Chương 57
Lâu Bất Nguy
11/07/2020
Đường Loan Loan trăm triệu không nghĩ tới Phó Chân sẽ không cho mình mặt mũi, nàng tức giận đến dậm chân, đây là cơ hội cuối cùng nàng cho Phó Chân, nếu Phó Chân không muốn cảm kích, vậy thì cá chết lưới rách đi, huống hồ lưới của nàng chắc gì đã phá được.
Nếu thật sự không được, đến lúc đó có thể nói là lấy bản quyền Sa Châu ký sự từ trên tay Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình, nàng cũng không tin đến lúc ấy Phó Chân còn có thể dựa vào Sa Châu ký sự để làm gì được mình, chỉ cần có Phó Đình cùng Phó Kiến Sâm nhúng tay, như vậy bản quyền của Sa Châu ký sự rốt cuộc rơi vào tay ai đã khó mà nói.
Chính là thái độ của Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình gần nhất đối với mình hơi lạ, chẳng lẽ do phát hiện Phó Chân sống quá thê thảm nên cảm thấy đau lòng? Cho nên để mình đến làm bia đỡ?
Bọn họ hiện tại có thể vì Phó Chân đau lòng, không bao lâu nữa bọn họ sẽ vì mình mà đau lòng thôi, Đường Loan Loan chỉ cần bắt lấy cái cơ hội kia, vậy bản quyền của Sa Châu ký sự không phải lấy bản dễ như trở bàn tay sao.
Đường Loan Loan từ trước đến nay rất có tự tin đối với mình, việc mà nàng muốn làm, cho đến nay chưa một lần thất bại.
Tần Chiêu đi tới, nhìn thấy sắc mặt của Đường Loan Loan có chút xanh xao, tri kỷ hướng về phía nàng dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Đường Loan Loan liền đem chuyện vừa rồi nàng nếm mùi thất bại trên tay Phó Chân với Tần Chiêu.
Tần Chiêu nhíu mày, thập phần đau lòng cho vợ của mình, hắn hỏi Đường Loan Loan: “Phó Chân vì cái gì chán ghét em như vậy?”
Đường Loan Loan suy tư trong chốc lát, hướng Tần Chiêu trả lời nói: “Có lẽ là cảm thấy em đoạt sự sủng ái của ba ba và ca ca đi.”
Tần Chiêu nhíu mày, hướng Đường Loan Loan nói: “Em ở bên ngoài chịu khổ nhiều như vậy, bọn họ không phải nên càng sủng ái em sao? Huống chi hắn đều đã lớn như vậy, tại sao còn không hiểu chuyện như thế.”
Đường Loan Loan nhấp môi cười khổ một chút, không nói gì, trong nháy mắt tim của Tần Chiêu như bị ai nắm lấy, hận không thể ngay lập tức liền tìm người đi đem Phó Chân đánh một trận, đúng rồi, lần trước chuyện ở suối nước nóng chỗ núi Bạch Mi hắn còn chưa cho nam nhân của Phó Chân một cái giáo huấn.
Trong lòng Tần Chiêu âm thầm hạ quyết định, hắn hỏi Đường Loan Loan: “Cánh tay em còn đau nữa không?”
Đường Loan Loan miễn cưỡng tươi cười một cái, hướng Tần Chiêu nói: “Anh đừng lo, đã tốt hơn một chút, không còn đau nữa.”
“Tại sao năm đó Phó Chân có thể ra tay độc ác như vậy? Nếu không phải…… Nếu không phải……” Tần Chiêu nhắc tới chuyện này lại thấy sợ hão, hắn ôm lấy Đường Loan Loan, đau lòng mà hôn trán của nàng.
Đường Loan Loan gật đầu, tỏ vẻ đáp ứng với lời của Tần Chiêu: “Đúng vậy, em cũng không nghĩ tới hắn sẽ hận em đến như vậy, nếu không phải treo lên không úa cao, em có khả năng liền……”
“Đừng nói như vậy, em tốt như vậy, ông trời sẽ phù hộ em.”
……
Trên mạng hiện tại nháo đến càng ngày càng lợi hại, Giang Hằng Thù sợ những người này một khi điên lên, dùng thủ đoạn trái pháp luật để tìm được Phó Chân, đến lúc đó lại lần nữa làm chuyện xúc phạm tới hắn.
Có thể tưởng tượng muốn giải quyết chuyện này, muốn Phó Chân nói thật với hắn, hắn mới có thể giúp hắn nghĩ ra một cái biện pháp.
Cho nên năm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Kỳ thật Phó Chân không muốn nhắc lại chuyện cũ, dù sao đó cũng không phải là ký ức tốt đẹp gì, nhưng với Giang Hằng Thù thì luôn có một ít đặc quyền.
Phó Chân dựa vào trên sô pha, nhìn đỉnh trần nhà, nhớ lại những chuyện cũ đó.
Từ khi Đường Loan Loan đến Phó gia hắn liền đặc biệt không thích cô gái này, hơn nữa hắn không hề có ý định che dấu sự kháng cự đối với Đường Loan Loan, ở lần đầu tiên nghe được Phó Kiến Sâm hướng hắn giới thiệu nói sẽ nhiều thêm một người em gái, Phó Chân liền trực tiếp bén nhọn hỏi: “Kết quả giám định DNA có vấn đề gì không?”
Nhưng không đợi Phó Kiến Sâm nói chuyện, Đường Loan Loan liền trước mở miệng, nàng hướng Phó Chân nói: “Nếu cái nhà này không chào đón ta, vậy thì ta đi.”
Sau đó Phó Kiến Sâm liền sẽ đem Phó Chân răn dạy một trận, nhất định phải để Phó Chân thừa nhận thân phận của Đường Loan Loan, hơn nữa hắn tính toán sau đó không lâu sẽ một cái yến hội, hướng các bạn bè trong thương trường giới thiệu con gái nhỏ đã ăn rất nhiều khổ sở ở bên ngoài này.
Phó Chân cảm thấy Phó Kiến Sâm bị điên rồi, liền đem hy vọng ký thác trên người Phó Đình, nhưng Phó Đình lại cùng chiến tuyến với Phó Kiến Sâm, bọn họ rất hy vọng Đường Loan Loan có thể sớm tiến vào Phó gia, hắn rất nhanh tiếp nhận chuyện có thêm một em gái này.
Nhưng là mặc kệ thái độ của Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình như thế nào, Phó Chân vẫn không thích Đường Loan Loan, hắn biểu hiện phi thường rõ ràng, chưa từng che dấu quá sự không thích đối với Đường Loan Loan, điều này tất cả mọi người có thể nhìn ra, mỗi lần hắn nhìn thấy Đường Loan Loan, nụ cười vừa nãy sẽ lập tức héo rũ.
Mà Đường Loan Loan cũng không thích Phó Chân, hai người bọn họ luôn là sẽ cố ý vô tình tranh cháo với nhau, mà mỗi một lần, mặc kệ có phải hay không Phó Chân cố ý gây sự, người phải chịu trừng phạt luôn là Phó Chân, nhìn Đường Loan Loan ngồi ở bên người Phó Kiến Sâm bên, khóe miệng mỉm cười mà nhìn chính mình, Phó Chân cảm giác mình như một thằng hề đang nhảy nhót.
Hắn, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu răn dạy và cực khổ như lúc mà Đường Loan Loan đi vào Phó gia, Phó Chân dần dần ý thức được dưới loại tình huống này mình căn bản không có khả năng là đối thủ của Đường Loan Loan, hắn trước trận chiến không có khói thuốc súng này đầu hàng, nhưng cho dù hắn đầu hàng Đường Loan Loan cũng không bỏ qua cho hắn, hắn càng thoái nhượng, Đường Loan Loan liền càng là từng bước ép sát, đến nỗi hắn không có cơ hội sinh tồn ở Phó gia.
Đường Loan Loan vĩnh viễn tự tin như vậy, nàng cho rằng chính mình đem mỗi một sự kiện đều làm được thiên y vô phùng, bất quá nàng cũng đích xác làm được rất tốt, ít nhất khi sự kiện kia phát sinh, không ai đứng ở bên hắn.
Một ngày chạng vạng nào đó, Phó Kiến Sâm từ công ty trở về, nhìn thấy Phó Chân ngồi ở trên sô pha vẽ tranh, đột nhiên hỏi hắn một câu: “Buổi tối muốn đi ăn cái gì?”
Từ sau khi Đường Loan Loan đi vào Phó gia, đã thật lâu Phó Kiến Sâm không hỏi qua hắn cần cái gì, hắn thích cái gì, hắn muốn hay không muốn làm chuyện gì, bọn họ luôn là lấy Đường Loan Loan làm chủ, Phó Chân trở thành nhân tiện.
Quả thực có chút châm chọc, hắn cứ thế tập mãi thành thói, hiện tại thế nhưng làm Phó Chân cảm giác được thụ sủng nhược kinh, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Kiến Sâm, dùng rất nhiều thời gian mới xác định được Phó Kiến Sâm đang hỏi chính mình, hắn nghĩ nghĩ, hướng Phó Kiến Sâm nói: “Con muốn ăn vịt nướng.”
Thanh âm Phó Chân vừa dứt, Đường Loan Loan đột nhiên đi vào, nàng lôi kéo cánh tay Phó Kiến Sâm, hướng Phó Kiến Sâm nói: “Ba ba, con biết một nhà hàng làm món cay Tứ Xuyên rất ngon, buổi tối hôm nay chúng ta đi ăn món cay Tứ Xuyên đi?”
Phó Kiến Sâm thậm chí còn không suy xét, trực tiếp hướng Đường Loan Loan gật đầu: “Đêm nay chúng ta đi ăn món cay Tứ Xuyên.”
Phó Chân tuy rằng rất thích ăn cay, nhưng mỗi lần ăn xong một lúc sau dạ dày hắn nhất định sẽ đau, ngày thường các đồ ăn dưới sự giám sát của Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình đều không bỏ thêm cay, mà hiện tại Phó Kiến Sâm liền mang cả nhà đi ăn món cay Tứ Xuyên, Phó Chân vì thế không vui.
Sau khi đến quán món cay Tứ Xuyên, người gọi món hoàn toàn là do Đường Loan Loan làm chủ, Đường Loan Loan cũng không khách khí, gọi tất cả đều là đồ cay, thậm chí còn nói với người phục vụ: “Tôi thích ăn cay, có thể bỏ thêm nhiều ớt chút không?”
Nàng nói xong lời này sau, mới ý thức được có chút không ổn, quay đầu hỏi Phó Kiến Sâm: “Không sao chứ ba ba?”
Phó Kiến Sâm gật đầu, vẻ mặt sủng nịch: “Đương nhiên không sao.”
Từ khi tiền vào quán cay Tứ Xuyên quán, Phó Chân không nổ nửa lời, mà Đường Loan Loan còn không muốn buông tha hắn, lúc ăn cơm, nàng giả mù sa mưa mà gắp một miếng thịt đỏ rực đặt vào chén Phó Chân, hướng Phó Chân hỏi: “Anh Phó Chân, tại sao không ăn nha?”
Phó Chân quả thực muốn đem bát cơm trực tiếp đổ lên đầu Đường Loan Loan, hắn thật vất vả nhịn xuống, cố tình lúc này Phó Kiến Sâm lại đổ dầu vài lửa, hỏi Phó Chân: “Loan Loan tự mình gắp cho con, tại sao còn không ăn?”
Đại khái lúc ấy Phó Chân còn chưa qua tuổi phản nghịch, thích dùng phương pháp tự tổn thương mình để đạt được sự chú ý của người khác nhưng sau cùng kết quả cho thấy, không ai để bụng tới hắn. Đúng như câu mặc kệ ngươi có làm cái gì, hắn đều sẽ không để ý tới ngươi.
Buổi tối ngày hôn đó, Phó Chân đem tất cả món ăn cay Tứ Xuyên ăn vào bụng. Sau khi về nhà, quả nhiên Phó Chân bị đau dạ dày, hắn đau đến nối lăn lộn ở trên giường.
Chính là cũng không có ai để ý tới hắn.
Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình đang bồi Đường Loan Loan đi tham kiến tiệc tối, người hầu trong nhà thì đang ngủ ở trong phòng, không ai chú ý tới dị thường của hắn.
Tim Phó Chân lạnh dần, cuối cùng chính hắn chịu đựng đau đớn, đi xuống lầu, kêu một chiếc xe taxi đi bệnh viện.
Bác tài xế thấy sắc mặt hắn không tốt, lại mồ hôi chảy ròng ròng, liền biết hắn hiện tại khẳng định là vô cùng đau đớn, “Trong nhà không có ai sao, như thế nào lại tự mình đi bệnh viện?”
Phó Chân nghĩ nghĩ, trả lời bác tài xế nói: “…… Không có người.”
Bác tài xế thở dài, hướng Phó Chân nói: “Haiz, sống một mình bên ngoài cũng không dễ dàng, cậu không có bạn bè gì sao? Bay giờ đã hơn nửa đêm, có người ở bên cạnh vãn an toàn hơn.”
Phó Chân không nói gì, hắn dựa đầu vào cửa sổ xe, đôi tay che lại dạ dày, đèn đường chiếu rọi vào trong xe, hình thành một không gian nhỏ, ở chỗ này Phó Chân nghĩ đến vô số cách trả thù Đường Loan Loan.
……
Giữa trưa ngày hôm sau, Phó Chân mới từ bệnh viện trở về.
Phó Kiến Sâm không biết vì cái gì hôm nay không đi công ty, mà ngồi trên sô pha phòng khách, nhìn thấy Phó Chân đã trở lại, nếp nhăn trên trán hắn quăn lại: “Đêm qua đi đâu vậy?”
Phó Chân vừa muốn mở miệng trả lời, Phó Kiến Sâm nói tiếp: “Ngày hôm qua Loan Loan ở trong yến hội quá mệt mỏi, lúc con lên lầu nói nhỏ một chút, không cần đánh thức nàng.”
Phó Kiến Sâm cũng không quan tâm đêm qua Phó Chân đi nơi nào, hiện tại trong lòng hắn chỉ có nữ nhi bảo bối.
Phó Chân đứng tại chỗ đánh giá Phó Kiến Sâm thật lâu thật lâu, người trước mắt hình như không phải ba ba của hắn, ba ba hắn trước nay không như vậy.
Cuối cùng hắn cũng không nói gì, yên lặng lên lâu trở lại phòng ngủ, giống như yêu cầu của Phó Kiến Sâm, không có phát ra một chút thanh âm.
Nhưng chung quy Phó Chân vẫn cảm thấy không cam lòng.
Oán hận cùng phẫn nộ tra tấn hắn, trong lòng hắn như có vô số quái thú, mỗi ngày đều kêu gào giết chết Đường Loan Loan, giết chết Đường Loan Loan.
Nhưng cuối cùng đạo đức cùng pháp luật trong lòng Phó Chân đã chiến thắng cỗ huyết tinh tàn bạo này, nhưng hắn vẫn muốn cho Đường Loan Loan một chút giáo huấn.
Không phải rất thích ăn cay sao? Phó Chân từ trên mạng mua một gói sa tế siêu cay, tìm người trộm lẻn vào đoàn phim của Đường Loan Loan, đem bình sa tế này trộn vào hộp cơm của Đường Loan Loan.
Nếu thật sự không được, đến lúc đó có thể nói là lấy bản quyền Sa Châu ký sự từ trên tay Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình, nàng cũng không tin đến lúc ấy Phó Chân còn có thể dựa vào Sa Châu ký sự để làm gì được mình, chỉ cần có Phó Đình cùng Phó Kiến Sâm nhúng tay, như vậy bản quyền của Sa Châu ký sự rốt cuộc rơi vào tay ai đã khó mà nói.
Chính là thái độ của Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình gần nhất đối với mình hơi lạ, chẳng lẽ do phát hiện Phó Chân sống quá thê thảm nên cảm thấy đau lòng? Cho nên để mình đến làm bia đỡ?
Bọn họ hiện tại có thể vì Phó Chân đau lòng, không bao lâu nữa bọn họ sẽ vì mình mà đau lòng thôi, Đường Loan Loan chỉ cần bắt lấy cái cơ hội kia, vậy bản quyền của Sa Châu ký sự không phải lấy bản dễ như trở bàn tay sao.
Đường Loan Loan từ trước đến nay rất có tự tin đối với mình, việc mà nàng muốn làm, cho đến nay chưa một lần thất bại.
Tần Chiêu đi tới, nhìn thấy sắc mặt của Đường Loan Loan có chút xanh xao, tri kỷ hướng về phía nàng dò hỏi: “Làm sao vậy?”
Đường Loan Loan liền đem chuyện vừa rồi nàng nếm mùi thất bại trên tay Phó Chân với Tần Chiêu.
Tần Chiêu nhíu mày, thập phần đau lòng cho vợ của mình, hắn hỏi Đường Loan Loan: “Phó Chân vì cái gì chán ghét em như vậy?”
Đường Loan Loan suy tư trong chốc lát, hướng Tần Chiêu trả lời nói: “Có lẽ là cảm thấy em đoạt sự sủng ái của ba ba và ca ca đi.”
Tần Chiêu nhíu mày, hướng Đường Loan Loan nói: “Em ở bên ngoài chịu khổ nhiều như vậy, bọn họ không phải nên càng sủng ái em sao? Huống chi hắn đều đã lớn như vậy, tại sao còn không hiểu chuyện như thế.”
Đường Loan Loan nhấp môi cười khổ một chút, không nói gì, trong nháy mắt tim của Tần Chiêu như bị ai nắm lấy, hận không thể ngay lập tức liền tìm người đi đem Phó Chân đánh một trận, đúng rồi, lần trước chuyện ở suối nước nóng chỗ núi Bạch Mi hắn còn chưa cho nam nhân của Phó Chân một cái giáo huấn.
Trong lòng Tần Chiêu âm thầm hạ quyết định, hắn hỏi Đường Loan Loan: “Cánh tay em còn đau nữa không?”
Đường Loan Loan miễn cưỡng tươi cười một cái, hướng Tần Chiêu nói: “Anh đừng lo, đã tốt hơn một chút, không còn đau nữa.”
“Tại sao năm đó Phó Chân có thể ra tay độc ác như vậy? Nếu không phải…… Nếu không phải……” Tần Chiêu nhắc tới chuyện này lại thấy sợ hão, hắn ôm lấy Đường Loan Loan, đau lòng mà hôn trán của nàng.
Đường Loan Loan gật đầu, tỏ vẻ đáp ứng với lời của Tần Chiêu: “Đúng vậy, em cũng không nghĩ tới hắn sẽ hận em đến như vậy, nếu không phải treo lên không úa cao, em có khả năng liền……”
“Đừng nói như vậy, em tốt như vậy, ông trời sẽ phù hộ em.”
……
Trên mạng hiện tại nháo đến càng ngày càng lợi hại, Giang Hằng Thù sợ những người này một khi điên lên, dùng thủ đoạn trái pháp luật để tìm được Phó Chân, đến lúc đó lại lần nữa làm chuyện xúc phạm tới hắn.
Có thể tưởng tượng muốn giải quyết chuyện này, muốn Phó Chân nói thật với hắn, hắn mới có thể giúp hắn nghĩ ra một cái biện pháp.
Cho nên năm đó rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Kỳ thật Phó Chân không muốn nhắc lại chuyện cũ, dù sao đó cũng không phải là ký ức tốt đẹp gì, nhưng với Giang Hằng Thù thì luôn có một ít đặc quyền.
Phó Chân dựa vào trên sô pha, nhìn đỉnh trần nhà, nhớ lại những chuyện cũ đó.
Từ khi Đường Loan Loan đến Phó gia hắn liền đặc biệt không thích cô gái này, hơn nữa hắn không hề có ý định che dấu sự kháng cự đối với Đường Loan Loan, ở lần đầu tiên nghe được Phó Kiến Sâm hướng hắn giới thiệu nói sẽ nhiều thêm một người em gái, Phó Chân liền trực tiếp bén nhọn hỏi: “Kết quả giám định DNA có vấn đề gì không?”
Nhưng không đợi Phó Kiến Sâm nói chuyện, Đường Loan Loan liền trước mở miệng, nàng hướng Phó Chân nói: “Nếu cái nhà này không chào đón ta, vậy thì ta đi.”
Sau đó Phó Kiến Sâm liền sẽ đem Phó Chân răn dạy một trận, nhất định phải để Phó Chân thừa nhận thân phận của Đường Loan Loan, hơn nữa hắn tính toán sau đó không lâu sẽ một cái yến hội, hướng các bạn bè trong thương trường giới thiệu con gái nhỏ đã ăn rất nhiều khổ sở ở bên ngoài này.
Phó Chân cảm thấy Phó Kiến Sâm bị điên rồi, liền đem hy vọng ký thác trên người Phó Đình, nhưng Phó Đình lại cùng chiến tuyến với Phó Kiến Sâm, bọn họ rất hy vọng Đường Loan Loan có thể sớm tiến vào Phó gia, hắn rất nhanh tiếp nhận chuyện có thêm một em gái này.
Nhưng là mặc kệ thái độ của Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình như thế nào, Phó Chân vẫn không thích Đường Loan Loan, hắn biểu hiện phi thường rõ ràng, chưa từng che dấu quá sự không thích đối với Đường Loan Loan, điều này tất cả mọi người có thể nhìn ra, mỗi lần hắn nhìn thấy Đường Loan Loan, nụ cười vừa nãy sẽ lập tức héo rũ.
Mà Đường Loan Loan cũng không thích Phó Chân, hai người bọn họ luôn là sẽ cố ý vô tình tranh cháo với nhau, mà mỗi một lần, mặc kệ có phải hay không Phó Chân cố ý gây sự, người phải chịu trừng phạt luôn là Phó Chân, nhìn Đường Loan Loan ngồi ở bên người Phó Kiến Sâm bên, khóe miệng mỉm cười mà nhìn chính mình, Phó Chân cảm giác mình như một thằng hề đang nhảy nhót.
Hắn, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ phải chịu răn dạy và cực khổ như lúc mà Đường Loan Loan đi vào Phó gia, Phó Chân dần dần ý thức được dưới loại tình huống này mình căn bản không có khả năng là đối thủ của Đường Loan Loan, hắn trước trận chiến không có khói thuốc súng này đầu hàng, nhưng cho dù hắn đầu hàng Đường Loan Loan cũng không bỏ qua cho hắn, hắn càng thoái nhượng, Đường Loan Loan liền càng là từng bước ép sát, đến nỗi hắn không có cơ hội sinh tồn ở Phó gia.
Đường Loan Loan vĩnh viễn tự tin như vậy, nàng cho rằng chính mình đem mỗi một sự kiện đều làm được thiên y vô phùng, bất quá nàng cũng đích xác làm được rất tốt, ít nhất khi sự kiện kia phát sinh, không ai đứng ở bên hắn.
Một ngày chạng vạng nào đó, Phó Kiến Sâm từ công ty trở về, nhìn thấy Phó Chân ngồi ở trên sô pha vẽ tranh, đột nhiên hỏi hắn một câu: “Buổi tối muốn đi ăn cái gì?”
Từ sau khi Đường Loan Loan đi vào Phó gia, đã thật lâu Phó Kiến Sâm không hỏi qua hắn cần cái gì, hắn thích cái gì, hắn muốn hay không muốn làm chuyện gì, bọn họ luôn là lấy Đường Loan Loan làm chủ, Phó Chân trở thành nhân tiện.
Quả thực có chút châm chọc, hắn cứ thế tập mãi thành thói, hiện tại thế nhưng làm Phó Chân cảm giác được thụ sủng nhược kinh, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Phó Kiến Sâm, dùng rất nhiều thời gian mới xác định được Phó Kiến Sâm đang hỏi chính mình, hắn nghĩ nghĩ, hướng Phó Kiến Sâm nói: “Con muốn ăn vịt nướng.”
Thanh âm Phó Chân vừa dứt, Đường Loan Loan đột nhiên đi vào, nàng lôi kéo cánh tay Phó Kiến Sâm, hướng Phó Kiến Sâm nói: “Ba ba, con biết một nhà hàng làm món cay Tứ Xuyên rất ngon, buổi tối hôm nay chúng ta đi ăn món cay Tứ Xuyên đi?”
Phó Kiến Sâm thậm chí còn không suy xét, trực tiếp hướng Đường Loan Loan gật đầu: “Đêm nay chúng ta đi ăn món cay Tứ Xuyên.”
Phó Chân tuy rằng rất thích ăn cay, nhưng mỗi lần ăn xong một lúc sau dạ dày hắn nhất định sẽ đau, ngày thường các đồ ăn dưới sự giám sát của Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình đều không bỏ thêm cay, mà hiện tại Phó Kiến Sâm liền mang cả nhà đi ăn món cay Tứ Xuyên, Phó Chân vì thế không vui.
Sau khi đến quán món cay Tứ Xuyên, người gọi món hoàn toàn là do Đường Loan Loan làm chủ, Đường Loan Loan cũng không khách khí, gọi tất cả đều là đồ cay, thậm chí còn nói với người phục vụ: “Tôi thích ăn cay, có thể bỏ thêm nhiều ớt chút không?”
Nàng nói xong lời này sau, mới ý thức được có chút không ổn, quay đầu hỏi Phó Kiến Sâm: “Không sao chứ ba ba?”
Phó Kiến Sâm gật đầu, vẻ mặt sủng nịch: “Đương nhiên không sao.”
Từ khi tiền vào quán cay Tứ Xuyên quán, Phó Chân không nổ nửa lời, mà Đường Loan Loan còn không muốn buông tha hắn, lúc ăn cơm, nàng giả mù sa mưa mà gắp một miếng thịt đỏ rực đặt vào chén Phó Chân, hướng Phó Chân hỏi: “Anh Phó Chân, tại sao không ăn nha?”
Phó Chân quả thực muốn đem bát cơm trực tiếp đổ lên đầu Đường Loan Loan, hắn thật vất vả nhịn xuống, cố tình lúc này Phó Kiến Sâm lại đổ dầu vài lửa, hỏi Phó Chân: “Loan Loan tự mình gắp cho con, tại sao còn không ăn?”
Đại khái lúc ấy Phó Chân còn chưa qua tuổi phản nghịch, thích dùng phương pháp tự tổn thương mình để đạt được sự chú ý của người khác nhưng sau cùng kết quả cho thấy, không ai để bụng tới hắn. Đúng như câu mặc kệ ngươi có làm cái gì, hắn đều sẽ không để ý tới ngươi.
Buổi tối ngày hôn đó, Phó Chân đem tất cả món ăn cay Tứ Xuyên ăn vào bụng. Sau khi về nhà, quả nhiên Phó Chân bị đau dạ dày, hắn đau đến nối lăn lộn ở trên giường.
Chính là cũng không có ai để ý tới hắn.
Phó Kiến Sâm cùng Phó Đình đang bồi Đường Loan Loan đi tham kiến tiệc tối, người hầu trong nhà thì đang ngủ ở trong phòng, không ai chú ý tới dị thường của hắn.
Tim Phó Chân lạnh dần, cuối cùng chính hắn chịu đựng đau đớn, đi xuống lầu, kêu một chiếc xe taxi đi bệnh viện.
Bác tài xế thấy sắc mặt hắn không tốt, lại mồ hôi chảy ròng ròng, liền biết hắn hiện tại khẳng định là vô cùng đau đớn, “Trong nhà không có ai sao, như thế nào lại tự mình đi bệnh viện?”
Phó Chân nghĩ nghĩ, trả lời bác tài xế nói: “…… Không có người.”
Bác tài xế thở dài, hướng Phó Chân nói: “Haiz, sống một mình bên ngoài cũng không dễ dàng, cậu không có bạn bè gì sao? Bay giờ đã hơn nửa đêm, có người ở bên cạnh vãn an toàn hơn.”
Phó Chân không nói gì, hắn dựa đầu vào cửa sổ xe, đôi tay che lại dạ dày, đèn đường chiếu rọi vào trong xe, hình thành một không gian nhỏ, ở chỗ này Phó Chân nghĩ đến vô số cách trả thù Đường Loan Loan.
……
Giữa trưa ngày hôm sau, Phó Chân mới từ bệnh viện trở về.
Phó Kiến Sâm không biết vì cái gì hôm nay không đi công ty, mà ngồi trên sô pha phòng khách, nhìn thấy Phó Chân đã trở lại, nếp nhăn trên trán hắn quăn lại: “Đêm qua đi đâu vậy?”
Phó Chân vừa muốn mở miệng trả lời, Phó Kiến Sâm nói tiếp: “Ngày hôm qua Loan Loan ở trong yến hội quá mệt mỏi, lúc con lên lầu nói nhỏ một chút, không cần đánh thức nàng.”
Phó Kiến Sâm cũng không quan tâm đêm qua Phó Chân đi nơi nào, hiện tại trong lòng hắn chỉ có nữ nhi bảo bối.
Phó Chân đứng tại chỗ đánh giá Phó Kiến Sâm thật lâu thật lâu, người trước mắt hình như không phải ba ba của hắn, ba ba hắn trước nay không như vậy.
Cuối cùng hắn cũng không nói gì, yên lặng lên lâu trở lại phòng ngủ, giống như yêu cầu của Phó Kiến Sâm, không có phát ra một chút thanh âm.
Nhưng chung quy Phó Chân vẫn cảm thấy không cam lòng.
Oán hận cùng phẫn nộ tra tấn hắn, trong lòng hắn như có vô số quái thú, mỗi ngày đều kêu gào giết chết Đường Loan Loan, giết chết Đường Loan Loan.
Nhưng cuối cùng đạo đức cùng pháp luật trong lòng Phó Chân đã chiến thắng cỗ huyết tinh tàn bạo này, nhưng hắn vẫn muốn cho Đường Loan Loan một chút giáo huấn.
Không phải rất thích ăn cay sao? Phó Chân từ trên mạng mua một gói sa tế siêu cay, tìm người trộm lẻn vào đoàn phim của Đường Loan Loan, đem bình sa tế này trộn vào hộp cơm của Đường Loan Loan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.