Chương 88: Bất tỉnh
Kim Aiko
16/06/2023
Sinh Phong cảm thấy hơi thở của bản thân nặng nề hơn bao giờ hết.
Mẫu hậu của hắn, người mang nặng hắn chín tháng mười ngày không ngờ lại có thể làm ra loại chuyện kinh khủng như vậy!
Quả thật hắn thừa nhận từ lâu tình mẫu tử giữa cả hai đã phai nhạt đi rất nhiều thậm chí hắn còn không muốn thừa nhận bà ta là mẫu thân của mình vì những hành vi độc đoán đến đáng sợ kia trong quá khứ.
Nhưng dẫu vậy bà ta vẫn là người thân duy nhất trên đời này của hắn, đối với bà ta hắn luôn dành một sự kính trọng to lớn vậy mà....Ha! Người gọi hắn là hoàng nhi lại đành tâm hại thê tử của hắn không thể mang thai. Khiến cho hạnh phúc của hắn và A Chi hoàn toàn không đượn trọn vẹn...
- Ra ngoài!
Hắn nhắm chặt mắt lại, cố gắng chịu đựng sự đau đớn và thất vọng trong lòng.
Hoàng Yến Kiêu miệng mấp mấy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng bà ta vẫn chọn im lặng.
Trước khi rời đi bà ta chỉ để lại một câu:
- Hảo sống tốt, đừng để phụ mẫu của ngươi trên trời phải phiền lòng!
"......"
Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại hắn và nàng.
Sinh Phong bước từng bước nặng trĩu về phía Mẫn Chi.
Đôi mắt nàng vẫn đầy sự căm hận và thống khổ nhìn theo bóng dáng của người đã đi xa.
- A Chi...
Hắn chua xót gọi tên nàng.
A Chi cuối cùng vẫn là ta nợ nàng...
- Tại sao lại đối xử với ta như vậy....Sinh Phong có phải yêu người vốn dĩ là sai lầm nên ông trời mới muốn trừng phạt ta? Phụ mẫu ta đã không còn tại sao cả hài nhi cũng không cần ta?
Nàng cúi đầu vô lực nói. Thật mệt mỏi...cả linh hồn lẫn thể xác....
- A Chi nàng đừng nghĩ bậy, tất cả mọi người đều cần nàng, đại ca của nàng cần nàng, phụ mẫu của nàng cần nàng và ta...ta cũng cần nàng! A Chi làm ơn đừng tự dằn vặt bản thân được không?
Hắn ôm lấy nàng mà run rẩy. Hắn sợ...sợ sẽ mất đi nàng...hắn sợ nàng sẽ rời xa hắn...hắn thật sự cảm thấy vô cùng sợ hãi...
- Ta...khụ...
- A Chi nàng sao vậy? A Chi....
Mẫn Chi phun ra một ngụm máu rồi từ từ mất dần đi ý thức..
Trước khi hoàn toàn bất tỉnh nàng nghe thấy giọng nói Sinh Phong lo lắng không ngừng gọi tên mình. Nàng rất muốn trả lời hắn nhưng có thứ gì đó khiến nàng không thể nào mở miệng. Xung quanh nàng cũng không biết từ lúc nào mà chỉ toàn bóng đêm bao phủ...phải chăng nàng sẽ chết? Như vậy thì cũng thật tốt...ngày này nàng biết sớm muộn gì cũng sẽ đến...không quá đau đớn thật sự vô cùng hảo...Sinh Phong kiếp sau có duyên ta vẫn mong được gặp lại chàng...
................
- Nàng ấy sao rồi?
Sinh Phong thấy sắc mặt Trịnh Tử Đặng có chút biến sắc liền lập tức hỏi.
- Hoàng hậu...e rằng là lành ít dữ nhiều..
Trịnh Tử Đặng thở dài nói. Bệnh tình của nương nương đã đến giai đoạn nguy hiểm. Lúc nãy bắt mạch hơi thở của người vô cùng yếu ớt...nếu cứ kéo dài thì dù là thần tiên cũng không cứu nổi.
- Đáng chết! Người có biết bắt mạch hay không? Nàng ấy làm sao có thể như vậy? Ngươi có phải là muốn trẫm chém đầu ngươi hay không?
Sinh Phong như hóa điên khi nghe lời nói ấy, nếu không có Tưởng Hoành Thiên đằng sau ôm lấy hắn thì có lẽ Trịnh Tử Đặng đã gặp nguy hiểm.
- Mau lăn cho trẫm!
Hắn quát lớn, vùng khỏi sự kiềm cặp của Tưởng Hoành Thiên.
Thấy hắn như vậy Trịnh thái y trong lòng liền không tránh khỏi sự sợ hãi, do đó ông chỉ đành nhanh chóng mà rời khỏi phòng.
- A Chi nàng sẽ không sao đúng không? Nàng chỉ là đang ngủ phải không? Chốc lát khi tỉnh dậy chúng ta sẽ cùng đi thưởng hoa nàng thấy có được không?
Hắn ngồi cạnh giường của nàng, dịu dàng xoa lấy mái tóc mềm mại kia, cúi đầu hôn lên cái trán ấy. Nhưng tại sao...nàng lại không có phản ứng?
- A Chi chẳng phải nàng rất thích ta như vậy sao? Đáng ra nàng phải cười với ta, ôm lấy ta gọi ta hai tiếng "phu quân" mới đúng chứ? Tại sao nàng lại không phản ứng? Có phải nàng giận ta không? Ta hứa với nàng, những gì nàng mong muốn ta nhất định sẽ đáp ứng chỉ cần...chỉ cần nàng tỉnh lại!
Một giọt nước mắt lăn xuống bàn tay của nàng.
Hắn khóc, khóc vì người nữ nhân hắn yêu.
Hắn cứ ngồi đó không ngừng gọi tên nàng nhưng đáp lại hắn chỉ là một sự im lặng...
Tưởng Hoành Thiên đau đớn nhìn Mẫn Chi cũng không ngăn được nước mắt rơi.
Mẫn Chi đại ca còn chưa đưa muội đi ngao du khắp nơi không phải sao? Muội không phải muốn nhìn thấy ta cưới thê tử sao? Muội mau dậy đi chứ! Dậy để còn chọn thê tử cho ta...không những vậy ta và muội còn phải ăn rất nhiều mỹ vị trên thế gian. Nhưng mà muội cứ nằm như vậy thì làm sao có thể thực hiện...
Hai nam nhân tưởng chừng như sắt đá vậy mà hôm nay họ lại vì một nữ nhân mà rơi lệ.
Không khí đau buồn cứ thế bao trùm cả căn phòng, một người lẳng lặng đứng như pho tượng, một người lại không ngừng gọi tên người đang nằm trên giường, còn nữ nhân kia thì vẫn mãi im lặng không hồi đáp....
Mẫu hậu của hắn, người mang nặng hắn chín tháng mười ngày không ngờ lại có thể làm ra loại chuyện kinh khủng như vậy!
Quả thật hắn thừa nhận từ lâu tình mẫu tử giữa cả hai đã phai nhạt đi rất nhiều thậm chí hắn còn không muốn thừa nhận bà ta là mẫu thân của mình vì những hành vi độc đoán đến đáng sợ kia trong quá khứ.
Nhưng dẫu vậy bà ta vẫn là người thân duy nhất trên đời này của hắn, đối với bà ta hắn luôn dành một sự kính trọng to lớn vậy mà....Ha! Người gọi hắn là hoàng nhi lại đành tâm hại thê tử của hắn không thể mang thai. Khiến cho hạnh phúc của hắn và A Chi hoàn toàn không đượn trọn vẹn...
- Ra ngoài!
Hắn nhắm chặt mắt lại, cố gắng chịu đựng sự đau đớn và thất vọng trong lòng.
Hoàng Yến Kiêu miệng mấp mấy muốn nói gì đó nhưng cuối cùng bà ta vẫn chọn im lặng.
Trước khi rời đi bà ta chỉ để lại một câu:
- Hảo sống tốt, đừng để phụ mẫu của ngươi trên trời phải phiền lòng!
"......"
Trong phòng thoáng chốc chỉ còn lại hắn và nàng.
Sinh Phong bước từng bước nặng trĩu về phía Mẫn Chi.
Đôi mắt nàng vẫn đầy sự căm hận và thống khổ nhìn theo bóng dáng của người đã đi xa.
- A Chi...
Hắn chua xót gọi tên nàng.
A Chi cuối cùng vẫn là ta nợ nàng...
- Tại sao lại đối xử với ta như vậy....Sinh Phong có phải yêu người vốn dĩ là sai lầm nên ông trời mới muốn trừng phạt ta? Phụ mẫu ta đã không còn tại sao cả hài nhi cũng không cần ta?
Nàng cúi đầu vô lực nói. Thật mệt mỏi...cả linh hồn lẫn thể xác....
- A Chi nàng đừng nghĩ bậy, tất cả mọi người đều cần nàng, đại ca của nàng cần nàng, phụ mẫu của nàng cần nàng và ta...ta cũng cần nàng! A Chi làm ơn đừng tự dằn vặt bản thân được không?
Hắn ôm lấy nàng mà run rẩy. Hắn sợ...sợ sẽ mất đi nàng...hắn sợ nàng sẽ rời xa hắn...hắn thật sự cảm thấy vô cùng sợ hãi...
- Ta...khụ...
- A Chi nàng sao vậy? A Chi....
Mẫn Chi phun ra một ngụm máu rồi từ từ mất dần đi ý thức..
Trước khi hoàn toàn bất tỉnh nàng nghe thấy giọng nói Sinh Phong lo lắng không ngừng gọi tên mình. Nàng rất muốn trả lời hắn nhưng có thứ gì đó khiến nàng không thể nào mở miệng. Xung quanh nàng cũng không biết từ lúc nào mà chỉ toàn bóng đêm bao phủ...phải chăng nàng sẽ chết? Như vậy thì cũng thật tốt...ngày này nàng biết sớm muộn gì cũng sẽ đến...không quá đau đớn thật sự vô cùng hảo...Sinh Phong kiếp sau có duyên ta vẫn mong được gặp lại chàng...
................
- Nàng ấy sao rồi?
Sinh Phong thấy sắc mặt Trịnh Tử Đặng có chút biến sắc liền lập tức hỏi.
- Hoàng hậu...e rằng là lành ít dữ nhiều..
Trịnh Tử Đặng thở dài nói. Bệnh tình của nương nương đã đến giai đoạn nguy hiểm. Lúc nãy bắt mạch hơi thở của người vô cùng yếu ớt...nếu cứ kéo dài thì dù là thần tiên cũng không cứu nổi.
- Đáng chết! Người có biết bắt mạch hay không? Nàng ấy làm sao có thể như vậy? Ngươi có phải là muốn trẫm chém đầu ngươi hay không?
Sinh Phong như hóa điên khi nghe lời nói ấy, nếu không có Tưởng Hoành Thiên đằng sau ôm lấy hắn thì có lẽ Trịnh Tử Đặng đã gặp nguy hiểm.
- Mau lăn cho trẫm!
Hắn quát lớn, vùng khỏi sự kiềm cặp của Tưởng Hoành Thiên.
Thấy hắn như vậy Trịnh thái y trong lòng liền không tránh khỏi sự sợ hãi, do đó ông chỉ đành nhanh chóng mà rời khỏi phòng.
- A Chi nàng sẽ không sao đúng không? Nàng chỉ là đang ngủ phải không? Chốc lát khi tỉnh dậy chúng ta sẽ cùng đi thưởng hoa nàng thấy có được không?
Hắn ngồi cạnh giường của nàng, dịu dàng xoa lấy mái tóc mềm mại kia, cúi đầu hôn lên cái trán ấy. Nhưng tại sao...nàng lại không có phản ứng?
- A Chi chẳng phải nàng rất thích ta như vậy sao? Đáng ra nàng phải cười với ta, ôm lấy ta gọi ta hai tiếng "phu quân" mới đúng chứ? Tại sao nàng lại không phản ứng? Có phải nàng giận ta không? Ta hứa với nàng, những gì nàng mong muốn ta nhất định sẽ đáp ứng chỉ cần...chỉ cần nàng tỉnh lại!
Một giọt nước mắt lăn xuống bàn tay của nàng.
Hắn khóc, khóc vì người nữ nhân hắn yêu.
Hắn cứ ngồi đó không ngừng gọi tên nàng nhưng đáp lại hắn chỉ là một sự im lặng...
Tưởng Hoành Thiên đau đớn nhìn Mẫn Chi cũng không ngăn được nước mắt rơi.
Mẫn Chi đại ca còn chưa đưa muội đi ngao du khắp nơi không phải sao? Muội không phải muốn nhìn thấy ta cưới thê tử sao? Muội mau dậy đi chứ! Dậy để còn chọn thê tử cho ta...không những vậy ta và muội còn phải ăn rất nhiều mỹ vị trên thế gian. Nhưng mà muội cứ nằm như vậy thì làm sao có thể thực hiện...
Hai nam nhân tưởng chừng như sắt đá vậy mà hôm nay họ lại vì một nữ nhân mà rơi lệ.
Không khí đau buồn cứ thế bao trùm cả căn phòng, một người lẳng lặng đứng như pho tượng, một người lại không ngừng gọi tên người đang nằm trên giường, còn nữ nhân kia thì vẫn mãi im lặng không hồi đáp....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.