Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
Chương 4: Cây vạn tuế ra hoa rồi
Vương Khiết Băng (Yu)
08/04/2024
Khi Tiêu Trọng Triết về nhà thì tâm trạng của anh đã rất vui, nhìn thấy con trai phơi phới như vậy thì Lạc Vô Song - mẹ anh cũng phải bật cười, trên tay ôm lấy chú mèo con tên Hỏa Hỏa rồi lại nói:
- Gì đây? Cây vạn tuế ngàn năm như con cuối cùng cũng nở hoa rồi?
- Mẹ.
- Ừ. Hôm nay có chuyện gì vui à?
Tiêu Trọng Triết có vẻ không giấu được vui mừng, anh ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, đưa tay xoa đầu của Hỏa Hỏa rồi lại nói:
- Mẹ có nhớ trước đây Dao Dao từng nhắc về một cô gái không?
- A, là cô bé tên Nam Nam đúng không? Dao Dao nói lúc còn đi học con bé rất thân thiết với cô bé đó, sao vậy? Con thích cô bé Nam Nam đó à?
- Sao mẹ biết?
- Mẹ lại chẳng hiểu con quá, từ trước đến giờ ngoại trừ Dao Dao và Ly Ly thì con có bao giờ nhắc đến cô gái khác đâu. Thế... Con trai của mẹ đã theo đuổi được người ta chưa?
Tiêu Trọng Triết lắc đầu, tuy nhiên anh cũng nói rằng đó chỉ là vấn đề thời gian thôi, vì hiện tại Chân Nam Nam đã là trợ lý đặc biệt của anh thay cho Phong Đạt. Lúc này Lạc Vô Song chỉ nhìn con trai, sau đó nói:
- Đại ca à, bây giờ con cũng hai mươi sáu rồi, mau chóng truy thê đi, để mẹ còn bế cháu nội.
- Không vội, hơn nữa chuyện sinh con cũng không phải do một mình con quyết định, đều nghe em ấy.
Lạc Vô Song không nói nên lời, thằng con của bà ấy được quá nè, chưa theo đuổi được con gái nhà người ta nhưng đã lộ rõ bản chất thê nô rồi, quả nhiên là có khiếu làm thê nô quá mà.
Vì hiện tại trong Tiêu gia cũng chỉ còn lại có bốn người, là Tiêu Uẩn, Lạc Vô Song, Tiêu Trọng Triết và Vũ Tiệp Dao thôi, đứa em trai song sinh của anh là Tiêu Minh Triết thì đang ở nước ngoài quản lý chi nhánh của Tiêu thị, dì út Tiêu Tú Trân và dượng út Vũ Hàn thì cứ đi đi lại lại giữa Hàn gia và Tiêu gia, lâu lâu hai người họ còn vi vu bên trời tây và bỏ lại cô con gái Vũ Tiệp Dao ở đây.
Mặc dù Vũ Tiệp Dao là con của Tiêu Tú Trân và Vũ Hàn, nhưng nhiều khi cô nhóc đó giống con gái của Lạc Vô Song hơn. Mà Lạc Vô Song thích con gái nhưng không có, vừa hay lại được món hời, nên bà ấy cũng yêu thương Vũ Tiệp Dao như con gái của mình vậy.
- Phải rồi, hôm nào đưa cô bé đó đến đây, để mẹ xem thử tiên nữ phương nào lại có thể đánh cắp trái tim của con trai mẹ.
Tiêu Trọng Triết nghe đến đây liền vội vàng đứng dậy, sau đó còn nhìn mẹ mình, nói:
- Mẹ đừng có dọa cô ấy.
Nói xong anh cũng đi thẳng lên phòng, bỏ lại Lạc Vô Song cũng chỉ biết cười trừ, sau đó bà ấy lại vuốt ve Hỏa Hỏa, nhỏ giọng nói:
- Con xem nó kìa, đúng là có tố chất thê nô, vợ còn chưa cưới vào cửa đã bênh vợ chầm chập rồi. Sau này chắc chắn tiền đồ thê nô rất rộng mở.
Tiêu Trọng Triết đi về phòng cũng chỉ nằm dài ở trên giường, trái tim không ngừng được mà cứ đập thình thịch, đã ba năm không gặp nhưng cô gái đó vẫn y hệt như ba năm trước, tựa hồ không thay đổi gì nhiều, nụ cười vẫn khiến người ta rung động như vậy.
Đến đây anh lại mong chờ vào ngày mai quá đi mất, làm sao cho thời gian trôi nhanh bây giờ?
[...]
Còn ở bệnh viện thì Chân Nam Nam cũng ở lại chăm sóc cha mẹ của mình, cha cô vì tai nạn nghề nghiệp nên đã liệt hoàn toàn, chỉ nằm ở trên giường, ba năm trước sức khỏe của mẹ lại đột nhiên xấu đi, vốn chỉ nghĩ bà ấy tuổi cao nên sức khỏe không tốt, nhưng ai mà có ngờ là ở trong đầu bà ấy lại có một khối u, hiện tại vẫn đang xác nhận nó là u ác tính hay u lành tính, vì chi phí phẫu thuật quá đắt đỏ nên cả cô và anh trai đều phải cật lực chạy chữa.
Nhìn con trai, con gái cực khổ như vậy thì cha mẹ cũng không nỡ, mẹ cô nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói:
- Nam Nam, dù sao cha mẹ cũng lớn tuổi rồi, sống được tới bây giờ, nhìn tụi con trưởng thành là cha mẹ đã vui rồi. Con không cần...
- Mẹ đừng nói nữa, con đã tìm được công việc rồi, tiền phẫu thuật của mẹ sẽ nhanh thôi, còn nếu như không đủ thì con sẽ mượn tiền của Thi Thi... Mẹ, cha mẹ phải khỏe mạnh sống đời với tụi con.
Nói xong Chân Nam Nam cũng ôm lấy mẹ mình, Hồ Hạnh Ni nhìn con gái cũng rất đau lòng, bà nhẹ nhàng xoa đầu của con gái, tuy biết cô có hiếu, nhưng tất cả tài sản trước kia của Chân gia đều đổ hết vào người cha liệt giường hết rồi, bây giờ việc ăn ở cũng đủ làm gánh nặng cho cô, huống hồ là tiền phẫu thuật nhiều như vậy.
Đột nhiên, Chân Nam Nam lại nghĩ đến một chuyện bất khả thi, tuy cô không biết nó có thể thành công hay không, nhưng cô phải nên thử.
Cha mẹ... Chỉ hi vọng hai người chờ con gái, con nhất định sẽ chữa bệnh cho cha mẹ mà.
- Gì đây? Cây vạn tuế ngàn năm như con cuối cùng cũng nở hoa rồi?
- Mẹ.
- Ừ. Hôm nay có chuyện gì vui à?
Tiêu Trọng Triết có vẻ không giấu được vui mừng, anh ngồi xuống bên cạnh mẹ mình, đưa tay xoa đầu của Hỏa Hỏa rồi lại nói:
- Mẹ có nhớ trước đây Dao Dao từng nhắc về một cô gái không?
- A, là cô bé tên Nam Nam đúng không? Dao Dao nói lúc còn đi học con bé rất thân thiết với cô bé đó, sao vậy? Con thích cô bé Nam Nam đó à?
- Sao mẹ biết?
- Mẹ lại chẳng hiểu con quá, từ trước đến giờ ngoại trừ Dao Dao và Ly Ly thì con có bao giờ nhắc đến cô gái khác đâu. Thế... Con trai của mẹ đã theo đuổi được người ta chưa?
Tiêu Trọng Triết lắc đầu, tuy nhiên anh cũng nói rằng đó chỉ là vấn đề thời gian thôi, vì hiện tại Chân Nam Nam đã là trợ lý đặc biệt của anh thay cho Phong Đạt. Lúc này Lạc Vô Song chỉ nhìn con trai, sau đó nói:
- Đại ca à, bây giờ con cũng hai mươi sáu rồi, mau chóng truy thê đi, để mẹ còn bế cháu nội.
- Không vội, hơn nữa chuyện sinh con cũng không phải do một mình con quyết định, đều nghe em ấy.
Lạc Vô Song không nói nên lời, thằng con của bà ấy được quá nè, chưa theo đuổi được con gái nhà người ta nhưng đã lộ rõ bản chất thê nô rồi, quả nhiên là có khiếu làm thê nô quá mà.
Vì hiện tại trong Tiêu gia cũng chỉ còn lại có bốn người, là Tiêu Uẩn, Lạc Vô Song, Tiêu Trọng Triết và Vũ Tiệp Dao thôi, đứa em trai song sinh của anh là Tiêu Minh Triết thì đang ở nước ngoài quản lý chi nhánh của Tiêu thị, dì út Tiêu Tú Trân và dượng út Vũ Hàn thì cứ đi đi lại lại giữa Hàn gia và Tiêu gia, lâu lâu hai người họ còn vi vu bên trời tây và bỏ lại cô con gái Vũ Tiệp Dao ở đây.
Mặc dù Vũ Tiệp Dao là con của Tiêu Tú Trân và Vũ Hàn, nhưng nhiều khi cô nhóc đó giống con gái của Lạc Vô Song hơn. Mà Lạc Vô Song thích con gái nhưng không có, vừa hay lại được món hời, nên bà ấy cũng yêu thương Vũ Tiệp Dao như con gái của mình vậy.
- Phải rồi, hôm nào đưa cô bé đó đến đây, để mẹ xem thử tiên nữ phương nào lại có thể đánh cắp trái tim của con trai mẹ.
Tiêu Trọng Triết nghe đến đây liền vội vàng đứng dậy, sau đó còn nhìn mẹ mình, nói:
- Mẹ đừng có dọa cô ấy.
Nói xong anh cũng đi thẳng lên phòng, bỏ lại Lạc Vô Song cũng chỉ biết cười trừ, sau đó bà ấy lại vuốt ve Hỏa Hỏa, nhỏ giọng nói:
- Con xem nó kìa, đúng là có tố chất thê nô, vợ còn chưa cưới vào cửa đã bênh vợ chầm chập rồi. Sau này chắc chắn tiền đồ thê nô rất rộng mở.
Tiêu Trọng Triết đi về phòng cũng chỉ nằm dài ở trên giường, trái tim không ngừng được mà cứ đập thình thịch, đã ba năm không gặp nhưng cô gái đó vẫn y hệt như ba năm trước, tựa hồ không thay đổi gì nhiều, nụ cười vẫn khiến người ta rung động như vậy.
Đến đây anh lại mong chờ vào ngày mai quá đi mất, làm sao cho thời gian trôi nhanh bây giờ?
[...]
Còn ở bệnh viện thì Chân Nam Nam cũng ở lại chăm sóc cha mẹ của mình, cha cô vì tai nạn nghề nghiệp nên đã liệt hoàn toàn, chỉ nằm ở trên giường, ba năm trước sức khỏe của mẹ lại đột nhiên xấu đi, vốn chỉ nghĩ bà ấy tuổi cao nên sức khỏe không tốt, nhưng ai mà có ngờ là ở trong đầu bà ấy lại có một khối u, hiện tại vẫn đang xác nhận nó là u ác tính hay u lành tính, vì chi phí phẫu thuật quá đắt đỏ nên cả cô và anh trai đều phải cật lực chạy chữa.
Nhìn con trai, con gái cực khổ như vậy thì cha mẹ cũng không nỡ, mẹ cô nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhỏ giọng nói:
- Nam Nam, dù sao cha mẹ cũng lớn tuổi rồi, sống được tới bây giờ, nhìn tụi con trưởng thành là cha mẹ đã vui rồi. Con không cần...
- Mẹ đừng nói nữa, con đã tìm được công việc rồi, tiền phẫu thuật của mẹ sẽ nhanh thôi, còn nếu như không đủ thì con sẽ mượn tiền của Thi Thi... Mẹ, cha mẹ phải khỏe mạnh sống đời với tụi con.
Nói xong Chân Nam Nam cũng ôm lấy mẹ mình, Hồ Hạnh Ni nhìn con gái cũng rất đau lòng, bà nhẹ nhàng xoa đầu của con gái, tuy biết cô có hiếu, nhưng tất cả tài sản trước kia của Chân gia đều đổ hết vào người cha liệt giường hết rồi, bây giờ việc ăn ở cũng đủ làm gánh nặng cho cô, huống hồ là tiền phẫu thuật nhiều như vậy.
Đột nhiên, Chân Nam Nam lại nghĩ đến một chuyện bất khả thi, tuy cô không biết nó có thể thành công hay không, nhưng cô phải nên thử.
Cha mẹ... Chỉ hi vọng hai người chờ con gái, con nhất định sẽ chữa bệnh cho cha mẹ mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.