Một Đồng Tiền Xu

Chương 68

Vu Triết

13/05/2022

Edit: zhuudii

Mẹ đột nhiên nói muốn ly hôn với ba, Sơ Nhất cho rằng mình rất bất ngờ nhưng cái cậu bất ngờ chính là mình cũng không bất ngờ bao nhiêu.

Trong trí nhớ của cậu, ba với mẹ rất ít khi nói chuyện, lúc mẹ tức giận ba thường hay im lặng hoặc là né tránh, lúc mẹ không tức giận thì hai người họ cũng không nói gì.

Họ cơ bản không hề để lại ấn tượng "Ba mẹ" gì cho Sơ Nhất. Từ nhỏ Sơ Nhất đã cảm thấy ba mẹ trong sách giáo khoa đều là giả bởi vì không hề giống ba mẹ cậu, sau khi lớn thêm một chút cậu mới phát hiện thật ra ba mẹ cậu không hề giống với phần lớn ba mẹ khác.

Mà làm "Vợ chồng" hai người họ càng không để lại cho cậu ấn tượng gì.

Đối với Sơ Nhất mà nói họ giống như là ông bà ngoại, chỉ là một cái xưng hô mà thôi.

Bây giờ mẹ đột nhiên muốn ly hôn, Sơ Nhất bình tĩnh cứ như là cậu nghe được một cặp vợ chồng không hề có liên quan gì đến cậu muốn ly hôn.

Cậu thậm chí còn không hỏi một câu tại sao.

Mà mẹ cũng không giải thích điều gì. Sau khi gọi xong cuộc gọi này, mẹ lại giống như trước đây, không có tin tức gì nữa, không điện thoại cũng không nhắn tin.

Cuộc sống của Sơ Nhất cũng không vì cuộc gọi này của mẹ mà có bất kì thay đổi nào, mỗi ngày đi học, tan học, làm thêm, cuối tuần thì đi tìm Yến Hàng.

"Tết dương được nghỉ," Yến Hàng nói, "Nếu em muốn về xem thử sao lại như này thì Tết dương về."

Cách Tết dương cũng chỉ còn nửa tháng, Sơ Nhất lấy điện thoại ra nhìn lịch, im lặng một chốc thì lắc đầu: "Không về."

"Nhà" đã càng ngày càng xa lạ. Giường của cậu, bàn học của cậu, những đồ chơi nhỏ trong ngăn kéo đã biến mất, thậm chí khi về đến chỗ ngủ cậu còn không có, về để làm gì cơ chứ?

Lúc ăn tết thì về thăm ông bà nội là được rồi.

Gió ở bờ biển rất lớn, cậu và Yến Hàng đứng song song trên cầu tàu, nhìn biển lớn vỗ từng đợt sóng.

Ít nhiều gì cũng có chút cảm giác cô đơn.

Không phải loại cô đơn chỉ có một mình, chỉ cần có Yến Hàng ở đây cậu sẽ không có loại cô đơn như thế.

Từ nay về sau hắn chỉ là loại cô đơn mà Sơ Nhất hiểu được.

Loại cô đơn ấy có lẽ Yến Hàng có thể hiểu được, không chỉ mỗi loại cô đơn này, cả quá trình lớn lên của Yến Hàng, hắn có thể hiểu được rất nhiều loại cô đơn, mỗi loại cô đơn hắn đều từng gặm nhấm qua.

"Em muốn uống, sữa hạt." Sơ Nhất kéo áo, nhìn Yến Hàng.

"Vậy đi uống," Yến Hàng cười cười, nữa khuôn mặt của hắn đều vùi trong khăn choàng, lúc cười rộ lên đôi mặt cong cong cực kì rõ ràng, "Anh muốn uống sữa ngô."

Quán nhỏ ở gần bờ biển có một hàng lang ở bên ngoài quán nằm trên biển, có thể nhìn thấy rất nhiều thuyền. Lần nào cậu đén đây chơi với Yến Hàng đều thích ngồi ở đây một lát.

Vào quán, họ vẫn theo thói quen mà đi về phía hành lang bên kia.

Còn chưa đi ra cửa, Yến Hàng đã kéo cậu lại, nhìn cửa kính trước mặt: "Chu Xuân Dương?"

"Hử?" Sơ Nhất ngớ người.

Lúc theo Yến Hàng nhìn qua, cậu phát hiện chỗ mà cậu với Yến Hàng thích ngồi bây giờ đang ngồi hai người.

Một người đưa lưng về phía họ, một người khác là góc nghiêng, có điều có thể nhìn ra, rõ đúng thật là Chu Xuân Dương.

"Là Xuân, Xuân Dương thật kìa," Sơ Nhất vừa nói vừa đi qua, "Cậu ấy sao lại ở đây, ở đây......"

"Ài," Yến Hàng kéo cậu lại, "Em đừng qua đó, sao em biết là cậu ấy có muốn bị em nhìn thấy hay là không hả?"

"Tại, tại sao lại không, không đồng ý?" Sơ Nhất không hiểu.

"Người ta đang hẹn hò." Yến Hàng nói.

"Hẹn hò?" Sơ Nhất ngớ người.

"Em sẽ cùng Đại Cường, chỉ mỗi hai người đi đến đây uống nước ngắm biển à?" Yến Hàng nhìn cậu.

"Không mà," Sơ Nhất nhìn hắn một cái, "Em với Đại, Đại Cường không phải, phải loại quan hệ, vô cùng thân."

"Vậy em thân với ai?" Yến Hàng hỏi.

"Xuân Dương á." Sơ Nhất nói.

"Sao đó hai đứa muốn đến đây uống nước ngắm biển hả?" Yến Hàng trừng mắt nhìn cậu.

Sơ Nhất nhìn nhau với hắn mấy giây rồi đột nhiên bật cười: "Không đâu."

"Sao em lại cười?" Yến Hàng chỉ vào cậu, lại khều chóp mũi cậu một cái, "Anh nói cho em biết quan hệ của em với Chu Xuân Dương cực kì nguy hiểm đó em biết không hả?"

"Bọn mình thế, thế này cũng là, hẹn hò, hò đúng không anh?" Sơ Nhất không để ý đến lời nói của hắn, chọn trọng điểm mà hỏi.

"Vô nghĩa," Yến Hàng nói, "Không thì anh với em đến đây làm gì? Bàn chuyện làm ăn à?"

"Vậy em không, sợ người khác nhìn, nhìn thấy mà," Sơ Nhất nói, "Hơn nữa hai người, người họ ngồi chỗ quen, của chúng ta, ta mất rồi."

"Được rồi," Yến Hàng bật cười, "Vậy em lén chụp cấu ấy một tấm rồi gửi cho cậu ấy, bảo bọn họ đi ra, không thì nhào vô làm một trận."

Hai người đi đến hành lang gỗ, bên kia Chu Xuân Dương không nhìn thấy bọn họ.

Sơ Nhất lấy điện thoại ra, chụp một tấm Chu Xuân Dương với chàng trai kia, sau đó gửi vào Wechat cho Chu Xuân Dương.

Qua vài giây, điện thoại Chu Xuân Dương đặt trên bàn vang lên, cậu ta cầm lên nhìn thoáng qua, tiếp đó nhìn khẩu hình chắc là nói: "Đ* má."

Sau đó lập tức nhìn qua bên này.

Sơ Nhất cười cười với cậu ta.

"Cái ụ má!" Chu Xuân Dương đứng lên, vỗ vỗ vai chàng trai bên cạnh, chạy đến chỗ bọn họ, "Không phải chứ, trùng hợp thế cơ à?"

"Ừm, bọn tôi đến tắm nắng." Yến Hàng gật đầu.

"Bạn tôi," Chu Xuân Dương nhìn chàng trai đi theo đến kia, "Bạn học cấp 2."

"Lại ngồi cùng đi?" Chàng trai kia nói.

"Không cần đâu," Yến Hàng cười cười, "Hai người cứ nói chuyện đi thôi, bọn tôi sang kia ngồi một lúc."

"Vậy được." Chu Xuân Dương nhìn Sơ Nhất một cái, cười cười.

Sau khi ngồi xuống bàn ở sau chỗ ngoặt, Sơ Nhất mới cảm thấy nụ cười của Chu Xuân Dương có chút gì đó.

Có ý gì nhỉ?

Chắc là...... Hẹn hò nhỉ?

Giống như Chu Xuân Dương gọi là hẹn hò, mình với Yến Hàng như này tự nhiên cũng được gọi là hẹn hò luôn.

Sơ Nhất nhìn nhìn Yến Hàng, Yến Hàng đang nói chuyện với phục vụ.

Yến Hàng lúc vào đông và Yến Hàng lúc hè đến khiến cho người ta có cảm giác rất khác nhau.

Mùa hè Yến Hàng ăn mặc rất tùy ý, ngoại trừ đồng phục tiêu chuẩn ra, đa số thời gian hắn đều mặc áo thun với quần thể thao, lâu lâu sẽ mặc áo sơ mi nhưng phần lớn đều là dáng vẻ nhàn nhã có chút lười nhát.

Vào mùa đông thì không giống thế, cái loại áo khoác dài ngắn khác nhau, tất cả mọi chi tiết đều lộ ra một thông tin là Tôi không những đỏm dáng mà tôi còn rất có tiền nhá.

Khăn choàng kẻ sọc vuông là thứ mà hắn vẫn chưa từng đổi qua, cho dù là mặc cái gì hắn cũng choàng cái khăn choàng này.

"Giới thiệu một chút cho mấy cô nước mà lát nữa tui với Sơ Nhất sẽ uống," Yến Hàng cầm điện thoại, quay hai ly nước mà phục vụ mới bưng lên, "Của tui là sữa ngô."

Lúc này Sơ Nhất mới chú ý đến hắn đang livetreams, nhanh chóng cào lại tóc bị gió thổi rối.

"Ly của Chó con," Yến Hàng quay camera vào cậu "Nói cho mấy chị nghe ly của em là gì?"

"Ngũ cốc," Sơ Nhất cầm ly dán lên mặt, "Sữa hạt, sữa hạt, thập cẩm."

Yến Hàng cười cười: "Uống rất ngon, em ấy cực kì thích."

Sơ Nhất gật đầu, cúi đầu uống một ngụm: "Ngon."

"Em chơi không?" Yến Hàng đưa đến điện thoại trước mặt cậu.

"Ừm." Sơ Nhất cầm lấy điện thoại.

Yến Hàng kéo khăng choàng lên, che khuất nữa khuôn mặt.

"Cái khăn, khăn choàng này," Sơ Nhất xoay điện thoại qua quay mặt Yến Hàng, "Đẹp hông?"

- Đẹp nhơ



- Cực kì tôn anh Tiểu Thiên lên đó

- Đẹp, có điều anh Tiểu Thiên có choàng cái giẻ lau cũng đẹp, tin chị

- Chó con đơn thuần như dị, cô coi chừng ẻm thật sự đi tìm miếng giẻ lau đó.......

Sơ Nhất bật cười: "Tui mua á."

- Ỏoo

- Ôi tim tui!!!

- Quỳ trên đất khóc lóc nhặt từng miếng cơm chó

- Chó con ơi, hai người đang hẹn hò hả?

"Hẹn hò?" Sơ Nhất nhìn thoáng qua Yến Hàng trên màn hình. Yến Hàng nghe cậu nói câu này cũng ngước mắt nhìn cậu.

"Đúng á, đang hẹn, hẹn hò." Sơ Nhất nói.

-!!!!!!!!!!!!!!!

- Mẹ tôi ơi!!!!!!!!!! Á!!!!!!!!

- Chính chủ thừa nhận rồi

- Fan couple chết không hối tiếc!!

- Hẹn hò! Hẹn hò!

Câu trả lời làn không chỉ làm mấy chị gái mất kiểm soát, bên kia Yến Hàng cũng có hơi bất ngờ mà ngẩng đầu.

Hôm nay Yến Hàng không đeo khẩu trang, chỉ kéo khăn choàng lên đến mũi để che mặt, chắc là vì muốn khoe khoang mũi hắn rất cao.

Nhưng chất lượng của khăn choàng tốt quá, mềm mại có sức nặng.

Hắn vừa ngẩn đầu biên độ có hơi lớn một xíu, khăn choàng đã trượt từ chóp mũi xuống.

Trên màn hình lập tức không thấy được gì nữa.

Sơ Nhất cản thấy lưng nóng một trận, nhanh chóng ụp điện thoại xuống bàn một cái cốp, nhìn chằm chằm Yến Hàng chỉ còn mỗi cằm là còn ở trong khăn choàng: "Làm sao đây?"

Chắc là Yến Hàng cũng không nghĩ đến có chuyện bất ngờ như vậy xảy ra, thậm chí hắn còn chưa từng nghĩ phải kéo khăn choàng một chút, cùng cậu trừng nhau cả buổi trời mới hỏi một câu: "Quay được rồi?"

"Ừm." Sơ Nhất nói.

"Đù má," Yến Hàng lại kinh ngạc một hồi, dựa ra sau lưng ghế, bật cười, "Hình tượng thần bí mà anh khổ tâm xây dựng, một giây đã đổ mất rồi."

"À." Sơ Nhất nhìn hắn, "Còn chưa có kết, thúc livetreams, đâu anh."

"Ài," Yến Hàng càng cười dữ dội hơn, "Nhanh kết thúc đi."

"Ò." Sơ Nhất nhìn màn hình một cái, dưới tình huống màn hình đang đen có thể thấy rõ ràng bình luận xẹt qua, chỉ là không thể nhìn rõ được là chữ gì, cậu nhấn vào màn hình vài cái, kết thúc livetreams, "Kết thúc rồi."

"A......" Yến Hàng ngửa đầu, dựa vào ghê dựa quơ quơ, "Mất cảm giác thần bí rồi."

"Em, xin lỗi." Sơ Nhất sờ mũi vô cùng áy náy, tay cậu cằm ly, đặt cằm lên vành ly, nhíu mày.

"Sao mày cái gì em cũng xin lỗi vậy hả?" Yến Hàng nằm bò ra bàn, duỗi tay búng lên cái ly, "Em xin lỗi cái gì? xin lỗi vì mũi anh không đủ cao à?"

"Em không nói đang, hẹn hò thì, thì sẽ không......" Sơ Nhất rũ mi nhìn tay hắn.

Trong đầu không hiểu tại sao lại hiện lên bình luận của mấy chị gái kia.

- Đẹp quá đi à, muốn liếm

"Chúng ta như này có phải hẹn hò không?" Yến Hàng hỏi.

Sơ Nhất nhìn hắn một cái, cắn răng: "Đúng mà, chính là hẹn, hò!"

"Vậy em xin lỗi con khỉ gì?" Yến Hàng lại hỏi.

"Thói quen thôi em, xin lỗi." Sơ Nhất cười cười.

Hẹn hò!

Lúc cậu nói ra hẹn hò thật ra có hơi lo lắng, tuy là trước có Yến Hàng đã xác nhận rồi nhưng giọng điệu của hắn luôn mang theo trêu chọc. Cậu không thể nào đoán được đây có phải là ý nghĩ thật sự của Yến Hàng không, cũng biết thế này xem như là cái gì.

Cả một khoảng thời gian này cho đến tận bây giờ, tất cả những mong muốn của cậu đều chỉ có một chính là được ở chung với Yến Hàng là được.

Mà Yến Hàng suy nghĩ cái gì, Yến Hàng cảm thấy thế nào, cậu chưa từng nghĩ phải đi hỏi.

Căn bản cậu cũng không dám hỏi.

Cậu sợ vừa hỏi một cái là một chuyện sẽ thay đổi ngay.

Cậu chỉ muốn giữ nguyên tình trạng như bây giờ, cứ như thế, chỉ cần hiện tại, không đi xác định thứ gì cả. Nếu thời gian có thể dừng lại, cậu nguyện đời này có thể đông lại ngay những ngày tháng này, cậu không thể chấp nhận thêm bất kì rủi ro nào nữa.

Nhưng câu trả lời của Yến Hàng làm lòng cậu sáng lại.

Họ đang đi hẹn hò.

Không phải đi họp, không phải bàn chuyện làm ăn, không phải đi du lịch mùa đông........

Là hẹn hò.

Cậu nhìn ly sữa bắt đầu cười ngu, không biết mình đang cười cái gì, tóm chỉ chỉ muốn cười thôi.

Nước miếng cũng cười đến chảy ra luôn, lúc cậu muốn ngậm miệng lại để cản không cho nước miếng nhiễu ra thì đã muộn rồi, cậu nhanh tay lấy khăn giấy ở bên cạnh bụm miệng lại.

Mất mặt! Quá!

Cậu nghe được Yến Hàng chậc một tiếng sau đó cười như điên.

"Cái đoạn này mà livetreams là ngon luôn," Yến Hàng dựa vào ghế cười đến mức không dừng nổi, "Chó đất nhà chúng ta mùa thu không tích đủ mỡ, giờ nhìn ly sữa hạt mà cũng có thể thèm đến mức nước miếng chảy ra luôn......."

"Á......." Sơ Nhất mở khăn giấy ra, che lên mặt, "Anh đừng, cười......."

"Anh không muốn cười đâu," Yến Hàng vừa cười vừa nói, "Anh không nhịn nổi thôi."

Sơ Nhất thở dài.

"Cún à," Yến Hàng cũng thở dài, "Thật đó, trên thế giới này người có thể làm anh cười đến mức như thế chỉ có mình em thôi."

Sơ Nhất kéo khăn giấy xuống, lộ mắt ra nhìn Yến Hàng.

"Cuời ngoài mặt," Yến Hàng nói, "Với cười thật sự là cảm giác hoàn toàn không giống nhau, em hiểu không?"

Sơ Nhất không nói gì, cậu còn nhớ lần đầu tiên cậu nhìn thấy Yến Hàng, vẻ mặt Yến Hàng lạnh nhạt, cũng nhớ rõ nụ cười của Yến Hàng đối với những người khác.

Nhưng Yến Hàng tươi cười như vầy chỉ có mình cậu nhìn thấy.

"Em hiểu." Sơ Nhất gật đầu.

"Bé con." Yến Hàng cười cười.

Sơ Nhất cảm thấy cảm giác xấu hổ vì nhiễu nước miếng biến mất đi không ít, cậu buông khăn giấy ra, cầm lấy ly sữa hạt, lúc cúi đầu muốn uống Yến Hàng đã vỗ một cái vào mu bàn tay cậu.

"Á!" Sơ Nhất giật mình.

"Nước miếng nhiễu vào đó rồi," Yến Hàng nói,"Còn uống cái gì?"

"Cũng có phải, phải nước miếng của của phục vụ đâu," Sơ Nhất nói, "Nước miếng của, em mà."

"Đổi ly khác." Yến Hàng giơ tay gọi phục vụ.

"Hai! Mươi tám tệ! Một ly! Á!" Sơ Nhất nắm chặt ly, "Bỏ thật à?"

"Em mà dám cầm lên uống sạch," Yến Hàng chỉ vào cậu, "Là anh dám ném em xuống biển luôn đ."

"Em không dám," Sơ Nhất thở dài, "Anh có, có sức mà chú, chú trọng như, thế thì để rửa, rửa bát đi, ăn xong là để, để một đống ở, đó không dơ bằng, bằng nước miếng, à?"

"Một đứa nói lắp như em," Yến Hàng nói với phục vụ đi đến lấy một ly sữa hạt, "Còn nói được thế cơ đấy."

"Trên thế giới, này người có, có thể làm em, em nói nhiều như, vậy chỉ có, anh thôi." Sơ Nhất nói, ngẫm lại thì nói thêm một câu, "Cẩu ca với, Chó con là không, không giống nhau, anh hiểu không?"

Yến Hàng nhìn chằm chằm cậu một lúc: "Anh hiểu."



Sơ Nhất có hơi ngại mà cúi đầu sờ mũi.

Người có tâm trạng tốt ngày tháng sẽ qua rất nhanh.

Mỗi ngày tuy là vẫn đi học, tan học, làm thêm như cũ nhưng nhiều thêm một thú vui đó là nghe Chu Xuân Dương mắng cái người bạn cấp hai của cậu ta.

Hôm đó hai người họ thật sự không phải đi hẹn hò, theo như cách nói của Chu Xuân Dương thì chính là: "Lúc đầu đúng là có ý thật, bây giờ thính thử coi có thật sự là có ý không", nhưng cái người bạn kia của cậu ta dường như cũng nghĩ y chang cậu ta vậy đó.

Vì thế hai người họ mỗi ngày cứ kiểu tui thính một chút cậu thính một chút.

"Đều đang chờ đối phương mở miệng trước đó," Chu Xuân Dương chậc chậc hai tiếng, "Nằm mơ đấy à, tôi kín miệng lắm nhé, có nghiêm hình tra tấn cũng kín như bưng không nói một lời."

"Ngáo, à." Sơ Nhất nói.

"Tính thú đó," Chu Xuân Dương nhìn cậu một cái, "Kiểu thành thật như cậu không hiểu đâu."

Đúng là Sơ Nhất không hiểu thật, nhưng mỗi ngày nghe Chu Xuân Dương nói mấy chuyện này cũng thú vị lắm.

Còn chưa kịp có cảm giác gì thì Tết dương đã đến, chính là cho nghỉ có hơi keo, chỉ ba ngày, mà còn là gộp cả ngày thứ bảy vào rồi cơ.

Có điều cho dù có nghỉ 10 ngày đối với Sơ Nhất cũng chỉ như thế. Đừng nói là ngày nghỉ, cho dù chỉ là ngày cuối tuần bình thường Yến Hàng cũng đã bận hơn bình thường nhiều rồi.

Mà cậu cũng bận hơn bình thường, tuy rằng cậu chỉ là một phục vụ ca đêm trong một quán cafe nhỏ.

Cậu không định về nhà, trong nhà cũng không ai hỏi cậu xem có định về hay không.

Nhưng làm cậu bất ngờ chính là dì út và dượng út lái xe đến đây.

"Con không cần quan tâm bọn dì," Dì út nói, "Dì đi du lịch thôi, có người chờ dì, đặc biệt đi vòng qua thăm con, con bỏ thời gian đi ăn với dì bữa cơm là được rồi."

"Con dẫn hai, người đi chơi." Sơ Nhất nói.

Dì út đến cậu vẫn rất vui vẻ.

"Chó con trưởng thành thật rồi, trước kia làm sao mà nói ra mấy câu như này được, còn dẫn dì đi chơi nữa," Dì út cười nói, "Nhóc con như con với bọn người trung niên như bọn dì thì chơi gì được chứ, con buồn đó, con ở trường chờ dì đến đi."

Sơ Nhất đứng ở cổng trường, lúc nhìn thấy chiếc xe quen thuộc lái đến thì trong lòng ấm áp một trận.

"Ôi trời," Dì út xuống xe, nhìn chằm chằm cậu, "Đay là Chó con của nhà mình đây sao?"

"Đúng á." Sơ Nhất cười, gật đầu.

"Này chắc phải 1m8 đó!" Đi út sờ đỉnh đầu cậu, "Đúng không?"

"Con không biết." Sơ Nhất nói.

"Này, anh mau xuống đây đi," Dì út gọi vào trong xe, "Không phải anh 1m82 hở? Lại đo với Chó con chút đi, xem thằng bé có phải là 1m8 rồi không?"

Dượng út xuống xe, cười đi đến: "Đi út con thật là...... Chắc 1m8 ấy, cảm thấy cũng cỡ anh."

"Em nói mà," Dì út vỗ vai Sơ Nhất, "Em đã nói đứa nhỏ này cao lên muộn mà, một khi đã cao lên rồi là hù chết người ta luôn."

Mãi cho đến khi bắt đầu ăn cơm rồi mà dì út vẫn còn đắm chìm trong chiều cao của cậu.

"Cậu trai lớn này," Dì út cầm điện thoại chụp cậu một hồi, "Lát nữa dì gửi cho bà dì con xem, thế này có còn nhìn thấy dáng vẻ nhóc đáng thương hồi đấy nữa đâu."

"Dì béo lên rồi." Sơ Nhất nói.

"Ái ui, con nhìn ra à?" Dì út sờ mặt, "Con không thể giả vờ không thấy hở!"

"Rõ, quá ạ," Sơ Nhất ngớ người, "Giả vờ, khó quá."

"Nhóc quỷ này!" Dì út nói, "Học hư rồi."

Sơ Nhất cười cười.

"Dì thấy trường con cũng lớn lắm, hoàn cảnh không tệ nhỉ?" Dì út nói, "Quan hệ với bạn học ở ký túc tốt không? Có ai bắt nạt con không?"

"Em nhìn thằng bé bây giờ đi," Dượng út nói, "Ai bắt nạt được thằng bé, còn biết đánh boxing nữa mà."

"Tính cách nó mềm yếu," Dì út nói, "Lớn lên thành một con trâu thì vẫn là tính cách của chó con thôi, em không yên tâm."

"Không ai bắt, nạt con." Sơ Nhất cười nói, "Bạn học đều, rất tốt."

"Vậy được, con học hành đàng hoàng," Dì út nói, "Có nghề sau này không sợ gì cả."

"Vâng," Sơ Nhất gật đầu, do dự một lúc, cậu nhẹ giọng hỏi một câu, "Mẹ con...... Nói muốn ly, ly hôn......"

"Nói hơn nữa tháng rồi," Dì út thở dài, "Không biết sao đây này, con cũng đừng khuyên chị ấy, chị ấy áp lực cũng lớn lắm, bà ngoại con ở nhà ngày nào cũng gây chuyện, chị ấy không chạy đã không tệ lắm rồi."

"Vâng." Sơ Nhất lên tiếng.

"Tết con về không?" Dì út hỏi.

Sơ Nhất không nói gì.

"Anh xem," Dì út nhìn dượng út, "Em nói rồi, nhà họ có bệnh, tháo cả giường của thằng nhỏ xuống, vầy có về hay là không về được cơ chứ!"

"Về đi," Sơ Nhất nhẹ giọng nói, "Cũng phải về xem, xem thử, còn phải thăm ông, bà nội nữa."

"Nếu lần này còn về thì mua cho ông bà cái điện thoại người già đi," Dì út nói, "Như vậy gọi cũng dễ."

"Vâng." Sơ Nhất gật đầu.

Dì út đem cho cậu một đống đồ ăn, còn có vài bộ quần áo. Tuy là mua đoán chừng mà mua nhỏ hơn một số nhưng cũng may đều mua đồ thể thao kiểu rộng nên cậu có thể mặc được.

Sau khi dì đi, Sơ Nhất có hơi buồn bã.

Lúc cậu đem đồ ăn về ký túc chia cho mọi người, đều nói là do nhà đem đến.

"Nhà" chính là chỉ ba mẹ, nhà của mình.

Cậu không giải thích gì nhiều nhưng thật sự có hơi buồn.

Cậu thích dì út, dì út cũng rất tốt với cậu nhưng dì út cũng không phải cha mẹ, cũng không phải ông bà ngoại, mà dì cũng không thể nào có thể ở cạnh cậu qua năm này tháng nọ.

Có chút tình cảm, thật sự không thể thay thế được.

Sau này nếu cậu có nhà của mình...... A, nhà của mình?

Cái này hình như không thể lắm nhỉ?

Nhà là ba mẹ cùng con cái.

Đối với cậu mà nói là không thể nào rồi, cho dù cậu với...... Yến Hàng......

Cái ý nghĩ này thâtu sự làm người ta đột nhiên xấu hổ đến hoảng loạn, bên cạnh không có người nào nhưng Sơ Nhất vẫn cảm thấy đỏ mặt.

Nhưng lại không nhịn được mà tiếp tục suy nghĩ.

Cực kì ngại ngùng nhưng không dừng lại được, cứ như là đã ghiền vậy.

Nếu cậu có nhà của mình, trong nhà có hai người là cậu với Yến Hàng cũng không phải là không thể.

Cậu là bố, Yến Hàng là...... Mẹ?

Sơ Nhất càng nghĩ càng muốn cười, để cho Yến Hàng biết chắc là đập cậu luôn.

Cậu đứng cười với cửa sổ một hồi.

"Sơ Nhất, cậu không sao chứ?" Lý Tử Cường ở phía sau vừa ăn đồ ăn vặt của dì mang đến vừa hỏi một câu, "Nhìn cửa kính cười cái gì thế?"

"Yêu rồi," Cao Hiểu Dương vỗ bàn, "Chắc chắn là yêu rồi."

Sơ Nhất có hơi ngại mà quay đầu lại nhìn thoáng qua

"Đù má, thiệt hay giỡn dậy?" Trương Cường có hơi phán khích, "Yêu thật à? Vậy cậu là người đầu tiên trong phòng ký túc của bọn mình thoát ế đó."

"Vãi luôn, ai thế?" Hồ Bưu lập tức căng thẳng, "Chắc là không phải Yến, thế là ai nhỉ? Bên giáo viên mầm non à? Má nó, có từng thấy cậu nói chuyện với con gái đâu."

Sơ Nhất há miệng không nói nên lời.

Cậu đột nhiên phát hiện, mình kém quá xa so với Chu Xuân Dương. Đối mặt mới mấy người quen thân trong ký túc như này, cậu lại không dám nói ra chuyện mình không thích con gái

_______

Xác định zòi xác định zòi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Một Đồng Tiền Xu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook