Chương 42: Máy bay giấy (6)
Đầu Ngã Mộc Qua
23/05/2013
Từ căn phòng này, ngồi ở ban công có thể nhìn thấy con sông Colorado cách đó không xa, còn có thể nghe nhạc sống thường xuyên. Mọi thứ đều có vẻ bình yên tốt đẹp như thế, chỉ ngoài việc không thể chạm vào nó, không thể đặt mình vào trong trong đó mà thôi.
Bây giờ, anh có thể thấu hiểu được cảm giác của Bạch Khả khi bị giam cầm.
Khe khẽ thở dài.
Người bên cạnh không hề để ý đến việc anh đang thất thần, một mình nhấm nháp ly trà trên bàn hỏi: “Đây là trà gì, mùi rất đặc biệt.”
“Là trà ướp hoa xa cúc, bỏ thêm mấy vị thuốc Đông y, giúp chữa bệnh đau bao tử.” Anh nói.
“Là cậu học từ quyển sách này sao?” Gerard chỉ vào quyển sách trong tay anh. Đó là một quyển sách giới thiệu các loại cây và hoa.
“Không, là một cô gái tên Tần Thanh pha.” Anh chỉ ra ngoài cửa sổ. Dưới lầu, Tần Thanh đặc biệt mang trà ướp đến cho anh đang ngồi cùng xe với Đường Nhất Đình nói chuyện sôi nổi, đi hướng cầu Parliament.
Gerard đặt ly xuống, lấy tay lau nước dính trên râu nói: “Cách nói chuyện của cậu không hề giống Nhất Đình. Tôi cứ nghĩ sinh đôi thì mọi thứ đều giống nhau. Xem ra hai mươi năm chia cắt đã biến hai người hoàn toàn trở thành hai người khác nhau.”
Đường Nhất Đường vuốt cằm mỉm cười.
Thời gian có thể thay đổi nhiều lắm, bao gồm người bạn cùng chơi đùa khi còn bé đang ngồi trước mặt anh đây. Anh ta từng là bạn bè tốt của hai anh em. Lúc bọn anh đánh nhau, anh ta sẽ đẩy hai đứa ra rồi khuyên can bọn anh. Trong mắt của tất cả trưởng bối anh ta là một đứa trẻ ngoan. Nhưng hai mươi năm sau, anh ta lại làm những việc đáng khinh nhất: Buôn lậu, trốn thuế, kinh doanh các địa điểm gợi dục, một trong số các doanh nghiệp được dùng cho hoạt động rửa tiền.
“Tôi đã rất tò mò, cô gái kia là thần thánh phương nào lại khiến cậu nhất định không chịu buông bỏ,” Gerard nói, “Sau khi điều tra, lại không ngờ, cô ấy và tôi còn có vài điểm chung.”
“Khéo vậy sao?” Ánh mắt Đường Nhất Đường trở nên sắc bén.
“Tôi cũng không nghĩ lại khéo như vậy. Tôi biết cậu rất ngạc nhiên, nhưng tôi không thể nói được, bởi vì nó có liên quan đến việc riêng tư của tôi. Xin hãy tin tôi, tôi sẽ không thương tổn cô ấy. Tôi còn mong có thể nhìn thấy cô ấy hơn cả cậu. Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, đây là vấn đề giữa hai anh em cậu. Nếu tôi cương quyết lao đầu vào, Nhất Đình cũng sẽ không hoan nghênh. Hơn nữa, tôi còn đang trong thời gian nghỉ phép, tôi phải hưởng thụ cuộc sống.”
Anh ta nhìn đồng hồ, tránh khỏi ánh mắt quan sát của Đường Nhất Đường. Thật ra anh ta chỉ nói một phần của vấn đề, nguyên nhân thật sự là phạm vi thế lực của anh ta ở nơi bình nguyên rộng lớn vắng vẻ này. Nếu tùy tiện mà chọn hành động, đặc biệt là đối với người đàn bà mà Đường Nhất Đình cực kỳ coi trọng kia, sợ là không thể.
“Cho nên, cậu muốn thế nào?” Đường Nhất Đường hỏi.
“Tôi muốn chơi một trò chơi, là kỵ sĩ đã cứu công chúa như thế nào, a, là hoàng tử. Cậu có chơi trờ chơi điện tử không?”
“Chơi bằng máy điện tử tôi toàn thắng.”
“Cái loại cậu chơi là loại cũ rồi, cậu nên chơi loại công nghệ mới nhất ấy. Trong trò đó, người chơi nhất định phải vượt qua các cửa trong thời gian quy định, cửa cuối cùng thường thường sẽ là ác quỷ lợi hại nhất, đánh bại ác quỷ, trò chơi được tính là thắng. Thật ra điểm mấu chốt nhất là bị hạn chế về thời gian, dù sao vẫn không thể để người chơi tốn cả đời ở một cửa.”
“Cậu là muốn để Đường Nhất Đình cho Bạch Khả một chút thời gian, nếu trong khoảng thời gian đó cô ấy có thể chứng minh cô ấy xứng với tôi, thì tính là cô ấy thắng?”
“Xem ra thuốc mê không hề khiến đầu óc cậu trở nên ngu muội.”
“Mà cậu lại tự mình tham gia, lấy đó để đuổi những ngày nghỉ nhàm chán của cậu.”
“Đúng là như thế đấy.” Gerard cười nhẹ.
“Tôi không đồng ý.”
Đường Nhất Đường buông chén trà, nhìn thẳng vào Gerard. Anh không rõ anh có ảnh hưởng thế nào đối với Bạch Khả, nhưng anh tin chuyện kia tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Với chuyện này, hai người ngược lại rất giống nhau.” Gerard ôn hoà nói, “Anh ta cũng không đồng ý.”
“Tôi nói này Gerard, cậu từ nhỏ đã có rất nhiều suy nghĩ kỳ quái. Khi đó có thể gọi là ngây ngô, nhưng bây giờ mà còn như vậy thì không khỏi quá ngây thơ rồi.”
“Tôi là người chưa hết tính trẻ con. Ngay cả thời hạn cuối cùng tôi cũng đã định sẵn, là ngày 4 tháng 7, ngày độc lập.”
“Vớ vẩn.”
“Đừng vội nổi cáu, sau khi nghe xong ba cửa của tôi, cậu sẽ cảm thấy rất thú vị.”
“Chẳng lẽ mấy người cho rằng một đám đàn ông câu kết với nhau đày đọa một cô gái yếu đuối là rất thú vị?”
“Cô ấy cũng không phải là cô gái yếu đuối, cô ấy là anh hùng, là kỵ sỹ dũng mãnh! Vả lại đây chỉ là một trò chơi mà thôi. So với việc vắt hết óc để chạy khỏi đây, còn không bằng nhận sự khiêu chiến này, có cơ hội hơn. Nhỡ đâu cô ấy thắng thì sao?”
“Cậu sẽ để cô ấy thắng?”
“Cậu có chắc là cậu thoát được ra ngoài?” Gerard hỏi lại, “Từ sau ngày cậu bình phục, bảo vệ trong nhà này đã tăng gấp đôi trước kia.”
Nhìn đám vệ sĩ đi đi lại lại dưới lầu, Đường Nhất Đường nhíu mày.
“Còn có một việc, tình cảm của con người rất kỳ diệu. Năm rộng tháng dài, không chừng sẽ phát sinh nhiều thay đổi. Cậu nên đến thư phòng nhìn Nhất Đình một cái, tôi vô tình phát hiện rất nhiều điều thú vị.”
“Hình như thư phòng của anh ấy không phải người ngoài có thể tùy tiện vào.”
“Tôi vẫn có cách.”
“Cậu thật đúng là hao tổn tâm cơ.”
“Vì để gặp kỵ sĩ Hoa Hồng của chúng ta một lần, đáng giá. Cậu không cho là vậy sao?”
Lúc này, có người thông báo cho Gerard rằng anh ta có điện thoại dưới lầu. Gerard uống một hơi hết sạch nước trong ly trà rồi cười rời đi.
Lúc anh ta rời đi kéo theo một cơn gió nhẹ thổi qua mặt Đường Nhất Đường. Đường Nhất Đường nhìn cánh hoa cúc trên miệng ly trà, chợt thấy suy đoán mơ hồ trong lòng đang từ từ trồi lên mặt nước. Anh đứng lên, đi nhanh ra hành lang. Vài tên bảo vệ lập tức đi theo sau. Vì nóng lòng muốn chứng minh suy đoán của mình, anh cố không giả vờ suy yếu nữa, một mạch đi xuống thư phòng dưới lầu.
Dưới mệnh lệnh cương quyết của anh, bảo vệ dùng súng phá khóa cửa.
Mùi hương quen thuộc bay ra, anh không tin dùng sức ngửi ngửi, hương thơm giống như mùi “Bánh bích quy và chocolate” mà Bạch Khả từng dùng.
Trong thư phòng, rèm cửa sổ màu trắng giống hệt phòng anh, thêu đường vàng nhạt, rộng mở. Ánh mặt trời rơi trên mặt bàn ngăn nắp, những hạt bụi nhỏ lững lờ trong không khí. Một phong thư màu vàng đặt ngay ngắn trên góc trái của bàn.
Anh đi qua, cầm lấy phong thư không quá hút mắt kia. Góc bì thư đã bị xé cạnh, hiển nhiên là bị mở thường xuyên. Anh xé miếng dán màu đỏ, tim bắt đầu đập nhanh hơn. Tựa như lần đầu tiên Đường Nhất Đình giao cái bọc đến từ nội châu cho anh, vẫn là ảnh chụp như trước đây.
Ảnh chụp từ rất lâu rồi.
Ảnh chụp là anh và cô cùng té lăn trên đất khi trượt patin ở công viện. Ảnh chụp là bọn anh mở quán ven đường, khi anh làm ảo thuật cho cô xem. Còn có, ảnh chụp là lúc xuất viện sau cuộc phẫu thuật, bọn anh tay trong tay đi trên đường phố nhộn nhịp.
Có cả ảnh khi bọn anh vừa chuyển đến quốc lộ, anh dạy Bạch Khả lái xe. Ảnh hai người bọn anh cùng chen chúc trên ghế lái, anh nắm lấy tay cô dạy cô cầm tay lái, tùy thời chiếm tiện nghi của cô. Trong ảnh, hai người cười đến quên cả trời đất.
Rốt cuộc, cái suy đoán kia vùng vẫy thoát khỏi tảng đá dưới đáy sông, bám đầy bọt khí, ào ào lao lên mặt nước. Nó động đậy khiến cơ thể anh cũng lắc lư theo.
Từ lúc nào, lúc anh không chú ý nên không phát hiện ra, Đường Nhất Đình đã chú ý đến cuộc sống của bọn anh lâu như vậy!
Ảnh chụp trong tay rơi xuống, anh từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, lập tức kéo ngăn kéo ra, muốn tìm thêm chút manh mối. Tay phải vừa kéo ngăn kéo đầu tiên, ở đây thường thường dùng để cất văn kiện. Ở phía dưới những tập văn kiện là vài tấm ảnh sắc nét. Đó là ảnh quảng cáo khi anh làm người mẫu, tiếp tục lật, động tác của anh đột nhiên dừng lại. Bên dưới là ba tấm ảnh chỉ có hai người.
Ba tấm, theo ba góc độ chụp. Hai người trong ảnh bày ra tư thế thoải mái tự tại cùng tựa vào một chỗ. Khi đó bọn anh đã hạnh phúc mà quên hết tất cả, giống như không có việc gì là không thể chiến thắng.
“Ha ha……” Anh chống lên bàn cười khổ hai tiếng.
Anh bị anh ấy lừa.
Đường Nhất Đình làm ra vẻ vô cùng chán ghét Bạch Khả, lại có thể cất giấu sự quyến luyến với cô thật sâu.
Như vậy xem ra, Đường Nhất Đình hẳn là đã sớm tìm được anh. Lúc anh vừa quen biết Bạch Khả, có lẽ sớm hơn. Khi đó cha còn chưa mất, Đường Nhất Đình không thể lộ liễu đi tìm anh, đành phải bàng quan đứng nhìn. Mà cuộc sống của anh cùng với Bạch Khả được tái hiện trước mặt Đường Nhất Đình qua những tấm ảnh do tên thám tử với biệt hiệu Charles chụp lại. Nói không chừng anh ấy đã từng gặp thoáng qua bọn anh, ở nơi cách xa không đến mười mét lẳng lặng nhìn bọn anh.
Nghĩ đến đây, anh không rét mà run.
Nếu không phải sau này cha đột nhiên từ thế và anh bị bệnh nặng, thì không biết anh ấy còn tiếp tục quan sát bọn anh đến khi nào.
Mà bệnh tật của anh lại kích phát sự đồng cảm và cảm giác tội lỗi của anh ấy, khiến anh ấy rốt cuộc cũng mang anh về.
“Thì ra là thế……” Đường Nhất Đường ngập ngừng, chậm rãi xoay người.
Khóm hoa nở rộ ngoài cửa sổ bóp nghẹt anh, tựa như lần đầu tiên anh nhìn thấy chúng.
Cây xa cúc, cha, ảnh chụp, ba từ này luân phiên xoay tròn trong đầu anh. Anh rất sợ chúng dừng lại, bởi vì chỉ cần dừng lại thì chuyện anh không muốn đối mặt thật sự sẽ làm đảo lộn nhận thức của anh mất.
Vô lực dựa vào cửa sổ, anh ngẩng đầu, nhìn lên nụ cười trên vách tường trước mặt. Hít mạnh một hơi, anh vòng qua cái bàn đi về phía đối diện.
Nhẹ nhàng xoa hai gò má của mẹ, anh hỏi: “Mẹ à, thật ra mẹ đã sớm đoán được mà.”
Cái gì mẹ cũng không nói, nhưng mẹ chỉ có thể đứng nhìn, bởi vì mẹ không thể làm gì cả.
Thật ra mẹ cũng rất thống khổ, đúng chứ, mẹ.
Miệng lẩm bẩm, anh chống lên vách tường, chậm rãi quỳ xuống trước di ảnh của mẹ. Anh muốn xin mẹ tha thứ, tha thứ cho anh bởi từ trước tới giờ anh không thể khống chế mà oán giận bà.
Bảo vệ mở cửa, Gerard vừa nhận điện thoại xong đang cười bước vào thư phòng. Đối với sự bất thường của Đường Nhất Đường anh ta bất giác ngạc nhiên, ném xì gà trong tay xuống, anh ta ngồi xổm bên cạnh Đường Nhất Đường nói: “Đề nghị của tôi cậu có thể cân nhắc.”
Đường Nhất Đường cười lạnh một tiếng: “Là ngày 4 tháng 7 thật chứ. Ngay cả cậu cũng không chịu buông tha cô ấy?”
“Cậu hiểu lầm rồi, tôi đối với cô ấy không có chút tà niệm. Cô ấy không phải loại tôi thích, tôi thích……”
“Cậu nghe đây,” Trong mắt Đường Nhất Đường lộ tia nghiêm túc, “Tôi và cô ấy, chúng tôi không quyền không thế, chỉ có nhau. Trong sinh mệnh của tôi, cô ấy liên quan đến mỗi một niềm vui, mỗi một hy vọng của tôi. Mà tôi tin rằng, cô ấy còn cho là cực hạn của hạnh phúc chính là được ở cùng tôi. Cậu chắc chắn muốn chúng tôi cùng chơi trò này sao?”
Gerard nhăn mũi, dùng khẩu khí đặc biệt tin chắc nói: “Vì thế nên mới có trò để chơi. Đồng ý đi, cậu không có lựa chọn khác.”
Trong phòng im lặng một lúc lâu.
“Nói bọn họ gọi Đường Nhất Đình về đi.”
Ném những lời này ra, Đường Nhất Đường đứng dậy đi đến cạnh bàn thu dọn những tấm ảnh bừa bộn trên bàn một cách thật cẩn thận. Những tấm ảnh này ghi lại cuộc sống của anh và Bạch Khả, anh có quyền giữ chúng. Chúng, bao gồm cả người đàn bà trong ảnh.
Sự kiên nhẫn của anh chấm dứt tại đây.
“A, đúng rồi. Bây giờ chúng ta bắt đầu tính thời gian.” Ngay khi anh ôm xấp ảnh rời đi, Gerard quay đầu nói: “Tôi vừa mới nhận được một cuộc điện thoại. Cửa thứ nhất của kỵ sỹ đã bắt đầu.”
Bây giờ, anh có thể thấu hiểu được cảm giác của Bạch Khả khi bị giam cầm.
Khe khẽ thở dài.
Người bên cạnh không hề để ý đến việc anh đang thất thần, một mình nhấm nháp ly trà trên bàn hỏi: “Đây là trà gì, mùi rất đặc biệt.”
“Là trà ướp hoa xa cúc, bỏ thêm mấy vị thuốc Đông y, giúp chữa bệnh đau bao tử.” Anh nói.
“Là cậu học từ quyển sách này sao?” Gerard chỉ vào quyển sách trong tay anh. Đó là một quyển sách giới thiệu các loại cây và hoa.
“Không, là một cô gái tên Tần Thanh pha.” Anh chỉ ra ngoài cửa sổ. Dưới lầu, Tần Thanh đặc biệt mang trà ướp đến cho anh đang ngồi cùng xe với Đường Nhất Đình nói chuyện sôi nổi, đi hướng cầu Parliament.
Gerard đặt ly xuống, lấy tay lau nước dính trên râu nói: “Cách nói chuyện của cậu không hề giống Nhất Đình. Tôi cứ nghĩ sinh đôi thì mọi thứ đều giống nhau. Xem ra hai mươi năm chia cắt đã biến hai người hoàn toàn trở thành hai người khác nhau.”
Đường Nhất Đường vuốt cằm mỉm cười.
Thời gian có thể thay đổi nhiều lắm, bao gồm người bạn cùng chơi đùa khi còn bé đang ngồi trước mặt anh đây. Anh ta từng là bạn bè tốt của hai anh em. Lúc bọn anh đánh nhau, anh ta sẽ đẩy hai đứa ra rồi khuyên can bọn anh. Trong mắt của tất cả trưởng bối anh ta là một đứa trẻ ngoan. Nhưng hai mươi năm sau, anh ta lại làm những việc đáng khinh nhất: Buôn lậu, trốn thuế, kinh doanh các địa điểm gợi dục, một trong số các doanh nghiệp được dùng cho hoạt động rửa tiền.
“Tôi đã rất tò mò, cô gái kia là thần thánh phương nào lại khiến cậu nhất định không chịu buông bỏ,” Gerard nói, “Sau khi điều tra, lại không ngờ, cô ấy và tôi còn có vài điểm chung.”
“Khéo vậy sao?” Ánh mắt Đường Nhất Đường trở nên sắc bén.
“Tôi cũng không nghĩ lại khéo như vậy. Tôi biết cậu rất ngạc nhiên, nhưng tôi không thể nói được, bởi vì nó có liên quan đến việc riêng tư của tôi. Xin hãy tin tôi, tôi sẽ không thương tổn cô ấy. Tôi còn mong có thể nhìn thấy cô ấy hơn cả cậu. Chỉ có điều nói đi cũng phải nói lại, đây là vấn đề giữa hai anh em cậu. Nếu tôi cương quyết lao đầu vào, Nhất Đình cũng sẽ không hoan nghênh. Hơn nữa, tôi còn đang trong thời gian nghỉ phép, tôi phải hưởng thụ cuộc sống.”
Anh ta nhìn đồng hồ, tránh khỏi ánh mắt quan sát của Đường Nhất Đường. Thật ra anh ta chỉ nói một phần của vấn đề, nguyên nhân thật sự là phạm vi thế lực của anh ta ở nơi bình nguyên rộng lớn vắng vẻ này. Nếu tùy tiện mà chọn hành động, đặc biệt là đối với người đàn bà mà Đường Nhất Đình cực kỳ coi trọng kia, sợ là không thể.
“Cho nên, cậu muốn thế nào?” Đường Nhất Đường hỏi.
“Tôi muốn chơi một trò chơi, là kỵ sĩ đã cứu công chúa như thế nào, a, là hoàng tử. Cậu có chơi trờ chơi điện tử không?”
“Chơi bằng máy điện tử tôi toàn thắng.”
“Cái loại cậu chơi là loại cũ rồi, cậu nên chơi loại công nghệ mới nhất ấy. Trong trò đó, người chơi nhất định phải vượt qua các cửa trong thời gian quy định, cửa cuối cùng thường thường sẽ là ác quỷ lợi hại nhất, đánh bại ác quỷ, trò chơi được tính là thắng. Thật ra điểm mấu chốt nhất là bị hạn chế về thời gian, dù sao vẫn không thể để người chơi tốn cả đời ở một cửa.”
“Cậu là muốn để Đường Nhất Đình cho Bạch Khả một chút thời gian, nếu trong khoảng thời gian đó cô ấy có thể chứng minh cô ấy xứng với tôi, thì tính là cô ấy thắng?”
“Xem ra thuốc mê không hề khiến đầu óc cậu trở nên ngu muội.”
“Mà cậu lại tự mình tham gia, lấy đó để đuổi những ngày nghỉ nhàm chán của cậu.”
“Đúng là như thế đấy.” Gerard cười nhẹ.
“Tôi không đồng ý.”
Đường Nhất Đường buông chén trà, nhìn thẳng vào Gerard. Anh không rõ anh có ảnh hưởng thế nào đối với Bạch Khả, nhưng anh tin chuyện kia tuyệt đối không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Với chuyện này, hai người ngược lại rất giống nhau.” Gerard ôn hoà nói, “Anh ta cũng không đồng ý.”
“Tôi nói này Gerard, cậu từ nhỏ đã có rất nhiều suy nghĩ kỳ quái. Khi đó có thể gọi là ngây ngô, nhưng bây giờ mà còn như vậy thì không khỏi quá ngây thơ rồi.”
“Tôi là người chưa hết tính trẻ con. Ngay cả thời hạn cuối cùng tôi cũng đã định sẵn, là ngày 4 tháng 7, ngày độc lập.”
“Vớ vẩn.”
“Đừng vội nổi cáu, sau khi nghe xong ba cửa của tôi, cậu sẽ cảm thấy rất thú vị.”
“Chẳng lẽ mấy người cho rằng một đám đàn ông câu kết với nhau đày đọa một cô gái yếu đuối là rất thú vị?”
“Cô ấy cũng không phải là cô gái yếu đuối, cô ấy là anh hùng, là kỵ sỹ dũng mãnh! Vả lại đây chỉ là một trò chơi mà thôi. So với việc vắt hết óc để chạy khỏi đây, còn không bằng nhận sự khiêu chiến này, có cơ hội hơn. Nhỡ đâu cô ấy thắng thì sao?”
“Cậu sẽ để cô ấy thắng?”
“Cậu có chắc là cậu thoát được ra ngoài?” Gerard hỏi lại, “Từ sau ngày cậu bình phục, bảo vệ trong nhà này đã tăng gấp đôi trước kia.”
Nhìn đám vệ sĩ đi đi lại lại dưới lầu, Đường Nhất Đường nhíu mày.
“Còn có một việc, tình cảm của con người rất kỳ diệu. Năm rộng tháng dài, không chừng sẽ phát sinh nhiều thay đổi. Cậu nên đến thư phòng nhìn Nhất Đình một cái, tôi vô tình phát hiện rất nhiều điều thú vị.”
“Hình như thư phòng của anh ấy không phải người ngoài có thể tùy tiện vào.”
“Tôi vẫn có cách.”
“Cậu thật đúng là hao tổn tâm cơ.”
“Vì để gặp kỵ sĩ Hoa Hồng của chúng ta một lần, đáng giá. Cậu không cho là vậy sao?”
Lúc này, có người thông báo cho Gerard rằng anh ta có điện thoại dưới lầu. Gerard uống một hơi hết sạch nước trong ly trà rồi cười rời đi.
Lúc anh ta rời đi kéo theo một cơn gió nhẹ thổi qua mặt Đường Nhất Đường. Đường Nhất Đường nhìn cánh hoa cúc trên miệng ly trà, chợt thấy suy đoán mơ hồ trong lòng đang từ từ trồi lên mặt nước. Anh đứng lên, đi nhanh ra hành lang. Vài tên bảo vệ lập tức đi theo sau. Vì nóng lòng muốn chứng minh suy đoán của mình, anh cố không giả vờ suy yếu nữa, một mạch đi xuống thư phòng dưới lầu.
Dưới mệnh lệnh cương quyết của anh, bảo vệ dùng súng phá khóa cửa.
Mùi hương quen thuộc bay ra, anh không tin dùng sức ngửi ngửi, hương thơm giống như mùi “Bánh bích quy và chocolate” mà Bạch Khả từng dùng.
Trong thư phòng, rèm cửa sổ màu trắng giống hệt phòng anh, thêu đường vàng nhạt, rộng mở. Ánh mặt trời rơi trên mặt bàn ngăn nắp, những hạt bụi nhỏ lững lờ trong không khí. Một phong thư màu vàng đặt ngay ngắn trên góc trái của bàn.
Anh đi qua, cầm lấy phong thư không quá hút mắt kia. Góc bì thư đã bị xé cạnh, hiển nhiên là bị mở thường xuyên. Anh xé miếng dán màu đỏ, tim bắt đầu đập nhanh hơn. Tựa như lần đầu tiên Đường Nhất Đình giao cái bọc đến từ nội châu cho anh, vẫn là ảnh chụp như trước đây.
Ảnh chụp từ rất lâu rồi.
Ảnh chụp là anh và cô cùng té lăn trên đất khi trượt patin ở công viện. Ảnh chụp là bọn anh mở quán ven đường, khi anh làm ảo thuật cho cô xem. Còn có, ảnh chụp là lúc xuất viện sau cuộc phẫu thuật, bọn anh tay trong tay đi trên đường phố nhộn nhịp.
Có cả ảnh khi bọn anh vừa chuyển đến quốc lộ, anh dạy Bạch Khả lái xe. Ảnh hai người bọn anh cùng chen chúc trên ghế lái, anh nắm lấy tay cô dạy cô cầm tay lái, tùy thời chiếm tiện nghi của cô. Trong ảnh, hai người cười đến quên cả trời đất.
Rốt cuộc, cái suy đoán kia vùng vẫy thoát khỏi tảng đá dưới đáy sông, bám đầy bọt khí, ào ào lao lên mặt nước. Nó động đậy khiến cơ thể anh cũng lắc lư theo.
Từ lúc nào, lúc anh không chú ý nên không phát hiện ra, Đường Nhất Đình đã chú ý đến cuộc sống của bọn anh lâu như vậy!
Ảnh chụp trong tay rơi xuống, anh từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, lập tức kéo ngăn kéo ra, muốn tìm thêm chút manh mối. Tay phải vừa kéo ngăn kéo đầu tiên, ở đây thường thường dùng để cất văn kiện. Ở phía dưới những tập văn kiện là vài tấm ảnh sắc nét. Đó là ảnh quảng cáo khi anh làm người mẫu, tiếp tục lật, động tác của anh đột nhiên dừng lại. Bên dưới là ba tấm ảnh chỉ có hai người.
Ba tấm, theo ba góc độ chụp. Hai người trong ảnh bày ra tư thế thoải mái tự tại cùng tựa vào một chỗ. Khi đó bọn anh đã hạnh phúc mà quên hết tất cả, giống như không có việc gì là không thể chiến thắng.
“Ha ha……” Anh chống lên bàn cười khổ hai tiếng.
Anh bị anh ấy lừa.
Đường Nhất Đình làm ra vẻ vô cùng chán ghét Bạch Khả, lại có thể cất giấu sự quyến luyến với cô thật sâu.
Như vậy xem ra, Đường Nhất Đình hẳn là đã sớm tìm được anh. Lúc anh vừa quen biết Bạch Khả, có lẽ sớm hơn. Khi đó cha còn chưa mất, Đường Nhất Đình không thể lộ liễu đi tìm anh, đành phải bàng quan đứng nhìn. Mà cuộc sống của anh cùng với Bạch Khả được tái hiện trước mặt Đường Nhất Đình qua những tấm ảnh do tên thám tử với biệt hiệu Charles chụp lại. Nói không chừng anh ấy đã từng gặp thoáng qua bọn anh, ở nơi cách xa không đến mười mét lẳng lặng nhìn bọn anh.
Nghĩ đến đây, anh không rét mà run.
Nếu không phải sau này cha đột nhiên từ thế và anh bị bệnh nặng, thì không biết anh ấy còn tiếp tục quan sát bọn anh đến khi nào.
Mà bệnh tật của anh lại kích phát sự đồng cảm và cảm giác tội lỗi của anh ấy, khiến anh ấy rốt cuộc cũng mang anh về.
“Thì ra là thế……” Đường Nhất Đường ngập ngừng, chậm rãi xoay người.
Khóm hoa nở rộ ngoài cửa sổ bóp nghẹt anh, tựa như lần đầu tiên anh nhìn thấy chúng.
Cây xa cúc, cha, ảnh chụp, ba từ này luân phiên xoay tròn trong đầu anh. Anh rất sợ chúng dừng lại, bởi vì chỉ cần dừng lại thì chuyện anh không muốn đối mặt thật sự sẽ làm đảo lộn nhận thức của anh mất.
Vô lực dựa vào cửa sổ, anh ngẩng đầu, nhìn lên nụ cười trên vách tường trước mặt. Hít mạnh một hơi, anh vòng qua cái bàn đi về phía đối diện.
Nhẹ nhàng xoa hai gò má của mẹ, anh hỏi: “Mẹ à, thật ra mẹ đã sớm đoán được mà.”
Cái gì mẹ cũng không nói, nhưng mẹ chỉ có thể đứng nhìn, bởi vì mẹ không thể làm gì cả.
Thật ra mẹ cũng rất thống khổ, đúng chứ, mẹ.
Miệng lẩm bẩm, anh chống lên vách tường, chậm rãi quỳ xuống trước di ảnh của mẹ. Anh muốn xin mẹ tha thứ, tha thứ cho anh bởi từ trước tới giờ anh không thể khống chế mà oán giận bà.
Bảo vệ mở cửa, Gerard vừa nhận điện thoại xong đang cười bước vào thư phòng. Đối với sự bất thường của Đường Nhất Đường anh ta bất giác ngạc nhiên, ném xì gà trong tay xuống, anh ta ngồi xổm bên cạnh Đường Nhất Đường nói: “Đề nghị của tôi cậu có thể cân nhắc.”
Đường Nhất Đường cười lạnh một tiếng: “Là ngày 4 tháng 7 thật chứ. Ngay cả cậu cũng không chịu buông tha cô ấy?”
“Cậu hiểu lầm rồi, tôi đối với cô ấy không có chút tà niệm. Cô ấy không phải loại tôi thích, tôi thích……”
“Cậu nghe đây,” Trong mắt Đường Nhất Đường lộ tia nghiêm túc, “Tôi và cô ấy, chúng tôi không quyền không thế, chỉ có nhau. Trong sinh mệnh của tôi, cô ấy liên quan đến mỗi một niềm vui, mỗi một hy vọng của tôi. Mà tôi tin rằng, cô ấy còn cho là cực hạn của hạnh phúc chính là được ở cùng tôi. Cậu chắc chắn muốn chúng tôi cùng chơi trò này sao?”
Gerard nhăn mũi, dùng khẩu khí đặc biệt tin chắc nói: “Vì thế nên mới có trò để chơi. Đồng ý đi, cậu không có lựa chọn khác.”
Trong phòng im lặng một lúc lâu.
“Nói bọn họ gọi Đường Nhất Đình về đi.”
Ném những lời này ra, Đường Nhất Đường đứng dậy đi đến cạnh bàn thu dọn những tấm ảnh bừa bộn trên bàn một cách thật cẩn thận. Những tấm ảnh này ghi lại cuộc sống của anh và Bạch Khả, anh có quyền giữ chúng. Chúng, bao gồm cả người đàn bà trong ảnh.
Sự kiên nhẫn của anh chấm dứt tại đây.
“A, đúng rồi. Bây giờ chúng ta bắt đầu tính thời gian.” Ngay khi anh ôm xấp ảnh rời đi, Gerard quay đầu nói: “Tôi vừa mới nhận được một cuộc điện thoại. Cửa thứ nhất của kỵ sỹ đã bắt đầu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.