Chương 48
Vu Triết
24/04/2022
Cả buổi trời Sơ Nhất cũng không nói nên lời, cứ đâm một miếng thịt nhìn Chu Xuân Dương như thế.
Chu Xuân Dương đã nói rất rõ.
Trong phút chốc Sơ Nhất cũng không biết mình nên trả lời thế nào.
Dưới tình huống như này, trong lòng cậu còn chưa nghĩ ra cách gì thế nhưng lại có hơi ngưỡng mộ Chu Xuân Dương.
Cho dù là làm gì, nói gì Chu Xuân Dương lúc nào cũng tự tin như thế, đây là chuyện mà có lẽ cả đời cậu cũng không làm được thế nên cậu đột nhiên rất ngưỡng mộ Chu Xuân Dương.
"Thật ra tôi có thể không cần phải nói rõ với cậu như thế," Chu Xuân Dương nói, "Đổi thành người khác không chừng tôi đã trực tiếp đi tỏ tình cái một luôn rồi, được thì được, không được thì thôi."
Sơ Nhất nhìn cậu ta.
"Cậu không giống," Chu Xuân Dương thở dài, "Cậu nói xem mới hơn một tháng, cậu giúp tôi hai lần còn bị thương nữa, trong ký túc tôi cũng thân với cậu nhất."
Sơ Nhất vẫn nhìn cậu ta.
Sau khi chậm rãi hồi phục tinh thần lại, cuối cùng Sơ Nhất cũng trở về từ sự ngưỡng mộ với Chu Xuân Dương.
Nhưng cậu không hiểu nổi cảm giác của mình lúc này.
Cậu đột nhiên có hơi thất vọng với chính mình.
Từ nhỏ đến lớn cậu đều không có bạn, Yến Hàng đối với cậu mà nói là rất nhiều "đầu tiên".
Người đầu tiên muốn bảo kê cậu, người đầu tiên giúp cậu đánh nhau, người đầu tiên biết đến hốc cây của cậu, người đầu tiên dẫn cậu về nhà ăn cơm, người đầu tiên chạy bộ mỗi đêm với cậu......
Người đầu tiên làm cậu muốn thay đổi chính mình.
Người đầu tiên làm cậu hầu như đã xem hết tất cả biển hiệu Đồ nướng Tiểu Lý trên cả nước.
Quá nhiều, giống như mười mấy năm trước đây cả đường cậu đều sống như thằng ngốc vậy, chả có một thứ gì. Sau khi Yến Hàng xuất hiện cậu mới bắt đầu tiếp xúc với cuộc sống thật sự.
Yến Hàng đối với cậu mà nói là vô cùng quan trọng.
Nhưng cậu không thể chắc chắn, cái sự quan trọng này có giống với cái "có chút gì đó" mà Chu Xuân Dương nói không.
"Sao cậu, cậu biết được," Sơ Nhất vẫn cầm nĩa đâm thịt, "Anh ấy có thích, thích cậu không?"
"Tôi không biết mà," Chu Xuân Dương nói, "Đến anh ấy có phải không tôi cũng không biết, tôi chỉ thấy hai người...... Dù sao phải hay không thì hỏi tí là được, nếu không phải thì tôi xin lỗi rồi hồ biến thôi."
Sơ Nhất nhíu mày, vồ cùng nghiêm túc mà suy nghĩ lời Chu Xuân Dương nói.
Cậu chưa từng nghĩ xem Yến Hàng với Chu Xuân Dương có phải là cùng một loại người không, nghiêm túc mà nói, cơ bản cậu chưa từng nghĩ đến trên thế giới này ngoại trừ Chu Xuân Dương còn có người "đồng tính luyến ái" thứ hai.
Cho nên lúc cậu đột nhiên phản ứng lại được, nếu Chu Xuân Dương thật sự đi hỏi, lỡ như Yến Hàng thật sự là......
Cậu nhớ đến cái vẻ mặt khinh thường và ghé bỏ của Cởi trần khi nói Chu Xuân Dương "đồng tính luyến ái, gay chó chết", nhịn không được mà run run.
Chu Xuân Dương thở dài: "Tôi ấy à, chính là......"
"Không được." Sơ Nhất nói.
"Hả?" Sơ Nhất nói.
Sơ Nhất bỏ thịt vào miệng: "Không được."
Mặc kệ là có chút gì không, dù sao cũng không được không thể để bất kì đứa nào nói Yến Hàng như vậy được.
Chu Xuân Dương nhìn cậu cả buổi cũng không nói gì.
Sơ Nhất bị cậu ta nhìn đến có hơi mất tự tin, không biết cái câu "không được" này của mình có phải là nói không thích hợp lắm rồi không, hoặc là nói không chính xác lắm?
Cậu chỉ có thể cúi đầu tiếp tục cắt thịt.
"Ôi," Chu Xuân Dương đột nhiên bật cười, "Cái biểu cảm này của cậu doạ tôi sợ gần chết."
"Biểu, cảm gì?" Ăn sờ mặt.
"Cái biểu cảm mà giây tiếp theo sẽ nhào đến đập tôi á," Chu Xuân Dương cười, lại thở dài, "Được rồi, cậu nói không được thì không được."
Sơ Nhất không biết biểu cảm vừa rồi của mình là gì, chắc là tâm lý hoạt động dữ dội quá, trong lòng không chứa nổi nên tràn lên cả mặt.
Cậu hơi ngại mà uống miếng nước ngọt.
"Sơ Nhất," Chu Xuân Dương nhìn cậu, "Cậu thật sự là một người rất thần kì."
"Vậy là, là cậu chưa trải, trải sự đời rồi." Sơ Nhất nói, "A."
Chu Xuân Dương cười cả buổi: "Có lúc tôi cảm thấy cậu cực kì cực kì đơn giản, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu, có lúc lại cảm thấy cái liếc mắt đã nhìn thấu này là cái biểu hiện giả tạo."
"Nhìn thử, thử hai cái coi, sao." Sơ Nhất cũng cười cười.
Sơ Nhất nói chuyện với Chu Xuân Dương cũng không tệ lắm, đây là lần đầu tiên Yến Hàng thấy Sơ Nhất nó chuyện với người khác như thế.
Trong trí nhớ của hắn Sơ Nhấtkhông hề nói chuyện với người khác, cả hai lần đến đây cùng bạn học cậu đều nói rất ít, cơ bản đều là bạn học nói còn cậu ngồi ở kế bên nghe.
Như vậy thôi mà Yến Hàng đã thấy cậu thay đổi rất thần kì, ít nhất cậu đã có thể gia nhập cái vòng "bạn học" này rồi. Mà bây giờ nhìn thấy cậu thế mà có thể nói cười với Chu Xuân Dương như thế, làm Yến Hàng có hơi bất ngờ.
Có chút vui mừng.
Có chút...... Khó chịu.
Lúc thời gian bữa tối gần kết thúc, người ở nhà hàng đã bắt đầu giảm từ từ, bắt đầu chỉ ra không vào, Yến Hàng chống lên quầy bar thở phào.
Bên kia bố mẹ Chu Xuân Dương và Sơ Nhất đều đã ăn xong, gọi phục vụ thanh toán.
Bố Chu Xuân Dương là khách VIP, Yến Hàng chuẩn bị hai hộp bánh Trung Thu, bảo phục vụ gói xong thì tự mình đem sang tặng, rồi lại tiễn cả nhà họ đến cửa.
"Cảm ơn anh Hàng." Chu Xuân Dương đi ở cuối cùng, nhìn hắn cười cười.
"Không cần khách sáo." Yến Hàng cười cười.
Nhìn cả nhà họ đi vào thang máy, hắn xoay người đi trở lại, nhìn thấy Sơ Nhất có hơi mất tự nhiên mà đứng ở cửa nhà hàng.
"Vào bên trong ngồi đi, không sao đâu," Yến Hàng nói.
"Chiếm mất, một bàn." Sơ Nhất nói.
"Bây giờ không có khách," Yến Hàng cười cười, "Em chiếm ba bàn cũng không sao, miễn là em không ngủ quên."
Sơ Nhất bật cười hơi do dự, quay lại ngồi vào cái bàn trước đó.
Yến Hàng đi rót cho cậu một ly cafe, đem qua: "Chắc là anh còn bận một chút nữa."
"Không cần gấp," Sơ Nhất nhùn cafe, thấp giọng, "Là cái, cái loại 68, tệ kia hả?"
"Em còn nhìn giá cafe cơ á?" Yến Hàng cũng chờng điệu mà thấp giọng.
"Em có không, không cố ý xem, chủ yếu là doạ, doạ em hết, hồn nên nhớ kĩ." Sơ Nhất nói.
"Đừng sợ, đây là cafe của nhân viên bọn anh," Yến Hàng cười cười, theo thói quen mà định đưa tay xoa đầu cậu nhưng chợt nhớ đến ở đây là nhà hàng nên thu tay lại, "Anh kết toán đã, em cứ uống đi."
"Thật ra nước, nước lọc là, được." Sơ Nhất nói.
"Em có phiền không hả." Yến Hàng chậc một tiếng.
Sơ Nhất không nói gì, lập tức cuối đầu cầm ly uống một ngụm, sau đó nhíu mày.
"Bỏ đường, bỏ sữa vào." Yến Hàng nói.
"Ò." Lúc này Sơ Nhất mới lấy gói đường bên cạnh.
"Anh Hàng," Trương Thần lại đây, đặt nhật kí công việc trước mặt hắn, "Em trai này của cậu là nhận thôi đúng không?"
"Ừm," Yến Hàng lên tiếng nhìn nhật kí, lần nào Trương Thần cũng sẽ viết phần cô nàng có thể giúp được viết vào, làm hắn nhẹ nhàng không ít, "Sao thế?"
"Vừa nhìn đã biết không phải em ruột á, cũng không phải anh em họ gì," Trương Thần nói, "Em trai cool ngầu."
"Ngầu à?" Yến Hàng nhìn Trương Thần một cái.
"Rất ngầu với đẹp trai mà, cậu không thấy vậy hở?" Trương Thần nói, "Dáng cao thêm tí nữa, tuyệt đối là kiểu lãnh khốc lãng tử làm một đám ngốc bạch ngọt đổ đứ đừ luôn."
Yến Hàng cười không nói gì.
Hắn đã không ngừng nghe được người khách hình dung về Sơ Nhất như vậy.
Có đôi khi hắn tự hỏi xem mình có nên nhảy ra khỏi những kí ức của hắn đối với Sơ Nhất để đánh giá nhóc con này lại chút không. Bây giờ cho dù hắn có nhìn như nào cũng chỉ cảm thấy Sơ Nhất vẫn còn là Chó đất nhỏ cụp lỗ tai, còn chưa lớn hết.
Lâu lâu cảm thấy cậu chính chắn, cũng chỉ là trong phút chốc ấy thôi.
Ngầu thật hả?
Hung dữ thật hả?
Cẩu ca?
Yến Hàng nhìn Sơ Nhất ngồi bên bàn bên kia, một tay cầm ly cafe một tay chơi điện thoại.
Vẫn còn là em bé mà.
"Anh không ăn, ăn cơm nhân viên hả?" Sau khi tan làm, lúc đi cùng Sơ Nhất rời khỏi nhà hàng cậu hỏi.
"Vậy không phải em chờ lâu hơn à, ăn cơm nhân viên ít nhất cũng phải mười phút." Yến Hàng nói.
"Không tốn tiền," Sơ Nhất nói, "Không ăn, uổng quá trời."
"Thật ra anh không đói lắm," Yến Hàng cười khoác tay lên vai cậu, "Lúc bận quá anh chẳng ăn nổi cái gì."
"Các anh bận, quá," Sơ Nhất nói, "Em thấy anh, anh không ngừng, lại nghỉ luôn."
"Bình thường vẫn được, bây giờ không phải đang là tuần lễ vàng à, du khách rất nhiều," Yến Hàng duỗi người, tiếp tục để tay trên vai cậu, "Tối về là không chạy bộ nổi...... Bọn mình đi bộ về đi, hít thở không khí, tiện thể tập thể dục luôn."
"Được." Sơ Nhất gật đầu.
"Có phải ở ký túc em với Chu Xuân Dương có quan hệ tốt nhất không?" Yến Hàng hỏi.
"Không biết nữa," Sơ Nhất nghĩ nghĩ, "Đều tốt, cả."
"Anh thấy hai đứa nói chuyện rất nhiều mà." Yến Hàng nói.
"Ừm." Sơ Nhất nhìn hắn một cái, "Cậu ấy là, cái máy nói."
(话痨/huà láo: dùng để hình dung một người nói quài không ngừng, nói mãi không dứt, giống như tiếng ho của người bệnh lao.)
"Em mà không nói lắp thì ai là cái máy nói còn chưa chắc đâu nhá." Yến Hàng cười cười.
"Cậu ấy." Sơ Nhất kiên trì.
"Vậy bọn mình ai là máy nói?" Yến Hàng hỏi.
"Anh á." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng cười, xoa mạnh đầu cậu hai cái: "Hồi nãy đồng nghiệp anh nói em ngầu quá trời, rốt cuộc thì ngầu chỗ nào chứ? Anh thật sự nhìn không ra."
"Anh và đồng, nghiệp nhắc đến, em?" Sơ Nhất hỏi.
"Ừm, nói em cool ngầu rồi đẹp trai." Yến Hàng nói.
Sơ Nhất không nói gì, cười hí hí hai tiếng.
"Em cười cái gì?" Yến Hàng hỏi.
"Không gì." Sơ Nhất tiếp tục đi về phía trước, tự mình cười ngu.
Yến Hàng gần như có thể đoán được tại sao cậu lại vui vẻ như thế. Cảm giác được bạn của bạn, bạn học của bạn, đồng nghiệp của bạn nhắc đến, có lẽ trước đây Sơ Nhất chưa từng được trải nghiệm.
"Phía trước có cái siêu thị," Yến Hàng nói, "Anh muốn vào mua ít vật dụng hằng ngày."
"Đối diện tiểu, khu không phải cũng, cũng có sao?" Sơ Nhất nhìn phía trước.
"Ở đây đầy đủ đồ hơn," Yến Hàng nói, "Đối diện tiểu khu là một cái siêu thị nhỏ."
"Ò." Sơ Nhất gật đầu.
Trong siêu thị rất nhiều người, cậu và Yến Hàng chậm rãi đi giữa các kệ hàng, vừa đến ngày lễ siêu thị đều nhiều người như thế.
Sơ Nhất nhìn đủ loại bánh Trung Thu ở lối đi mà Sơ Nhất có hơi xuất thần. Bánh Trung Thu mà Yến Hàng giúp cậu gửi về nhà không biết giờ ở đâu rồi, ngày mai đã đến chưa? Hay là ngày mốt?
Nếu nhận được bánh Trung Thu người trong nhà sẽ vui sao? Sẽ gọi cho cậu nói là nhận được bánh Trung Thu rồi sao?
Yến Hàng dừng lại trước kệ đặt khăn lông, Sơ Nhất nhìn thoáng qua giá của khăn, đời này cậu còn chưa từng dùng khăn lông mấy chục tệ bao giờ.
"Khăn của, của anh không phải, phải còn dùng được, hả?" Cậu nhịn không được hỏi một câu.
Tuy rằng là Yến Hàng đã từng nói là không để dành tiền, có nhiêu xài nhiêu, nhưng Sơ Nhất vẫn có hơi đau lòng.
"Khăn một tháng đổi một lần," Yến Hàng nói, "Vậy khá sạch sẽ."
"Ò." Sơ Nhất đành lên tiếng.
Khăn phải đổi một tháng một lần à? Khăn của cậu chắc là hỏng thì đổi.
Yến Hàng cầm túi bốn cái khăn: "Anh hai cái em hai cái."
Sơ Nhất ngẩn người.
"Em cái hồng phấn, anh cái xanh lam." Yến Hàng nói.
"Em xanh lam." Sơ Nhất cũng chưa nghĩ hỏi xem tại sao lại mua khăn cho cậu, phải kháng nghị màu sắc trước đã.
"Anh muốn màu xanh lam." Yến Hàng nói.
Sơ Nhất nhìn thoáng qua trên kệ, cầm một túi khăn màu cafe với màu xanh lam đặt vào tay hắn.
"Vậy em xanh lam, anh cafe." Yến Hàng nói.
"Em cafe." Sơ Nhất nói.
"Kỹ năng ẩn của em là tranh luận đúng không?" Yến Hàng nhìn cậu.
Sơ Nhất cười lên, không hiểu tại sao mình lại như thế.
Cuối cùng Yến Hàng bỏ lại túi này lên kệ, cầm một túi bốn cái màu cafe: "Vầy được chưa hở?"
"Hình như xanh, lam đẹp hơn." Sơ Nhất nhỏ giọng nói.
Yến Hàng lại lục lọi một hồi, tìm được một túi bốn cái xanh lam có lẽ là duy nhất ở đây: "Vừa lòng em chưa?"
Sơ Nhất gật đầu, rõ ràng là không cần khăn lại đi theo Yến Hàng cùng chọn khăn, nhưng cậu cảm thấy rất vui vẻ.
Chưa đi được mấy bước, điện thoại trong túi đã vang lên, cậu lấy ra nhìn thoáng qua, là dì út.
"Alo?" Cậu nghe điện thoại, "Dì út."
"Khi nào con về thế? Hai ngày nữa dượng con rảnh vừ hay có thể lái xe đi đón con." Dì út ở bên kia nói.
Sơ Nhất dừng chân, không biết nên nói gì.
Yến Hàng quay đầu lại nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Ai thế?"
"Dì út em," Sơ Nhất che mic lại nói, "Hỏi em có, có về không."
"Em cứ nói thật đi, không muốn về." Yến Hàng nhẹ giọng nói.
"Nghỉ lễ con, con không về." Sơ Nhất nói.
"Không về?" Đi út có hơi giật mình, "Trung Thu con không về nhà à?"
"Vâng." Sơ Nhất lên tiếng.
Lát sau dì út mới thở dài: "Trước đó dì còn lo có khi nào con không muốn về không...... Con nói với mẹ và bà ngoại là không về chưa?"
"Chưa." Sơ Nhất nói.
"Chưa nói?" Chắc là dì út có hơi không biết làm sao, "Có phải vẫn luôn không liên lạc với người trong nhà không?"
"Vâng." Sơ Nhất cắn môi.
"Con gọi cho người nhà đi," Dì út hơi do dự, "Mấy hôm trước bà ngoại con nằm viện."
"Hả?" Sơ Nhất ngây ngẩn cả người.
"Dì đến bệnh viện xem thử, nói là váng đầu, bác sĩ cũng không kiểm tra ra được bệnh gì, liền qua sát hai ngày xem sao," Dì út nói, "Con gọi điện thoại cho người trong nhà đi, tránh đến lúc đó bà ngoại lại nói này nói nọ con."
"Vâng." Sơ Nhất gật đầu.
"Nếu con con muốn về thật thì không về," Dì út nói, "Tháng sau dì có thời gian, đi với dượng sang đó thăm con."
Nói chuyện điện thoại với dì xong, Sơ Nhất đứng tại chỗ cả buổi không nhúc nhích.
Khoảng thời gian này cậu sống có hơi vui vẻ rồi, cho dù là lâu lâu cũng nhớ nhà và chuyện trước kia, nhưng cũng không quá anhe hưởng đến tâm trạng của cậu.
Cậu giống như là chim sẽ nhỏ cuối cùng cũng có thể vỗ cánh bay lên, đang lúc vỗ phành phạch vui vẻ thì đột nhiên bị gió thổi về lại mặt đất.
Cậu có hơi sợ.
Nếu chỉ cần gọi cho người trong nhà cậu có thể làm được.
Nhưng bây giờ bà ngoại nằm viện, cho dù dì út đã nói không kiểm tra ra được gì thì cậu cũng sợ.
Có thể là cậu không hiểu thảo, chuyện cậu sợ không phải là bà ngoại mắc bệnh gì, thứ cậu sợ là dưới tình huống như vậy cậu sẽ bị mẹ với bà chửi.
Loại sợ hãi này dường như đã khắc sâu vào trong xương cậu, cho dù là bao lâu cũng sẽ không biến mất.
Cậu gần như còn có thể tưởng tượng được mẹ và bà ngoại sẽ nói cái gì.
Đồ vong đơn bội nghĩa, đéo có trách nhiệm mà bỏ đi, mặc kệ cái nhà này, mặc kệ người nhà này sống hay chết như thằng cha mày, mày còn gọi về làm cái gì, xem người trong cái nhà này chết chưa đấy à, mày yên tâm đi lúc tự sát sẽ thông báo cho mày......
"Em sao thế?" Yến Hàng vỗ nhè nhẹ lên vai cậu.
"Đi út nói bà, ngoại em nằm, nằm viện." Sơ Nhất nói.
" Nằm viện?" Yến Hàng ngẩn người, "Nghiêm trọng không? Bệnh gì?"
"Không tra, ra được," Sơ Nhất nhíu mày, "Nằm quan sát, sát hai ngày."
"Vậy em gọi cho người nhà đi, hỏi tình hình một chút," Yến Hàng nói, "Nếu không được thì về xem thử."
Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Em không dám."
"Hả?" Yến Hàng nhìn cậu.
"Em không dám," Sơ Nhất nói, giọng nói có hơi run, ngồi xổm xuống kệ hàng bên cạnh, "Em không dám......"
"Sơ Nhất," Yến Hàng cũng ngồi xổm xuống, tay vỗ nhẹ sau lưng cậu, "Vậy không gọi, không gọi điện nữa, cũng không về."
"Mẹ em sẽ chửi, chửi em," Giọng của Sơ Nhất rất nhỉ, có thể nghe được cậu vô cùng khó chịu, "Bà ngoại, cũng sẽ chửi, em."
"Chửi thì chửi thôi," Yến Hàng nói, "Bao năm vậy rồi chửi em có ít đâu."
Sơ Nhất không nói gì, ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy chân, đặt cằm lên đầu gối.
Yến Hàng nghiêng đầu nhìn mắt cậu, không có khóc chỉ đang ngẩn người.
Không khóc thì tốt rồi.
Yến Hàng không nói nữa, ngồi xổm đối diện cậu.
Sơ Nhất giống như đã trở lại cái trạng thái trong trí nhớ của hắn, thậm chí còn làm cho hắn khó chịu hơn trong trí nhớ rất nhiều. Bởi vì Sơ Nhất của khi ấy đã chấp nhận cái trạng thái cuộc sống đó rồi, cậu có thể khép kín chính mình lại để nhận hết tất cả những đả kích và sợ hãi.
Mà Sơ Nhất của bây giờ, đã không thể trở lại cái trạng thái bình tĩnh chấp nhận tất cả mọi thứ như thế nữa.
Cậu càng kiên cường cũng càng yếu đuối.
"Chúng ta về trước đi, sau đó thì nghĩ xem nên làm sao." Yến Hàng đưa tay sờ sờ cằm cậu. Đột nhiên phát hiện nhìn như này chân của Sơ Nhất thật sự rất dài.
"Vâng." Sơ Nhất lên tiếng nhưng không nhúc nhích.
Yến Hàng đứng lên, đứng bên cạnh chờ cậu, một lúc sau Sơ Nhất chậm rãi đứng lên.
"Đi thôi," Yến Hàng ôm lấy vai cậu, "Anh đi lấy hai chai kem đánh răng đã, còn có nước giặt nữa."
"Vâng." Sơ Nhất gật đầu.
Lấy xong đồ rồi ra thanh toán, ra khỏi siêu thị, Sơ Nhất đều không ừ hử gì, có hơi thất thần.
"Gọi xe đi." Yến Hàng nhìn dáng vẻ này của cậu đoán chừng cũng không tâm trạng đi bộ về nữa.
Sơ Nhất gật đầu.
Yến Hàng vẫy ba chiếc taxi rốt cuộc mới có một chiếc dừng lại, hắn để đồ lên ghế phụ rồi cùng ngồi xuống ghế sau với Sơ Nhất.
Trước đi xe lái đi Yến Hàng nhìn ra cửa sổ, thở dài khe khẽ.
Ven đường còn có mấy người đang duỗi tay gọi xe, cũng may hai người họ giành trước được.
Không thì.......
Yến Hàng nhìn thấy phía sau mấy người đang gọi xe có một thân ảnh loé qua, tiếp đó biến mất trong đám người.
Lúc này trời đã tối, trước cửa siêu thị lại nhiều người, hắn cũng không nhìn rõ nhưng cái người đi đường kia có hơi kiễng chân trái làm hắn đột nhiên nhớ đến cái người hôm nay ở nhà hàng.
Hoa mắt?
Lại phản ứng quá độ?
Về đến nhà Sơ Nhất vẫn không nói gì, ngồi trên sofa ngây người.
Lúc Yến Hàng tắm xong đi ra, cậu đổi từ ngồi thành ngồi xếp bằng, nhìn vẫn có hơi rầu rĩ không vui.
"Thật ra cũng không có gì mà," Yến Hàng ngồi xuống cạnh cậu, "Em không muốn gọi thì không gọi, không yên tâm thì gọi hỏi một chút, sợ bị chửi cái gì, bây giờ em là Cẩu Ca."
Sơ Nhất cười cười.
"Có mốt số việc em càng nghĩ lại càng sợ." Yến Hàng nói.
"Em sợ sẽ bảo, bảo em về." Sơ Nhất nói.
"Vậy cũng giống nhau mà, muốn về thì về, không muốn về thì không về, nếu thật sự phải về thì về một hai ngày," Yến Hàng nói, "Em còn phải đi học."
"Em......." Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn hắn.
"Sao nào?" Yến Hàng đứng dậy đến tủ lạnh lấy chai hồng trà lạnh cho cậu.
Không muốn về nhà.
Không muốn nhìn thấy mẹ với bà ngoại, không muốn nhìn thấy ông ngoại, không muốn nhìn thấy nhìn thấy mọi thứ đều lộ ra vẻ rách nát và vô vọng của ngôi nhà ấy.
Nhưng càng không muốn chính là...... Phải rời khỏi Yến Hàng.
Sơ Nhất nhắm chặt chai hồng trà lạnh, không hiểu tại sao cậu đột nhiên nghĩ nếu như về nhà sẽ có mấy hôm không được gặp Yến Hàng, sẽ hoảng loạn một trận.
Tuy rằng bây giờ ở đây không phải hôm nào cậu cũng được gặp Yến Hàng, có đôi khi một tuần cũng không gặp một lần.
Nhưng cảm giác không giống.
Giống như trong phút chốc sẽ bị ném về những ngày tháng trước kia, ngày nào cũng xem đủ các loại đồ nướng Tiểu Lý, những ngày tháng trong lòng vĩnh viễn không yên.
Cậu cảm thấy mình có hơi thần kì, lo lắng và sợ hãi mà còn có thể lạc đề.
Ví như bây giờ cậu lo lắng cậu về rồi quay lại có khi nào Yến Hàng sẽ đột nhiên biến mất không.
Ví như cậu không biết mình rốt cuộc "có cái gì đó" với Yến Hàng không, nhưng sẽ lo lắng người khác "có cái gì đó" với Yến Hàng......
Đầu óc cứ như không được sử dụng thường xuyên lắm.
"Ài," Yến Hàng đá vào chân cậu, "Nghĩ cái gì thế?"
"Chu Xuân Dương nói......" Sơ Nhất quay đầu nhìn Yến Hàng.
Sau khi nói ra ba chữ Chu Xuân Dương cậu mới kinh ngạc mà phát hiện trọng điểm của mình còn đang chạy loạn, đã chạy từ chỗ lâu rồi không gọi về đến tận chỗ này.
"Chu Xuân Dương?" Yến Hàng nhíu mày, "Chu Xuân Dương với chuyện này thì có liên quan gì?"
"Chu Xuân Dương, cậu ấy nói, nói cậu ấy," Sơ Nhất ngừng lại, mỗi lúc như thế này cậu đều có xúc động muốn cắt đầu lưỡi xuống đặt lên đùi vuốt thẳng ra, "Nói cậu ấy...... Thích anh."
"Sao cơ?" Chắc là Yến Hàng không phản ứng lại kịp.
"Cậu ấy, thích anh." Sơ Nhất nói.
"À." Một lúc lâu Yến Hàng mới lên tiếng, "Anh đoán được."
Chu Xuân Dương đã nói rất rõ.
Trong phút chốc Sơ Nhất cũng không biết mình nên trả lời thế nào.
Dưới tình huống như này, trong lòng cậu còn chưa nghĩ ra cách gì thế nhưng lại có hơi ngưỡng mộ Chu Xuân Dương.
Cho dù là làm gì, nói gì Chu Xuân Dương lúc nào cũng tự tin như thế, đây là chuyện mà có lẽ cả đời cậu cũng không làm được thế nên cậu đột nhiên rất ngưỡng mộ Chu Xuân Dương.
"Thật ra tôi có thể không cần phải nói rõ với cậu như thế," Chu Xuân Dương nói, "Đổi thành người khác không chừng tôi đã trực tiếp đi tỏ tình cái một luôn rồi, được thì được, không được thì thôi."
Sơ Nhất nhìn cậu ta.
"Cậu không giống," Chu Xuân Dương thở dài, "Cậu nói xem mới hơn một tháng, cậu giúp tôi hai lần còn bị thương nữa, trong ký túc tôi cũng thân với cậu nhất."
Sơ Nhất vẫn nhìn cậu ta.
Sau khi chậm rãi hồi phục tinh thần lại, cuối cùng Sơ Nhất cũng trở về từ sự ngưỡng mộ với Chu Xuân Dương.
Nhưng cậu không hiểu nổi cảm giác của mình lúc này.
Cậu đột nhiên có hơi thất vọng với chính mình.
Từ nhỏ đến lớn cậu đều không có bạn, Yến Hàng đối với cậu mà nói là rất nhiều "đầu tiên".
Người đầu tiên muốn bảo kê cậu, người đầu tiên giúp cậu đánh nhau, người đầu tiên biết đến hốc cây của cậu, người đầu tiên dẫn cậu về nhà ăn cơm, người đầu tiên chạy bộ mỗi đêm với cậu......
Người đầu tiên làm cậu muốn thay đổi chính mình.
Người đầu tiên làm cậu hầu như đã xem hết tất cả biển hiệu Đồ nướng Tiểu Lý trên cả nước.
Quá nhiều, giống như mười mấy năm trước đây cả đường cậu đều sống như thằng ngốc vậy, chả có một thứ gì. Sau khi Yến Hàng xuất hiện cậu mới bắt đầu tiếp xúc với cuộc sống thật sự.
Yến Hàng đối với cậu mà nói là vô cùng quan trọng.
Nhưng cậu không thể chắc chắn, cái sự quan trọng này có giống với cái "có chút gì đó" mà Chu Xuân Dương nói không.
"Sao cậu, cậu biết được," Sơ Nhất vẫn cầm nĩa đâm thịt, "Anh ấy có thích, thích cậu không?"
"Tôi không biết mà," Chu Xuân Dương nói, "Đến anh ấy có phải không tôi cũng không biết, tôi chỉ thấy hai người...... Dù sao phải hay không thì hỏi tí là được, nếu không phải thì tôi xin lỗi rồi hồ biến thôi."
Sơ Nhất nhíu mày, vồ cùng nghiêm túc mà suy nghĩ lời Chu Xuân Dương nói.
Cậu chưa từng nghĩ xem Yến Hàng với Chu Xuân Dương có phải là cùng một loại người không, nghiêm túc mà nói, cơ bản cậu chưa từng nghĩ đến trên thế giới này ngoại trừ Chu Xuân Dương còn có người "đồng tính luyến ái" thứ hai.
Cho nên lúc cậu đột nhiên phản ứng lại được, nếu Chu Xuân Dương thật sự đi hỏi, lỡ như Yến Hàng thật sự là......
Cậu nhớ đến cái vẻ mặt khinh thường và ghé bỏ của Cởi trần khi nói Chu Xuân Dương "đồng tính luyến ái, gay chó chết", nhịn không được mà run run.
Chu Xuân Dương thở dài: "Tôi ấy à, chính là......"
"Không được." Sơ Nhất nói.
"Hả?" Sơ Nhất nói.
Sơ Nhất bỏ thịt vào miệng: "Không được."
Mặc kệ là có chút gì không, dù sao cũng không được không thể để bất kì đứa nào nói Yến Hàng như vậy được.
Chu Xuân Dương nhìn cậu cả buổi cũng không nói gì.
Sơ Nhất bị cậu ta nhìn đến có hơi mất tự tin, không biết cái câu "không được" này của mình có phải là nói không thích hợp lắm rồi không, hoặc là nói không chính xác lắm?
Cậu chỉ có thể cúi đầu tiếp tục cắt thịt.
"Ôi," Chu Xuân Dương đột nhiên bật cười, "Cái biểu cảm này của cậu doạ tôi sợ gần chết."
"Biểu, cảm gì?" Ăn sờ mặt.
"Cái biểu cảm mà giây tiếp theo sẽ nhào đến đập tôi á," Chu Xuân Dương cười, lại thở dài, "Được rồi, cậu nói không được thì không được."
Sơ Nhất không biết biểu cảm vừa rồi của mình là gì, chắc là tâm lý hoạt động dữ dội quá, trong lòng không chứa nổi nên tràn lên cả mặt.
Cậu hơi ngại mà uống miếng nước ngọt.
"Sơ Nhất," Chu Xuân Dương nhìn cậu, "Cậu thật sự là một người rất thần kì."
"Vậy là, là cậu chưa trải, trải sự đời rồi." Sơ Nhất nói, "A."
Chu Xuân Dương cười cả buổi: "Có lúc tôi cảm thấy cậu cực kì cực kì đơn giản, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu, có lúc lại cảm thấy cái liếc mắt đã nhìn thấu này là cái biểu hiện giả tạo."
"Nhìn thử, thử hai cái coi, sao." Sơ Nhất cũng cười cười.
Sơ Nhất nói chuyện với Chu Xuân Dương cũng không tệ lắm, đây là lần đầu tiên Yến Hàng thấy Sơ Nhất nó chuyện với người khác như thế.
Trong trí nhớ của hắn Sơ Nhấtkhông hề nói chuyện với người khác, cả hai lần đến đây cùng bạn học cậu đều nói rất ít, cơ bản đều là bạn học nói còn cậu ngồi ở kế bên nghe.
Như vậy thôi mà Yến Hàng đã thấy cậu thay đổi rất thần kì, ít nhất cậu đã có thể gia nhập cái vòng "bạn học" này rồi. Mà bây giờ nhìn thấy cậu thế mà có thể nói cười với Chu Xuân Dương như thế, làm Yến Hàng có hơi bất ngờ.
Có chút vui mừng.
Có chút...... Khó chịu.
Lúc thời gian bữa tối gần kết thúc, người ở nhà hàng đã bắt đầu giảm từ từ, bắt đầu chỉ ra không vào, Yến Hàng chống lên quầy bar thở phào.
Bên kia bố mẹ Chu Xuân Dương và Sơ Nhất đều đã ăn xong, gọi phục vụ thanh toán.
Bố Chu Xuân Dương là khách VIP, Yến Hàng chuẩn bị hai hộp bánh Trung Thu, bảo phục vụ gói xong thì tự mình đem sang tặng, rồi lại tiễn cả nhà họ đến cửa.
"Cảm ơn anh Hàng." Chu Xuân Dương đi ở cuối cùng, nhìn hắn cười cười.
"Không cần khách sáo." Yến Hàng cười cười.
Nhìn cả nhà họ đi vào thang máy, hắn xoay người đi trở lại, nhìn thấy Sơ Nhất có hơi mất tự nhiên mà đứng ở cửa nhà hàng.
"Vào bên trong ngồi đi, không sao đâu," Yến Hàng nói.
"Chiếm mất, một bàn." Sơ Nhất nói.
"Bây giờ không có khách," Yến Hàng cười cười, "Em chiếm ba bàn cũng không sao, miễn là em không ngủ quên."
Sơ Nhất bật cười hơi do dự, quay lại ngồi vào cái bàn trước đó.
Yến Hàng đi rót cho cậu một ly cafe, đem qua: "Chắc là anh còn bận một chút nữa."
"Không cần gấp," Sơ Nhất nhùn cafe, thấp giọng, "Là cái, cái loại 68, tệ kia hả?"
"Em còn nhìn giá cafe cơ á?" Yến Hàng cũng chờng điệu mà thấp giọng.
"Em có không, không cố ý xem, chủ yếu là doạ, doạ em hết, hồn nên nhớ kĩ." Sơ Nhất nói.
"Đừng sợ, đây là cafe của nhân viên bọn anh," Yến Hàng cười cười, theo thói quen mà định đưa tay xoa đầu cậu nhưng chợt nhớ đến ở đây là nhà hàng nên thu tay lại, "Anh kết toán đã, em cứ uống đi."
"Thật ra nước, nước lọc là, được." Sơ Nhất nói.
"Em có phiền không hả." Yến Hàng chậc một tiếng.
Sơ Nhất không nói gì, lập tức cuối đầu cầm ly uống một ngụm, sau đó nhíu mày.
"Bỏ đường, bỏ sữa vào." Yến Hàng nói.
"Ò." Lúc này Sơ Nhất mới lấy gói đường bên cạnh.
"Anh Hàng," Trương Thần lại đây, đặt nhật kí công việc trước mặt hắn, "Em trai này của cậu là nhận thôi đúng không?"
"Ừm," Yến Hàng lên tiếng nhìn nhật kí, lần nào Trương Thần cũng sẽ viết phần cô nàng có thể giúp được viết vào, làm hắn nhẹ nhàng không ít, "Sao thế?"
"Vừa nhìn đã biết không phải em ruột á, cũng không phải anh em họ gì," Trương Thần nói, "Em trai cool ngầu."
"Ngầu à?" Yến Hàng nhìn Trương Thần một cái.
"Rất ngầu với đẹp trai mà, cậu không thấy vậy hở?" Trương Thần nói, "Dáng cao thêm tí nữa, tuyệt đối là kiểu lãnh khốc lãng tử làm một đám ngốc bạch ngọt đổ đứ đừ luôn."
Yến Hàng cười không nói gì.
Hắn đã không ngừng nghe được người khách hình dung về Sơ Nhất như vậy.
Có đôi khi hắn tự hỏi xem mình có nên nhảy ra khỏi những kí ức của hắn đối với Sơ Nhất để đánh giá nhóc con này lại chút không. Bây giờ cho dù hắn có nhìn như nào cũng chỉ cảm thấy Sơ Nhất vẫn còn là Chó đất nhỏ cụp lỗ tai, còn chưa lớn hết.
Lâu lâu cảm thấy cậu chính chắn, cũng chỉ là trong phút chốc ấy thôi.
Ngầu thật hả?
Hung dữ thật hả?
Cẩu ca?
Yến Hàng nhìn Sơ Nhất ngồi bên bàn bên kia, một tay cầm ly cafe một tay chơi điện thoại.
Vẫn còn là em bé mà.
"Anh không ăn, ăn cơm nhân viên hả?" Sau khi tan làm, lúc đi cùng Sơ Nhất rời khỏi nhà hàng cậu hỏi.
"Vậy không phải em chờ lâu hơn à, ăn cơm nhân viên ít nhất cũng phải mười phút." Yến Hàng nói.
"Không tốn tiền," Sơ Nhất nói, "Không ăn, uổng quá trời."
"Thật ra anh không đói lắm," Yến Hàng cười khoác tay lên vai cậu, "Lúc bận quá anh chẳng ăn nổi cái gì."
"Các anh bận, quá," Sơ Nhất nói, "Em thấy anh, anh không ngừng, lại nghỉ luôn."
"Bình thường vẫn được, bây giờ không phải đang là tuần lễ vàng à, du khách rất nhiều," Yến Hàng duỗi người, tiếp tục để tay trên vai cậu, "Tối về là không chạy bộ nổi...... Bọn mình đi bộ về đi, hít thở không khí, tiện thể tập thể dục luôn."
"Được." Sơ Nhất gật đầu.
"Có phải ở ký túc em với Chu Xuân Dương có quan hệ tốt nhất không?" Yến Hàng hỏi.
"Không biết nữa," Sơ Nhất nghĩ nghĩ, "Đều tốt, cả."
"Anh thấy hai đứa nói chuyện rất nhiều mà." Yến Hàng nói.
"Ừm." Sơ Nhất nhìn hắn một cái, "Cậu ấy là, cái máy nói."
(话痨/huà láo: dùng để hình dung một người nói quài không ngừng, nói mãi không dứt, giống như tiếng ho của người bệnh lao.)
"Em mà không nói lắp thì ai là cái máy nói còn chưa chắc đâu nhá." Yến Hàng cười cười.
"Cậu ấy." Sơ Nhất kiên trì.
"Vậy bọn mình ai là máy nói?" Yến Hàng hỏi.
"Anh á." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng cười, xoa mạnh đầu cậu hai cái: "Hồi nãy đồng nghiệp anh nói em ngầu quá trời, rốt cuộc thì ngầu chỗ nào chứ? Anh thật sự nhìn không ra."
"Anh và đồng, nghiệp nhắc đến, em?" Sơ Nhất hỏi.
"Ừm, nói em cool ngầu rồi đẹp trai." Yến Hàng nói.
Sơ Nhất không nói gì, cười hí hí hai tiếng.
"Em cười cái gì?" Yến Hàng hỏi.
"Không gì." Sơ Nhất tiếp tục đi về phía trước, tự mình cười ngu.
Yến Hàng gần như có thể đoán được tại sao cậu lại vui vẻ như thế. Cảm giác được bạn của bạn, bạn học của bạn, đồng nghiệp của bạn nhắc đến, có lẽ trước đây Sơ Nhất chưa từng được trải nghiệm.
"Phía trước có cái siêu thị," Yến Hàng nói, "Anh muốn vào mua ít vật dụng hằng ngày."
"Đối diện tiểu, khu không phải cũng, cũng có sao?" Sơ Nhất nhìn phía trước.
"Ở đây đầy đủ đồ hơn," Yến Hàng nói, "Đối diện tiểu khu là một cái siêu thị nhỏ."
"Ò." Sơ Nhất gật đầu.
Trong siêu thị rất nhiều người, cậu và Yến Hàng chậm rãi đi giữa các kệ hàng, vừa đến ngày lễ siêu thị đều nhiều người như thế.
Sơ Nhất nhìn đủ loại bánh Trung Thu ở lối đi mà Sơ Nhất có hơi xuất thần. Bánh Trung Thu mà Yến Hàng giúp cậu gửi về nhà không biết giờ ở đâu rồi, ngày mai đã đến chưa? Hay là ngày mốt?
Nếu nhận được bánh Trung Thu người trong nhà sẽ vui sao? Sẽ gọi cho cậu nói là nhận được bánh Trung Thu rồi sao?
Yến Hàng dừng lại trước kệ đặt khăn lông, Sơ Nhất nhìn thoáng qua giá của khăn, đời này cậu còn chưa từng dùng khăn lông mấy chục tệ bao giờ.
"Khăn của, của anh không phải, phải còn dùng được, hả?" Cậu nhịn không được hỏi một câu.
Tuy rằng là Yến Hàng đã từng nói là không để dành tiền, có nhiêu xài nhiêu, nhưng Sơ Nhất vẫn có hơi đau lòng.
"Khăn một tháng đổi một lần," Yến Hàng nói, "Vậy khá sạch sẽ."
"Ò." Sơ Nhất đành lên tiếng.
Khăn phải đổi một tháng một lần à? Khăn của cậu chắc là hỏng thì đổi.
Yến Hàng cầm túi bốn cái khăn: "Anh hai cái em hai cái."
Sơ Nhất ngẩn người.
"Em cái hồng phấn, anh cái xanh lam." Yến Hàng nói.
"Em xanh lam." Sơ Nhất cũng chưa nghĩ hỏi xem tại sao lại mua khăn cho cậu, phải kháng nghị màu sắc trước đã.
"Anh muốn màu xanh lam." Yến Hàng nói.
Sơ Nhất nhìn thoáng qua trên kệ, cầm một túi khăn màu cafe với màu xanh lam đặt vào tay hắn.
"Vậy em xanh lam, anh cafe." Yến Hàng nói.
"Em cafe." Sơ Nhất nói.
"Kỹ năng ẩn của em là tranh luận đúng không?" Yến Hàng nhìn cậu.
Sơ Nhất cười lên, không hiểu tại sao mình lại như thế.
Cuối cùng Yến Hàng bỏ lại túi này lên kệ, cầm một túi bốn cái màu cafe: "Vầy được chưa hở?"
"Hình như xanh, lam đẹp hơn." Sơ Nhất nhỏ giọng nói.
Yến Hàng lại lục lọi một hồi, tìm được một túi bốn cái xanh lam có lẽ là duy nhất ở đây: "Vừa lòng em chưa?"
Sơ Nhất gật đầu, rõ ràng là không cần khăn lại đi theo Yến Hàng cùng chọn khăn, nhưng cậu cảm thấy rất vui vẻ.
Chưa đi được mấy bước, điện thoại trong túi đã vang lên, cậu lấy ra nhìn thoáng qua, là dì út.
"Alo?" Cậu nghe điện thoại, "Dì út."
"Khi nào con về thế? Hai ngày nữa dượng con rảnh vừ hay có thể lái xe đi đón con." Dì út ở bên kia nói.
Sơ Nhất dừng chân, không biết nên nói gì.
Yến Hàng quay đầu lại nhìn cậu, nhẹ giọng hỏi: "Ai thế?"
"Dì út em," Sơ Nhất che mic lại nói, "Hỏi em có, có về không."
"Em cứ nói thật đi, không muốn về." Yến Hàng nhẹ giọng nói.
"Nghỉ lễ con, con không về." Sơ Nhất nói.
"Không về?" Đi út có hơi giật mình, "Trung Thu con không về nhà à?"
"Vâng." Sơ Nhất lên tiếng.
Lát sau dì út mới thở dài: "Trước đó dì còn lo có khi nào con không muốn về không...... Con nói với mẹ và bà ngoại là không về chưa?"
"Chưa." Sơ Nhất nói.
"Chưa nói?" Chắc là dì út có hơi không biết làm sao, "Có phải vẫn luôn không liên lạc với người trong nhà không?"
"Vâng." Sơ Nhất cắn môi.
"Con gọi cho người nhà đi," Dì út hơi do dự, "Mấy hôm trước bà ngoại con nằm viện."
"Hả?" Sơ Nhất ngây ngẩn cả người.
"Dì đến bệnh viện xem thử, nói là váng đầu, bác sĩ cũng không kiểm tra ra được bệnh gì, liền qua sát hai ngày xem sao," Dì út nói, "Con gọi điện thoại cho người trong nhà đi, tránh đến lúc đó bà ngoại lại nói này nói nọ con."
"Vâng." Sơ Nhất gật đầu.
"Nếu con con muốn về thật thì không về," Dì út nói, "Tháng sau dì có thời gian, đi với dượng sang đó thăm con."
Nói chuyện điện thoại với dì xong, Sơ Nhất đứng tại chỗ cả buổi không nhúc nhích.
Khoảng thời gian này cậu sống có hơi vui vẻ rồi, cho dù là lâu lâu cũng nhớ nhà và chuyện trước kia, nhưng cũng không quá anhe hưởng đến tâm trạng của cậu.
Cậu giống như là chim sẽ nhỏ cuối cùng cũng có thể vỗ cánh bay lên, đang lúc vỗ phành phạch vui vẻ thì đột nhiên bị gió thổi về lại mặt đất.
Cậu có hơi sợ.
Nếu chỉ cần gọi cho người trong nhà cậu có thể làm được.
Nhưng bây giờ bà ngoại nằm viện, cho dù dì út đã nói không kiểm tra ra được gì thì cậu cũng sợ.
Có thể là cậu không hiểu thảo, chuyện cậu sợ không phải là bà ngoại mắc bệnh gì, thứ cậu sợ là dưới tình huống như vậy cậu sẽ bị mẹ với bà chửi.
Loại sợ hãi này dường như đã khắc sâu vào trong xương cậu, cho dù là bao lâu cũng sẽ không biến mất.
Cậu gần như còn có thể tưởng tượng được mẹ và bà ngoại sẽ nói cái gì.
Đồ vong đơn bội nghĩa, đéo có trách nhiệm mà bỏ đi, mặc kệ cái nhà này, mặc kệ người nhà này sống hay chết như thằng cha mày, mày còn gọi về làm cái gì, xem người trong cái nhà này chết chưa đấy à, mày yên tâm đi lúc tự sát sẽ thông báo cho mày......
"Em sao thế?" Yến Hàng vỗ nhè nhẹ lên vai cậu.
"Đi út nói bà, ngoại em nằm, nằm viện." Sơ Nhất nói.
" Nằm viện?" Yến Hàng ngẩn người, "Nghiêm trọng không? Bệnh gì?"
"Không tra, ra được," Sơ Nhất nhíu mày, "Nằm quan sát, sát hai ngày."
"Vậy em gọi cho người nhà đi, hỏi tình hình một chút," Yến Hàng nói, "Nếu không được thì về xem thử."
Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Em không dám."
"Hả?" Yến Hàng nhìn cậu.
"Em không dám," Sơ Nhất nói, giọng nói có hơi run, ngồi xổm xuống kệ hàng bên cạnh, "Em không dám......"
"Sơ Nhất," Yến Hàng cũng ngồi xổm xuống, tay vỗ nhẹ sau lưng cậu, "Vậy không gọi, không gọi điện nữa, cũng không về."
"Mẹ em sẽ chửi, chửi em," Giọng của Sơ Nhất rất nhỉ, có thể nghe được cậu vô cùng khó chịu, "Bà ngoại, cũng sẽ chửi, em."
"Chửi thì chửi thôi," Yến Hàng nói, "Bao năm vậy rồi chửi em có ít đâu."
Sơ Nhất không nói gì, ngồi xổm trên mặt đất ôm lấy chân, đặt cằm lên đầu gối.
Yến Hàng nghiêng đầu nhìn mắt cậu, không có khóc chỉ đang ngẩn người.
Không khóc thì tốt rồi.
Yến Hàng không nói nữa, ngồi xổm đối diện cậu.
Sơ Nhất giống như đã trở lại cái trạng thái trong trí nhớ của hắn, thậm chí còn làm cho hắn khó chịu hơn trong trí nhớ rất nhiều. Bởi vì Sơ Nhất của khi ấy đã chấp nhận cái trạng thái cuộc sống đó rồi, cậu có thể khép kín chính mình lại để nhận hết tất cả những đả kích và sợ hãi.
Mà Sơ Nhất của bây giờ, đã không thể trở lại cái trạng thái bình tĩnh chấp nhận tất cả mọi thứ như thế nữa.
Cậu càng kiên cường cũng càng yếu đuối.
"Chúng ta về trước đi, sau đó thì nghĩ xem nên làm sao." Yến Hàng đưa tay sờ sờ cằm cậu. Đột nhiên phát hiện nhìn như này chân của Sơ Nhất thật sự rất dài.
"Vâng." Sơ Nhất lên tiếng nhưng không nhúc nhích.
Yến Hàng đứng lên, đứng bên cạnh chờ cậu, một lúc sau Sơ Nhất chậm rãi đứng lên.
"Đi thôi," Yến Hàng ôm lấy vai cậu, "Anh đi lấy hai chai kem đánh răng đã, còn có nước giặt nữa."
"Vâng." Sơ Nhất gật đầu.
Lấy xong đồ rồi ra thanh toán, ra khỏi siêu thị, Sơ Nhất đều không ừ hử gì, có hơi thất thần.
"Gọi xe đi." Yến Hàng nhìn dáng vẻ này của cậu đoán chừng cũng không tâm trạng đi bộ về nữa.
Sơ Nhất gật đầu.
Yến Hàng vẫy ba chiếc taxi rốt cuộc mới có một chiếc dừng lại, hắn để đồ lên ghế phụ rồi cùng ngồi xuống ghế sau với Sơ Nhất.
Trước đi xe lái đi Yến Hàng nhìn ra cửa sổ, thở dài khe khẽ.
Ven đường còn có mấy người đang duỗi tay gọi xe, cũng may hai người họ giành trước được.
Không thì.......
Yến Hàng nhìn thấy phía sau mấy người đang gọi xe có một thân ảnh loé qua, tiếp đó biến mất trong đám người.
Lúc này trời đã tối, trước cửa siêu thị lại nhiều người, hắn cũng không nhìn rõ nhưng cái người đi đường kia có hơi kiễng chân trái làm hắn đột nhiên nhớ đến cái người hôm nay ở nhà hàng.
Hoa mắt?
Lại phản ứng quá độ?
Về đến nhà Sơ Nhất vẫn không nói gì, ngồi trên sofa ngây người.
Lúc Yến Hàng tắm xong đi ra, cậu đổi từ ngồi thành ngồi xếp bằng, nhìn vẫn có hơi rầu rĩ không vui.
"Thật ra cũng không có gì mà," Yến Hàng ngồi xuống cạnh cậu, "Em không muốn gọi thì không gọi, không yên tâm thì gọi hỏi một chút, sợ bị chửi cái gì, bây giờ em là Cẩu Ca."
Sơ Nhất cười cười.
"Có mốt số việc em càng nghĩ lại càng sợ." Yến Hàng nói.
"Em sợ sẽ bảo, bảo em về." Sơ Nhất nói.
"Vậy cũng giống nhau mà, muốn về thì về, không muốn về thì không về, nếu thật sự phải về thì về một hai ngày," Yến Hàng nói, "Em còn phải đi học."
"Em......." Sơ Nhất ngẩng đầu nhìn hắn.
"Sao nào?" Yến Hàng đứng dậy đến tủ lạnh lấy chai hồng trà lạnh cho cậu.
Không muốn về nhà.
Không muốn nhìn thấy mẹ với bà ngoại, không muốn nhìn thấy ông ngoại, không muốn nhìn thấy nhìn thấy mọi thứ đều lộ ra vẻ rách nát và vô vọng của ngôi nhà ấy.
Nhưng càng không muốn chính là...... Phải rời khỏi Yến Hàng.
Sơ Nhất nhắm chặt chai hồng trà lạnh, không hiểu tại sao cậu đột nhiên nghĩ nếu như về nhà sẽ có mấy hôm không được gặp Yến Hàng, sẽ hoảng loạn một trận.
Tuy rằng bây giờ ở đây không phải hôm nào cậu cũng được gặp Yến Hàng, có đôi khi một tuần cũng không gặp một lần.
Nhưng cảm giác không giống.
Giống như trong phút chốc sẽ bị ném về những ngày tháng trước kia, ngày nào cũng xem đủ các loại đồ nướng Tiểu Lý, những ngày tháng trong lòng vĩnh viễn không yên.
Cậu cảm thấy mình có hơi thần kì, lo lắng và sợ hãi mà còn có thể lạc đề.
Ví như bây giờ cậu lo lắng cậu về rồi quay lại có khi nào Yến Hàng sẽ đột nhiên biến mất không.
Ví như cậu không biết mình rốt cuộc "có cái gì đó" với Yến Hàng không, nhưng sẽ lo lắng người khác "có cái gì đó" với Yến Hàng......
Đầu óc cứ như không được sử dụng thường xuyên lắm.
"Ài," Yến Hàng đá vào chân cậu, "Nghĩ cái gì thế?"
"Chu Xuân Dương nói......" Sơ Nhất quay đầu nhìn Yến Hàng.
Sau khi nói ra ba chữ Chu Xuân Dương cậu mới kinh ngạc mà phát hiện trọng điểm của mình còn đang chạy loạn, đã chạy từ chỗ lâu rồi không gọi về đến tận chỗ này.
"Chu Xuân Dương?" Yến Hàng nhíu mày, "Chu Xuân Dương với chuyện này thì có liên quan gì?"
"Chu Xuân Dương, cậu ấy nói, nói cậu ấy," Sơ Nhất ngừng lại, mỗi lúc như thế này cậu đều có xúc động muốn cắt đầu lưỡi xuống đặt lên đùi vuốt thẳng ra, "Nói cậu ấy...... Thích anh."
"Sao cơ?" Chắc là Yến Hàng không phản ứng lại kịp.
"Cậu ấy, thích anh." Sơ Nhất nói.
"À." Một lúc lâu Yến Hàng mới lên tiếng, "Anh đoán được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.