Chương 52: Mỗi ngày đều có kỳ tích (4)
Đầu Ngã Mộc Qua
23/08/2013
Nghĩa
trang được hơi nước thấm ướt đã không còn vẻ tiêu điều như lúc mới đến,
trong không khí thoang thoảng mùi bùn đất nhàn nhạt.
Bạch Khả quỳ gối trước mộ nhẹ nhàng chà lau tấm ảnh trên bia, Gerard ngồi xổm ở một bên yên lặng nhìn. Cô bày táo và lọ hoa đã chuẩn bị từ trước, từ trong túi lấy ra một hộp vitamin, đổ mấy viên thuốc màu đỏ ra rồi bỏ từng viên một vào lọ hoa đầy nước.
“Con bé không thích những thứ chua.” Gerard nói.
Bỏ mấy viên thuốc vào xong, Bạch Khả liếc mắt nhìn anh ta nói: “Tôi chỉ muốn để hoa nở lâu hơn một chút.”
Trong khu vườn im lặng, bỗng nhiên có tiếng vút, một con chim bay qua.
Gerard đưa mắt nhìn bụi cỏ một lúc, lại quay lại nhìn Bạch Khả. “Đi thôi.” Anh ta kéo cô, không cho cô thời gian suy nghĩ.
Bạch Khả quả thật không hề có phản ứng, mãi khi đến gần chỗ để xe mới buồn bực hỏi: “Anh không để tôi đi à?”
“Tôi vì sao phải thả cô đi.”
“Vừa nãy anh rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.”
“Thở phào nhẹ nhõm? Đúng, tôi đã thở phào nhẹ nhõm. Như vậy đi, nếu cô tự động ngồi vào xe, tôi sẽ để cô đi.”
“Anh thề đi?”
“Tôi thề.”
Bạch Khả tin anh ta nên ngồi vào trong xe. Gerard lập tức nhảy vào ghế điều khiển khởi động ô tô, chạy theo hướng ngược lại với Texas.
“Anh nói anh sẽ thả tôi đi!” Bạch Khả từ trên ghế ngồi nhảy dựng lên.
“Tôi nói thế, nhưng tôi có nói là khi nào sao? Hai mươi năm sau cũng là thả, ba mươi năm sau cũng là thả.”
“Anh, anh là đồ khốn, shit!”
“Cám ơn.” Gerard vỗ vỗ vai cô nói, “Cô là một người đàn bà kỳ lạ.”
Ô tô chậm rãi chạy dọc trên con đường nhỏ của thành phố vắng vẻ, tâm tình Gerard rất tốt, thỉnh thoảng mở miệng huýt sáo, để ý đến đủ loại gái đẹp trên phố. Dọc đường dừng lại ăn cơm, Bạch Khả từ chối ăn những thứ anh ta đưa. Anh ta lại lừa cô, nói rằng chỉ cần cô ăn cơm anh ta sẽ để cô đi. Bạch Khả lại một lần nữa mắc lừa. Sau đó, cứ mỗi khi Bạch Khả không nguyện ý làm cái gì, anh ta lại mượn một chiêu này để đối phó cô. Bị lừa nhiều, Bạch Khả ngay cả nói cũng không buồn nói nhiều, một mình cam chịu cuộn người ở ghế sau.
Trong xe im lặng một khoảng thời gian, Gerard đang ngân nga một bài hát đột nhiên cảm thấy điều gì đó bất thường. Anh ta nhanh chóng vươn tay, đoạt được một cây kim bạc lạnh lẽo, lập tức vung cổ tay ném ra ngoài cửa xe.
“Đừng!” Bạch Khả bổ nhào ra cửa xe, cố gắng bắt lấy cánh tay đang lộ ra.
Gerard không dừng xe, quay đầu nhìn cô nói: “Muốn đánh lén tôi, cô còn chưa đủ trình.”
“Anh dừng xe lại, mau dừng xe!” Bạch Khả bật khỏi ghế hét to, “Tôi muốn đi tìm thập tự giá của tôi, đó là thập tự giá anh ấy cho tôi!”
Từ kính chiếu hậu nhìn thấy bộ dạng nóng lòng của Bạch Khả, Gerard không nhanh không chậm nói: “Cô phải thề sẽ không đánh lén tôi nữa, ngoan ngoãn theo tôi về nhà, tôi sẽ dừng xe.”
“Được, tôi thề!” Bạch Khả giơ tay phải lên.
Cho xe quay lại, Gerard tìm được cây thập tự giá trong bụi cỏ, cầm trong tay nghiên cứu một lúc mới trả lại cho Bạch Khả. Bạch Khả thu cây thập tự giá về kích thước ban đầu, xem như vật quý đem để trước ngực.
“Cô yêu anh ta như thế sao?” Gerard hỏi. Anh ta thật sự không rõ tình yêu của người đàn bà này sao lại có thể mãnh liệt như thế.
“Tôi yêu anh ấy, tôi yêu anh ấy!” Bạch Khả không chút ngại ngùng nói, “Trên thế giới này, người tôi yêu nhất là mẹ, một người khác là anh ấy.”
Giật mình trong giây lát, Gerard bị cô nhìn với ánh mắt cháy bỏng nên có phần phân tâm. Nhếch miệng cười, anh ta xoa xoa tóc cô nói: “Chúng ta diễn một màn được không? Cô xem tôi là anh ta, nói với tôi câu nói vừa rồi, thế nào?”
“Những lời này tôi vĩnh viễn chỉ nói với một mình anh ấy.”
“Chỉ cần cô nói, tôi sẽ lập tức thả cô đi, thế nào?”
Dường như đang suy nghĩ xem trong lời anh ta nói có mấy phần chân thật, một lát sau, Bạch Khả nói: “Trên thế giới này, tôi yêu nhất hai người, một là mẹ tôi……”
“Tiếp?” Gerard nhướng mi, giống như cậu bé con đang chờ cô cho ăn kẹo.
“Một người khác, không phải anh.” Bạch Khả nói.
Gerard biểu tình cứng đờ, sau lại nở nụ cười, vò vò tóc cô nói: “Cô giỏi.”
Bạch Khả không hề cảm thấy bản thân mình giỏi, nói xong câu nói kia, chờ Gerard quay mặt đi, cái lưng cứng ngắc của cô mới thoáng thả lỏng, tê liệt tựa vào ghế sau.
Cô mệt muốn chết.
Lúc trời sắp tối, xe chạy vào con đường nhỏ trong khu rừng tĩnh mịch. Hai bên đường đều là đại thụ cao ngất, xanh um tươi tốt. Ngọn của các cành cây đan xen, hình thành mái vòm màu xanh biếc tự nhiên, cảnh đẹp ý vui.
“Đây là cây gì?” Bạch Khả hỏi.
“Cây sồi, cô không biết sao?”
Không nhận được câu trả lời, Gerard nhìn cô bằng kính chiếu hậu, liền thấy vẻ mặt cô đơn của cô.
Xe tiếp tục chạy về phía trước, chạy mãi đến khuya.
Ngã ghế xuống, Gerard nắm tay chân từ từ nằm xuống. Bạch Khả ôm đầu gối ngồi bên cạnh, cảnh giác nhất cử nhất động của anh ta.
“Loại đàn bà vô vị như cô tôi không có hứng thú. Yên tâm ngủ đi.” Hắt xì một cái, anh ta xoay người sang chỗ khác.
Cảnh trong mơ rối rắm hỗn độn, anh ta nhíu đầu mày rồi tỉnh lại. Trời đã sáng. Từ ngày Elektra qua đời, anh ta cũng không thể ngủ tròn giấc nữa. Cho dù chỉ có chút ánh sáng yếu ớt cũng khiến anh ta tỉnh giấc. Lau ghèn mắt, anh ta giật giật cánh tay ngứa ngáy. Khóe mắt liếc đến Bạch Khả, dường như cô đã tỉnh ngủ từ lâu, vẫn ngồi ngẩn người ở một góc sáng sủa.
“Buổi sáng tốt lành.” Anh ta nói.
Bạch Khả ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn anh ta. Ánh mắt không hề có thần thái, đôi mắt đen lúc này còn to hơn cả tròng mắt.
“Không phải cô cả đêm không ngủ đấy chứ?” Anh ta hỏi.
“Tôi không ngủ được.” Âm vừa bật ra, nước mắt liền tuôn chảy. Cô uất ức khịt mũi nói, “Tôi không ngủ được……” Bây giờ cô hoàn toàn không còn bộ dạng quật cường như trước.
Trên thực tế, tù lúc Đường Nhất Đường bị bệnh, lại trải qua cái chết của Belle và Mickey, thời gian dài như vậy cô đều chưa từng được ngủ một giấc ngon lành. Khoảng thời gian sống cùng Trầm Trùng Dương lại làm việc rất vất vả, thường xuyên mất ngủ trọn đêm. Mất ngủ là chuyện đày đọa người ta hơn cả đói khát, đói khát sẽ sớm mất mạng, nhưng mất ngủ lại từng chút từng chút chậm rãi gặm nhấm ý chí của bạn, cho đến khi bạn hoàn toàn bị suy sụp chỉ trong thời gian ngắn, nhưng vẫn không chết được.
“Tôi mệt mỏi quá rồi, mệt mỏi quá rồi, mệt mỏi quá rồi……” Bạch Khả ôm đầu, không ngừng gõ huyệt thái dương của mình.
“Này.” Gerard kéo tay cô, bị cô cầm ngược lại. Cô khóc nói: “Anh giúp tôi đi, tôi thật sự mệt mỏi quá rồi.”
“Mệt vậy thì đừng đến Texas nữa.” Gerard nói.
“Không được, không được……” Bị mỏi mệt tra tấn không thể suy nghĩ. Tất cả phản ứng của cô đều là vô thức, lời nói ra như là nói mê, “Tôi mệt mỏi quá, mệt mỏi quá. Tôi muốn đến Texas, hãy giúp tôi, cầu xin anh, xin anh……”
Kéo góc áo Gerard, cô gần như quỳ lạy trước mặt anh ta.
“Được được được, tôi giúp cô.” Không thể nhìn bộ dạng đáng thương như thế của cô, Gerard nâng cô dậy, ôm cô vào trong ngực. Thở dài một hơi, không ngờ người như anh ta cũng có ngày thương hương tiếc ngọc, mà đối tượng lại là một người đàn bà ngu ngốc.
“Sao lại có một người đàn bà như cô chứ?” Anh ta oán giận, rút cánh tay bị cô túm chặt ra. Từ trong túi hành lý mang theo bên người lấy ra một lọ thuốc nhỏ, đổ một viên thuốc đưa đến trước mặt cô. “Đây là thuốc ngủ loại mạnh, chỉ cần uống một viên cô có thể lập tức đi vào giấc ngủ. Hơn nữa, trong mười mấy giờ tiếp theo, ngoài trừ hô hấp ra, cô cùng người chết không có gì khác biệt. Cho dù lấy dao cưa chân cô, chặt lìa người cô cũng không tỉnh. Xác định muốn uống?”
Cô giống như một con sóc đói, cướp viên thuốc màu đỏ như cướp quả trên cây rồi bỏ vào trong miệng, nuốt nó xuống. Sau khi nói tiếng cảm ơn, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, yếu ớt nằm xuống, tóc rối lung tung xõa trên mặt.
Thay cô vén tóc, Gerard lau nước mắt và nước mũi dính trên mặt anh ta. Gerard nhìn khăn giấy trong tay, có chút khó hiểu về hành vi của mình. Nhún vai, anh ta ném khăn giấy ra ngoài cửa xe rồi tiếp tục lái xe chạy đi.
Nhà anh ta ở trên một thảo nguyên xanh biếc, đến mùa này, khắp nơi đều có hoa dại. Đồi núi xa xa liên tục nhấp nhô giống như sóng biển xanh đen, liếc mắt nhìn qua, giống như mặt trời đang ngủ ở chân núi.
Trên con đường mòn chạy xuyên qua thảo nguyên, anh ta đưa mắt nhìn căn nhà gỗ màu đỏ được xây trên bãi đất. Đó từng là nhà nghỉ của bọn họ, là nơi Elektra thích nhất. Sau này anh ta có tiền liền mua đứt nơi này, nhưng rất ít khi ở lại.
Dừng xe ở trước căn nhà, việc đầu tiên anh ta làm là tìm chìa khóa để mở cửa. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ giường ngủ, anh ta ôm người đàn bà đang ngủ say từ trong xe vào phòng rồi đặt trên giường. Nhìn gương mặt ngủ của cô anh ta lại cảm thấy hơi mất mát. Không khỏi nghĩ, nếu cô cứ im lặng mặc anh ta thao túng như vậy, thì đã không còn thú vị nữa.
Lúc này, có người đến gõ cửa. Anh ta không thấy quá kinh ngạc, bởi vì vùng này mặc dù xa xôi, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người lữ hành có kinh nghiệm phong phú tới đây thám hiểm, huống hồ căn nhà này lại dễ làm người khác chú ý như vậy, không thiếu gì người vì tò mò mà đến gõ cửa nhà anh ta.
Làm cho anh ta kinh ngạc là, người gõ cửa đưa cho anh ta quà gặp mặt là một khẩu súng để ở huyệt thái dương.
“Tôi có thể hỏi một câu trước không?” Sau khi anh ta thấy rõ người tới liền nói, “Làm sao cậu trốn được tới đây, lại làm sao biết cô ấy ở chỗ này?”
“Tôi chỉ có thể nói, đều là sức mạnh của tình yêu.” Đường Nhất Đường cười cười, quay đầu gọi vọng vào phòng: “Bạch Khả, mau ra đây. Anh là Nhất Đường.”
“Đừng gọi nữa, vô dụng thôi, bởi vì……” Gerard nói được một nửa, thì một đoàn xe hung hăng tấp vào trước cửa nhà anh ta, tiếng phanh kít đâm vào lỗ tai.
Đường Nhất Đường lập tức ôm cổ Gerard từ phía sau, đặt súng trên đỉnh đầu anh ta.
“Nếu qua đây tôi sẽ không khách khí.” Anh nói.
“Nhất Đường, cho dù em giết anh ta, cũng trốn không thoát đâu.” Đường Nhất Đình từ trên xe bước xuống, đứng ở nơi cách Đường Nhất Đường không đến mười mét.
“Này, cái gì gọi là ‘cho dù em giết anh ta’.” Gerard kháng nghị.
Đường Nhất Đình không để ý đến kháng nghị của anh ta, hỏi: “Bạch Khả đâu, cô ấy thế nào?”
“Cô ấy vừa uống thuốc ngủ. Trong vòng mười mấy tiếng đồng hồ, cho dù trời có sập cũng không tỉnh lại.” Gerard nói. Không biết vì sao, giờ phút này anh ta lại có loại hưng phấn đặc biệt.
“Để người khác vào ôm cô ấy ra.” Đường Nhất Đường vừa nói vừa kéo Gerard lui vào trong nhà.
“Nhất Đường, em đừng cố chấp nữa, em và cô ấy không có khả năng.”
Đường Nhất Đình chậm rãi hướng tới gần Đường Nhất Đường, mà Đường Nhất Đường vẫn lui về phía sau. Hai người đều đứng ở hai đầu phòng, giằng co.
“Đường Nhất Đình, người đấu tranh vô nghĩa là anh. Mau ôm cô ấy ra đây!” Đường Nhất Đường nói.
“Cậu nên đổi con tin có giá trị hơn.” Gerard bĩu môi.
“Nhanh lên!” Đường Nhất Đường hét to với Đường Nhất Đình.
Đường Nhất Đình bất động, chờ đợi thời cơ.
Lúc này, tiếng gỗ ma sát kẽo kẹt làm cho những người ở đây đều cùng lúc nhìn về phía căn phòng bằng gỗ lim. Cánh cửa bị đẩy ra một nửa, một người đàn bà chống lên khung cửa đứng đó. Độ gấp khúc của đầu gối phảng phất có thể quỵ xuống bất cứ lúc nào.
“Bạch Khả!”
Đường Nhất Đường và Đường Nhất Đình gọi tên cô cùng một lúc.
Bạch Khả cố hết sức ngẩng đầu lên, tiếng gọi bên tai như thực như ảo. Cô không thể phân biệt có phải là đang nằm mơ hay không, nhưng quả thật cô nghe được Đường Nhất Đường đang gọi cô. Thuốc ngủ khiến đầu óc cô mê man, cơn khát ngủ cực độ giống như một cái động đen thật lớn muốn cắn nuốt cô. Cô gần như dùng hết ý chí cả đời mới đủ khả năng chống đỡ mà đứng ở nơi này.
“Bạch Khả, mau tới đây!” Đường Nhất Đường ở bên trái cô, lo lắng nói.
“Không, Bạch Khả, kia chỉ là ảo giác của em.” Đường Nhất Đình ở bên phải cô, muốn đi qua. Gerard ra tiếng ngăn cản anh ta, nói: “Vì sao cậu không để cô ấy tự phán đoán?”
Đường Nhất Đình suy nghĩ, rồi dừng bước, dịu dàng nói: “Đến chỗ của anh đi.” Anh ta rộng mở vòng ôm với Bạch Khả.
“Không, không phải anh ta.” Đường Nhất Đường la to gọi Bạch Khả, “Bạch Khả, anh mới đúng, em mau tới đây, mau tới đây đi!”
Giờ phút này, Đường Nhất Đường vì chạy trốn nên đang mặc âu phục màu trắng. Ở trong mắt Bạch Khả, đứng trước mặt cô là hai bóng trắng mơ hồ gần như giống nhau. Trong mớ hỗn độn, có một sức mạnh dẫn dắt cô đưa chân bước về hướng bên trái.
“Bạch Khả,” Đường Nhất Đình nhịn sự kích động muốn xông lên lại, cau mày, làm ra bộ dạng khó chịu nói, “Dạ dày của anh lại đau.”
Bước chân dừng lại, Bạch Khả chống vào lan can hành lang, quay đầu lại.
“Bạch……” Cánh tay đang vươn ra của Đường Nhất Đình đột nhiên cứng đờ.
Không đợi Đường Nhất Đình vui sướng, Bạch Khả lại một lần nữa bước về phía trước. Mới vừa rồi tựa như chỉ là tạm dừng để nghỉ ngơi, nắm tay của cô từ lan can buông ra, ở bên người hơi nâng lên. Sau khi thăng bằng cơ thể, cô nghiêng ngả lảo đảo đi đến hướng Đường Nhất Đường.
Súng trong tay rơi xuống trong lúc vô ý, Đường Nhất Đường nhìn Bạch Khả đang chậm rãi đi về hướng mình. Mọi thứ xung quanh đều biến mất khỏi tầm mắt.
“Đến đây.” Anh mở rộng vòng tay, mỉm cười.
Biểu tình của Bạch Khả tựa như con thỏ nhỏ bị thôi miên, hoặc như một đứa bé vừa mới học đi. Cô di chuyển hai chân nặng nề, tay tìm kiếm phía trước. Lúc vừa chạm vào góc áo Đường Nhất Đường, cô giống như món đồ chơi bị chặt đứt nguồn điện, nằm rồi ngã xuống.
Đường Nhất Đường vừa vặn kéo cô vào lòng, cảm giác kiên định thật lớn bao phủ anh, anh không chịu nổi mà quỳ trên đất.
Một màn này làm cho những người xung quanh bất giác ngừng hô hấp. Ngọn đồi yên tĩnh chỉ có gió lạnh thổi qua.
Gerard là người có phản ứng đầu tiên, anh ta nhặt khẩu súng rơi trên mặt đất. Họng súng nhắm ngay trán Đường Nhất Đường.
“Không cho phép cậu động thủ!” Đường Nhất Đình quát, muốn Gerard dừng lại.
Dời họng súng đi, Gerard xoay súng vài vòng trên tay nói: “Tôi chỉ là khó chịu vì cậu ấy chỉa súng vào đầu tôi trước nhiều người như vậy.”
Đường Nhất Đình đi đến trước mặt Đường Nhất Đường nói: “Đưa cô ấy cho anh, sau đó chúng ta về nhà.”
“Một ngày thôi,” Đường Nhất Đường nói, “Cho em và cô ấy một ngày thôi.”
Bởi tiếng khẩn cầu yếu đuối hiếm có, Đường Nhất Đình lui từng bước nói: “Trước khi trời tối.”
Bạch Khả quỳ gối trước mộ nhẹ nhàng chà lau tấm ảnh trên bia, Gerard ngồi xổm ở một bên yên lặng nhìn. Cô bày táo và lọ hoa đã chuẩn bị từ trước, từ trong túi lấy ra một hộp vitamin, đổ mấy viên thuốc màu đỏ ra rồi bỏ từng viên một vào lọ hoa đầy nước.
“Con bé không thích những thứ chua.” Gerard nói.
Bỏ mấy viên thuốc vào xong, Bạch Khả liếc mắt nhìn anh ta nói: “Tôi chỉ muốn để hoa nở lâu hơn một chút.”
Trong khu vườn im lặng, bỗng nhiên có tiếng vút, một con chim bay qua.
Gerard đưa mắt nhìn bụi cỏ một lúc, lại quay lại nhìn Bạch Khả. “Đi thôi.” Anh ta kéo cô, không cho cô thời gian suy nghĩ.
Bạch Khả quả thật không hề có phản ứng, mãi khi đến gần chỗ để xe mới buồn bực hỏi: “Anh không để tôi đi à?”
“Tôi vì sao phải thả cô đi.”
“Vừa nãy anh rõ ràng đã thở phào nhẹ nhõm.”
“Thở phào nhẹ nhõm? Đúng, tôi đã thở phào nhẹ nhõm. Như vậy đi, nếu cô tự động ngồi vào xe, tôi sẽ để cô đi.”
“Anh thề đi?”
“Tôi thề.”
Bạch Khả tin anh ta nên ngồi vào trong xe. Gerard lập tức nhảy vào ghế điều khiển khởi động ô tô, chạy theo hướng ngược lại với Texas.
“Anh nói anh sẽ thả tôi đi!” Bạch Khả từ trên ghế ngồi nhảy dựng lên.
“Tôi nói thế, nhưng tôi có nói là khi nào sao? Hai mươi năm sau cũng là thả, ba mươi năm sau cũng là thả.”
“Anh, anh là đồ khốn, shit!”
“Cám ơn.” Gerard vỗ vỗ vai cô nói, “Cô là một người đàn bà kỳ lạ.”
Ô tô chậm rãi chạy dọc trên con đường nhỏ của thành phố vắng vẻ, tâm tình Gerard rất tốt, thỉnh thoảng mở miệng huýt sáo, để ý đến đủ loại gái đẹp trên phố. Dọc đường dừng lại ăn cơm, Bạch Khả từ chối ăn những thứ anh ta đưa. Anh ta lại lừa cô, nói rằng chỉ cần cô ăn cơm anh ta sẽ để cô đi. Bạch Khả lại một lần nữa mắc lừa. Sau đó, cứ mỗi khi Bạch Khả không nguyện ý làm cái gì, anh ta lại mượn một chiêu này để đối phó cô. Bị lừa nhiều, Bạch Khả ngay cả nói cũng không buồn nói nhiều, một mình cam chịu cuộn người ở ghế sau.
Trong xe im lặng một khoảng thời gian, Gerard đang ngân nga một bài hát đột nhiên cảm thấy điều gì đó bất thường. Anh ta nhanh chóng vươn tay, đoạt được một cây kim bạc lạnh lẽo, lập tức vung cổ tay ném ra ngoài cửa xe.
“Đừng!” Bạch Khả bổ nhào ra cửa xe, cố gắng bắt lấy cánh tay đang lộ ra.
Gerard không dừng xe, quay đầu nhìn cô nói: “Muốn đánh lén tôi, cô còn chưa đủ trình.”
“Anh dừng xe lại, mau dừng xe!” Bạch Khả bật khỏi ghế hét to, “Tôi muốn đi tìm thập tự giá của tôi, đó là thập tự giá anh ấy cho tôi!”
Từ kính chiếu hậu nhìn thấy bộ dạng nóng lòng của Bạch Khả, Gerard không nhanh không chậm nói: “Cô phải thề sẽ không đánh lén tôi nữa, ngoan ngoãn theo tôi về nhà, tôi sẽ dừng xe.”
“Được, tôi thề!” Bạch Khả giơ tay phải lên.
Cho xe quay lại, Gerard tìm được cây thập tự giá trong bụi cỏ, cầm trong tay nghiên cứu một lúc mới trả lại cho Bạch Khả. Bạch Khả thu cây thập tự giá về kích thước ban đầu, xem như vật quý đem để trước ngực.
“Cô yêu anh ta như thế sao?” Gerard hỏi. Anh ta thật sự không rõ tình yêu của người đàn bà này sao lại có thể mãnh liệt như thế.
“Tôi yêu anh ấy, tôi yêu anh ấy!” Bạch Khả không chút ngại ngùng nói, “Trên thế giới này, người tôi yêu nhất là mẹ, một người khác là anh ấy.”
Giật mình trong giây lát, Gerard bị cô nhìn với ánh mắt cháy bỏng nên có phần phân tâm. Nhếch miệng cười, anh ta xoa xoa tóc cô nói: “Chúng ta diễn một màn được không? Cô xem tôi là anh ta, nói với tôi câu nói vừa rồi, thế nào?”
“Những lời này tôi vĩnh viễn chỉ nói với một mình anh ấy.”
“Chỉ cần cô nói, tôi sẽ lập tức thả cô đi, thế nào?”
Dường như đang suy nghĩ xem trong lời anh ta nói có mấy phần chân thật, một lát sau, Bạch Khả nói: “Trên thế giới này, tôi yêu nhất hai người, một là mẹ tôi……”
“Tiếp?” Gerard nhướng mi, giống như cậu bé con đang chờ cô cho ăn kẹo.
“Một người khác, không phải anh.” Bạch Khả nói.
Gerard biểu tình cứng đờ, sau lại nở nụ cười, vò vò tóc cô nói: “Cô giỏi.”
Bạch Khả không hề cảm thấy bản thân mình giỏi, nói xong câu nói kia, chờ Gerard quay mặt đi, cái lưng cứng ngắc của cô mới thoáng thả lỏng, tê liệt tựa vào ghế sau.
Cô mệt muốn chết.
Lúc trời sắp tối, xe chạy vào con đường nhỏ trong khu rừng tĩnh mịch. Hai bên đường đều là đại thụ cao ngất, xanh um tươi tốt. Ngọn của các cành cây đan xen, hình thành mái vòm màu xanh biếc tự nhiên, cảnh đẹp ý vui.
“Đây là cây gì?” Bạch Khả hỏi.
“Cây sồi, cô không biết sao?”
Không nhận được câu trả lời, Gerard nhìn cô bằng kính chiếu hậu, liền thấy vẻ mặt cô đơn của cô.
Xe tiếp tục chạy về phía trước, chạy mãi đến khuya.
Ngã ghế xuống, Gerard nắm tay chân từ từ nằm xuống. Bạch Khả ôm đầu gối ngồi bên cạnh, cảnh giác nhất cử nhất động của anh ta.
“Loại đàn bà vô vị như cô tôi không có hứng thú. Yên tâm ngủ đi.” Hắt xì một cái, anh ta xoay người sang chỗ khác.
Cảnh trong mơ rối rắm hỗn độn, anh ta nhíu đầu mày rồi tỉnh lại. Trời đã sáng. Từ ngày Elektra qua đời, anh ta cũng không thể ngủ tròn giấc nữa. Cho dù chỉ có chút ánh sáng yếu ớt cũng khiến anh ta tỉnh giấc. Lau ghèn mắt, anh ta giật giật cánh tay ngứa ngáy. Khóe mắt liếc đến Bạch Khả, dường như cô đã tỉnh ngủ từ lâu, vẫn ngồi ngẩn người ở một góc sáng sủa.
“Buổi sáng tốt lành.” Anh ta nói.
Bạch Khả ngẩng đầu, đờ đẫn nhìn anh ta. Ánh mắt không hề có thần thái, đôi mắt đen lúc này còn to hơn cả tròng mắt.
“Không phải cô cả đêm không ngủ đấy chứ?” Anh ta hỏi.
“Tôi không ngủ được.” Âm vừa bật ra, nước mắt liền tuôn chảy. Cô uất ức khịt mũi nói, “Tôi không ngủ được……” Bây giờ cô hoàn toàn không còn bộ dạng quật cường như trước.
Trên thực tế, tù lúc Đường Nhất Đường bị bệnh, lại trải qua cái chết của Belle và Mickey, thời gian dài như vậy cô đều chưa từng được ngủ một giấc ngon lành. Khoảng thời gian sống cùng Trầm Trùng Dương lại làm việc rất vất vả, thường xuyên mất ngủ trọn đêm. Mất ngủ là chuyện đày đọa người ta hơn cả đói khát, đói khát sẽ sớm mất mạng, nhưng mất ngủ lại từng chút từng chút chậm rãi gặm nhấm ý chí của bạn, cho đến khi bạn hoàn toàn bị suy sụp chỉ trong thời gian ngắn, nhưng vẫn không chết được.
“Tôi mệt mỏi quá rồi, mệt mỏi quá rồi, mệt mỏi quá rồi……” Bạch Khả ôm đầu, không ngừng gõ huyệt thái dương của mình.
“Này.” Gerard kéo tay cô, bị cô cầm ngược lại. Cô khóc nói: “Anh giúp tôi đi, tôi thật sự mệt mỏi quá rồi.”
“Mệt vậy thì đừng đến Texas nữa.” Gerard nói.
“Không được, không được……” Bị mỏi mệt tra tấn không thể suy nghĩ. Tất cả phản ứng của cô đều là vô thức, lời nói ra như là nói mê, “Tôi mệt mỏi quá, mệt mỏi quá. Tôi muốn đến Texas, hãy giúp tôi, cầu xin anh, xin anh……”
Kéo góc áo Gerard, cô gần như quỳ lạy trước mặt anh ta.
“Được được được, tôi giúp cô.” Không thể nhìn bộ dạng đáng thương như thế của cô, Gerard nâng cô dậy, ôm cô vào trong ngực. Thở dài một hơi, không ngờ người như anh ta cũng có ngày thương hương tiếc ngọc, mà đối tượng lại là một người đàn bà ngu ngốc.
“Sao lại có một người đàn bà như cô chứ?” Anh ta oán giận, rút cánh tay bị cô túm chặt ra. Từ trong túi hành lý mang theo bên người lấy ra một lọ thuốc nhỏ, đổ một viên thuốc đưa đến trước mặt cô. “Đây là thuốc ngủ loại mạnh, chỉ cần uống một viên cô có thể lập tức đi vào giấc ngủ. Hơn nữa, trong mười mấy giờ tiếp theo, ngoài trừ hô hấp ra, cô cùng người chết không có gì khác biệt. Cho dù lấy dao cưa chân cô, chặt lìa người cô cũng không tỉnh. Xác định muốn uống?”
Cô giống như một con sóc đói, cướp viên thuốc màu đỏ như cướp quả trên cây rồi bỏ vào trong miệng, nuốt nó xuống. Sau khi nói tiếng cảm ơn, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, yếu ớt nằm xuống, tóc rối lung tung xõa trên mặt.
Thay cô vén tóc, Gerard lau nước mắt và nước mũi dính trên mặt anh ta. Gerard nhìn khăn giấy trong tay, có chút khó hiểu về hành vi của mình. Nhún vai, anh ta ném khăn giấy ra ngoài cửa xe rồi tiếp tục lái xe chạy đi.
Nhà anh ta ở trên một thảo nguyên xanh biếc, đến mùa này, khắp nơi đều có hoa dại. Đồi núi xa xa liên tục nhấp nhô giống như sóng biển xanh đen, liếc mắt nhìn qua, giống như mặt trời đang ngủ ở chân núi.
Trên con đường mòn chạy xuyên qua thảo nguyên, anh ta đưa mắt nhìn căn nhà gỗ màu đỏ được xây trên bãi đất. Đó từng là nhà nghỉ của bọn họ, là nơi Elektra thích nhất. Sau này anh ta có tiền liền mua đứt nơi này, nhưng rất ít khi ở lại.
Dừng xe ở trước căn nhà, việc đầu tiên anh ta làm là tìm chìa khóa để mở cửa. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ giường ngủ, anh ta ôm người đàn bà đang ngủ say từ trong xe vào phòng rồi đặt trên giường. Nhìn gương mặt ngủ của cô anh ta lại cảm thấy hơi mất mát. Không khỏi nghĩ, nếu cô cứ im lặng mặc anh ta thao túng như vậy, thì đã không còn thú vị nữa.
Lúc này, có người đến gõ cửa. Anh ta không thấy quá kinh ngạc, bởi vì vùng này mặc dù xa xôi, nhưng thỉnh thoảng vẫn có người lữ hành có kinh nghiệm phong phú tới đây thám hiểm, huống hồ căn nhà này lại dễ làm người khác chú ý như vậy, không thiếu gì người vì tò mò mà đến gõ cửa nhà anh ta.
Làm cho anh ta kinh ngạc là, người gõ cửa đưa cho anh ta quà gặp mặt là một khẩu súng để ở huyệt thái dương.
“Tôi có thể hỏi một câu trước không?” Sau khi anh ta thấy rõ người tới liền nói, “Làm sao cậu trốn được tới đây, lại làm sao biết cô ấy ở chỗ này?”
“Tôi chỉ có thể nói, đều là sức mạnh của tình yêu.” Đường Nhất Đường cười cười, quay đầu gọi vọng vào phòng: “Bạch Khả, mau ra đây. Anh là Nhất Đường.”
“Đừng gọi nữa, vô dụng thôi, bởi vì……” Gerard nói được một nửa, thì một đoàn xe hung hăng tấp vào trước cửa nhà anh ta, tiếng phanh kít đâm vào lỗ tai.
Đường Nhất Đường lập tức ôm cổ Gerard từ phía sau, đặt súng trên đỉnh đầu anh ta.
“Nếu qua đây tôi sẽ không khách khí.” Anh nói.
“Nhất Đường, cho dù em giết anh ta, cũng trốn không thoát đâu.” Đường Nhất Đình từ trên xe bước xuống, đứng ở nơi cách Đường Nhất Đường không đến mười mét.
“Này, cái gì gọi là ‘cho dù em giết anh ta’.” Gerard kháng nghị.
Đường Nhất Đình không để ý đến kháng nghị của anh ta, hỏi: “Bạch Khả đâu, cô ấy thế nào?”
“Cô ấy vừa uống thuốc ngủ. Trong vòng mười mấy tiếng đồng hồ, cho dù trời có sập cũng không tỉnh lại.” Gerard nói. Không biết vì sao, giờ phút này anh ta lại có loại hưng phấn đặc biệt.
“Để người khác vào ôm cô ấy ra.” Đường Nhất Đường vừa nói vừa kéo Gerard lui vào trong nhà.
“Nhất Đường, em đừng cố chấp nữa, em và cô ấy không có khả năng.”
Đường Nhất Đình chậm rãi hướng tới gần Đường Nhất Đường, mà Đường Nhất Đường vẫn lui về phía sau. Hai người đều đứng ở hai đầu phòng, giằng co.
“Đường Nhất Đình, người đấu tranh vô nghĩa là anh. Mau ôm cô ấy ra đây!” Đường Nhất Đường nói.
“Cậu nên đổi con tin có giá trị hơn.” Gerard bĩu môi.
“Nhanh lên!” Đường Nhất Đường hét to với Đường Nhất Đình.
Đường Nhất Đình bất động, chờ đợi thời cơ.
Lúc này, tiếng gỗ ma sát kẽo kẹt làm cho những người ở đây đều cùng lúc nhìn về phía căn phòng bằng gỗ lim. Cánh cửa bị đẩy ra một nửa, một người đàn bà chống lên khung cửa đứng đó. Độ gấp khúc của đầu gối phảng phất có thể quỵ xuống bất cứ lúc nào.
“Bạch Khả!”
Đường Nhất Đường và Đường Nhất Đình gọi tên cô cùng một lúc.
Bạch Khả cố hết sức ngẩng đầu lên, tiếng gọi bên tai như thực như ảo. Cô không thể phân biệt có phải là đang nằm mơ hay không, nhưng quả thật cô nghe được Đường Nhất Đường đang gọi cô. Thuốc ngủ khiến đầu óc cô mê man, cơn khát ngủ cực độ giống như một cái động đen thật lớn muốn cắn nuốt cô. Cô gần như dùng hết ý chí cả đời mới đủ khả năng chống đỡ mà đứng ở nơi này.
“Bạch Khả, mau tới đây!” Đường Nhất Đường ở bên trái cô, lo lắng nói.
“Không, Bạch Khả, kia chỉ là ảo giác của em.” Đường Nhất Đình ở bên phải cô, muốn đi qua. Gerard ra tiếng ngăn cản anh ta, nói: “Vì sao cậu không để cô ấy tự phán đoán?”
Đường Nhất Đình suy nghĩ, rồi dừng bước, dịu dàng nói: “Đến chỗ của anh đi.” Anh ta rộng mở vòng ôm với Bạch Khả.
“Không, không phải anh ta.” Đường Nhất Đường la to gọi Bạch Khả, “Bạch Khả, anh mới đúng, em mau tới đây, mau tới đây đi!”
Giờ phút này, Đường Nhất Đường vì chạy trốn nên đang mặc âu phục màu trắng. Ở trong mắt Bạch Khả, đứng trước mặt cô là hai bóng trắng mơ hồ gần như giống nhau. Trong mớ hỗn độn, có một sức mạnh dẫn dắt cô đưa chân bước về hướng bên trái.
“Bạch Khả,” Đường Nhất Đình nhịn sự kích động muốn xông lên lại, cau mày, làm ra bộ dạng khó chịu nói, “Dạ dày của anh lại đau.”
Bước chân dừng lại, Bạch Khả chống vào lan can hành lang, quay đầu lại.
“Bạch……” Cánh tay đang vươn ra của Đường Nhất Đình đột nhiên cứng đờ.
Không đợi Đường Nhất Đình vui sướng, Bạch Khả lại một lần nữa bước về phía trước. Mới vừa rồi tựa như chỉ là tạm dừng để nghỉ ngơi, nắm tay của cô từ lan can buông ra, ở bên người hơi nâng lên. Sau khi thăng bằng cơ thể, cô nghiêng ngả lảo đảo đi đến hướng Đường Nhất Đường.
Súng trong tay rơi xuống trong lúc vô ý, Đường Nhất Đường nhìn Bạch Khả đang chậm rãi đi về hướng mình. Mọi thứ xung quanh đều biến mất khỏi tầm mắt.
“Đến đây.” Anh mở rộng vòng tay, mỉm cười.
Biểu tình của Bạch Khả tựa như con thỏ nhỏ bị thôi miên, hoặc như một đứa bé vừa mới học đi. Cô di chuyển hai chân nặng nề, tay tìm kiếm phía trước. Lúc vừa chạm vào góc áo Đường Nhất Đường, cô giống như món đồ chơi bị chặt đứt nguồn điện, nằm rồi ngã xuống.
Đường Nhất Đường vừa vặn kéo cô vào lòng, cảm giác kiên định thật lớn bao phủ anh, anh không chịu nổi mà quỳ trên đất.
Một màn này làm cho những người xung quanh bất giác ngừng hô hấp. Ngọn đồi yên tĩnh chỉ có gió lạnh thổi qua.
Gerard là người có phản ứng đầu tiên, anh ta nhặt khẩu súng rơi trên mặt đất. Họng súng nhắm ngay trán Đường Nhất Đường.
“Không cho phép cậu động thủ!” Đường Nhất Đình quát, muốn Gerard dừng lại.
Dời họng súng đi, Gerard xoay súng vài vòng trên tay nói: “Tôi chỉ là khó chịu vì cậu ấy chỉa súng vào đầu tôi trước nhiều người như vậy.”
Đường Nhất Đình đi đến trước mặt Đường Nhất Đường nói: “Đưa cô ấy cho anh, sau đó chúng ta về nhà.”
“Một ngày thôi,” Đường Nhất Đường nói, “Cho em và cô ấy một ngày thôi.”
Bởi tiếng khẩn cầu yếu đuối hiếm có, Đường Nhất Đình lui từng bước nói: “Trước khi trời tối.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.