáng tin cho lắm.
"Đưa phim chụp ảnh của cậu cho tôi, sau đó cút đi!" Hạ Ly lạnh lùng nói: "Tôi không có hứng thú với tiểu chính thái, cũng không muốn xử lý cậu như vậy. Nhóc con, cậu gặp may rồi. Nhanh lên cho tôi!"
"Không đưa!" Phóng viên nhỏ cắn môi, mỏi mắt chờ mong như sắp khóc: "Tôi... Tôi sẽ không... không khuất phục cô! Tôi muốn... Muốn vạch trần bộ mặt thật của cô cho người ta thấy!"
Đi mẹ cậu cho người ta thấy!
Hạ Ly phát hỏa, bắt phóng viên nhỏ lại: "Này, đây là xâm phạm riêng tư! Cậu tên gì? Tôi không hạ đao với quỷ vô danh!"
"Tôi! Tôi đứng không thay tên, ngồi... Ngồi không đổi họ Trình Hân Ngôn! Tôi... còn chẳng biết hươu chết về tay ai đâu, tôi không phải quỷ!" Phóng viên nhỏ gào thét để tăng thêm can đảm cho bản thân.
"Này, chẳng biết hươu chết về tay ai không dùng như thế!" Hạ Ly bĩu môi: "Phim chụp, giao hay không giao?"
Tiểu chính thái Trình Hân Ngôn ngẩng cao đầu.
Hạ Ly gật đầu: "Được lắm rất cường đại. À, không phải cậu muốn cướp được một tin tức kích thích sao? Không phải cậu muốn tranh công thưởng trang đầu à? Tôi thành toàn cho cậu!" Nói xong, cô tiến lên một bước nắm lấy cổ áo cậu ta: "Xem ra cậu cũng rất tiềm chất ở trên nhé!" Đoạt lấy máy ảnh của cậu, giơ ra xa, hướng vào bản thân - -
Từ trước đã nói cưỡng hôn là kỹ thuật của Hạ Ly, người bình thường bắt chước không được. Ngay cả tinh hoa như Hứa Lâm Tranh đều bị cô lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai cưỡng hôn, huống chi là một thiếu niên nho nhỏ!
Trình Hân Ngôn vốn có chút ngốc trệ, hiện giờ càng thêm choáng váng. Trong đôi mắt to sáng của cậu ta mờ mịt, rưng rưng, tựa như sắp khóc. Lần này đổi thành Hạ Ly nháy mắt, mang theo ý cười xấu xa, ‘tách tách’ vang lên vài tiếng...
"Thoải mái!" Hạ Ly cầm máy ảnh cười: "À, hoặc toàn bộ hủy diệt, hoặc... đưa tấm ảnh kích thích này lên!"
Ngày thứ hai Hạ Ly phát hiện bản thân xem nhẹ tiểu chính thái rồi: Cậu ta lựa chọn đưa tin...
Đổ mồ hôi.
Nhưng quả thật cũng hợp tâm ý Hạ Ly. Thứ nhất, nếu tiểu chính thái không tuyên bố ra, đương nhiên giảm bớt được một phiền toái, không cần nói nữa; thứ hai, tiểu chính thái tuyên bố ra, tâm tư của truyền thông, đại chúng nhất định lại tập trung vào người cô. Mượn việc này, tin tức ông Hạ bị tập kích mà nhà họ Hạ cố ý phong tỏa có thể tiếp tục được che giấu một khoảng thời gian, sự hỗn loạn của nhà họ Hạ cũng có thể tạm thời hòa dịu một chút.
Được rồi, việc đã đến nước này, phiền toái thành đoàn. Hoặc hỏa thiêu Hầu Tử, hoặc thong dong tiếp tục giả ngu.
Cô lựa chọn giả ngu.
Hạ Ly vẫn cảm thấy bản thân không đủ bi thương: Lúc trước Vân Trinh Uyển chiếm lấy cha cô, cô đã có vẻ không tỏ đủ đau buồn, có đôi khi đoán một chút, nếu cô bi thương đến nỗi khi cha cô muốn tái hôn mà cắt mạch gì đó, có lẽ Vân Trinh Uyển sẽ không vào được cửa nhà họ Hạ của cô! Lại tiếp tục đoán, nếu lúc trước Vân Yên và Hứa Lâm Tranh đính hôn cô có đủ bi thương, náo một hồi trên tiệc đính hôn của bọn họ, khóc lóc kêu la, có lẽ hôn sự này sẽ không thành!... Được rồi, cái này đều đã rất xa xôi không hiện thực rồi... Ít nhất, nếu sự kiện tập kích lần này cô có thể làm đến đau thương, đến truyền thông hô hào trợ giúp, có lẽ ông trời sẽ thương cảm cho ngày thường cô hay giương nanh múa vuốt nhỉ?
Ý tưởng quỷ dị này rơi xuống đầu, Hạ Ly tắm sạch sẽ rồi bôi nước làm trắng da.
Ha, tuy Hạ Ly cô thích thanh thế to lớn, nhưng mà cô là cái loại lấy bi thương để tạo ra thanh thế to lớn sao, là kẻ ngốc không dọa được người khác mà chỉ chuyên dọa mình sao? Buồn cười!
"Cô Hạ, có người đến tìm cô." Chị Tần gõ cửa nói.
"Biết rồi." Hạ Ly tiếp tục thong dong xoa nước, thay quần áo: "Là ai?"
"Một vị tiên sinh không quen biết." Chị Tần tận chức tận trách nói, hơn nữa tận đến hơi quá phận: "Bạn trai tiểu thư đều là nhân tài đệ nhất, người này cũng rất quý khí. Tôi đo tóc..."
Hạ Ly cúi đầu, thở ra: "Chị Tần, cái niệm a di đà Phật đó! Ngài niệm không ra thì đừng niệm, miễn cho người ta đoán nhóm người hầu nhà họ Hạ đều không có tóc!"
Chị Tần đỏ mặt, lảm nhảm nói: "Cô Hạ khi dễ tôi..."
Xem ra hư danh hoa tâm ác bà tử này của Hạ Ly đời này thoát không xong.
Khi cô thấy rõ ràng người đang nhàn nhã hút thuốc trong phòng khách tư nhân của cô kia là ai, trong đầu oanh một tiếng suýt nữa nổ tung - -
"Anh Kỳ?" Hạ Ly rất không hiểu, vì sao tên lợn háo sắc này bị đánh rồi mà còn dám đến cửa! Chẳng lẽ anh ta thông qua con đường nào đó đã biết một chút chuyện của nhà họ Hạ, lần này đến để nói bóng nói gió?
"Cô Hạ, vẫn xinh đẹp như vậy." Ánh mắt Kỳ Đông Minh lướt trên người Hạ Ly, đã không còn cảm giác sùng bái như lần đầu gặp mặt, mà có hơn vẻ khinh miệt. Đương nhiên, loại khinh miệt này trong phạm vi Hạ Ly có thể nhận ra: Người này hẳn cũng là kẻ ngốc bị truyền thông kích động.
"Anh Kỳ cũng vậy, đã lâu không gặp." Hạ Ly bảo anh ta ngồi xuống, biểu cảm cứng ngắc và lạnh nhạt. Nếu anh ta thật sự đã nghe thấy cái gì, thái độ vô lễ không thể nghi ngờ càng làm sự việc trở nên phức tạp. Bởi vì bây giờ còn chưa loại trừ do đối thủ trên thương trường của nhà họ Hạ gây ra trận tập kích này.
"Chúng ta người sáng không nói lời tối, cô Hạ." Kỳ Đông Minh không lanh chanh láu táu khen tặng giống lần trước, anh ta nửa đứng đắn nửa châm chọc nói: "Báo chí sáng nay, cô Hạ đã xem qua chưa? Thật không ngờ, cả nhân vật không có danh tiếng gì cũng làm cô Hạ thích được. Nên nói cô Hạ học rộng, hay phải nói ánh mắt cô Hạ tương đối không tầm thường?"
Hạ Ly mỉm cười: "Anh Kỳ muốn nói gì?"
"Sáng nay anh tôi thấy ảnh chụp của cô Hạ, hi vọng có thể gặp mặt cô Hạ." Kỳ Đông Minh nhếch môi: "Ha ha, nữ vương hoàng kim của nhà họ Hạ, Hạ Ly... Cũng không có gì hơn thế."
Được rồi, nghe cách nói, Kỳ Đông Minh này hoàn toàn không biết biến cố của nhà họ Hạ. Như vậy, không cần thiết khách khí với anh ta nữa, huống chi người này chỉ đến để bới móc!
"Như vậy, tôi có thể hỏi một chút hay không, thế nào là "Không có gì hơn thế"?" Hạ Ly nheo mắt nhìn anh ta, cười lạnh: "Anh của anh là thứ gì vậy, muốn gặp tôi, ở ngoài cửa quỳ một đêm thì lương tâm tôi sẽ bộc phát mà gặp anh ta đấy. Tội gì phải để cái tên vô dụng trộm gà không được còn mất nắm gạo như anh làm mối lái chứ?"
"Cô! - -" Kỳ Đông Minh đứng bật dậy.
"Kích động như vậy làm gì. Ngồi xuống." Hạ Ly vỗ chỗ ngồi bên cạnh, bảo thím Lưu bưng trà mật ong đến: "Tôi, tôi, tôi, như thế nào? Ha ha... Vừa mới cả vú lấp miệng em là giả vờ cho ai xem thì tự trong lòng anh phải hiểu! Tưởng ở địa bàn của tôi ra vẻ đáng thương với tôi à, anh còn non lắm!"
"Hạ Ly! Được! Nói vậy thì tôi đưa, quyết định thế nào thì tùy cô! Anh tôi có đồ cho cô." Kỳ Đông Minh có chút phát run, lấy từ lồng ngực ra một thẻ bạch kim: "Hừ! Nói đến cùng cũng chỉ loại phụ nữ có tiền xinh đẹp, phụ nữ như vậy rất nhiều, sao anh ấy có thể xem trọng cô chứ!"
Hạ Ly lạnh nhạt tiếp nhận, khi thấy rõ là cái gì, thì cũng run lên.
"Dù cô là tiểu thư nhà họ Hạ, hậu quả cũng thế thôi. Đừng quá xem trọng mình, Hạ đại tiểu thư!" Kỳ Đông Minh hoàn toàn không còn vẻ play boy tao nhã, toàn bộ như con gà trống bị kích thích. Lông tóc đứng thẳng, ý chí chiến đấu sục sôi!
"OK, cám ơn lời khuyên của anh, anh Kỳ. Tôi không biết anh là em của anh ta, nếu không... Ngày đó không chỉ thưởng cho anh một bạt tai hai cái đấm thôi đâu! Hiện giờ anh có thể cút được rồi. Thím Lưu, sau này thấy người này, không được cho anh ta vào!" Hạ Ly bưng chén trà, mang theo tấm thẻ lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.