Chương 94
Vu Triết
01/06/2022
Edit: zhuudii
Sau khi tiếp tục công việc làm thêm, Sơ Nhất đã yên tâm hơn rất nhiều. Từ sau khi cậu rời khỏi nhà là đã biết cậu chỉ có thể dựa vào bản thân mình, không thể ngừng việc làm thêm, đây là sự yên tâm của cậu, không có thu nhập còn làm cho cậu bất an hơn sơ với cái việc trường đuổi học cậu nữa, cho dù cậu biết chắc rằng Yến Hàng sẽ không để cậu đói chết.
Có điều cậu phải cảm ơn Yến Hàng chính là, Yến Hàng chưa bao giờ nói rằng em xài tiền của anh đi, bình thường đều sẽ nói là mượn hơn nữa còn nói rõ thời gian phải trả lại.
Lâu lâu còn sẽ vô cùng không nói lý lẽ mà muốn cậu tặng quà rồi còn muốn cậu mời khách. Tuy rằng cậu rất đau lòng vì tiền của mình không hiểu sao lại bị Yến Hàng tiêu mất nhưng cũng có cảm thấy thật là thoả mãn.
Tết dương lịch cả phòng ký túc góp tiền mua quà cho giáo viên, cậu còn rất phóng khoáng mà đưa 100 tệ.
Trước đây là người bỏ mười mấy tệ ra mua thuốc trị bỏng thôi mà cũng không nay lại vung tay không xem 50 tệ là tiề...... Không không không, 50 tệ vẫn rất đáng giá......
Tô Bân không tham gia hoạt động mua quà của phòng ký túc. Cả đám người gom tiền xong thì liền giao chuyện mua quà lại cho Chu Xuân Dương, cậu ta rất có kinh nghiệm trong mấy chuyện này.
Chu Xuân Dương mua son môi cho cô, mua thuốc lá cho thầy.
"Son môi được không thế?" Cao Hiểu Dương có hơi lo lắng, "Lỡ như không phải màu cô thích thì sao?"
"Cậu còn biết màu son luôn cơ," Chu Xuân Dương bật cười, "Kết bạn với Wechat cô lâu vậy rồi, bình thường cũng phải có chút ít tin tức chứ, thích màu son nào hơn phân nữa đều sẽ cảm thán trên Khoảnh khắc, cứ mua theo đó là được."
"Cái tiết mục trong tiệc hôm tối Tết dương của chúng ta thì sao đây?" Hồ Bưu hỏi.
"Không thì để Sơ Nhất lên biển diễn một màn tháo dỡ động cơ cực nhanh đi." Cao Hiểu Dương nói.
"Cút." Sơ Nhất nói.
"Ngô Húc biết kéo phong cầm." Lý Tử Cường nói, "Lên kéo một bài là được rồi nhờ?"
(*Phong cầm, đàn xếp hay accordion là một loại nhạc cụ cầm tay, dùng phương pháp bơm hơi từ hộp xếp bằng vải hay giấy, thổi hơi qua các van điều khiển bằng nút bấm đến các lưỡi gà bằng kim loại để phát ra tiếng nhạc.)
"Một mình tôi thôi à?" Ngô Húc hỏi, "Vậy căng thẳng muốn chết, lỡ như tôi kéo một nữa cái bị run thì làm sao giờ......."
"Cậu nói thế là không đúng rồi," Chu Xuân Dương nói, "Cậu kéo được một nữa chắc chắn sẽ không run, cậu phải nói là tôi run quá không kéo được thì làm sao giờ."
"Đem theo thuốc, táo bón đi." Sơ Nhất nói.
"Thuốc táo...... Đù má," Ngô Húc ngớ người, "Sơ Nhất cậu thật à......"
(*开塞露/ Khai Tắc Lộ/Glycerine Enema: là loại thuốc thường được dùng để trị táo bón. Còn tại sao mấy đứa cười thì tui hông hiểu:))))
Cả đám cười nghiêng ngã, sôi nổi tỏ vẻ nguyện xuất tiền mua thuốc táo bón cho Ngô Húc.
Sau khi vui vẻ một hồi, mọi người vẫn đạt được sự đồng thuận, không thể để Ngô Húc một bình chịu áp lực của cả 403 được, bọn họ sẽ cùng nhau lên sân khấu.
Lúc gom tiền mua quà cho giáo viên Tô Bân không tham gia. Bởi vì với tính cách của Chu Xuân Dương lúc tặng quà riêng giáo viên sẽ không nói là quà không có phần của Tô Bân nhưng lên sân khấu biểu diễn cuối cùng thì vẫn có thể nhìn ra được rốt cuộc cậu ta có tham gia hoạt động của ký túc không.
Cũng chỉ có mấy tháng này thôi, sau đó đã phải đi thực tập rồi, người trong ký túc cũng lười so đo với Tô Bân.
Sơ Nhất rất phấn khích, lập tức gọi điện tiến hành báo cáo với Yến Hàng.
Hôm Tết dương Yến Hàng bận đến mức chân không chạm đất, làm mấy việc lặt vặt cho Lão đại với cả giúp đỡ làm mấy món đơn giản và điểm tâm lúc Lão Đại không làm kịp.
Tuy rằng rất bận nhưng hắn vẫn không có oán giận gì, Lão đại càng ném nhiều việc cho hắn vậy cơ hội của hắn càng nhiều, một lần cũng không buông được.
Này chắc là chuyện nghiêm túc nhất mà hắn muốn làm sau hai mươi năm lười nhát.
Hôm nay trường của Sơ Nhất tổ chức liên hoan, Sơ Nhất cũng lên sân khấu, nghe nói đây là lần đầu tiên trong cuộc đời chó đất 17 năm của cậu được chính thức lên sân khẩu biểu diễn.
"Trước đây có một, một lần cả lớp, hát tốp ca," Sơ Nhất nói, "Mọi người đều, đều đi lên, kết quả cái bục, bục kia thiếu một, vị trí nên em bị, bị gọi xuống."
Đối với Chó quê đến tốp ca mà còn bị giáo viên xoá vị trí mà nói thì cả đám người trong ký túc lên sân khấu là một sự kiện vô cùng trọng đại.
Yến Hàng bảo Sơ Nhất tìm người quay video lại, lúc biểu diễn xong thì gửi sang cho hắn xem.
Trước khi Sơ Nhất lên sân khấu còn gửi cho hắn một tin nhắn nói là sắp lên rồi.
Yến Hàng không nhìn thấy, mãi cho đến trưa hắn bận xong, lúc nghỉ ngơi mới lại bật điện thoại lên, nhìn thấy mấy tin nhắn mà Sơ Nhất gửi đến và cả video biểu diễn của họ.
- Biểu diễn xong rồi
- Căng thẳng quá đi à, cả người em cứng đơ luon á, lúc lên sân khấu diễn hình như em còn đi đồng tay đồng chân nữa
- Có điều hiệu quả tốt lắm, rất nhiều người vỗ tay với hét luôn
- Còn có nhiều người quay lại lắm, trường bọn em cũng có quay, đến lúc đó sẽ gửi cho bọn em.
- Lát nữa tan làm anh đến quán chờ em đi, em mời anh ăn đồ nướng
Yến Hàng cười cười, người trong phòng ký túc của Sơ Nhất làm cái tiết mục kiểu đó mà còn có người vỗ tay hò hét á? Vậy mấy cái tiết mục khác còn đến mức nào?
Cả đám người phòng 403 nhìn qua chả có ai có miếng tế bào văn nghệ nào, Ngô Húc kéo phong cầm cũng chỉ có thể kéo bài Tình Bạn Lâu Dài, cho dù có kéo bài phức tạp hơn thì mấy người bọn họ cũng hát đệm không nổi...... Sơ Nhất chỉ biết hát Đếm vịt lại có thể hát Tình bạn lâu dài?
Yến Hàng nhanh chóng nhấn mở video, đây chính là thời khắc lịch sử trọng đại đó.
Video quay từ lúc bắt đầu giới thiệu, MC là một cô gái dáng người không đẹp, nói chuyện cũng không rõ, lúc MC nói ra "Lớp 1 Sửa chữa ô tô ký túc xá phòng 403" toàn trường bắt đầu hét lên, tiếng hét chủ yếu là của con gái.
Chậc.
Yến Hàng lập tức hiểu được cái gì gọi là hiệu quả tiết mục rất tốt.
Tiếng hét này rõ ràng dành cho Sơ Nhất với Chu Xuân Dương.
Chậc chậc chậc chậc.
Yến Hàng lấp tức có suy nghĩ muốn kéo Chu Xuân Dương đang đi lên sân khấu ở trong màn hình ra đánh cho một trận.
Ngô Húc ôm phong cầm ngồi ở giữa, sáu người còn lại dùng cả một phút mới cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu mà chen ra đứng phía sau Ngô Húc thành nữa vòng tròn.
"Ái sao lại không để Cẩu ca đứng cùng Chu Xuân Dương vậy nè!" Người quay video có hơi tiếc nuối mà nói một câu.
Thế mà tìm một cô gái quay video giúp, đã vậy còn là fan cp!
Chậc!
Thêm một lần nữa Yến Hàng lại cảm thấy nhất định phải đánh Chu Xuân Dương một trận.
Lần trước lúc đánh Tô Bân nên lôi Chu Xuân Dương ra đánh luôn mới đúng.
Trong video bắt đầu có tiếng nhạc, điện thoại thu âm chả ra sao nhưng bộ dáng kéo đàn vẫn có. Tuy là nghe không rõ là trình độ như nào nhưng ở phía dưới rất nhiều người cổ vũ.
Qua đoạn nhạc dạo thì bắt đầu hát lên.
Thế này chắc chắn là trước đó chả có tập luyện gì, đến vào cũng vào không được.
Bảy người, phải mất ít nhất ba lần mở miệng không đúng lúc mới có thể đồng thời hát lên được. Sau đó Ngô Húc không thể nào không thả chậm tiết tấu lại một chút mới có thể phối hợp với bộ phận hợp xướng được.
Cuối cùng cũng không lạc nhịp nữa nhưng vẫn không nghe ra được giọng ai với ai.
Thần kì chính là Yến Hàng không nghe thấy tiếng hát như đọc kinh của Sơ Nhất.
Đương nhiên cũng có thể bị tiếng hét che mất rồi, trong video toàn là tiếng hét, cô gái quay video chắc cũng vô cùng kích động, vừa nhảy vừa hét còn cầm điện thoại vẫy tay, có mấy lúc màn hình quay cuồng đến mức Yến Hàng muốn say xe luôn.
Xem xong video, Yến Hàng gửi tin nhắn cho Sơ Nhất.
- Xem xong rồi, hiệu quả tốt ghê
- Đúng nhỉ! Bạn nữa đàn dương cầm hay cực kỳ bên Giáo dục mầm non cũng không có tiếng vỗ tay nhiều như bọn em!
Ngu ngốc, đương nhiên là không bằng rồi, đó là con gái, cũng có fan cp đâu!
- Không nghe thấy tiếng hát như đọc kinh của em ấy?
- Em không hát ra tiếng, em lên nhép miệng thôi à sau đó lắc lư tí là được
Yến Hàng nhìn tin nhắn này, cười thành tiếng.
Tan làm hắn trực tiếp đến quán trà sữa, lúc nhìn thấy Sơ Nhất đang làm trà sữa cho khách mà vẫn còn mắc cười.
"Anh Hàng," Bối Xác đến chào hỏi hắn, "Đưa bánh su kem đến hở?"
"Cô thèm đến mức nào thế?" Yến Hàng cười, "Qua tết xong mới có thời gian làm được."
"Không sao, tôi đặt trước tám cái nhé, tôi 4 cái Tiểu Kỳ 4 cái." Bối Xác cười nói.
"Được." Yến Hàng gật đầu.
Sơ Nhất làm xong trà sữa, tươi cười đi đến: "Sao anh?"
"Tuyệt ghê luôn ớ nha," Yến Hàng nhỏ giọng nói, "Nào Cẩu ca, lắc lư chút cho anh xem nào."
Sơ Nhất không suy nghĩ chút nào mà lập tức bắt đầu lắc lư trái phải: "Như này này."
Yến Hàng cười không chịu nổi, đè nặng giọng: "Được rồi, cún ngốc ạ."
Hôm nay quán trà sữa buôn bán rất tốt, vì để không ảnh hưởng đến những người khác cũng vì để nói chuyện với Sơ Nhất dễ hơn, Yến Hàng không đến cái bàn bên kia ngồi, vẫn luôn dựa vào quầy bar chậm rãi uống trà sữa.
Sau khi uống xong một ly, hắn gõ gõ quầy: "Thêm một ly khoai môn hoa hồng, ly lớn, nhiệt độ bình thường, 50% đường."
Sơ Nhất nhìn hắn, hắn lại nói một câu: "Vẫn là em trả tiền."
"Hai ly lớn," Sơ Nhất trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói, "Gần 3, 0! Đủ ăn một đĩa, đĩa đồ nướng, luôn."
"Ly lớn, nhiệt độ bình thường, 50% đường." Yến Hàng lặo lại một lần.
"Lát nữa ra, ra ngoài đánh nhau, một trận đi." Sơ Nhất lấy điện thoại ra quét mã thanh toán, xoay người làm trà sữa cho hắn, đặt đến trước mặt hắn, "Đồ phá, phá của nhà anh."
Yến Hàng cười không nói gì, lấy trà sữa qua tiếp tục uống.
Lâu rồi không đến đồ nướng Tiểu Lý, không riêng gì cậu và Yến Hàng lâu rồi không đi mà Thôi Dật cũng vậy. Cho nên hôm nay sau khi tan làm hai người họ lập tức đến đồ nướng Tiểu Lý, cũng gọi Thôi Dật đến luôn.
Thôi Dật gần đây vẫn luôn bận vụ án của chú Yến, thường hay gặp mặt nhưng vẫn luôn không có thời gian một bữa.
"Hai đứa bận như vậy mà có thời gian ăn đồ nướng á?" Thôi Dật ngồi xuống liền gọi hai dĩa thịt lớn trước.
"Đâu có bận như chú." Yến Hàng nói.
"Thật ra chú cũng chẳng bận gì, vụ án của bố cháu cũng không phức tạp, chủ yếu là nhờ luật sư Lưu, chú chỉ giúp tí thôi, nhìn anh ta toàn lực ứng phó," Thôi Dật nói, "Bố cháu bảo cháu mua cho ông ấy cái áo lông."
"Không phải chú mua cho ông ấy à?" Yến Hàng hỏi.
"Muốn mặc đồ con trai mua đấy," Thôi Dật nói "Tại cháu không biết may áo đấy, nếu cháu biết làm đoán không chừng cậu ta còn bảo cháu may một cái áo lông cho cậu ta."
"Được," Yến Hàng gật đầu, "Ngày mai cháu đi mua."
"Xong Tết dương cái đi," Thôi Dật nói, "Cũng không phải là cậu ta không có đồ mặc."
Yến Hàng cười cười.
"Ăn tết mấy đứa sắp xếp như nào?" Thôi Dật nhìn Sơ Nhất, "Về thăm ông bà nội hả?"
"Vâng," Sơ Nhất lên tiếng, "Sau đó đi, làm."
"Tết mà còn đi làm?" Thôi Dật ngờ người.
"Tết nhiều cửa hàng sửa xe thiếu người lắm, lương còn cao nữa," Yến Hàng nói, "Thầy của em ấy bảo em ấy đi đó, sao mà em ấy bỏ qua được."
"Sơ Nhất đúng là không tồi nha," Thôi Dật có chút bùi ngùi, "Lúc chú lớn cỡ cháu ấy không có sức như thế, sống cho qua ngày thôi."
"Cùng với bố cháu à?" Yến Hàng hỏi.
"Ừm," Thôi Dật cười cười, "Có điều lúc ấy cậu ta hiểu chuyện hơn chú, dù gì cũng không có đường lui mà, một mình mình, phí thời gian vậy thật thì phải đi xin ăn."
Yến Hàng im lặng, không tưởng tượng được dáng vẻ năm đó của bố.
"Chờ cậu ta ra cháu bảo cậu ta kể cháu nghe chuyện năm đó đi," Thôi Dật nói, "Trước đây cậu ta không kể với cháu, bây giờ mọi chuyện đều được giải quyết cả rồi, cháu mà hỏi thì cậu ta chắc chắn kể."
"Vậy cháu phải nghiêm túc hỏi mới đươc." Yến Hàng nói.
"Có thể viết cuốn sách," Thôi Dật nói, "Tên sách là 《Coi bạn phóng túng kìa》."
Yến Hàng cười cả buổi, cầm đồ uống chạm ly với Thôi Dật rồi lại chạm với Sơ Nhất một chút.
Nữa đời người này của bố, xem như sống muôn màu muôn vẻ còn rất kích thích, thứ gì cũng đã từng thử qua, cái gì cũng từng trải qua, cũng không biết ngày nào đó thật sự ra ngoài, sống cuộc sống bình thường không biết ông ấy có quen được không.
Yến Hàng nhìn Sơ Nhất.
Một năm lúc hắn và Sơ Nhất không có liên lạc kia, hắn sống rất......... Nặng nề.
Cuộc sống như người bình thường khác mà hắn khát khao nhưng đối với hắn lại yên bình đến có chút làm người ta khó chịu. Có lẽ lúc ấy không phải là yên bình thật sự, chỉ là đem rất nhiều thứ chôn sâu xuống.
Có lẽ bởi vì không có Sơ Nhất.
Thật ra Sơ Nhất cũng không thú vị bao nhiêu, không có hứng thú hay yêu thích gì, cái gì cũng không biết, đến chơi game cũng không biết. Nhưng hắn lại chả có bất mãn gì, cũng hoàn toàn không hề có suy nghĩ muốn cậu thay đổi.
Lần nào lúc ở cùng với Sơ Nhất, hắn đều cảm thấy cho dù không nói gì chỉ ngồi đó ngơ ra thôi, cũng sẽ không nhàn chán hay bức bối gì.
Nếu có làm gì đó thì là giở miếng trò lưu manh, tuốt tuốt miếng cún gì đó. Cho dù là đã làm bao nhiêu lần thì lần não cũng sẽ có cảm giác kích thích mới mẻ và hưng phấn.
Thật kỳ thật đó.
Ngày nào đó mà đem súng thật ra chiến...... Có khi nào sẽ hưng phấn đến không thở nổi rồi ngủm luôn không?
Có điều nghĩ đến chuyện này đúng là có chút phiền phức.
Hắn lại nhìn Sơ Nhất.
Chắc là cũng giống như hắn, lúc Sơ Nhất nghĩ đến chuyện này đoán chừng cũng là trạng thái đem súng thật ra chiến.
Sau đó thì hai người dùng súng chạm chạm nhau.
Lúc Thôi Dật đi gọi xiên nướng, Sơ Nhất quay đầu sang hỏi một câu: "Sao thế?"
"Hửm?" Yến Hàng nhìn cậu.
"Cứ nhìn em, em mãi." Sơ Nhất nói.
"Em đẹp trai đó," Yến Hàng nói, "Muốn nhìn thì nhìn thôi, cún của anh mà, anh muốn thịt thì thịt luôn đấy."
Sơ Nhất ngớ người, lát sau mới hiểu ra: "Thịt em à?"
"Thịt cún." Yến Hàng rót cho cậu miếng nước.
"Nằm mơ." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng chậc một tiếng, híp măt nhìn chằm chằm cậu cả buổi: "Anh phát hiện có phải anh nên mở cuộc hợp thảo luận tí không?"
"Thảo luận cái, gì cơ?" Sơ Nhất hỏi.
"Vấn đề ai làm đó." Yến Hàng nói.
Sơ Nhất quay đầu nhìn về phía Thôi Dật: "Anh không uống, uống rượu mà, sao lại mặt, mặt dày như, thế chứ?"
"Em còn không biết xấu hổ mà nói mình đáng yêu được," Yến Hàng nói, "Anh không thể mặt dày tí à?"
"Em đáng yêu, yêu thật mà anh." Sơ Nhất nói.
"Anh đây chính là......" Yến Hàng cầm một xiên thịt dê lên.
"Em muốn, làm anh á." Sơ Nhất ngắt lời hắn nói.
Yến Hàng trừng mắt nhìn cậu, cả buổi mới đưa xiên thịt dê lên miệng, hung hăng cắn một cái: "Qua tết mở họp cái đi, trước sinh nhật em phải thảo luận cho ra chuyện này."
"Trước sinh nhật em á?" Sơ Nhất không hiểu.
"Em sắp 18 tuổi rồi bé yêu à." Yến Hàng nói, "Thành niên rồi, anh có làm cái gì với em cũng không cần chịu trách nhiệm pháp luật nữa."
".......À." Sơ Nhất lên tiếng.
Yến Hàng nói trắng ra luôn, sau khi Sơ Nhất nghe xong thì tâm trạng lâng lâng, cảm xúc dâng trào, tâm thần bất định, tâm trạng phơi phới.
Nhưng đem cái chuyện này ra thảo luận, còn phải thảo luận ra kết quả nữa khiến cho Sơ Nhất cảm thấy hai người họ cứ như hai đứa điên.
Quan trọng là cậu không có phương hướng để thảo luận, cậu chỉ biết đại khái, mơ hồ hiểu được là chuyện như nào. Nhưng cụ thể là làm thế nào, cảm giác thế nào, cậu hoàn toàn không nghĩ đến cũng không có mặt mũi mà nghĩ đến.
Thế mà bây giờ còn muốn thảo luận, cậu có thể thảo luận ra cái quỷ gì được, cậu còn là đứa nói lắp nữa.
Đây là âm mưu của Yến Hàng.
Có điều tuy là cậu không định thảo luận, nhưng vẫn lén đi tìm hiểu một chút. Lời nói của Yến Hàng đã vô cùng thành công mà gợi lên sự hiếu kỳ của cậu cùng với....... Dục vọng nữa.
Có đôi khi cậu phục sát đất những người tìm các loại thông tin trên mạng, dường như là chả có nội dung gì mà họ không tìm được nhưng đến lượt cậu tìm thì một cái từ khoá cũng không moi ra được.
Thật ra phương pháp đơn giản nhất chính là đi hỏi Chu Xuân Dương.
Chu Xuân Dương cả ngày nằm dài trên giường chơi điện thoại, không biết đều đang xem cái gì, chắc chắn là sẽ có nội dung không phù hợp với trẻ em.
Nhưng cậu không hỏi, ngại lắm.
Cậu chỉ có thể dựa vào chính mình.
Dựa vào chính mình kiên trì đến kì nghỉ đông, cậu xem như là có hiểu biết đối với cái chuyện mà nghĩ đến một cái liền khiến người ta mặt đỏ tai hồng này.
Thậm chí lúc có cái loại nồng nhiệt với Yến Hàng cậu đều sẽ não bổ thêm cái cảnh tượng vô sỉ rằng Yến Hàng bị cậu đè dưới thân thở dốc rên rỉ ít nhất tám tiếng.
Quá vô liêm sỉ.
Không biết từ khi nào mà cậu bất tri bất giác đã từ một con chó quê đơn thuần biến thành con sắc lang lúc nào cũng ngao ngao đợi mùa xuân đến.
"Đem mười túi nghêu khô á?" Yến Hàng nhìn Sơ Nhất.
"Ừm," Sơ Nhất gật đầu, "Ông nội em thích, thích ăn cái này, lắm."
Yến Hàng xách mấy tui mà Sơ Nhất chuẩn bị bỏ vào vali đến, bên trong trừ nghêu khô ra còn có tôm nõn, khô mực, mỗi loại đoán chừng đều là 10 túi.
"Anh cũng thua em luôn," Yến Hàng ngồi xuống đất, "Anh bảo em hôm nay đi mua đặc sản đem cho ông bà, có bảo em mua nhiều vậy đâu hả? Em không sợ mệt à?"
"Ông bà thích, ăn mà." Sơ Nhất nói.
"Anh cũng rất thích ăn em nè," Yến Hàng thở dài, "Như vầy đi, em đem hai ba túi về trước sau đó anh gửi mấy cái còn lại qua, như vậy không cần xách cả đường, em ra sân bay còn muốn đi xe buýt chứ gì."
"Vâng," Sơ Nhất gật đầu, "Anh thông minh, quá."
"Cảm ơn nha." Yến Hàng lại sửa sang lại túi hải sản một lần nữa, "Lúc quay lại đừng có đem gì theo hết, ông nội em chạy đi mua thì phiền lắm, còn khó xách."
"Vâng," Sơ Nhất cười cười, "Anh nhớ em, không anh?"
"Cái câu vô nghĩa này mà ngày nào em cũng hỏi," Yến Hàng nói, "Nhớ chứ, nhớ cực kì, em vào kiểm tra là anh đã bắt đầu nhớ."
"Được," Sơ Nhất rất hài lòng, "Em xuống máy, máy bay sẽ bắt đầu, nhớ anh."
"Dựa vào cái gì?" Yến Hàng nhìn cậu.
"Em lên máy bay, bay phải ngủ " Sơ Nhất nói.
"Má," Yến Hàng tiến đến trước mặt cậu, hôn một cái lên môi cậu.
Sơ Nhất quả thật rất hiểu mình, cậu đi máy bay đã không còn căng thẳng như vậy nữa. Sau khi lên máy báy mới mười phút đã ngủ mất, lúc máy bay cất cánh mới làm cậu tỉnh giấc.
Bác trai ngồi bên cạnh nhìn cậu: "Dữ ghê nha cậu trai, chưa bay lên mà đã ngủ một giấc rồi."
Sơ Nhất cười cười, có hơi ngại.
Cậu nhìn ra đám mây ngoài cửa sổ, sau khi chợt nhận ra cậu và Yến Hàng sẽ không được gặp nhau mấy ngày thì đột nhiên bắt đầu nhớ không chịu nổi, trong lòng tự nhiên không thoải mái lắm.
Cũng không biết giờ Yến Hàng đã nhớ cậu hay chưa.
Chắc là không có thời gian nhớ rồi, lúc này là lúc sau bếp bận muốn chết luôn, năm sau nói không chừng Yến Hàng thăng chức được rồi, bây giờ đi làm hắn cũng không dám tùy tiện đi hút thuốc nữa sợ bị Lão đại nói hắn không nghiêm túc làm việc.
Sơ Nhất thở dài, phải nhanh chóng tìm công việc thật là đỉnh, nhanh chóng kiếm ra tiền để bao Yến Hàng, để hắn đỡ cứ động một cái là mất ngủ như này, lỡ như lại mắc thêm cái bệnh tâm thần nữa.......
Máy bay vừa đáp, Sơ Nhất liên gửi tin nhắn cho Yến Hàng, có điều Yến Hàng chắc chắn không có thời gian trả lời.
Cậu kéo vali trực tiếp bắt xe buýt từ sân bay đến trạm xe trong thành phố rồi lập tức đi xe buýt đến nhà ông bà nội.
Năm nay dì út đến miền Nam ăn tết, ở đây không có dì út nên gần như không có lí do để cậu phải dừng lại, Huấn luyện viên Hà cũng đã về quê rồi.
Ngồi trên xe buýt, nhìn cảnh vật quen thuộc ở ngoài cửa xe, Sơ Nhất không thể nói rõ là cảm giác gì.
Nơi này là thành phố mà cậu đã sống mười mấy năm, thế mà chỉ có thể đi ngang qua như thế.
Lúc xe sắp đến nhà ông bà, Sơ Nhất gọi điện thoại cho ba.
"Con đến rồi à?" Ba hỏi.
"Chắc là 10, 10 phút nữa," Sơ Nhất nói, "Ba đừng cho ông, bà đi đón, lạnh lắm."
"Ông ấy đi rồi, ba đang ở nhà gói sủi cảo đây này," Ba nói, "Không cản được, ông ấy với bà con một hai phải đi cho bằng được, không sao đâu, ba nghe hình như có con gái nhà Lão Trương đi cùng nữa."
"À." Sơ Nhất lên tiếng.
"Đồ của con nhiều không?" Ba hỏi, "Đồ nhiều thì bây giờ ba lái cái xe kéo ra."
"Không cần đâu," Sơ Nhất nhfin mặt đất tuyết thật dày, xe kéo cũng không kéo nổi, "Đồ không, không nhiều lắm."
Sau khi cúp điện thoại của ba, tốc độ xe chậm lại, Sơ Nhất nhìn ngoài cửa sổ, xe xa đã thấy được ông bà nội một thân áo bông màu đỏ.
Cậu xách vali chen đến bên cửa, giành nhảy xuống xe đầu tiên: "Ông nội! Bà nội!"
"Úi chà bé Sơ Nhất của bà!" Bà nội dậm chân đón được, ôm eo cậu, "Ôi trời, bây giờ cao lên rồi, bà nội không ôm cổ được nữa rồi!"
Sơ Nhất cười, nữa ngồi xổm xuống: "Nào."
Bà nội ôm đầu cậu, hôn lên mặt cậu một cái.
"Đồ nặng không con?" Ông nội ở bên cạnh hỏi.
"Không nặng ạ." Sơ Nhất xách vali lên.
Lúc ném balo ra sau lưng, cậu nghe được giọng nói của con gái: "Để tôi xách balo cho."
Cậu ngớ người rồi mới nhìn thấy ở bên cạnh còn có một cô gái tuổi cũng ngang ngang cậu đang đứng, cũng là lúc này cậu mới hiểu ra, mới nãy ba có nói là con gái nhà Lão Trương.
Không đợi cậu nói gì, con gái nhà Lão Trương đi đi qua cầm lấy balo cậu.
"Bé gái này hiểu chuyện mà." Bà nội tươi cười nói.
"À." Sơ Nhất hoàn hồn, nhanh chóng đuổi theo, "Không cần, tự tôi xách được."
"Tôi giúp cậu xách, không sao đâu." Cô gái cười cười, né cánh tay cậu đang đưa qua.
"Tôi......" Sơ Nhất còn muốn duỗi tay ra.
"Không sao! Tôi xách giúp cậu." Cô gái lặp lại một lần, vẫn mang theo nụ cười.
Sơ Nhất chỉ đành thu tay lại, tránh để người ta tưởng cậu muốn cướp balo.
Cậu quay đầu nhìn thoáng qua ông bà nội, bà nội phất phất tay với cậu, ý bảo cậu đi cùng với cô gái đi.
Sơ Nhất chỉ đành xoay trở lại, đi theo sau cô gái.
Cực kì mất tự nhiên và đột nhiên cậu cảm thấy....... Không thể nào yên tâm được.
Sau khi tiếp tục công việc làm thêm, Sơ Nhất đã yên tâm hơn rất nhiều. Từ sau khi cậu rời khỏi nhà là đã biết cậu chỉ có thể dựa vào bản thân mình, không thể ngừng việc làm thêm, đây là sự yên tâm của cậu, không có thu nhập còn làm cho cậu bất an hơn sơ với cái việc trường đuổi học cậu nữa, cho dù cậu biết chắc rằng Yến Hàng sẽ không để cậu đói chết.
Có điều cậu phải cảm ơn Yến Hàng chính là, Yến Hàng chưa bao giờ nói rằng em xài tiền của anh đi, bình thường đều sẽ nói là mượn hơn nữa còn nói rõ thời gian phải trả lại.
Lâu lâu còn sẽ vô cùng không nói lý lẽ mà muốn cậu tặng quà rồi còn muốn cậu mời khách. Tuy rằng cậu rất đau lòng vì tiền của mình không hiểu sao lại bị Yến Hàng tiêu mất nhưng cũng có cảm thấy thật là thoả mãn.
Tết dương lịch cả phòng ký túc góp tiền mua quà cho giáo viên, cậu còn rất phóng khoáng mà đưa 100 tệ.
Trước đây là người bỏ mười mấy tệ ra mua thuốc trị bỏng thôi mà cũng không nay lại vung tay không xem 50 tệ là tiề...... Không không không, 50 tệ vẫn rất đáng giá......
Tô Bân không tham gia hoạt động mua quà của phòng ký túc. Cả đám người gom tiền xong thì liền giao chuyện mua quà lại cho Chu Xuân Dương, cậu ta rất có kinh nghiệm trong mấy chuyện này.
Chu Xuân Dương mua son môi cho cô, mua thuốc lá cho thầy.
"Son môi được không thế?" Cao Hiểu Dương có hơi lo lắng, "Lỡ như không phải màu cô thích thì sao?"
"Cậu còn biết màu son luôn cơ," Chu Xuân Dương bật cười, "Kết bạn với Wechat cô lâu vậy rồi, bình thường cũng phải có chút ít tin tức chứ, thích màu son nào hơn phân nữa đều sẽ cảm thán trên Khoảnh khắc, cứ mua theo đó là được."
"Cái tiết mục trong tiệc hôm tối Tết dương của chúng ta thì sao đây?" Hồ Bưu hỏi.
"Không thì để Sơ Nhất lên biển diễn một màn tháo dỡ động cơ cực nhanh đi." Cao Hiểu Dương nói.
"Cút." Sơ Nhất nói.
"Ngô Húc biết kéo phong cầm." Lý Tử Cường nói, "Lên kéo một bài là được rồi nhờ?"
(*Phong cầm, đàn xếp hay accordion là một loại nhạc cụ cầm tay, dùng phương pháp bơm hơi từ hộp xếp bằng vải hay giấy, thổi hơi qua các van điều khiển bằng nút bấm đến các lưỡi gà bằng kim loại để phát ra tiếng nhạc.)
"Một mình tôi thôi à?" Ngô Húc hỏi, "Vậy căng thẳng muốn chết, lỡ như tôi kéo một nữa cái bị run thì làm sao giờ......."
"Cậu nói thế là không đúng rồi," Chu Xuân Dương nói, "Cậu kéo được một nữa chắc chắn sẽ không run, cậu phải nói là tôi run quá không kéo được thì làm sao giờ."
"Đem theo thuốc, táo bón đi." Sơ Nhất nói.
"Thuốc táo...... Đù má," Ngô Húc ngớ người, "Sơ Nhất cậu thật à......"
(*开塞露/ Khai Tắc Lộ/Glycerine Enema: là loại thuốc thường được dùng để trị táo bón. Còn tại sao mấy đứa cười thì tui hông hiểu:))))
Cả đám cười nghiêng ngã, sôi nổi tỏ vẻ nguyện xuất tiền mua thuốc táo bón cho Ngô Húc.
Sau khi vui vẻ một hồi, mọi người vẫn đạt được sự đồng thuận, không thể để Ngô Húc một bình chịu áp lực của cả 403 được, bọn họ sẽ cùng nhau lên sân khấu.
Lúc gom tiền mua quà cho giáo viên Tô Bân không tham gia. Bởi vì với tính cách của Chu Xuân Dương lúc tặng quà riêng giáo viên sẽ không nói là quà không có phần của Tô Bân nhưng lên sân khấu biểu diễn cuối cùng thì vẫn có thể nhìn ra được rốt cuộc cậu ta có tham gia hoạt động của ký túc không.
Cũng chỉ có mấy tháng này thôi, sau đó đã phải đi thực tập rồi, người trong ký túc cũng lười so đo với Tô Bân.
Sơ Nhất rất phấn khích, lập tức gọi điện tiến hành báo cáo với Yến Hàng.
Hôm Tết dương Yến Hàng bận đến mức chân không chạm đất, làm mấy việc lặt vặt cho Lão đại với cả giúp đỡ làm mấy món đơn giản và điểm tâm lúc Lão Đại không làm kịp.
Tuy rằng rất bận nhưng hắn vẫn không có oán giận gì, Lão đại càng ném nhiều việc cho hắn vậy cơ hội của hắn càng nhiều, một lần cũng không buông được.
Này chắc là chuyện nghiêm túc nhất mà hắn muốn làm sau hai mươi năm lười nhát.
Hôm nay trường của Sơ Nhất tổ chức liên hoan, Sơ Nhất cũng lên sân khấu, nghe nói đây là lần đầu tiên trong cuộc đời chó đất 17 năm của cậu được chính thức lên sân khẩu biểu diễn.
"Trước đây có một, một lần cả lớp, hát tốp ca," Sơ Nhất nói, "Mọi người đều, đều đi lên, kết quả cái bục, bục kia thiếu một, vị trí nên em bị, bị gọi xuống."
Đối với Chó quê đến tốp ca mà còn bị giáo viên xoá vị trí mà nói thì cả đám người trong ký túc lên sân khấu là một sự kiện vô cùng trọng đại.
Yến Hàng bảo Sơ Nhất tìm người quay video lại, lúc biểu diễn xong thì gửi sang cho hắn xem.
Trước khi Sơ Nhất lên sân khấu còn gửi cho hắn một tin nhắn nói là sắp lên rồi.
Yến Hàng không nhìn thấy, mãi cho đến trưa hắn bận xong, lúc nghỉ ngơi mới lại bật điện thoại lên, nhìn thấy mấy tin nhắn mà Sơ Nhất gửi đến và cả video biểu diễn của họ.
- Biểu diễn xong rồi
- Căng thẳng quá đi à, cả người em cứng đơ luon á, lúc lên sân khấu diễn hình như em còn đi đồng tay đồng chân nữa
- Có điều hiệu quả tốt lắm, rất nhiều người vỗ tay với hét luôn
- Còn có nhiều người quay lại lắm, trường bọn em cũng có quay, đến lúc đó sẽ gửi cho bọn em.
- Lát nữa tan làm anh đến quán chờ em đi, em mời anh ăn đồ nướng
Yến Hàng cười cười, người trong phòng ký túc của Sơ Nhất làm cái tiết mục kiểu đó mà còn có người vỗ tay hò hét á? Vậy mấy cái tiết mục khác còn đến mức nào?
Cả đám người phòng 403 nhìn qua chả có ai có miếng tế bào văn nghệ nào, Ngô Húc kéo phong cầm cũng chỉ có thể kéo bài Tình Bạn Lâu Dài, cho dù có kéo bài phức tạp hơn thì mấy người bọn họ cũng hát đệm không nổi...... Sơ Nhất chỉ biết hát Đếm vịt lại có thể hát Tình bạn lâu dài?
Yến Hàng nhanh chóng nhấn mở video, đây chính là thời khắc lịch sử trọng đại đó.
Video quay từ lúc bắt đầu giới thiệu, MC là một cô gái dáng người không đẹp, nói chuyện cũng không rõ, lúc MC nói ra "Lớp 1 Sửa chữa ô tô ký túc xá phòng 403" toàn trường bắt đầu hét lên, tiếng hét chủ yếu là của con gái.
Chậc.
Yến Hàng lập tức hiểu được cái gì gọi là hiệu quả tiết mục rất tốt.
Tiếng hét này rõ ràng dành cho Sơ Nhất với Chu Xuân Dương.
Chậc chậc chậc chậc.
Yến Hàng lấp tức có suy nghĩ muốn kéo Chu Xuân Dương đang đi lên sân khấu ở trong màn hình ra đánh cho một trận.
Ngô Húc ôm phong cầm ngồi ở giữa, sáu người còn lại dùng cả một phút mới cậu đẩy tôi tôi đẩy cậu mà chen ra đứng phía sau Ngô Húc thành nữa vòng tròn.
"Ái sao lại không để Cẩu ca đứng cùng Chu Xuân Dương vậy nè!" Người quay video có hơi tiếc nuối mà nói một câu.
Thế mà tìm một cô gái quay video giúp, đã vậy còn là fan cp!
Chậc!
Thêm một lần nữa Yến Hàng lại cảm thấy nhất định phải đánh Chu Xuân Dương một trận.
Lần trước lúc đánh Tô Bân nên lôi Chu Xuân Dương ra đánh luôn mới đúng.
Trong video bắt đầu có tiếng nhạc, điện thoại thu âm chả ra sao nhưng bộ dáng kéo đàn vẫn có. Tuy là nghe không rõ là trình độ như nào nhưng ở phía dưới rất nhiều người cổ vũ.
Qua đoạn nhạc dạo thì bắt đầu hát lên.
Thế này chắc chắn là trước đó chả có tập luyện gì, đến vào cũng vào không được.
Bảy người, phải mất ít nhất ba lần mở miệng không đúng lúc mới có thể đồng thời hát lên được. Sau đó Ngô Húc không thể nào không thả chậm tiết tấu lại một chút mới có thể phối hợp với bộ phận hợp xướng được.
Cuối cùng cũng không lạc nhịp nữa nhưng vẫn không nghe ra được giọng ai với ai.
Thần kì chính là Yến Hàng không nghe thấy tiếng hát như đọc kinh của Sơ Nhất.
Đương nhiên cũng có thể bị tiếng hét che mất rồi, trong video toàn là tiếng hét, cô gái quay video chắc cũng vô cùng kích động, vừa nhảy vừa hét còn cầm điện thoại vẫy tay, có mấy lúc màn hình quay cuồng đến mức Yến Hàng muốn say xe luôn.
Xem xong video, Yến Hàng gửi tin nhắn cho Sơ Nhất.
- Xem xong rồi, hiệu quả tốt ghê
- Đúng nhỉ! Bạn nữa đàn dương cầm hay cực kỳ bên Giáo dục mầm non cũng không có tiếng vỗ tay nhiều như bọn em!
Ngu ngốc, đương nhiên là không bằng rồi, đó là con gái, cũng có fan cp đâu!
- Không nghe thấy tiếng hát như đọc kinh của em ấy?
- Em không hát ra tiếng, em lên nhép miệng thôi à sau đó lắc lư tí là được
Yến Hàng nhìn tin nhắn này, cười thành tiếng.
Tan làm hắn trực tiếp đến quán trà sữa, lúc nhìn thấy Sơ Nhất đang làm trà sữa cho khách mà vẫn còn mắc cười.
"Anh Hàng," Bối Xác đến chào hỏi hắn, "Đưa bánh su kem đến hở?"
"Cô thèm đến mức nào thế?" Yến Hàng cười, "Qua tết xong mới có thời gian làm được."
"Không sao, tôi đặt trước tám cái nhé, tôi 4 cái Tiểu Kỳ 4 cái." Bối Xác cười nói.
"Được." Yến Hàng gật đầu.
Sơ Nhất làm xong trà sữa, tươi cười đi đến: "Sao anh?"
"Tuyệt ghê luôn ớ nha," Yến Hàng nhỏ giọng nói, "Nào Cẩu ca, lắc lư chút cho anh xem nào."
Sơ Nhất không suy nghĩ chút nào mà lập tức bắt đầu lắc lư trái phải: "Như này này."
Yến Hàng cười không chịu nổi, đè nặng giọng: "Được rồi, cún ngốc ạ."
Hôm nay quán trà sữa buôn bán rất tốt, vì để không ảnh hưởng đến những người khác cũng vì để nói chuyện với Sơ Nhất dễ hơn, Yến Hàng không đến cái bàn bên kia ngồi, vẫn luôn dựa vào quầy bar chậm rãi uống trà sữa.
Sau khi uống xong một ly, hắn gõ gõ quầy: "Thêm một ly khoai môn hoa hồng, ly lớn, nhiệt độ bình thường, 50% đường."
Sơ Nhất nhìn hắn, hắn lại nói một câu: "Vẫn là em trả tiền."
"Hai ly lớn," Sơ Nhất trừng mắt nhìn hắn, nhỏ giọng nói, "Gần 3, 0! Đủ ăn một đĩa, đĩa đồ nướng, luôn."
"Ly lớn, nhiệt độ bình thường, 50% đường." Yến Hàng lặo lại một lần.
"Lát nữa ra, ra ngoài đánh nhau, một trận đi." Sơ Nhất lấy điện thoại ra quét mã thanh toán, xoay người làm trà sữa cho hắn, đặt đến trước mặt hắn, "Đồ phá, phá của nhà anh."
Yến Hàng cười không nói gì, lấy trà sữa qua tiếp tục uống.
Lâu rồi không đến đồ nướng Tiểu Lý, không riêng gì cậu và Yến Hàng lâu rồi không đi mà Thôi Dật cũng vậy. Cho nên hôm nay sau khi tan làm hai người họ lập tức đến đồ nướng Tiểu Lý, cũng gọi Thôi Dật đến luôn.
Thôi Dật gần đây vẫn luôn bận vụ án của chú Yến, thường hay gặp mặt nhưng vẫn luôn không có thời gian một bữa.
"Hai đứa bận như vậy mà có thời gian ăn đồ nướng á?" Thôi Dật ngồi xuống liền gọi hai dĩa thịt lớn trước.
"Đâu có bận như chú." Yến Hàng nói.
"Thật ra chú cũng chẳng bận gì, vụ án của bố cháu cũng không phức tạp, chủ yếu là nhờ luật sư Lưu, chú chỉ giúp tí thôi, nhìn anh ta toàn lực ứng phó," Thôi Dật nói, "Bố cháu bảo cháu mua cho ông ấy cái áo lông."
"Không phải chú mua cho ông ấy à?" Yến Hàng hỏi.
"Muốn mặc đồ con trai mua đấy," Thôi Dật nói "Tại cháu không biết may áo đấy, nếu cháu biết làm đoán không chừng cậu ta còn bảo cháu may một cái áo lông cho cậu ta."
"Được," Yến Hàng gật đầu, "Ngày mai cháu đi mua."
"Xong Tết dương cái đi," Thôi Dật nói, "Cũng không phải là cậu ta không có đồ mặc."
Yến Hàng cười cười.
"Ăn tết mấy đứa sắp xếp như nào?" Thôi Dật nhìn Sơ Nhất, "Về thăm ông bà nội hả?"
"Vâng," Sơ Nhất lên tiếng, "Sau đó đi, làm."
"Tết mà còn đi làm?" Thôi Dật ngờ người.
"Tết nhiều cửa hàng sửa xe thiếu người lắm, lương còn cao nữa," Yến Hàng nói, "Thầy của em ấy bảo em ấy đi đó, sao mà em ấy bỏ qua được."
"Sơ Nhất đúng là không tồi nha," Thôi Dật có chút bùi ngùi, "Lúc chú lớn cỡ cháu ấy không có sức như thế, sống cho qua ngày thôi."
"Cùng với bố cháu à?" Yến Hàng hỏi.
"Ừm," Thôi Dật cười cười, "Có điều lúc ấy cậu ta hiểu chuyện hơn chú, dù gì cũng không có đường lui mà, một mình mình, phí thời gian vậy thật thì phải đi xin ăn."
Yến Hàng im lặng, không tưởng tượng được dáng vẻ năm đó của bố.
"Chờ cậu ta ra cháu bảo cậu ta kể cháu nghe chuyện năm đó đi," Thôi Dật nói, "Trước đây cậu ta không kể với cháu, bây giờ mọi chuyện đều được giải quyết cả rồi, cháu mà hỏi thì cậu ta chắc chắn kể."
"Vậy cháu phải nghiêm túc hỏi mới đươc." Yến Hàng nói.
"Có thể viết cuốn sách," Thôi Dật nói, "Tên sách là 《Coi bạn phóng túng kìa》."
Yến Hàng cười cả buổi, cầm đồ uống chạm ly với Thôi Dật rồi lại chạm với Sơ Nhất một chút.
Nữa đời người này của bố, xem như sống muôn màu muôn vẻ còn rất kích thích, thứ gì cũng đã từng thử qua, cái gì cũng từng trải qua, cũng không biết ngày nào đó thật sự ra ngoài, sống cuộc sống bình thường không biết ông ấy có quen được không.
Yến Hàng nhìn Sơ Nhất.
Một năm lúc hắn và Sơ Nhất không có liên lạc kia, hắn sống rất......... Nặng nề.
Cuộc sống như người bình thường khác mà hắn khát khao nhưng đối với hắn lại yên bình đến có chút làm người ta khó chịu. Có lẽ lúc ấy không phải là yên bình thật sự, chỉ là đem rất nhiều thứ chôn sâu xuống.
Có lẽ bởi vì không có Sơ Nhất.
Thật ra Sơ Nhất cũng không thú vị bao nhiêu, không có hứng thú hay yêu thích gì, cái gì cũng không biết, đến chơi game cũng không biết. Nhưng hắn lại chả có bất mãn gì, cũng hoàn toàn không hề có suy nghĩ muốn cậu thay đổi.
Lần nào lúc ở cùng với Sơ Nhất, hắn đều cảm thấy cho dù không nói gì chỉ ngồi đó ngơ ra thôi, cũng sẽ không nhàn chán hay bức bối gì.
Nếu có làm gì đó thì là giở miếng trò lưu manh, tuốt tuốt miếng cún gì đó. Cho dù là đã làm bao nhiêu lần thì lần não cũng sẽ có cảm giác kích thích mới mẻ và hưng phấn.
Thật kỳ thật đó.
Ngày nào đó mà đem súng thật ra chiến...... Có khi nào sẽ hưng phấn đến không thở nổi rồi ngủm luôn không?
Có điều nghĩ đến chuyện này đúng là có chút phiền phức.
Hắn lại nhìn Sơ Nhất.
Chắc là cũng giống như hắn, lúc Sơ Nhất nghĩ đến chuyện này đoán chừng cũng là trạng thái đem súng thật ra chiến.
Sau đó thì hai người dùng súng chạm chạm nhau.
Lúc Thôi Dật đi gọi xiên nướng, Sơ Nhất quay đầu sang hỏi một câu: "Sao thế?"
"Hửm?" Yến Hàng nhìn cậu.
"Cứ nhìn em, em mãi." Sơ Nhất nói.
"Em đẹp trai đó," Yến Hàng nói, "Muốn nhìn thì nhìn thôi, cún của anh mà, anh muốn thịt thì thịt luôn đấy."
Sơ Nhất ngớ người, lát sau mới hiểu ra: "Thịt em à?"
"Thịt cún." Yến Hàng rót cho cậu miếng nước.
"Nằm mơ." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng chậc một tiếng, híp măt nhìn chằm chằm cậu cả buổi: "Anh phát hiện có phải anh nên mở cuộc hợp thảo luận tí không?"
"Thảo luận cái, gì cơ?" Sơ Nhất hỏi.
"Vấn đề ai làm đó." Yến Hàng nói.
Sơ Nhất quay đầu nhìn về phía Thôi Dật: "Anh không uống, uống rượu mà, sao lại mặt, mặt dày như, thế chứ?"
"Em còn không biết xấu hổ mà nói mình đáng yêu được," Yến Hàng nói, "Anh không thể mặt dày tí à?"
"Em đáng yêu, yêu thật mà anh." Sơ Nhất nói.
"Anh đây chính là......" Yến Hàng cầm một xiên thịt dê lên.
"Em muốn, làm anh á." Sơ Nhất ngắt lời hắn nói.
Yến Hàng trừng mắt nhìn cậu, cả buổi mới đưa xiên thịt dê lên miệng, hung hăng cắn một cái: "Qua tết mở họp cái đi, trước sinh nhật em phải thảo luận cho ra chuyện này."
"Trước sinh nhật em á?" Sơ Nhất không hiểu.
"Em sắp 18 tuổi rồi bé yêu à." Yến Hàng nói, "Thành niên rồi, anh có làm cái gì với em cũng không cần chịu trách nhiệm pháp luật nữa."
".......À." Sơ Nhất lên tiếng.
Yến Hàng nói trắng ra luôn, sau khi Sơ Nhất nghe xong thì tâm trạng lâng lâng, cảm xúc dâng trào, tâm thần bất định, tâm trạng phơi phới.
Nhưng đem cái chuyện này ra thảo luận, còn phải thảo luận ra kết quả nữa khiến cho Sơ Nhất cảm thấy hai người họ cứ như hai đứa điên.
Quan trọng là cậu không có phương hướng để thảo luận, cậu chỉ biết đại khái, mơ hồ hiểu được là chuyện như nào. Nhưng cụ thể là làm thế nào, cảm giác thế nào, cậu hoàn toàn không nghĩ đến cũng không có mặt mũi mà nghĩ đến.
Thế mà bây giờ còn muốn thảo luận, cậu có thể thảo luận ra cái quỷ gì được, cậu còn là đứa nói lắp nữa.
Đây là âm mưu của Yến Hàng.
Có điều tuy là cậu không định thảo luận, nhưng vẫn lén đi tìm hiểu một chút. Lời nói của Yến Hàng đã vô cùng thành công mà gợi lên sự hiếu kỳ của cậu cùng với....... Dục vọng nữa.
Có đôi khi cậu phục sát đất những người tìm các loại thông tin trên mạng, dường như là chả có nội dung gì mà họ không tìm được nhưng đến lượt cậu tìm thì một cái từ khoá cũng không moi ra được.
Thật ra phương pháp đơn giản nhất chính là đi hỏi Chu Xuân Dương.
Chu Xuân Dương cả ngày nằm dài trên giường chơi điện thoại, không biết đều đang xem cái gì, chắc chắn là sẽ có nội dung không phù hợp với trẻ em.
Nhưng cậu không hỏi, ngại lắm.
Cậu chỉ có thể dựa vào chính mình.
Dựa vào chính mình kiên trì đến kì nghỉ đông, cậu xem như là có hiểu biết đối với cái chuyện mà nghĩ đến một cái liền khiến người ta mặt đỏ tai hồng này.
Thậm chí lúc có cái loại nồng nhiệt với Yến Hàng cậu đều sẽ não bổ thêm cái cảnh tượng vô sỉ rằng Yến Hàng bị cậu đè dưới thân thở dốc rên rỉ ít nhất tám tiếng.
Quá vô liêm sỉ.
Không biết từ khi nào mà cậu bất tri bất giác đã từ một con chó quê đơn thuần biến thành con sắc lang lúc nào cũng ngao ngao đợi mùa xuân đến.
"Đem mười túi nghêu khô á?" Yến Hàng nhìn Sơ Nhất.
"Ừm," Sơ Nhất gật đầu, "Ông nội em thích, thích ăn cái này, lắm."
Yến Hàng xách mấy tui mà Sơ Nhất chuẩn bị bỏ vào vali đến, bên trong trừ nghêu khô ra còn có tôm nõn, khô mực, mỗi loại đoán chừng đều là 10 túi.
"Anh cũng thua em luôn," Yến Hàng ngồi xuống đất, "Anh bảo em hôm nay đi mua đặc sản đem cho ông bà, có bảo em mua nhiều vậy đâu hả? Em không sợ mệt à?"
"Ông bà thích, ăn mà." Sơ Nhất nói.
"Anh cũng rất thích ăn em nè," Yến Hàng thở dài, "Như vầy đi, em đem hai ba túi về trước sau đó anh gửi mấy cái còn lại qua, như vậy không cần xách cả đường, em ra sân bay còn muốn đi xe buýt chứ gì."
"Vâng," Sơ Nhất gật đầu, "Anh thông minh, quá."
"Cảm ơn nha." Yến Hàng lại sửa sang lại túi hải sản một lần nữa, "Lúc quay lại đừng có đem gì theo hết, ông nội em chạy đi mua thì phiền lắm, còn khó xách."
"Vâng," Sơ Nhất cười cười, "Anh nhớ em, không anh?"
"Cái câu vô nghĩa này mà ngày nào em cũng hỏi," Yến Hàng nói, "Nhớ chứ, nhớ cực kì, em vào kiểm tra là anh đã bắt đầu nhớ."
"Được," Sơ Nhất rất hài lòng, "Em xuống máy, máy bay sẽ bắt đầu, nhớ anh."
"Dựa vào cái gì?" Yến Hàng nhìn cậu.
"Em lên máy bay, bay phải ngủ " Sơ Nhất nói.
"Má," Yến Hàng tiến đến trước mặt cậu, hôn một cái lên môi cậu.
Sơ Nhất quả thật rất hiểu mình, cậu đi máy bay đã không còn căng thẳng như vậy nữa. Sau khi lên máy báy mới mười phút đã ngủ mất, lúc máy bay cất cánh mới làm cậu tỉnh giấc.
Bác trai ngồi bên cạnh nhìn cậu: "Dữ ghê nha cậu trai, chưa bay lên mà đã ngủ một giấc rồi."
Sơ Nhất cười cười, có hơi ngại.
Cậu nhìn ra đám mây ngoài cửa sổ, sau khi chợt nhận ra cậu và Yến Hàng sẽ không được gặp nhau mấy ngày thì đột nhiên bắt đầu nhớ không chịu nổi, trong lòng tự nhiên không thoải mái lắm.
Cũng không biết giờ Yến Hàng đã nhớ cậu hay chưa.
Chắc là không có thời gian nhớ rồi, lúc này là lúc sau bếp bận muốn chết luôn, năm sau nói không chừng Yến Hàng thăng chức được rồi, bây giờ đi làm hắn cũng không dám tùy tiện đi hút thuốc nữa sợ bị Lão đại nói hắn không nghiêm túc làm việc.
Sơ Nhất thở dài, phải nhanh chóng tìm công việc thật là đỉnh, nhanh chóng kiếm ra tiền để bao Yến Hàng, để hắn đỡ cứ động một cái là mất ngủ như này, lỡ như lại mắc thêm cái bệnh tâm thần nữa.......
Máy bay vừa đáp, Sơ Nhất liên gửi tin nhắn cho Yến Hàng, có điều Yến Hàng chắc chắn không có thời gian trả lời.
Cậu kéo vali trực tiếp bắt xe buýt từ sân bay đến trạm xe trong thành phố rồi lập tức đi xe buýt đến nhà ông bà nội.
Năm nay dì út đến miền Nam ăn tết, ở đây không có dì út nên gần như không có lí do để cậu phải dừng lại, Huấn luyện viên Hà cũng đã về quê rồi.
Ngồi trên xe buýt, nhìn cảnh vật quen thuộc ở ngoài cửa xe, Sơ Nhất không thể nói rõ là cảm giác gì.
Nơi này là thành phố mà cậu đã sống mười mấy năm, thế mà chỉ có thể đi ngang qua như thế.
Lúc xe sắp đến nhà ông bà, Sơ Nhất gọi điện thoại cho ba.
"Con đến rồi à?" Ba hỏi.
"Chắc là 10, 10 phút nữa," Sơ Nhất nói, "Ba đừng cho ông, bà đi đón, lạnh lắm."
"Ông ấy đi rồi, ba đang ở nhà gói sủi cảo đây này," Ba nói, "Không cản được, ông ấy với bà con một hai phải đi cho bằng được, không sao đâu, ba nghe hình như có con gái nhà Lão Trương đi cùng nữa."
"À." Sơ Nhất lên tiếng.
"Đồ của con nhiều không?" Ba hỏi, "Đồ nhiều thì bây giờ ba lái cái xe kéo ra."
"Không cần đâu," Sơ Nhất nhfin mặt đất tuyết thật dày, xe kéo cũng không kéo nổi, "Đồ không, không nhiều lắm."
Sau khi cúp điện thoại của ba, tốc độ xe chậm lại, Sơ Nhất nhìn ngoài cửa sổ, xe xa đã thấy được ông bà nội một thân áo bông màu đỏ.
Cậu xách vali chen đến bên cửa, giành nhảy xuống xe đầu tiên: "Ông nội! Bà nội!"
"Úi chà bé Sơ Nhất của bà!" Bà nội dậm chân đón được, ôm eo cậu, "Ôi trời, bây giờ cao lên rồi, bà nội không ôm cổ được nữa rồi!"
Sơ Nhất cười, nữa ngồi xổm xuống: "Nào."
Bà nội ôm đầu cậu, hôn lên mặt cậu một cái.
"Đồ nặng không con?" Ông nội ở bên cạnh hỏi.
"Không nặng ạ." Sơ Nhất xách vali lên.
Lúc ném balo ra sau lưng, cậu nghe được giọng nói của con gái: "Để tôi xách balo cho."
Cậu ngớ người rồi mới nhìn thấy ở bên cạnh còn có một cô gái tuổi cũng ngang ngang cậu đang đứng, cũng là lúc này cậu mới hiểu ra, mới nãy ba có nói là con gái nhà Lão Trương.
Không đợi cậu nói gì, con gái nhà Lão Trương đi đi qua cầm lấy balo cậu.
"Bé gái này hiểu chuyện mà." Bà nội tươi cười nói.
"À." Sơ Nhất hoàn hồn, nhanh chóng đuổi theo, "Không cần, tự tôi xách được."
"Tôi giúp cậu xách, không sao đâu." Cô gái cười cười, né cánh tay cậu đang đưa qua.
"Tôi......" Sơ Nhất còn muốn duỗi tay ra.
"Không sao! Tôi xách giúp cậu." Cô gái lặp lại một lần, vẫn mang theo nụ cười.
Sơ Nhất chỉ đành thu tay lại, tránh để người ta tưởng cậu muốn cướp balo.
Cậu quay đầu nhìn thoáng qua ông bà nội, bà nội phất phất tay với cậu, ý bảo cậu đi cùng với cô gái đi.
Sơ Nhất chỉ đành xoay trở lại, đi theo sau cô gái.
Cực kì mất tự nhiên và đột nhiên cậu cảm thấy....... Không thể nào yên tâm được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.