Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
Chương 38: Hắn là một tên khốn!
Vương Khiết Băng (Yu)
11/04/2024
Sau đó hai ngày thì Chân Nam Nam cùng Lam Hiểu cũng đã đến sân bay để đón Cao Nam Thi, vừa nhìn thấy cô thì Cao Nam Thi đã bắt đầu thở dài, trên suốt đoạn đường về nhà cũng thở dài thườn thượt, nói:
- Cải trắng nhỏ xinh nhà trồng lại bị con heo đen thúi kia cướp đi nhanh như vậy? Đúng là không cam tâm mà.
Nhưng Chân Nam Nam cũng chỉ biết cười, vốn dĩ không khí trong xe vẫn còn đang rất tốt, khi đó cô còn định nhân cơ hội đó hỏi về chuyện của Tiêu Minh Triết, nhưng chỉ mới nhắc đến ba chữ Tiêu Minh Triết thì Cao Nam Thi đã thay đổi sắc mặt, còn nhìn cô, nói:
- Tên đó… Cũng về rồi?
- Hả? À ừ, cũng về rồi… Mà sao vậy Thi Thi?
- Tên đó là một tên khốn!
- Hả?
Đừng nói là Chân Nam Nam, ngay cả Lam Hiểu cũng kinh ngạc. Từ trước đến giờ có lẽ Cao Nam Thi là người đầu tiên mắng Tiêu Minh Triết là tên khốn đó nha, thú vị đây, Lam Hiểu phải đi hóng hớt mới được.
Đợi khi đưa được Cao Nam Thi về tới nhà thì cô cũng hỏi kĩ lại.
Hóa ra lúc cô ấy đến Los Angeles thì đã vô tình gặp được Tiêu Minh Triết ở bệnh viện, ban đầu cậu ấy còn luôn bám theo Cao Nam Thi như một cái đuôi, nói rằng đã thích cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, bày ra đủ dạng mặt dày vô sỉ để theo đuổi.
Tới khi Cao Nam Thi đã động lòng rồi thì liền quay ngoắt thái độ, thay đổi một trăm tám mươi độ, nói rằng cậu ta nhận nhầm người, cô gái cậu ta thích tên là Tào Phù Dung, là bác sĩ trưởng khoa của bệnh viện quốc tế, hiển nhiên sau đó Tiêu Minh Triết cũng có xin lỗi, nhưng làm gì có chuyện xin lỗi dễ dàng như vậy chứ, Cao Nam Thi đã không cho phép anh đến tìm mình.
Cuối cùng thì Tào Phù Dung kết hôn đã hai năm rồi, con người ta cũng biết chạy luôn rồi, ấy thế mà Tiêu Minh Triết vẫn hi vọng hai người có thể ở bên nhau, mơ mộng hão huyền về một tương lai xa xôi. Tới khi bị hiện thực vả mặt thì lại nói rằng cậu ta cũng không đau lòng lắm.
Rồi sau đó cứ cách hai ngày là đến tìm Cao Nam Thi, nói rằng đầu của mình có vấn đề, liên quan tới thần kinh, bảo cô ấy xem giúp. Khi đó Cao Nam Thi cũng không còn quan tâm nữa, chỉ làm đúng trách nhiệm của một bác sĩ thôi, nhưng ai mà có ngờ tên khốn đó lại đồn đại rằng cô ấy ăn xong phủi mông bỏ trốn, cả bệnh viện đều nghĩ cô ấy là sắc nữ, bệnh nhân nam cũng không dám đến khám nữa, vì tức giận nên Cao Nam Thi đã có đánh Tiêu Minh Triết rồi, nhưng cậu ta không chỉ không đi mà còn rất vui mừng.
Còn nhìn Cao Nam Thi, nói:
- Thi Thi, cuối cùng em cũng để ý tới anh rồi.
[…]
Nghe xong câu chuyện mà Cao Nam Thi kể, Chân Nam Nam và Lam Hiểu cũng chỉ biết chết lặng. Mày dày vô sỉ chắc là có gen nhỉ? Cả nhà này không ai bình thường hết ha… Quả nhiên, thế giới của thiên tài nó lạ lắm.
- Nhưng rồi sau đó hai người có hòa không?
- Không, sau đó tớ đã chuyển sang bệnh viện khác, không làm ở đó nữa, cũng không liên lạc với hắn ta nữa. Nam Nam, nếu như không phải vì cậu, thì có chết tớ cũng không đến đây.
Chân Nam Nam cũng không biết nên nói gì nữa, rõ ràng Tiêu Minh Triết đã thật sự thích Cao Nam Thi, nhưng nếu như cậu ta thích Thi Thi thì Dương Thư Mẫn phải làm sao? Vốn dĩ khi nghe Tiêu Trọng Triết nói rằng cô gái cậu ta thích không phải là Thi Thi thì cô còn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì chỉ có thể xem là quen biết chứ không liên quan.
Nhưng… Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác rồi.
Cái bùng binh này mệt mỏi thật đó.
- Phải rồi, trong lúc hắn ta theo đuôi tớ thì có một cô gái nào đó cứ kè kè bên cạnh. Cô ta tên gì ấy nhỉ… Vu Vu cái gì ấy.
- Vu Tiết An?
- Ah! Đúng rồi, chính là Vu Tiết An. Tớ nghe y tá nói rằng Vu Tiết An là người theo đuổi Tiêu Minh Triết, chạy từ Đế Đô đến Los Angeles chỉ vì Tiêu Minh Triết thôi.
Nghe vậy thì Chân Nam Nam cũng nhíu mày, rõ ràng trước kia Vu Tiết An đang nhắm đến Tiêu Trọng Triết cơ mà? Sao đột nhiên lại chuyển mục tiêu sang Tiêu Minh Triết rồi.
Lẽ nào là hôm đó Dương Thư Mẫn đã nói gì với cô ta sao? Mà nói ra mới nhớ… Kể từ ngày hôm đó đến nay cô chưa thấy Vu Tiết An xuất hiện lần nào, tới cả Hồ Xảo hay Hồ Kim Tín cũng không thấy xuất hiện.
Lẽ nào Tiêu Trọng Triết đã an bài hết rồi?
- Nam Nam, cậu đừng lo, tớ không sao đâu, dù có gặp lại thì tớ cũng không có sợ hắn ta.
- Thi Thi, nếu như cậu thấy khó xử thì không cần miễn cưỡng, tớ thật sự không muốn thấy cậu buồn.
- Nói gì vậy chứ? Bạn thân nhất của tớ kết hôn, lý nào tớ lại không tham dự, một tên đàn ông thôi mà, Thi Thi này không có yếu đuối tới vậy.
- Đúng rồi ra, bác sĩ Cao của chúng ta rất giỏi mà.
- Đương nhiên rồi.
#Yu~
- Cải trắng nhỏ xinh nhà trồng lại bị con heo đen thúi kia cướp đi nhanh như vậy? Đúng là không cam tâm mà.
Nhưng Chân Nam Nam cũng chỉ biết cười, vốn dĩ không khí trong xe vẫn còn đang rất tốt, khi đó cô còn định nhân cơ hội đó hỏi về chuyện của Tiêu Minh Triết, nhưng chỉ mới nhắc đến ba chữ Tiêu Minh Triết thì Cao Nam Thi đã thay đổi sắc mặt, còn nhìn cô, nói:
- Tên đó… Cũng về rồi?
- Hả? À ừ, cũng về rồi… Mà sao vậy Thi Thi?
- Tên đó là một tên khốn!
- Hả?
Đừng nói là Chân Nam Nam, ngay cả Lam Hiểu cũng kinh ngạc. Từ trước đến giờ có lẽ Cao Nam Thi là người đầu tiên mắng Tiêu Minh Triết là tên khốn đó nha, thú vị đây, Lam Hiểu phải đi hóng hớt mới được.
Đợi khi đưa được Cao Nam Thi về tới nhà thì cô cũng hỏi kĩ lại.
Hóa ra lúc cô ấy đến Los Angeles thì đã vô tình gặp được Tiêu Minh Triết ở bệnh viện, ban đầu cậu ấy còn luôn bám theo Cao Nam Thi như một cái đuôi, nói rằng đã thích cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, bày ra đủ dạng mặt dày vô sỉ để theo đuổi.
Tới khi Cao Nam Thi đã động lòng rồi thì liền quay ngoắt thái độ, thay đổi một trăm tám mươi độ, nói rằng cậu ta nhận nhầm người, cô gái cậu ta thích tên là Tào Phù Dung, là bác sĩ trưởng khoa của bệnh viện quốc tế, hiển nhiên sau đó Tiêu Minh Triết cũng có xin lỗi, nhưng làm gì có chuyện xin lỗi dễ dàng như vậy chứ, Cao Nam Thi đã không cho phép anh đến tìm mình.
Cuối cùng thì Tào Phù Dung kết hôn đã hai năm rồi, con người ta cũng biết chạy luôn rồi, ấy thế mà Tiêu Minh Triết vẫn hi vọng hai người có thể ở bên nhau, mơ mộng hão huyền về một tương lai xa xôi. Tới khi bị hiện thực vả mặt thì lại nói rằng cậu ta cũng không đau lòng lắm.
Rồi sau đó cứ cách hai ngày là đến tìm Cao Nam Thi, nói rằng đầu của mình có vấn đề, liên quan tới thần kinh, bảo cô ấy xem giúp. Khi đó Cao Nam Thi cũng không còn quan tâm nữa, chỉ làm đúng trách nhiệm của một bác sĩ thôi, nhưng ai mà có ngờ tên khốn đó lại đồn đại rằng cô ấy ăn xong phủi mông bỏ trốn, cả bệnh viện đều nghĩ cô ấy là sắc nữ, bệnh nhân nam cũng không dám đến khám nữa, vì tức giận nên Cao Nam Thi đã có đánh Tiêu Minh Triết rồi, nhưng cậu ta không chỉ không đi mà còn rất vui mừng.
Còn nhìn Cao Nam Thi, nói:
- Thi Thi, cuối cùng em cũng để ý tới anh rồi.
[…]
Nghe xong câu chuyện mà Cao Nam Thi kể, Chân Nam Nam và Lam Hiểu cũng chỉ biết chết lặng. Mày dày vô sỉ chắc là có gen nhỉ? Cả nhà này không ai bình thường hết ha… Quả nhiên, thế giới của thiên tài nó lạ lắm.
- Nhưng rồi sau đó hai người có hòa không?
- Không, sau đó tớ đã chuyển sang bệnh viện khác, không làm ở đó nữa, cũng không liên lạc với hắn ta nữa. Nam Nam, nếu như không phải vì cậu, thì có chết tớ cũng không đến đây.
Chân Nam Nam cũng không biết nên nói gì nữa, rõ ràng Tiêu Minh Triết đã thật sự thích Cao Nam Thi, nhưng nếu như cậu ta thích Thi Thi thì Dương Thư Mẫn phải làm sao? Vốn dĩ khi nghe Tiêu Trọng Triết nói rằng cô gái cậu ta thích không phải là Thi Thi thì cô còn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất thì chỉ có thể xem là quen biết chứ không liên quan.
Nhưng… Nhưng bây giờ mọi chuyện đã khác rồi.
Cái bùng binh này mệt mỏi thật đó.
- Phải rồi, trong lúc hắn ta theo đuôi tớ thì có một cô gái nào đó cứ kè kè bên cạnh. Cô ta tên gì ấy nhỉ… Vu Vu cái gì ấy.
- Vu Tiết An?
- Ah! Đúng rồi, chính là Vu Tiết An. Tớ nghe y tá nói rằng Vu Tiết An là người theo đuổi Tiêu Minh Triết, chạy từ Đế Đô đến Los Angeles chỉ vì Tiêu Minh Triết thôi.
Nghe vậy thì Chân Nam Nam cũng nhíu mày, rõ ràng trước kia Vu Tiết An đang nhắm đến Tiêu Trọng Triết cơ mà? Sao đột nhiên lại chuyển mục tiêu sang Tiêu Minh Triết rồi.
Lẽ nào là hôm đó Dương Thư Mẫn đã nói gì với cô ta sao? Mà nói ra mới nhớ… Kể từ ngày hôm đó đến nay cô chưa thấy Vu Tiết An xuất hiện lần nào, tới cả Hồ Xảo hay Hồ Kim Tín cũng không thấy xuất hiện.
Lẽ nào Tiêu Trọng Triết đã an bài hết rồi?
- Nam Nam, cậu đừng lo, tớ không sao đâu, dù có gặp lại thì tớ cũng không có sợ hắn ta.
- Thi Thi, nếu như cậu thấy khó xử thì không cần miễn cưỡng, tớ thật sự không muốn thấy cậu buồn.
- Nói gì vậy chứ? Bạn thân nhất của tớ kết hôn, lý nào tớ lại không tham dự, một tên đàn ông thôi mà, Thi Thi này không có yếu đuối tới vậy.
- Đúng rồi ra, bác sĩ Cao của chúng ta rất giỏi mà.
- Đương nhiên rồi.
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.