Chương 93: Hoa Lưu Ly
Kim Aiko
16/06/2023
Đêm hôm ấy....
- A Chi đã một tháng rồi tại sao nàng vẫn không tỉnh lại?
Sinh Phong thở dài, đắp chăn lên cho nàng rồi nói tiếp:
- Đại ca của muội thật sự rất tài giỏi, muội có biết không, trận chiến ở phía Bắc tạm thời là quân ta đang nắm chủ tình thế, tất cả đều nhờ vào công của y. Nếu muội tỉnh lại chắc chắn sẽ rất tự hào đúng không?
Hắn mỉm cười, trong đêm tối lạnh lẽo, nụ cười ấy như sưởi ấm cho cả căn phòng.
Hắn nhìn nàng một chút rồi cũng chợp mắt. Biết đâu sáng mai thức dậy thê tử của hắn sẽ ôm lấy hắn và cười hạnh phúc...
Nghĩ như vậy khóe môi Sinh Phong cứ thế treo nụ cười nhàn nhạt, hắn chầm chậm nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.
Căn phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh, Tiểu Khả bên ngoài không còn nghe thấy tiếng động gì cũng như giọng nói của Sinh Phong thì lẳng lặng quay về chỗ của mình để ngủ.
Đáng lẽ ra đêm đến, Tiểu Khả phải kề cạnh bên Mẫn Chi nhưng Sinh Phong lại nói không cần. Một mình hắn cũng có thể chăm sóc nàng. Vả lại hắn muốn người đầu tiên nàng thấy sau khi tỉnh lại là hắn.
Tiểu Khả nghe vậy cũng chỉ biết thở dài, mỗi đêm trước khi đi ngủ nàng ta đều đứng trước cửa phòng canh chừng cho đến khi hoàng thượng chìm vào giấc ngủ mới lui đi.
Dẫu sao trách nhiệm chăm sóc tiểu thư là của nàng ta, đúng là hoàng thượng vô cùng tận tâm nhưng dù sao người cũng là nam nhân, vả lại trước giờ toàn là kẻ khác hầu hạ người bây giờ chính người lại đích thân chăm sóc cho tiểu thư chắc hẳn sẽ gặp phải một chút lấn cấn khó khăn.
Vì thế Tiểu Khả luôn đứng ở cửa để khi nào Sinh Phong cần giúp đỡ hay căn dặn điều gì thì sẽ lập tức xuất hiện...
Cả hoàng cung bỗng chốc cứ thế chìm trong tĩnh lặng. Ánh trăng sáng khẽ chiếu vào từng căn phòng khiến không gian khắp chốn càng thêm trừu tượng.
Hình ảnh bậc quân vương cao thượng không quảng tất cả lặng lẽ ngồi cạnh giường của thê tử mình chìm vào giấc ngủ bỗng thật đẹp làm sao..
Phải chăng ánh trăng ấy là minh chứng cho lời thề của người nam nhân đó? Hay nó tượng trưng cho một điều lành rằng vị hoàng hậu của đất nước sẽ mau chóng hồi phục mà tỉnh lại?
Tất cả sẽ không ai biết được vì vốn dĩ kiếp mệnh của con người là do số trời quyết định. Nhưng dẫu vậy thì chắc chắn dù số mệnh có ngang trái ra sao thì Sinh Phong vẫn sẽ không từ bỏ người hắn yêu. Cũng như hắn đã từng nói nếu Mẫn Chi không tỉnh lại thì cũng chẳng sao cả, lúc ấy hắn cũng sẽ theo nàng không để nàng một mình lẻ bóng dưới chốn hoàng tuyền mà cả hai sẽ cùng nhau bước trên cầu Nại Hà nối tiếp mối duyên lỡ làng. Đời đời kiếp kiếp sẽ mãi bên cạnh nhau không xa rời....
................
Sáng hôm sau....
- Sinh Phong...
Người nam nhân đang gục trên giường khẽ nhíu mày, dường như bên tai hắn có tiếng ai đó. Tiếng nói này vô cùng dịu dàng và thân thuộc. Hắn chậm rãi mở mắt, cả gương mặt không giấu được sự ngạc nhiên và mừng rỡ.
- A Chi...
-Ân, Sinh Phong gặp lại chàng thật tốt!
Mẫn Chi mỉm cười, hai tay áp lên mặt hắn nhẹ nhàng nói.
Còn Sinh Phong do quá phấn khích và hạnh phúc mà không kiềm chế được ôm nàng vào lòng.
- Thật...thật tốt! A Chi....cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi!
Trong lòng hắn như đón chào hàng ngàn ngọn gió xuân, nụ cười trên môi vẫn rực rỡ nhưng khóe mắt lại không ngăn được dòng lệ hạnh phúc.
- Chàng thật ngốc...chúng ta đã hứa sẽ mãi bên cạnh nhau không phải sao? Thiếp làm sao có thể thất hứa với chàng?
Mẫn Chi mỉm cười, lau nhẹ nước mắt cho hắn, giọng nói nàng nghẹn ngào:
- Thiếp cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ gặp lại chàng. Hóa ra ông trời vẫn còn thương chúng ta nên người cho thiếp cơ hội về bên chàng.
Nàng ôm lấy hắn, gục đầu xuống vòng ngực ấm áp kia.
- Phải, ông trời thật tốt! A Chi...ta sẽ không bao giờ để nàng chịu khổ! Chúng ta cùng nhau ăn sáng rồi đi thưởng hoa có được không?
Bỗng nhiên khuôn mặt Mẫn Chi mang một nét trầm tư, Sinh Phong thấy vậy liền lo lắng hỏi:
- Nàng...nàng sao vậy?
- Không có gì! Thiếp không đói, Sinh Phong chúng ta cùng đi thưởng hoa.
Mẫn Chi lại nở nụ cười nhưng trông nó có gì rất lạ. Nhưng bây giờ Sinh Phong không để tâm đến bất kỳ thứ gì. Đối với hắn nàng tỉnh lại đã là điều hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Cả hai cùng nắm tay nhau đi ra chốn hoa viên mà hai người từng có nhiều kỷ niệm.
Chỉ là hôm nay có gì đó rất lạ. Bọn họ đi nãy giờ cũng chẳng thấy nột cung nữ hay thái giám nào xuất hiện...
Đến nơi, hai người lại ngồi trên chiếc xích đu cũ. Mẫn Chi nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn, ánh mắt mang vẻ hoài niệm...
- A Chi sau này chúng ta sẽ trồng thêm hoa Lưu Ly nàng thấy được không?
Hắn nhớ A Chi của hắn rất thích loài hoa này, nhất định chốc nữa hắn sẽ sai người trồng thêm những bông hoa ấy.
Mẫn Chi nghe hắn hỏi, ánh mắt lại chuyển sang đượm buồn, nàng khẽ mỉm cười rồi nói:
- Ân...
- A Chi đã một tháng rồi tại sao nàng vẫn không tỉnh lại?
Sinh Phong thở dài, đắp chăn lên cho nàng rồi nói tiếp:
- Đại ca của muội thật sự rất tài giỏi, muội có biết không, trận chiến ở phía Bắc tạm thời là quân ta đang nắm chủ tình thế, tất cả đều nhờ vào công của y. Nếu muội tỉnh lại chắc chắn sẽ rất tự hào đúng không?
Hắn mỉm cười, trong đêm tối lạnh lẽo, nụ cười ấy như sưởi ấm cho cả căn phòng.
Hắn nhìn nàng một chút rồi cũng chợp mắt. Biết đâu sáng mai thức dậy thê tử của hắn sẽ ôm lấy hắn và cười hạnh phúc...
Nghĩ như vậy khóe môi Sinh Phong cứ thế treo nụ cười nhàn nhạt, hắn chầm chậm nhắm mắt từ từ chìm vào giấc ngủ.
Căn phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh, Tiểu Khả bên ngoài không còn nghe thấy tiếng động gì cũng như giọng nói của Sinh Phong thì lẳng lặng quay về chỗ của mình để ngủ.
Đáng lẽ ra đêm đến, Tiểu Khả phải kề cạnh bên Mẫn Chi nhưng Sinh Phong lại nói không cần. Một mình hắn cũng có thể chăm sóc nàng. Vả lại hắn muốn người đầu tiên nàng thấy sau khi tỉnh lại là hắn.
Tiểu Khả nghe vậy cũng chỉ biết thở dài, mỗi đêm trước khi đi ngủ nàng ta đều đứng trước cửa phòng canh chừng cho đến khi hoàng thượng chìm vào giấc ngủ mới lui đi.
Dẫu sao trách nhiệm chăm sóc tiểu thư là của nàng ta, đúng là hoàng thượng vô cùng tận tâm nhưng dù sao người cũng là nam nhân, vả lại trước giờ toàn là kẻ khác hầu hạ người bây giờ chính người lại đích thân chăm sóc cho tiểu thư chắc hẳn sẽ gặp phải một chút lấn cấn khó khăn.
Vì thế Tiểu Khả luôn đứng ở cửa để khi nào Sinh Phong cần giúp đỡ hay căn dặn điều gì thì sẽ lập tức xuất hiện...
Cả hoàng cung bỗng chốc cứ thế chìm trong tĩnh lặng. Ánh trăng sáng khẽ chiếu vào từng căn phòng khiến không gian khắp chốn càng thêm trừu tượng.
Hình ảnh bậc quân vương cao thượng không quảng tất cả lặng lẽ ngồi cạnh giường của thê tử mình chìm vào giấc ngủ bỗng thật đẹp làm sao..
Phải chăng ánh trăng ấy là minh chứng cho lời thề của người nam nhân đó? Hay nó tượng trưng cho một điều lành rằng vị hoàng hậu của đất nước sẽ mau chóng hồi phục mà tỉnh lại?
Tất cả sẽ không ai biết được vì vốn dĩ kiếp mệnh của con người là do số trời quyết định. Nhưng dẫu vậy thì chắc chắn dù số mệnh có ngang trái ra sao thì Sinh Phong vẫn sẽ không từ bỏ người hắn yêu. Cũng như hắn đã từng nói nếu Mẫn Chi không tỉnh lại thì cũng chẳng sao cả, lúc ấy hắn cũng sẽ theo nàng không để nàng một mình lẻ bóng dưới chốn hoàng tuyền mà cả hai sẽ cùng nhau bước trên cầu Nại Hà nối tiếp mối duyên lỡ làng. Đời đời kiếp kiếp sẽ mãi bên cạnh nhau không xa rời....
................
Sáng hôm sau....
- Sinh Phong...
Người nam nhân đang gục trên giường khẽ nhíu mày, dường như bên tai hắn có tiếng ai đó. Tiếng nói này vô cùng dịu dàng và thân thuộc. Hắn chậm rãi mở mắt, cả gương mặt không giấu được sự ngạc nhiên và mừng rỡ.
- A Chi...
-Ân, Sinh Phong gặp lại chàng thật tốt!
Mẫn Chi mỉm cười, hai tay áp lên mặt hắn nhẹ nhàng nói.
Còn Sinh Phong do quá phấn khích và hạnh phúc mà không kiềm chế được ôm nàng vào lòng.
- Thật...thật tốt! A Chi....cuối cùng nàng cũng tỉnh rồi!
Trong lòng hắn như đón chào hàng ngàn ngọn gió xuân, nụ cười trên môi vẫn rực rỡ nhưng khóe mắt lại không ngăn được dòng lệ hạnh phúc.
- Chàng thật ngốc...chúng ta đã hứa sẽ mãi bên cạnh nhau không phải sao? Thiếp làm sao có thể thất hứa với chàng?
Mẫn Chi mỉm cười, lau nhẹ nước mắt cho hắn, giọng nói nàng nghẹn ngào:
- Thiếp cứ ngỡ sẽ chẳng bao giờ gặp lại chàng. Hóa ra ông trời vẫn còn thương chúng ta nên người cho thiếp cơ hội về bên chàng.
Nàng ôm lấy hắn, gục đầu xuống vòng ngực ấm áp kia.
- Phải, ông trời thật tốt! A Chi...ta sẽ không bao giờ để nàng chịu khổ! Chúng ta cùng nhau ăn sáng rồi đi thưởng hoa có được không?
Bỗng nhiên khuôn mặt Mẫn Chi mang một nét trầm tư, Sinh Phong thấy vậy liền lo lắng hỏi:
- Nàng...nàng sao vậy?
- Không có gì! Thiếp không đói, Sinh Phong chúng ta cùng đi thưởng hoa.
Mẫn Chi lại nở nụ cười nhưng trông nó có gì rất lạ. Nhưng bây giờ Sinh Phong không để tâm đến bất kỳ thứ gì. Đối với hắn nàng tỉnh lại đã là điều hạnh phúc nhất trên thế gian này.
Cả hai cùng nắm tay nhau đi ra chốn hoa viên mà hai người từng có nhiều kỷ niệm.
Chỉ là hôm nay có gì đó rất lạ. Bọn họ đi nãy giờ cũng chẳng thấy nột cung nữ hay thái giám nào xuất hiện...
Đến nơi, hai người lại ngồi trên chiếc xích đu cũ. Mẫn Chi nhẹ nhàng tựa đầu lên vai hắn, ánh mắt mang vẻ hoài niệm...
- A Chi sau này chúng ta sẽ trồng thêm hoa Lưu Ly nàng thấy được không?
Hắn nhớ A Chi của hắn rất thích loài hoa này, nhất định chốc nữa hắn sẽ sai người trồng thêm những bông hoa ấy.
Mẫn Chi nghe hắn hỏi, ánh mắt lại chuyển sang đượm buồn, nàng khẽ mỉm cười rồi nói:
- Ân...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.