Một Khắc Rung Động, Cả Đời Vấn Vương
Chương 13: Không còn mẹ nữa rồi
Vương Khiết Băng (Yu)
08/04/2024
Vì lo lắng cho cha mẹ mà đến bữa tối cô cũng chưa ăn, lúc Vũ Tiệp Dao mua xong thức ăn đưa đến cũng nhìn qua một lúc, lại nhìn anh trai, nói:
- Anh ở đây chăm sóc tốt cho Nam Nam nha, có gì thì gọi em.
- Ừ, em về đi, cẩn thận đó.
- Em biết rồi.
Vũ Tiệp Dao rời đi thì Tiêu Trọng Triết cũng lấy thức ăn và nước uống đưa cho cô, nhưng bây giờ Chân Nam Nam làm gì có tâm trạng ăn uống chứ, lúc này cô chỉ lo lắng cho mẹ mình thôi, đã qua nhiều tiếng đồng hồ rồi mà họ vẫn chưa ra... Có khi nào mẹ cô...
Không được, bây giờ cô không được nghĩ linh tinh, mẹ cô phước lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ không sao đâu.
Đến đây Tiêu Trọng Triết cũng tận tay đút cho cô một miếng, Chân Nam Nam có hơi giật mình, đưa mắt nhìn anh, nhưng anh lại nói:
- Mở miệng.
- Em không đói.
- Nếu em không ăn thì tôi sẽ bón bằng miệng đấy, mau mở miệng.
Tuy rằng cách thức chăm người khác có hơi kì quái, nhưng chung quy vẫn là lo lắng cho cô thôi.
Cứ thế mà anh đút một miếng rồi lại ăn một miếng, sau khi ăn no bụng thì Chân Nam Nam có hơi buồn ngủ rồi, vì đêm qua cô ngủ cũng không nhiều, buổi sáng lại phải dậy sớm đi làm, bây giờ đã qua ngày mới luôn rồi mà vẫn chưa được chợp mắt.
Hiển nhiên Tiêu Trọng Triết cũng nhận ra cô đã mệt mỏi lắm rồi, liền đưa đầu của cô tựa vào vai mình, còn nhỏ giọng nói:
- Em nghỉ ngơi đi, khi nào phẫu thuật xong tôi sẽ gọi em.
Chân Nam Nam cũng chỉ kịp "Ừ" một tiếng, cô nhắm mắt một lúc thì cánh cửa đã được mở ra rồi.
Gấp gáp bước đến, nhưng dáng vẻ của Cao Nam Thi hình như không được khả quan lắm, tay chân của Chân Nam Nam đã bắt đầu run rẩy, tới giọng nói cũng run run, nói:
- Thi Thi... Mẹ tớ... Mẹ tớ sao rồi?
Cao Nam Thi đưa mắt nhìn cô, rồi lại lắc đầu.
Chỉ một cái lắc đầu thôi cũng đủ để Chân Nam Nam phải sốc đến mức khó thở, cô không thể nào đứng vững mà trực tiếp ngất xỉu, Tiêu Trọng Triết cũng hoảng hốt mà đỡ lấy cô, còn gọi lớn:
- Nam Nam!
[...]
Cuối cùng thì mẹ cô cũng không qua khỏi, bà ấy đã kiên cường như vậy mà... Tại sao chỉ thêm một chút thôi... Chỉ cần chờ cô một chút thôi là có thể cứu bà ấy rồi, nhưng tại sao... Tại sao cô vẫn chậm một chút.
Đến khi Chân Nam Nam tỉnh dậy cũng đã buổi sáng ngày hôm sau, chỉ vừa mới mở mắt là cô đã bật dậy, đưa tay với lấy không trung, gọi lớn:
- Mẹ ơi!
Nhưng cô không thấy ai ở đây cả, nhìn xung quanh thì cô đang ở phòng bệnh, không thể chần chừ mà rút kim tiêm ra rồi chạy ra ngoài, vừa mới mở cửa đã đập vào người của Tiêu Trọng Triết, anh đưa tay đỡ lấy cô, sau đó nói:
- Nam Nam, em đừng chạy lung tung, ngoan, mau về giường đi.
- Mẹ... Mẹ em đâu? Em muốn gặp mẹ...
- Nam Nam... Bác gái... Bác gái mất rồi, em đừng như vậy...
- Không... Không phải đâu... Anh lừa em... Mẹ sẽ không bỏ lại em và cha đâu mà... Anh lừa em, em muốn gặp mẹ... Đưa em đi gặp mẹ đi...
Vừa nói Chân Nam Nam vừa khóc lớn, hiển nhiên Tiêu Trọng Triết cũng rất đau lòng xót xa, anh cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ như vậy. Anh cứ ở đó và ôm chặt lấy Chân Nam Nam, đợi cô bình tĩnh lại.
Nhưng mà sau khi Chân Nam Nam không náo, không động nữa thì anh càng lo lắng hơn.
Anh ngồi một bên gọt trái cây cho cô, nhưng nhìn vẻ mặt thất thần kia, cộng với sự im lặng đến đáng sợ, khiến cho Tiêu Trọng Triết không thể yên tâm.
- Tang lễ của bác gái anh đã cho người chuẩn bị rồi, em đừng lo.
Đáp lại anh chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ, Tiêu Trọng Triết cũng biết rằng hiện tại cô đang rất đau lòng, nhưng con người sống chết có số, hơn nữa ngay từ đầu tỷ lệ thành công cũng chỉ có 10% phần trăm, vốn dĩ nó đã mỏng manh rồi... Và hơn hết là các bác sĩ đã dốc hết sức hết lòng rồi.
Lúc này Cao Nam Thi cũng mở đi vào, từ lúc cuộc phẫu thuật thất bại thì cô ấy luôn mang một cảm giác tội lỗi, cô ấy còn không dám đối diện với Chân Nam Nam nữa kìa. Sự tin tưởng của cô dành cho cô ấy nhiều như vậy... Mà cô ấy lại không cứu được mẹ của bạn mình.
- Nam Nam...
Nghe thấy giọng của Cao Nam Thi thì Chân Nam Nam cũng xoay lại nhìn, đến đây cô lại nhìn anh, nói:
- Anh ra ngoài một chút được không? Em có chuyện muốn nói với cậu ấy.
Tiêu Trọng Triết cũng gật đầu, nhưng trước khi đi thì anh còn bắt Chân Nam Nam ăn một ít trái cây nữa.
Khi anh ra ngoài, Cao Nam Thi đi đến chỗ cô, vốn dĩ định sẽ cúi đầu vì cô ấy đã không thể cứu được mẹ cô. Nhưng Chân Nam Nam lại trực tiếp khóc lớn, còn ôm lấy Cao Nam Thi, nói:
- Thi Thi... Tớ... Tớ bây giờ không còn mẹ rồi... Thi Thi... Huhu...
- Cậu còn có tớ, có anh Dực Nhiên, còn chú nữa mà... Nam Nam đừng khóc...
- Anh ở đây chăm sóc tốt cho Nam Nam nha, có gì thì gọi em.
- Ừ, em về đi, cẩn thận đó.
- Em biết rồi.
Vũ Tiệp Dao rời đi thì Tiêu Trọng Triết cũng lấy thức ăn và nước uống đưa cho cô, nhưng bây giờ Chân Nam Nam làm gì có tâm trạng ăn uống chứ, lúc này cô chỉ lo lắng cho mẹ mình thôi, đã qua nhiều tiếng đồng hồ rồi mà họ vẫn chưa ra... Có khi nào mẹ cô...
Không được, bây giờ cô không được nghĩ linh tinh, mẹ cô phước lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ không sao đâu.
Đến đây Tiêu Trọng Triết cũng tận tay đút cho cô một miếng, Chân Nam Nam có hơi giật mình, đưa mắt nhìn anh, nhưng anh lại nói:
- Mở miệng.
- Em không đói.
- Nếu em không ăn thì tôi sẽ bón bằng miệng đấy, mau mở miệng.
Tuy rằng cách thức chăm người khác có hơi kì quái, nhưng chung quy vẫn là lo lắng cho cô thôi.
Cứ thế mà anh đút một miếng rồi lại ăn một miếng, sau khi ăn no bụng thì Chân Nam Nam có hơi buồn ngủ rồi, vì đêm qua cô ngủ cũng không nhiều, buổi sáng lại phải dậy sớm đi làm, bây giờ đã qua ngày mới luôn rồi mà vẫn chưa được chợp mắt.
Hiển nhiên Tiêu Trọng Triết cũng nhận ra cô đã mệt mỏi lắm rồi, liền đưa đầu của cô tựa vào vai mình, còn nhỏ giọng nói:
- Em nghỉ ngơi đi, khi nào phẫu thuật xong tôi sẽ gọi em.
Chân Nam Nam cũng chỉ kịp "Ừ" một tiếng, cô nhắm mắt một lúc thì cánh cửa đã được mở ra rồi.
Gấp gáp bước đến, nhưng dáng vẻ của Cao Nam Thi hình như không được khả quan lắm, tay chân của Chân Nam Nam đã bắt đầu run rẩy, tới giọng nói cũng run run, nói:
- Thi Thi... Mẹ tớ... Mẹ tớ sao rồi?
Cao Nam Thi đưa mắt nhìn cô, rồi lại lắc đầu.
Chỉ một cái lắc đầu thôi cũng đủ để Chân Nam Nam phải sốc đến mức khó thở, cô không thể nào đứng vững mà trực tiếp ngất xỉu, Tiêu Trọng Triết cũng hoảng hốt mà đỡ lấy cô, còn gọi lớn:
- Nam Nam!
[...]
Cuối cùng thì mẹ cô cũng không qua khỏi, bà ấy đã kiên cường như vậy mà... Tại sao chỉ thêm một chút thôi... Chỉ cần chờ cô một chút thôi là có thể cứu bà ấy rồi, nhưng tại sao... Tại sao cô vẫn chậm một chút.
Đến khi Chân Nam Nam tỉnh dậy cũng đã buổi sáng ngày hôm sau, chỉ vừa mới mở mắt là cô đã bật dậy, đưa tay với lấy không trung, gọi lớn:
- Mẹ ơi!
Nhưng cô không thấy ai ở đây cả, nhìn xung quanh thì cô đang ở phòng bệnh, không thể chần chừ mà rút kim tiêm ra rồi chạy ra ngoài, vừa mới mở cửa đã đập vào người của Tiêu Trọng Triết, anh đưa tay đỡ lấy cô, sau đó nói:
- Nam Nam, em đừng chạy lung tung, ngoan, mau về giường đi.
- Mẹ... Mẹ em đâu? Em muốn gặp mẹ...
- Nam Nam... Bác gái... Bác gái mất rồi, em đừng như vậy...
- Không... Không phải đâu... Anh lừa em... Mẹ sẽ không bỏ lại em và cha đâu mà... Anh lừa em, em muốn gặp mẹ... Đưa em đi gặp mẹ đi...
Vừa nói Chân Nam Nam vừa khóc lớn, hiển nhiên Tiêu Trọng Triết cũng rất đau lòng xót xa, anh cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ như vậy. Anh cứ ở đó và ôm chặt lấy Chân Nam Nam, đợi cô bình tĩnh lại.
Nhưng mà sau khi Chân Nam Nam không náo, không động nữa thì anh càng lo lắng hơn.
Anh ngồi một bên gọt trái cây cho cô, nhưng nhìn vẻ mặt thất thần kia, cộng với sự im lặng đến đáng sợ, khiến cho Tiêu Trọng Triết không thể yên tâm.
- Tang lễ của bác gái anh đã cho người chuẩn bị rồi, em đừng lo.
Đáp lại anh chỉ là một sự im lặng đến đáng sợ, Tiêu Trọng Triết cũng biết rằng hiện tại cô đang rất đau lòng, nhưng con người sống chết có số, hơn nữa ngay từ đầu tỷ lệ thành công cũng chỉ có 10% phần trăm, vốn dĩ nó đã mỏng manh rồi... Và hơn hết là các bác sĩ đã dốc hết sức hết lòng rồi.
Lúc này Cao Nam Thi cũng mở đi vào, từ lúc cuộc phẫu thuật thất bại thì cô ấy luôn mang một cảm giác tội lỗi, cô ấy còn không dám đối diện với Chân Nam Nam nữa kìa. Sự tin tưởng của cô dành cho cô ấy nhiều như vậy... Mà cô ấy lại không cứu được mẹ của bạn mình.
- Nam Nam...
Nghe thấy giọng của Cao Nam Thi thì Chân Nam Nam cũng xoay lại nhìn, đến đây cô lại nhìn anh, nói:
- Anh ra ngoài một chút được không? Em có chuyện muốn nói với cậu ấy.
Tiêu Trọng Triết cũng gật đầu, nhưng trước khi đi thì anh còn bắt Chân Nam Nam ăn một ít trái cây nữa.
Khi anh ra ngoài, Cao Nam Thi đi đến chỗ cô, vốn dĩ định sẽ cúi đầu vì cô ấy đã không thể cứu được mẹ cô. Nhưng Chân Nam Nam lại trực tiếp khóc lớn, còn ôm lấy Cao Nam Thi, nói:
- Thi Thi... Tớ... Tớ bây giờ không còn mẹ rồi... Thi Thi... Huhu...
- Cậu còn có tớ, có anh Dực Nhiên, còn chú nữa mà... Nam Nam đừng khóc...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.