Chương 39: Cô cười làm hắn phát điên (H)
Nguỵ Thừa Trạch
14/12/2022
Edit: Dĩm
Trong bóng tối, nỗi sợ hãi của con người càng được khơi dậy.
Lâm Ấm muốn rút lui, nhưng cô không có sức lực càng không có tư cách, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông trong bóng tối vồ lấy cô, kéo cô ném lên chiếc giường lộng lẫy.
Dưới cơ thể cô là một tấm vải mềm tơ vàng, lạnh lẽo, nhưng cũng không làm giảm bớt dục vọng trong cơ thể cô.
"Chủ… nhân…"
"Câm miệng!" Hắn lạnh giọng quát lớn, trực tiếp khiến cô phải ngậm miệng lại.
Chịu đựng một cách tuyệt vọng, ngăn chặn tiếng rên rỉ của mình.
Thấy hắn đi tới tủ lấy một sợi dây da đen, vẻ mặt thờ ơ không mấy thiện cảm, vòng dây qua cổ cô, thô bạo kéo.
Lâm Ấm ngồi quỳ trên giường, cúc huyệt truyền đến từng trận đau đớn, còn có thể cảm nhận được nó đang chảy máu.
Nhìn hắn quấn lấy sợi dây lạnh lẽo quanh người mình, buộc chặt rồi thắt lại, hắn không dừng lại cho đến khi hai vú thẳng tắp sưng tấy, trên người bị buộc chặt không thở nổi, hắn mới quấn xuống dưới.
Hai tay sau lưng bị trói không thể nhúc nhích, sợi dây trên người cũng bị siết chặt, không có sức để bứt ra, cô chỉ là một con búp bê tình dục mà hắn chơi đùa, ngoại trừ có sinh mệnh, có thể nói để rên rỉ.
Còn lại chẳng là gì cả.
"Có thoải mái không?" Hắn lạnh giọng hỏi cô, lạnh lẽo như tảng băng ngàn năm.
"Thoải mái ..." Cô nghẹn ngào muốn rên rỉ, run rẩy nói.
Cô không có quyền khó chịu.
Hà Trạch Thành nhếch khóe miệng, đưa tay véo mạnh ngực cô, sữa bên trong bắn ra ngoài đúng như dự đoán của hắn.
Hắn cúi đầu, ngậm lấy một đầu vú mà hút mạnh, đem toàn bộ sữa phun ra nuốt xuống bụng.
Dục vọng trong cơ thể bị hắn dụ dỗ ngày càng nóng, điên cuồng.
"A~ chủ nhân thật thoải mái ..." Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng đau đớn nhưng phải nói ngược lại với lòng mình.
Tiếng kêu của cô càng kích động dục vọng của hắn hơn, cơn đau ở hạ thể từ nãy đến giờ vẫn chưa được giải tỏa khiến hắn cảm nghẹn đến đau.
Một bên hút vú cô, một bên dùng ngón tay chọc vào hậu huyệt cô.
Lâm Ấm rên rỉ lớn hơn.
"Ưm, chủ nhân ... ngứa, ngứa, chủ nhân ... thao em! Thao em đi! Thao chết em ... ngứa, thật thoải mái!"
Cô vặn vẹo người, cố gắng đem một bên vú khác đưa hút: "Ngứa quá, bên vú này cũng ngứa quá, cầu xin chủ nhân cũng hút... "
Lâm Ấm giống như người chết đuối, trầm mê trong dục vọng, vươn tay kêu cứu, nhưng không có ai để bắt lấy.
Chỉ có hắn, nắm lấy chân anh, đưa cô vào sâu hơn.
Hà Trạch Thành nở nụ cười, đưa ngón tay ra khỏi miệng cô, quơ quơ trước mặt cô, ngón tay dính đầy chất lỏng dính nhớp, ở giữa có sợi chỉ bạc kéo dài.
"Đây là cái gì?" Hắn hỏi cô, chỉ muốn nghe những gì cô nói.
"Dâm....thủy, dâm thủy… chảy ra." Sắc mặt cô ửng hồng, nóng như quả cầu lửa mà vặn vẹo cơ thể.
"Chủ nhân, nô lệ thật khó chịu! Mau thao nô lệ đi! Mau thao chết nô lệ đi!"
Hắn trực tiếp đưa hai ngón tay đó vào trong miệng cô: "Liếm cho tôi! Tự nếm thử hương vị của em!"
Đôi mắt đó dần dần trở nên đỏ ngầu: "Không phải vừa rồi còn cầu xin không cho tôi tao sao? Hả?"
Giọng nói trầm thấp của hắn không hề có một tia dao động, hai mắt Lâm Ấm rưng rưng,
cố gắng liếm đầu ngón tay lấy lòng hắn.
Hắn nhét ngón tay vào ngày càng sâu, gần như chọc thủng cổ họng cô, khiến cô buồn nôn.
"Còn có cho tôi thao em không! Hả?" Hắn tức giận sắp sửa đem toàn bộ bàn tay muốn nhét vào cổ họng, Lâm Ấm thút thít, không nói được lời nào, hai tay bị trói dựa vào phía sau hắn, không còn chỗ phản kháng.
"Ngoan ngoãn để cho tôi thao, không được chảy máu, không được phản kháng! Người dâm đãng như em sinh ra chính là để tôi thao! Còn dám chảy máu, lại dám phản kháng. Dựa vào cái gì?"
Cô ngẩng đầu lên, hai mắt chảy nước mắt mà hơi híp lại, nhìn không thấy trước mắt, nước miếng dọc theo khóe miệng chảy xuống khăn trải giường màu đen.
Dựa vào cái gì, không phải hắn là người rõ ràng sao?
Hà Trạch Thành buông miệng cô ra, đẩy cô nằm ngửa ra giường rồi bẻ hai chân cô nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra.
Hàm răng hắn nghiến lại kêu ken két:"Nếu không cho tôi thao hậu huyệt, tôi liền thao nát tiểu huyệt em!"
Không có bất kỳ lời cảnh báo nào, côn thịt sưng to còn mang theo máu của cô như là chát bôi trơn, chọc mạnh vào cơ thể cô.
"A~ ..." Dục vọng được phóng thích, chọc vào nơi sâu nhất, như trực tiếp đỉnh vào chốn thiên đường.
"Thật sảng khoái ... Chủ nhân thật là thoải mái! Mau thao em, thao chết em." Chỉ những lời dâm đãng kia mới có thể giải quyết dục vọng của cơ thể.
"Làm chết em! Đem em thao chết cũng không ai dám muốn em nữa. Em sẽ mãi là của tôi, không ai có thể cướp đoạt được!"
Hắn túm lấy sợi dây bược chặt giữa vú cô, để cô ngồi nửa chừng: "Nói đi! Em là của tôi!"
Hắn muốn nghe từ chính miệng cô nói ra!
Lâm Ấm hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ, nhìn vào đôi mắt tức giận kia, khóe miệng thế nhưng nở một nụ cười.
"Đúng… em là của anh."
Nụ cười của cô khiến hắn phát điên.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã biết điều đó.
Trong bóng tối, nỗi sợ hãi của con người càng được khơi dậy.
Lâm Ấm muốn rút lui, nhưng cô không có sức lực càng không có tư cách, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông trong bóng tối vồ lấy cô, kéo cô ném lên chiếc giường lộng lẫy.
Dưới cơ thể cô là một tấm vải mềm tơ vàng, lạnh lẽo, nhưng cũng không làm giảm bớt dục vọng trong cơ thể cô.
"Chủ… nhân…"
"Câm miệng!" Hắn lạnh giọng quát lớn, trực tiếp khiến cô phải ngậm miệng lại.
Chịu đựng một cách tuyệt vọng, ngăn chặn tiếng rên rỉ của mình.
Thấy hắn đi tới tủ lấy một sợi dây da đen, vẻ mặt thờ ơ không mấy thiện cảm, vòng dây qua cổ cô, thô bạo kéo.
Lâm Ấm ngồi quỳ trên giường, cúc huyệt truyền đến từng trận đau đớn, còn có thể cảm nhận được nó đang chảy máu.
Nhìn hắn quấn lấy sợi dây lạnh lẽo quanh người mình, buộc chặt rồi thắt lại, hắn không dừng lại cho đến khi hai vú thẳng tắp sưng tấy, trên người bị buộc chặt không thở nổi, hắn mới quấn xuống dưới.
Hai tay sau lưng bị trói không thể nhúc nhích, sợi dây trên người cũng bị siết chặt, không có sức để bứt ra, cô chỉ là một con búp bê tình dục mà hắn chơi đùa, ngoại trừ có sinh mệnh, có thể nói để rên rỉ.
Còn lại chẳng là gì cả.
"Có thoải mái không?" Hắn lạnh giọng hỏi cô, lạnh lẽo như tảng băng ngàn năm.
"Thoải mái ..." Cô nghẹn ngào muốn rên rỉ, run rẩy nói.
Cô không có quyền khó chịu.
Hà Trạch Thành nhếch khóe miệng, đưa tay véo mạnh ngực cô, sữa bên trong bắn ra ngoài đúng như dự đoán của hắn.
Hắn cúi đầu, ngậm lấy một đầu vú mà hút mạnh, đem toàn bộ sữa phun ra nuốt xuống bụng.
Dục vọng trong cơ thể bị hắn dụ dỗ ngày càng nóng, điên cuồng.
"A~ chủ nhân thật thoải mái ..." Cô ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng đau đớn nhưng phải nói ngược lại với lòng mình.
Tiếng kêu của cô càng kích động dục vọng của hắn hơn, cơn đau ở hạ thể từ nãy đến giờ vẫn chưa được giải tỏa khiến hắn cảm nghẹn đến đau.
Một bên hút vú cô, một bên dùng ngón tay chọc vào hậu huyệt cô.
Lâm Ấm rên rỉ lớn hơn.
"Ưm, chủ nhân ... ngứa, ngứa, chủ nhân ... thao em! Thao em đi! Thao chết em ... ngứa, thật thoải mái!"
Cô vặn vẹo người, cố gắng đem một bên vú khác đưa hút: "Ngứa quá, bên vú này cũng ngứa quá, cầu xin chủ nhân cũng hút... "
Lâm Ấm giống như người chết đuối, trầm mê trong dục vọng, vươn tay kêu cứu, nhưng không có ai để bắt lấy.
Chỉ có hắn, nắm lấy chân anh, đưa cô vào sâu hơn.
Hà Trạch Thành nở nụ cười, đưa ngón tay ra khỏi miệng cô, quơ quơ trước mặt cô, ngón tay dính đầy chất lỏng dính nhớp, ở giữa có sợi chỉ bạc kéo dài.
"Đây là cái gì?" Hắn hỏi cô, chỉ muốn nghe những gì cô nói.
"Dâm....thủy, dâm thủy… chảy ra." Sắc mặt cô ửng hồng, nóng như quả cầu lửa mà vặn vẹo cơ thể.
"Chủ nhân, nô lệ thật khó chịu! Mau thao nô lệ đi! Mau thao chết nô lệ đi!"
Hắn trực tiếp đưa hai ngón tay đó vào trong miệng cô: "Liếm cho tôi! Tự nếm thử hương vị của em!"
Đôi mắt đó dần dần trở nên đỏ ngầu: "Không phải vừa rồi còn cầu xin không cho tôi tao sao? Hả?"
Giọng nói trầm thấp của hắn không hề có một tia dao động, hai mắt Lâm Ấm rưng rưng,
cố gắng liếm đầu ngón tay lấy lòng hắn.
Hắn nhét ngón tay vào ngày càng sâu, gần như chọc thủng cổ họng cô, khiến cô buồn nôn.
"Còn có cho tôi thao em không! Hả?" Hắn tức giận sắp sửa đem toàn bộ bàn tay muốn nhét vào cổ họng, Lâm Ấm thút thít, không nói được lời nào, hai tay bị trói dựa vào phía sau hắn, không còn chỗ phản kháng.
"Ngoan ngoãn để cho tôi thao, không được chảy máu, không được phản kháng! Người dâm đãng như em sinh ra chính là để tôi thao! Còn dám chảy máu, lại dám phản kháng. Dựa vào cái gì?"
Cô ngẩng đầu lên, hai mắt chảy nước mắt mà hơi híp lại, nhìn không thấy trước mắt, nước miếng dọc theo khóe miệng chảy xuống khăn trải giường màu đen.
Dựa vào cái gì, không phải hắn là người rõ ràng sao?
Hà Trạch Thành buông miệng cô ra, đẩy cô nằm ngửa ra giường rồi bẻ hai chân cô nhưng máu vẫn không ngừng chảy ra.
Hàm răng hắn nghiến lại kêu ken két:"Nếu không cho tôi thao hậu huyệt, tôi liền thao nát tiểu huyệt em!"
Không có bất kỳ lời cảnh báo nào, côn thịt sưng to còn mang theo máu của cô như là chát bôi trơn, chọc mạnh vào cơ thể cô.
"A~ ..." Dục vọng được phóng thích, chọc vào nơi sâu nhất, như trực tiếp đỉnh vào chốn thiên đường.
"Thật sảng khoái ... Chủ nhân thật là thoải mái! Mau thao em, thao chết em." Chỉ những lời dâm đãng kia mới có thể giải quyết dục vọng của cơ thể.
"Làm chết em! Đem em thao chết cũng không ai dám muốn em nữa. Em sẽ mãi là của tôi, không ai có thể cướp đoạt được!"
Hắn túm lấy sợi dây bược chặt giữa vú cô, để cô ngồi nửa chừng: "Nói đi! Em là của tôi!"
Hắn muốn nghe từ chính miệng cô nói ra!
Lâm Ấm hoàn toàn mất khả năng suy nghĩ, nhìn vào đôi mắt tức giận kia, khóe miệng thế nhưng nở một nụ cười.
"Đúng… em là của anh."
Nụ cười của cô khiến hắn phát điên.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, hắn đã biết điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.