Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

Chương 103

Lâu Bất Nguy

11/07/2020

Tiết mục phỏng vấn mà Phó Chân tiếp nhận lúc trước rốt cuộc được phát sóng, cư dân mạng canh giữ trước màn hình chỉ để nghe xem Phó Chân có nói ra câu kinh người nào nữ không, nhưng kết quả lại làm cho bọn họ thất vọng, câu nói trang bức như tôi không coi trọng phòng bán vé, quả nhiên là khả ngộ bất khả cầu.

Bất quá từ tiết mục cư dân mạng biết được có nhiều trứng màu hơn những gì họ tìm thấy, nhưng mà 《Lâu đài màu trắng 》 đã hạ màn, hiện tại lại để bọn họ đi rạp chiếu phim tìm trứng màu là không có khả năng, hơn nữa cư dân mạng tự nhận là họ đã cố gắng hết khả năng, mặt khác màn ảnh chỉ sợ chỉ có bản thân Giang Hằng Thù mới có thể xem hiểu.

Xem đến cuối tiết mục, cư dân mạng biết được kế tiếp Phó Chân muốn chụp một bộ phim kinh dị.

Cư dân mạng thập phần khó hiểu, Phó Chân rốt cuộc là luẩn quẩn trong lòng thế nào mà lại muốn chụp phim kinh dị.

Đầu tiên phim kinh dị không được nhiều người xem như những mặt phim khác, cho dù sẽ có một ít người trẻ tuổi thích tìm kích thích, nhưng người nguyện ý vì phim kinh dị đi vào rạp chiếu phim vẫn không quá nhiều, một cái khác chính là tuy rằng mấy năm gần đây phim kinh dị không còn chịu nhiều hạn chế như lúc trước, nhưng vẫn cấm trẻ em dưới 14 tuổi vào rạp xem phim kinh dị, cho nên lúc mua vé xem phim kinh dị thường phải lấy giấy tờ chứng minh thân phận ra, rất nhiều người trẻ tuổi không thích phiền toái bởi vậy cũng sẽ lựa chọn mặt điện ảnh khác.

Bởi vậy phần lớn cư dân mạng không xem trọng bộ phim kinh dị này, bọn họ nguyện ý tin tưởng trình độ Phó Chân, dù sao qua hai bộ điện ảnh đã chứng minh được trình độ của Phó Chân thế nào, hiện tại nếu còn nói người này chụp phim kinh dị quá dở, thì chính mình không khác gì vai ác trong tiểu thuyết.

Nhưng chuyện doanh thu của phòng bán vé này thật sự không có cách nào cưỡng cầu, rất ít người chọn xem phim kinh dị, phòng bán vé lại không linh động, trong phạm vi này, phòng bán vé kém là không chạy đi đâu được, mà đồng dạng tỷ lệ bán được nhiều vé cũng không quá cao.

Bất quá Phó Chân đều đã nói qua người ta không coi trọng phòng bán vé, có khả năng chụp bộ này thuần túy vì ước mơ, bọn họ liền không cần lo chuyện bao đồng.

Cư dân mạng không nhọc lòng chuyện phòng bán vé của Phó Chân, nhưng Vi Đức Trì cầm 200 vạn của Phó Chân không thể không nhọc lòng.

"Bộ điện ảnh này cậu kế hoạch đầu tư bao nhiêu?" Vi Đức Trì một bên viết đại cương kịch bản, một bên ở trong điện thoại hướng Phó Chân hỏi.

Phó Chân nghĩ nghĩ, trả lời nói: "Một ngàn vạn, không thể nhiều hơn."

Vi Đức Trì có thể là bị câu trả lời này dọa sợ, qua một hồi lâu mới mở miệng hỏi Phó Chân: "Một ngàn vạn này sẽ không bao gồm tiền lương của tôi đó chứ?"

"Đương nhiên bao gồm," Phó Chân cười nói, "Một mình ngài cầm một phần năm tiền đầu tư, cho nên kịch bản phải viết cho tốt nhé."

Vi Đức Trì thở dài một hơi, buông bút nói: "Tôi như thế nào cảm thấy tôi leo lên thuyền giặc thế này?"

Hắn thấy Phó Chân dứt khoát đáp ứng yêu cầu của mình. Còn tưởng rằng là một bộ có đầu tư lớn, kết quả hiện tại biết được đầu tư của đoàn phim còn dư lại 800 vạn, trừ tiền thù lao cho diễn viên ra thì còn dư lại bao nhiêu, Vi Đức Trì hít một hơi, xem ra cảnh tượng dưới ngòi bút của mình cần phải cân nhắc lại một lần nữa.

Phó Chân dựa vào trên vai Giang Hằng Thù, hướng Vi Đức Trì trong điện thoại nói: "Tuy rằng tôi không đặc biệt mong chờ gì về phòng bán vé, nhưng là tôi cũng không muốn mất tiền."

"Đúng vậy, Phó đạo cậu còn phải nuôi gia đình phải không?"

Phó Chân cũng không có phủ nhận, thậm chí còn theo cột hướng lên trên bò: "Phó thái thái còn chờ tôi mua trân châu cho hắn đâu, cho nên, Vi lão sư ngài muốn cố lên a."

Vi Đức Trì đối với ý tưởng của Phó Chân cùng tự mình viết kịch bản rất có tự tin, bằng không cũng không có khả năng một hơi hướng Phó Chân muốn hai trăm vạn, bất quá hắn cũng có nhược điểm: "Tôi nói trước mảng tình cảm tôi sẽ không viết."

Phó Chân ừ một tiếng: "Không sao, phần tình cảm tôi có thể tìm La Bình Bình lão sư hỗ trợ."

Vi Đức Trì nghe xong lời này cuối cùng yên lòng, hắn hướng Phó Chân nói: "Cậu nói một chút một ngàn vạn đầu tư có khả năng làm cái gì, hiện tại mời diễn viên tốt đều phải mấy trăm vạn."

"Không mời đắt như vậy."

Phó Chân ở phương diện diễn viên tự có suy tính của riêng mình, rất nhiều diễn viên nổi danh đều cảm thấy đóng phim kinh dị có chút mất mặt, hơn nữa hắn chuẩn bị đầu tư không phải rất nhiều, cho nên cũng không tính toán mời bọn họ.



Nhưng quay chụp phim kinh dị cũng khảo nghiệm kỹ thuật diễn rất nhiều, không phải cứ trừng mắt há mồm thét chói tai là được, cho nên ở phương diện này yêu cầu thận trọng suy xét.

Nam chính Phó Chân đã sớm định ra, hắn lựa chọn Chu Ôn Lương, đây là sau khi đóng máy《 Lâu đài màu trắng》, hắn liền cùng Chu Ôn Lương thương lượng tốt, nữ chính cũng là Chu Ôn Lương đề cử cho hắn vài vị diễn viên gạo cội, Phó Chân đã tìm người liên hệ.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Phó Chân đi phòng vệ sinh, lúc trở về liền thấy Giang Hằng Thù ngồi ở trên giường cầm laptop, đang xem 《 Lâu đài màu trắng 》, Phó Chân thò đầu lại gần, đầu để ở trên vai Giang Hằng Thù, hỏi hắn: "Như thế nào lại nhìn một lần?"

"Đang tìm trứng màu mà em đưa anh."

"Tìm đủ sao?"

"Tổng cộng có mấy chỗ?" Giang Hằng Thù ấn tạm dừng trên màn hình.

Phó Chân nhớ lại một chút, hướng Giang Hằng Thù nói: "Mười ba chỗ đi."

Giang Hằng Thù không nói, Phó Chân đem đầu trên vai Giang Hằng Thù dời đi, ngồi ngay ngắn, hỏi Giang Hằng Thù: "Hiện tại anh tìm được mấy chỗ?"

"...... Chín chỗ." Trong đó có bảy chỗ vẫn là cư dân mạng giúp hắn tìm ra.

Phó Chân vỗ vỗ bả vai Giang Hằng Thù, cổ vũ hắn nói: "Không ngừng cố gắng."

Giang Hằng Thù cười khẽ một tiếng, bắt lấy Phó Chân, đem hắn kéo vào trong lòng ngực mình, hướng hắn nói: "Hiện tại anh đã có thể đọc hết lời thoại trong bộ điện ảnh này từ đầu tới đuôi, xem tiếp cũng tìm không ra."

Phó Chân giương mắt nhìn chằm chằm hắn nhìn trong chốc lát, hỏi hắn: "Muốn biết sao?"

Giang Hằng Thù gật gật đầu, hai tay mát xa vai cho Phó Chân, Phó Chân thập phần hưởng thụ mà hít một hơi.

Nhưng mà chờ đến khi động tác của Giang Hằng Thù dừng lại, tay trái hắn vỗ mạnh lên giường một cái, nghiêm túc mà hướng Giang Hằng Thù nói: "Anh biết hành vi hiện tại của anh gọi là gì sao?"

"Cái gì?" Giang Hằng Thù hỏi.

Phó Chân lời lẽ chính đáng nói: "Hối lộ giám khảo!"

Giang Hằng Thù bắt lấy ánh tay nhỏ có chút lạnh của giám khảo, dán ở trên ngực mình: "Vậy giám khảo có thể nói đáp án cho anh sao?"

"Vậy phải xem anh hối lộ thế nào."

Giang Hằng Thù trầm mặc trong chốc lát, tựa hồ đang ở tự hỏi kế tiếp nên làm như thế nào, sau một lúc lâu, hắn giương mắt, hỏi Phó Chân: "Quyến rũ có được không?"

Phó Chân nhẹ nhàng ho khan một tiếng: "Vậy phải xem có hấp dẫn hay không mới biết được."

......

Sau khi kết thúc, Giang Hằng Thù ngồi ở trên giường mát xa cẳng chân Phó Chân, hướng Phó Chân hỏi: "Lão sư, hầu hạ ngài có tính vừa lòng không?"



Phó Chân suy tư trong chốc lát, cho Giang Hằng Thù bốn chữ làm đánh giá: "Không đạt yêu cầu."

"Lão sư tôi còn có ý tưởng khác để giải quyết, nếu không chúng ta thử lại một lần đi?"

Phó Chân: "......"

Nhìn Phó Chân bộ dạng không lời gì để nói, Giang Hằng Thù nở nụ cười, duỗi tay gỗ nhẹ lên trán Phó Chân, Phó Chân nhếch miệng cười một tiếng, đem chăn kéo lên trên người, hỏi Giang Hằng Thù: "Anh tìm được hai quả trứng màu khác ở đâu?"

Giang Hằng Thù nói chính hắn tìm được ở hai nơi là lâu đài cùng hộp nhạc, nhưng thật ra giống suy đoán của Phó Chân, hai nơi này đối cư dân mạng mà nói rất khó phát hiện, cũng liên tưởng không đến, nhưng là đối Giang Hằng Thù mà nói, xem như tặng không.

Hắn ngáp một cái, ánh mắt ôn nhu mà nhìn về phía Giang Hằng Thù, hướng vị thí sinh đầu cơ trục lợi này công bố đáp án: "Còn lại, ở đoạn cách 20 phút sau điện ảnh, Ngô Triết đi gallery......"

Phó Chân đem những trứng màu còn lại nói hết cho Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù vừa nghe vừa tua đến chỗ Phõ Chân nói xem lại, mười ba chỗ trứng màu tìm ra toàn bộ.

......

Người đị diện Tằng Khả Tinh thật vất vả từ trên tay Phó Chân cầm một giấy mời thử vai, đem nó đưa đến trước mặt Tằng Khả Tinh, nhưng là Tằng Khả Tinh lại đối với hành vi tự chủ trương này của người đại diện phi thường bất mãn, có chút oán trách nói: "Anh như thế nào tiếp cho em lại đồ vật này a?"

Hắn là ai a, Tằng Khả Tinh a, fans ngàn vạn là một tiểu thịt tươi đang hot, tùy tùy tiện tiện đngư một tấm selfie liền lên hot search, như thế nào có thể đi đóng vai nam phụ đâu?

Người đại diện kiên nhẫn mà khuyên hắn: "Anh tiếp bộ điện ảnh này là vì tốt cho em."

Lúc trước Tằng Khả Tinh toàn đóng vai trong phim thanh xuân vườn trường, hoặc là bá đạo tổng tài, kỹ thuật diễn của hắn không tốt, cùng Cao Điềm không phân cao thấp, nhóm người qua đường đều ghét bỏ hắn đóng vai nhân vật dầu mỡ, chỉ có các fan cả ngày cầm mấy bộ phim hắn đóng thổi ca ca quá đẹp trai.

Nhưng mà Tằng Khả Tinh một chút cũng không hiểu dụng tâm lương khổ của người đại diện: "Nơi nào vì tốt cho em, tốt cho em liền để em đóng phim kinh dị, hơn nữa lại còn là nam phụ, em không làm."

"Em như thế nào lại không chịu động não vậy? Phim kinh dị thì làm sao? Nam phụ thì làm sao? Đây chính là do Phó Chân chụp a," người đại diện cũng phát hỏa, "Em nhìn Cao Điềm hiện tại tiếp nhiều ít lời mời đóng phim, em lại nhìn lại chính mình, cư dân mạng đều nói em như thế nào? Anh nói cho em biết, bộ điện ảnh này em phải tiếp!"

Tằng Khả Tinh cau mày, miệng mím chặt, vẫn là có chút không cao hứng, hắn không thích làm nam phụ cho người ta.

Người đại diện đập mạnh lên bàn một cái: "Em không muốn diễn, đạo diễn người ta còn không nhất định muốn dùng đến em!"

"Hắn dựa vào cái gì không muốn dùng em?" Tằng Khả Tinh ngang bướng hỏi, dự vào lưu lượng hiện tại của hắn, chỉ cần các fan mua vé là có thể đem toàn bộ tiền vốn của Phó Chân kiếm về.

"Vậy em đi thử đi a?" Người đại diện trực tiếp hướng Tằng Khả Tinh sử dụng phép khích tướng.

Tằng Khả Tinh vẫn là quá trẻ tuổi, quả nhiên trúng kế: "Thử liền thử!"

《 Chạy trốn 》 yêu cầu thử vai chỉ có 3 nhân vật, nữ chính Phó Chân trực tiếp mời người Chu Ôn Lương đề cử cho hắn Tưởng Ảnh, một vị diễn viên gạo cội đã qua tuổi 40, kỹ thuật diễn xuất chúng, hơn nữa thù lao đóng phim không cao.

Trần Manh biết Phó Chân muốn chụp điện ảnh mới, cũng gọi điện cho hắn tỏ vẻ muốn cái nhân vật, trong khoảng thời gian này có rất nhiều đạo diễn gửi lời mới đến nàng, nhưng là nàng một cái cũng không tiếp thu.

"Tôi nơi này không có nhân vật thích hợp cho em, hơn nữa......" Phó Chân dừng một chút, hướng Trần Manh nói, "Em quá mấy tháng nữa liền phải thi đại học, trong khoảng thời gian này vẫn là lấy việc học tập làm trọng."

Trần Manh có chút thất vọng, bất quá vẫn là nghe lời Phó Chân, chuyên tâm chuẩn bị thi đại học.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Giấc Ngủ Dậy Ta Mang Thai

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook