Chương 9
Vu Triết
07/04/2022
Yến Hàng ăn cơm không có quy luật gì, đặc biệt là vào những ngày ở nhà
nhàn rỗi bố lại không có tin gì. Muốn ăn thì ăn, đói bụng thì ăn.
Hôm nay nằm trên sofa mà có thể ngủ được hắn cảm động vô cùng, cho nên hai lần sắp tỉnh dậy hắn đều hát ru trong lòng, dỗ mình ngủ tiếp.
Cuối cùng thức dậy là sắp 9 giờ rồi, hắn lấy điện thoại qua nhìn, không có tin nhắn của Sơ Nhất, chắc là chưa bỏ lỡ buổi hẹn chạy hôm nay.
Lúc chuẩn bị làm cho mình một cái sandwich ăn, hắn nghe ngoài cửa có tiếng bước chân. Đi đến mắt mèo nhìn ra, thấy Sơ Nhất đang cúi đầu ở bậc thang cạ đế giày.
Có điều Yến Hàng suýt nữa không nhận ra Sơ Nhất, thế mà không phải đang mặc bộ đồng phục vạn năm không đổi mà đang mặc một bộ đồ thể thao.
Yến Hàng không mở cửa ngay, vừa ăn sandwich vừa hứng thú nhìn Sơ Nhất từ mắt mèo.
Không biết Sơ Nhất có giẫm phải phân không mà ở bậc thang cạ giày cả một phút, Cuối cùng còn dựa vào tường vặn chân lên nhìn xuống đế giày.
Nhìn đế giày xong cậu giật mình một hồi, đứng dậy kéo tay áo khoác rồi khom lưng kéo ống quần sau đó mới đưa tay gõ cửa.
"Ai?" Yến Hàng cắn một miếng sandwich.
"Sơ Nhất." Sơ Nhất trả lời.
"Sơ Nhất là ai?" Yến Hàng hỏi.
"Là người đến, đến đưa anh đi, đi khám bệnh." Sơ Nhất nói.
"Cút," Yến Hàng vui vẻ, rất nhiều lúc Sơ Nhất phản ứng nhanh kinh hồn, "Anh muốn khám cái gì?"
"Anh mất, mất trí." Sơ Nhất nghiêm túc trả lời, "Mở, cửa đi, không cần giấu, giấu bệnh sợ thầy."
Yến Hàng cười mở cửa ra: "Em vẫn luôn không có cơ hội để nói nhảm đúng không? Tóm được anh một cái liền nói nhảm."
"Đúng á," Sơ Nhất gật đầu, nhìn sandwich trong tay hắn, "Muốn chạy, chạy bộ còn, ăn á?"
"Ai biết em đến lúc mấy giờ đâu," Yến Hàng nói, "Anh còn chưa ăn cơm chiều nè."
"Vậy......" Sơ Nhất có hơi do dự, "Không thì em chạy, chạy trước?"
"Không sao," Yến Hàng nuốt nước miếng, "Cái sandwich bé xíu hà, cho mèo ăn còn bị mèo chê là quá nhỏ luôn đó."
Sơ Nhất đứng ở cửa cười cười.
"Em vào đây trước đi, anh thay đồ đã." Yến Hàng nói.
"Ò." Sơ Nhất đáo lời nhưng không nhúc nhích.
"Có phải em giẫm phân rồi không?" Yến Hàng nhìn cậu.
"Không có." Sơ Nhất nói.
"Vậy em sao thế," Yến Hàng nói, "Anh mới thấy em đứng trước cửa quẹt quẹt mãi."
"Anh nhìn, nhìn lén, em?" Sơ Nhất có hơi giật mình.
"Ừm, làm sao?" Yến Hàng gật đầu, "Còn nhìn cả buổi trời luôn đó."
Sơ Nhất ngẩn người, thở dài cúi đầu nhìn giày của mình: " Em cạ, cạ, cạ lỗ thủng trên giày."
"Em như thế không phải là cạ lỗ thủng nhá," Yến Hàng nói, "Mà là cạ cho nó thủng luôn thì có...... Đôi giày kia của anh ở đằng đó đó, em lại thử đi, đừng để một hồi chạy rơi đế giày của em luôn."
"Ừm." Sơ Nhất hơi do dự, cởi giày của mình ra, lấy giày đặt bên cạnh qua đeo một chiếc vào.
"Rộng không?" Yến Hàng hỏi, "Anh có miếng độn giày nè."
"Hơi hơi." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng không nói chuyện, về phòng lục lọi tìm lót giày cho Sơ Nhất: "Cái này dày lắm, rộng quá thì lót vào."
"Cũng tàm, tàm tạm rồi." Sơ Nhất có hơi ngại.
Yến Hàng nhìn cậu đổi giày, giày này tuy là cũ rồi nhưng đế giày còn rất dày, thế mà có thể thủng lỗ được.
"Không phải em nói em có giày mới hả?" Hắn đi qua cầm chiếc giày mà hồi nãy Sơ Nhất vặn chân lên xem.
"Để không nữa, nữa năm," Sơ Nhất nhẹ giọng nói, "Hình như nhỏ, nhỏ rồi."
"Chân em nữa năm mà có thể dài ra nhiều thế á?" Yến Hàng buông giày xuống, đế giày này bị ma sát rất nhiều nhưng nguyên nhân bị thủng lỗ chắc là giẫm phải gì đó hoặc là thắng gấp.
Nhóc vô dụng này chắc là lại bị người ta dí theo nữa.
Sơ Nhất lại thở dài: "Lúc mua thì, thì đã có hơi, hơi nhỏ rồi."
Yến Hàng nhìn cậu.
"Hàng giảm giá," Sơ Nhất giải thích, "Không có size."
"Tiền để dành của mẹ em dùng để chuẩn bị mua tàu sân bay à?" Yến Hàng nói.
"Chắc là mua, nhà." Sơ Nhất nói.
"Ờ," Yến Hàng không biết nói gì, "Anh đi thay đồ."
Lúc đổi đồ thể thao xong ra ngoài Sơ Nhất đã mang giày xong rồi, nhìn qua cũng được lắm, chỉ là...... Yến Hàng nhìn ống quần bị kéo lên một đoạn của cậu.
"Cái quần này của em có phải là......" Yến Hàng nói một nữa lại thấy tay áo cậu, "Bộ đồ này của em có phải cũng là mua giảm giá không có size không?"
"Chân em, dài, dài quá trời." Sơ Nhất duỗi duỗi chân trước mặt hắn.
Yến Hàng cười: "Dài thì có tác dụng gì? Cả người em mới có cao bao nhiêu đầu."
Sơ Nhất không nói gì, nhìn lên đỉnh đầu hắn.
"Làm sao nào?" Yến Hàng đi qua Sơ Nhất đái khái là đứng đến ngực hắn, "Anh 183, muốn so với anh hông?"
"Lúc anh sinh, sinh ra đã, đã 183 chắc?" Sơ Nhất nói, "Dữ ghê."
"Em có tin anh đánh em không hả?" Yến Hàng chỉ chỉ cậu.
"Cảm ơn anh." Sơ Nhất cười.
"Cảm ơn cái gì?" Yến Hàng ngẩn người.
Sơ Nhất cúi đầu nhìn giày trên chân rồi cúi người kéo kéo ống quần xuống.
"Em thế này không bằng cứ kéo lên đại đi, bây giờ cũng không lạnh," Yến Hàng ngồi xổm xuống kéo ông quần cậu lên gần chỗ bắp chân cậu, "Tay áo của em cũng thế."
"Hả?" Sơ Nhất không hiểu.
Yến Hàng kéo tay cậu qua, đẩy cả hai tay áo lên trên: "Thế này là nhìn không ra đồ bị nhỏ."
"Ồ." Vẻ mặt Sơ Nhất như được khai sáng.
"Đi thôi, đi chạy bộ." Yến Hàng nói.
Trên tay Sơ Nhất có vết thương nhưng hắn không hỏi nhiều. Dù sao cũng là mấy chuyện bị người ta đuổi, chạy được hoặc là chạy không thoát.
Đây là cuộc sống của Sơ Nhất, một người qua đường như hắn có thể lo được bao nhiêu.
Nếu không phải mấy ngày liền nhìn thấy Sơ Nhất bị bắt nạt, chỉ là vô tình thấy một lần có thể nữa tiếng sau hắn đã quên mất mình đã nhìn thấy một tình huống như thế.
Sơ Nhất dẫn theo hắn không đi cái đường mà hắn thường chạy, hơn nữa còn là một ngã rẽ ngược hướng.
Yến Hàng cùng cậu chạy song song, hắn chỉ mới đi dạo một vòng ở đây lúc mới đến. Sau khi chạy qua hai con đường người cũng ít lại, trên lối đi bộ bắt đầu có thể nhìn thấy người chạy bộ
"Em......" Yến Hàng quay đầu thấy Sơ Nhất chạy cách hắn khoảng ba bước, áp sát tường. Đoạn đường phía trước lối đi bộ hơi hẹp còn nhìn không rõ nhưng đoạn đường này lối đi bộ rất rộng, hơn một nữa là dành cho xe đạp, cậu thế mà vẫn áp sát tường.
"Hả?" Sơ Nhất lên tiếng.
Yến Hàng đi qua đưa tay nắm vai áo cậu túm ra: "Bình thường em chạy đường này à?"
"Vâng." Sơ Nhất chỉ phía trước, "Em chạy quanh, quanh đằng trước."
Yến Hàng vui vẻ: "Ai không biết còn tưởng rằng em chạy năm phút đã mệt đứt hơi."
"Em còn có, có thể nhảy đó." Nhìn qua tâm trạng Sơ Nhất không tệ, vừa nói vừa nhảy về phía trước.
"Giày mang thế nào?" Yến Hàng hỏi.
"Thoải mái," Sơ Nhất nói, "Thoải mái, lắm luôn."
Yến Hàng cười cười.
Có thể nhìn ra được Sơ Nhất thường xuyên chạy bộ hơn nữa bình thường vẫn luôn chạy trốn hoặc là bị dí chạy về nhà. Cùng Yến Hàng chạy 3 vòng, điều chỉnh hô hấp rất khá, không có thở gấp.
Lần đầu tiên Yến Hàng cùng với người khác chạy bộ, ngày thường nếu đang chạy bộ mà có người đến gần hắn sẽ khó chịu, hôm nay cảm giác vẫn còn tạm.
Đa số thời gian Sơ Nhất đều im lặng mà vui vẻ chạy bộ, lâu lâu sẽ nói một hai câu.
Không cô đơn như thế nữa.
Chầm chầm chạy nữa tiếng hai người họ ngừng lại, đi bộ trên đường.
"Em mời, mời anh uống, nước." Sơ Nhất nói
"Anh mời em là được rồi," Yến Hàng nói, "Đến bữa mì em cũng không mời nổi hai tô."
"Hôm nay được, mà," Sơ Nhất nói, "Em nhận được, được tiền tiêu, tiêu vặt."
"Bao nhiêu?" Yến Hàng hỏi.
"Đủ để anh uống, nước." Sơ Nhất vỗ vỗ túi quần.
"Anh không uống nước suối đâu nhé," Yến Hàng nhướng mày, "Anh muốn uống nước ngọt cơ, hồng trà lạnh ý."
"Không vấn, đề gì." Sơ Nhất cũng nhướng mày, "Em đây, có tiền."
Sơ Nhất đến chỗ siêu thị nhỏ bên cạnh mua hai chai hồng trà lạnh, dẫn theo hắn đến chỗ ghế đá bên cạnh khu xanh hoá ngồi xuống.
"Lắm tiền." Yến Hàng vặn nắp chai ra uống một ngụm.
"Cực, cực kì lắm, tiền." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng cười cả buổi, sau khi uống được hai ngụm hồng trà hắn đột nhiên phát hiện lan can ở phía trước có ánh nước nhấp nháy.
"Không phải chứ? Này là con sông kia à?" Hắn đứng lên đi đến cạnh lan can. Đúng là có con sông thật nhưng rõ ràng sạch sẽ hơn khúc sông chỗ hốc cây, lượng nước cũng lớn hơn một tí.
"Ừm," Sơ Nhất đi đến, ngồi lên lan can, "Chỗ này là thượng nguồn."
"Vậy sao em không tới chỗ này tìm cái hốc cây." Yến Hàng dựa vào lan can.
"Nhiều người." Sơ Nhất nói.
"Không phải ai......" Yến Hàng nhìn cậu một cái, "Cũng sẽ bắt nạt em."
"Em quen rồi." Sơ Nhất cười cười.
"Thật ra anh cũng không thích chỗ nhiều người," Yến Hàng nói, "Trừ lúc làm việc ra."
"Sao, anh lại không, không đi học?" Sơ Nhất hỏi.
"Cơ bản là chưa từng đi," Yến Hàng nói, "Dù sao thời gian anh ở mỗi một nơi đều sẽ không dài lắm."
Sơ Nhất nhìn hắn rất lâu không nói gì.
Yến Hàng sờ điếu thuốc trong túi ra ngậm, lúc sờ tìm bật lửa thì sờ thấy một đồng xu, hắn lấy ra nhìn rồi cười: "Sơ Nhất."
"Hửm?" Sơ Nhất nhìn hắn.
"Anh làm ảo thuật cho em xem," Yến Hàng nói, "Bố anh dạy anh, ảo thuật cua gái."
"Cua, được ai chưa?" Sơ Nhất hỏi.
Yến Hàng nhìn cậu.
"Chưa á?" Sơ Nhất nói.
Yến Hàng chậc một tiếng.
"Em cũng, cũng đâu phải, con, con gái đâu." Sơ Nhất nói.
"Anh nói làm ảo thuật cho em xem, mẹ nó có nói là muốn cua em đâu." Yến Hàng nói.
"Vậy," Sơ Nhất cười nói, "Lúc anh, anh tán gái, sẽ nói là, tui muốn tán, em hả?"
"Em biết sao em nói lắp không?" Yến Hàng nói.
"Biết," Sơ Nhất gật đầu, "Thiếu đánh quá."
"Biết thì im miệng đi!" Yến Hàng đưa tay ra, tháo nhẫn ra khỏi ngón tay út, hướng mu bàn tay về phía trước năm hờ tay lại, rồi để tiền xu vài giữa khe hở ngón tay, "Mở to mắt ra nhìn nhá."
"Được." Sơ Nhất rất nghiêm túc mà nhìn chầm chầm tiền xu.
Yến Hàng giật nhẹ ngón tay, tiền xu từ giữa ngón trỏ với ngón giữa chạy đến giữa ngón giữa với ngón áp út. Lại động nhẹ một cái tiền xu chạy đến giữa ngón áp út với ngón út.
"Em, cũng biết," Sơ Nhất nói, "Còn không, không phải là động, động chậm."
Yến Hàng nhìn cậu không nói gì, tốc độ nhanh hơn, tiền xu lại liên tục chạy đi chạy về. Nhìn Sơ Nhất há mồm không nói nên lời hắn chỉ chỉ Sơ Nhất.
Sơ Nhất ngậm miệng lại tiếp tục nhìn chầm chầm.
Tiền xu chạy qua lại ở khe hở của mấy ngón tay ngày càng nhanh, tiếp đó tay Yến Hàng run lên tiền xu ở canh ngón út biến mất tiêu.
Phản ứng của Sơ Nhất nhanh đến mức hắn có hơi giật mình, trở tay một cái nắm lấy cổ tay của Yến Hàng, ngón tay duỗi đến sờ sờ tay áo.
"Có không?" Yến Hàng giương khoé miệng.
"Không có," Sơ Nhất nhìn hắn, "Có phải em, em nên hỏi là, là đâu mất rồi, không?"
"Ừm." Yến Hàng gật đầu.
"Đâu, đâu mất rồi?" Sơ Nhất hỏi.
Tay Yến Hàng đột nhiên đưa đến trước mặt cậu tìm, ngón tay dịch qua một chút tiền xu liền xuất hiện giữa ngón trỏ với ngón giữa: "Ở đây nè."
"Wow!" Sơ Nhất hô một tiếng, dừng lại một chút rồi bổ sung một câu, "Không phải em, em diễn đâu."
"Một lần nữa há?" Yến Hàng nhìn cậu.
Sơ Nhất gật đầu.
Yến Hàng săn tay áo lên, cánh tay lộ ra. Đặt tiền xu lên khe hở ngón tay.
Lúc Sơ Nhất vừa mới nín thở tập trung nhìn chầm chầm thì tay hắn rung một cái, tiền xu biến mất.
"Ấy?" Sơ Nhất sửng sốt.
"Mau hỏi anh." Yến Hàng vỗ vỗ tay, đưa lòng bàn tay về phía cậu.
"Đâu mất tiêu rồi?" Sơ Nhất quên cả nói lắp luôn.
Yến Hàng duỗi tay chọt nhẹ vào ngực cậu, vừa lật tay lại tiền xu đã nằm trong lòng bàn tay: "Đây nè."
"Anh cua, cua gái như, như này," Sơ Nhất nhìn tiền xu rồi sờ sờ ngực mình, "Sẽ bị, đánh đó."
Yến Hàng không nói gì, lấy băng keo cá nhân trong túi ra, nhanh chóng xé ra dán lên miệng cậu.
Sơ Nhất sờ sờ miệng, bật cười.
"Lần này thấy anh biến ra thế nào chưa?" Yến Hàng hỏi.
Sơ Nhất lắc đầu.
"Thế thì đúng rồi, không nhìn rõ," Yến Hàng tung tiền xu trong tay, "Biết tại sao không?"
Sơ Nhất tiếp tục lắc đầu.
"Bởi vì nó không phải là tiền xu bình thường mà là......" Yến Hàng nói, "Tiền xu thành tinh."
Sơ Nhất đầu tiên là sửng sốt sau đó liền tháo băng keo cá nhân trên miệng xuống, cười như điên một hồi, cười đến mức vỡ giọng luôn.
"Cười con khỉ á," Yến Hàng nhìn cậu cười cười, "Cho em."
Sơ Nhất vừa cười vừa nhìn hắn: "Hả?"
"Cái này cho em đó," Yến Hàng nói, "Bố anh luôn nói là tiền xu là bùa hộ mệnh bởi vì chỗ nào cũng thấy nơi nào cũng có."
Sơ Nhất vẫn còn thở hỗn hển, sau khi nhận tiền xu thì nhìn chầm chầm một lúc lâu mới ngước mắt lên: "Thật ạ?"
"Thật đó." Yến Hàng gật đầu.
"Không phải, là anh," Sơ Nhất nhẹ giọng nói, "Ở chỗ này cũng, không, không được bao lâu, nữa hả?"
Yến Hàng không nói gì, vỗ vai cậu.
Sơ Nhất cũng không nói nữa, bỏ tiền xu vào túi, lại nhéo nhéo vài cái.
Lúc chậm rãi đi bộ về Sơ Nhất lấy tiền xu trong túi ra: "Tiền xu thành tinh à."
"Ừm, tiền xu thành tinh." Yến Hàng nói.
Sơ Nhất quay đầu: "Yến Hàng."
"Sao thế?" Yến Hàng hỏi.
"Anh từ, từ đâu đến?" Sơ Nhất hỏi.
"Đến từ rất nhiều nơi." Yến Hàng cười.
"Vậy anh là, là người ở đâu?' Sơ Nhất lại hỏi.
Yến Hàng nhìn cậu, vấn đề này không dễ trả lời lắm, trong đầu hắn còn không có phản xạ có điều kiện mà xuất hiện tên một địa danh như vô số người khác.
"Quê anh ở, ở đâu?" Chắc là Sơ Nhất tưởng hắn không hiểu.
"Quê ấy à," Yến Hàng hít vào một hơi, ngước lên nhìn bầu trời đêm, chậm rãi nói, "Anh chính là quê hương."
Lúc đến ngã tư phải chia ra Sơ Nhất lại lấy tiền xu ra: "Anh còn, còn không? Tinh á?"
"Em văn minh chút đi." Yến Hàng nói.
(*Ẻm hạn chế nói lắp nên rút ngắn còn mỗi chữ tinh, mà chữ này còn có nghĩa là t.i.n.h.t.r.ù.n.g/ t.i.n.h.d.ị.c.h)
"Tiền xu thành tinh." Sơ Nhất nói.
"Còn," Yến Hàng gật đầu, "Cho nên mới là bùa hộ mệnh đó, ở đâu cũng có."
"Ừm," Sơ Nhất bỏ tiền xu lại vào túi, "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Yến Hàng về đến nhà, bố không có nhà nhưng hắn vừa mở cửa liền nhìn thấy một bức thư.
Bố về rồi lại đi tiếp.
Cái bức thư này hắn rất quen thuộc, bìa giấy đều phai mày hết rồi, bốn góc còn bị cuộn lại. Mỗi lần nhìn thấy bức thư này trong lòng hắn đều sẽ hoảng hốt một trận.
"Nữa tháng mà bố chưa về con hãy mở ra." Bố nói.
Qua ngần ấy năm, bức thư này hắn từng thấy rất nhiều lần, tuy là mỗi lần chưa đến nữa tháng bố đã về rồi, hắn chưa từng có cơ hội mở ra.
Nhưng hắn cũng không muốn mở, thậm chí là không muốn nhìn.
Yến Hàng cầm cuốn sách Tiếng Anh tạm thời sẽ không xem ở gần đó, để thư vào sách rồi nhét sách xuống bàn trà.
Giấu đến mức không cảm thấy được thì càng tốt.
Lúc Sơ Nhất về nhà, phòng khách chỉ có mẹ và bà ngoại đang ngậm thuốc lá.
"Giày ở đâu ra?" Mẹ liếc mắt một cái liền thấy được giạy của cậu.
"Bạn học." Sơ Nhất cởi giày ra.
"Mới hay cũ?" Mẹ đi tới, cầm giày lên nhìn, "Còn là một đôi NB cơ đấy."
"Vâng," Sơ Nhất lên tiếng, "Cũ."
"Đôi kia đâu?" Mẹ nhìn cậu.
"Đế giày sứt, sứt ra," Sơ Nhất nhẹ giọng nói, "Bán rồi."
Đôi kia không nên vứt đi, phải đem về mới phải. Bà ngoại tháng nào cũng sẽ bán đồng nát, đến hộp thuốc cũng giữ lại, nhưng cậu thật sự không có cách nào ở trước mặt Yến Hàng mà đem đôi giày kia về.
"Bán bao nhiêu tiền." Mẹ lập tức hỏi.
"Mười tệ." Sơ Nhất nói.
"Ít gì cũng phải là 15 tệ đó! Đế cao su đấy," Mẹ nhíu mày, "Bỏ đi bỏ đi, mười tệ thì muời tệ, tiền đó mày giữ mà xài đi."
"Vâng." Sơ Nhất lên tiếng.
"Tao nói mà, cái thứ phá của!" Bà ngoại ngậm thuốc lá rất không vừa lòng, "Mười tệ! Mười tệ thì làm được cái mẹ gì!"
"Cái đống thùng giấy kia của mẹ còn chưa bán được mười tệ đâu," Mẹ bực bội nói, "Cả ngày cứ nhai mãi tiền tiền tiền tiền!"
"Tao không nhai mày cho tao tiền à? Mày có tiền à? Bọn mày mua nhà cho lẹ đi là không cần nghe tao nói tiền tiền tiền nữa rồi!" Bà ngoại chỉ vào mẹ.
"Hôm qua con còn chạy đến hai công trường đây này," Mẹ ngồi lại sofa, "Bây giờ giá nhà ấy à là muốn bức điên người ta, nhà ở Hà Tây gần 2 vạn."
"Mày đừng có cân nhắc nhà ở nội thành nữa, ngoại thành đó! Thị trấn đó! Chỗ nào mà không được hả! Cha nó có xe, phương tiện đi làm đó," Bà ngoại chậc hai tiếng, "Có phải mày thấy Nhị Bình mua nhà ở Hà Tây cho nên mày cũng muốn chạy theo mua ở chỗ đó đúng không?"
"Tào lao!" Mẹ nói.
"Nó cũng dựa vào ba nó cho tiền thôi, mày nhìn thử xem, sớm muộn gì cũng bại gia thôi." Bà ngoại nói.
"Con thấy cũng phải." Mẹ uống ngụm trà.
Sơ Nhất nằm bò tra bàn học, lấy điện thoại ra chỉnh độ sáng màn hình xuống tối nhất. Tận lực không để mẹ với bà ngoại cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Cậu khó khăn mà mở Wechat ra, dùng một vạn năm để vào Khoảnh khắc, lại đợi thêm ba ngàn năm mới thấy được nội dung trên Khoảnh khắc.
May mắn thay hôm nay bài đăng của anh Tiểu Thiên nằm đầu tiên.
Vẫn là đăng tiếng anh cao cấp đọc không hiểu.
Cùng với một tấm ảnh.
Sơ Nhất nhấn vài cái mới xác định đây là một tấm hình đen, không phải chưa tải được.
- The fear from deep within
(*Sự sợ hãi ở tận sâu trong lòng)
Hôm nay nằm trên sofa mà có thể ngủ được hắn cảm động vô cùng, cho nên hai lần sắp tỉnh dậy hắn đều hát ru trong lòng, dỗ mình ngủ tiếp.
Cuối cùng thức dậy là sắp 9 giờ rồi, hắn lấy điện thoại qua nhìn, không có tin nhắn của Sơ Nhất, chắc là chưa bỏ lỡ buổi hẹn chạy hôm nay.
Lúc chuẩn bị làm cho mình một cái sandwich ăn, hắn nghe ngoài cửa có tiếng bước chân. Đi đến mắt mèo nhìn ra, thấy Sơ Nhất đang cúi đầu ở bậc thang cạ đế giày.
Có điều Yến Hàng suýt nữa không nhận ra Sơ Nhất, thế mà không phải đang mặc bộ đồng phục vạn năm không đổi mà đang mặc một bộ đồ thể thao.
Yến Hàng không mở cửa ngay, vừa ăn sandwich vừa hứng thú nhìn Sơ Nhất từ mắt mèo.
Không biết Sơ Nhất có giẫm phải phân không mà ở bậc thang cạ giày cả một phút, Cuối cùng còn dựa vào tường vặn chân lên nhìn xuống đế giày.
Nhìn đế giày xong cậu giật mình một hồi, đứng dậy kéo tay áo khoác rồi khom lưng kéo ống quần sau đó mới đưa tay gõ cửa.
"Ai?" Yến Hàng cắn một miếng sandwich.
"Sơ Nhất." Sơ Nhất trả lời.
"Sơ Nhất là ai?" Yến Hàng hỏi.
"Là người đến, đến đưa anh đi, đi khám bệnh." Sơ Nhất nói.
"Cút," Yến Hàng vui vẻ, rất nhiều lúc Sơ Nhất phản ứng nhanh kinh hồn, "Anh muốn khám cái gì?"
"Anh mất, mất trí." Sơ Nhất nghiêm túc trả lời, "Mở, cửa đi, không cần giấu, giấu bệnh sợ thầy."
Yến Hàng cười mở cửa ra: "Em vẫn luôn không có cơ hội để nói nhảm đúng không? Tóm được anh một cái liền nói nhảm."
"Đúng á," Sơ Nhất gật đầu, nhìn sandwich trong tay hắn, "Muốn chạy, chạy bộ còn, ăn á?"
"Ai biết em đến lúc mấy giờ đâu," Yến Hàng nói, "Anh còn chưa ăn cơm chiều nè."
"Vậy......" Sơ Nhất có hơi do dự, "Không thì em chạy, chạy trước?"
"Không sao," Yến Hàng nuốt nước miếng, "Cái sandwich bé xíu hà, cho mèo ăn còn bị mèo chê là quá nhỏ luôn đó."
Sơ Nhất đứng ở cửa cười cười.
"Em vào đây trước đi, anh thay đồ đã." Yến Hàng nói.
"Ò." Sơ Nhất đáo lời nhưng không nhúc nhích.
"Có phải em giẫm phân rồi không?" Yến Hàng nhìn cậu.
"Không có." Sơ Nhất nói.
"Vậy em sao thế," Yến Hàng nói, "Anh mới thấy em đứng trước cửa quẹt quẹt mãi."
"Anh nhìn, nhìn lén, em?" Sơ Nhất có hơi giật mình.
"Ừm, làm sao?" Yến Hàng gật đầu, "Còn nhìn cả buổi trời luôn đó."
Sơ Nhất ngẩn người, thở dài cúi đầu nhìn giày của mình: " Em cạ, cạ, cạ lỗ thủng trên giày."
"Em như thế không phải là cạ lỗ thủng nhá," Yến Hàng nói, "Mà là cạ cho nó thủng luôn thì có...... Đôi giày kia của anh ở đằng đó đó, em lại thử đi, đừng để một hồi chạy rơi đế giày của em luôn."
"Ừm." Sơ Nhất hơi do dự, cởi giày của mình ra, lấy giày đặt bên cạnh qua đeo một chiếc vào.
"Rộng không?" Yến Hàng hỏi, "Anh có miếng độn giày nè."
"Hơi hơi." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng không nói chuyện, về phòng lục lọi tìm lót giày cho Sơ Nhất: "Cái này dày lắm, rộng quá thì lót vào."
"Cũng tàm, tàm tạm rồi." Sơ Nhất có hơi ngại.
Yến Hàng nhìn cậu đổi giày, giày này tuy là cũ rồi nhưng đế giày còn rất dày, thế mà có thể thủng lỗ được.
"Không phải em nói em có giày mới hả?" Hắn đi qua cầm chiếc giày mà hồi nãy Sơ Nhất vặn chân lên xem.
"Để không nữa, nữa năm," Sơ Nhất nhẹ giọng nói, "Hình như nhỏ, nhỏ rồi."
"Chân em nữa năm mà có thể dài ra nhiều thế á?" Yến Hàng buông giày xuống, đế giày này bị ma sát rất nhiều nhưng nguyên nhân bị thủng lỗ chắc là giẫm phải gì đó hoặc là thắng gấp.
Nhóc vô dụng này chắc là lại bị người ta dí theo nữa.
Sơ Nhất lại thở dài: "Lúc mua thì, thì đã có hơi, hơi nhỏ rồi."
Yến Hàng nhìn cậu.
"Hàng giảm giá," Sơ Nhất giải thích, "Không có size."
"Tiền để dành của mẹ em dùng để chuẩn bị mua tàu sân bay à?" Yến Hàng nói.
"Chắc là mua, nhà." Sơ Nhất nói.
"Ờ," Yến Hàng không biết nói gì, "Anh đi thay đồ."
Lúc đổi đồ thể thao xong ra ngoài Sơ Nhất đã mang giày xong rồi, nhìn qua cũng được lắm, chỉ là...... Yến Hàng nhìn ống quần bị kéo lên một đoạn của cậu.
"Cái quần này của em có phải là......" Yến Hàng nói một nữa lại thấy tay áo cậu, "Bộ đồ này của em có phải cũng là mua giảm giá không có size không?"
"Chân em, dài, dài quá trời." Sơ Nhất duỗi duỗi chân trước mặt hắn.
Yến Hàng cười: "Dài thì có tác dụng gì? Cả người em mới có cao bao nhiêu đầu."
Sơ Nhất không nói gì, nhìn lên đỉnh đầu hắn.
"Làm sao nào?" Yến Hàng đi qua Sơ Nhất đái khái là đứng đến ngực hắn, "Anh 183, muốn so với anh hông?"
"Lúc anh sinh, sinh ra đã, đã 183 chắc?" Sơ Nhất nói, "Dữ ghê."
"Em có tin anh đánh em không hả?" Yến Hàng chỉ chỉ cậu.
"Cảm ơn anh." Sơ Nhất cười.
"Cảm ơn cái gì?" Yến Hàng ngẩn người.
Sơ Nhất cúi đầu nhìn giày trên chân rồi cúi người kéo kéo ống quần xuống.
"Em thế này không bằng cứ kéo lên đại đi, bây giờ cũng không lạnh," Yến Hàng ngồi xổm xuống kéo ông quần cậu lên gần chỗ bắp chân cậu, "Tay áo của em cũng thế."
"Hả?" Sơ Nhất không hiểu.
Yến Hàng kéo tay cậu qua, đẩy cả hai tay áo lên trên: "Thế này là nhìn không ra đồ bị nhỏ."
"Ồ." Vẻ mặt Sơ Nhất như được khai sáng.
"Đi thôi, đi chạy bộ." Yến Hàng nói.
Trên tay Sơ Nhất có vết thương nhưng hắn không hỏi nhiều. Dù sao cũng là mấy chuyện bị người ta đuổi, chạy được hoặc là chạy không thoát.
Đây là cuộc sống của Sơ Nhất, một người qua đường như hắn có thể lo được bao nhiêu.
Nếu không phải mấy ngày liền nhìn thấy Sơ Nhất bị bắt nạt, chỉ là vô tình thấy một lần có thể nữa tiếng sau hắn đã quên mất mình đã nhìn thấy một tình huống như thế.
Sơ Nhất dẫn theo hắn không đi cái đường mà hắn thường chạy, hơn nữa còn là một ngã rẽ ngược hướng.
Yến Hàng cùng cậu chạy song song, hắn chỉ mới đi dạo một vòng ở đây lúc mới đến. Sau khi chạy qua hai con đường người cũng ít lại, trên lối đi bộ bắt đầu có thể nhìn thấy người chạy bộ
"Em......" Yến Hàng quay đầu thấy Sơ Nhất chạy cách hắn khoảng ba bước, áp sát tường. Đoạn đường phía trước lối đi bộ hơi hẹp còn nhìn không rõ nhưng đoạn đường này lối đi bộ rất rộng, hơn một nữa là dành cho xe đạp, cậu thế mà vẫn áp sát tường.
"Hả?" Sơ Nhất lên tiếng.
Yến Hàng đi qua đưa tay nắm vai áo cậu túm ra: "Bình thường em chạy đường này à?"
"Vâng." Sơ Nhất chỉ phía trước, "Em chạy quanh, quanh đằng trước."
Yến Hàng vui vẻ: "Ai không biết còn tưởng rằng em chạy năm phút đã mệt đứt hơi."
"Em còn có, có thể nhảy đó." Nhìn qua tâm trạng Sơ Nhất không tệ, vừa nói vừa nhảy về phía trước.
"Giày mang thế nào?" Yến Hàng hỏi.
"Thoải mái," Sơ Nhất nói, "Thoải mái, lắm luôn."
Yến Hàng cười cười.
Có thể nhìn ra được Sơ Nhất thường xuyên chạy bộ hơn nữa bình thường vẫn luôn chạy trốn hoặc là bị dí chạy về nhà. Cùng Yến Hàng chạy 3 vòng, điều chỉnh hô hấp rất khá, không có thở gấp.
Lần đầu tiên Yến Hàng cùng với người khác chạy bộ, ngày thường nếu đang chạy bộ mà có người đến gần hắn sẽ khó chịu, hôm nay cảm giác vẫn còn tạm.
Đa số thời gian Sơ Nhất đều im lặng mà vui vẻ chạy bộ, lâu lâu sẽ nói một hai câu.
Không cô đơn như thế nữa.
Chầm chầm chạy nữa tiếng hai người họ ngừng lại, đi bộ trên đường.
"Em mời, mời anh uống, nước." Sơ Nhất nói
"Anh mời em là được rồi," Yến Hàng nói, "Đến bữa mì em cũng không mời nổi hai tô."
"Hôm nay được, mà," Sơ Nhất nói, "Em nhận được, được tiền tiêu, tiêu vặt."
"Bao nhiêu?" Yến Hàng hỏi.
"Đủ để anh uống, nước." Sơ Nhất vỗ vỗ túi quần.
"Anh không uống nước suối đâu nhé," Yến Hàng nhướng mày, "Anh muốn uống nước ngọt cơ, hồng trà lạnh ý."
"Không vấn, đề gì." Sơ Nhất cũng nhướng mày, "Em đây, có tiền."
Sơ Nhất đến chỗ siêu thị nhỏ bên cạnh mua hai chai hồng trà lạnh, dẫn theo hắn đến chỗ ghế đá bên cạnh khu xanh hoá ngồi xuống.
"Lắm tiền." Yến Hàng vặn nắp chai ra uống một ngụm.
"Cực, cực kì lắm, tiền." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng cười cả buổi, sau khi uống được hai ngụm hồng trà hắn đột nhiên phát hiện lan can ở phía trước có ánh nước nhấp nháy.
"Không phải chứ? Này là con sông kia à?" Hắn đứng lên đi đến cạnh lan can. Đúng là có con sông thật nhưng rõ ràng sạch sẽ hơn khúc sông chỗ hốc cây, lượng nước cũng lớn hơn một tí.
"Ừm," Sơ Nhất đi đến, ngồi lên lan can, "Chỗ này là thượng nguồn."
"Vậy sao em không tới chỗ này tìm cái hốc cây." Yến Hàng dựa vào lan can.
"Nhiều người." Sơ Nhất nói.
"Không phải ai......" Yến Hàng nhìn cậu một cái, "Cũng sẽ bắt nạt em."
"Em quen rồi." Sơ Nhất cười cười.
"Thật ra anh cũng không thích chỗ nhiều người," Yến Hàng nói, "Trừ lúc làm việc ra."
"Sao, anh lại không, không đi học?" Sơ Nhất hỏi.
"Cơ bản là chưa từng đi," Yến Hàng nói, "Dù sao thời gian anh ở mỗi một nơi đều sẽ không dài lắm."
Sơ Nhất nhìn hắn rất lâu không nói gì.
Yến Hàng sờ điếu thuốc trong túi ra ngậm, lúc sờ tìm bật lửa thì sờ thấy một đồng xu, hắn lấy ra nhìn rồi cười: "Sơ Nhất."
"Hửm?" Sơ Nhất nhìn hắn.
"Anh làm ảo thuật cho em xem," Yến Hàng nói, "Bố anh dạy anh, ảo thuật cua gái."
"Cua, được ai chưa?" Sơ Nhất hỏi.
Yến Hàng nhìn cậu.
"Chưa á?" Sơ Nhất nói.
Yến Hàng chậc một tiếng.
"Em cũng, cũng đâu phải, con, con gái đâu." Sơ Nhất nói.
"Anh nói làm ảo thuật cho em xem, mẹ nó có nói là muốn cua em đâu." Yến Hàng nói.
"Vậy," Sơ Nhất cười nói, "Lúc anh, anh tán gái, sẽ nói là, tui muốn tán, em hả?"
"Em biết sao em nói lắp không?" Yến Hàng nói.
"Biết," Sơ Nhất gật đầu, "Thiếu đánh quá."
"Biết thì im miệng đi!" Yến Hàng đưa tay ra, tháo nhẫn ra khỏi ngón tay út, hướng mu bàn tay về phía trước năm hờ tay lại, rồi để tiền xu vài giữa khe hở ngón tay, "Mở to mắt ra nhìn nhá."
"Được." Sơ Nhất rất nghiêm túc mà nhìn chầm chầm tiền xu.
Yến Hàng giật nhẹ ngón tay, tiền xu từ giữa ngón trỏ với ngón giữa chạy đến giữa ngón giữa với ngón áp út. Lại động nhẹ một cái tiền xu chạy đến giữa ngón áp út với ngón út.
"Em, cũng biết," Sơ Nhất nói, "Còn không, không phải là động, động chậm."
Yến Hàng nhìn cậu không nói gì, tốc độ nhanh hơn, tiền xu lại liên tục chạy đi chạy về. Nhìn Sơ Nhất há mồm không nói nên lời hắn chỉ chỉ Sơ Nhất.
Sơ Nhất ngậm miệng lại tiếp tục nhìn chầm chầm.
Tiền xu chạy qua lại ở khe hở của mấy ngón tay ngày càng nhanh, tiếp đó tay Yến Hàng run lên tiền xu ở canh ngón út biến mất tiêu.
Phản ứng của Sơ Nhất nhanh đến mức hắn có hơi giật mình, trở tay một cái nắm lấy cổ tay của Yến Hàng, ngón tay duỗi đến sờ sờ tay áo.
"Có không?" Yến Hàng giương khoé miệng.
"Không có," Sơ Nhất nhìn hắn, "Có phải em, em nên hỏi là, là đâu mất rồi, không?"
"Ừm." Yến Hàng gật đầu.
"Đâu, đâu mất rồi?" Sơ Nhất hỏi.
Tay Yến Hàng đột nhiên đưa đến trước mặt cậu tìm, ngón tay dịch qua một chút tiền xu liền xuất hiện giữa ngón trỏ với ngón giữa: "Ở đây nè."
"Wow!" Sơ Nhất hô một tiếng, dừng lại một chút rồi bổ sung một câu, "Không phải em, em diễn đâu."
"Một lần nữa há?" Yến Hàng nhìn cậu.
Sơ Nhất gật đầu.
Yến Hàng săn tay áo lên, cánh tay lộ ra. Đặt tiền xu lên khe hở ngón tay.
Lúc Sơ Nhất vừa mới nín thở tập trung nhìn chầm chầm thì tay hắn rung một cái, tiền xu biến mất.
"Ấy?" Sơ Nhất sửng sốt.
"Mau hỏi anh." Yến Hàng vỗ vỗ tay, đưa lòng bàn tay về phía cậu.
"Đâu mất tiêu rồi?" Sơ Nhất quên cả nói lắp luôn.
Yến Hàng duỗi tay chọt nhẹ vào ngực cậu, vừa lật tay lại tiền xu đã nằm trong lòng bàn tay: "Đây nè."
"Anh cua, cua gái như, như này," Sơ Nhất nhìn tiền xu rồi sờ sờ ngực mình, "Sẽ bị, đánh đó."
Yến Hàng không nói gì, lấy băng keo cá nhân trong túi ra, nhanh chóng xé ra dán lên miệng cậu.
Sơ Nhất sờ sờ miệng, bật cười.
"Lần này thấy anh biến ra thế nào chưa?" Yến Hàng hỏi.
Sơ Nhất lắc đầu.
"Thế thì đúng rồi, không nhìn rõ," Yến Hàng tung tiền xu trong tay, "Biết tại sao không?"
Sơ Nhất tiếp tục lắc đầu.
"Bởi vì nó không phải là tiền xu bình thường mà là......" Yến Hàng nói, "Tiền xu thành tinh."
Sơ Nhất đầu tiên là sửng sốt sau đó liền tháo băng keo cá nhân trên miệng xuống, cười như điên một hồi, cười đến mức vỡ giọng luôn.
"Cười con khỉ á," Yến Hàng nhìn cậu cười cười, "Cho em."
Sơ Nhất vừa cười vừa nhìn hắn: "Hả?"
"Cái này cho em đó," Yến Hàng nói, "Bố anh luôn nói là tiền xu là bùa hộ mệnh bởi vì chỗ nào cũng thấy nơi nào cũng có."
Sơ Nhất vẫn còn thở hỗn hển, sau khi nhận tiền xu thì nhìn chầm chầm một lúc lâu mới ngước mắt lên: "Thật ạ?"
"Thật đó." Yến Hàng gật đầu.
"Không phải, là anh," Sơ Nhất nhẹ giọng nói, "Ở chỗ này cũng, không, không được bao lâu, nữa hả?"
Yến Hàng không nói gì, vỗ vai cậu.
Sơ Nhất cũng không nói nữa, bỏ tiền xu vào túi, lại nhéo nhéo vài cái.
Lúc chậm rãi đi bộ về Sơ Nhất lấy tiền xu trong túi ra: "Tiền xu thành tinh à."
"Ừm, tiền xu thành tinh." Yến Hàng nói.
Sơ Nhất quay đầu: "Yến Hàng."
"Sao thế?" Yến Hàng hỏi.
"Anh từ, từ đâu đến?" Sơ Nhất hỏi.
"Đến từ rất nhiều nơi." Yến Hàng cười.
"Vậy anh là, là người ở đâu?' Sơ Nhất lại hỏi.
Yến Hàng nhìn cậu, vấn đề này không dễ trả lời lắm, trong đầu hắn còn không có phản xạ có điều kiện mà xuất hiện tên một địa danh như vô số người khác.
"Quê anh ở, ở đâu?" Chắc là Sơ Nhất tưởng hắn không hiểu.
"Quê ấy à," Yến Hàng hít vào một hơi, ngước lên nhìn bầu trời đêm, chậm rãi nói, "Anh chính là quê hương."
Lúc đến ngã tư phải chia ra Sơ Nhất lại lấy tiền xu ra: "Anh còn, còn không? Tinh á?"
"Em văn minh chút đi." Yến Hàng nói.
(*Ẻm hạn chế nói lắp nên rút ngắn còn mỗi chữ tinh, mà chữ này còn có nghĩa là t.i.n.h.t.r.ù.n.g/ t.i.n.h.d.ị.c.h)
"Tiền xu thành tinh." Sơ Nhất nói.
"Còn," Yến Hàng gật đầu, "Cho nên mới là bùa hộ mệnh đó, ở đâu cũng có."
"Ừm," Sơ Nhất bỏ tiền xu lại vào túi, "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Yến Hàng về đến nhà, bố không có nhà nhưng hắn vừa mở cửa liền nhìn thấy một bức thư.
Bố về rồi lại đi tiếp.
Cái bức thư này hắn rất quen thuộc, bìa giấy đều phai mày hết rồi, bốn góc còn bị cuộn lại. Mỗi lần nhìn thấy bức thư này trong lòng hắn đều sẽ hoảng hốt một trận.
"Nữa tháng mà bố chưa về con hãy mở ra." Bố nói.
Qua ngần ấy năm, bức thư này hắn từng thấy rất nhiều lần, tuy là mỗi lần chưa đến nữa tháng bố đã về rồi, hắn chưa từng có cơ hội mở ra.
Nhưng hắn cũng không muốn mở, thậm chí là không muốn nhìn.
Yến Hàng cầm cuốn sách Tiếng Anh tạm thời sẽ không xem ở gần đó, để thư vào sách rồi nhét sách xuống bàn trà.
Giấu đến mức không cảm thấy được thì càng tốt.
Lúc Sơ Nhất về nhà, phòng khách chỉ có mẹ và bà ngoại đang ngậm thuốc lá.
"Giày ở đâu ra?" Mẹ liếc mắt một cái liền thấy được giạy của cậu.
"Bạn học." Sơ Nhất cởi giày ra.
"Mới hay cũ?" Mẹ đi tới, cầm giày lên nhìn, "Còn là một đôi NB cơ đấy."
"Vâng," Sơ Nhất lên tiếng, "Cũ."
"Đôi kia đâu?" Mẹ nhìn cậu.
"Đế giày sứt, sứt ra," Sơ Nhất nhẹ giọng nói, "Bán rồi."
Đôi kia không nên vứt đi, phải đem về mới phải. Bà ngoại tháng nào cũng sẽ bán đồng nát, đến hộp thuốc cũng giữ lại, nhưng cậu thật sự không có cách nào ở trước mặt Yến Hàng mà đem đôi giày kia về.
"Bán bao nhiêu tiền." Mẹ lập tức hỏi.
"Mười tệ." Sơ Nhất nói.
"Ít gì cũng phải là 15 tệ đó! Đế cao su đấy," Mẹ nhíu mày, "Bỏ đi bỏ đi, mười tệ thì muời tệ, tiền đó mày giữ mà xài đi."
"Vâng." Sơ Nhất lên tiếng.
"Tao nói mà, cái thứ phá của!" Bà ngoại ngậm thuốc lá rất không vừa lòng, "Mười tệ! Mười tệ thì làm được cái mẹ gì!"
"Cái đống thùng giấy kia của mẹ còn chưa bán được mười tệ đâu," Mẹ bực bội nói, "Cả ngày cứ nhai mãi tiền tiền tiền tiền!"
"Tao không nhai mày cho tao tiền à? Mày có tiền à? Bọn mày mua nhà cho lẹ đi là không cần nghe tao nói tiền tiền tiền nữa rồi!" Bà ngoại chỉ vào mẹ.
"Hôm qua con còn chạy đến hai công trường đây này," Mẹ ngồi lại sofa, "Bây giờ giá nhà ấy à là muốn bức điên người ta, nhà ở Hà Tây gần 2 vạn."
"Mày đừng có cân nhắc nhà ở nội thành nữa, ngoại thành đó! Thị trấn đó! Chỗ nào mà không được hả! Cha nó có xe, phương tiện đi làm đó," Bà ngoại chậc hai tiếng, "Có phải mày thấy Nhị Bình mua nhà ở Hà Tây cho nên mày cũng muốn chạy theo mua ở chỗ đó đúng không?"
"Tào lao!" Mẹ nói.
"Nó cũng dựa vào ba nó cho tiền thôi, mày nhìn thử xem, sớm muộn gì cũng bại gia thôi." Bà ngoại nói.
"Con thấy cũng phải." Mẹ uống ngụm trà.
Sơ Nhất nằm bò tra bàn học, lấy điện thoại ra chỉnh độ sáng màn hình xuống tối nhất. Tận lực không để mẹ với bà ngoại cảm nhận được sự tồn tại của mình.
Cậu khó khăn mà mở Wechat ra, dùng một vạn năm để vào Khoảnh khắc, lại đợi thêm ba ngàn năm mới thấy được nội dung trên Khoảnh khắc.
May mắn thay hôm nay bài đăng của anh Tiểu Thiên nằm đầu tiên.
Vẫn là đăng tiếng anh cao cấp đọc không hiểu.
Cùng với một tấm ảnh.
Sơ Nhất nhấn vài cái mới xác định đây là một tấm hình đen, không phải chưa tải được.
- The fear from deep within
(*Sự sợ hãi ở tận sâu trong lòng)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.