Chương 35: Hoa hồng và hoa xa cúc (4)
Đầu Ngã Mộc Qua
23/05/2013
Ngôi sao lấp lánh, một đêm trăng thanh gió mát. Cô dán mặt lên tấm kính, tưởng tượng độ ấm của anh. Tấm kính phản chiếu hình ảnh người đàn ông cao gầy đang ngửi cổ cô, lộ ra biểu tình hưởng thụ, vươn tay ôm cô đi vào phòng ngủ.
“Em từng nghe thấy tên paul Sutter chưa?” Người đàn ông hỏi.
“Có nghe qua, anh ta là một nhà văn rất có tài.” Cô sụp mi thuận mắt đáp.
“Thật là một cô bé ngoan. Nghe nói em biết đọc thơ?” Người đàn ông nói. Ngón tay vuốt ve bông hoa hồng trên trâm gài tóc của cô.
“Đúng vậy.”
“Thật đẹp.”
Người đàn ông nắm cây trâm dài nhỏ trong tay, nhìn mái tóc đen của Bạch Khả đột nhiên than một tiếng. “Cái này để trang trí hay để cố định tóc?” Hắn giống như cậu bé tò mò nghịch nghịch tóc Bạch Khả, đợi khi xác định trong tóc không có thứ như trong tưởng tượng của hắn liền nhếch miệng cười. Đôi mắt trợn to sau gọng kính. Hắn nhìn cây trâm trong tay, lại nhìn Bạch Khả lắc đầu nói: “Cái này rất sắc.”
Nghe tiếng vang thanh thúy phía sau, cô nhịn ý nghĩ muốn quay đầu lại. Bánh răng trong đầu chuyển động nhanh. Cô ngẩng đầu e thẹn mang theo sợ hãi mà nhìn hắn, xoa nhẹ khuôn mặt hắn muốn thay hắn tháo kính mắt xuống.
“Đừng chạm vào.” Người đàn ông ngăn cản.
Cô sợ tới mức rụt tay về.
“Đừng sợ,” Vẻ mặt của người đàn ông trở nên sắc bén, cười vuốt ve cánh tay nhẵn bóng của cô, nói, “Nửa tháng trước có một người lưu lại vết sẹo trên mặt tôi, còn chưa kịp lành. Tôi lo nó quá xấu sẽ khiến em sợ.”
Hai mắt cô ánh lên ánh sáng nghiêm túc, điềm đạm đáng yêu cởi cúc áo sơ-mi hộ hắn. Người đàn ông cúi người xuống muốn hôn cô, cô đỏ mặt né tránh. Người đàn ông cũng không ép buộc, tay đi tới trước ngực cô. Hàng nút của sườn xám được ngón tay của hắn chăm sóc chu đáo, từng nút từng nút bị tách ra.
“Đọc một bài thơ cho vui nào, dài một chút.” Người đàn ông nói.
Cô nuốt nước bọt, suy nghĩ trong chốc lát, đọc bài thơ đã từng khiến cô chảy nước mắt: “Và em đã chết —- khi còn trẻ và xinh đẹp, là chuyện sinh tử; Với bề ngoài quyến rũ, lả lướt và rất hiếm thấy, còn quá sớm để trở về với đất! Tuy đất mẹ thu nhận em, nhưng lại đặt tại nơi đám đông có thể giẫm đạp, vì bất cẩn hoặc để đùa giỡn; Có ánh mắt không thể chịu đựng, trong khoảnh khắc thoáng nhìn phần mộ kia.*”
AND THOU ART DEAD, AS YOUNG AND FAIR
by: George Gordon (Lord) Byron (1788-1824)
“Bài này…” Người đàn ông dừng động tác gặm cắn xương quai xanh của cô, nghĩ một chút rồi nói, “Mặc dù có hơi buồn, nhưng chỉ là một bài thơ.”
Cô hơi thở dốc, nhìn chằm chằm hoa văn đỏ sậm trên trần nhà tiếp tục thì thầm: “Anh sẽ không hỏi nơi em nằm xuống, cũng không liếc mắt nhìn; Để hoa cỏ nơi ấy tùy ý sinh trưởng, dù sao anh cũng không nhìn thấy. Như vậy đã đủ để chứng minh, tình yêu của anh lâu dài, từ quá khứ, đến tương lai, giống như trái đất không thể mục rữa; Chẳng lẽ còn cần bia mộ để nhắc nhở, thứ anh quyến luyến thì ra là ảo ảnh?”
“Phát âm của em không chuẩn lắm, cô bé à.” Người đàn ông xoa mặt cô, bàn tay trơn nhẵn hướng đến đầu gối cô, nâng một chân cô lên. Chỉ trong chốc lát, hắn đã phát ra một lời khen: “Màu sắc đẹp nhất mà tôi từng thấy.”
Ngón tay cô bấm vào ra giường, im lặng cảnh cáo chính mình: Coi như mình đã chết. Khoảnh khắc người đàn ông cúi xuống, cô nghe được thanh âm máy móc của mình: “Mà tôi vẫn yêu em vô cùng, chính như tình yêu của em đối với tôi; Ngày xưa ấy em thủy chung như một, bây giờ lại càng không thay lòng. Cái chết có thể nhốt tình yêu vào lồng kín, qua năm tháng không bị nguội lạnh, cũng không bị kẻ khác trộm mất, có dối trá cũng khó mà nhận ra. Nếu như anh thay đổi, sai lại thêm sai, thì làm sao em biết? —–“
Trọng lượng của người đàn ông đè lên khiến cô nghẹt thở, cơ thể chưa được kích thích đột nhiên bị tấn công làm cô đau đớn vô cùng. Đau thế này, cô chưa từng trải qua lúc ở dưới anh.
Lúc có phản ứng, hắn vừa vặn nằm gọn trong cơ thể cô, không đợi hô hấp của cô thông thuận liền nâng mặt cô lên hôn cuồng nhiệt. Sau khi nếm tất cả các vị, hắn dừng lại nhìn cô thì thấy cô im lặng rơi lệ.
“Làm sao vậy?” Hắn khẩn trương hỏi.
“Đau” Cô tủi thân nói.
Hắn lập tức rút khỏi cơ thể cô, không ngừng hôn trán và đôi má cô, nói: “Xin lỗi, thực xin lỗi, là tôi quá thô bạo.”
“Anh dừng một lát đi….” Cô nhăn mi.
“Tôi rất muốn đưa vào,” Hắn nói, “Nhưng em cũng phải biết rằng, khoảnh khắc đàn ông đã đi vào rồi, cho dù bị dí súng cũng không dừng được.”
“Cơ thể của anh mà anh không thể khống chế sao?”
“Cơ thể của tôi…” Hắn cười xấu xa nói, “Nó bị em nắm trong tay mà” Lúc triền miên lần nữa, hắn dùng thứ đã căng phồng của mình cọ sát chân cô. “Tôi sẽ dịu dàng.” Hắn nói.
Từng cơn từng cơn đau ập đến lấn át giọng nói dịu dàng của hắn, xúc cảm dính nhớp bao phủ toàn thân cô.
“Kêu đi!” Người đàn ông ra lệnh.
Cô bật ra tiếng rên, không hề giống cố làm ra vẻ. Người đàn ông nghiêng tai, làm ra biểu tình dùng tâm linh để nghe.
“Anh không biết anh có thể chịu đựng được không, khi thấy hồng nhan là em tan đi! Nắng mai càng tươi đẹp, thì sau đó, bóng đêm sẽ càng u tối!” Thơ, cô còn đang nhớ lại, nỗ lực để phát âm chuẩn xác, lại phải chú ý đến nét mặt của người đàn ông kia.
Người đàn ông ngây ngất trong mộng ảo của chính hắn, từ từ nhắm hai mắt, như đang đi đến nơi khác. Hắn không chú ý tới vài đoạn thơ cô đọc sót.
Kẹp chặt hai chân, cô nhớ động tác này luôn làm anh khó nhịn rên rỉ. Người đàn ông này cũng không ngoại lệ.
Toàn thân người đàn ông đó đều co rút, liên đới cũng làm cho cô căng trướng đau nhức hơn. Cô cắn răng nói: “Bảo vật trân quý trên đời, em cho anh tùy ý ngắm nghía; Thế nhưng, giá trị của chúng chỉ đáng vài đồng, sao so được hồi ức với em!”
Gọng kính vàng gần như sắp rơi khỏi mặt, vết sẹo màu đỏ nhạt run rẩy nơi khóe mắt.
Cô cũng nhịn không được nữa, ra sức kẹp chặt hai chân.
“Linh hồn của em vĩnh viễn không mất đi, xuyên qua bóng tối và giá băng vĩnh cửu, cuối cùng trở về bên cạnh anh.” Sau khi nghe được tiếng hít mạnh của người đàn ông kia, cô nhả cây thập tự phát sáng lập loè trong miệng ra.
“Em đã chôn vùi mọi thứ, chỉ ngoại trừ tình yêu là tiếp tục tồn tại….”
Ấn xuống.
“…. Năm tháng!”
Đâm vào.
Gần như không gặp bất kỳ lực cản nào, dễ dàng hơn so với tưởng tượng của cô. Khoảnh khắc rút ra, chút chất lỏng màu vàng chảy từ thân cây thập tự giá xuống. Cơ thể người đàn ông, cơ thể cô cũng có thể cảm giác được mọi việc, thoáng chốc liền cứng ngắc giống như thạch cao. Bất chợt, hắn co giật mạnh trên người cô, tay chân không ngừng đánh vào người cô. Cô trào lên cơn buồn nôn, dùng sức đẩy hắn ra, dùng sức lăn xuống mặt đất.
Vài phút sau, người đàn ông ngừng co giật, nằm bất động trên giường. Một chân gấp khúc, một chân duỗi thẳng, giống như một con ếch khô trên vỉa hè xi-măng.
Đã chết.
Căn phòng chỉ còn lại trống ngực của mình cô.
Cô đã thành công sao? Đúng vậy, cô đã thành công. Nhưng tại sao cô không hề cảm nhận được niềm vui khi thành công, mà chỉ cảm thấy ngọn đèn lắc lư trên trần nhà. Sàn nhà giống như boong tàu ẩm ướt lạnh lẽo. Thân thể của cô giống như sợi dây nhỏ, chờ mong ai đó đến bao bọc cô trong cái áo khoác màu đỏ.
Cây thập tự trong tay lóe tia sáng lạnh, cô nhìn chòng chọc vào nó một lúc, dùng sức cầm lấy, bật dậy. Xương khung chậu, cổ, cô giơ trâm gài tóc dùng sức đâm vào những nơi anh đã nói qua, mãi đến khi không thể đâm sâu nữa mới rút ra. Máu từ động mạch bắn lên mặt cô.
Chỉ đâm hai nhát nhưng lại dùng hết sức, cô thở dốc, bước chân không ổn định lui lại mấy bước. Một vật thể cứng để dưới lòng bàn chân cô, Nâng chân lên, Một vật đỏ sẫm thu hút tầm mắt cô, cô giật mình.
Khuôn mặt yếu ớt của người kia xông vào trong đầu.
Lại nhặt trâm gài tóc lên, cô vọt tới bên giường, dùng sức rút ra giường phủ lên trên. Cơ thể của người đàn ông lật vài cái, nặng nề lật qua.
Cô giơ cao cây trâm, nhắm ngay chỗ anh chỉ, kèm theo một tiếng kêu lớn, đâm mạnh vào.
Được rồi, kết thúc.
Cô đứng lên đờ đẫn nhìn cái xác không nhúc nhích, nhiệt độ, khoảng cách, thời gian, tất cả đều không tồn tại.
Cơ thể đã tới cực hạn, chân rốt cuộc cũng không thể chống đỡ sức nặng toàn thân. Cô giống như đột nhiên bị đánh vào xương bánh chè, ngã quỵ xuống. Thử vài lần mới đứng dậy được. Cầm mắt kính của người đàn ông kia. Sau khi dè dặt hôn xuống miệng vết thương nơi khoé mắt hắn, cô mặc quần áo, lảo đảo đi tới cửa.
Trời đã sáng. Ánh sáng nhạt. Không có ngôi sao nào sẵn lòng bay lượn cùng cô.
Quên đi.
Chân sau quỳ trên bệ cửa, cô quay đầu lại nhìn kiệt tác của cô lần cuối. Một nửa cây trâm tinh xảo ghim trong thịt, lúc rút ra có một đóa hoa nhỏ màu đỏ tươi nở rộ trên cái cổ bẩn thỉu của người đàn ông kia.
Đờ đẫn một lúc, cô buông thõng hai tay, cây trâm rớt xuống nền nhà.
Mặt đường sáng sớm có nước tù đọng, dính vào chân cô ngưa ngứa. Cô không hề động đậy, lẳng lặng nằm úp sấp. Nghĩ đến thể nghiệm lúc nãy đã cùng anh trải qua, vui sướng đến nổi không muốn đứng lên. Thực ra cô đang mệt mỏi, mệt mỏi quá, không còn chút sức lực nào để động đậy dù chỉ là một chút thôi. Một giọt máu dính nước từ má chảy xuống, trong miệng toàn là vị ngọt tanh, màng nhầy dưới lưỡi đã không còn nguyên vẹn, mà những thứ từng thuộc về anh cũng thế.
Đau đến phát khóc.
Dán tai trên mặt đất loáng thoáng nghe được tiếng bước chân, một đôi giày da đỏ xinh xắn im tiếng đứng bên cạnh. Cô miễn cưỡng nâng mí mắt nhìn lên.
“Mẹ…” Cô mỉm cười gọi, áo khoác màu đỏ chiếu sáng tòan bộ tầm nhìn của cô
“Bạch Khả này” Cô nghe được thanh âm dịu dàng trong mộng đã từng nói với cô, “Con phải nhớ kỹ, chờ sau khi chúng ta nỗ lực trả giá vì tín ngưỡng, linh hồn thuần khiết đã không còn liên hệ đến thân xác.”
“Thật sự có thể không liên hệ sao?” Cô bất khóc.
Thanh âm Trong mộng không trả lời. Cô cũng không có hỏi lại, mà dùng toàn bộ sức lực để di chuyển ngón tay, khởi động cánh tay, rồi từ từ đứng lên, chậm rãi ra khỏi ngõ nhỏ không một bóng người.
Ánh sáng mặt trời phía sau ló ra khỏi đám mây chiếu vào trán, chiếu sáng con đường phía trước cho cô.
“Em từng nghe thấy tên paul Sutter chưa?” Người đàn ông hỏi.
“Có nghe qua, anh ta là một nhà văn rất có tài.” Cô sụp mi thuận mắt đáp.
“Thật là một cô bé ngoan. Nghe nói em biết đọc thơ?” Người đàn ông nói. Ngón tay vuốt ve bông hoa hồng trên trâm gài tóc của cô.
“Đúng vậy.”
“Thật đẹp.”
Người đàn ông nắm cây trâm dài nhỏ trong tay, nhìn mái tóc đen của Bạch Khả đột nhiên than một tiếng. “Cái này để trang trí hay để cố định tóc?” Hắn giống như cậu bé tò mò nghịch nghịch tóc Bạch Khả, đợi khi xác định trong tóc không có thứ như trong tưởng tượng của hắn liền nhếch miệng cười. Đôi mắt trợn to sau gọng kính. Hắn nhìn cây trâm trong tay, lại nhìn Bạch Khả lắc đầu nói: “Cái này rất sắc.”
Nghe tiếng vang thanh thúy phía sau, cô nhịn ý nghĩ muốn quay đầu lại. Bánh răng trong đầu chuyển động nhanh. Cô ngẩng đầu e thẹn mang theo sợ hãi mà nhìn hắn, xoa nhẹ khuôn mặt hắn muốn thay hắn tháo kính mắt xuống.
“Đừng chạm vào.” Người đàn ông ngăn cản.
Cô sợ tới mức rụt tay về.
“Đừng sợ,” Vẻ mặt của người đàn ông trở nên sắc bén, cười vuốt ve cánh tay nhẵn bóng của cô, nói, “Nửa tháng trước có một người lưu lại vết sẹo trên mặt tôi, còn chưa kịp lành. Tôi lo nó quá xấu sẽ khiến em sợ.”
Hai mắt cô ánh lên ánh sáng nghiêm túc, điềm đạm đáng yêu cởi cúc áo sơ-mi hộ hắn. Người đàn ông cúi người xuống muốn hôn cô, cô đỏ mặt né tránh. Người đàn ông cũng không ép buộc, tay đi tới trước ngực cô. Hàng nút của sườn xám được ngón tay của hắn chăm sóc chu đáo, từng nút từng nút bị tách ra.
“Đọc một bài thơ cho vui nào, dài một chút.” Người đàn ông nói.
Cô nuốt nước bọt, suy nghĩ trong chốc lát, đọc bài thơ đã từng khiến cô chảy nước mắt: “Và em đã chết —- khi còn trẻ và xinh đẹp, là chuyện sinh tử; Với bề ngoài quyến rũ, lả lướt và rất hiếm thấy, còn quá sớm để trở về với đất! Tuy đất mẹ thu nhận em, nhưng lại đặt tại nơi đám đông có thể giẫm đạp, vì bất cẩn hoặc để đùa giỡn; Có ánh mắt không thể chịu đựng, trong khoảnh khắc thoáng nhìn phần mộ kia.*”
AND THOU ART DEAD, AS YOUNG AND FAIR
by: George Gordon (Lord) Byron (1788-1824)
“Bài này…” Người đàn ông dừng động tác gặm cắn xương quai xanh của cô, nghĩ một chút rồi nói, “Mặc dù có hơi buồn, nhưng chỉ là một bài thơ.”
Cô hơi thở dốc, nhìn chằm chằm hoa văn đỏ sậm trên trần nhà tiếp tục thì thầm: “Anh sẽ không hỏi nơi em nằm xuống, cũng không liếc mắt nhìn; Để hoa cỏ nơi ấy tùy ý sinh trưởng, dù sao anh cũng không nhìn thấy. Như vậy đã đủ để chứng minh, tình yêu của anh lâu dài, từ quá khứ, đến tương lai, giống như trái đất không thể mục rữa; Chẳng lẽ còn cần bia mộ để nhắc nhở, thứ anh quyến luyến thì ra là ảo ảnh?”
“Phát âm của em không chuẩn lắm, cô bé à.” Người đàn ông xoa mặt cô, bàn tay trơn nhẵn hướng đến đầu gối cô, nâng một chân cô lên. Chỉ trong chốc lát, hắn đã phát ra một lời khen: “Màu sắc đẹp nhất mà tôi từng thấy.”
Ngón tay cô bấm vào ra giường, im lặng cảnh cáo chính mình: Coi như mình đã chết. Khoảnh khắc người đàn ông cúi xuống, cô nghe được thanh âm máy móc của mình: “Mà tôi vẫn yêu em vô cùng, chính như tình yêu của em đối với tôi; Ngày xưa ấy em thủy chung như một, bây giờ lại càng không thay lòng. Cái chết có thể nhốt tình yêu vào lồng kín, qua năm tháng không bị nguội lạnh, cũng không bị kẻ khác trộm mất, có dối trá cũng khó mà nhận ra. Nếu như anh thay đổi, sai lại thêm sai, thì làm sao em biết? —–“
Trọng lượng của người đàn ông đè lên khiến cô nghẹt thở, cơ thể chưa được kích thích đột nhiên bị tấn công làm cô đau đớn vô cùng. Đau thế này, cô chưa từng trải qua lúc ở dưới anh.
Lúc có phản ứng, hắn vừa vặn nằm gọn trong cơ thể cô, không đợi hô hấp của cô thông thuận liền nâng mặt cô lên hôn cuồng nhiệt. Sau khi nếm tất cả các vị, hắn dừng lại nhìn cô thì thấy cô im lặng rơi lệ.
“Làm sao vậy?” Hắn khẩn trương hỏi.
“Đau” Cô tủi thân nói.
Hắn lập tức rút khỏi cơ thể cô, không ngừng hôn trán và đôi má cô, nói: “Xin lỗi, thực xin lỗi, là tôi quá thô bạo.”
“Anh dừng một lát đi….” Cô nhăn mi.
“Tôi rất muốn đưa vào,” Hắn nói, “Nhưng em cũng phải biết rằng, khoảnh khắc đàn ông đã đi vào rồi, cho dù bị dí súng cũng không dừng được.”
“Cơ thể của anh mà anh không thể khống chế sao?”
“Cơ thể của tôi…” Hắn cười xấu xa nói, “Nó bị em nắm trong tay mà” Lúc triền miên lần nữa, hắn dùng thứ đã căng phồng của mình cọ sát chân cô. “Tôi sẽ dịu dàng.” Hắn nói.
Từng cơn từng cơn đau ập đến lấn át giọng nói dịu dàng của hắn, xúc cảm dính nhớp bao phủ toàn thân cô.
“Kêu đi!” Người đàn ông ra lệnh.
Cô bật ra tiếng rên, không hề giống cố làm ra vẻ. Người đàn ông nghiêng tai, làm ra biểu tình dùng tâm linh để nghe.
“Anh không biết anh có thể chịu đựng được không, khi thấy hồng nhan là em tan đi! Nắng mai càng tươi đẹp, thì sau đó, bóng đêm sẽ càng u tối!” Thơ, cô còn đang nhớ lại, nỗ lực để phát âm chuẩn xác, lại phải chú ý đến nét mặt của người đàn ông kia.
Người đàn ông ngây ngất trong mộng ảo của chính hắn, từ từ nhắm hai mắt, như đang đi đến nơi khác. Hắn không chú ý tới vài đoạn thơ cô đọc sót.
Kẹp chặt hai chân, cô nhớ động tác này luôn làm anh khó nhịn rên rỉ. Người đàn ông này cũng không ngoại lệ.
Toàn thân người đàn ông đó đều co rút, liên đới cũng làm cho cô căng trướng đau nhức hơn. Cô cắn răng nói: “Bảo vật trân quý trên đời, em cho anh tùy ý ngắm nghía; Thế nhưng, giá trị của chúng chỉ đáng vài đồng, sao so được hồi ức với em!”
Gọng kính vàng gần như sắp rơi khỏi mặt, vết sẹo màu đỏ nhạt run rẩy nơi khóe mắt.
Cô cũng nhịn không được nữa, ra sức kẹp chặt hai chân.
“Linh hồn của em vĩnh viễn không mất đi, xuyên qua bóng tối và giá băng vĩnh cửu, cuối cùng trở về bên cạnh anh.” Sau khi nghe được tiếng hít mạnh của người đàn ông kia, cô nhả cây thập tự phát sáng lập loè trong miệng ra.
“Em đã chôn vùi mọi thứ, chỉ ngoại trừ tình yêu là tiếp tục tồn tại….”
Ấn xuống.
“…. Năm tháng!”
Đâm vào.
Gần như không gặp bất kỳ lực cản nào, dễ dàng hơn so với tưởng tượng của cô. Khoảnh khắc rút ra, chút chất lỏng màu vàng chảy từ thân cây thập tự giá xuống. Cơ thể người đàn ông, cơ thể cô cũng có thể cảm giác được mọi việc, thoáng chốc liền cứng ngắc giống như thạch cao. Bất chợt, hắn co giật mạnh trên người cô, tay chân không ngừng đánh vào người cô. Cô trào lên cơn buồn nôn, dùng sức đẩy hắn ra, dùng sức lăn xuống mặt đất.
Vài phút sau, người đàn ông ngừng co giật, nằm bất động trên giường. Một chân gấp khúc, một chân duỗi thẳng, giống như một con ếch khô trên vỉa hè xi-măng.
Đã chết.
Căn phòng chỉ còn lại trống ngực của mình cô.
Cô đã thành công sao? Đúng vậy, cô đã thành công. Nhưng tại sao cô không hề cảm nhận được niềm vui khi thành công, mà chỉ cảm thấy ngọn đèn lắc lư trên trần nhà. Sàn nhà giống như boong tàu ẩm ướt lạnh lẽo. Thân thể của cô giống như sợi dây nhỏ, chờ mong ai đó đến bao bọc cô trong cái áo khoác màu đỏ.
Cây thập tự trong tay lóe tia sáng lạnh, cô nhìn chòng chọc vào nó một lúc, dùng sức cầm lấy, bật dậy. Xương khung chậu, cổ, cô giơ trâm gài tóc dùng sức đâm vào những nơi anh đã nói qua, mãi đến khi không thể đâm sâu nữa mới rút ra. Máu từ động mạch bắn lên mặt cô.
Chỉ đâm hai nhát nhưng lại dùng hết sức, cô thở dốc, bước chân không ổn định lui lại mấy bước. Một vật thể cứng để dưới lòng bàn chân cô, Nâng chân lên, Một vật đỏ sẫm thu hút tầm mắt cô, cô giật mình.
Khuôn mặt yếu ớt của người kia xông vào trong đầu.
Lại nhặt trâm gài tóc lên, cô vọt tới bên giường, dùng sức rút ra giường phủ lên trên. Cơ thể của người đàn ông lật vài cái, nặng nề lật qua.
Cô giơ cao cây trâm, nhắm ngay chỗ anh chỉ, kèm theo một tiếng kêu lớn, đâm mạnh vào.
Được rồi, kết thúc.
Cô đứng lên đờ đẫn nhìn cái xác không nhúc nhích, nhiệt độ, khoảng cách, thời gian, tất cả đều không tồn tại.
Cơ thể đã tới cực hạn, chân rốt cuộc cũng không thể chống đỡ sức nặng toàn thân. Cô giống như đột nhiên bị đánh vào xương bánh chè, ngã quỵ xuống. Thử vài lần mới đứng dậy được. Cầm mắt kính của người đàn ông kia. Sau khi dè dặt hôn xuống miệng vết thương nơi khoé mắt hắn, cô mặc quần áo, lảo đảo đi tới cửa.
Trời đã sáng. Ánh sáng nhạt. Không có ngôi sao nào sẵn lòng bay lượn cùng cô.
Quên đi.
Chân sau quỳ trên bệ cửa, cô quay đầu lại nhìn kiệt tác của cô lần cuối. Một nửa cây trâm tinh xảo ghim trong thịt, lúc rút ra có một đóa hoa nhỏ màu đỏ tươi nở rộ trên cái cổ bẩn thỉu của người đàn ông kia.
Đờ đẫn một lúc, cô buông thõng hai tay, cây trâm rớt xuống nền nhà.
Mặt đường sáng sớm có nước tù đọng, dính vào chân cô ngưa ngứa. Cô không hề động đậy, lẳng lặng nằm úp sấp. Nghĩ đến thể nghiệm lúc nãy đã cùng anh trải qua, vui sướng đến nổi không muốn đứng lên. Thực ra cô đang mệt mỏi, mệt mỏi quá, không còn chút sức lực nào để động đậy dù chỉ là một chút thôi. Một giọt máu dính nước từ má chảy xuống, trong miệng toàn là vị ngọt tanh, màng nhầy dưới lưỡi đã không còn nguyên vẹn, mà những thứ từng thuộc về anh cũng thế.
Đau đến phát khóc.
Dán tai trên mặt đất loáng thoáng nghe được tiếng bước chân, một đôi giày da đỏ xinh xắn im tiếng đứng bên cạnh. Cô miễn cưỡng nâng mí mắt nhìn lên.
“Mẹ…” Cô mỉm cười gọi, áo khoác màu đỏ chiếu sáng tòan bộ tầm nhìn của cô
“Bạch Khả này” Cô nghe được thanh âm dịu dàng trong mộng đã từng nói với cô, “Con phải nhớ kỹ, chờ sau khi chúng ta nỗ lực trả giá vì tín ngưỡng, linh hồn thuần khiết đã không còn liên hệ đến thân xác.”
“Thật sự có thể không liên hệ sao?” Cô bất khóc.
Thanh âm Trong mộng không trả lời. Cô cũng không có hỏi lại, mà dùng toàn bộ sức lực để di chuyển ngón tay, khởi động cánh tay, rồi từ từ đứng lên, chậm rãi ra khỏi ngõ nhỏ không một bóng người.
Ánh sáng mặt trời phía sau ló ra khỏi đám mây chiếu vào trán, chiếu sáng con đường phía trước cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.