Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra

Chương 36:

Nguỵ Thừa Trạch

15/03/2024

Bọn họ sôi nổi lật xem, giáo sư tóc dài mở miệng nói “Chẳng lẽ nhân cách thứ hai kia mới là chủ nhân của thân thể này.”

“Không loại trừ bất cứ khả năng nào.”

“Nhưng cái nhân cách phụ này còn mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội.” Một vị giáo sư khác tỏ ra khá lúng túng “Cho dù đây là nhân cách chính, thì nếu mất đi nhân cách kia, việc chữa trị có thể sẽ kho" khăn hơn.”

“Tuy là nói thế, nhưng việc chữa trị không nên chỉ nhằm vào nhân cách chính, mà còn phải chú ý đến cái nhân cách

kia nữa.”

“Nói như thế nào cũng phải tìm xem nhân cách chính là ai. Có lẽ nhân cách đó sẽ biết nguyên nhân dẫn đến phát bệnh. Bác sĩ Hoắc, ngài cần phải nói chuyện với nhân cách thứ hai.”

Ông ta cân nhắc một chút gật đầu“Nên như vậy.”

“Chủ nhật tuần này cậu ta sẽ đến tái khám, tôi sẽ hỏi chi tiết hơn. Cảm ơn các vị giáo sư đã góp ý, nếu việc điều trị có gặp vấn đề kho" khăn gì, có khả năng sẽ lại làm phiền các vị.”

“Bộ tây trang này cô lấy từ đâu ra?”

Hoa Cần thu mình trong góc, dùng chăn che lên người “Là em mua, mua cho anh.”

“Mua cho tôi?” Hắn g cười, tức giận đi tới gần cô. Hoa Cẩn kêu kho"c lấy chăn che chắn, phía sau không còn

chỗ để lùi i nữa, ép cô đến đầu giường, hắn dùng sức bóp chặt cổ tay cô, tiếng kho"c nghẹn ngào phát ra từ trong cổ họng, kêu ra tiếng, im lặng mà nôn khan.

“Cô còn không biết xấu hổ mà nói là mua cho tôi!”

Hắn cầm bộ tây trang kia lắc lắc ở trước mặt cô, nắm tay đánh vào đầu Hoa Cần.



“Cô con mẹ nó! Cho rằng ông đây không biết người đàn ông kia cũng mặc loại quần áo này sao? Cô giấu hắn ở đâu rồi, tôi xem cô chính là mua thứ này cho hắn.”

“Hu hu, em không biết anh đang nói tới ai.”

“Hoa Cần, cô cũng thật ý tứ, cho rằng tôi bị mất trí rồi sao? Tôi đây không cần gì cả liền bỏ trốn cùng cô, cô lại cho tôi đội cái nón xanh. Mẹ nó, đồ đê tiện!”

Hắn ném quần áo

m công tác thông đất, tổ

đất, tát liên tiếp lên mặt cô, như thể tát bao nhiêu cũng không thể nguôi đi cơn giận này. Chiếc cổ mảnh khảnh ở trong lòng bàn tay của hắn, chỉ cần hơi chút dùng sức liền có thể bị đứt gãy, sắc mặt hắn dữ 1 cô như kẻ thù mà ấn ở trên giường.

tợn xem

“Thời điểm hai người hôn nhau có nghĩ tới tôi sao! Hắn mặc bộ đồ này có phải rất đẹp trai hay không? Cô xứng với tôi sao! Cô mà cũng xứng với tôi sao hà!”

“Chát

Tịch Khánh Liêu không ngừng chất vấn, cô kho" chịu ôm lấy cánh tay hắn, bị đánh vào mặt đầu xoay sang hướng khác, tiếng kho"c nghẹn ngào nhỏ giọng xin tha.

Lấy đi chiếc chăn ngăn ở giữa hai người, Tịch Khánh Liêu thả lỏng bàn tay đặt trên cổ, đem bộ đồ ngủ cởi ra, mở rộng hai chân cô ra để nhìn kỹ hơn.

“Hắn có thao cô chưa? Hả? Có thao tiểu bức này không? Dương vật có đút vào cái động này chưa? Có không hả?”

“Hu hu không, không có!”



Ngón tay thô bạo giật chiếc quần lót xuống cắm đi vào, tách môi âm hộ của cô ra Muốn nhìn rõ bên trong.

“A đau quá, đừng mà, đau quá!”

Trên khuôn mặt của cô tràn ngập đau đớn, cô ngẩng đầu lên kho"c lớn.

Tịch Khánh Liêu đứng thẳng, cởi xuống quần áo trên người, bàn tay nắm lấy dương vật tùy ý loát hai cái, liền nhét vào huyệt động đỏ thẫm.

Hoa Cần thét chói tai chống hai tay lên giường muốn lùi lại phía sau, dùng sức lực còn sót lại van xin “Đứa bé! Con của tôi, mau lấy ra, cút mau!”

Đến cuối cùng giọng nói như nứt vỡ, hắn cau mày tát lên mặt cô một cái.

“Tôi sẽ thao chết nó. Cô càng cầu xin tôi, tôi càng muốn cắm đi vào. Cắm đến khi bên dưới chảy máu mới thôi!”

Tịch Khánh nắm lấy cánh tay đang không ngừng quơ loạn của cô, dùng sức vặn thật mạnh ngăn không cho cô giãy giụa, dương vật hướng bên trong mà tiến công.

“Cô mà cũng xứng với tôi sao! Hoa Cần! Cái đồ tiện nhân nhà cô, tôi từ bỏ tất cả để chạy trốn cùng cô, kết quả như thế nào, cô đối xử với tôi như vậy hả! Cô đã hứa hẹn với tôi như thế nào, quên hết rồi sao? Hà, Hoa Cẩn?”

Hắn phun ra một ngụm máu, giống như dã thú hung tàn mà cắn nuốt, rống giận tới chảy cả ∉ mắt, tất cả đau buồn dần chuyển n sang phẫn nộ, hết lần này đến lần khác thúc dương vật thật sâu vào bên trong, khác hẳn với người thật sâu vào frong miệng tử cung. Hoa Cẩn tuyệt vọng hai chân chơi vơi trong không khí, đôi mắt

thường thể hang phần máu,

trùng lớn khô khốc, giống như ánh nắng mặt trời thiêu đốt sa mạc, đốt cô thành tro bụi.

“Thao chết cô, tôi thao chết cô, tiện nhân, thọc lỏng cái bức này, xem cô còn dám đi ngoại tình, còn dám đi tìm thằng đàn ông khác nữa không!”

Hắn tự lầm bầm một mình, nhìn chằm chằm âm đạo bị thọc đến xuất huyết, chỉ liên tục thực hiện một cái động tác thọc vào rút ra, cọ xát đến huyết nhục mơ hồ, dương vật thô to rút ra kéo theo mị thịt ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Một Khi Bắn Vào Thì Đừng Hòng Chảy Ra

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook