Chương 4: Thỉnh an (4)
Khán Tuyền Thính Phong
07/11/2023
Tiêu Nguyên buông chén sứ, ngón tay lan hoa chỉ vuốt khăn lụa, chấm khóe miệng:
"Sao người ngoài biết được?"
Nàng duy trì vẻ mặt vẫn tươi cười thản nhiên, âm thầm tự nhủ một câu - Mà biết thì đã làm sao? Vốn dĩ giả vờ lấy lệ chứ bên trong đại trạch rộng lớn, mấy ai không trộm ăn uống linh tinh?
Chúc thị nghe Tiêu Nguyên hỏi ngược cũng cười nhạo bản thân quá cẩn thận. Đêm qua điểm tâm đã nấu nướng xong xuôi, họ đặt trên giường sưởi giữ ấm. Sáng sớm kín cổng cao tường, sân vườn im ắng, người trong viện không nói, sao người ngoài biết nổi? Thêm nữa, hạ nhân thuộc viện cô nương đều là gia nô nhiều đời của hai nhà Tiêu, Cố. Tiêu phủ Ký Châu, ngoại trừ lão gia, đại thiếu gia, tam thiếu gia, ai dám trực tiếp nhiếc móc, bắt bẻ cô nương? Trước mặt ba vị này, vị kia sẽ công khai quở trách cô nương vì chút chuyện con cỏn ư?
Giờ chính mão, mọi thủ tục đã hoàn tất. Ngoài cửa sổ, sắc trời tối đen mịt mờ, gió mùa đông bắc lạnh thấu xương, rít gào giương nanh múa vuốt. Tiêu Nguyên hỏi: "Đêm qua tuyết lại rơi?"
Linh Yến vén rèm kiểm tra, vai gầy run lẩy bẩy trở về: "Tiểu thư ơi, nền đất đọng tuyết dày cỡ nửa ngón tay. Tiểu thư xỏ guốc gỗ đi ạ. Nơi này lạnh hơn nhà mình nhiều!"
"Vớ va vớ vẩn" Chúc thị nhẹ giọng mắng: "Nơi này mới là nhà tiểu thư!"
Linh Yến tự biết nàng ta vô ý lỡ lời, ngượng ngùng cười trừ hòng che đậy, vòng ra sau bình phong, mở rương lấy đôi guốc.
“Nhị tỷ dậy chưa?" Tiêu Nguyên hỏi
Linh Yến ngồi xổm xuống giúp Tiêu Nguyên đổi giày.
"Phòng nhị tiểu thư thắp đèn một lúc lâu rồi ạ. Nô tì đoán nhị tiểu thư sang đây ngay thôi."
Linh Yến vừa dứt lời, tiểu nha hoàn canh cửa tiến vào thông báo: "Bẩm tiểu thư, nhị tiểu thư tới."
"Nhị tỷ." Tiêu Nguyên đứng dậy ra ngoài đón. Ngọc Nhị cầm áo choàng, Linh Yến ôm lò sưởi tay theo sau hầu.
Bên kia tấm bình phong, nhị cô nương lẳng lặng đứng thưởng thức bức Đông Chí treo trên tường. Nha hoàn bưng chén trà đứng chờ bên cạnh.
Nhị cô nương nghiêng đầu nhìn Tiêu Nguyên, cười hỏi: "Muội mới đổi tranh trang trí à?" Bức tranh vẽ hình cây mai già sinh trưởng giữa vách đá gồ ghề, lởm chởm. Bộ rễ vằn vện quấn quýt. Cành trơ trụi lá, tiêm gầy cứng cáp, điểm xuyến mấy đóa hoa bung cánh căng tròn. Nét vẽ tối giản nhưng bút lực mạnh mẽ dứt khoát, nhất định là tác phẩm của đại danh hào. Nhị tiểu thư đếm cánh mai, vừa vặn chín chín tám mốt cánh. Lần đầu tiên nàng ta ngắm nhìn bức "cửu cửu tiêu lạnh đồ"mới lạ nhường này.
"Dạ, hồi hôm qua Linh Yến tìm thấy, muội cũng chẳng rõ cất trữ tự bao giờ." Kỳ thực, mùa đông năm ngoái tam ca sai người đến tặng, truyền lời cho nàng nhuộm màu chơi. Tác phẩm không đề tên cũng không đóng dấu nên nàng đâu hay xuất phát từ tay ai. Nàng sai hạ nhân treo lên, mỗi ngày tô một cánh giết thời gian.
Nhũ mẫu của nhị tiểu thư nhẹ giọng nhắc nhở: "Nhị tiểu thư, ngũ tiểu thư, canh giờ không còn sớm, nhị vị muốn đi thỉnh an phu nhân chưa ạ?"
"Sao người ngoài biết được?"
Nàng duy trì vẻ mặt vẫn tươi cười thản nhiên, âm thầm tự nhủ một câu - Mà biết thì đã làm sao? Vốn dĩ giả vờ lấy lệ chứ bên trong đại trạch rộng lớn, mấy ai không trộm ăn uống linh tinh?
Chúc thị nghe Tiêu Nguyên hỏi ngược cũng cười nhạo bản thân quá cẩn thận. Đêm qua điểm tâm đã nấu nướng xong xuôi, họ đặt trên giường sưởi giữ ấm. Sáng sớm kín cổng cao tường, sân vườn im ắng, người trong viện không nói, sao người ngoài biết nổi? Thêm nữa, hạ nhân thuộc viện cô nương đều là gia nô nhiều đời của hai nhà Tiêu, Cố. Tiêu phủ Ký Châu, ngoại trừ lão gia, đại thiếu gia, tam thiếu gia, ai dám trực tiếp nhiếc móc, bắt bẻ cô nương? Trước mặt ba vị này, vị kia sẽ công khai quở trách cô nương vì chút chuyện con cỏn ư?
Giờ chính mão, mọi thủ tục đã hoàn tất. Ngoài cửa sổ, sắc trời tối đen mịt mờ, gió mùa đông bắc lạnh thấu xương, rít gào giương nanh múa vuốt. Tiêu Nguyên hỏi: "Đêm qua tuyết lại rơi?"
Linh Yến vén rèm kiểm tra, vai gầy run lẩy bẩy trở về: "Tiểu thư ơi, nền đất đọng tuyết dày cỡ nửa ngón tay. Tiểu thư xỏ guốc gỗ đi ạ. Nơi này lạnh hơn nhà mình nhiều!"
"Vớ va vớ vẩn" Chúc thị nhẹ giọng mắng: "Nơi này mới là nhà tiểu thư!"
Linh Yến tự biết nàng ta vô ý lỡ lời, ngượng ngùng cười trừ hòng che đậy, vòng ra sau bình phong, mở rương lấy đôi guốc.
“Nhị tỷ dậy chưa?" Tiêu Nguyên hỏi
Linh Yến ngồi xổm xuống giúp Tiêu Nguyên đổi giày.
"Phòng nhị tiểu thư thắp đèn một lúc lâu rồi ạ. Nô tì đoán nhị tiểu thư sang đây ngay thôi."
Linh Yến vừa dứt lời, tiểu nha hoàn canh cửa tiến vào thông báo: "Bẩm tiểu thư, nhị tiểu thư tới."
"Nhị tỷ." Tiêu Nguyên đứng dậy ra ngoài đón. Ngọc Nhị cầm áo choàng, Linh Yến ôm lò sưởi tay theo sau hầu.
Bên kia tấm bình phong, nhị cô nương lẳng lặng đứng thưởng thức bức Đông Chí treo trên tường. Nha hoàn bưng chén trà đứng chờ bên cạnh.
Nhị cô nương nghiêng đầu nhìn Tiêu Nguyên, cười hỏi: "Muội mới đổi tranh trang trí à?" Bức tranh vẽ hình cây mai già sinh trưởng giữa vách đá gồ ghề, lởm chởm. Bộ rễ vằn vện quấn quýt. Cành trơ trụi lá, tiêm gầy cứng cáp, điểm xuyến mấy đóa hoa bung cánh căng tròn. Nét vẽ tối giản nhưng bút lực mạnh mẽ dứt khoát, nhất định là tác phẩm của đại danh hào. Nhị tiểu thư đếm cánh mai, vừa vặn chín chín tám mốt cánh. Lần đầu tiên nàng ta ngắm nhìn bức "cửu cửu tiêu lạnh đồ"mới lạ nhường này.
"Dạ, hồi hôm qua Linh Yến tìm thấy, muội cũng chẳng rõ cất trữ tự bao giờ." Kỳ thực, mùa đông năm ngoái tam ca sai người đến tặng, truyền lời cho nàng nhuộm màu chơi. Tác phẩm không đề tên cũng không đóng dấu nên nàng đâu hay xuất phát từ tay ai. Nàng sai hạ nhân treo lên, mỗi ngày tô một cánh giết thời gian.
Nhũ mẫu của nhị tiểu thư nhẹ giọng nhắc nhở: "Nhị tiểu thư, ngũ tiểu thư, canh giờ không còn sớm, nhị vị muốn đi thỉnh an phu nhân chưa ạ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.