Chương 6: Mười đô la đời người (3)
Đầu Ngã Mộc Qua
23/05/2013
Sáng tinh mơ, ánh mặt trời thay ngọn đèn chiếu sáng căn phòng.
Một sợi nắng màu da cam chiếu thẳng vào trán Đường Nhất Đường. Anh mở mắt ra, thấy căn phòng xa lạ, mùi xa lạ, còn có sự ấm áp xa lạ.
Bạch Khả gối đầu lên cánh tay, vùi đầu vào ngực anh, ngủ say sưa. Anh hơi cúi đầu, nhìn đỉnh đầu và chóp mũi xinh xắn của cô. Sự ấm áp ở nửa dưới nhắc nhở anh, anh vẫn đang chôn sâu trong cô.
Nghĩ đến tình triều cuồn cuộn đêm qua, anh mang theo cô một lần lại một lần lên đỉnh, cuối cùng, cô kêu không ra tiếng, chỉ có thể riu ríu khóc thút thít.
Anh rất thô bạo. Có lẽ vì biểu diễn dục vọng cho người ta xem trong thời gian dài, bản thân anh lại quá kiềm chế, vì vậy kích thích một khi đã bùng nổ thì sẽ mãnh liệt kéo đến. Giống người đãi ngọc trai, tìm được một vỏ sò, đói khát mà xé toạc thịt mềm trong vỏ cứng, mãi đến khi tìm được hạt ngọc trai kia.
Đầu ngón trỏ của anh điểm nhẹ lên mũi cô, lạnh giống như đá. Anh đã rất quen với thời tiết rét lạnh ở phía tây này, nhưng đối với cô mà nói, nơi này quả thật rất lạnh. Chăn cũng không dày, mặt trên có mùi sau khi làm tình, nhưng vẫn đang lưu lại mùi nắng.
Động tác quấy rầy của anh rất nhẹ, Bạch Khả rên rỉ một tiếng, cánh tay lòi ra ngoài chăn, gắt gao ôm chặt, mặt càng vùi sâu vào ngực anh.
Anh nhìn vết xanh tím trên cánh tay cô, trên làn da gần như trong suốt, nhìn thấy mà đau lòng. Trần truồng cả đêm, anh lại không xem qua thân thể cô cẩn thận. Anh vén một góc chắn lên, tóc của cô nhẹ nhàng sượt qua cằm, anh theo lưng nhìn xuống cẳng chân cô.
Cơ thể của cô không tính là phát dục tốt, trong mắt người da trắng cũng chỉ là một con nhỏ còn đang dậy thì mà thôi.
Nhưng làn da của cô rất đẹp, không thể nhìn ra lỗ chân lông, nơi bị anh mút qua lưu lại vài chấm nhỏ màu đỏ. Nhan sắc đúng chuẩn người da vàng Châu Á, giống như là…… Như là lớp vỏ ngoài của loại quả có hạt nào đó, bao lấy thịt non mềm, đàn hồi.
Chân của cô gấp lại ở giữa đùi, phía sau đầu gối và mắt cá chân chừa ra một khe hở rất nhỏ, sự gợi cảm như có như không, sự gợi cảm nho nhỏ.
Có lẽ nếu người nào đó mở nó ra, cô thật sự sẽ đẹp đến mức khó tin.
Không ngờ anh là người đầu tiên thưởng thức loại “khó tin” này. Điều đó làm cho anh phấn chấn.
Ngực hơi ngứa, là lông mi của cô đang làm loạn. Dáng vẻ như người ngủ say tỉnh dậy, mở to mắt, nhìn núm vú của anh đến ngẩn ngơ. Anh kiên nhẫn chờ cô nhớ lại chuyện ngày hôm qua, mãi đến khi cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô có những tơ máu nhỏ.
Nhìn như vậy, hai mắt của cô lớn hơn so với bình thường một chút, cái cằm thon nhọn, xương gò má phớt hồng. Môi của cô, độ dày của cánh môi, rất hiếm thấy, nhưng đặt ở trên mặt cô, rất đẹp.
Lần đầu tiên anh cảm thấy cô đẹp, dưới ánh sáng loang lổ, anh ghét cái tầng hầm u ám, nhỏ hẹp này, một mùi đậm đặc mơ hồ của sáng sớm.
“Thỏa mãn không?” Anh rút gối ra để cô ngã đầu trên cánh tay mình, giữ yên đầu, nghiêng người hỏi. Theo động tác của anh tấm chăn cũng bị rơi ra, cúi đầu liền thu hết thân hình lõa lồ của cô vào đáy mắt.
Cô không trả lời, co ro kéo chăn lên quá vai, che cơ thể lại. Cảm giác kích động khi anh vẫn còn đang trong cơ thể cô, càng thế lại càng ngượng. Anh nhìn đến lông mi cô không ngừng chớp động dưới ánh mặt trời, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng cười, chậm rãi rút khỏi cơ thể cô.
Đã hơi khô, nên khi anh rút khỏi, cô đau đến nhíu mày.
Bây giờ anh còn không muốn đứng dậy, cô bởi vì xấu hổ cũng không dám động, hai người ôm nhau nằm im lặng trên giường. Làn da của cô bởi vị lộ ra bên ngoài, nên nổi da gà, anh nhìn thấy mới kéo cô vào trong lòng, thân thể bọn họ hoàn toàn phù hợp ở cùng một chỗ.
Anh thỏa mãn thở dài hỏi: “Vì sao cô thích tôi?” Ngay từ đầu, anh cho rằng cô là vì tiền, sau lại tưởng vì tính. Sau buổi tối hôm qua, anh xác định cô không phải người như vậy. Bằng trực giác.
“Anh đã từng cho tôi mười đôla.” Cô đáp, nói rất trôi chảy, như là đã suy nghĩ rất nhiều lần.
“Mười đôla gì?” Anh hỏi.
“Chính là……” Cô muốn nói lại thôi, bỗng nhiên ngồi phắt dậy, không dám nhìn anh. Thò tay gom hết quần áo lại mặc vào người, rồi bước xuống giường tìm thứ gì đó trong ngăn bàn. Cuối cùng, từ sâu trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp, cô mở hộp, lấy ra tờ tiền mười đôla được gấp rất cẩn thận, nằm lại trên giường, kìm nén xấu hổ mà chui vào lại trong ngực anh nói: “Chính là mười đôla này, anh còn nhớ không?”
Anh mở tờ tiền ra, một hàng chữ màu đen bắt mắt xuất hiện ở mặt trên, là một câu tiếng Trung: Mẹ yêu con.
Cổng ký ức mở rộng, trong đầu anh hiện lên khuôn mặt xa lạ trước kia, bao gồm cả người phụ nữ ấy, mắt bà ngấn lệ nói: “Mẹ yêu con.”
Mẹ yêu con, mẹ yêu con……
Từ đó, từ “Yêu” trở thành từ cấm kỵ của anh.
“Là vì mấy chữ này sao? Những từ này thì có can hệ gì đến cô chứ.” Anh hỏi, cười tươi đến kỳ lạ.
Cô nhạy cảm phát hiện ra cảm xúc của anh đã thay đổi, theo bản năng muốn gần anh hơn, ôm anh, yếu ớt nói ra chuyện nhiều năm trước.
Lại nhớ tới con thuyền kia, kho để hàng kia. Cô ôm mẹ, không ngừng xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của bà. Đã hai ngày rồi mẹ không chịu mở mắt, cô cũng ngồi trong kho hàng suốt hai ngày. Có mấy người ở trên thuyền buộc cô phải bỏ mẹ ra, nói bà không được nữa rồi. Cô kiên quyết không chịu, cô biết, cô đã từng nhìn thấy, có người chết trên thuyền sẽ lập tức bị vứt xuống đáy đại dương, cô không thể để mẹ của cô ở một nơi lạnh lẽo như thế!
Cứ giằng co, mãi đến sáng sớm ngày thứ ba, mẹ đột nhiên tỉnh lại, hai mắt mở ra hồi lâu nhưng không thấy thần thái. Cô mừng đến phát khóc, gần như muốn té xỉu.
Mẹ ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Cô quá mệt mỏi, mê man, cảm giác được mẹ đang choàng áo khoác lên người cô, rất ấm áp. Nhưng khi tỉnh lại, thì không thấy mẹ đâu nữa. Dự cảm mãnh liệt đè ép khiến cô không thể hô hấp, cô chạy ra ngoài, nhìn thấy mẹ bị trói trên một miếng ván màu đen. Tuy rằng toàn thân bà bị bao bởi vải bố màu trắng, nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái thì biết đó chính là mẹ cô.
Cô khóc rống muốn ngăn lại, nhưng bị người khác giữ chặt, gắt gao giữ bả vai cô không cho cô tiến lên. Cô phẫn nộ cào xé, đấm đá người đàn ông kia, rồi cô nhìn thấy khuôn mặt người nọ, đó là cha nuôi cô, người đã mang cô và mẹ lên thuyền, nhưng khi mẹ cần được giúp đỡ nhất lại lùi bước đứng một bên.
“Thả tôi ra! Ông là đồ khốn nạn! Đồ đểu!” Cô quả thực muốn cắn đứt tay người đàn ông này, nhưng người này vẫn cố chấp kéo cô, không chịu buông tay.
Bủm một tiếng, cả mẹ và tấm ván kia cùng chìm xuống đáy biển.
“Mẹ!” Cô thét chói tai, cơ thể bị tiếng thét xé rách, ngã quỵ trên boong tàu, tiếng ngã thật lớn, cô lại không cảm thấy đau.
Để tôi chết đi, để tôi chết đi…… Trong mơ, cô luôn lẩm nhẩm như thế. Cô muốn ở cùng chỗ với mẹ, cô không thể để mình bà dưới đáy biển lạnh lẽo đen ngòm ấy, cô cần nụ cười của bà, cái ôm của bà, và cả giọng nói của bà!
Nhưng mà cô không chết, mẹ cũng không thể trở về. Một mình cô trốn trong kho hàng ôm áo khoác mà mẹ để lại, không suy không nghĩ, chặt đứt tất cả ý niệm trong đầu. Người trên thuyền vì đấu tranh cho phần còn lại của lương tâm, nên đưa cô chút nước và thức ăn, cho phép một mình cô đợi trong kho hàng ấy.
Cha nuôi cũng có vào xem cô thế nào, ông ta là một người đàn ông cẩn thận và dè dặt, rất ít nói. Nhưng ngày đó lại nói rất nhiều với cô, ông ta sám hối, ông ta bất đắc dĩ, không biết làm thế nào với sự thực này. Cô hoàn toàn nghe không hiểu, cũng không muốn nghe, cha nuôi không thể nhận được sự tha thứ từ cô, đau khổ ôm mặt khóc lớn. Tiếng khóc rốt cuộc cũng khiến cô chú ý, cô hờ hững nhìn ông ta, hai má đột nhiên đau nhức, bốp một tiếng, giống như bị người ta tát vào mặt, có lẽ là ảo giác, nhưng rốt cuộc cũng khiến cô khóc.
Đã nhiều ngày như vậy, cô rốt cuộc cũng tìm lại được nước mắt.
Cha nuôi nhìn thấy cô có phản ứng, thu nước mắt lại. Là người lớn, dù sao ông ta cũng không thể so tiếng khóc với một đứa nhỏ. Ông ta dịu dàng an ủi nói: “Con à, con phải tiếp tục sống. Đến cuối cùng, nếu không phải mẹ con vì sợ con chết lạnh, muốn để lại áo khoác cho con, thì bà ấy đã sớm ra đi. Con phải thông cảm cho sự khổ tâm của bà ấy.”
Buổi chiều ông ta nói xong lời này, cũng đến nước Mỹ. Thuyền đậu ở cảng Chicago.
Bọn họ được sắp xếp lên bờ qua đường đặc biệt, cô bọc mình trong cái áo khoác màu đỏ chót của mẹ, hốt hoảng đi theo đám người.
Rời khỏi kho chứa hàng âm u, ánh sáng nước Mỹ kéo đến đánh tan tất cả. Cô gắng gượng ngẩng đầu nhìn bầu trời, thì ra bầu trời nước Mỹ cũng không hề xanh hơn và cao hơn Trung Quốc.
Lại quay đầu nhìn Thái Bình Dương phía sau, mặt biển yên ả, rộng lớn như vậy, giống như kéo dài đến cuối địa cầu. Cô đi trên biển, một đường từ Trung Quốc đến nước Mỹ, sự sống và cái chết, đại dương hòa tan bao nhiêu nước mắt của bao người, khó trách lại mặn như vậy.
Cô cầu nguyện, cô cầu nguyện cho mẹ của cô ở dưới đáy đại dương sâu thẳm, có thể được yên ổn và an bình suốt đời.
Mà cô, mang theo tương lai gần như có thể đoán trước, tại cái quốc gia xinh đẹp này, gian nan mà sinh tồn. Người trên thuyền ngay cả họ tên cũng không lưu lại cho nhau, sau khi bước trên lãnh thổ nước Mỹ liền ẩn nấp rải rác khắp các xó xỉnh u ám trên đất nước rộng lớn này.
Chỉ có cha nuôi là vươn cánh tay cho cô. Ông ta nói: “Con đi theo ba đi, ba ăn một còn lại của con.”
Cô cầm tay ông, lúc này, yêu cầu duy nhất chính là mạng sống, muốn lấy thân phận “Người không có hộ khẩu” ở lại nước Mỹ, một mình cô căn bản không làm được.
Tay cha nuôi lạnh ngắt, cô chịu đựng, cắm tay kia vào trong túi, lại ngoài ý muốn chạm vào viên giấy cưng cứng. Nhân lúc cha nuôi không chú ý, cô lấy viên giấy ra, là tờ đôla bị vo thành một cục, mở ra, đầu tiên là nhìn thấy hàng chữ thanh tú được viết bằng bút máy: Mẹ yêu con.
Nước mắt lăn xuống.
Cha nuôi nhìn thấy, ông lấy tờ tiền giấy của cô, mua cho cô một đôi giày.
Ông ta nói: “Chúng ta phải chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào. Chạy trốn, con biết chưa?”
Cô gật đầu.
Thời gian sau đó, mặc kệ là trốn cảnh sát, ngủ công viên, hay là lọt vào đám hành hung kì thị chủng tộc, cô đều nhẫn nhịn. Cô tin, mẹ luôn luôn nhìn cô, bà sẽ trở về vào buổi tối lúc cô đã ngủ thật say, rồi ôm cô vào lòng.
Vào một ngày tháng bảy, hành tung của bọn họ khiến cảnh sát nghi ngờ, cha nuôi nghe không hiểu tiếng Anh, không thể biện bạch, đành phải kéo cô chạy trốn. Cảnh sát rút súng dốc sức đuổi theo. Bọn họ chạy đến một ngõ nhỏ không người, ông giấu cô vào trong thúng rác. Cảnh sát vừa mới đuổi tới, cha nuôi luôn hèn nhát nhìn cô qua khe hở, tiếng súng vang lên, ông gục trên thùng rác, che khuất luôn ánh mặt trời.
Mãi đến khi khuya khoắt không còn bóng người, cô mới bò từ trong thùng rác ra. Mùi trong thùng rác khiến cô suýt nữa ngộp thở, cô ngồi dưới đất thở hổn hển, di tay trên mặt đất, muốn tìm chút dấu vết cha nuôi lưu lại, bất kể cái gì cũng không có, một giọt máu cũng không lưu lại. Cô cũng không cảm thấy rất đau khổ, còn nghĩ ông là vì chuộc tội với mẹ.
Sau khi xuống thuyền, cô liền cảm thấy cơ thể mình hơi khác thường. Cô bắt đầu khó có thể lý giải rất nhiều việc, cũng không ôm tò mò đối với mọi thứ bên ngoài, rất nhiều thứ đơn giản là có thể quên đi. Nhưng ít nhất cô còn sống, chỉ vậy là đủ.
Ở nước Mỹ, xã khu có phát quần áo cũ miễn phí, đồ ăn không bán hết trong siêu thị có thể ăn tha hồ. Cô dựa vào cứu tế đó, một mình từ California lang thang đến Colorado. Cô không có mục tiêu, không có hi vọng, chỉ dựa vào việc không ngừng lang thang đây đó mới xua tan được sự trống trải trong lòng.
Cho đến ngày đó, cô liên tục xui xẻo trong bốn ngày, không cướp được thức ăn, một mình ngồi xổm ven đường, đang tưởng tượng mẹ làm cơm trắng. Bỗng nhiên tờ tiền giấy bay xuống, cô nhanh tay lẹ mắt nhặt lên, đuổi theo gọi: “Tiên sinh, tiền của ngài bị rơi này.”
Người đàn ông quay đầu lại, khuôn mặt của anh khiến cô liên tưởng đến những ngôi sao xinh đẹp Hồng Kông chỉ có thể nhìn thấy trên những tấm áp phích ở Trung Quốc. Người đàn ông không có ý tiếp cận, chán ghét nói: “Cho cô.”
Có tiền, cô đương nhiên vui vẻ nhận lấy, nghĩ có thể lấy nó để đổi mấy cái bánh mỳ. Ngay khi trả tiền, cô cầm tiền giấy, chậm chạp không muốn giao ra. Bởi vì cô phát hiện, không ngờ tờ mười đô la này là tờ tiền mà năm đó mẹ để lại cho cô, chữ ở mặt trên tuy rằng đã mờ khó phân biệt, nhưng cô xin thề là hoàn toàn đúng! Lấy tư cách là một đứa con!
Cô chạy ra khỏi cửa hàng muốn tìm người đàn ông vừa rồi, muốn nói một tiếng cám ơn, sau đó, cô thấy được anh ở chỗ rẽ. Từ đó, dáng vẻ người đàn ông ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, vĩnh viễn khắc sâu trong lòng cô.
Số phận chính là kỳ diệu như vậy, bạn muốn giữ lại, nhưng đến cuối cùng mới hiểu được chúng chỉ là một loại pháo hoa. Bạn không muốn tranh giành, lại như không khí lơ đãng bị hít vào trong phổi, chờ khi muốn thoát ra lại phát hiện, bạn rốt cuộc không thể rời khỏi anh.
Một sợi nắng màu da cam chiếu thẳng vào trán Đường Nhất Đường. Anh mở mắt ra, thấy căn phòng xa lạ, mùi xa lạ, còn có sự ấm áp xa lạ.
Bạch Khả gối đầu lên cánh tay, vùi đầu vào ngực anh, ngủ say sưa. Anh hơi cúi đầu, nhìn đỉnh đầu và chóp mũi xinh xắn của cô. Sự ấm áp ở nửa dưới nhắc nhở anh, anh vẫn đang chôn sâu trong cô.
Nghĩ đến tình triều cuồn cuộn đêm qua, anh mang theo cô một lần lại một lần lên đỉnh, cuối cùng, cô kêu không ra tiếng, chỉ có thể riu ríu khóc thút thít.
Anh rất thô bạo. Có lẽ vì biểu diễn dục vọng cho người ta xem trong thời gian dài, bản thân anh lại quá kiềm chế, vì vậy kích thích một khi đã bùng nổ thì sẽ mãnh liệt kéo đến. Giống người đãi ngọc trai, tìm được một vỏ sò, đói khát mà xé toạc thịt mềm trong vỏ cứng, mãi đến khi tìm được hạt ngọc trai kia.
Đầu ngón trỏ của anh điểm nhẹ lên mũi cô, lạnh giống như đá. Anh đã rất quen với thời tiết rét lạnh ở phía tây này, nhưng đối với cô mà nói, nơi này quả thật rất lạnh. Chăn cũng không dày, mặt trên có mùi sau khi làm tình, nhưng vẫn đang lưu lại mùi nắng.
Động tác quấy rầy của anh rất nhẹ, Bạch Khả rên rỉ một tiếng, cánh tay lòi ra ngoài chăn, gắt gao ôm chặt, mặt càng vùi sâu vào ngực anh.
Anh nhìn vết xanh tím trên cánh tay cô, trên làn da gần như trong suốt, nhìn thấy mà đau lòng. Trần truồng cả đêm, anh lại không xem qua thân thể cô cẩn thận. Anh vén một góc chắn lên, tóc của cô nhẹ nhàng sượt qua cằm, anh theo lưng nhìn xuống cẳng chân cô.
Cơ thể của cô không tính là phát dục tốt, trong mắt người da trắng cũng chỉ là một con nhỏ còn đang dậy thì mà thôi.
Nhưng làn da của cô rất đẹp, không thể nhìn ra lỗ chân lông, nơi bị anh mút qua lưu lại vài chấm nhỏ màu đỏ. Nhan sắc đúng chuẩn người da vàng Châu Á, giống như là…… Như là lớp vỏ ngoài của loại quả có hạt nào đó, bao lấy thịt non mềm, đàn hồi.
Chân của cô gấp lại ở giữa đùi, phía sau đầu gối và mắt cá chân chừa ra một khe hở rất nhỏ, sự gợi cảm như có như không, sự gợi cảm nho nhỏ.
Có lẽ nếu người nào đó mở nó ra, cô thật sự sẽ đẹp đến mức khó tin.
Không ngờ anh là người đầu tiên thưởng thức loại “khó tin” này. Điều đó làm cho anh phấn chấn.
Ngực hơi ngứa, là lông mi của cô đang làm loạn. Dáng vẻ như người ngủ say tỉnh dậy, mở to mắt, nhìn núm vú của anh đến ngẩn ngơ. Anh kiên nhẫn chờ cô nhớ lại chuyện ngày hôm qua, mãi đến khi cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô có những tơ máu nhỏ.
Nhìn như vậy, hai mắt của cô lớn hơn so với bình thường một chút, cái cằm thon nhọn, xương gò má phớt hồng. Môi của cô, độ dày của cánh môi, rất hiếm thấy, nhưng đặt ở trên mặt cô, rất đẹp.
Lần đầu tiên anh cảm thấy cô đẹp, dưới ánh sáng loang lổ, anh ghét cái tầng hầm u ám, nhỏ hẹp này, một mùi đậm đặc mơ hồ của sáng sớm.
“Thỏa mãn không?” Anh rút gối ra để cô ngã đầu trên cánh tay mình, giữ yên đầu, nghiêng người hỏi. Theo động tác của anh tấm chăn cũng bị rơi ra, cúi đầu liền thu hết thân hình lõa lồ của cô vào đáy mắt.
Cô không trả lời, co ro kéo chăn lên quá vai, che cơ thể lại. Cảm giác kích động khi anh vẫn còn đang trong cơ thể cô, càng thế lại càng ngượng. Anh nhìn đến lông mi cô không ngừng chớp động dưới ánh mặt trời, từ trong lỗ mũi phát ra tiếng cười, chậm rãi rút khỏi cơ thể cô.
Đã hơi khô, nên khi anh rút khỏi, cô đau đến nhíu mày.
Bây giờ anh còn không muốn đứng dậy, cô bởi vì xấu hổ cũng không dám động, hai người ôm nhau nằm im lặng trên giường. Làn da của cô bởi vị lộ ra bên ngoài, nên nổi da gà, anh nhìn thấy mới kéo cô vào trong lòng, thân thể bọn họ hoàn toàn phù hợp ở cùng một chỗ.
Anh thỏa mãn thở dài hỏi: “Vì sao cô thích tôi?” Ngay từ đầu, anh cho rằng cô là vì tiền, sau lại tưởng vì tính. Sau buổi tối hôm qua, anh xác định cô không phải người như vậy. Bằng trực giác.
“Anh đã từng cho tôi mười đôla.” Cô đáp, nói rất trôi chảy, như là đã suy nghĩ rất nhiều lần.
“Mười đôla gì?” Anh hỏi.
“Chính là……” Cô muốn nói lại thôi, bỗng nhiên ngồi phắt dậy, không dám nhìn anh. Thò tay gom hết quần áo lại mặc vào người, rồi bước xuống giường tìm thứ gì đó trong ngăn bàn. Cuối cùng, từ sâu trong ngăn kéo lấy ra một cái hộp, cô mở hộp, lấy ra tờ tiền mười đôla được gấp rất cẩn thận, nằm lại trên giường, kìm nén xấu hổ mà chui vào lại trong ngực anh nói: “Chính là mười đôla này, anh còn nhớ không?”
Anh mở tờ tiền ra, một hàng chữ màu đen bắt mắt xuất hiện ở mặt trên, là một câu tiếng Trung: Mẹ yêu con.
Cổng ký ức mở rộng, trong đầu anh hiện lên khuôn mặt xa lạ trước kia, bao gồm cả người phụ nữ ấy, mắt bà ngấn lệ nói: “Mẹ yêu con.”
Mẹ yêu con, mẹ yêu con……
Từ đó, từ “Yêu” trở thành từ cấm kỵ của anh.
“Là vì mấy chữ này sao? Những từ này thì có can hệ gì đến cô chứ.” Anh hỏi, cười tươi đến kỳ lạ.
Cô nhạy cảm phát hiện ra cảm xúc của anh đã thay đổi, theo bản năng muốn gần anh hơn, ôm anh, yếu ớt nói ra chuyện nhiều năm trước.
Lại nhớ tới con thuyền kia, kho để hàng kia. Cô ôm mẹ, không ngừng xoa xoa bàn tay lạnh ngắt của bà. Đã hai ngày rồi mẹ không chịu mở mắt, cô cũng ngồi trong kho hàng suốt hai ngày. Có mấy người ở trên thuyền buộc cô phải bỏ mẹ ra, nói bà không được nữa rồi. Cô kiên quyết không chịu, cô biết, cô đã từng nhìn thấy, có người chết trên thuyền sẽ lập tức bị vứt xuống đáy đại dương, cô không thể để mẹ của cô ở một nơi lạnh lẽo như thế!
Cứ giằng co, mãi đến sáng sớm ngày thứ ba, mẹ đột nhiên tỉnh lại, hai mắt mở ra hồi lâu nhưng không thấy thần thái. Cô mừng đến phát khóc, gần như muốn té xỉu.
Mẹ ngồi xuống, nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Cô quá mệt mỏi, mê man, cảm giác được mẹ đang choàng áo khoác lên người cô, rất ấm áp. Nhưng khi tỉnh lại, thì không thấy mẹ đâu nữa. Dự cảm mãnh liệt đè ép khiến cô không thể hô hấp, cô chạy ra ngoài, nhìn thấy mẹ bị trói trên một miếng ván màu đen. Tuy rằng toàn thân bà bị bao bởi vải bố màu trắng, nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái thì biết đó chính là mẹ cô.
Cô khóc rống muốn ngăn lại, nhưng bị người khác giữ chặt, gắt gao giữ bả vai cô không cho cô tiến lên. Cô phẫn nộ cào xé, đấm đá người đàn ông kia, rồi cô nhìn thấy khuôn mặt người nọ, đó là cha nuôi cô, người đã mang cô và mẹ lên thuyền, nhưng khi mẹ cần được giúp đỡ nhất lại lùi bước đứng một bên.
“Thả tôi ra! Ông là đồ khốn nạn! Đồ đểu!” Cô quả thực muốn cắn đứt tay người đàn ông này, nhưng người này vẫn cố chấp kéo cô, không chịu buông tay.
Bủm một tiếng, cả mẹ và tấm ván kia cùng chìm xuống đáy biển.
“Mẹ!” Cô thét chói tai, cơ thể bị tiếng thét xé rách, ngã quỵ trên boong tàu, tiếng ngã thật lớn, cô lại không cảm thấy đau.
Để tôi chết đi, để tôi chết đi…… Trong mơ, cô luôn lẩm nhẩm như thế. Cô muốn ở cùng chỗ với mẹ, cô không thể để mình bà dưới đáy biển lạnh lẽo đen ngòm ấy, cô cần nụ cười của bà, cái ôm của bà, và cả giọng nói của bà!
Nhưng mà cô không chết, mẹ cũng không thể trở về. Một mình cô trốn trong kho hàng ôm áo khoác mà mẹ để lại, không suy không nghĩ, chặt đứt tất cả ý niệm trong đầu. Người trên thuyền vì đấu tranh cho phần còn lại của lương tâm, nên đưa cô chút nước và thức ăn, cho phép một mình cô đợi trong kho hàng ấy.
Cha nuôi cũng có vào xem cô thế nào, ông ta là một người đàn ông cẩn thận và dè dặt, rất ít nói. Nhưng ngày đó lại nói rất nhiều với cô, ông ta sám hối, ông ta bất đắc dĩ, không biết làm thế nào với sự thực này. Cô hoàn toàn nghe không hiểu, cũng không muốn nghe, cha nuôi không thể nhận được sự tha thứ từ cô, đau khổ ôm mặt khóc lớn. Tiếng khóc rốt cuộc cũng khiến cô chú ý, cô hờ hững nhìn ông ta, hai má đột nhiên đau nhức, bốp một tiếng, giống như bị người ta tát vào mặt, có lẽ là ảo giác, nhưng rốt cuộc cũng khiến cô khóc.
Đã nhiều ngày như vậy, cô rốt cuộc cũng tìm lại được nước mắt.
Cha nuôi nhìn thấy cô có phản ứng, thu nước mắt lại. Là người lớn, dù sao ông ta cũng không thể so tiếng khóc với một đứa nhỏ. Ông ta dịu dàng an ủi nói: “Con à, con phải tiếp tục sống. Đến cuối cùng, nếu không phải mẹ con vì sợ con chết lạnh, muốn để lại áo khoác cho con, thì bà ấy đã sớm ra đi. Con phải thông cảm cho sự khổ tâm của bà ấy.”
Buổi chiều ông ta nói xong lời này, cũng đến nước Mỹ. Thuyền đậu ở cảng Chicago.
Bọn họ được sắp xếp lên bờ qua đường đặc biệt, cô bọc mình trong cái áo khoác màu đỏ chót của mẹ, hốt hoảng đi theo đám người.
Rời khỏi kho chứa hàng âm u, ánh sáng nước Mỹ kéo đến đánh tan tất cả. Cô gắng gượng ngẩng đầu nhìn bầu trời, thì ra bầu trời nước Mỹ cũng không hề xanh hơn và cao hơn Trung Quốc.
Lại quay đầu nhìn Thái Bình Dương phía sau, mặt biển yên ả, rộng lớn như vậy, giống như kéo dài đến cuối địa cầu. Cô đi trên biển, một đường từ Trung Quốc đến nước Mỹ, sự sống và cái chết, đại dương hòa tan bao nhiêu nước mắt của bao người, khó trách lại mặn như vậy.
Cô cầu nguyện, cô cầu nguyện cho mẹ của cô ở dưới đáy đại dương sâu thẳm, có thể được yên ổn và an bình suốt đời.
Mà cô, mang theo tương lai gần như có thể đoán trước, tại cái quốc gia xinh đẹp này, gian nan mà sinh tồn. Người trên thuyền ngay cả họ tên cũng không lưu lại cho nhau, sau khi bước trên lãnh thổ nước Mỹ liền ẩn nấp rải rác khắp các xó xỉnh u ám trên đất nước rộng lớn này.
Chỉ có cha nuôi là vươn cánh tay cho cô. Ông ta nói: “Con đi theo ba đi, ba ăn một còn lại của con.”
Cô cầm tay ông, lúc này, yêu cầu duy nhất chính là mạng sống, muốn lấy thân phận “Người không có hộ khẩu” ở lại nước Mỹ, một mình cô căn bản không làm được.
Tay cha nuôi lạnh ngắt, cô chịu đựng, cắm tay kia vào trong túi, lại ngoài ý muốn chạm vào viên giấy cưng cứng. Nhân lúc cha nuôi không chú ý, cô lấy viên giấy ra, là tờ đôla bị vo thành một cục, mở ra, đầu tiên là nhìn thấy hàng chữ thanh tú được viết bằng bút máy: Mẹ yêu con.
Nước mắt lăn xuống.
Cha nuôi nhìn thấy, ông lấy tờ tiền giấy của cô, mua cho cô một đôi giày.
Ông ta nói: “Chúng ta phải chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào. Chạy trốn, con biết chưa?”
Cô gật đầu.
Thời gian sau đó, mặc kệ là trốn cảnh sát, ngủ công viên, hay là lọt vào đám hành hung kì thị chủng tộc, cô đều nhẫn nhịn. Cô tin, mẹ luôn luôn nhìn cô, bà sẽ trở về vào buổi tối lúc cô đã ngủ thật say, rồi ôm cô vào lòng.
Vào một ngày tháng bảy, hành tung của bọn họ khiến cảnh sát nghi ngờ, cha nuôi nghe không hiểu tiếng Anh, không thể biện bạch, đành phải kéo cô chạy trốn. Cảnh sát rút súng dốc sức đuổi theo. Bọn họ chạy đến một ngõ nhỏ không người, ông giấu cô vào trong thúng rác. Cảnh sát vừa mới đuổi tới, cha nuôi luôn hèn nhát nhìn cô qua khe hở, tiếng súng vang lên, ông gục trên thùng rác, che khuất luôn ánh mặt trời.
Mãi đến khi khuya khoắt không còn bóng người, cô mới bò từ trong thùng rác ra. Mùi trong thùng rác khiến cô suýt nữa ngộp thở, cô ngồi dưới đất thở hổn hển, di tay trên mặt đất, muốn tìm chút dấu vết cha nuôi lưu lại, bất kể cái gì cũng không có, một giọt máu cũng không lưu lại. Cô cũng không cảm thấy rất đau khổ, còn nghĩ ông là vì chuộc tội với mẹ.
Sau khi xuống thuyền, cô liền cảm thấy cơ thể mình hơi khác thường. Cô bắt đầu khó có thể lý giải rất nhiều việc, cũng không ôm tò mò đối với mọi thứ bên ngoài, rất nhiều thứ đơn giản là có thể quên đi. Nhưng ít nhất cô còn sống, chỉ vậy là đủ.
Ở nước Mỹ, xã khu có phát quần áo cũ miễn phí, đồ ăn không bán hết trong siêu thị có thể ăn tha hồ. Cô dựa vào cứu tế đó, một mình từ California lang thang đến Colorado. Cô không có mục tiêu, không có hi vọng, chỉ dựa vào việc không ngừng lang thang đây đó mới xua tan được sự trống trải trong lòng.
Cho đến ngày đó, cô liên tục xui xẻo trong bốn ngày, không cướp được thức ăn, một mình ngồi xổm ven đường, đang tưởng tượng mẹ làm cơm trắng. Bỗng nhiên tờ tiền giấy bay xuống, cô nhanh tay lẹ mắt nhặt lên, đuổi theo gọi: “Tiên sinh, tiền của ngài bị rơi này.”
Người đàn ông quay đầu lại, khuôn mặt của anh khiến cô liên tưởng đến những ngôi sao xinh đẹp Hồng Kông chỉ có thể nhìn thấy trên những tấm áp phích ở Trung Quốc. Người đàn ông không có ý tiếp cận, chán ghét nói: “Cho cô.”
Có tiền, cô đương nhiên vui vẻ nhận lấy, nghĩ có thể lấy nó để đổi mấy cái bánh mỳ. Ngay khi trả tiền, cô cầm tiền giấy, chậm chạp không muốn giao ra. Bởi vì cô phát hiện, không ngờ tờ mười đô la này là tờ tiền mà năm đó mẹ để lại cho cô, chữ ở mặt trên tuy rằng đã mờ khó phân biệt, nhưng cô xin thề là hoàn toàn đúng! Lấy tư cách là một đứa con!
Cô chạy ra khỏi cửa hàng muốn tìm người đàn ông vừa rồi, muốn nói một tiếng cám ơn, sau đó, cô thấy được anh ở chỗ rẽ. Từ đó, dáng vẻ người đàn ông ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, vĩnh viễn khắc sâu trong lòng cô.
Số phận chính là kỳ diệu như vậy, bạn muốn giữ lại, nhưng đến cuối cùng mới hiểu được chúng chỉ là một loại pháo hoa. Bạn không muốn tranh giành, lại như không khí lơ đãng bị hít vào trong phổi, chờ khi muốn thoát ra lại phát hiện, bạn rốt cuộc không thể rời khỏi anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.