Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra
Chương 1: Ẩn Nấp
Nguỵ Thừa Trạch
14/03/2024
Ở tại thành phố nhỏ, các tòa nhà cao ốc chỉ cách nhau hai con phố, mà nằm sâu trong khu dân cư rừng cây rậm rạp ấy chỉ có duy nhất một chỗ thuê phòng giá rẻ.
Phòng ở đương nhiên chất lượng không thể tốt được, vách tường đã có dấu hiệu ăn mòn, trong phòng không có điều hòa, cửa sổ còn không thể đóng kín mùa thu còn đỡ đến mùa đông chỉ có thể chống đỡ qua ngày.
Hoa Cẩn thu thập xong đã tới buổi chiều, cô rửa tay sạch sẽ, đem trái cây mua lúc sáng đến gõ cửa nhà đối diện. Dãy phòng cũ không có thang máy, một dãy hai phòng chỉ có duy nhất một cái thang bộ. Cô lại gõ cửa lần nữa nghe trong nhà vọng ra tiếng bước chân, chủ nhà mở cửa cảnh giác nhìn cô, Hoa Cẩn khom lưng gật đầu, lộ ra nụ cười.
“Xin chào, tôi vừa mới chuyển tới ở nhà đối diện”
“Ra là hàng xóm mới tới à!” Lúc này chủ nhà đối diện mới mở lớn cửa lộ ra thân ảnh là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, tóc xoăn xõa tung.
Hoa Cẩn đem trái cây trong tay đưa cho nữ chủ nhà “Này là trái cây quê tôi gửi lên, mong dì không chê”
“Cảm ơn cô nhé! Cô khách sáo quá rồi” Người phụ nữ một tay chống khung cửa, một tay nhận lấy, nhìn vào bên trong phòng của Hoa Cẩn vừa mới dọn dẹp xong “Phòng lớn như vậy chỉ một mình cô ở thôi sao?”
“Không phải, là ở cùng bạn trai, anh ấy đi làm rồi, tôi muốn hỏi dì xem không biết nơi này tiền điện phải trả như thế nào?”
“Như thế nào lúc mua chủ nhà không nói với cô sao? Đều là trả qua điện thoại.”
Hoa Cẩn lôi kéo chiếc áo hoodie rộng thùng thình, ngượng ngùng cười “Lúc thuê phòng người môi giới không có nói qua.”
“À thì ra là thuê nhà!” Người phụ nữ đánh giá trước sau Hoa Cẩn một phen, khuôn mặt trắng noãn sạch sẽ, tóc buộc đuôi ngựa, chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu hồng nhạt, quần ngủ dài che phủ đến mắt cá chân, dưới chân là một đôi dép lê, còn có một đôi bàn tay cố ý vô tình che bụng.
“Đúng rồi, ngày hôm qua đi chợ tôi có mua được ít cua, trong nhà ăn không hết, vừa lúc cô đến!” Nói xong người phụ nữ liền xoay người.
Hoa Cẩn vội vàng nói: “Không, không cần! Tôi mới vừa mang thai, bác sĩ nói không nên ăn cua.”
Trên mặt người phụ nữ lộ ra vẻ khϊếp sợ: “Mang thai sao!”
Hoa Cẩn cười bất đắc dĩ
Sau lưng truyền đến tiếng nam nhân trong nhà la : “Lão bà, nồi muốn nổ rồi này !”
“Tới tới.”
“Kia nếu đã vội, tôi liền đi về trước.”
Người phụ nữ nhìn cô cười cười: “Vậy để lần sau lại nói tiếp.”
Đóng cửa lại, cô đang muốn vào nhà, cách âm không tốt ngoài cửa truyền đến bên trong nhà đối diện tiếng nói chuyện.
“Ai ở ngoài cửa đấy?”
“Đối diện mới vừa chuyển đến hàng xóm, tôi cùng cô ta nói chuyện, mới có hơn hai mươi còn chưa kết hôn đã có thai, ở chung với bạn trai. Ông nói xem con gái ngày nay như thế nào không biết xấu hổ, còn thuê phòng ở! Về sau con của chúng ta cũng không thể như vậy!”
Hoa Cẩn tay nắm then cửa, dùng sức trên bàn tay đã kết vảy vết thương. Dừng lại hai giây, lúc sau rũ mắt cúi đầu, đóng cửa lại.
Cô nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ cảm giác được trên người có gì đó đè nặng, theo bản năng che bụng lại.
Trên mặt bị hôn, đôi môi bị quấy rầy làm cô dần tỉnh lại, hao hết toàn lực mở mắt, như ẩn như hiện một đôi mắt màu nâu nhạt, đuôi mắt phượng nhíu lại, làm cho thân thể cô mềm thành một bãi nước.
“Hôm nay làm sao lại ngủ sớm như vậy?”
Cô cái gì cũng không nói, giang hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, dùng sức đem mặt chôn ở nơi ấm áp trên cổ.
“Bảo bối, trên người tôi còn chưa có tắm sạch.”
“ừm.” Cô lẩm bẩm, thanh âm có điểm u oán làm người đau lòng.
Tịch Khánh Liêu ôm thân thể gầy yếu của cô lên, khiến cô ngồi thẳng, nhẹ nhàng sờ đến xương sống của cô.
“Phát sinh chuyện gì?”
“Không muốn nói.”
“Được khi nào muốn nói lại nói, tôi vẫn luôn ở đây.” Hắn dán bên tai cô thấp giọng nói, làm người ta mê muội,có cảm giác an toàn lại kiên định.
Ôm trong chốc lát, hắn đứng dậy đi nấu cơm, Hoa Cẩn vừa muốn xuống giường, chân cọ ở mép giường, miệng vết thương truyền đến một trận đau nhức.
Cô hút một hơi khí lạnh, nam nhân đi tới cửa dừng lại bước chân chạy nhanh trở về.
“Làm sao vậy?”
“Chân……”
Tịch Khánh Liêu ngồi xổm trước mặt cô, vén lên ống quần rộng thùng thình, một tay đều có thể nắm lấy trên đùi, một mảng lớn vết bầm ứ đọng. Vết thương kết vảy chưa lâu lại chảy ra màu đỏ máu tươi.
Hắn kéo ra một bên ngăn kéo tìm được hòm thuốc, luống cuống tay chân mở ra, đầu ngón tay run đến hòm thuốc đong đưa theo, đến lúc máu loang đến trên ga giường, hắn mới rút ra bông cầm máu, thật cẩn thận ấn vào miệng vết thương.
“Đau không?”
“Có chút.”
Trên đùi miệng vết thương nhiều đến căn bản không biết xuống tay ở đâu, xanh tím vết thương phủ kín toàn bộ làn da, nhìn không ra hai chân nõn nà bạch ngọc lúc ban đầu, da thịt như bị phá hủy.
“những vết thương này, tất cả đều là lúc ở tầng hầm bên trong làm sao?”
Hoa Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, lo lắng hắn áy náy, đè lại băng gạc, nhéo mặt hắn, làm nũng: “Em đói, Khánh Liêu.”
Hắn cúi đầu, ách thanh âm: “Được, tôi đi nấu cơm.”
Hoa Cẩn thấy hắn đứng dậy lặng lẽ xoa đôi mắt, không dám ở trước mặt cô dễ dàng rơi nước mắt, ngay cả vừa rồi xử lí vết thương cho cô cũng không dám đυ.ng mạnh, rõ ràng người này lúc trước cao lãnh không gì sánh được, ngồi ở vị trí thừa kế, để đến tình cảnh nghèo khó như bây giờ.
Cô có lỗi với hắn, là vì cô, mới từ bỏ cả đời phồn vinh cùng cô bôn ba .
Hôm sau Tịch Khánh Liêu dậy rất sớm, cô mơ mơ màng màng tỉnh ngủ nhìn thấy hắn, hắn mặc áo lông cao cổ màu đen, áo khoác màu xanh biển bên ngoài, tỉ lệ dáng người của hắn rất tốt, dáng người như mốc treo đồ, đứng ở nơi đó sửa sang lại ống tay áo cúc áo, giống như quý công tử phương Tây.
Thấy cô tỉnh, hắn cười rộ lên, ôn văn nho nhã, cúi xuống cho cô một nụ hôn.
“Còn sớm, em ngủ tiếp đi, tôi đi mua đồ ăn.”
Nhưng mà quý công tử, dậy sớm, lại là đi siêu thị mua đồ ăn tiện lợi.
Hoa Cẩn nhìn hắn trong chốc lát, mới lưu luyến không rời cho hắn đi, Tịch Khánh Liêu nắm lấy tay cô đặt ở bên miệng hôn hôn, dém góc chăn lại cho cô.
Bữa sáng lại là cháo cùng chút đồ ăn có nước, còn có một ít thịt cá, cô mới vừa mang thai đồ có thể ăn quá ít, không phải quá tanh chính là quá lạnh, Tịch Khánh Liêu luôn nghĩ cách đem thịt cá nấu không có một chút mùi tanh, gia vị cũng không dám bỏ quá nhiều.
Cô mỗi một lần ăn cơm, đều ăn rất nghiêm túc, không dám qua loa.
“Có cái gì muốn ăn thì nói cho tôi, buổi tối trở về tôi đi mua.”
“Không cần phiền vậy, buổi sáng không phải mua rất nhiều sao?”
Hắn vẫn cảm thấy không đủ: “Em không cần phải cố kỵ, muốn ăn cái gì liền nói.”
Hoa Cẩn biết hắn là lo lắng cô sợ tiền không đủ, cho nên không dám nói muốn ăn cái gì, nhìn hắn cười: “Em thật không lừa anh, muốn ăn nhất định sẽ nói cho anh!”
“Trong nồi hẳn là còn dư lại thịt cá, anh mang đi đến nơi làm việc mà ăn.”
Tịch Khánh Liêu xoa xoa đầu cô: “Tôi không thích ăn cá, những cái đó đều là để lại cho em.”
Ăn xong bữa sáng cô chủ động rửa chén, cũng bị hắn ngăn cản, vì cô chuẩn bị một thùng nước ấm ngâm chân.
Hoa Cẩn nhìn đến hắn sửa sang lại xong phòng bếp, một thân nho nhã mặc vào bộ quần áo công nhân lao động, bên ngoài khoác một cái áo màu đen. Dù vậy, vẫn không ngăn cản được đôi chân dài cùng dáng người hoàn mỹ như người mẫu.
Vì cô lau khô chân, lại không ngừng dặn dò “Có chuyện nhất định phải gọi điện thoại cho tôi, hai ngày này xin nghỉ cũng đừng ra cửa nhiều.”
“Vâng ~”
Thấy hắn muốn đứng dậy rời đi, Hoa Cẩn bĩu môi hướng hắn đòi hôn, nam nhân trong tay nắm khăn lông, cúi đầu nhẹ mổ lên phấn nộn cánh môi, ôm cổ cô, vươn đầu lưỡi, nhất cử nhất động đều là mê người.
Tiễn hắn đi rồi, Hoa Cẩn ở nhà tiếp tục dùng di động tìm cách trả tiền điện , trong trường học gọi điện tới.
“A Hoa Cẩn lão sư kỳ nghỉ của cô còn mấy ngày?” Thầy Trần nhắc mãi việc công tác, thiếu giáo viên phụ đạo áp lực hiện tại đều ở trên người cô.
“Tôi ngày mai là có thể đi trường học, phiền toái thầy lại vất vả một ngày.”
“Vậy cũng được, lần sau học bổng trợ cấp, cô nhớ nói rõ cùng người trong ban bàn bạc một chút, tôi đã gửi email cho cô rồi đấy.”
“Vâng, thầy vất vả rồi.” Cô đang chuẩn bị tắt điện thoại, nghe được trong văn phòng truyền đến tiếng cười “Trần lão sư, thầy có muốn ăn hạt dẻ không?”
Hạt dẻ……
Nói xong điện thoại, Hoa Cẩn liếʍ liếʍ cánh môi, trong miệng hồi tưởng lại hương vị ngọt ngào, mang thai muốn ăn đồ vặt, thật đúng là tâm tình bất định.
----------
“Tịch ca!”
Tiểu tử từ xa bưng hai ly mì chạy lại, cười đưa cho hắn “Tới! Mới vừa lấy xong.”
“Cảm ơn.” Hắn đôi tay nhận lấy, đặt ở một bên ghế đẩu, Trình Trát dựa gần hắn ngồi xuống, dùng khăn lông trên cổ lau mồ hôi, một bên mở ra nắp mì gói, một bên oán giận.
“Anh nói xem chúng ta làm từ sáng đến giờ , lão già kia đến bây giờ còn không xuất hiện! Rõ ràng chính là xem chúng ta như cu li giúp hắn dỡ hàng,nếu chúng ta mà ngồi không chắc chắn lão sẽ nhìn chằm chằm, lão già này, tính tình thật sự xấu muốn chết.”
“Có thể là nhà xưởng hàng hóa quá nhiều, nhiều việc lo liệu không hết đi.” Tịch Khánh Liêu mở ra mì gói, nhìn mặt sợi mì đã mềm, dùng nĩa trộn lên.
“Hừ, ai biết được!” Hắn cầm nĩa gắp lên mì gói, ở không trung lắc lắc, thổi nhiệt khí liền đưa vào trong miệng, nóng đến hắn không ngừng kêu, lại ăn ngấu nghiến, ăn một bữa cơm trong miệng còn không ngừng nhắc mãi “Tối nay liền nhìn chằm chằm lão! Tịch ca anh ngàn vạn lần đừng mềm lòng, bọn họ chính là xem chúng ta làm cu li miễn phí!”
“Làm việc cho bọn hắn, giúp dỡ hàng mà một phân tiền cũng không cho, em trước kia làm gì mà mệt thế này!” Nói xong hắn hà hơi trong miệng, còn không có nhai hai cái liền đen mặt nuốt đi xuống, đến thẳng khi đầu lưỡi run run.
Tịch Khánh Liêu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vừa mới chuẩn bị ăn, di động trong túi ong một tiếng.
Hắn tìm điện thoại, nhìn đến là Hoa Cẩn nhắn tin tới: Muốn ăn hạt dẻ.
Hắn đột nhiên cười vui vẻ ra mặt, vội vàng nhắn lại một chữ ‘được’.
“Tịch ca, bạn gái à?” tên bên cạnh hi hi ha ha trêu ghẹo.
“vợ tôi.”
“Ô ô, anh lớn lên soái như vậy chắc chắn vợ cũng rất xinh đẹp đi, đúng là trai tài gái sắc nha!”
Tịch Khánh Liêu vừa định hỏi hắn, liền phát hiện di động lại có cái thông báo là ảnh chụp của cô, sau giờ ngọ ngoài ban công cô mặc áo sơmi của hắn, nghỉ tạm ở ghế nằm, ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây chiếu thẳng lên gương mặt trắng tinh của cô, sợi tóc mềm mại theo gió lay động.
“Xem anh cười vui vẻ như vậy, là mới vừa kết hôn phải không?” Trình Trát chọc mì gói tấm tắc thở dài: “Anh nói anh xem có gương mặt có thân hình, sao lại không đi làm người mẫu, còn tới nơi này nhận lời bóc hàng hóa, chịu khổ chịu nhọc, nhìn anh da thịt non mịn, trước kia khẳng định không trải qua việc này.”
“Công việc khác quá phiền toái, còn phải có chứng minh thư, này kiếm tiền mau.”
“Ai Tịch ca, anh trước kia là ——”
“Trình Trát, chúng ta ăn nhanh lên, đợi chút giúp đỡ dỡ hàng đi, hôm nay tôi phải sớm một chút về nhà, vợ tôi nói muốn ăn hạt dẻ, chậm trễ sợ không còn nơi nào bán.”
Cậu ta mày nhăn lại, bĩu môi, thở dài.
“Không phải em nói anh…… Ai, mà thôi.” muốn nói lại thôi.
Tịch Khánh Liêu nhìn hắn, vỗ vỗ bả vai.
“Cảm ơn nhé!”
“Hừ, lần sau cho em nếm thử tay nghề chị dâu là được.”
“Cô ấy sẽ không nấu cơm, có cơ hội tôi sẽ làm cho cậu ăn”
Làm xong công việc đã là 7 giờ, Tịch Khánh Liêu chạy đến nội thành tìm được một chỗ còn bán hạt dẻ, buổi tối người còn rất nhiều, hắn xếp hàng sau cùng.
Một cái tiểu cô nương tám chín tuổi chạy tới, hỏi hắn có thể nhường chỗ hay không, bé gái nghĩ mua xong thật nhanh về nhà cho em trai ăn.
Nhìn phía trước chỉ còn có hai người, Tịch Khánh Liêu nhường chỗ cho cô bé, lại đi đến chỗ cuối cùng.
Mua xong đã hơn 7 giờ rưỡi, trong tay hắn ước lượng bao nilon vội vàng hướng trên đường về nhà, bả vai thình lình bị người ta đυ.ng phải một cái.
Người nọ rơi điện thoại, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn còn hùng hùng hổ hổ “Đi đường không biết nhìn à!”
Tịch Khánh Liêu vừa định nói chuyện, đầu óc chợt choáng váng, truyền đến kịch liệt đau đớn.
Túi trong tay rơi xuống trên mặt đất, hắn nhíu mày, khó chịu vô cùng dùng đôi tay ôm cái trán.
“…… A, a.”
Nước mắt muốn rơi, cả khuôn mặt trở nên dữ tợn bất kham, thân hình cao lớn nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, đầu như muốn nổ tung, làm hắn cái trán cùng cổ đều nổi gân xanh.
“chú ơi, chú ơi.”
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng quát tháo, thỉnh thoảng quanh quẩn ở bên tai, âm thanh lượn lờ.
“chú ơi, chú!” Thanh âm dần dần càng thêm rõ ràng, đột nhiên tiểu cô nương xuất hiện ở trước mặt hắn, cầm trong tay hạt dẻ giơ lên đưa cho hắn.
“chú ơi, hạt dẻ rơi rồi này.”
Tịch Khánh Liêu che lại huyệt thái dương, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm cô bé.
“chú?”
“Cút ngay!” Vươn cánh tay trực tiếp đẩy cánh tay cô bé ra, hạt dẻ trong tay đều rơi ra ngoài.
Tiểu cô nương kêu đau té ngã ở trên mặt đất, nam nhân chân dài bước nhanh rời đi, đè thấp mí mắt lộ nặng nề tối tăm, xụ mặt xanh mét, nắm tay vẫn luôn nắm chặt, trong mắt lộ ra ác liệt.
Phòng ở đương nhiên chất lượng không thể tốt được, vách tường đã có dấu hiệu ăn mòn, trong phòng không có điều hòa, cửa sổ còn không thể đóng kín mùa thu còn đỡ đến mùa đông chỉ có thể chống đỡ qua ngày.
Hoa Cẩn thu thập xong đã tới buổi chiều, cô rửa tay sạch sẽ, đem trái cây mua lúc sáng đến gõ cửa nhà đối diện. Dãy phòng cũ không có thang máy, một dãy hai phòng chỉ có duy nhất một cái thang bộ. Cô lại gõ cửa lần nữa nghe trong nhà vọng ra tiếng bước chân, chủ nhà mở cửa cảnh giác nhìn cô, Hoa Cẩn khom lưng gật đầu, lộ ra nụ cười.
“Xin chào, tôi vừa mới chuyển tới ở nhà đối diện”
“Ra là hàng xóm mới tới à!” Lúc này chủ nhà đối diện mới mở lớn cửa lộ ra thân ảnh là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, tóc xoăn xõa tung.
Hoa Cẩn đem trái cây trong tay đưa cho nữ chủ nhà “Này là trái cây quê tôi gửi lên, mong dì không chê”
“Cảm ơn cô nhé! Cô khách sáo quá rồi” Người phụ nữ một tay chống khung cửa, một tay nhận lấy, nhìn vào bên trong phòng của Hoa Cẩn vừa mới dọn dẹp xong “Phòng lớn như vậy chỉ một mình cô ở thôi sao?”
“Không phải, là ở cùng bạn trai, anh ấy đi làm rồi, tôi muốn hỏi dì xem không biết nơi này tiền điện phải trả như thế nào?”
“Như thế nào lúc mua chủ nhà không nói với cô sao? Đều là trả qua điện thoại.”
Hoa Cẩn lôi kéo chiếc áo hoodie rộng thùng thình, ngượng ngùng cười “Lúc thuê phòng người môi giới không có nói qua.”
“À thì ra là thuê nhà!” Người phụ nữ đánh giá trước sau Hoa Cẩn một phen, khuôn mặt trắng noãn sạch sẽ, tóc buộc đuôi ngựa, chỉ mặc một chiếc áo hoodie màu hồng nhạt, quần ngủ dài che phủ đến mắt cá chân, dưới chân là một đôi dép lê, còn có một đôi bàn tay cố ý vô tình che bụng.
“Đúng rồi, ngày hôm qua đi chợ tôi có mua được ít cua, trong nhà ăn không hết, vừa lúc cô đến!” Nói xong người phụ nữ liền xoay người.
Hoa Cẩn vội vàng nói: “Không, không cần! Tôi mới vừa mang thai, bác sĩ nói không nên ăn cua.”
Trên mặt người phụ nữ lộ ra vẻ khϊếp sợ: “Mang thai sao!”
Hoa Cẩn cười bất đắc dĩ
Sau lưng truyền đến tiếng nam nhân trong nhà la : “Lão bà, nồi muốn nổ rồi này !”
“Tới tới.”
“Kia nếu đã vội, tôi liền đi về trước.”
Người phụ nữ nhìn cô cười cười: “Vậy để lần sau lại nói tiếp.”
Đóng cửa lại, cô đang muốn vào nhà, cách âm không tốt ngoài cửa truyền đến bên trong nhà đối diện tiếng nói chuyện.
“Ai ở ngoài cửa đấy?”
“Đối diện mới vừa chuyển đến hàng xóm, tôi cùng cô ta nói chuyện, mới có hơn hai mươi còn chưa kết hôn đã có thai, ở chung với bạn trai. Ông nói xem con gái ngày nay như thế nào không biết xấu hổ, còn thuê phòng ở! Về sau con của chúng ta cũng không thể như vậy!”
Hoa Cẩn tay nắm then cửa, dùng sức trên bàn tay đã kết vảy vết thương. Dừng lại hai giây, lúc sau rũ mắt cúi đầu, đóng cửa lại.
Cô nửa tỉnh nửa mê, mơ hồ cảm giác được trên người có gì đó đè nặng, theo bản năng che bụng lại.
Trên mặt bị hôn, đôi môi bị quấy rầy làm cô dần tỉnh lại, hao hết toàn lực mở mắt, như ẩn như hiện một đôi mắt màu nâu nhạt, đuôi mắt phượng nhíu lại, làm cho thân thể cô mềm thành một bãi nước.
“Hôm nay làm sao lại ngủ sớm như vậy?”
Cô cái gì cũng không nói, giang hai cánh tay ôm lấy cổ hắn, dùng sức đem mặt chôn ở nơi ấm áp trên cổ.
“Bảo bối, trên người tôi còn chưa có tắm sạch.”
“ừm.” Cô lẩm bẩm, thanh âm có điểm u oán làm người đau lòng.
Tịch Khánh Liêu ôm thân thể gầy yếu của cô lên, khiến cô ngồi thẳng, nhẹ nhàng sờ đến xương sống của cô.
“Phát sinh chuyện gì?”
“Không muốn nói.”
“Được khi nào muốn nói lại nói, tôi vẫn luôn ở đây.” Hắn dán bên tai cô thấp giọng nói, làm người ta mê muội,có cảm giác an toàn lại kiên định.
Ôm trong chốc lát, hắn đứng dậy đi nấu cơm, Hoa Cẩn vừa muốn xuống giường, chân cọ ở mép giường, miệng vết thương truyền đến một trận đau nhức.
Cô hút một hơi khí lạnh, nam nhân đi tới cửa dừng lại bước chân chạy nhanh trở về.
“Làm sao vậy?”
“Chân……”
Tịch Khánh Liêu ngồi xổm trước mặt cô, vén lên ống quần rộng thùng thình, một tay đều có thể nắm lấy trên đùi, một mảng lớn vết bầm ứ đọng. Vết thương kết vảy chưa lâu lại chảy ra màu đỏ máu tươi.
Hắn kéo ra một bên ngăn kéo tìm được hòm thuốc, luống cuống tay chân mở ra, đầu ngón tay run đến hòm thuốc đong đưa theo, đến lúc máu loang đến trên ga giường, hắn mới rút ra bông cầm máu, thật cẩn thận ấn vào miệng vết thương.
“Đau không?”
“Có chút.”
Trên đùi miệng vết thương nhiều đến căn bản không biết xuống tay ở đâu, xanh tím vết thương phủ kín toàn bộ làn da, nhìn không ra hai chân nõn nà bạch ngọc lúc ban đầu, da thịt như bị phá hủy.
“những vết thương này, tất cả đều là lúc ở tầng hầm bên trong làm sao?”
Hoa Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, lo lắng hắn áy náy, đè lại băng gạc, nhéo mặt hắn, làm nũng: “Em đói, Khánh Liêu.”
Hắn cúi đầu, ách thanh âm: “Được, tôi đi nấu cơm.”
Hoa Cẩn thấy hắn đứng dậy lặng lẽ xoa đôi mắt, không dám ở trước mặt cô dễ dàng rơi nước mắt, ngay cả vừa rồi xử lí vết thương cho cô cũng không dám đυ.ng mạnh, rõ ràng người này lúc trước cao lãnh không gì sánh được, ngồi ở vị trí thừa kế, để đến tình cảnh nghèo khó như bây giờ.
Cô có lỗi với hắn, là vì cô, mới từ bỏ cả đời phồn vinh cùng cô bôn ba .
Hôm sau Tịch Khánh Liêu dậy rất sớm, cô mơ mơ màng màng tỉnh ngủ nhìn thấy hắn, hắn mặc áo lông cao cổ màu đen, áo khoác màu xanh biển bên ngoài, tỉ lệ dáng người của hắn rất tốt, dáng người như mốc treo đồ, đứng ở nơi đó sửa sang lại ống tay áo cúc áo, giống như quý công tử phương Tây.
Thấy cô tỉnh, hắn cười rộ lên, ôn văn nho nhã, cúi xuống cho cô một nụ hôn.
“Còn sớm, em ngủ tiếp đi, tôi đi mua đồ ăn.”
Nhưng mà quý công tử, dậy sớm, lại là đi siêu thị mua đồ ăn tiện lợi.
Hoa Cẩn nhìn hắn trong chốc lát, mới lưu luyến không rời cho hắn đi, Tịch Khánh Liêu nắm lấy tay cô đặt ở bên miệng hôn hôn, dém góc chăn lại cho cô.
Bữa sáng lại là cháo cùng chút đồ ăn có nước, còn có một ít thịt cá, cô mới vừa mang thai đồ có thể ăn quá ít, không phải quá tanh chính là quá lạnh, Tịch Khánh Liêu luôn nghĩ cách đem thịt cá nấu không có một chút mùi tanh, gia vị cũng không dám bỏ quá nhiều.
Cô mỗi một lần ăn cơm, đều ăn rất nghiêm túc, không dám qua loa.
“Có cái gì muốn ăn thì nói cho tôi, buổi tối trở về tôi đi mua.”
“Không cần phiền vậy, buổi sáng không phải mua rất nhiều sao?”
Hắn vẫn cảm thấy không đủ: “Em không cần phải cố kỵ, muốn ăn cái gì liền nói.”
Hoa Cẩn biết hắn là lo lắng cô sợ tiền không đủ, cho nên không dám nói muốn ăn cái gì, nhìn hắn cười: “Em thật không lừa anh, muốn ăn nhất định sẽ nói cho anh!”
“Trong nồi hẳn là còn dư lại thịt cá, anh mang đi đến nơi làm việc mà ăn.”
Tịch Khánh Liêu xoa xoa đầu cô: “Tôi không thích ăn cá, những cái đó đều là để lại cho em.”
Ăn xong bữa sáng cô chủ động rửa chén, cũng bị hắn ngăn cản, vì cô chuẩn bị một thùng nước ấm ngâm chân.
Hoa Cẩn nhìn đến hắn sửa sang lại xong phòng bếp, một thân nho nhã mặc vào bộ quần áo công nhân lao động, bên ngoài khoác một cái áo màu đen. Dù vậy, vẫn không ngăn cản được đôi chân dài cùng dáng người hoàn mỹ như người mẫu.
Vì cô lau khô chân, lại không ngừng dặn dò “Có chuyện nhất định phải gọi điện thoại cho tôi, hai ngày này xin nghỉ cũng đừng ra cửa nhiều.”
“Vâng ~”
Thấy hắn muốn đứng dậy rời đi, Hoa Cẩn bĩu môi hướng hắn đòi hôn, nam nhân trong tay nắm khăn lông, cúi đầu nhẹ mổ lên phấn nộn cánh môi, ôm cổ cô, vươn đầu lưỡi, nhất cử nhất động đều là mê người.
Tiễn hắn đi rồi, Hoa Cẩn ở nhà tiếp tục dùng di động tìm cách trả tiền điện , trong trường học gọi điện tới.
“A Hoa Cẩn lão sư kỳ nghỉ của cô còn mấy ngày?” Thầy Trần nhắc mãi việc công tác, thiếu giáo viên phụ đạo áp lực hiện tại đều ở trên người cô.
“Tôi ngày mai là có thể đi trường học, phiền toái thầy lại vất vả một ngày.”
“Vậy cũng được, lần sau học bổng trợ cấp, cô nhớ nói rõ cùng người trong ban bàn bạc một chút, tôi đã gửi email cho cô rồi đấy.”
“Vâng, thầy vất vả rồi.” Cô đang chuẩn bị tắt điện thoại, nghe được trong văn phòng truyền đến tiếng cười “Trần lão sư, thầy có muốn ăn hạt dẻ không?”
Hạt dẻ……
Nói xong điện thoại, Hoa Cẩn liếʍ liếʍ cánh môi, trong miệng hồi tưởng lại hương vị ngọt ngào, mang thai muốn ăn đồ vặt, thật đúng là tâm tình bất định.
----------
“Tịch ca!”
Tiểu tử từ xa bưng hai ly mì chạy lại, cười đưa cho hắn “Tới! Mới vừa lấy xong.”
“Cảm ơn.” Hắn đôi tay nhận lấy, đặt ở một bên ghế đẩu, Trình Trát dựa gần hắn ngồi xuống, dùng khăn lông trên cổ lau mồ hôi, một bên mở ra nắp mì gói, một bên oán giận.
“Anh nói xem chúng ta làm từ sáng đến giờ , lão già kia đến bây giờ còn không xuất hiện! Rõ ràng chính là xem chúng ta như cu li giúp hắn dỡ hàng,nếu chúng ta mà ngồi không chắc chắn lão sẽ nhìn chằm chằm, lão già này, tính tình thật sự xấu muốn chết.”
“Có thể là nhà xưởng hàng hóa quá nhiều, nhiều việc lo liệu không hết đi.” Tịch Khánh Liêu mở ra mì gói, nhìn mặt sợi mì đã mềm, dùng nĩa trộn lên.
“Hừ, ai biết được!” Hắn cầm nĩa gắp lên mì gói, ở không trung lắc lắc, thổi nhiệt khí liền đưa vào trong miệng, nóng đến hắn không ngừng kêu, lại ăn ngấu nghiến, ăn một bữa cơm trong miệng còn không ngừng nhắc mãi “Tối nay liền nhìn chằm chằm lão! Tịch ca anh ngàn vạn lần đừng mềm lòng, bọn họ chính là xem chúng ta làm cu li miễn phí!”
“Làm việc cho bọn hắn, giúp dỡ hàng mà một phân tiền cũng không cho, em trước kia làm gì mà mệt thế này!” Nói xong hắn hà hơi trong miệng, còn không có nhai hai cái liền đen mặt nuốt đi xuống, đến thẳng khi đầu lưỡi run run.
Tịch Khánh Liêu bất đắc dĩ lắc lắc đầu, vừa mới chuẩn bị ăn, di động trong túi ong một tiếng.
Hắn tìm điện thoại, nhìn đến là Hoa Cẩn nhắn tin tới: Muốn ăn hạt dẻ.
Hắn đột nhiên cười vui vẻ ra mặt, vội vàng nhắn lại một chữ ‘được’.
“Tịch ca, bạn gái à?” tên bên cạnh hi hi ha ha trêu ghẹo.
“vợ tôi.”
“Ô ô, anh lớn lên soái như vậy chắc chắn vợ cũng rất xinh đẹp đi, đúng là trai tài gái sắc nha!”
Tịch Khánh Liêu vừa định hỏi hắn, liền phát hiện di động lại có cái thông báo là ảnh chụp của cô, sau giờ ngọ ngoài ban công cô mặc áo sơmi của hắn, nghỉ tạm ở ghế nằm, ánh mặt trời xuyên qua ngọn cây chiếu thẳng lên gương mặt trắng tinh của cô, sợi tóc mềm mại theo gió lay động.
“Xem anh cười vui vẻ như vậy, là mới vừa kết hôn phải không?” Trình Trát chọc mì gói tấm tắc thở dài: “Anh nói anh xem có gương mặt có thân hình, sao lại không đi làm người mẫu, còn tới nơi này nhận lời bóc hàng hóa, chịu khổ chịu nhọc, nhìn anh da thịt non mịn, trước kia khẳng định không trải qua việc này.”
“Công việc khác quá phiền toái, còn phải có chứng minh thư, này kiếm tiền mau.”
“Ai Tịch ca, anh trước kia là ——”
“Trình Trát, chúng ta ăn nhanh lên, đợi chút giúp đỡ dỡ hàng đi, hôm nay tôi phải sớm một chút về nhà, vợ tôi nói muốn ăn hạt dẻ, chậm trễ sợ không còn nơi nào bán.”
Cậu ta mày nhăn lại, bĩu môi, thở dài.
“Không phải em nói anh…… Ai, mà thôi.” muốn nói lại thôi.
Tịch Khánh Liêu nhìn hắn, vỗ vỗ bả vai.
“Cảm ơn nhé!”
“Hừ, lần sau cho em nếm thử tay nghề chị dâu là được.”
“Cô ấy sẽ không nấu cơm, có cơ hội tôi sẽ làm cho cậu ăn”
Làm xong công việc đã là 7 giờ, Tịch Khánh Liêu chạy đến nội thành tìm được một chỗ còn bán hạt dẻ, buổi tối người còn rất nhiều, hắn xếp hàng sau cùng.
Một cái tiểu cô nương tám chín tuổi chạy tới, hỏi hắn có thể nhường chỗ hay không, bé gái nghĩ mua xong thật nhanh về nhà cho em trai ăn.
Nhìn phía trước chỉ còn có hai người, Tịch Khánh Liêu nhường chỗ cho cô bé, lại đi đến chỗ cuối cùng.
Mua xong đã hơn 7 giờ rưỡi, trong tay hắn ước lượng bao nilon vội vàng hướng trên đường về nhà, bả vai thình lình bị người ta đυ.ng phải một cái.
Người nọ rơi điện thoại, quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn còn hùng hùng hổ hổ “Đi đường không biết nhìn à!”
Tịch Khánh Liêu vừa định nói chuyện, đầu óc chợt choáng váng, truyền đến kịch liệt đau đớn.
Túi trong tay rơi xuống trên mặt đất, hắn nhíu mày, khó chịu vô cùng dùng đôi tay ôm cái trán.
“…… A, a.”
Nước mắt muốn rơi, cả khuôn mặt trở nên dữ tợn bất kham, thân hình cao lớn nghiêng ngả lảo đảo đi về phía trước, đầu như muốn nổ tung, làm hắn cái trán cùng cổ đều nổi gân xanh.
“chú ơi, chú ơi.”
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng quát tháo, thỉnh thoảng quanh quẩn ở bên tai, âm thanh lượn lờ.
“chú ơi, chú!” Thanh âm dần dần càng thêm rõ ràng, đột nhiên tiểu cô nương xuất hiện ở trước mặt hắn, cầm trong tay hạt dẻ giơ lên đưa cho hắn.
“chú ơi, hạt dẻ rơi rồi này.”
Tịch Khánh Liêu che lại huyệt thái dương, mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm cô bé.
“chú?”
“Cút ngay!” Vươn cánh tay trực tiếp đẩy cánh tay cô bé ra, hạt dẻ trong tay đều rơi ra ngoài.
Tiểu cô nương kêu đau té ngã ở trên mặt đất, nam nhân chân dài bước nhanh rời đi, đè thấp mí mắt lộ nặng nề tối tăm, xụ mặt xanh mét, nắm tay vẫn luôn nắm chặt, trong mắt lộ ra ác liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.