Chương 9
Thập Nhị Cửu Lâu
20/08/2013
Tết Trung thu đã qua, trùng cửu (9/9 âm
lịch) cũng qua, sau đó lễ Noel, nguyên đán, tân niên…… Thời gian không
chạy, mà ‘nó’ bay, bay đi vun vút, nhanh đến nỗi ngón tay chưa kịp nắm
chặt thì nó đã chuồn đi thật xa.
Thông thường khi được hỏi nửa năm rồi làm được gì? Người ta sẽ đáp, đi làm, tan ca, ăn, ngủ…… Có lẽ ai đó còn có thể nói tài khoản ngân hàng tăng thêm mấy chữ số nhưng nếu chỉ tính những sự kiện hoặc thay đổi lớn của họ thì e rằng có vắt hết óc cũng không kể được.
Nửa năm rồi, Tiểu Ưu và Lệ Bình- từ biết mặt thành người quen, từ người quen biến quen thân, mà sau quen thân, họ mới chân chính thành bạn bè.
Theo lý thuyết, việc kết bạn chẳng có gì là to tát- nhưng với họ, việc này lại to lắm.
Đầu tiên là việc Tiểu Ưu thôi đẩy anh ra khỏi cuộc sống của cô, thỉnh thoảng còn chào đón anh tiến vào thế giới của cô- với Lệ Bình mà nói, là sự kiện lớn.
Kế tiếp là việc Lệ Bình không nhận ra Cố Tiểu Ưu là Phương Hựu Huyên mà vẫn thổ lộ tình cảm với cô- với Tiểu Ưu mà nói, cũng là sự kiện lớn.
Bọn họ dè dặt cẩn trọng giữ gìn tình bạn giữa hai người, từ lúc xa lạ xa cách đến khi thân thiện quen thuộc, với cả hai người, đều là sự kiện trọng đại.
Bởi vậy có thể thấy họ quý trọng lẫn nhau đến thế nào.
Phòng tắm nhà Tiểu Ưu có thêm một số đồ vệ sinh cá nhân của nam, số dép mang ở nhà tăng lên thành hai đôi xanh lam hai đôi hồng phấn, tủ quần áo phòng Tiểu Ưu được dọn trống một ngăn, sau đó trong ngăn này xuất hiện thêm khá nhiều bộ vest nam, chiếc sô pha dài màu trắng ở lầu 1 thì thành chỗ ngủ của Lệ Bình.
Anh thường trò chuyện với người trong nhà đến tối muộn rồi ở lại ngủ luôn. Càng ngày anh càng thích khung cửa sổ dài trên mái nhà cô- qua đó anh có thể thấy sao thấy trăng- anh cũng yêu phải mùi hoa sơn chi ngòn ngọt mỗi sáng sớm- anh nghĩ, cứ như vậy cả đời, cũng không có gì không tốt.
Bọn họ chính thức trở thành người một nhà.
Lệ Bình xoa xoa bả vai ê ẩm, trên áo mổ màu lam dính máu tươi, tháo bao tay, thay quần áo, anh thở ra nhẹ nhõm, ca mổ lần này kéo dài suốt bảy giờ, những người thực hiện ca mổ cũng đều mệt rã rời.
Bước chầm chậm về văn phòng, hai ngày này bận quá, anh chưa kịp về nhà…… cái nhà anh nhắc đến chính là nơi Tiểu Ưu ở, cũng chẳng biết anh xem nơi đó là nhà mình tự lúc nào nữa.
Lệ Bình nhếch môi, nhớ tới “nhà”, cái cảm giác đau nhức trên vai cũng biến đâu mất, cả người thì phơi phới nhẹ nhàng hẳn lên. Thật tốt, đó là “nhà” của anh, của Tiểu Ưu, Tiểu Kí Tiểu Lục, “nhà” của ‘gia đình’ họ.
Có lẽ anh nên ngưng thuê nhà trọ, nếu không phải hàng tháng có một số tiền trong tài khoản ngân hàng bị rút ra thì anh đã quên mình từng ở nơi khác.
Vừa đặt mông ngồi xuống, điện thoại vang, anh tiếp cuộc gọi.
“Hựu Đình à, có việc gì?”
“Sao anh không bắt máy, em gọi cho anh rất nhiều lần rồi.” Giọng Hựu Đình có chút buồn bực.
“Anh vào phòng mổ, không dùng điện thoại được.”
“À ra vậy, lâu lắm rồi anh chưa về nhà trọ đúng không? Em đến tìm anh mấy lần đều không gặp.”
“Đúng, anh bận lắm.”
Anh bận thật mà, vừa phải dạy toán cho Tiểu Lục, vừa theo giúp Tiểu Kí học đàn piano, vừa giúp Tiểu Ưu đẩy xe khi đi siêu thị mua đồ, còn phải…… thừa dịp Tiểu Ưu không chú ý mà nhìn trộm bóng lưng cô- lạ chưa kìa? Chỉ cần nhìn trộm, cũng làm anh thỏa mãn vô cùng.
“Bận cái gì? Bận đến không về nhà à?”
Hựu Đình nói sai rồi, cái nơi cô nói chỉ là nhà trọ, về phần “nhà” anh, là ở một nơi khác- nơi đó có cây có hoa có cỏ, đẹp vô cùng, ánh trăng nơi đó cũng tròn hơn những nơi khác, đồ ăn nơi đó so với nơi khác, thơm ngon hơn nhiều…… Tiêu rồi tiêu rồi, anh mắc chứng yêu ‘nhà’, chỉ cần nghĩ đến chữ ‘nhà’ là đầu óc anh xuất hiện hằng hà sa số hình ảnh.
“Làm việc.”
Anh trả lời đơn giản ngắn gọn rõ ràng, cho tới bây giờ, anh còn chưa chuẩn bị công khai chuyện với Hựu Huyên- anh phải bảo vệ bọn họ, phải cẩn thận từng chút một.
“Lệ Bình, anh đang trốn em phải không?”
“Sao anh phải trốn? Em là em gái anh mà.” Những lời này anh sẽ nói ba ngàn ba vạn lần, nói đến khi cô chấp nhận mới thôi.
“Sai, mình cưới nhau rồi, trên sổ công chứng viết rõ rằng em là vợ anh.”
Anh im lặng, có lẽ Tiểu Ưu đoán trúng rồi, Hựu Đình sẽ khăng khăng chấp nhất cả đời, nếu vậy, anh sợ mình sẽ mất kiên nhẫn với cô ta. Xoa trán, sự vui vẻ lúc trước bị người kia đánh tan rồi.
“Anh không công bằng với em, anh thậm chí còn chưa thử yêu em đã buông tha cuộc hôn nhân của chúng ta.”
“Anh đã thử rồi, không được.”
“Vậy thử lại lần nữa, em đã trưởng thành, sẽ không tùy hứng không biết đúng sai như trước kia, sẽ học cách suy nghĩ thay anh. Em sẽ bước chậm lại, không ép buộc hay thúc giục nữa, chờ đến khi anh chịu nhận em, mình lại trở thành vợ chồng chân chính, anh nói có được không? Chỉ cần anh chịu chuyển về nhà, em nguyện ý thay đổi.”
Cô đang khiêm tốn cầu xin, anh biết những việc này với cô mà nói, là không dễ, nhưng thật xin lỗi, dù cô có khiêm tốn hơn nữa, có nhún nhường hơn nữa, anh cũng không đáp lại cảm tình cô.
Cái hôn lễ kia chính là 1 sai lầm, anh không muốn sai càng thêm sai.
“Hựu Đình, thực xin lỗi.” Anh có chút không đành lòng.
“Nhất định phải như vậy sao? Anh có biết 3 chữ ‘thực xin lỗi’ đáng sợ thế nào không?” Cô thều thào, cố kìm bớt cơn sóng dữ trong lòng.
Ai ai cũng nói anh dịu dàng- mới là lạ, anh cố chấp đến dọa người, miễn là chuyện anh đã quyết thì không ai có thể thay đổi, tính kiên định nơi anh là kẻ thù lớn nhất của cô, nhưng liệu có thể nào cô vừa thương anh vừa oán hận tính cách anh được sao?
“Thực xin lỗi.” Đây là điều duy nhất anh có thể nói.
“Em không cần lời xin lỗi của anh, em muốn anh cho em cơ hội!” Ức không được, cô cao giọng nói lớn.
“Thực xin lỗi.” Anh chỉ có thể lặp đi lặp lại những từ này.
“Em sẽ không ly hôn, đời này đều sẽ không, cho dù anh tìm được chị cũng không thể cưới chị ấy đâu.”
“Trước khi kết thúc với em anh sẽ không kết hôn với người khác.” Anh không muốn thương tổn Hựu Huyên, cũng không chịu thương tổn Hựu Đình.
“Anh Lệ Bình, em rất muốn nói em hận anh.”
“Anh biết, thực xin lỗi.” Kết thúc, anh vẫn chỉ có thể nói xin lỗi.
“Nói đến cùng, em vẫn thua, đúng không? Bất cứ ai cũng thua bởi anh cả, đúng không? Chị ấy mạnh mẽ là thế, cao ngạo là thế mà còn phải bỏ trốn, em thì tính cái gì.” Không kịp đắn đo, cô chỉ muốn thương tổn anh để giảm bớt đau đớn nơi chính mình.
Lệ Bình im lặng để mặc cô thương tổn, nếu bởi vậy mà cô thấy tốt hơn…… cứ nói đi.
“Ba mẹ khuyên em thả anh, bọn họ nói ‘dưa hái xanh không ngọt’. Nhưng dù có ngọt hay không, em đã hái thì nhất định phải ăn cho hết.” Giọng cô nghẹn ngào.
Anh không nói gì.
“Ba anh hỏi em, nếu không cắt đứt dây thừng sao có thể ra ngoài thấy cảnh sắc xinh đẹp hơn? Em chẳng cần cảnh sắc xinh đẹp, chỉ cần có Chu Lệ Bình trong thế giới mình, vậy đủ rồi.”
“Anh nói đi, vì sao mọi người đều đáng ghét thế? Vì sao bọn họ đều phải khuyên em buông tay? Vì sao tất cả mọi người cứ khăng khăng chúng ta ly hôn mới có thể vui vẻ? Sai rồi, hoàn toàn sai, ở mới vui, đi đau xót; cưới vui vẻ, ly dị sầu bi, chuyện đơn giản như vậy sao bọn họ đều không hiểu?”
Lệ Bình vẫn im lặng.
Cô quá cố chấp vì anh, chẳng qua, anh có vẻ may mắn hơn, người anh yêu cũng yêu anh, mà cô, chỉ hiểu sai một đoạn cảm tình.
Anh không thể trách cô sai.
“Em không cần gì cả, chỉ cần anh, nhưng là mọi người khăng khăng cho rằng em muốn cái gì cũng được trừ Chu Lệ Bình. Đáng ghét, vì sao thứ quan trọng thì không cho em? Em đâu có thích người khác, đẹp trai, có tiền thì thế nào, em không cần, không cần, không cần……”
Nói đến đây, cô khóc nức nở.
Lệ Bình biết, thời gian này, dì Tĩnh Phân lại tìm người giới thiệu cho Hựu Đình, bà ấy sợ nhìn không đến con gái được hạnh phúc đã chết, vì thế không ngừng giới thiệu bạn trai cho Hựu Đình.
Vì bệnh của mẹ, Hựu Đình không nỡ cãi lời, đành thống khổ chịu trận, dì Tĩnh Phân lại quên, làm gì cũng cần thời gian, nhất là cảm tình.
“Nếu em không thích gặp gỡ, anh có thể tìm thời gian nói chuyện với dì Tĩnh Phân.” Rốt cục, anh thôi nói xin lỗi.
Anh muốn nói chuyện với mẹ cô? Một câu đơn giản lại cho cô niềm tin.“Lệ Bình, anh không muốn em gặp gỡ người khác phải không? Anh vẫn để ý em đúng không?”
“Anh muốn em đi hay không không quan trọng, quan trọng là em muốn đi thì đi, không muốn thì chớ. Nếu em không thể thuyết phục dì Tĩnh Phân, anh sẽ nói giúp em.”
Hựu Đình nghe hiểu rồi, thất vọng lại trồi lên trong lòng cô, anh luôn gọi mẹ là dì Tĩnh Phân, từ trước vẫn thế, anh chưa bao giờ nhìn nhận cuộc hôn nhân này.
Cô thực ngốc, vì sao phải cứ mãi đi tìm anh, cho anh có cơ hội thương tổn cô?
“Không cần, em sẽ tự nói.” Oán hận, cô dập điện thoại.
Lệ Bình cúp máy, trượt người xuống ghế da.
Aiii…… thở ra một hơi, không biết vì sao, càng ngày anh càng sợ nhận điện thoại của Hựu Đình, có lẽ là vì anh sợ cô giống lời Tiểu Ưu nói, càng ngày càng hận?
Thôi không nghĩ nữa, sắp xếp xong việc ở bệnh viện, anh lại đến phòng hồi sức thăm người bệnh, sau đó, anh sẽ về nhà.
Thật không cẩn thận, vừa nhắc đến “nhà” là lòng anh lại tràn đầy hạnh phúc, mắt nheo lại, miệng treo lên nụ cười ngọt ngào, sự dịu dàng ‘trứ danh’ của anh lại xuất hiện.
Lúc Tiểu Ưu vào chính là lúc thấy vẻ mặt này của anh, không hiểu sao, vì anh cười, cô cũng nhếch miệng cười, chân mày cong cong, cánh môi cong cong, Tiểu Ưu đẹp đến nỗi tim anh đánh lô tô liên hồi.
“Đang nghĩ cái gì?” Tiểu Ưu đến gần, hỏi.
“Nghĩ bánh ngọt em làm.” Anh thuận miệng bịa chuyện, dù sao, hiện tại bọn họ mới chỉ là bạn, anh chưa thể nói anh nhớ em, rất rất nhớ em, mọi lần nghĩ đến em thì anh sẽ cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
“Mình ăn ý thật, đây.” Cô mở gà-mên đặt xuống bàn trước mặt anh.
Lệ Bình mở ra, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn bao giờ hết.“Cố Tiểu Ưu.”
“Sao?” Cô cười tủm tỉm hỏi.
“Nếu không có em sao anh sống được đây?” Anh nói thật lòng.
“Nói vớ nói vẩn, em chỉ làm vài cái bánh cho anh thôi mà.” Anh chàng làm như đang đóng phim tình cảm dài tập ấy.
“Sau ca mổ bận rộn kéo dài suốt bảy tiếng, em nói xem, cái bánh này không phải thuốc tiên cứu mạng anh sao?”
“Nghe sao mà…… Hừm, giống em là cô tiên của anh nhĩ?”
“Không phải giống mà thật là cô tiên của anh đấy” Anh nói ‘chắc như đinh đóng cột’.
“Vậy được. Cố Tiểu Ưu là cô tiên của Chu Lệ Bình.” Cô cũng không khách sáo nhận lời khen của anh.
Anh bắt đầu nhấm nháp tác phẩm nấu nướng của cô.
“Sao đột nhiên em đến bệnh viện vậy?”
Tại cô nhớ anh đó chứ, tình cảm giữa hai người sâu đậm hơn cô tưởng nhiều.
Mới một ngày anh không về nhà, cái sô pha anh hay nằm đã hô hào “Tôi nhớ anh ấy” (~Ưu Ưu đổ cho sô pha ấy mà), mới một ngày anh không đến ăn tối, Tiểu Kí đã không thèm ăn nữa, mới một ngày anh không học toán với Tiểu Lục, con bé đã ôm điểm 6 về nhà, mới một ngày anh…… không xem sao với cô, cô đã trằn trọc khó ngủ đến sáng.
Bất đắc dĩ thở dài, cô biết rõ nếu mình cứ như vậy, có thể tình bạn giữa 2 người sẽ ‘biến chất’, ân oán dây dưa không biết đến khi nào mới dứt bỏ được.
“Em…… chỉ sợ bánh ngọt quá đát, lãng phí đồ ăn sẽ bị trời phạt đấy. Nghĩ tới nghĩ lui mãi mới đem tới cho anh.”
“Tại hạ vô cùng vinh hạnh được trở thành ‘máy xử lý thức ăn’ của Cố Tiểu Ưu tiểu thư.” Anh đứng dậy, cúi đầu, lưng khom 90 độ.
“Không phải ai cũng có thể làm ‘máy xử lý thức ăn’ của em đâu.” Cô hếch cằm lên 40 độ, tư thế kiêu ngạo của Phương Hựu Huyên tái xuất giang hồ.
“Cho nên anh mới nói vô cùng vinh hạnh a.” Anh đặt tay trước ngực, khẽ gật đầu.
“Không có chi.” Cô xua xua tay, ra vẻ ‘các khanh bình thân’. (~nữ đế a)
“Đúng rồi, anh nhờ em một việc được không?” Anh chợt nảy ra một ý……
“Chuyện gì?”
“Có 1 bác sĩ người nước ngoài đến làm việc tại bệnh viện, đến bây giờ còn chưa tìm được chỗ ở, anh định để anh ta sang nhà anh ở, em thấy sao?” Quả thật có chuyện này, chẳng qua là 3 phút trước anh còn chưa nghĩ ra việc để anh ta vào ở nhà anh.
“Chỗ anh ở thì cần gì hỏi em.”
“Anh ta đến trọ thì anh phải chuyển nhà, anh ta sẽ ở lại Đài Loan 3 tháng, thế là anh không có chỗ ở cũng chẳng có chỗ trọ, cho nên em…… cho anh ở nhờ một thời gian nhé?”
“Lẽ nào nhà bác sĩ Chu của chúng ta không đủ chỗ cho 2 người?”
“Không phải đâu, mà tại, tại……” Lệ Bình kề sát tai cô nói nhỏ: “Anh ta là người đồng tính, anh sợ lỡ đâu gặp chuyện gì… Cô tiên ơi cô tiên à, có thể giúp anh được không?”
Tiểu Ưu bật cười vì vẻ mặt khôi hài của anh.
“Được không? Giúp anh một chút đi.”
“Em không có phòng dư.” Lầu 2 hai phòng, 1 là phòng ngủ chính, 1 là phòng Tiểu Kí, Tiểu Lục ngủ.
“Anh rất quen ngủ băng ghế sô pha nhà em.”
“Tủ quần áo nhà em hơi nhỏ, sợ không đủ chứa đồ anh.”
“Mua thêm 1 cái tủ nhỏ nữa đặt kế cửa sổ ấy.”
Cả chỗ đặt tủ cũng tính trước rồi? Anh chàng âm mưu dọn vào nhà cô bao lâu rồi nhĩ? Bật cười, cô còn nói không được sao?
Tiểu Kí, Tiểu Lục cùng sô pha nhớ anh như vậy huống chi còn vì giấc ngủ của chính mình, nói sao cô cũng phải ra tay giúp đỡ.
“Không được sao?” Anh dè dặt hỏi.
“Để em chọn tủ cho hợp với đồ dùng trong nhà, anh về thu dọn hành lý đi.”
“Không thành vấn đề, anh hết ca trực rồi, chuyển nhà ngay hôm nay mới được.” Nói xong, anh hấp tấp xơi nốt phần còn lại của cái bánh, hớp vội mấy ngụm nước uống.
Yeah! Tối nay, anh được “về nhà” rồi. Lệ Bình vừa cười toe toét vừa cất tài liệu vào cặp, miệng còn ca hát vui vẻ hệt như Tiểu Kí, xem đi, ‘gần mực thì đen gần đèn thì sáng’.
Dần dần, Tiểu Lục theo kịp các bạn cùng lớp, đến tiết thể dục cũng không đứng ngơ ngẩn dưới tàng cây nhìn người khác nữa, nó thích ứng với ngôi trường mới rất nhanh, hôm qua còn tuyên bố: “Bài kiểm tra tháng sau em sẽ lọt vào top 10 cho xem.”
Có lẽ điều này với những đứa trẻ khác rất đơn giản, nhưng với 1 đứa bé lúc trước còn không tính được phép cộng phép trừ như Tiểu Lục mà nói, đó đã là 1 bước tiến lớn.
Sự tự tin của thằng bé khiến ông thầy nghiêm khắc như Lệ Bình cũng mủi lòng cho nghỉ 1 ngày để nó đến nhà bạn học chơi.
Tiểu Kí cũng không ở nhà, gia sư cô bé cùng bạn trai cô dẫn Tiểu Kí đi sở thú chơi. Hôm đó, Tiểu Kí, Tiểu Lục đều rất vui vẻ.
Bọn trẻ đi rồi, hai “ông bà” quản gia ở nhà cắt cây tỉa hoa xong lại ngồi vào sô pha nhìn nhau cười.
“Cười cái gì?” Lệ Bình hỏi.
“Em cảm thấy hình như mình về hưu sớm, bọn trẻ cũng trưởng thành vậy.”
Anh gật đầu, đồng ý.“Nhà không có 2 đứa nhỏ nhốn nháo lại thấy trống vắng.”
“Giờ nghĩ lại, em không biết trước kia không có Tiểu Kí, Tiểu Lục em sống làm sao nữa.” Tiểu Ưu thở dài, rên rẩm như bà cụ 80.
“Cảm giác rất trống trải, thật cô đơn đúng không? Đi làm rồi về nhà, không hiểu sao lúc trước qua được nữa, cảm giác này rất dễ làm cho người ta trằn trọc không yên nhưng vì mai còn phải đi làm nên đành bò lê xuống giường, vào bếp rót nước uống thuốc ngủ.
Đến hừng đông lại bật dậy như bóng cao su vọt vào bệnh viện, bận sứt đầu mẻ trán còn phải nghĩ vui: may mà còn có việc để bận, nếu không chẳng biết làm gì nữa.
Ban đầu còn có người nói anh như người máy, không biết nghỉ ngơi, có người nói anh làm việc hăng hái, khó trách được thăng chức, sau đó lại có người nói sau lưng anh không phải người mà là cỗ máy, nghiện công việc…… Nhưng đâu ai biết tất cả là vì sự cô đơn? Thế nên anh bắt đầu yêu ánh mặt trời và sợ hãi ánh trăng.”
Lệ Bình nói rất nhiều, Tiểu Ưu thì kinh ngạc nhìn anh. Ai có thể hình dung sự tịch mịch chân thực đến thế? Trừ người đã từng nếm trải nó…. nhưng anh…… Anh có gia đình, hẳn là không tịch mịch mới đúng.
“Ai dám nói bác sĩ Chu không phải người chứ, anh dịu dàng như vậy, cả người nhà người bệnh còn khen anh là Hoa Đà tái thế ở trên mạng kia kìa.”
Hựu Huyên – anh thật yêu cô sao? Cô dùng lạnh lùng làm vỏ bọc bảo vệ mình, anh cũng thế, chẳng qua mặt nạ của anh là sự dịu dàng.
“Không ai có thể chạm sâu vào tâm sự anh, bọn họ chỉ nhìn thấy cái mặt nạ của anh. Anh cười không bởi vì vui vẻ, mà là an tâm, an tâm vì mọi việc đang trong tầm kiểm soát; anh nhỏ nhẹ với người ta, không phải vì anh tốt tính, mà là không muốn để họ thấy cảm xúc chân thật của anh; nói thật, anh quen dùng sự dịu dàng làm tường vây, anh và Hựu Huyên là cùng một loại người.”
“Cho nên anh đối xử dịu dàng với chị em em, cũng là để che chắn bọn em bằng tường vây?” Tiểu Ưu cười khẽ hỏi lại, tuy rằng trong lòng đã sớm có đáp án.
“Anh đối với chị em em đâu có dịu dàng gì, Tiểu Lục không rên với em rằng anh quá nghiêm khắc với nó sao?”
“Có.” Anh không lớn tiếng la mắng nó mà dịu dàng kiên trì để Tiểu Lục đạt tới yêu cầu của anh- một ngày một trăm bài toán, có lẽ anh là 1 thầy giáo nghiêm khắc thật.
“Anh cũng không dịu dàng với Tiểu Kí, em nghĩ xem, ai ép con bé đi gặp nha sĩ?”
Ngẫm lại, cũng đúng, chuyện anh cho rằng nên làm thì con bé phải làm, dù anh không đánh không mắng không nổi giận.
Hệt như năm đó, anh không cho cô hôn anh, như khi anh nhất định phải đạt đủ một ngàn năm trăm điểm, như khi anh không tin cô……
Nói cho cùng, mặt nạ mà thôi. Mặc kệ là ai cũng đều có đeo mặt nạ, chẳng qua có mặt nạ rẻ tiền, khắc nụ cười rất dối trá, gọi người không dám thân cận, mà mặt nạ của anh lại khắc nụ cười vừa hiền lành vừa đáng tin, quả thật chính là mặt nạ da người thôi.
“Vì sao không nói lời nào?”
“Em đang nghĩ người như anh không nên tịch mịch mới đúng, rất nhiều người đều muốn đến gần làm thân với anh.”
Lệ Bình mơn trớn gương mặt cô thật nhẹ, như sợ làm đau cô vậy, cô thì chẳng thẹn thùng, tránh né, chỉ nghiêm mặt mặc anh chạm vào. Có lẽ bọn họ đã đủ thân quen, có lẽ vì tịch mịch nơi đáy mắt làm cô không nỡ đẩy anh ra.
Thật lâu sau, anh thở dài,“Em biết không? Mất Hựu Huyên rồi anh mới biết, cho dù cả thế giới dang tay chào đón, anh lại chỉ cảm thấy tịch mịch.”
Tim nhói lên, xém chút nữa, cô đã thốt lên rằng anh chưa bao giờ mất đi cô, rằng dù cô buông tha cừu hận nhưng vẫn giữ chặt tình yêu, chỉ là cô giấu nó đi, khóa kín nó- đó là kho báu của riêng cô, cả đời này, cô không bao giờ dứt bỏ được.
Xem chút nữa, cô đã nói: anh hãy nhìn xem, cho dù bộ dáng thay đổi, tính tình thay đổi, cô vẫn cứ là Phương Hựu Huyên của anh, vẫn luôn luôn, luôn luôn…… Ở cạnh anh.
Nhưng khi há miệng sắp nói ra thì lý trí cô đã trở lại.
Không được, cô không biết chắc sức khỏe của mình sẽ thế nào, cô không biết căn bệnh này sẽ quấy nhiễu mình bao lâu nữa, quá trình cô chống chọi với bệnh tật không thể chỉ dùng hai chữ ‘khó khăn’ là diễn tả được.
Mỗi cách một đoạn thời gian, cô phải đến bệnh viện kiểm tra tế bào ung thư có dấu hiệu tái phát hay không. Mỗi lần như thế, tinh thần cô luôn dễ dàng báo hỏng.
Nuốt nước miếng, cô nuốt luôn những điều sắp nói vào bụng, bọn họ cứ thế này là tốt rồi.
“Hai ông bà cụ có nên đi dạo không nhĩ?” Tiểu Ưu nói sang chuyện khác.
“Đi đâu?”
“Đâu cũng được.”
“Đi chợ hoa đi, mua hoa về trồng!” Cô rất yêu hoa, trong phòng cô còn đặt rất nhiều chậu hoa nhỏ.
Tháng trước, cô tuyên bố, mấy năm sau sẽ mua luôn mảnh đất bên cạnh, như vậy, cô sẽ có cả một cánh đồng lớn để trồng hoa hướng dương.
Anh hỏi cô, vì sao muốn trồng hoa hướng dương? Bộ cô thích ăn hạt hướng dương sao? Cô cười lắc đầu nói:“Lúc trước em thích ánh trăng lạnh lùng khi tròn khi khuyết, bây giờ em yêu mặt trời bỏng cháy rực rỡ. Hoa hướng dương thì giống nàng Clytie, ngày ngày hướng về mặt trời.”
Anh nói:“Không ai sẽ thích ánh trăng lạnh lùng, vì nó rất thê lương.”
Cô trả lời,“Có lạnh lùng người ta mới chờ mong ấm áp, có khuyết thiếu, người ta mới yêu thích tròn vẹn. Thích hay ghét, đều tùy cách mà anh nhìn nhận.”
Lúc đó, anh cười đến thật dịu dàng, không phải loại ấm áp mong manh khó nắm bắt mà là loại khiến cô muốn tới gần. Anh rất vui vì nhân sinh quan của cô đã mất đi góc tối âm u, Cố Tiểu Ưu bây giờ chỉ biết vui vẻ mà sống.
Cô kể chuyện mình mà như đang kể chuyện người khác “Lúc em mới chuyển đến đây có nghe trước kia mảnh đất này từng trồng hướng dương, lúc hoa nở, cả mảnh mảnh đất màu vàng rực rỡ, làm cho những người sống quanh đây cũng vui vẻ yêu đời hơn rất nhiều. Em muốn trồng lại cánh đồng hoa để ai ai nhìn thấy cũng có thể nở nụ cười vui vẻ.”
Anh không hiểu,“Nếu đã như vậy sao phải đợi mấy năm sau, bây giờ mua không được sao? Hay em không đủ tiền?”
Tiểu Ưu trả lời,“Không phải, tại chủ đất là ông cụ 88 tuổi, ông ấy chết cũng không chịu bán, lúc biết con mình muốn bán đất cho em thì ông ấy giận đến mức vác gậy đuổi con ra khỏi nhà.”
“Ông ấy giận đến thế à?”
“Nghe nói trước kia ông cụ luôn mãi bận việc ở công ty, vợ ông ấy ở nhà buồn thiu, thế là ông mua đất cho bà ấy trồng hoa trồng rau cho đỡ buồn. Về sau, vợ ông ấy mất, ông cũng quyết không chịu bán đất.”
“Có lẽ ông ấy muốn giữ lại không phải chỉ là một mảnh đất mà là rất nhiều kỷ niệm.” Lệ Bình nói tiếp.
“Đúng vậy, đáng tiếc là, mảnh đất đó để hoang lâu quá, chỉ còn mỗi một gốc anh đào Ấn Độ còn sống.”
“Người còn héo úa nói chi cỏ cây.”
Nói xong, anh chợt nghĩ, đúng vậy, người còn héo úa, tính mạng quý giá như vậy, chẳng lẽ anh còn phải lãng phí thời gian chờ Hựu Đình nản lòng? Nếu cô ấy không đổi ý thì sao? Không, anh phải tìm cách khác, có điều, phải chờ hội nghị sắp tới ở Mỹ xong đã.
“Lệ Bình? Bác sĩ Chu? Ông bác sĩ?” Tiểu Ưu đẩy đẩy anh.
“Sao? Xin lỗi, anh chưa nghe rõ em nói gì.” Anh quay đầu, áy náy cười.
“Nghe được mới lạ à, anh đang nghĩ gì vậy?” Cô đưa cho anh một ly sữa ấm, cô biết dạ dày anh không tốt.
“Không có gì, anh nghĩ tuần sau anh phải sang Mĩ họp.”
“Nước Mĩ…… Rất xa, đi bao lâu?”
“Hai tuần, nếu xong việc sớm anh sẽ về sớm hơn.”
Lần trước mới hai ngày anh không về nhà đã nhớ đến muốn đổ bệnh, lần này đi hai tuần, xem ra phải nhờ người cài webcam cho cô mới được.
“Không vội, cứ làm việc cẩn thận, đừng bận quá quên ăn, dù sao mỗi ngày bọn em đều sẽ gọi cho anh. Lúc Tiểu Lục học toán em sẽ học với nó, bảo đảm, em sẽ không để thằng bé học hành bê bết quá. Em cũng sẽ chú ý không để Tiểu Kí ăn quá nhiều đồ ngọt. Ở Mĩ lạnh lắm, anh phải nhớ mang thêm đồ mặc cho ấm……” Cô đang lầm bẩm chợt ngừng lại.
“Sao không nói tiếp? Anh đang nghe đây.” Lệ Bình thúc giục hỏi.
Sao cô nói mấy thứ này chứ, đó là những việc vợ dặn chồng trước lúc đi làm xa mà.
Vợ chồng sao? Mặt cô đỏ lên, cúi đầu.
Anh cười vuốt vuốt tóc cô- nếu không vì anh còn có vợ, nếu không vì bọn họ mới chỉ là bạn- thì anh sẽ ôm cô vào lòng.
“Nói mau đi, anh thích mà.”
“Thích cái gì?” Tiểu Ưu nhướng mày hỏi.
Thích em lẩm bẩm như vợ dặn chồng, thích em không ngừng lải nhải, thích em quan tâm anh, thích em nói sẽ gọi cho anh mỗi ngày- những lời này anh chỉ dám để ở trong lòng.
“Nói đi, lúc nãy em định nói gì?”
Cô nghiêng đầu ngẫm lại, nhớ ra rồi.“Em nói không mua hoa nữa, không đủ chỗ trồng.”
“Còn mảnh đất kế bên kia nữa mà?” Anh cười hỏi.
“Anh ấm đầu à, không phải em đã nói ông cụ không chịu bán đất sao? Con ông ấy chỉ hứa qua mấy năm nữa, chờ lúc anh ta đứng tên đất sẽ bán cho em.”
“Ai nói, đó là tại em chưa thuyết phục được ông ấy thôi, bằng không nhất định người ta sẽ bán cho em rồi.”
“Nói cứ như anh là chuyên gia thuyết phục người khác vậy á, được thôi, anh đi nói thử xem, nếu anh mua được đất, em sẽ……”
“Em sẽ thế nào?”
“Đừng nói ba tháng, nếu anh muốn ở nhà em cả đời cũng được- nếu anh không ngại ngủ sô pha.”
“Em hứa đấy nhé?” Lệ Bình giơ tay ý bảo cô đập tay cam kết.
“Em hứa.”
Anh đến chỗ kệ đặt TV, Tiểu Ưu đã sắp xếp lại 1 chút để anh có chỗ để giấy tờ và laptop. Lệ Bình tìm và lấy ra 1 xấp giấy tờ, đó là hồ sơ đứng tên chủ sở hữu 1 mảnh đất.
“Nhìn kỹ nhé, anh mua được rồi này.”
“Làm sao có thể?” Cô cầm xấp giấy nhìn thật kỹ, kinh ngạc hỏi:“Sao anh mua được?”
“Không khó, không khó chút nào, chỉ cần 1 vài mẹo thuyết phục.” Cái cằm anh sắp hếch lên trời rồi!
“Đừng nổ nữa, nói đi, anh thuyết phục ông cụ bằng cách nào?” Tiểu Ưu kéo tay anh hỏi.
“Thật muốn nghe?”
“Đương nhiên muốn nghe.”
“Nghe xong không được tức giận nhé!”
“Được, nghe xong không tức giận.”
“Thề?” Anh chỉ chỉ lên trời.
Cô trừng anh một cái, giơ bàn tay lên,“Em thề, tuyệt đối không tức giận với bác sĩ Chu.”
Lệ Bình kéo cô ngồi xuống sô pha, trời còn sáng nên chưa có ngôi sao nào mà họ thích ngắm xuất hiện- có điều về sau, họ nhận ra rằng không phải bọn họ yêu vòm trời đầy sao và ánh trăng sáng tỏ, mà là yêu cảm giác ấm áp dễ chịu lúc ngồi bên nhau ngắm trời đêm.
“Phải bắt đầu từ việc ông cụ bị ngã.” Anh ngẩng đầu nhìn trời.
“Ông cụ té ngã? Ông ấy có sao không?” Cô kinh ngạc.
“Yên tâm, lúc ấy anh vừa khéo đứng sau lưng ông ấy. Anh đỡ ông ấy, ông ấy cám ơn anh. Anh nhất quyết đưa ông cụ về nhà. Ông cụ hiếu khách lắm, còn pha trà mời anh nữa. Lúc ấy anh mở cặp lấy một bao trà hướng dương đưa tặng, ông cụ vừa thấy đã đỏ mắt. Ông kể chuyện vợ ông ấy cho anh nghe, nói bà cụ làm hạt hướng dương giòn lắm, còn chỉ mảnh đất kia nói lúc bà ấy còn sống, mùa hạ hàng năm, chỗ đó là một biển hoa hướng dương vàng óng, hàng xóm xung quanh cũng rất thích. Khi đó, bọn họ thường dời bàn ghế ra ngồi gần cánh đồng hoa nói chuyện phiếm. Anh ngạc nhiên nói thảo nào vợ anh cứ đòi mua mảnh đất kia, nói muốn trồng một rừng hoa hướng dương ở đó, thì ra là nghe hàng xóm kể qua. Tiếc là nghe nói chủ đất không muốn bán, bằng không, hè năm sau đã có một biển hướng dương và anh cũng có hạt hướng dương ăn rồi.”
Anh ấy nói…… vợ anh! Tiểu Ưu đỏ mặt.“Ông cụ nói thế nào?” Cô cắn cắn môi hỏi.
“Ông hỏi anh: nếu chúng ta mua được đất sẽ trồng hoa hướng dương thật sao? Anh trịnh trọng gật đầu, sau đó thì… một tay giao tiền, một tay giao đất, cho nên — đi thôi, chúng ta không phải ông bà lão về hưu không việc làm, chúng ta bận lắm, phải tìm người nhổ cỏ, tìm mua hạt giống, à phải, còn phải dựng giàn trồng mướp hay nho gì đó, có thế lúc mời ông cụ sang uống trà nói chuyện phiếm mới không bị phơi nắng đến mồ hôi dầm dề……”
Lệ Bình nói liên miên, cô không đáp lời, chỉ nhìn anh chăm chú.
Sự dịu dàng của anh thật lợi hại, đánh vỡ vỏ bọc phòng bị của cô rồi. Cô rất lo, nếu một ngày nào đó chợt phát hiện cái tình yêu mà cô chôn giấu lại đã quấn quít lấy cô?
Thông thường khi được hỏi nửa năm rồi làm được gì? Người ta sẽ đáp, đi làm, tan ca, ăn, ngủ…… Có lẽ ai đó còn có thể nói tài khoản ngân hàng tăng thêm mấy chữ số nhưng nếu chỉ tính những sự kiện hoặc thay đổi lớn của họ thì e rằng có vắt hết óc cũng không kể được.
Nửa năm rồi, Tiểu Ưu và Lệ Bình- từ biết mặt thành người quen, từ người quen biến quen thân, mà sau quen thân, họ mới chân chính thành bạn bè.
Theo lý thuyết, việc kết bạn chẳng có gì là to tát- nhưng với họ, việc này lại to lắm.
Đầu tiên là việc Tiểu Ưu thôi đẩy anh ra khỏi cuộc sống của cô, thỉnh thoảng còn chào đón anh tiến vào thế giới của cô- với Lệ Bình mà nói, là sự kiện lớn.
Kế tiếp là việc Lệ Bình không nhận ra Cố Tiểu Ưu là Phương Hựu Huyên mà vẫn thổ lộ tình cảm với cô- với Tiểu Ưu mà nói, cũng là sự kiện lớn.
Bọn họ dè dặt cẩn trọng giữ gìn tình bạn giữa hai người, từ lúc xa lạ xa cách đến khi thân thiện quen thuộc, với cả hai người, đều là sự kiện trọng đại.
Bởi vậy có thể thấy họ quý trọng lẫn nhau đến thế nào.
Phòng tắm nhà Tiểu Ưu có thêm một số đồ vệ sinh cá nhân của nam, số dép mang ở nhà tăng lên thành hai đôi xanh lam hai đôi hồng phấn, tủ quần áo phòng Tiểu Ưu được dọn trống một ngăn, sau đó trong ngăn này xuất hiện thêm khá nhiều bộ vest nam, chiếc sô pha dài màu trắng ở lầu 1 thì thành chỗ ngủ của Lệ Bình.
Anh thường trò chuyện với người trong nhà đến tối muộn rồi ở lại ngủ luôn. Càng ngày anh càng thích khung cửa sổ dài trên mái nhà cô- qua đó anh có thể thấy sao thấy trăng- anh cũng yêu phải mùi hoa sơn chi ngòn ngọt mỗi sáng sớm- anh nghĩ, cứ như vậy cả đời, cũng không có gì không tốt.
Bọn họ chính thức trở thành người một nhà.
Lệ Bình xoa xoa bả vai ê ẩm, trên áo mổ màu lam dính máu tươi, tháo bao tay, thay quần áo, anh thở ra nhẹ nhõm, ca mổ lần này kéo dài suốt bảy giờ, những người thực hiện ca mổ cũng đều mệt rã rời.
Bước chầm chậm về văn phòng, hai ngày này bận quá, anh chưa kịp về nhà…… cái nhà anh nhắc đến chính là nơi Tiểu Ưu ở, cũng chẳng biết anh xem nơi đó là nhà mình tự lúc nào nữa.
Lệ Bình nhếch môi, nhớ tới “nhà”, cái cảm giác đau nhức trên vai cũng biến đâu mất, cả người thì phơi phới nhẹ nhàng hẳn lên. Thật tốt, đó là “nhà” của anh, của Tiểu Ưu, Tiểu Kí Tiểu Lục, “nhà” của ‘gia đình’ họ.
Có lẽ anh nên ngưng thuê nhà trọ, nếu không phải hàng tháng có một số tiền trong tài khoản ngân hàng bị rút ra thì anh đã quên mình từng ở nơi khác.
Vừa đặt mông ngồi xuống, điện thoại vang, anh tiếp cuộc gọi.
“Hựu Đình à, có việc gì?”
“Sao anh không bắt máy, em gọi cho anh rất nhiều lần rồi.” Giọng Hựu Đình có chút buồn bực.
“Anh vào phòng mổ, không dùng điện thoại được.”
“À ra vậy, lâu lắm rồi anh chưa về nhà trọ đúng không? Em đến tìm anh mấy lần đều không gặp.”
“Đúng, anh bận lắm.”
Anh bận thật mà, vừa phải dạy toán cho Tiểu Lục, vừa theo giúp Tiểu Kí học đàn piano, vừa giúp Tiểu Ưu đẩy xe khi đi siêu thị mua đồ, còn phải…… thừa dịp Tiểu Ưu không chú ý mà nhìn trộm bóng lưng cô- lạ chưa kìa? Chỉ cần nhìn trộm, cũng làm anh thỏa mãn vô cùng.
“Bận cái gì? Bận đến không về nhà à?”
Hựu Đình nói sai rồi, cái nơi cô nói chỉ là nhà trọ, về phần “nhà” anh, là ở một nơi khác- nơi đó có cây có hoa có cỏ, đẹp vô cùng, ánh trăng nơi đó cũng tròn hơn những nơi khác, đồ ăn nơi đó so với nơi khác, thơm ngon hơn nhiều…… Tiêu rồi tiêu rồi, anh mắc chứng yêu ‘nhà’, chỉ cần nghĩ đến chữ ‘nhà’ là đầu óc anh xuất hiện hằng hà sa số hình ảnh.
“Làm việc.”
Anh trả lời đơn giản ngắn gọn rõ ràng, cho tới bây giờ, anh còn chưa chuẩn bị công khai chuyện với Hựu Huyên- anh phải bảo vệ bọn họ, phải cẩn thận từng chút một.
“Lệ Bình, anh đang trốn em phải không?”
“Sao anh phải trốn? Em là em gái anh mà.” Những lời này anh sẽ nói ba ngàn ba vạn lần, nói đến khi cô chấp nhận mới thôi.
“Sai, mình cưới nhau rồi, trên sổ công chứng viết rõ rằng em là vợ anh.”
Anh im lặng, có lẽ Tiểu Ưu đoán trúng rồi, Hựu Đình sẽ khăng khăng chấp nhất cả đời, nếu vậy, anh sợ mình sẽ mất kiên nhẫn với cô ta. Xoa trán, sự vui vẻ lúc trước bị người kia đánh tan rồi.
“Anh không công bằng với em, anh thậm chí còn chưa thử yêu em đã buông tha cuộc hôn nhân của chúng ta.”
“Anh đã thử rồi, không được.”
“Vậy thử lại lần nữa, em đã trưởng thành, sẽ không tùy hứng không biết đúng sai như trước kia, sẽ học cách suy nghĩ thay anh. Em sẽ bước chậm lại, không ép buộc hay thúc giục nữa, chờ đến khi anh chịu nhận em, mình lại trở thành vợ chồng chân chính, anh nói có được không? Chỉ cần anh chịu chuyển về nhà, em nguyện ý thay đổi.”
Cô đang khiêm tốn cầu xin, anh biết những việc này với cô mà nói, là không dễ, nhưng thật xin lỗi, dù cô có khiêm tốn hơn nữa, có nhún nhường hơn nữa, anh cũng không đáp lại cảm tình cô.
Cái hôn lễ kia chính là 1 sai lầm, anh không muốn sai càng thêm sai.
“Hựu Đình, thực xin lỗi.” Anh có chút không đành lòng.
“Nhất định phải như vậy sao? Anh có biết 3 chữ ‘thực xin lỗi’ đáng sợ thế nào không?” Cô thều thào, cố kìm bớt cơn sóng dữ trong lòng.
Ai ai cũng nói anh dịu dàng- mới là lạ, anh cố chấp đến dọa người, miễn là chuyện anh đã quyết thì không ai có thể thay đổi, tính kiên định nơi anh là kẻ thù lớn nhất của cô, nhưng liệu có thể nào cô vừa thương anh vừa oán hận tính cách anh được sao?
“Thực xin lỗi.” Đây là điều duy nhất anh có thể nói.
“Em không cần lời xin lỗi của anh, em muốn anh cho em cơ hội!” Ức không được, cô cao giọng nói lớn.
“Thực xin lỗi.” Anh chỉ có thể lặp đi lặp lại những từ này.
“Em sẽ không ly hôn, đời này đều sẽ không, cho dù anh tìm được chị cũng không thể cưới chị ấy đâu.”
“Trước khi kết thúc với em anh sẽ không kết hôn với người khác.” Anh không muốn thương tổn Hựu Huyên, cũng không chịu thương tổn Hựu Đình.
“Anh Lệ Bình, em rất muốn nói em hận anh.”
“Anh biết, thực xin lỗi.” Kết thúc, anh vẫn chỉ có thể nói xin lỗi.
“Nói đến cùng, em vẫn thua, đúng không? Bất cứ ai cũng thua bởi anh cả, đúng không? Chị ấy mạnh mẽ là thế, cao ngạo là thế mà còn phải bỏ trốn, em thì tính cái gì.” Không kịp đắn đo, cô chỉ muốn thương tổn anh để giảm bớt đau đớn nơi chính mình.
Lệ Bình im lặng để mặc cô thương tổn, nếu bởi vậy mà cô thấy tốt hơn…… cứ nói đi.
“Ba mẹ khuyên em thả anh, bọn họ nói ‘dưa hái xanh không ngọt’. Nhưng dù có ngọt hay không, em đã hái thì nhất định phải ăn cho hết.” Giọng cô nghẹn ngào.
Anh không nói gì.
“Ba anh hỏi em, nếu không cắt đứt dây thừng sao có thể ra ngoài thấy cảnh sắc xinh đẹp hơn? Em chẳng cần cảnh sắc xinh đẹp, chỉ cần có Chu Lệ Bình trong thế giới mình, vậy đủ rồi.”
“Anh nói đi, vì sao mọi người đều đáng ghét thế? Vì sao bọn họ đều phải khuyên em buông tay? Vì sao tất cả mọi người cứ khăng khăng chúng ta ly hôn mới có thể vui vẻ? Sai rồi, hoàn toàn sai, ở mới vui, đi đau xót; cưới vui vẻ, ly dị sầu bi, chuyện đơn giản như vậy sao bọn họ đều không hiểu?”
Lệ Bình vẫn im lặng.
Cô quá cố chấp vì anh, chẳng qua, anh có vẻ may mắn hơn, người anh yêu cũng yêu anh, mà cô, chỉ hiểu sai một đoạn cảm tình.
Anh không thể trách cô sai.
“Em không cần gì cả, chỉ cần anh, nhưng là mọi người khăng khăng cho rằng em muốn cái gì cũng được trừ Chu Lệ Bình. Đáng ghét, vì sao thứ quan trọng thì không cho em? Em đâu có thích người khác, đẹp trai, có tiền thì thế nào, em không cần, không cần, không cần……”
Nói đến đây, cô khóc nức nở.
Lệ Bình biết, thời gian này, dì Tĩnh Phân lại tìm người giới thiệu cho Hựu Đình, bà ấy sợ nhìn không đến con gái được hạnh phúc đã chết, vì thế không ngừng giới thiệu bạn trai cho Hựu Đình.
Vì bệnh của mẹ, Hựu Đình không nỡ cãi lời, đành thống khổ chịu trận, dì Tĩnh Phân lại quên, làm gì cũng cần thời gian, nhất là cảm tình.
“Nếu em không thích gặp gỡ, anh có thể tìm thời gian nói chuyện với dì Tĩnh Phân.” Rốt cục, anh thôi nói xin lỗi.
Anh muốn nói chuyện với mẹ cô? Một câu đơn giản lại cho cô niềm tin.“Lệ Bình, anh không muốn em gặp gỡ người khác phải không? Anh vẫn để ý em đúng không?”
“Anh muốn em đi hay không không quan trọng, quan trọng là em muốn đi thì đi, không muốn thì chớ. Nếu em không thể thuyết phục dì Tĩnh Phân, anh sẽ nói giúp em.”
Hựu Đình nghe hiểu rồi, thất vọng lại trồi lên trong lòng cô, anh luôn gọi mẹ là dì Tĩnh Phân, từ trước vẫn thế, anh chưa bao giờ nhìn nhận cuộc hôn nhân này.
Cô thực ngốc, vì sao phải cứ mãi đi tìm anh, cho anh có cơ hội thương tổn cô?
“Không cần, em sẽ tự nói.” Oán hận, cô dập điện thoại.
Lệ Bình cúp máy, trượt người xuống ghế da.
Aiii…… thở ra một hơi, không biết vì sao, càng ngày anh càng sợ nhận điện thoại của Hựu Đình, có lẽ là vì anh sợ cô giống lời Tiểu Ưu nói, càng ngày càng hận?
Thôi không nghĩ nữa, sắp xếp xong việc ở bệnh viện, anh lại đến phòng hồi sức thăm người bệnh, sau đó, anh sẽ về nhà.
Thật không cẩn thận, vừa nhắc đến “nhà” là lòng anh lại tràn đầy hạnh phúc, mắt nheo lại, miệng treo lên nụ cười ngọt ngào, sự dịu dàng ‘trứ danh’ của anh lại xuất hiện.
Lúc Tiểu Ưu vào chính là lúc thấy vẻ mặt này của anh, không hiểu sao, vì anh cười, cô cũng nhếch miệng cười, chân mày cong cong, cánh môi cong cong, Tiểu Ưu đẹp đến nỗi tim anh đánh lô tô liên hồi.
“Đang nghĩ cái gì?” Tiểu Ưu đến gần, hỏi.
“Nghĩ bánh ngọt em làm.” Anh thuận miệng bịa chuyện, dù sao, hiện tại bọn họ mới chỉ là bạn, anh chưa thể nói anh nhớ em, rất rất nhớ em, mọi lần nghĩ đến em thì anh sẽ cảm thấy hạnh phúc tràn đầy.
“Mình ăn ý thật, đây.” Cô mở gà-mên đặt xuống bàn trước mặt anh.
Lệ Bình mở ra, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ hơn bao giờ hết.“Cố Tiểu Ưu.”
“Sao?” Cô cười tủm tỉm hỏi.
“Nếu không có em sao anh sống được đây?” Anh nói thật lòng.
“Nói vớ nói vẩn, em chỉ làm vài cái bánh cho anh thôi mà.” Anh chàng làm như đang đóng phim tình cảm dài tập ấy.
“Sau ca mổ bận rộn kéo dài suốt bảy tiếng, em nói xem, cái bánh này không phải thuốc tiên cứu mạng anh sao?”
“Nghe sao mà…… Hừm, giống em là cô tiên của anh nhĩ?”
“Không phải giống mà thật là cô tiên của anh đấy” Anh nói ‘chắc như đinh đóng cột’.
“Vậy được. Cố Tiểu Ưu là cô tiên của Chu Lệ Bình.” Cô cũng không khách sáo nhận lời khen của anh.
Anh bắt đầu nhấm nháp tác phẩm nấu nướng của cô.
“Sao đột nhiên em đến bệnh viện vậy?”
Tại cô nhớ anh đó chứ, tình cảm giữa hai người sâu đậm hơn cô tưởng nhiều.
Mới một ngày anh không về nhà, cái sô pha anh hay nằm đã hô hào “Tôi nhớ anh ấy” (~Ưu Ưu đổ cho sô pha ấy mà), mới một ngày anh không đến ăn tối, Tiểu Kí đã không thèm ăn nữa, mới một ngày anh không học toán với Tiểu Lục, con bé đã ôm điểm 6 về nhà, mới một ngày anh…… không xem sao với cô, cô đã trằn trọc khó ngủ đến sáng.
Bất đắc dĩ thở dài, cô biết rõ nếu mình cứ như vậy, có thể tình bạn giữa 2 người sẽ ‘biến chất’, ân oán dây dưa không biết đến khi nào mới dứt bỏ được.
“Em…… chỉ sợ bánh ngọt quá đát, lãng phí đồ ăn sẽ bị trời phạt đấy. Nghĩ tới nghĩ lui mãi mới đem tới cho anh.”
“Tại hạ vô cùng vinh hạnh được trở thành ‘máy xử lý thức ăn’ của Cố Tiểu Ưu tiểu thư.” Anh đứng dậy, cúi đầu, lưng khom 90 độ.
“Không phải ai cũng có thể làm ‘máy xử lý thức ăn’ của em đâu.” Cô hếch cằm lên 40 độ, tư thế kiêu ngạo của Phương Hựu Huyên tái xuất giang hồ.
“Cho nên anh mới nói vô cùng vinh hạnh a.” Anh đặt tay trước ngực, khẽ gật đầu.
“Không có chi.” Cô xua xua tay, ra vẻ ‘các khanh bình thân’. (~nữ đế a)
“Đúng rồi, anh nhờ em một việc được không?” Anh chợt nảy ra một ý……
“Chuyện gì?”
“Có 1 bác sĩ người nước ngoài đến làm việc tại bệnh viện, đến bây giờ còn chưa tìm được chỗ ở, anh định để anh ta sang nhà anh ở, em thấy sao?” Quả thật có chuyện này, chẳng qua là 3 phút trước anh còn chưa nghĩ ra việc để anh ta vào ở nhà anh.
“Chỗ anh ở thì cần gì hỏi em.”
“Anh ta đến trọ thì anh phải chuyển nhà, anh ta sẽ ở lại Đài Loan 3 tháng, thế là anh không có chỗ ở cũng chẳng có chỗ trọ, cho nên em…… cho anh ở nhờ một thời gian nhé?”
“Lẽ nào nhà bác sĩ Chu của chúng ta không đủ chỗ cho 2 người?”
“Không phải đâu, mà tại, tại……” Lệ Bình kề sát tai cô nói nhỏ: “Anh ta là người đồng tính, anh sợ lỡ đâu gặp chuyện gì… Cô tiên ơi cô tiên à, có thể giúp anh được không?”
Tiểu Ưu bật cười vì vẻ mặt khôi hài của anh.
“Được không? Giúp anh một chút đi.”
“Em không có phòng dư.” Lầu 2 hai phòng, 1 là phòng ngủ chính, 1 là phòng Tiểu Kí, Tiểu Lục ngủ.
“Anh rất quen ngủ băng ghế sô pha nhà em.”
“Tủ quần áo nhà em hơi nhỏ, sợ không đủ chứa đồ anh.”
“Mua thêm 1 cái tủ nhỏ nữa đặt kế cửa sổ ấy.”
Cả chỗ đặt tủ cũng tính trước rồi? Anh chàng âm mưu dọn vào nhà cô bao lâu rồi nhĩ? Bật cười, cô còn nói không được sao?
Tiểu Kí, Tiểu Lục cùng sô pha nhớ anh như vậy huống chi còn vì giấc ngủ của chính mình, nói sao cô cũng phải ra tay giúp đỡ.
“Không được sao?” Anh dè dặt hỏi.
“Để em chọn tủ cho hợp với đồ dùng trong nhà, anh về thu dọn hành lý đi.”
“Không thành vấn đề, anh hết ca trực rồi, chuyển nhà ngay hôm nay mới được.” Nói xong, anh hấp tấp xơi nốt phần còn lại của cái bánh, hớp vội mấy ngụm nước uống.
Yeah! Tối nay, anh được “về nhà” rồi. Lệ Bình vừa cười toe toét vừa cất tài liệu vào cặp, miệng còn ca hát vui vẻ hệt như Tiểu Kí, xem đi, ‘gần mực thì đen gần đèn thì sáng’.
Dần dần, Tiểu Lục theo kịp các bạn cùng lớp, đến tiết thể dục cũng không đứng ngơ ngẩn dưới tàng cây nhìn người khác nữa, nó thích ứng với ngôi trường mới rất nhanh, hôm qua còn tuyên bố: “Bài kiểm tra tháng sau em sẽ lọt vào top 10 cho xem.”
Có lẽ điều này với những đứa trẻ khác rất đơn giản, nhưng với 1 đứa bé lúc trước còn không tính được phép cộng phép trừ như Tiểu Lục mà nói, đó đã là 1 bước tiến lớn.
Sự tự tin của thằng bé khiến ông thầy nghiêm khắc như Lệ Bình cũng mủi lòng cho nghỉ 1 ngày để nó đến nhà bạn học chơi.
Tiểu Kí cũng không ở nhà, gia sư cô bé cùng bạn trai cô dẫn Tiểu Kí đi sở thú chơi. Hôm đó, Tiểu Kí, Tiểu Lục đều rất vui vẻ.
Bọn trẻ đi rồi, hai “ông bà” quản gia ở nhà cắt cây tỉa hoa xong lại ngồi vào sô pha nhìn nhau cười.
“Cười cái gì?” Lệ Bình hỏi.
“Em cảm thấy hình như mình về hưu sớm, bọn trẻ cũng trưởng thành vậy.”
Anh gật đầu, đồng ý.“Nhà không có 2 đứa nhỏ nhốn nháo lại thấy trống vắng.”
“Giờ nghĩ lại, em không biết trước kia không có Tiểu Kí, Tiểu Lục em sống làm sao nữa.” Tiểu Ưu thở dài, rên rẩm như bà cụ 80.
“Cảm giác rất trống trải, thật cô đơn đúng không? Đi làm rồi về nhà, không hiểu sao lúc trước qua được nữa, cảm giác này rất dễ làm cho người ta trằn trọc không yên nhưng vì mai còn phải đi làm nên đành bò lê xuống giường, vào bếp rót nước uống thuốc ngủ.
Đến hừng đông lại bật dậy như bóng cao su vọt vào bệnh viện, bận sứt đầu mẻ trán còn phải nghĩ vui: may mà còn có việc để bận, nếu không chẳng biết làm gì nữa.
Ban đầu còn có người nói anh như người máy, không biết nghỉ ngơi, có người nói anh làm việc hăng hái, khó trách được thăng chức, sau đó lại có người nói sau lưng anh không phải người mà là cỗ máy, nghiện công việc…… Nhưng đâu ai biết tất cả là vì sự cô đơn? Thế nên anh bắt đầu yêu ánh mặt trời và sợ hãi ánh trăng.”
Lệ Bình nói rất nhiều, Tiểu Ưu thì kinh ngạc nhìn anh. Ai có thể hình dung sự tịch mịch chân thực đến thế? Trừ người đã từng nếm trải nó…. nhưng anh…… Anh có gia đình, hẳn là không tịch mịch mới đúng.
“Ai dám nói bác sĩ Chu không phải người chứ, anh dịu dàng như vậy, cả người nhà người bệnh còn khen anh là Hoa Đà tái thế ở trên mạng kia kìa.”
Hựu Huyên – anh thật yêu cô sao? Cô dùng lạnh lùng làm vỏ bọc bảo vệ mình, anh cũng thế, chẳng qua mặt nạ của anh là sự dịu dàng.
“Không ai có thể chạm sâu vào tâm sự anh, bọn họ chỉ nhìn thấy cái mặt nạ của anh. Anh cười không bởi vì vui vẻ, mà là an tâm, an tâm vì mọi việc đang trong tầm kiểm soát; anh nhỏ nhẹ với người ta, không phải vì anh tốt tính, mà là không muốn để họ thấy cảm xúc chân thật của anh; nói thật, anh quen dùng sự dịu dàng làm tường vây, anh và Hựu Huyên là cùng một loại người.”
“Cho nên anh đối xử dịu dàng với chị em em, cũng là để che chắn bọn em bằng tường vây?” Tiểu Ưu cười khẽ hỏi lại, tuy rằng trong lòng đã sớm có đáp án.
“Anh đối với chị em em đâu có dịu dàng gì, Tiểu Lục không rên với em rằng anh quá nghiêm khắc với nó sao?”
“Có.” Anh không lớn tiếng la mắng nó mà dịu dàng kiên trì để Tiểu Lục đạt tới yêu cầu của anh- một ngày một trăm bài toán, có lẽ anh là 1 thầy giáo nghiêm khắc thật.
“Anh cũng không dịu dàng với Tiểu Kí, em nghĩ xem, ai ép con bé đi gặp nha sĩ?”
Ngẫm lại, cũng đúng, chuyện anh cho rằng nên làm thì con bé phải làm, dù anh không đánh không mắng không nổi giận.
Hệt như năm đó, anh không cho cô hôn anh, như khi anh nhất định phải đạt đủ một ngàn năm trăm điểm, như khi anh không tin cô……
Nói cho cùng, mặt nạ mà thôi. Mặc kệ là ai cũng đều có đeo mặt nạ, chẳng qua có mặt nạ rẻ tiền, khắc nụ cười rất dối trá, gọi người không dám thân cận, mà mặt nạ của anh lại khắc nụ cười vừa hiền lành vừa đáng tin, quả thật chính là mặt nạ da người thôi.
“Vì sao không nói lời nào?”
“Em đang nghĩ người như anh không nên tịch mịch mới đúng, rất nhiều người đều muốn đến gần làm thân với anh.”
Lệ Bình mơn trớn gương mặt cô thật nhẹ, như sợ làm đau cô vậy, cô thì chẳng thẹn thùng, tránh né, chỉ nghiêm mặt mặc anh chạm vào. Có lẽ bọn họ đã đủ thân quen, có lẽ vì tịch mịch nơi đáy mắt làm cô không nỡ đẩy anh ra.
Thật lâu sau, anh thở dài,“Em biết không? Mất Hựu Huyên rồi anh mới biết, cho dù cả thế giới dang tay chào đón, anh lại chỉ cảm thấy tịch mịch.”
Tim nhói lên, xém chút nữa, cô đã thốt lên rằng anh chưa bao giờ mất đi cô, rằng dù cô buông tha cừu hận nhưng vẫn giữ chặt tình yêu, chỉ là cô giấu nó đi, khóa kín nó- đó là kho báu của riêng cô, cả đời này, cô không bao giờ dứt bỏ được.
Xem chút nữa, cô đã nói: anh hãy nhìn xem, cho dù bộ dáng thay đổi, tính tình thay đổi, cô vẫn cứ là Phương Hựu Huyên của anh, vẫn luôn luôn, luôn luôn…… Ở cạnh anh.
Nhưng khi há miệng sắp nói ra thì lý trí cô đã trở lại.
Không được, cô không biết chắc sức khỏe của mình sẽ thế nào, cô không biết căn bệnh này sẽ quấy nhiễu mình bao lâu nữa, quá trình cô chống chọi với bệnh tật không thể chỉ dùng hai chữ ‘khó khăn’ là diễn tả được.
Mỗi cách một đoạn thời gian, cô phải đến bệnh viện kiểm tra tế bào ung thư có dấu hiệu tái phát hay không. Mỗi lần như thế, tinh thần cô luôn dễ dàng báo hỏng.
Nuốt nước miếng, cô nuốt luôn những điều sắp nói vào bụng, bọn họ cứ thế này là tốt rồi.
“Hai ông bà cụ có nên đi dạo không nhĩ?” Tiểu Ưu nói sang chuyện khác.
“Đi đâu?”
“Đâu cũng được.”
“Đi chợ hoa đi, mua hoa về trồng!” Cô rất yêu hoa, trong phòng cô còn đặt rất nhiều chậu hoa nhỏ.
Tháng trước, cô tuyên bố, mấy năm sau sẽ mua luôn mảnh đất bên cạnh, như vậy, cô sẽ có cả một cánh đồng lớn để trồng hoa hướng dương.
Anh hỏi cô, vì sao muốn trồng hoa hướng dương? Bộ cô thích ăn hạt hướng dương sao? Cô cười lắc đầu nói:“Lúc trước em thích ánh trăng lạnh lùng khi tròn khi khuyết, bây giờ em yêu mặt trời bỏng cháy rực rỡ. Hoa hướng dương thì giống nàng Clytie, ngày ngày hướng về mặt trời.”
Anh nói:“Không ai sẽ thích ánh trăng lạnh lùng, vì nó rất thê lương.”
Cô trả lời,“Có lạnh lùng người ta mới chờ mong ấm áp, có khuyết thiếu, người ta mới yêu thích tròn vẹn. Thích hay ghét, đều tùy cách mà anh nhìn nhận.”
Lúc đó, anh cười đến thật dịu dàng, không phải loại ấm áp mong manh khó nắm bắt mà là loại khiến cô muốn tới gần. Anh rất vui vì nhân sinh quan của cô đã mất đi góc tối âm u, Cố Tiểu Ưu bây giờ chỉ biết vui vẻ mà sống.
Cô kể chuyện mình mà như đang kể chuyện người khác “Lúc em mới chuyển đến đây có nghe trước kia mảnh đất này từng trồng hướng dương, lúc hoa nở, cả mảnh mảnh đất màu vàng rực rỡ, làm cho những người sống quanh đây cũng vui vẻ yêu đời hơn rất nhiều. Em muốn trồng lại cánh đồng hoa để ai ai nhìn thấy cũng có thể nở nụ cười vui vẻ.”
Anh không hiểu,“Nếu đã như vậy sao phải đợi mấy năm sau, bây giờ mua không được sao? Hay em không đủ tiền?”
Tiểu Ưu trả lời,“Không phải, tại chủ đất là ông cụ 88 tuổi, ông ấy chết cũng không chịu bán, lúc biết con mình muốn bán đất cho em thì ông ấy giận đến mức vác gậy đuổi con ra khỏi nhà.”
“Ông ấy giận đến thế à?”
“Nghe nói trước kia ông cụ luôn mãi bận việc ở công ty, vợ ông ấy ở nhà buồn thiu, thế là ông mua đất cho bà ấy trồng hoa trồng rau cho đỡ buồn. Về sau, vợ ông ấy mất, ông cũng quyết không chịu bán đất.”
“Có lẽ ông ấy muốn giữ lại không phải chỉ là một mảnh đất mà là rất nhiều kỷ niệm.” Lệ Bình nói tiếp.
“Đúng vậy, đáng tiếc là, mảnh đất đó để hoang lâu quá, chỉ còn mỗi một gốc anh đào Ấn Độ còn sống.”
“Người còn héo úa nói chi cỏ cây.”
Nói xong, anh chợt nghĩ, đúng vậy, người còn héo úa, tính mạng quý giá như vậy, chẳng lẽ anh còn phải lãng phí thời gian chờ Hựu Đình nản lòng? Nếu cô ấy không đổi ý thì sao? Không, anh phải tìm cách khác, có điều, phải chờ hội nghị sắp tới ở Mỹ xong đã.
“Lệ Bình? Bác sĩ Chu? Ông bác sĩ?” Tiểu Ưu đẩy đẩy anh.
“Sao? Xin lỗi, anh chưa nghe rõ em nói gì.” Anh quay đầu, áy náy cười.
“Nghe được mới lạ à, anh đang nghĩ gì vậy?” Cô đưa cho anh một ly sữa ấm, cô biết dạ dày anh không tốt.
“Không có gì, anh nghĩ tuần sau anh phải sang Mĩ họp.”
“Nước Mĩ…… Rất xa, đi bao lâu?”
“Hai tuần, nếu xong việc sớm anh sẽ về sớm hơn.”
Lần trước mới hai ngày anh không về nhà đã nhớ đến muốn đổ bệnh, lần này đi hai tuần, xem ra phải nhờ người cài webcam cho cô mới được.
“Không vội, cứ làm việc cẩn thận, đừng bận quá quên ăn, dù sao mỗi ngày bọn em đều sẽ gọi cho anh. Lúc Tiểu Lục học toán em sẽ học với nó, bảo đảm, em sẽ không để thằng bé học hành bê bết quá. Em cũng sẽ chú ý không để Tiểu Kí ăn quá nhiều đồ ngọt. Ở Mĩ lạnh lắm, anh phải nhớ mang thêm đồ mặc cho ấm……” Cô đang lầm bẩm chợt ngừng lại.
“Sao không nói tiếp? Anh đang nghe đây.” Lệ Bình thúc giục hỏi.
Sao cô nói mấy thứ này chứ, đó là những việc vợ dặn chồng trước lúc đi làm xa mà.
Vợ chồng sao? Mặt cô đỏ lên, cúi đầu.
Anh cười vuốt vuốt tóc cô- nếu không vì anh còn có vợ, nếu không vì bọn họ mới chỉ là bạn- thì anh sẽ ôm cô vào lòng.
“Nói mau đi, anh thích mà.”
“Thích cái gì?” Tiểu Ưu nhướng mày hỏi.
Thích em lẩm bẩm như vợ dặn chồng, thích em không ngừng lải nhải, thích em quan tâm anh, thích em nói sẽ gọi cho anh mỗi ngày- những lời này anh chỉ dám để ở trong lòng.
“Nói đi, lúc nãy em định nói gì?”
Cô nghiêng đầu ngẫm lại, nhớ ra rồi.“Em nói không mua hoa nữa, không đủ chỗ trồng.”
“Còn mảnh đất kế bên kia nữa mà?” Anh cười hỏi.
“Anh ấm đầu à, không phải em đã nói ông cụ không chịu bán đất sao? Con ông ấy chỉ hứa qua mấy năm nữa, chờ lúc anh ta đứng tên đất sẽ bán cho em.”
“Ai nói, đó là tại em chưa thuyết phục được ông ấy thôi, bằng không nhất định người ta sẽ bán cho em rồi.”
“Nói cứ như anh là chuyên gia thuyết phục người khác vậy á, được thôi, anh đi nói thử xem, nếu anh mua được đất, em sẽ……”
“Em sẽ thế nào?”
“Đừng nói ba tháng, nếu anh muốn ở nhà em cả đời cũng được- nếu anh không ngại ngủ sô pha.”
“Em hứa đấy nhé?” Lệ Bình giơ tay ý bảo cô đập tay cam kết.
“Em hứa.”
Anh đến chỗ kệ đặt TV, Tiểu Ưu đã sắp xếp lại 1 chút để anh có chỗ để giấy tờ và laptop. Lệ Bình tìm và lấy ra 1 xấp giấy tờ, đó là hồ sơ đứng tên chủ sở hữu 1 mảnh đất.
“Nhìn kỹ nhé, anh mua được rồi này.”
“Làm sao có thể?” Cô cầm xấp giấy nhìn thật kỹ, kinh ngạc hỏi:“Sao anh mua được?”
“Không khó, không khó chút nào, chỉ cần 1 vài mẹo thuyết phục.” Cái cằm anh sắp hếch lên trời rồi!
“Đừng nổ nữa, nói đi, anh thuyết phục ông cụ bằng cách nào?” Tiểu Ưu kéo tay anh hỏi.
“Thật muốn nghe?”
“Đương nhiên muốn nghe.”
“Nghe xong không được tức giận nhé!”
“Được, nghe xong không tức giận.”
“Thề?” Anh chỉ chỉ lên trời.
Cô trừng anh một cái, giơ bàn tay lên,“Em thề, tuyệt đối không tức giận với bác sĩ Chu.”
Lệ Bình kéo cô ngồi xuống sô pha, trời còn sáng nên chưa có ngôi sao nào mà họ thích ngắm xuất hiện- có điều về sau, họ nhận ra rằng không phải bọn họ yêu vòm trời đầy sao và ánh trăng sáng tỏ, mà là yêu cảm giác ấm áp dễ chịu lúc ngồi bên nhau ngắm trời đêm.
“Phải bắt đầu từ việc ông cụ bị ngã.” Anh ngẩng đầu nhìn trời.
“Ông cụ té ngã? Ông ấy có sao không?” Cô kinh ngạc.
“Yên tâm, lúc ấy anh vừa khéo đứng sau lưng ông ấy. Anh đỡ ông ấy, ông ấy cám ơn anh. Anh nhất quyết đưa ông cụ về nhà. Ông cụ hiếu khách lắm, còn pha trà mời anh nữa. Lúc ấy anh mở cặp lấy một bao trà hướng dương đưa tặng, ông cụ vừa thấy đã đỏ mắt. Ông kể chuyện vợ ông ấy cho anh nghe, nói bà cụ làm hạt hướng dương giòn lắm, còn chỉ mảnh đất kia nói lúc bà ấy còn sống, mùa hạ hàng năm, chỗ đó là một biển hoa hướng dương vàng óng, hàng xóm xung quanh cũng rất thích. Khi đó, bọn họ thường dời bàn ghế ra ngồi gần cánh đồng hoa nói chuyện phiếm. Anh ngạc nhiên nói thảo nào vợ anh cứ đòi mua mảnh đất kia, nói muốn trồng một rừng hoa hướng dương ở đó, thì ra là nghe hàng xóm kể qua. Tiếc là nghe nói chủ đất không muốn bán, bằng không, hè năm sau đã có một biển hướng dương và anh cũng có hạt hướng dương ăn rồi.”
Anh ấy nói…… vợ anh! Tiểu Ưu đỏ mặt.“Ông cụ nói thế nào?” Cô cắn cắn môi hỏi.
“Ông hỏi anh: nếu chúng ta mua được đất sẽ trồng hoa hướng dương thật sao? Anh trịnh trọng gật đầu, sau đó thì… một tay giao tiền, một tay giao đất, cho nên — đi thôi, chúng ta không phải ông bà lão về hưu không việc làm, chúng ta bận lắm, phải tìm người nhổ cỏ, tìm mua hạt giống, à phải, còn phải dựng giàn trồng mướp hay nho gì đó, có thế lúc mời ông cụ sang uống trà nói chuyện phiếm mới không bị phơi nắng đến mồ hôi dầm dề……”
Lệ Bình nói liên miên, cô không đáp lời, chỉ nhìn anh chăm chú.
Sự dịu dàng của anh thật lợi hại, đánh vỡ vỏ bọc phòng bị của cô rồi. Cô rất lo, nếu một ngày nào đó chợt phát hiện cái tình yêu mà cô chôn giấu lại đã quấn quít lấy cô?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.