Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra
Chương 43: A Khanh
Nguỵ Thừa Trạch
15/03/2024
Một cơn đau đớn đập xuống gáy, nhanh chóng tiến vào các dây thần kinh.
Mí mắt giật giật mấy cái, hắn đã tỉnh lại.
Hắn nhìn chùm đèn pha lê treo trên trần nhà, hoảng hốt co chân ngồi dậy.
Người vệ sĩ canh gác trong phòng thấy hắn đã tỉnh thì vội vàng ra ngoài gọi người.
Tịch Khánh Liêu vươn tay xoa huyệt thái dương của mình, nhanh chóng nghe thấy những tiếng bước chân quen thuộc.
Người nọ gặm một quả táo, tiếng cắn giòn tan vang lên. Anh ta đút một tay vào túi quần, tùy tiện cắn thêm một miếng táo nữa.
Người này vào phòng, nhìn thấy hắn đang ôm trán thì khẽ cười lạnh một tiếng.
“Đại thiếu gia, ở ngoài chơi với đám quỷ nghèo có vui không?”
Tịch Khánh Liêu nhướn mày, ánh mắt sắc nhọn nhìn người đối diện.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, anh cho rằng tôi muốn tìm anh trở về sao? Nếu như không phải cha anh đã hứa rằng chỉ cần tìm được anh thì sẽ chia cho tôi một phần tư số cổ phần mà ông ta có thì tôi làm gì tốn công tốn sức đi tìm anh chứ?”
Anh ta nói xong thì lại tiếp tục ăn táo. Tịch Khánh Liêu yên lặng một chút rồi như chợt nhớ ra điều gì.
“Anh giấu máy nghe trộm trong đống táo rồi gửi đến nhà tôi à?”
“Nhà anh? Anh đã coi căn nhà dột nát đó là nhà mình rồi à?”
Khổng Thành Văn cắn một miếng táo, nhai rộp rộp: “Ừm, nhưng cũng không sai. Tôi thích ăn táo, thế nên ngoài táo ra tôi cũng không biết tặng anh cái gì.”
“Sao anh vào được nhà tôi!”
“Hừ, căn nhà dột nát đó thì tôi việc gì phải tới chứ? Chỉ cần dụ dỗ một cô bé đáng yêu giúp đỡ là được rồi. Thôn Thành Trung không phải là nơi cho người ở, anh có thể vì tình yêu mà ở chung với đám quỷ nghèo đó, tôi thực sự bái phục anh.”
Ngoài miệng thì nói là bái phục, nhưng giọng điệu của hắn mang đầy tính khiêu khích.
“Nhưng mà anh đánh người, ra tay cũng nặng lắm đó, Không biết người trong lòng anh thế nào, nghe người của tôi nói cô ta đã báo cảnh sát.”
Báo cảnh sát?
Tịch Khánh Liêu nghiến răng nghiến lợi.
“Đánh mất tình yêu nên bắt đầu đi theo con đường chính đạo. Tôi khuyên anh một câu, đừng nghĩ đến người phụ nữ đó nữa, cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì đâu. Anh bỏ nhà đi năm tháng đã là giới hạn chịu đựng của cha anh rồi, người trong nhà họ Tịch lúc này đều vô cùng bất mãn với người thừa kế tương lai là anh đấy.”
“Cút đi, ông đây không muốn làm người thừa kế!”
“Còn tôi thì muốn làm lắm.”
“Vậy thì cho anh! Lấy xong rồi cút đi!” Hắn vén chăn xuống giường, phát hiện không thấy giày của mình đâu, thế là trực tiếp đi chân trần ra ngoài.
Khổng Thành Văn không ngăn cản hắn, vẫn tiếp tục đứng ăn táo, nhưng mấy vệ sĩ sau lưng lại nhanh chóng nhắc nhở.
“Tiên sinh đã dặn rồi, không được để thiếu gia đi nữa.”
“Yên tâm, anh ta không đi được đâu.” Khổng Thành Văn ném lõi táo vào thùng rác, lười biếng đi ra ngoài.
Quả nhiên, Tịch Khánh Liêu đang tức sôi máu nhìn cánh cửa sắt chặn kín ở ngoài hành lang.
Hắn xoay người, lời nói mang đầy sát khí: “Anh dám nhốt tôi ở khoa tâm thần?”
“Những khoa khác đã chật kín người rồi, thiếu gia thông cảm một chút.”
“Thông cảm cái con khỉ! Mau mở cửa ra cho ông đây!”
Bầu trời đột nhiên mưa tầm tã, khiến cho những người đi đường không kịp đề phòng.
Mưa rơi như trút nước, khung cảnh ướt nhẹp, gió thổi điên cuồng.
Bầu trời trong veo lập tức biến mất, thời tiết thay đổi đến chóng mặt.
Hoa Cẩn ngồi trước điểm dừng xe bus, cô yên lặng ngồi chờ chuyến xe tiếp theo. Những giọt mưa rơi xuống tấm nhựa che nắng, tiết tấu vô cùng loạn nhịp.
Cô đút tay vào túi, cúi đầu vùi mặt vào trong cổ áo, chỉ để lộ ra một đôi mắt mệt mỏi, mí mắt đang không ngừng run lên.
Mí mắt giật giật mấy cái, hắn đã tỉnh lại.
Hắn nhìn chùm đèn pha lê treo trên trần nhà, hoảng hốt co chân ngồi dậy.
Người vệ sĩ canh gác trong phòng thấy hắn đã tỉnh thì vội vàng ra ngoài gọi người.
Tịch Khánh Liêu vươn tay xoa huyệt thái dương của mình, nhanh chóng nghe thấy những tiếng bước chân quen thuộc.
Người nọ gặm một quả táo, tiếng cắn giòn tan vang lên. Anh ta đút một tay vào túi quần, tùy tiện cắn thêm một miếng táo nữa.
Người này vào phòng, nhìn thấy hắn đang ôm trán thì khẽ cười lạnh một tiếng.
“Đại thiếu gia, ở ngoài chơi với đám quỷ nghèo có vui không?”
Tịch Khánh Liêu nhướn mày, ánh mắt sắc nhọn nhìn người đối diện.
“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, anh cho rằng tôi muốn tìm anh trở về sao? Nếu như không phải cha anh đã hứa rằng chỉ cần tìm được anh thì sẽ chia cho tôi một phần tư số cổ phần mà ông ta có thì tôi làm gì tốn công tốn sức đi tìm anh chứ?”
Anh ta nói xong thì lại tiếp tục ăn táo. Tịch Khánh Liêu yên lặng một chút rồi như chợt nhớ ra điều gì.
“Anh giấu máy nghe trộm trong đống táo rồi gửi đến nhà tôi à?”
“Nhà anh? Anh đã coi căn nhà dột nát đó là nhà mình rồi à?”
Khổng Thành Văn cắn một miếng táo, nhai rộp rộp: “Ừm, nhưng cũng không sai. Tôi thích ăn táo, thế nên ngoài táo ra tôi cũng không biết tặng anh cái gì.”
“Sao anh vào được nhà tôi!”
“Hừ, căn nhà dột nát đó thì tôi việc gì phải tới chứ? Chỉ cần dụ dỗ một cô bé đáng yêu giúp đỡ là được rồi. Thôn Thành Trung không phải là nơi cho người ở, anh có thể vì tình yêu mà ở chung với đám quỷ nghèo đó, tôi thực sự bái phục anh.”
Ngoài miệng thì nói là bái phục, nhưng giọng điệu của hắn mang đầy tính khiêu khích.
“Nhưng mà anh đánh người, ra tay cũng nặng lắm đó, Không biết người trong lòng anh thế nào, nghe người của tôi nói cô ta đã báo cảnh sát.”
Báo cảnh sát?
Tịch Khánh Liêu nghiến răng nghiến lợi.
“Đánh mất tình yêu nên bắt đầu đi theo con đường chính đạo. Tôi khuyên anh một câu, đừng nghĩ đến người phụ nữ đó nữa, cô ta cũng chẳng tốt đẹp gì đâu. Anh bỏ nhà đi năm tháng đã là giới hạn chịu đựng của cha anh rồi, người trong nhà họ Tịch lúc này đều vô cùng bất mãn với người thừa kế tương lai là anh đấy.”
“Cút đi, ông đây không muốn làm người thừa kế!”
“Còn tôi thì muốn làm lắm.”
“Vậy thì cho anh! Lấy xong rồi cút đi!” Hắn vén chăn xuống giường, phát hiện không thấy giày của mình đâu, thế là trực tiếp đi chân trần ra ngoài.
Khổng Thành Văn không ngăn cản hắn, vẫn tiếp tục đứng ăn táo, nhưng mấy vệ sĩ sau lưng lại nhanh chóng nhắc nhở.
“Tiên sinh đã dặn rồi, không được để thiếu gia đi nữa.”
“Yên tâm, anh ta không đi được đâu.” Khổng Thành Văn ném lõi táo vào thùng rác, lười biếng đi ra ngoài.
Quả nhiên, Tịch Khánh Liêu đang tức sôi máu nhìn cánh cửa sắt chặn kín ở ngoài hành lang.
Hắn xoay người, lời nói mang đầy sát khí: “Anh dám nhốt tôi ở khoa tâm thần?”
“Những khoa khác đã chật kín người rồi, thiếu gia thông cảm một chút.”
“Thông cảm cái con khỉ! Mau mở cửa ra cho ông đây!”
Bầu trời đột nhiên mưa tầm tã, khiến cho những người đi đường không kịp đề phòng.
Mưa rơi như trút nước, khung cảnh ướt nhẹp, gió thổi điên cuồng.
Bầu trời trong veo lập tức biến mất, thời tiết thay đổi đến chóng mặt.
Hoa Cẩn ngồi trước điểm dừng xe bus, cô yên lặng ngồi chờ chuyến xe tiếp theo. Những giọt mưa rơi xuống tấm nhựa che nắng, tiết tấu vô cùng loạn nhịp.
Cô đút tay vào túi, cúi đầu vùi mặt vào trong cổ áo, chỉ để lộ ra một đôi mắt mệt mỏi, mí mắt đang không ngừng run lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.