Chương 107: Lâm Ấm, em quay trở lại cho tôi
Nguỵ Thừa Trạch
14/12/2022
Editor: Dĩm
Cô bị cắn trúng môi, hai mắt rưng rưng,
không nghe lời mà ngã xuống, không phải vì đau, mà là vì lời hắn vừa nói.
Xương cốt của cha mẹ không biết đã bị ném đi đâu.
Họ rõ ràng là vì những người bị thương trong chiến tranh mà phụng hiến (*cống hiến), nhưng giờ lại bị lưu lạc đến nông nỗi này, thi cốt không biết bị ném ở nơi nào, thậm chí còn không biết hị mất khi nào, thân là con gái của họ, thật thảm hại.
Hà Trạch Thành ngẩng đầu lên, nếm nước mắt mặn chát của cô, cau mày lại.
“Đừng khóc!”
Hắn ra lệnh cho cô, nhưng càng khiến cô khóc to hơn.
"Tôi đã nói em không được khóc! Dựa vào cái gì vì người khác mà rơi nước mắt? Em chỉ có thể khóc vì tôi, chỉ có thể là tôi!"
Hắn hét lên như một người mất trí, hoàn toàn phớt lờ các sinh viên đi ngang qua đây.
Hắn quả thực là một kẻ điên, dùng hết biện pháp cùng toàn lực để giam cầm cô.
Lâm Ấm nghe lời thu hồi nước mắt, đôi môi run rẩy nhìn hắn, hốc mắt đỏ bừng, khóe miệng nở nụ cười, có chút âm độc.
“Hà Trạch Thành, tôi đưa anh đến một nơi, được không?”
Khuôn mặt hắn trở nên trầm mặc, vẻ dịu dàng trước đây đã khôi phục lại. Đôi mắt đào hoa thâm tình nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt cô.
“Em muốn đưa tôi đi đâu?”
Cô siết chặt tay hắn, vẻ mặt bi thương vauwf rồi trở thành hư không, thay vào đó là nụ cười thâm tình.
“Em sẽ không rời xa anh, em chỉ đưa anh đến một nơi, muốn đi xem phong cảnh, một nơi rất đẹp.”
Hắn bị nụ cười của cô dụ dỗ, nụ cười này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, cũng là lần đầu tiên cô đối với hắn tươi cười, lúc trước nhìn trộm cô như biếи ŧɦái, bị nụ cười này dụ dỗ, mê đắm trong mắt đã hoàn toàn mất đi lý trí, gật đầu bất chấp tất cả.
“Được rồi, đưa tôi đến đó, chỉ cần em không rời xa tôi, có thể dẫn tôi đi bất cứ đâu cũng được.”
Ngu ngốc.
Nơi cô định đưa hắn đến là công viên sau trường.
Đây là nơi chỉ có người cao tuổi lui tới, cũng không thiếu những đôi bạn trẻ hẹn hò bí mật tại đây.
"Bảo bối, nơi đây có gì đẹp? Vậy mà em lại thích nơi này."
Lâm Ấm kéo hắn đi về phía trước, trước mặt là hành lang dài dẫn đến lối ra của một công viên khác. Trên lối đi dạo, những cây dây leo xanh tươi đang leo lên các cây cột.
Càng về phía trước, càng ít dây leo, dây leo ngày càng khô héo, sau đó chuyển sang màu vàng, có rơi trên mặt đất, giẫm chân lên cũng không phát ra tiếng động, nhưng lại mềm nhũn, giống như một cái xác chết.
Khi đi đến giữa, cô đột ngột dừng lại, quay đầu lại hỏi hắn: “Anh thấy ở đây có đẹp không?”
Ánh mắt thâm tình không rời cô lấy một giây, “Chỉ cần bảo bối thấy nó đẹp thì là đẹp."
Lâm Ấm cười: "Nhưng em không nghĩ nó đẹp, rất xấu."
Một giây tiếp theo, cô đột nhiên buông tay hắn ra. Hà Trạch Thành còn không kịp bắt lấy, chỉ thấy tay cô duỗi vào trong túi.
“Đừng nóng vội, chỉ muốn cho anh một thứ.”
Hà Trạch Thành thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô, vẫn khó hiểu hỏi: “Bảo bối định cho tôi cái gì?”
Lâm Ấm nhướng mày: "Hà Trạch Thành, anh có yêu tôi không?”
Hắn cười: “Yêu! Tôi yêu em muốn chết, quả thực là yêu em muốn chết! ”
Không khó để nhận ra sự hào hứng và mức độ chân thật trong câu trả lời của hắn đối với câu hỏi này.
Tên điên.
Lâm Ấm nở nụ cười: “Thật đáng tiếc, tôi hoàn toàn không yêu anh.”
Trong nháy mắt, sắc mặt hắn nhanh chóng trầm xuống, tốc độ gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, biến thành tức giận.
“Em không thể không yêu tôi!”
Hắn điên cuồng bước tới nắm lấy cánh tay cô, tuy nhiên, một đám đông người lao ra từ đâu mà hắn không biết, chế trụ hai cánh tay của hắn rồi bẻ ra sau, hai mắt hắn trợn tròn.
"Cút. Mẹ nó!"
Mười mấy người mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang trắng giống nhau, chỉ lộ ra đôi mắt vô thần, trói chặt hắn.
“Bảo bối… bảo bối!” Hắn sợ hãi, như thể sẽ mất cô trong giây tiếp theo, dùng hết sức tiến về phía trước để thoát khỏi sự kiềm chế phía sau.
Cố gắng hết sức, hắn thấy cô từ từ lấy con dao từ trong túi ra, cán dao sắc bén sáng lấp lánh ánh bạc, lúc đó trái tim dâng lên một cảm giác không xác định, giống như run rẩy, chính là cảm giác này, khó chịu.
Cô cười gượng gạo, nụ cười mà hắn chưa từng thấy, cô bước tới từng bước, giơ con dao trên tay lên, hung hăng đâm vào ngực hắn.
Như thể hết thảy động tác đều chậm lại, hắn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng máu thịt xuyên thủng, ánh mắt tức giận dần dần trở nên không thể tin được, mất khống chế phải nắm lấy tay cô, muốn chất vấn cô vì sao lại làm như vậy!
Hắn rất yêu cô, rất yêu cô, yêu cô đến tận xương tủy, tại sao cô lại tự dùng dao đâm mình không thương tiếc?
“Bảo bối! Bảo bối!”
Hắn gầm lên, hét chói tai, dùng hết lực nhưng không thể tránh thoát, mười mấy người đang chế trụ hắn.
Hắn điên cuồng muốn tiến tới bóp chết cô, xé nát cô ra, quật cô trên mặt đất, để cô cầu xin hắn, còn hỏi cô tại sao lại đối xử với bản thân như thế này!
“Lâm Ấm!” Hắn đau lòng gầm lên, nhưng đám người trước mặt lại thờ ơ, lấy ra chiếc điện thoại đang lắc trong tay, cười.
Trong ngực hắn vẫn còn một con dao do chính tay cô cắm vào.
Con quỷ nhìn chằm chằm vào cô một cách tàn nhẫn như thể nó không thể cảm giác được đau đớn.
Ác ma.
Điện thoại bên tai trả lời, dừng ở một giây, cô xoay người rời đi.
"Lâm Ấm quay lại! Tôi bảo em quay lại! Quay lại!"
Cả chục người kéo hắn lại.
Tiếng cười nói của người phụ nữ đầu dây bên kia truyền đến.
"Cô hài lòng chưa? Lâm tiểu thư."
"Khá hài lòng."
Chưa bao giờ cô cười vui vẻ như vậy, lộ ra hàn răng trắng tinh. Hà Trạch Thành ở phía sau cô điên cuồng lao tới, cố gắng bắt lấy cô, gào thét suýt chút nữa xé nát cổ họng, quần áo trên ngực đẫm máu, hắn hoàn toàn không cảm giác được.
“Lâm Ấm!”
Hắn chỉ muốn hung hăng trừng phạt cô, quất cô, thao cô! Để cô hướng hắn xin tha, khiến cô không bao giờ dám làm điều đó nữa!
Mà người trước mặt càng lúc càng đi xa, giọng nói của hắn dần dần biến mất ở hành lang này, vẻ mặt dữ tợn nhìn bóng lưng mảnh mai trước mặt, ánh mắt dần dần mờ mịt cho đến khi biến mất.
Cô bị cắn trúng môi, hai mắt rưng rưng,
không nghe lời mà ngã xuống, không phải vì đau, mà là vì lời hắn vừa nói.
Xương cốt của cha mẹ không biết đã bị ném đi đâu.
Họ rõ ràng là vì những người bị thương trong chiến tranh mà phụng hiến (*cống hiến), nhưng giờ lại bị lưu lạc đến nông nỗi này, thi cốt không biết bị ném ở nơi nào, thậm chí còn không biết hị mất khi nào, thân là con gái của họ, thật thảm hại.
Hà Trạch Thành ngẩng đầu lên, nếm nước mắt mặn chát của cô, cau mày lại.
“Đừng khóc!”
Hắn ra lệnh cho cô, nhưng càng khiến cô khóc to hơn.
"Tôi đã nói em không được khóc! Dựa vào cái gì vì người khác mà rơi nước mắt? Em chỉ có thể khóc vì tôi, chỉ có thể là tôi!"
Hắn hét lên như một người mất trí, hoàn toàn phớt lờ các sinh viên đi ngang qua đây.
Hắn quả thực là một kẻ điên, dùng hết biện pháp cùng toàn lực để giam cầm cô.
Lâm Ấm nghe lời thu hồi nước mắt, đôi môi run rẩy nhìn hắn, hốc mắt đỏ bừng, khóe miệng nở nụ cười, có chút âm độc.
“Hà Trạch Thành, tôi đưa anh đến một nơi, được không?”
Khuôn mặt hắn trở nên trầm mặc, vẻ dịu dàng trước đây đã khôi phục lại. Đôi mắt đào hoa thâm tình nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt cô.
“Em muốn đưa tôi đi đâu?”
Cô siết chặt tay hắn, vẻ mặt bi thương vauwf rồi trở thành hư không, thay vào đó là nụ cười thâm tình.
“Em sẽ không rời xa anh, em chỉ đưa anh đến một nơi, muốn đi xem phong cảnh, một nơi rất đẹp.”
Hắn bị nụ cười của cô dụ dỗ, nụ cười này là lần đầu tiên hắn nhìn thấy, cũng là lần đầu tiên cô đối với hắn tươi cười, lúc trước nhìn trộm cô như biếи ŧɦái, bị nụ cười này dụ dỗ, mê đắm trong mắt đã hoàn toàn mất đi lý trí, gật đầu bất chấp tất cả.
“Được rồi, đưa tôi đến đó, chỉ cần em không rời xa tôi, có thể dẫn tôi đi bất cứ đâu cũng được.”
Ngu ngốc.
Nơi cô định đưa hắn đến là công viên sau trường.
Đây là nơi chỉ có người cao tuổi lui tới, cũng không thiếu những đôi bạn trẻ hẹn hò bí mật tại đây.
"Bảo bối, nơi đây có gì đẹp? Vậy mà em lại thích nơi này."
Lâm Ấm kéo hắn đi về phía trước, trước mặt là hành lang dài dẫn đến lối ra của một công viên khác. Trên lối đi dạo, những cây dây leo xanh tươi đang leo lên các cây cột.
Càng về phía trước, càng ít dây leo, dây leo ngày càng khô héo, sau đó chuyển sang màu vàng, có rơi trên mặt đất, giẫm chân lên cũng không phát ra tiếng động, nhưng lại mềm nhũn, giống như một cái xác chết.
Khi đi đến giữa, cô đột ngột dừng lại, quay đầu lại hỏi hắn: “Anh thấy ở đây có đẹp không?”
Ánh mắt thâm tình không rời cô lấy một giây, “Chỉ cần bảo bối thấy nó đẹp thì là đẹp."
Lâm Ấm cười: "Nhưng em không nghĩ nó đẹp, rất xấu."
Một giây tiếp theo, cô đột nhiên buông tay hắn ra. Hà Trạch Thành còn không kịp bắt lấy, chỉ thấy tay cô duỗi vào trong túi.
“Đừng nóng vội, chỉ muốn cho anh một thứ.”
Hà Trạch Thành thở phào nhẹ nhõm, nhìn chằm chằm vào đôi mắt trong veo của cô, vẫn khó hiểu hỏi: “Bảo bối định cho tôi cái gì?”
Lâm Ấm nhướng mày: "Hà Trạch Thành, anh có yêu tôi không?”
Hắn cười: “Yêu! Tôi yêu em muốn chết, quả thực là yêu em muốn chết! ”
Không khó để nhận ra sự hào hứng và mức độ chân thật trong câu trả lời của hắn đối với câu hỏi này.
Tên điên.
Lâm Ấm nở nụ cười: “Thật đáng tiếc, tôi hoàn toàn không yêu anh.”
Trong nháy mắt, sắc mặt hắn nhanh chóng trầm xuống, tốc độ gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, biến thành tức giận.
“Em không thể không yêu tôi!”
Hắn điên cuồng bước tới nắm lấy cánh tay cô, tuy nhiên, một đám đông người lao ra từ đâu mà hắn không biết, chế trụ hai cánh tay của hắn rồi bẻ ra sau, hai mắt hắn trợn tròn.
"Cút. Mẹ nó!"
Mười mấy người mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang trắng giống nhau, chỉ lộ ra đôi mắt vô thần, trói chặt hắn.
“Bảo bối… bảo bối!” Hắn sợ hãi, như thể sẽ mất cô trong giây tiếp theo, dùng hết sức tiến về phía trước để thoát khỏi sự kiềm chế phía sau.
Cố gắng hết sức, hắn thấy cô từ từ lấy con dao từ trong túi ra, cán dao sắc bén sáng lấp lánh ánh bạc, lúc đó trái tim dâng lên một cảm giác không xác định, giống như run rẩy, chính là cảm giác này, khó chịu.
Cô cười gượng gạo, nụ cười mà hắn chưa từng thấy, cô bước tới từng bước, giơ con dao trên tay lên, hung hăng đâm vào ngực hắn.
Như thể hết thảy động tác đều chậm lại, hắn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng máu thịt xuyên thủng, ánh mắt tức giận dần dần trở nên không thể tin được, mất khống chế phải nắm lấy tay cô, muốn chất vấn cô vì sao lại làm như vậy!
Hắn rất yêu cô, rất yêu cô, yêu cô đến tận xương tủy, tại sao cô lại tự dùng dao đâm mình không thương tiếc?
“Bảo bối! Bảo bối!”
Hắn gầm lên, hét chói tai, dùng hết lực nhưng không thể tránh thoát, mười mấy người đang chế trụ hắn.
Hắn điên cuồng muốn tiến tới bóp chết cô, xé nát cô ra, quật cô trên mặt đất, để cô cầu xin hắn, còn hỏi cô tại sao lại đối xử với bản thân như thế này!
“Lâm Ấm!” Hắn đau lòng gầm lên, nhưng đám người trước mặt lại thờ ơ, lấy ra chiếc điện thoại đang lắc trong tay, cười.
Trong ngực hắn vẫn còn một con dao do chính tay cô cắm vào.
Con quỷ nhìn chằm chằm vào cô một cách tàn nhẫn như thể nó không thể cảm giác được đau đớn.
Ác ma.
Điện thoại bên tai trả lời, dừng ở một giây, cô xoay người rời đi.
"Lâm Ấm quay lại! Tôi bảo em quay lại! Quay lại!"
Cả chục người kéo hắn lại.
Tiếng cười nói của người phụ nữ đầu dây bên kia truyền đến.
"Cô hài lòng chưa? Lâm tiểu thư."
"Khá hài lòng."
Chưa bao giờ cô cười vui vẻ như vậy, lộ ra hàn răng trắng tinh. Hà Trạch Thành ở phía sau cô điên cuồng lao tới, cố gắng bắt lấy cô, gào thét suýt chút nữa xé nát cổ họng, quần áo trên ngực đẫm máu, hắn hoàn toàn không cảm giác được.
“Lâm Ấm!”
Hắn chỉ muốn hung hăng trừng phạt cô, quất cô, thao cô! Để cô hướng hắn xin tha, khiến cô không bao giờ dám làm điều đó nữa!
Mà người trước mặt càng lúc càng đi xa, giọng nói của hắn dần dần biến mất ở hành lang này, vẻ mặt dữ tợn nhìn bóng lưng mảnh mai trước mặt, ánh mắt dần dần mờ mịt cho đến khi biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.