Chương 25: Cùng anh mơ mộng (2)
Đầu Ngã Mộc Qua
23/05/2013
Sáng sớm, sau khi cô nhận được một cái hôn liền đứng ở bên cửa chớp, nhìn xe vận tải xa xa rời đi. Thunderbird màu xanh cũ nát mệt mỏi ghé vào khoảng đất trống trước cửa. Cô học theo bộ dáng của nó, nằm sấp trên cửa sổ ngẩn người.
Có lẽ là tính cách quyết định, cô rất ít khi hận một người. Đối với việc ba cô vứt bỏ cô là như thế, đối với việc cha nuôi gián tiếp hại chết mẹ cũng như vậy. Bây giờ, đối với người mình yêu, lại cũng thế. Cô có oán nhưng sẽ không hận.
Chỉ nhớ rõ anh rất tốt. Mà anh đối với cô cũng thật sự rất tốt. Từ đầu đến cuối không cần cô liều mạng nhớ. Mỗi ngày trở về anh đều mang về cho cô một món quà, từ hoa tươi đến tập thơ, thậm chí còn mua lại một chiếc Thunderbird đã qua sử dụng để dạy cô lái xe. Việc vui vẻ nhất mỗi ngày chính là có thể ngồi trong xe, thể nghiệm tốc độ, vờ như mình có tự do. Sau khi chơi đùa với cô trên quốc lộ, anh sẽ đi làm, cô thì lại ở trong tình trạng bị giam cầm.
Cãi nhau vô ích, cầu xin cũng không được. Mỗi ngày, cô giống con thú bị nhốt, đi tới đi lui ở trong phòng, dùng thơ của người chết để xua ngày đi.
Mệt mỏi, một mình ngồi trong bồn tắm lớn đổ đầy nước, nghe tiếng nước nhỏ giọt đơn điệu. Cô bi ai mà hy vọng bản thân sẽ thành thói quen, tựa như thói quen lúc lưu lạc. Mỗi ngày thể nghiệm cô độc, im lặng, giống như từ từ chìm xuống đáy nước sâu thẳm.
Cốc cốc, có người gõ hai cái lên cửa sổ, cô ngẩng đầu, chống lại đôi mắt màu xanh đậm.
“Này,” Người đến tiếp cận cửa sổ nói, “Cho hỏi, chiếc Thunderbird kia là của em hả?”
“Vâng.” Cô gật đầu.
Người đến mỉm cười. Là một người phụ nữ tóc hồng có khuôn mặt tròn, cả người vàng nhạt, màu son cực kì xinh đẹp, cô lệch đầu nói: “À há, chúng ta thật sự rất có duyên, chiếc xe kia vốn là của chị.”
“À há.” Bạch Khả cũng bất giác học theo ngữ khí kỳ lạ của chị ta.
Người phụ nữ nở nụ cười nhẹ, hỏi: “Chị là Belle · Pope, em tên gì?”
“Bạch Khả.”
“Bạch Khả? Em là người Trung Quốc?”
“Vâng.”
“Rất vui được gặp em, chị là người Mỹ bản địa.”
“A.”
Bạch Khả rất hiếm khi nhìn thấy người lạ, nên tò mò đánh giá chị ta. Belle đợi một lúc, nhún vai cười nói: “Em không mời chị vào sao?”
“Cửa bị khóa rồi.” Bạch Khả nhún vai.
Belle đến cạnh cửa thử đẩy vài lần, xác định cửa đã bị khóa, quay lại nói: “Là ai sơ ý khóa em ở bên trong vậy?”
“Chồng em nói bên ngoài không an toàn, anh ấy hy vọng em ở trong nhà.” Sắc mặt Bạch Khả ngầm tối xuống.
“Chồng em? Em kết hôn rồi?” Belle hỏi, lấy tiêu chuẩn nhìn phụ nữ của cô, Bạch Khả vẫn còn chưa trưởng thành.
“Ừm, chồng em tên là Đường Nhất Đường, là lái xe vận tải ở trấn trên.”
“Đường Nhất Đường?” Belle lục lọi trong trí nhớ cái tên này. Người ở trấn trên không nhiều lắm, người bên ngoài liếc mắt một cái là có thể nhận ra, người bên ngoài đến từ Trung Quốc, chắc là chỉ người đàn ông mặc đồ đen thần bí kia. Cô cũng không biết anh ta còn có một cô vợ.
“Sẽ không phải là……” Cô ta nhìn nhìn cảnh vật xung quanh và tình hình trong phòng nói, “Em bị anh ta giam giữ trái phép ở trong này?”
“Giam giữ trái phép?” Bạch Khả suy nghĩ ý của câu này, “Là nói anh ấy làm trái luật nhốt em ở đây?” Nghĩ nghĩ lại phủ định phỏng đoán của bản thân nói: “Không có, vợ chồng cùng sống trong một phòng không phải hợp pháp sao? Phải lên giường cả đời, làm tình cả đời.”
Thuốc lá trên miệng Belle suýt nữa thì khiến cô bị phỏng, cong cong khóe miệng nói: “Em thật sự là một cô bé kỳ lạ, không, đàn bà, người đàn bà Trung Quốc.”
“Cám ơn.” Bạch Khả cũng thành thật nói cám ơn, cô thích được gọi là đàn bà Trung Quốc.
“Tuy rằng chị không biết vì sao chồng em lại muốn giam giữ em, nhưng mà nếu là chị, chị cũng sẽ làm như vậy. Hiện tại kinh tế suy thoái, lại có chiến tranh. Nơi nơi đều là đảng Địa Ngục Thiên Sứ, bọn họ thích nhất là những con thỏ nhỏ xinh xắn như em.” Belle rút điếu thuốc, tới gần cửa sổ, ngẩng mặt lên chậm rãi phun ra. Bờ môi đỏ tươi mấp máy trong làn khói nói: “Chỉ có điều, cả đời cùng một con thỏ trên giường cũng sẽ ngấy. Nếu em cảm thấy không thể tóm được người đàn ông của em, có thể tới tìm chị, hoặc để tìm hiểu về Thunderbird.”
“Tìm chị ạ?”
“Đúng, lấy lòng đàn ông là kế sinh nhai của chị.” Cô ta ôm ngực cười, nói, “Nhưng mà em không được nói cho chồng em.”
“Không được, em cũng không thể nói dối anh ấy.” Bạch Khả lập tức từ chối.
“Cô bé ngốc.” Cô cười nhạo nói, “Em muốn nói thì cứ nói, tiện thể nói anh ta phải chăm sóc tốt cái xe yêu quý của chị luôn. Gặp lại sau.” Nói xong cô ta thẳng lưng rời đi. Dáng người đong đưa rời khỏi cửa sổ.
Bạch Khả nhìn chăm chú vào cặp mông đầy đặn của chị ta, lòng bàn tay chà xát ở sau người. Có thật anh ấy sẽ ghét thân thể của mình không?
Mang theo vấn đề này, cô trở lại với cuốn sách của người đã chết, muốn từ vài lời bọn họ lưu lại trong sách để tìm đáp án. Đối với người phụ nữ đột nhiên xuất hiện tên là Belle ấy, chỉ như một khái niệm trừu tượng đọng lại trong đầu cô rồi trở thành một quả táo vàng nhạt, chỉ thế thôi.
Zweig nói: Lần đầu tiên một cô gái nhen nhóm lửa tình trong người đàn ông, anh ta sẽ rất vui; Nhưng sẽ cực kỳ nguy hiểm. Đừng đi yêu những kẻ có thân thể tráng kiện, đầy tự tin, tính khí kiêu căng, tâm tình vui vẻ, phần khởi. Bọn họ không cần người khác yêu! Tình yêu của người khác, bọn họ chỉ xem như dệt hoa trên gấm. Tựa như trên đầu mang một món trang sức, trên cánh tay đeo một cái vòng…… Mà không phải toàn bộ cuộc sống của bọn họ đều ý nghĩa và hạnh phúc.*
“Mà không phải toàn bộ cuộc sống của bọn họ đều ý nghĩa và hạnh phúc.” Cô ngồi dưới đất đọc thầm, hơi nhíu mày. Bọn họ, là chỉ ai? Cô gái hay là đàn ông?
Gạch một đường ở dưới câu đó, cô an ủi chính mình. Nhà thơ là kẻ điên, không hiểu lô-gich của nhà thơ là rất bình thường.
Mặt đất truyền đến chấn rung nhỏ, cô không để ý, mãi đến khi tiếng động cơ đến trước cửa.
“Hello, có ai không?” Thanh âm truyền đến từ nơi cách đó mấy mét.
Cô đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy bốn, năm người đàn ông ăn mặc kỳ quặc quơ cánh tay về hướng căn nhà. Bên cạnh bọn họ còn có hai xe trọng tải.
Lúc này, một người đàn ông đã thấy được cô, vỗ vỗ đám bạn, đi tới hướng cô.
“Grào!” Người đàn ông đột nhiên nhảy đến trước mặt cô làm cái mặt quỷ. Cô sợ tới mức vứt luôn quyển sách trên tay, lui từng bước về phía sau. Người đàn ông và đám bạn phát ra tiếng cười sắc nhọn.
“Người đẹp à, cho miếng nước uống đi.” Một người có vóc dáng thấp trong đám đó bám cửa sổ nói. Từ khe hở cửa chớp, anh ta miễn cưỡng thấy rõ mặt Bạch Khả, kinh ngạc mở lớn miệng quay đầu nói: “Đó là một người đẹp Châu Á!”
Những người khác cũng đồng thời đến gần, chen lấn giống như đang thăm quan ở vườn bách thú, có người hỏi: “Em là người Trung Quốc sao?”
“Anh….. Sao anh biết.” Bạch thật có chút hoang mang, lui về bên kia tường. Trước kia rất ghét cửa sổ kiên cố như vậy, hiện tại chỉ hy vọng nó càng chắc càng tốt.
“Ha ha, anh đương nhiên biết!” Người đàn ông nói rất mờ ám. Trong mắt bọn họ, toàn bộ người da vàng mắt đen đều là người Trung Quốc.
“Ở một mình không thấy cô đơn sao, ra đây chơi đi.” Người đàn ông theo khe hở luồn ngón tay vào trong, không ngừng ngoắc ngoắc.
“Không……” Mặc dù biết ngón tay kia không chạm vào mình được, cô vẫn thấy ghét mà rụt đầu.
“Ra đi, ra đi, ra đi, ra đi……” Đám đàn ông đồng loạt hô.
Cô sợ hãi ôm tai. Tiếng huýt sáo, tiếng cười quái dị vẫn không ngừng lọt vào.
Nhắm mắt lại, ngoài việc lẩm nhẩm tên Đường Nhất Đường trong lòng, cô không còn biện pháp khác.
Rầm! Tiếng đập mạnh làm cô sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, vừa định đứng lên xem thế nào, thì chợt nghe giọng nói quen thuộc: “Đợi ở đó, đừng tới đây!”
Tiếng đánh nhau dữ dội không dừng lại, cô ngồi tại chỗ, ánh mắt hoảng sợ thỉnh thoảng nhìn thấy những cái bóng đột ngột đổ trên cửa sổ, hoặc là cánh cửa lung lay thay đổi vị trí không theo quy luật.
Mãi đến khi một tiếng súng vang lên, bước chân dồn dập, tiếng động cơ và tiếng những người đàn ông chửi rủa nhanh chóng đi xa.
Qua thật lâu khóa cửa mới có động tĩnh, cô lập tức chạy vội tới cạnh cửa. Trong khoảnh khắc sắp chạm vào khung cửa, ánh mặt trời len lỏi vào trong. Vừa mở mắt, thân hình cao lớn nghiêng người tựa trên khung cửa, phía sau là ánh sáng, trên mặt là nụ cười mơ hồ.
“Còn không lại đây đỡ anh.” Anh vươn tay, mu bàn tay dính đầy máu. Bạch Khả muốn đỡ, bị anh đẩy ra. Anh dùng cổ tay xoa xoa cằm nói: “Quên đi, mang hộp cứu thương tới đây.”
Bạch Khả sững sờ nhìn anh.
“Không phải máu của anh.” Anh nói.
Lúc này cô mới có phản ứng, chạy nhanh vào phòng bếp tìm hộp cứu thương.
Chờ cô đi rồi, anh nhịn đau che phần bụng, dựa vào cái bàn bên cạnh, bước từng bước vào phòng khách.
Bạch Khả ôm hộp vội vã chạy ra, vô ý giẫm phải chân mình, bổ nhào vào sô pha.
“Đừng vội!” Anh nâng cô dậy, đặt cô ngồi trên sô pha.
“Bị thương ở đâu, em giúp anh khử trùng.” Bạch Khả vội vội vàng vàng cởi quần áo anh, thở hổn hển. Trên người anh toàn vết xanh tím, vài vết thương nhỏ rướm máu.
“Đây là ký hiệu của người đàn ông dũng cảm, đẹp trai chứ,” Anh cười nói, “Chồng em đây là một đánh bốn đó nha.”
Bạch Khả không nói gì, lấy rượu sát trùng nhẹ nhàng lau qua miệng vết thương. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, xác định mình không làm anh đau. Anh vẫn cười, mặt cũng không nhăn.
“Anh nói rồi, bên ngoài thật sự không an toàn. Bây giờ đã tin chưa, sao anh có thể yên tâm để em một mình ra ngoài đây.” Anh lau mấy giọt nước mắt trên mặt cô, vò vò tóc cô nói, “Dạ dày của anh đã cảm giác được em đang khóc.”
“Em không có.” Cô khịt khịt mũi, kiểm tra trên người anh còn để sót vết thương nào không. Sợ thật sự sẽ chảy nước mắt, cô cố gắng kiếm đề tài để dời sự chú ý của mình. “Vừa rồi là tiếng súng hả?” Cô hỏi.
“Ừ.” Anh gật đầu, từ trong túi lấy ra một cây súng tự động đưa cho cô nói, “Tiền hai ngày kiếm được, em giữ phòng thân đi.”
Cô nhận, cũng không kinh ngạc. Chỉ tò mò vật này sử dụng như thế nào.
“Mở chốt bảo hiểm trước, sau đó……” Anh hơi nâng người dậy, dạ dày đột nhiên truyền đến cơ đau thắt, khiến anh không thể đứng dậy. Tay nắm thành quyền để ở dạ dày, không rên một tiếng chỉ chịu đựng.
“Là như thế này hả?” Cô thử đẩy chốt mở phía trên cò súng ra, quay đầu hỏi anh. Thấy bộ dạng khó chịu của anh, liền ném súng lục xuống. “Sao vậy, đau chỗ nào?” Cô ngồi xổm bên chân anh, nâng mặt anh lên.
“Không có việc gì……” Dựa vào tay cô, anh cố gắng ngẩng đầu nhìn cô. Trước mắt mơ hồ. “Anh chỉ hơi chóng mặt.” Anh hít vào một hơi, muốn cười, lại kéo ra một hồi ho khan. Vị tanh ngọt tràn ra khoang miệng.
“Anh….Anh ho ra máu!” Cô hoảng sợ nhìn bờ môi đỏ tươi của anh. Ngay cả tay cô cũng dính chấm máu nhỏ.
Anh muốn dỗ dành cô, lại bất đắc dĩ một câu cũng nói không ra. Sau đó cảm thấy phần nách và cổ bị dùng lực, cả người bị kéo khỏi sô pha. Anh biết là cô, trong hoảng hốt còn đang suy nghĩ sao cô lại có sức lực mạnh như vậy.
Qua một lúc được đỡ vào trong xe, thị lực của anh dần dần khôi phục, còn chưa kịp giả bộ thoải mái để đùa với cô một chút, xe đã được khởi động. Anh chưa bao giờ nghe qua một chiếc xe lại có tiếng phanh kít như vậy. Mỗi lần cua người sẽ cong lại giống như bị cất vào trong thùng lại bị ném ra tại chỗ. Đầu óc vốn có chút tỉnh táo cũng hỗn độn, miễn cưỡng giương mắt nhìn cô. Tóc mái che khuất nửa khuôn mặt cô, anh vươn tay vén tóc mái qua sau tai, lộ ra cái mũi thẳng thanh tú của cô.
Cô quay lại cho anh một nụ cười hơi khẩn trương lại rất kiên định, rồi lập tức quay đầu qua, trừng lớn mắt nhìn thẳng phía trước.
Nụ cười này, vĩnh viễn khắc sâu vào lòng anh.
Xe chạy thẳng đến bệnh viện trấn trên, cô không đợi tìm vị trí dừng xe, mà dừng lại ở ven đường rồi đỡ anh vào phòng cấp cứu. Hỏi bệnh tình một cách qua loa, anh bị đẩy vào phòng xét nghiệm làm các loại kiểm tra. Có kết quả kiểm tra, là xuất huyết dạ dày, còn có biến chứng là lên cơn sốt và thiếu máu. May mà đưa tới kịp thời, không đáng lo ngại.
“Kết quả kiểm tra chi tiết phải hai ngày sau mới có, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thông báo cho hai người. Tốt nhất là nằm viện quan sát một ngày, xác định không có vấn đề gì là có thể xuất viện.” Bác sĩ dặn dò vài câu, rồi đóng cửa phòng hộ bọn họ.
Cô ngồi bên giường bệnh căng thẳng quan sát sắc mặt anh.
“Đừng nhìn anh như vậy.” Anh kéo khóe miệng nói, “Bị em nhìn sắp thủng một lỗ rồi đây này.”
Cô chớp chớp mắt, nước mắt cứ thế rơi xuống. “Về sau, đừng uống rượu nữa, được không.” Cô cầm tay anh, để vào bên môi.
“Ừm…… Để anh suy nghĩ lại.” Anh nâng một ngón tay lên cạo cạo chóp mũi ướt át của cô.
“Được không.” Cô lại hỏi lần nữa.
“Ừm……” Anh qua quít.
“Được không.” Ngữ khí như dịu dàng, lại cố chấp.
“……”
“……”
“Được rồi.” Anh hoài nghi nếu anh không đáp ứng, cô sẽ hỏi vậy đến hừng đông.
Đạt được cam đoan của anh, cô rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười tươi, cười càng xán lạn, ngược lại nước mắt càng rơi nhiều hơn.
“Em không thích bệnh viện.” Cô oán giận nói.
“Anh cũng không thích.” Anh nhắm mắt lại, anh không thể nhìn bộ dạng khổ sở của cô, càng không thể đối mặt với bản thân. Khi cô khổ sở, mình lại suy yếu vô lực.
“Về sau chúng ta không bao giờ tới nữa.” Cô bật khóc.
Từ lúc bị sinh non, cô liền có cảm giác bất an đối với bệnh viện. Vừa vào đây, mùi thuốc khử trùng bao phủ khắp nơi, quấy nhiễu cô, khiến cô khó thở.
“Được, không bao giờ đến nữa.” Anh thì thào nói xong, kiềm không được mỏi mệt, rơi vào mê man.
Trong mộng là cây hạnh đào cành lá xum xuê, còn Có những bông hoa đậu lupin màu xanh. Gió nhẹ lướt qua mặt, vầng sáng nhỏ lẻ theo kẽ hở lá cây chiếu xuống. Anh ôm cô, cả người là máu.
Bỗng chốc bừng tỉnh, anh cho rằng tất cả đã kết thúc. Thật lâu mới rõ ràng nơi mình đang ở, trong tay là đôi má ấm áp của Bạch Khả. Thì ra, chỉ là cơn ác mộng.
Ác mộng…… Lúc anh cầm kết quả xét nghiệm rời khỏi bệnh viện cũng cho rằng chỉ là sợ bóng sợ gió. Dùng sức gõ cái gáy muốn bản thân tỉnh khỏi mộng, nhưng rõ ràng mỗi một cú đánh, dây thần kinh sẽ đau đớn mà không có sự cảm thông buộc anh phải đối mặt với hiện thực.
Nếu biết hiện thực là một giấc mộng thê lương như thế này, anh thà rằng vĩnh viễn ngủ say.
Bước đi vô hồn trên những con đường rải sỏi, anh thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh, càng không ngừng nhìn xung quanh, anh càng không biết bản thân đang nhìn cái gì hoặc tìm cái gì, chính là không thể khống chế được.
Anh muốn biết, con đường này, rốt cuộc còn có thể đi trong bao lâu!
Ánh tà dương trải dài trên con đường quốc lộ quanh co, bầu trời màu máu nhiễm đỏ mái nhà màu trắng. Dưới mái hiên kia, có cô đang đợi anh.
Anh không biết đã mở cửa như thế nào, trong mắt chỉ có Bạch Khả giống như con thỏ bị chấn kinh đang vểnh tai lên, cùng với bộ dạng cô chạy qua ôm lấy anh.
“Sao hôm nay anh về sớm vậy?” Cô hỏi
“Nhớ em.” Anh nói
Cô cười đến ngại ngùng, lại hỏi: “Xe anh đâu?”
Anh suy nghĩ một lát mới cười nói: “Quên ở bên đường. Thật sự rất nhớ em.”
“Ha ha.” Nói thẳng như vậy, cô chỉ có thể làm ra phản ứng trực tiếp nhất — cười.
Cơm chiều chính là dùng bánh mỳ chưa lên men để làm bánh pizza. Anh nhìn cô ăn từng miếng từng miếng, đang tưởng tượng để lĩnh hội cái ngon của món này.
“Sao anh không ăn?” Cô hỏi.
“Mùi vị này không ngon lắm.” Anh nói.
“Đừng vì bản thân anh không có khẩu vị mà đi chê đồ ăn của người ta.” Cô giơ miếng pizza đến trước mặt anh, cười nói, “Đây là Tagore nói.”
Nghĩ đến Tagore, lại nghĩ đến bộ dạng anh cầm chiếc ô màu đỏ nhảy dưới tuyết. Cô nhịn không được nhếch môi cười, ấn miếng pizza vào miệng anh.
Ăn xong cơm chiều, anh ngồi dựa vào đầu giường, cô chui vào lòng anh. Hai người anh một câu tôi một câu mà nói chuyện.
“Lần trước anh hát bài tiếng Anh rất dễ nghe, lại hát lần nữa đi.” Cô năn nỉ nói. Đầu đặt trước ngực anh, nghe tiếng tim đập. Nếu có thể có giọng hát của anh sẽ rất tuyệt.
Giọng hát mà cô mong muốn đã cất lên, cô cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.
“Some say love, it is a river that drowns the tender reed. Some say love it is a razor, that leaves your soul to bleed……”
(Có người bảo tình yêu là dòng sông làm chìm đắm những ngọn cỏ non mềm. Người khác lại nói tình yêu là lưỡi dao làm hồn kẻ đang yêu rỉ máu.)
“It’s the one who won’t be taken who cannot seem to give, and the soul afraid of dying that never learns to live……”
(Bởi người ko thể bị lấy đi lại chẳng có vẻ gì sẽ trao tặng..Và bởi tâm hồn sợ phải chết vùi nên chẳng bao giờ học cách sống.)
“Just remember in the winter far beneath the bitter snow lies the seed that with the sun’s love, in the spring, becomes a rose.”
(thì hãy nghĩ về mùa đông lạnh giá kia ở rất sâu dưới lớp tuyết dày đắng ngắt… có một hạt mầm đang nằm im ngủ để rồi với mặt trời của tình yêu vào mùa xuân nó sẽ thành hoa hồng…)
Thanh âm của anh không còn mộc mạc như trước nữa, hơi khàn khàn. Cô đắm chìm trong giọng hát, không nhận thấy có gì khác thường, chặp sau mới hỏi: “Bài hát này tên là gì?”
“The rose.”
“Ừm.”
Cô cười khẽ, chợt thấy vành tai trên ngực anh bị ép chặt, ngẩng đầu nhìn lên, thấy anh lệ rơi đầy mặt.
Cô chưa bao giờ thấy anh khóc, không biết phải làm thế nào, chỉ biết hôn hết nước mắt trên mặt anh, giống như anh đã từng làm với cô. Trái tim cũng cùng đau nhức.
Anh ngăn nụ hôn của cô, gắt gao ôm cô vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn màu cam trên trần nhà. Chóp mũi quanh quẩn mùi hương của cô.
Có được mùi hương của nhau, thân thể ở cùng không gian, chia sẻ nhiệt độ cơ thể cho nhau…… Bọn họ cứ như thế mà yêu nhau, nhưng cô vĩnh viễn sẽ không biết vì sao anh khóc.
Có lẽ là tính cách quyết định, cô rất ít khi hận một người. Đối với việc ba cô vứt bỏ cô là như thế, đối với việc cha nuôi gián tiếp hại chết mẹ cũng như vậy. Bây giờ, đối với người mình yêu, lại cũng thế. Cô có oán nhưng sẽ không hận.
Chỉ nhớ rõ anh rất tốt. Mà anh đối với cô cũng thật sự rất tốt. Từ đầu đến cuối không cần cô liều mạng nhớ. Mỗi ngày trở về anh đều mang về cho cô một món quà, từ hoa tươi đến tập thơ, thậm chí còn mua lại một chiếc Thunderbird đã qua sử dụng để dạy cô lái xe. Việc vui vẻ nhất mỗi ngày chính là có thể ngồi trong xe, thể nghiệm tốc độ, vờ như mình có tự do. Sau khi chơi đùa với cô trên quốc lộ, anh sẽ đi làm, cô thì lại ở trong tình trạng bị giam cầm.
Cãi nhau vô ích, cầu xin cũng không được. Mỗi ngày, cô giống con thú bị nhốt, đi tới đi lui ở trong phòng, dùng thơ của người chết để xua ngày đi.
Mệt mỏi, một mình ngồi trong bồn tắm lớn đổ đầy nước, nghe tiếng nước nhỏ giọt đơn điệu. Cô bi ai mà hy vọng bản thân sẽ thành thói quen, tựa như thói quen lúc lưu lạc. Mỗi ngày thể nghiệm cô độc, im lặng, giống như từ từ chìm xuống đáy nước sâu thẳm.
Cốc cốc, có người gõ hai cái lên cửa sổ, cô ngẩng đầu, chống lại đôi mắt màu xanh đậm.
“Này,” Người đến tiếp cận cửa sổ nói, “Cho hỏi, chiếc Thunderbird kia là của em hả?”
“Vâng.” Cô gật đầu.
Người đến mỉm cười. Là một người phụ nữ tóc hồng có khuôn mặt tròn, cả người vàng nhạt, màu son cực kì xinh đẹp, cô lệch đầu nói: “À há, chúng ta thật sự rất có duyên, chiếc xe kia vốn là của chị.”
“À há.” Bạch Khả cũng bất giác học theo ngữ khí kỳ lạ của chị ta.
Người phụ nữ nở nụ cười nhẹ, hỏi: “Chị là Belle · Pope, em tên gì?”
“Bạch Khả.”
“Bạch Khả? Em là người Trung Quốc?”
“Vâng.”
“Rất vui được gặp em, chị là người Mỹ bản địa.”
“A.”
Bạch Khả rất hiếm khi nhìn thấy người lạ, nên tò mò đánh giá chị ta. Belle đợi một lúc, nhún vai cười nói: “Em không mời chị vào sao?”
“Cửa bị khóa rồi.” Bạch Khả nhún vai.
Belle đến cạnh cửa thử đẩy vài lần, xác định cửa đã bị khóa, quay lại nói: “Là ai sơ ý khóa em ở bên trong vậy?”
“Chồng em nói bên ngoài không an toàn, anh ấy hy vọng em ở trong nhà.” Sắc mặt Bạch Khả ngầm tối xuống.
“Chồng em? Em kết hôn rồi?” Belle hỏi, lấy tiêu chuẩn nhìn phụ nữ của cô, Bạch Khả vẫn còn chưa trưởng thành.
“Ừm, chồng em tên là Đường Nhất Đường, là lái xe vận tải ở trấn trên.”
“Đường Nhất Đường?” Belle lục lọi trong trí nhớ cái tên này. Người ở trấn trên không nhiều lắm, người bên ngoài liếc mắt một cái là có thể nhận ra, người bên ngoài đến từ Trung Quốc, chắc là chỉ người đàn ông mặc đồ đen thần bí kia. Cô cũng không biết anh ta còn có một cô vợ.
“Sẽ không phải là……” Cô ta nhìn nhìn cảnh vật xung quanh và tình hình trong phòng nói, “Em bị anh ta giam giữ trái phép ở trong này?”
“Giam giữ trái phép?” Bạch Khả suy nghĩ ý của câu này, “Là nói anh ấy làm trái luật nhốt em ở đây?” Nghĩ nghĩ lại phủ định phỏng đoán của bản thân nói: “Không có, vợ chồng cùng sống trong một phòng không phải hợp pháp sao? Phải lên giường cả đời, làm tình cả đời.”
Thuốc lá trên miệng Belle suýt nữa thì khiến cô bị phỏng, cong cong khóe miệng nói: “Em thật sự là một cô bé kỳ lạ, không, đàn bà, người đàn bà Trung Quốc.”
“Cám ơn.” Bạch Khả cũng thành thật nói cám ơn, cô thích được gọi là đàn bà Trung Quốc.
“Tuy rằng chị không biết vì sao chồng em lại muốn giam giữ em, nhưng mà nếu là chị, chị cũng sẽ làm như vậy. Hiện tại kinh tế suy thoái, lại có chiến tranh. Nơi nơi đều là đảng Địa Ngục Thiên Sứ, bọn họ thích nhất là những con thỏ nhỏ xinh xắn như em.” Belle rút điếu thuốc, tới gần cửa sổ, ngẩng mặt lên chậm rãi phun ra. Bờ môi đỏ tươi mấp máy trong làn khói nói: “Chỉ có điều, cả đời cùng một con thỏ trên giường cũng sẽ ngấy. Nếu em cảm thấy không thể tóm được người đàn ông của em, có thể tới tìm chị, hoặc để tìm hiểu về Thunderbird.”
“Tìm chị ạ?”
“Đúng, lấy lòng đàn ông là kế sinh nhai của chị.” Cô ta ôm ngực cười, nói, “Nhưng mà em không được nói cho chồng em.”
“Không được, em cũng không thể nói dối anh ấy.” Bạch Khả lập tức từ chối.
“Cô bé ngốc.” Cô cười nhạo nói, “Em muốn nói thì cứ nói, tiện thể nói anh ta phải chăm sóc tốt cái xe yêu quý của chị luôn. Gặp lại sau.” Nói xong cô ta thẳng lưng rời đi. Dáng người đong đưa rời khỏi cửa sổ.
Bạch Khả nhìn chăm chú vào cặp mông đầy đặn của chị ta, lòng bàn tay chà xát ở sau người. Có thật anh ấy sẽ ghét thân thể của mình không?
Mang theo vấn đề này, cô trở lại với cuốn sách của người đã chết, muốn từ vài lời bọn họ lưu lại trong sách để tìm đáp án. Đối với người phụ nữ đột nhiên xuất hiện tên là Belle ấy, chỉ như một khái niệm trừu tượng đọng lại trong đầu cô rồi trở thành một quả táo vàng nhạt, chỉ thế thôi.
Zweig nói: Lần đầu tiên một cô gái nhen nhóm lửa tình trong người đàn ông, anh ta sẽ rất vui; Nhưng sẽ cực kỳ nguy hiểm. Đừng đi yêu những kẻ có thân thể tráng kiện, đầy tự tin, tính khí kiêu căng, tâm tình vui vẻ, phần khởi. Bọn họ không cần người khác yêu! Tình yêu của người khác, bọn họ chỉ xem như dệt hoa trên gấm. Tựa như trên đầu mang một món trang sức, trên cánh tay đeo một cái vòng…… Mà không phải toàn bộ cuộc sống của bọn họ đều ý nghĩa và hạnh phúc.*
“Mà không phải toàn bộ cuộc sống của bọn họ đều ý nghĩa và hạnh phúc.” Cô ngồi dưới đất đọc thầm, hơi nhíu mày. Bọn họ, là chỉ ai? Cô gái hay là đàn ông?
Gạch một đường ở dưới câu đó, cô an ủi chính mình. Nhà thơ là kẻ điên, không hiểu lô-gich của nhà thơ là rất bình thường.
Mặt đất truyền đến chấn rung nhỏ, cô không để ý, mãi đến khi tiếng động cơ đến trước cửa.
“Hello, có ai không?” Thanh âm truyền đến từ nơi cách đó mấy mét.
Cô đi đến bên cửa sổ, nhìn thấy bốn, năm người đàn ông ăn mặc kỳ quặc quơ cánh tay về hướng căn nhà. Bên cạnh bọn họ còn có hai xe trọng tải.
Lúc này, một người đàn ông đã thấy được cô, vỗ vỗ đám bạn, đi tới hướng cô.
“Grào!” Người đàn ông đột nhiên nhảy đến trước mặt cô làm cái mặt quỷ. Cô sợ tới mức vứt luôn quyển sách trên tay, lui từng bước về phía sau. Người đàn ông và đám bạn phát ra tiếng cười sắc nhọn.
“Người đẹp à, cho miếng nước uống đi.” Một người có vóc dáng thấp trong đám đó bám cửa sổ nói. Từ khe hở cửa chớp, anh ta miễn cưỡng thấy rõ mặt Bạch Khả, kinh ngạc mở lớn miệng quay đầu nói: “Đó là một người đẹp Châu Á!”
Những người khác cũng đồng thời đến gần, chen lấn giống như đang thăm quan ở vườn bách thú, có người hỏi: “Em là người Trung Quốc sao?”
“Anh….. Sao anh biết.” Bạch thật có chút hoang mang, lui về bên kia tường. Trước kia rất ghét cửa sổ kiên cố như vậy, hiện tại chỉ hy vọng nó càng chắc càng tốt.
“Ha ha, anh đương nhiên biết!” Người đàn ông nói rất mờ ám. Trong mắt bọn họ, toàn bộ người da vàng mắt đen đều là người Trung Quốc.
“Ở một mình không thấy cô đơn sao, ra đây chơi đi.” Người đàn ông theo khe hở luồn ngón tay vào trong, không ngừng ngoắc ngoắc.
“Không……” Mặc dù biết ngón tay kia không chạm vào mình được, cô vẫn thấy ghét mà rụt đầu.
“Ra đi, ra đi, ra đi, ra đi……” Đám đàn ông đồng loạt hô.
Cô sợ hãi ôm tai. Tiếng huýt sáo, tiếng cười quái dị vẫn không ngừng lọt vào.
Nhắm mắt lại, ngoài việc lẩm nhẩm tên Đường Nhất Đường trong lòng, cô không còn biện pháp khác.
Rầm! Tiếng đập mạnh làm cô sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất, vừa định đứng lên xem thế nào, thì chợt nghe giọng nói quen thuộc: “Đợi ở đó, đừng tới đây!”
Tiếng đánh nhau dữ dội không dừng lại, cô ngồi tại chỗ, ánh mắt hoảng sợ thỉnh thoảng nhìn thấy những cái bóng đột ngột đổ trên cửa sổ, hoặc là cánh cửa lung lay thay đổi vị trí không theo quy luật.
Mãi đến khi một tiếng súng vang lên, bước chân dồn dập, tiếng động cơ và tiếng những người đàn ông chửi rủa nhanh chóng đi xa.
Qua thật lâu khóa cửa mới có động tĩnh, cô lập tức chạy vội tới cạnh cửa. Trong khoảnh khắc sắp chạm vào khung cửa, ánh mặt trời len lỏi vào trong. Vừa mở mắt, thân hình cao lớn nghiêng người tựa trên khung cửa, phía sau là ánh sáng, trên mặt là nụ cười mơ hồ.
“Còn không lại đây đỡ anh.” Anh vươn tay, mu bàn tay dính đầy máu. Bạch Khả muốn đỡ, bị anh đẩy ra. Anh dùng cổ tay xoa xoa cằm nói: “Quên đi, mang hộp cứu thương tới đây.”
Bạch Khả sững sờ nhìn anh.
“Không phải máu của anh.” Anh nói.
Lúc này cô mới có phản ứng, chạy nhanh vào phòng bếp tìm hộp cứu thương.
Chờ cô đi rồi, anh nhịn đau che phần bụng, dựa vào cái bàn bên cạnh, bước từng bước vào phòng khách.
Bạch Khả ôm hộp vội vã chạy ra, vô ý giẫm phải chân mình, bổ nhào vào sô pha.
“Đừng vội!” Anh nâng cô dậy, đặt cô ngồi trên sô pha.
“Bị thương ở đâu, em giúp anh khử trùng.” Bạch Khả vội vội vàng vàng cởi quần áo anh, thở hổn hển. Trên người anh toàn vết xanh tím, vài vết thương nhỏ rướm máu.
“Đây là ký hiệu của người đàn ông dũng cảm, đẹp trai chứ,” Anh cười nói, “Chồng em đây là một đánh bốn đó nha.”
Bạch Khả không nói gì, lấy rượu sát trùng nhẹ nhàng lau qua miệng vết thương. Thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, xác định mình không làm anh đau. Anh vẫn cười, mặt cũng không nhăn.
“Anh nói rồi, bên ngoài thật sự không an toàn. Bây giờ đã tin chưa, sao anh có thể yên tâm để em một mình ra ngoài đây.” Anh lau mấy giọt nước mắt trên mặt cô, vò vò tóc cô nói, “Dạ dày của anh đã cảm giác được em đang khóc.”
“Em không có.” Cô khịt khịt mũi, kiểm tra trên người anh còn để sót vết thương nào không. Sợ thật sự sẽ chảy nước mắt, cô cố gắng kiếm đề tài để dời sự chú ý của mình. “Vừa rồi là tiếng súng hả?” Cô hỏi.
“Ừ.” Anh gật đầu, từ trong túi lấy ra một cây súng tự động đưa cho cô nói, “Tiền hai ngày kiếm được, em giữ phòng thân đi.”
Cô nhận, cũng không kinh ngạc. Chỉ tò mò vật này sử dụng như thế nào.
“Mở chốt bảo hiểm trước, sau đó……” Anh hơi nâng người dậy, dạ dày đột nhiên truyền đến cơ đau thắt, khiến anh không thể đứng dậy. Tay nắm thành quyền để ở dạ dày, không rên một tiếng chỉ chịu đựng.
“Là như thế này hả?” Cô thử đẩy chốt mở phía trên cò súng ra, quay đầu hỏi anh. Thấy bộ dạng khó chịu của anh, liền ném súng lục xuống. “Sao vậy, đau chỗ nào?” Cô ngồi xổm bên chân anh, nâng mặt anh lên.
“Không có việc gì……” Dựa vào tay cô, anh cố gắng ngẩng đầu nhìn cô. Trước mắt mơ hồ. “Anh chỉ hơi chóng mặt.” Anh hít vào một hơi, muốn cười, lại kéo ra một hồi ho khan. Vị tanh ngọt tràn ra khoang miệng.
“Anh….Anh ho ra máu!” Cô hoảng sợ nhìn bờ môi đỏ tươi của anh. Ngay cả tay cô cũng dính chấm máu nhỏ.
Anh muốn dỗ dành cô, lại bất đắc dĩ một câu cũng nói không ra. Sau đó cảm thấy phần nách và cổ bị dùng lực, cả người bị kéo khỏi sô pha. Anh biết là cô, trong hoảng hốt còn đang suy nghĩ sao cô lại có sức lực mạnh như vậy.
Qua một lúc được đỡ vào trong xe, thị lực của anh dần dần khôi phục, còn chưa kịp giả bộ thoải mái để đùa với cô một chút, xe đã được khởi động. Anh chưa bao giờ nghe qua một chiếc xe lại có tiếng phanh kít như vậy. Mỗi lần cua người sẽ cong lại giống như bị cất vào trong thùng lại bị ném ra tại chỗ. Đầu óc vốn có chút tỉnh táo cũng hỗn độn, miễn cưỡng giương mắt nhìn cô. Tóc mái che khuất nửa khuôn mặt cô, anh vươn tay vén tóc mái qua sau tai, lộ ra cái mũi thẳng thanh tú của cô.
Cô quay lại cho anh một nụ cười hơi khẩn trương lại rất kiên định, rồi lập tức quay đầu qua, trừng lớn mắt nhìn thẳng phía trước.
Nụ cười này, vĩnh viễn khắc sâu vào lòng anh.
Xe chạy thẳng đến bệnh viện trấn trên, cô không đợi tìm vị trí dừng xe, mà dừng lại ở ven đường rồi đỡ anh vào phòng cấp cứu. Hỏi bệnh tình một cách qua loa, anh bị đẩy vào phòng xét nghiệm làm các loại kiểm tra. Có kết quả kiểm tra, là xuất huyết dạ dày, còn có biến chứng là lên cơn sốt và thiếu máu. May mà đưa tới kịp thời, không đáng lo ngại.
“Kết quả kiểm tra chi tiết phải hai ngày sau mới có, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thông báo cho hai người. Tốt nhất là nằm viện quan sát một ngày, xác định không có vấn đề gì là có thể xuất viện.” Bác sĩ dặn dò vài câu, rồi đóng cửa phòng hộ bọn họ.
Cô ngồi bên giường bệnh căng thẳng quan sát sắc mặt anh.
“Đừng nhìn anh như vậy.” Anh kéo khóe miệng nói, “Bị em nhìn sắp thủng một lỗ rồi đây này.”
Cô chớp chớp mắt, nước mắt cứ thế rơi xuống. “Về sau, đừng uống rượu nữa, được không.” Cô cầm tay anh, để vào bên môi.
“Ừm…… Để anh suy nghĩ lại.” Anh nâng một ngón tay lên cạo cạo chóp mũi ướt át của cô.
“Được không.” Cô lại hỏi lần nữa.
“Ừm……” Anh qua quít.
“Được không.” Ngữ khí như dịu dàng, lại cố chấp.
“……”
“……”
“Được rồi.” Anh hoài nghi nếu anh không đáp ứng, cô sẽ hỏi vậy đến hừng đông.
Đạt được cam đoan của anh, cô rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười tươi, cười càng xán lạn, ngược lại nước mắt càng rơi nhiều hơn.
“Em không thích bệnh viện.” Cô oán giận nói.
“Anh cũng không thích.” Anh nhắm mắt lại, anh không thể nhìn bộ dạng khổ sở của cô, càng không thể đối mặt với bản thân. Khi cô khổ sở, mình lại suy yếu vô lực.
“Về sau chúng ta không bao giờ tới nữa.” Cô bật khóc.
Từ lúc bị sinh non, cô liền có cảm giác bất an đối với bệnh viện. Vừa vào đây, mùi thuốc khử trùng bao phủ khắp nơi, quấy nhiễu cô, khiến cô khó thở.
“Được, không bao giờ đến nữa.” Anh thì thào nói xong, kiềm không được mỏi mệt, rơi vào mê man.
Trong mộng là cây hạnh đào cành lá xum xuê, còn Có những bông hoa đậu lupin màu xanh. Gió nhẹ lướt qua mặt, vầng sáng nhỏ lẻ theo kẽ hở lá cây chiếu xuống. Anh ôm cô, cả người là máu.
Bỗng chốc bừng tỉnh, anh cho rằng tất cả đã kết thúc. Thật lâu mới rõ ràng nơi mình đang ở, trong tay là đôi má ấm áp của Bạch Khả. Thì ra, chỉ là cơn ác mộng.
Ác mộng…… Lúc anh cầm kết quả xét nghiệm rời khỏi bệnh viện cũng cho rằng chỉ là sợ bóng sợ gió. Dùng sức gõ cái gáy muốn bản thân tỉnh khỏi mộng, nhưng rõ ràng mỗi một cú đánh, dây thần kinh sẽ đau đớn mà không có sự cảm thông buộc anh phải đối mặt với hiện thực.
Nếu biết hiện thực là một giấc mộng thê lương như thế này, anh thà rằng vĩnh viễn ngủ say.
Bước đi vô hồn trên những con đường rải sỏi, anh thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh, càng không ngừng nhìn xung quanh, anh càng không biết bản thân đang nhìn cái gì hoặc tìm cái gì, chính là không thể khống chế được.
Anh muốn biết, con đường này, rốt cuộc còn có thể đi trong bao lâu!
Ánh tà dương trải dài trên con đường quốc lộ quanh co, bầu trời màu máu nhiễm đỏ mái nhà màu trắng. Dưới mái hiên kia, có cô đang đợi anh.
Anh không biết đã mở cửa như thế nào, trong mắt chỉ có Bạch Khả giống như con thỏ bị chấn kinh đang vểnh tai lên, cùng với bộ dạng cô chạy qua ôm lấy anh.
“Sao hôm nay anh về sớm vậy?” Cô hỏi
“Nhớ em.” Anh nói
Cô cười đến ngại ngùng, lại hỏi: “Xe anh đâu?”
Anh suy nghĩ một lát mới cười nói: “Quên ở bên đường. Thật sự rất nhớ em.”
“Ha ha.” Nói thẳng như vậy, cô chỉ có thể làm ra phản ứng trực tiếp nhất — cười.
Cơm chiều chính là dùng bánh mỳ chưa lên men để làm bánh pizza. Anh nhìn cô ăn từng miếng từng miếng, đang tưởng tượng để lĩnh hội cái ngon của món này.
“Sao anh không ăn?” Cô hỏi.
“Mùi vị này không ngon lắm.” Anh nói.
“Đừng vì bản thân anh không có khẩu vị mà đi chê đồ ăn của người ta.” Cô giơ miếng pizza đến trước mặt anh, cười nói, “Đây là Tagore nói.”
Nghĩ đến Tagore, lại nghĩ đến bộ dạng anh cầm chiếc ô màu đỏ nhảy dưới tuyết. Cô nhịn không được nhếch môi cười, ấn miếng pizza vào miệng anh.
Ăn xong cơm chiều, anh ngồi dựa vào đầu giường, cô chui vào lòng anh. Hai người anh một câu tôi một câu mà nói chuyện.
“Lần trước anh hát bài tiếng Anh rất dễ nghe, lại hát lần nữa đi.” Cô năn nỉ nói. Đầu đặt trước ngực anh, nghe tiếng tim đập. Nếu có thể có giọng hát của anh sẽ rất tuyệt.
Giọng hát mà cô mong muốn đã cất lên, cô cảm thấy mỹ mãn nhắm mắt lại.
“Some say love, it is a river that drowns the tender reed. Some say love it is a razor, that leaves your soul to bleed……”
(Có người bảo tình yêu là dòng sông làm chìm đắm những ngọn cỏ non mềm. Người khác lại nói tình yêu là lưỡi dao làm hồn kẻ đang yêu rỉ máu.)
“It’s the one who won’t be taken who cannot seem to give, and the soul afraid of dying that never learns to live……”
(Bởi người ko thể bị lấy đi lại chẳng có vẻ gì sẽ trao tặng..Và bởi tâm hồn sợ phải chết vùi nên chẳng bao giờ học cách sống.)
“Just remember in the winter far beneath the bitter snow lies the seed that with the sun’s love, in the spring, becomes a rose.”
(thì hãy nghĩ về mùa đông lạnh giá kia ở rất sâu dưới lớp tuyết dày đắng ngắt… có một hạt mầm đang nằm im ngủ để rồi với mặt trời của tình yêu vào mùa xuân nó sẽ thành hoa hồng…)
Thanh âm của anh không còn mộc mạc như trước nữa, hơi khàn khàn. Cô đắm chìm trong giọng hát, không nhận thấy có gì khác thường, chặp sau mới hỏi: “Bài hát này tên là gì?”
“The rose.”
“Ừm.”
Cô cười khẽ, chợt thấy vành tai trên ngực anh bị ép chặt, ngẩng đầu nhìn lên, thấy anh lệ rơi đầy mặt.
Cô chưa bao giờ thấy anh khóc, không biết phải làm thế nào, chỉ biết hôn hết nước mắt trên mặt anh, giống như anh đã từng làm với cô. Trái tim cũng cùng đau nhức.
Anh ngăn nụ hôn của cô, gắt gao ôm cô vào trong ngực, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn màu cam trên trần nhà. Chóp mũi quanh quẩn mùi hương của cô.
Có được mùi hương của nhau, thân thể ở cùng không gian, chia sẻ nhiệt độ cơ thể cho nhau…… Bọn họ cứ như thế mà yêu nhau, nhưng cô vĩnh viễn sẽ không biết vì sao anh khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.