Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra
Chương 5: Chứng Bệnh Của Hắn
Nguỵ Thừa Trạch
14/03/2024
Cô muốn ăn hạt dẻ nhưng lần trước cũng không có mua trở về, hôm nay vác xong hàng, Tịch Khánh Liêu vẫn luôn nhớ mua cho cô, lại đi vào phố ăn vặt, vẫn là cửa hàng hạt dẻ kia, buổi chiều 5 giờ ít người hơn rất nhiều.
Hắn vừa muốn đi qua, không biết nơi nào chạy tới, tiểu cô nương tóc ngắn mặc áo khoác hồng nhạt, thở hồng hộc túm chặt hắn.
“Chú, cháu chờ chú đã lâu, ngày hôm qua chú không lấy hạt dẻ, có phải tại cháu làm chú tức giận hay không? Thực xin lỗi, cháu thật sự là muốn nhanh nhanh mang hạt dẻ về cho em trai”
Tịch Khánh Liêu ký ức có chút mơ hồ, bất quá hắn giống như nhớ rõ tiểu cô nương này có đến cùng hắn nói chuyện, nhìn bao nilon trong tay cô bé không biết dày vò bao lâu mới trở nên nhăm nhúm như vậy.
Cong lưng, tầm mắt hắn nhìn thẳng hỏi: “Cháu ở chỗ này đợi lâu rồi sao?”
“Cháu hôm nay đã sớm đợi ở đây, nghĩ chú hẳn là sẽ đến mua hạt dẻ.” “Cảm ơn cháu chờ tôi.” Hắn đôi tay tiếp nhận túi hạt dẻ kia, đã lạnh thấu, đồ vật này không thể để Hoa Cẩn ăn.
“Chú.” Tiểu cô nương túm chặt góc áo hắn, ngẩng đầu trong mắt tràn ngập ngây thơ: “Chú thật sự không có giận cháu sao? Ngày hôm qua, chú thoạt nhìn thật đáng sợ.”
Kia đại khái là “Hắn” ra tới thời điểm, làm tiểu cô nương trước mặt thấy được.
“Cháu chờ tôi một chút.”
Tịch Khánh Liêu một lần nữa đi mua hạt dẻ, lần này là hai phần, đưa cho cô bé một túi.
“Anh trai nói không thể nhận đồ vật của người lạ.”
“Cháu còn có anh trai sao.” Hắn cười đem hạt dẻ nhét vào trong lòng cô bé: “Hạt dẻ này coi như là lời xin lỗi tối hôm qua, có thể về nhà ăn cùng em trai .”
“Nhưng mà cháu ——”
“Bạn nhỏ, chú còn có việc, cảm ơn cháu chờ tôi lâu như vậy, về nhà sớm một chút.” Hắn lo lắng hạt dẻ lại lạnh,mở ra áo khoác nhét túi hạt dẻ sâu vào trong, che ở ngực, bước nhanh đi về nhà.
Hoa Cẩn đã trở về, ở trong phòng chính xử lý công việc, hắn lặng lẽ đi vào, âm thanh mở cửa kẽo kẹt vẫn làm cô bừng tỉnh.
Thấy hắn trở lại, cô chuyển qua ghế ngồi vươn cánh tay muốn hắn ôm một cái.
“Trong tay anh là cái gì?”
“Hạt dẻ, tôi ghé qua mua, tuy rằng hơi trễ”
Hạt dẻ trong túi áo khoác còn thực ấm, Tịch Khánh Liêu lột ra lớp vỏ, đút vào trong miệng cô.
Nhìn xem miệng cô nhai nuốt trong miệng trái phải không ngừng nhô lên quả cầu tròn tròn, xanh tím trên mặt đã không còn nghiêm trọng như hôm trước, dưới khóe mắt chỉ còn một mảnh thâm tím đọng lại.
“Ăn ngon sao?”
“Ân ~” cô thật vừa lòng dựng ngón tay cái: “Thật ngọt, lại mềm, anh cũng nếm thử.”
Hắn lột viên tiếp theo, đầu ngón tay nhấc lên để vào trong miệng dùng hàm răng chỉnh tề cắn, Hoa Cẩn trên mặt chờ mong nhìn hắn, ngay sau đó chính mình bị ấn bả vai, nhìn gương mặt hắn ngày càng phóng đại trước mắt.
Sau khi phản ứng lại, hạt dẻ trong miệng hắn đã tiến vào miệng cô, dùng đầu lưỡi quấn quanh quấy loạn nước bọt trong miệng.
Trái tim thế nhưng đã quên nên đập bình thường, trong l*иg ngực rung động, cô cầm lòng không đậu nhai nuốt quả hạt dẻ kia, hai cái đầu lưỡi đem rách nát thịt quả quấy đầy miệng, tiếng nuốt chọc người đỏ mặt.
Thẳng đến thịt quả bị nuốt sạch sẽ, hắn mới chậm rãi rời khỏi đầu lưỡi, chống cái trán của cô, trong mắt không chút để ý cười.
“Ăn ngon.”
Hoa Cẩn bên tai nóng bỏng độ ấm cháy cả người, đẩy ra bờ vai của hắn, rầu rĩ nói: “Em muốn làm việc.”
“Tôi đi nấu cơm.”
Cô âm thầm không nói, ý cười khóe miệng câu lấy độ cong ngọt ngào, ấm áp trong lòng lặng lẽ dâng lên, lại không phát giác hai bên gò má càng thêm hồng.
Buổi tối khi ngủ, hắn luôn là thực ngoan ngoãn nằm ở một bên không nhúc nhích, như là sợ làm cô bị thương, hoặc như sợ cô bị dọa đến, hắn biết cô có bóng ma trong lòng.
Nhưng mà Hoa Cẩn từng chút đem thân thể nhích tới gần, đem bàn tay nhỏ nhắn để trên ngực hắn. Hắn trong đầu mặc niệm nhiều lần, theo cái tay kia hướng lên trên vuốt ve, lý trí dần sụp đổ.
“Cẩn Cẩn, ngủ không được sao?”
“ưm……”
Trong bóng đêm, hầu kết hắn lăn lộn lợi hại.
Rốt cuộc bị ngón tay tinh tế vuốt ve trên cổ, ở xương quai xanh cùng yết hầu đảo quanh, làm hắn trở nên khẩn trương, thân thể căng chặt dựa vào cảm giác của hắn mà không hề thả lỏng, ngay cả hầu kết cũng đang không ngừng lên xuống.
“Cẩn Cẩn tôi…”
“em chỉ là tò mò, cùng anh làʍ t̠ìиɦ có cảm giác gì.”
Hắn đột nhiên cứng đờ.
Hoa Cẩn ngay sau đó cười lên tiếng: “Hai cái tính cách, thật sự khác nhau, Khánh Liêu, anh nhất định không được rời khỏi em .”
“Sẽ không, tôi sẽ không.” Tịch Khánh Liêu nắm lấy mu bàn tay gầy yếu của cô, đặt trên ngực mình, trái tim đập mãnh liệt, giống như có thể chạm đến mạch máu dưới da, cô tựa vào đầu vai hắn, nhắm mắt lại.
Một đêm vô mộng.
Đi đến chỗ bác sĩ Hoắc tái khám, lần này trong văn phòng còn có một vị lão nhân, đồng dạng ăn mặc áo blouse màu trắng.
Nhìn thấy bọn họ tới, đứng dậy chào hỏi.
“Vị này chính là tôi mời đến Lưu chủ nhiệm chuyên khoa tâm thần, ông ấy ở phương diện chữa trị tâm thần phân liệt có rất nhiều trường hợp thành công, hẳn là có thể trợ giúp Tịch tiên sinh”
“chào ngài.” Hoa Cẩn mang theo khẩu trang, gật gật đầu, nhìn thoáng qua nam nhân bất an bên cạnh, nhẹ giọng an ủi hắn: “Đừng khẩn trương, không có việc gì.”
“ân.”
“Tịch tiên sinh chào cậu.” Kia lão nhân vươn tay cùng hắn chào hỏi, hòa ái tươi cười đè ép khóe mắt nếp uốn, làm người ta không có tâm cảnh giác: “Phương tiện này chúng ta có thể ngồi xuống tán gẫu một chút, tôi càng có thể tiến thêm một bước để hiểu cậu hơn.”
Hoa Cẩn ngồi ở ngoài cửa chờ, trong ngực cô cầm áo khoác màu đen của Tịch Khánh Liêu, không ngừng click mở màn hình di động xem thời gian, đã đi vào một giờ.
Bình thường lúc này, hắn hẳn là muốn ra rồi, hôm nay thời gian lại so với trước đây đều muốn dài hơn, bất an lan tràn ở đáy lòng, muốn tới mở cửa đi xem, nhưng do dự một hồi, cô cong lưng dùng tay chống lại cái trán, lại thêm bực bội.
Lúc này cửa mở, cô vội vàng đứng lên, nhìn đến hắn cúi đầu đi ra, mắt thường có thể thấy được cảm xúc cô đơn, Hoa Cẩn vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay hắn.
“Khánh Liêu.”
“Tôi không có việc gì.”
Phía sau cùng ra tới bác sĩ Hoắc nhìn cô trấn an: “Tịch tiên sinh không quá nguyện ý nói đến sự tình một tháng trước, phương án trị liệu ta sẽ cùng Lưu chủ nhiệm lần nữa thảo luận, hôm nay nói chuyện có chút vượt quá mong muốn của chúng ta”
Hoa Cẩn có chút khẩn trương: “Là, còn có chứng bệnh khác sao?”
“Kia không phải, chỉ là phương án trị liệu trước đây cần loại bỏ, cụ thể như nào sẽ nói với cô sau”
“Được.”
Tịch Khánh Liêu ôm cánh tay của cô hướng cuối hành lang bước đi, Hoa Cẩn một bên dồn dập đuổi theo: “Trước đem áo khoác mặc vào đi, bên ngoài lạnh.”
Bác sĩ đóng cửa lại, lão nhân ngồi ở trước bàn vặn ra nắp bình giữ ấm, lo lắng sốt ruột thở dài.
“cô ấy cùng cậu nói qua, rốt cuộc là chân thật bệnh tình sao?”
“Tôi nghe được không có sai, mỗi một lần giao lưu đều có ghi âm, ngài cảm thấy ai là người nói dối?”
“Không, ta không phải là ý tứ này, mà phương án định ra trước đó của cậu, là gϊếŧ chết nhân cách thứ hai?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng trước mắt nhân cách thứ nhất này, thực kỳ quái, hắn không nhớ rõ một nhân cách khác là sự tình thực bình thường, nhưng như thế nào sẽ liền quên mất đi ký ức trước đây? Thậm chí tuổi chính mình đều nhớ lầm.”
Hắn vừa muốn đi qua, không biết nơi nào chạy tới, tiểu cô nương tóc ngắn mặc áo khoác hồng nhạt, thở hồng hộc túm chặt hắn.
“Chú, cháu chờ chú đã lâu, ngày hôm qua chú không lấy hạt dẻ, có phải tại cháu làm chú tức giận hay không? Thực xin lỗi, cháu thật sự là muốn nhanh nhanh mang hạt dẻ về cho em trai”
Tịch Khánh Liêu ký ức có chút mơ hồ, bất quá hắn giống như nhớ rõ tiểu cô nương này có đến cùng hắn nói chuyện, nhìn bao nilon trong tay cô bé không biết dày vò bao lâu mới trở nên nhăm nhúm như vậy.
Cong lưng, tầm mắt hắn nhìn thẳng hỏi: “Cháu ở chỗ này đợi lâu rồi sao?”
“Cháu hôm nay đã sớm đợi ở đây, nghĩ chú hẳn là sẽ đến mua hạt dẻ.” “Cảm ơn cháu chờ tôi.” Hắn đôi tay tiếp nhận túi hạt dẻ kia, đã lạnh thấu, đồ vật này không thể để Hoa Cẩn ăn.
“Chú.” Tiểu cô nương túm chặt góc áo hắn, ngẩng đầu trong mắt tràn ngập ngây thơ: “Chú thật sự không có giận cháu sao? Ngày hôm qua, chú thoạt nhìn thật đáng sợ.”
Kia đại khái là “Hắn” ra tới thời điểm, làm tiểu cô nương trước mặt thấy được.
“Cháu chờ tôi một chút.”
Tịch Khánh Liêu một lần nữa đi mua hạt dẻ, lần này là hai phần, đưa cho cô bé một túi.
“Anh trai nói không thể nhận đồ vật của người lạ.”
“Cháu còn có anh trai sao.” Hắn cười đem hạt dẻ nhét vào trong lòng cô bé: “Hạt dẻ này coi như là lời xin lỗi tối hôm qua, có thể về nhà ăn cùng em trai .”
“Nhưng mà cháu ——”
“Bạn nhỏ, chú còn có việc, cảm ơn cháu chờ tôi lâu như vậy, về nhà sớm một chút.” Hắn lo lắng hạt dẻ lại lạnh,mở ra áo khoác nhét túi hạt dẻ sâu vào trong, che ở ngực, bước nhanh đi về nhà.
Hoa Cẩn đã trở về, ở trong phòng chính xử lý công việc, hắn lặng lẽ đi vào, âm thanh mở cửa kẽo kẹt vẫn làm cô bừng tỉnh.
Thấy hắn trở lại, cô chuyển qua ghế ngồi vươn cánh tay muốn hắn ôm một cái.
“Trong tay anh là cái gì?”
“Hạt dẻ, tôi ghé qua mua, tuy rằng hơi trễ”
Hạt dẻ trong túi áo khoác còn thực ấm, Tịch Khánh Liêu lột ra lớp vỏ, đút vào trong miệng cô.
Nhìn xem miệng cô nhai nuốt trong miệng trái phải không ngừng nhô lên quả cầu tròn tròn, xanh tím trên mặt đã không còn nghiêm trọng như hôm trước, dưới khóe mắt chỉ còn một mảnh thâm tím đọng lại.
“Ăn ngon sao?”
“Ân ~” cô thật vừa lòng dựng ngón tay cái: “Thật ngọt, lại mềm, anh cũng nếm thử.”
Hắn lột viên tiếp theo, đầu ngón tay nhấc lên để vào trong miệng dùng hàm răng chỉnh tề cắn, Hoa Cẩn trên mặt chờ mong nhìn hắn, ngay sau đó chính mình bị ấn bả vai, nhìn gương mặt hắn ngày càng phóng đại trước mắt.
Sau khi phản ứng lại, hạt dẻ trong miệng hắn đã tiến vào miệng cô, dùng đầu lưỡi quấn quanh quấy loạn nước bọt trong miệng.
Trái tim thế nhưng đã quên nên đập bình thường, trong l*иg ngực rung động, cô cầm lòng không đậu nhai nuốt quả hạt dẻ kia, hai cái đầu lưỡi đem rách nát thịt quả quấy đầy miệng, tiếng nuốt chọc người đỏ mặt.
Thẳng đến thịt quả bị nuốt sạch sẽ, hắn mới chậm rãi rời khỏi đầu lưỡi, chống cái trán của cô, trong mắt không chút để ý cười.
“Ăn ngon.”
Hoa Cẩn bên tai nóng bỏng độ ấm cháy cả người, đẩy ra bờ vai của hắn, rầu rĩ nói: “Em muốn làm việc.”
“Tôi đi nấu cơm.”
Cô âm thầm không nói, ý cười khóe miệng câu lấy độ cong ngọt ngào, ấm áp trong lòng lặng lẽ dâng lên, lại không phát giác hai bên gò má càng thêm hồng.
Buổi tối khi ngủ, hắn luôn là thực ngoan ngoãn nằm ở một bên không nhúc nhích, như là sợ làm cô bị thương, hoặc như sợ cô bị dọa đến, hắn biết cô có bóng ma trong lòng.
Nhưng mà Hoa Cẩn từng chút đem thân thể nhích tới gần, đem bàn tay nhỏ nhắn để trên ngực hắn. Hắn trong đầu mặc niệm nhiều lần, theo cái tay kia hướng lên trên vuốt ve, lý trí dần sụp đổ.
“Cẩn Cẩn, ngủ không được sao?”
“ưm……”
Trong bóng đêm, hầu kết hắn lăn lộn lợi hại.
Rốt cuộc bị ngón tay tinh tế vuốt ve trên cổ, ở xương quai xanh cùng yết hầu đảo quanh, làm hắn trở nên khẩn trương, thân thể căng chặt dựa vào cảm giác của hắn mà không hề thả lỏng, ngay cả hầu kết cũng đang không ngừng lên xuống.
“Cẩn Cẩn tôi…”
“em chỉ là tò mò, cùng anh làʍ t̠ìиɦ có cảm giác gì.”
Hắn đột nhiên cứng đờ.
Hoa Cẩn ngay sau đó cười lên tiếng: “Hai cái tính cách, thật sự khác nhau, Khánh Liêu, anh nhất định không được rời khỏi em .”
“Sẽ không, tôi sẽ không.” Tịch Khánh Liêu nắm lấy mu bàn tay gầy yếu của cô, đặt trên ngực mình, trái tim đập mãnh liệt, giống như có thể chạm đến mạch máu dưới da, cô tựa vào đầu vai hắn, nhắm mắt lại.
Một đêm vô mộng.
Đi đến chỗ bác sĩ Hoắc tái khám, lần này trong văn phòng còn có một vị lão nhân, đồng dạng ăn mặc áo blouse màu trắng.
Nhìn thấy bọn họ tới, đứng dậy chào hỏi.
“Vị này chính là tôi mời đến Lưu chủ nhiệm chuyên khoa tâm thần, ông ấy ở phương diện chữa trị tâm thần phân liệt có rất nhiều trường hợp thành công, hẳn là có thể trợ giúp Tịch tiên sinh”
“chào ngài.” Hoa Cẩn mang theo khẩu trang, gật gật đầu, nhìn thoáng qua nam nhân bất an bên cạnh, nhẹ giọng an ủi hắn: “Đừng khẩn trương, không có việc gì.”
“ân.”
“Tịch tiên sinh chào cậu.” Kia lão nhân vươn tay cùng hắn chào hỏi, hòa ái tươi cười đè ép khóe mắt nếp uốn, làm người ta không có tâm cảnh giác: “Phương tiện này chúng ta có thể ngồi xuống tán gẫu một chút, tôi càng có thể tiến thêm một bước để hiểu cậu hơn.”
Hoa Cẩn ngồi ở ngoài cửa chờ, trong ngực cô cầm áo khoác màu đen của Tịch Khánh Liêu, không ngừng click mở màn hình di động xem thời gian, đã đi vào một giờ.
Bình thường lúc này, hắn hẳn là muốn ra rồi, hôm nay thời gian lại so với trước đây đều muốn dài hơn, bất an lan tràn ở đáy lòng, muốn tới mở cửa đi xem, nhưng do dự một hồi, cô cong lưng dùng tay chống lại cái trán, lại thêm bực bội.
Lúc này cửa mở, cô vội vàng đứng lên, nhìn đến hắn cúi đầu đi ra, mắt thường có thể thấy được cảm xúc cô đơn, Hoa Cẩn vội vàng tiến lên ôm lấy cánh tay hắn.
“Khánh Liêu.”
“Tôi không có việc gì.”
Phía sau cùng ra tới bác sĩ Hoắc nhìn cô trấn an: “Tịch tiên sinh không quá nguyện ý nói đến sự tình một tháng trước, phương án trị liệu ta sẽ cùng Lưu chủ nhiệm lần nữa thảo luận, hôm nay nói chuyện có chút vượt quá mong muốn của chúng ta”
Hoa Cẩn có chút khẩn trương: “Là, còn có chứng bệnh khác sao?”
“Kia không phải, chỉ là phương án trị liệu trước đây cần loại bỏ, cụ thể như nào sẽ nói với cô sau”
“Được.”
Tịch Khánh Liêu ôm cánh tay của cô hướng cuối hành lang bước đi, Hoa Cẩn một bên dồn dập đuổi theo: “Trước đem áo khoác mặc vào đi, bên ngoài lạnh.”
Bác sĩ đóng cửa lại, lão nhân ngồi ở trước bàn vặn ra nắp bình giữ ấm, lo lắng sốt ruột thở dài.
“cô ấy cùng cậu nói qua, rốt cuộc là chân thật bệnh tình sao?”
“Tôi nghe được không có sai, mỗi một lần giao lưu đều có ghi âm, ngài cảm thấy ai là người nói dối?”
“Không, ta không phải là ý tứ này, mà phương án định ra trước đó của cậu, là gϊếŧ chết nhân cách thứ hai?”
“Đúng vậy.”
“Nhưng trước mắt nhân cách thứ nhất này, thực kỳ quái, hắn không nhớ rõ một nhân cách khác là sự tình thực bình thường, nhưng như thế nào sẽ liền quên mất đi ký ức trước đây? Thậm chí tuổi chính mình đều nhớ lầm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.